Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Thần Golgoth
rong nhiều phút dài khiếp đảm tôi có thể nghe thấy tiếng Golgoth đang tiến gần. Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung lắc, nghe như thể có một gã khổng lồ nào đó đang từ dưới lòng đất leo lên phía chúng tôi. Một gã khổng lồ mang các móng vuốt vĩ đại đang xẻ dọc lớp đất đá rắn chắc trong cơn hùng hổ muốn đội đất tiến vào trong hốc.
Nếu là Morgan, hẳn tôi đã thất kinh tán đởm, đơn giản là chết sững vì sợ mất rồi, không còn khả năng thốt thêm được lời nào nữa. Hoặc là tôi ngừng ngay nghi lễ lại bởi tiếp tục nữa thì chỉ có mà điên. Nhưng hắn không làm thế. Morgan vẫn tiếp tục lầm rầm từ cuốn thần chú. Hắn đã hiến mình cho thế lực bóng tối, tìm kiếm lấy quyền năng mà hắn đang khát khao, bằng mọi giá.
Bất chấp những âm thanh ầm ào đe dọa từ bên dưới, trong hốc giờ tịnh không có lấy một chút gió nào nữa, nhưng năm ngọn nến đen bắt đầu chấp chới gần như là tắt hẳn. Tôi thắc mắc không biết mấy ngọn nến ấy quan trọng thế nào cho nghi lễ kia. Có phải chúng là phần trọng yếu trong cung phòng thủ của vòng ma thuật chăng? Cũng dám lắm: nếu mấy ngọn nến ấy mà tắt ngúm đi, Morgan sẽ chẳng được an toàn hơn tôi là mấy. Các ngọn nến lại chấp chới nhưng chẳng thấy Morgan có dấu hiệu sợ hãi nào. Hắn hoàn toàn đắm mình trong quỷ thức và chỉ tiếp tục ngân nga từ cuốn thần chú, vô thức với mối hiểm nguy.
Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội hơn, lại có thêm nhiều âm thanh ghê sợ lớn tiếng vọng lên từ sâu bên dưới. Đến lúc này quanh vòng ma thuật đã có nhiều bóng ma tụ lại đến nỗi chúng nhập lại thành một đám sương mù xám trắng vần vũ và hình dáng riêng biệt của từng bóng ma không còn phân biệt được nữa. Một cơn lốc năng lượng đang ép lên rào chắn vô hình viền quanh vòng ma thuật, cơn lốc này đe dọa sẽ xông vào bên trong bất cứ lúc nào.
Thêm một chốc nữa thôi thì cơn lốc ấy sẽ xông vào thật – tôi dám chắc đấy. Nhưng rồi một chuyện xảy đến đã đánh bật các bóng ma ra khỏi hốc về lại nơi mà từ đó chúng đã đến đây. Khi từ trần hốc những viên đá nho nhỏ bắt đầu đổ xuống, một tiếng rống vang lên, kèm theo là cơn tạp âm ken két, răng rắc, tôi nhìn sang bên phải, về phía đường hầm đã dẫn chúng tôi vào tới hốc này. Tôi trông thấy một cơn đất lở khi trần hốc sụp xuống, niêm kín chúng tôi vào bên trong, hất tung một mớ cát bụi đất đá hỗn tạp ra ngoài. Tôi mất hết tinh thần, giờ đây con đường hầm đã bị bít kín hoàn toàn. Bây giờ dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi vẫn bị chôn vùi dưới nơi này vĩnh viễn.
Vào thời khắc ấy tôi hầu như đã nghênh đón cái chết: ít ra như thế thì linh hồn tôi sẽ sống sót. Vì tôi biết rằng, rồi sẽ chóng thôi, Golgoth sẽ đến đây và cả thể xác lẫn linh hồn tôi sẽ tắt ngúm. Tôi sẽ bị xóa sổ. Và nỗi sợ hãi mà tôi đang cảm nhận tại thời điểm ấy khiến toàn thân tôi lẩy bẩy.
Nhưng rồi thật bất ngờ là có biến đổi. Chẳng hề tỏ ra dấu hiệu gì, Morgan đột ngột ngưng ngân nga và lảo đảo đứng dậy. Hai mắt hắn trợn to kinh hoàng và hắn đánh rơi cuốn sách. Hắn lếch thếch bước ra rìa vòng ma thuật: hắn tiến một bước về phía tôi cùng miệng mồm ngoác ra toang hoác. Hai mắt hắn tràn ngập sợ hãi.
Thoạt tiên tôi nghĩ là hắn đang cố nói năng hay gào thét gì đấy. Nhưng giờ thì tôi hiểu rõ hơn rồi. Giờ nghĩ lại tôi mới nhận ra là hắn chỉ đang cố mà thở thôi.
Những mảnh băng đã bắt đầu hình thành từ trong hai lá phổi của hắn, và bước đi đấy là bước đi cuối cùng hắn thực hiện. Mở mồm ra toang hoác là cử động còn tỉnh táo cuối cùng mà hắn làm. Hắn đông cứng ngay trước mặt tôi. Đông cứng theo đúng nghĩa, từ đầu đến chân phủ tuyền một lớp sương giá trắng toát. Rồi hắn chao đảo chúi về trước, và lúc mà trán, hai tay và vai hắn chạm đất, hắn vỡ tan thành từng mảnh như một ngọn băng nhũ. Giống như là một tấm kính giòn tan vụn ra thành trăm mảnh. Morgan đã vỡ tan, nát thành cám, nhưng không có giọt máu nào chảy ra bởi vì hắn đã bị đông cứng đến tận từng tế bào xương tủy trong người. Và giờ hắn đã chết. Chết đi và tan biến.
Tôi cho là hắn đã phạm một lỗi chí mạng trong quỷ thức và Golgoth hiện hình lên bên trong vòng ma thuật để kết liễu tên pháp sư gọi hồn ngay tại chỗ. Vào lúc này, bên trong ba vòng tròn đồng tâm, đang có một sự hiện hữu lờn vờn. Mặc cho là có đến những năm ngọn nến chập chờn nhưng tôi vẫn không thể nhìn rõ ra thứ ấy, tuy vậy tôi biết nó đang có mặt ngay kia, và tôi có thể cảm nhận được hai mắt lạnh lùng hằn học đang trừng trừng nhìn ra khỏi vòng ma thuật thẳng về phía tôi.
Tôi cảm giác được khát khao muốn thoát ra ngoài đến tuyệt vọng của Golgoth. Một khi thoát ra được rồi thì hắn sẽ được tự do hoành hành khắp Hạt, tự do nhấn chìm toàn Hạt vào bao thập kỷ mùa đông rét mướt. Những ngọn nến lại nhảy nhót như thể chúng đang bị làn hơi thở vô hình thổi bạt vào, nhưng tôi không thể làm được gì. Tôi đang hoảng kinh. Tôi có thể làm gì để cứu lấy Hạt đây? Chẳng được gì sất: tôi đang bị buộc vào vòng sắt, chờ đợi đến số phận của mình.
Khi ấy Golgoth từ trong vòng ma thuật nói ra với tôi...
“Một tên ngốc đang nằm chết ngắc trước mặt ta. Ngươi cũng là một thằng ngốc à?”
Giọng vị thần truyền vang khắp hốc, dội lại từ mỗi một góc phòng. Nghe như là một cơn gió dữ, đang thổi bạt tuyết qua những đỉnh đồi thê lương vùng Anglezarke.
Tôi không trả lời gì và giọng nói của Golgoth lại rào rạt vang lên, lần này trầm thấp hơn nhưng cũng ác nghiệt hơn, nghe như một chiếc giũa xù xì miết vào chiếc chậu bằng kim loại.
“Ngươi có lưỡi không, hỡi đồ khả tử? Nói đi nào, hay là ta phải làm đông cứng và đập tan mi ra như ta đã làm với tên ngốc kia?”
“Tôi không phải là đồ ngốc,” tôi đáp lại, hai hàm răng tôi bắt đầu va nhau lập cập vì sợ lẫn vì lạnh.
“Nghe thế ta rất hài lòng. Bởi nếu ngươi thật sự được ban bố trí khôn, thì trước khi đêm nay chấm dứt, ta có thể nâng ngươi lên cao hơn cả nơi cao nhất trên mảnh đất này.”
“Tôi đang rất hài lòng với vị trí hiện tại của mình,” tôi trả lời.
“Nếu không có ta giúp thì ngươi sẽ bỏ mạng tại đây. Cái chết có phải là thứ ngươi tìm kiếm? Điều ấy sẽ làm ngươi hạnh phúc chăng?
Tôi không trả lời.
“Tất cả những gì ngươi phải làm là xô lệch một cây nến ra khỏi vòng tròn. Chỉ một cây nến thôi. Làm đi rồi ta sẽ được tự do còn ngươi sẽ sống sót.”
Vì đang bị buộc vào vòng sắt nên tôi cách cây nến gần nhất đến vài tấc, nên tôi không rõ Golgoth nghĩ tôi sẽ với được đến cây nến bằng cách nào. Nhưng cho dù là có làm được đi nữa, tôi vẫn không thể ra tay. Tôi không thể chỉ cứu lấy mạng mình bằng cái giá là hàng nghìn người trong toàn Hạt sẽ phải khốn đốn.
“Không!” tôi bảo. “Tôi sẽ không làm thế...”
Cái lạnh bắt đầu từ vòng ma thuật lan tỏa ra, mặt sàn khảm đá trắng xóa vì sương giá. Một mảng băng trong suốt bắt đầu hình thành cho đến khi tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sàn nhà dâng lên da thịt tôi, bắt đầu khiến tôi tê buốt đến tận xương. Tôi nhớ đến lời của Meg cảnh báo mình khi tôi lên đường trở về nhà: “... ăn mặc ấm áp chống lại cái lạnh nhé. Sương giá có thể làm cậu rụng hết mấy ngón tay đấy.”
Nơi cóng nhất là sau lưng tôi, gần hai tay tôi đang bị trói vào vòng sắt, và trong lúc giá lạnh đang ăn dần vào da thịt tôi, tôi mường tượng ra những ngón tay đông cứng của mình với máu không còn lưu thông nữa, đang đen bầm dần và giòn hẳn ra, sẵn sàng rụng xuống như một cành cây chết từ một nhánh cây đang thối rữa. Tôi thấy mình đang há mồm để gào lên, không khí lạnh xào xạc ngay trong họng. Tôi nghĩ đến mẹ. Giờ thì tôi không bao giờ gặp được bà nữa. Nhưng thình lình tôi té lăn qua một bên, rời khỏi vòng sắt. Tôi liếc ra sau thì thấy vòng sắt đã tan tành ngay dưới chân tường. Golgoth đã hóa đông và bẻ gãy nó để giải phóng cho tôi. Hắn làm thế để tôi có thể làm theo lời hắn. Hắn lại từ trong vòng ma thuật nói vọng ra, nhưng lần này dường như giọng hắn có phần yếu đi.
“Xô lệch cây nến. Hãy làm ngay bằng không ta sẽ tước đi còn nhiều hơn chỉ là mạng sống của ngươi. Ta cũng sẽ đoạt cả linh hồn của ngươi...”
Những lời lẽ đó làm dấy lên cơn thắt lạnh bên trong tôi còn ghê gớm hơn là cái lạnh đã bẻ gãy vòng sắt. Morgan đã nói đúng. Linh hồn của chính tôi đang gặp nguy. Nhưng để cứu lấy nó, tôi chỉ cần phải tuân lời. Hai tay tôi vẫn còn trói quặt ra sau lưng và chẳng có cảm giác gì, nhưng đáng lý là tôi có thể đứng dậy, di chuyển đến ngọn nến gần nhất mà đá ngã nó. Nhưng tôi lại nghĩ đến những người rồi sẽ chịu khốn khổ vì những việc tôi đã làm. Bản thân mùa đông khắc nghiệt sẽ giết chết bao người già em nhỏ trước tiên. Con nít sẽ chết ngay trong cũi. Nhưng rồi mối đe dọa sẽ trở nên lớn hơn nữa. Mùa màng sẽ không mọc và năm tới sẽ chẳng có thu hoạch được gì. Rồi còn bao nhiêu năm sau đấy nữa? Sẽ không còn gì cho gia súc ăn. Kết cục sẽ là nạn đói. Hàng nghìn người sẽ mất mạng. Và tất cả sẽ là do lỗi của tôi.
Đá ngã cây nến sẽ cứu mạng cho tôi. Cứu luôn linh hồn tôi nữa. Nhưng nhiệm vụ trên hết của tôi luôn là lo cho Hạt. Tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại mẹ, nhưng nếu tôi thả tự do cho Golgoth, làm sao sau này tôi có thể nhìn thẳng vào mắt mẹ được chứ? Bà sẽ xấu hổ vì tôi còn tôi thì không thể chịu được điều này. Giá nào đi nữa, tôi phải làm việc đúng đắn. Thà là bị lãng quên. Thà là hư vô còn hơn phải sống để nếm trải điều ấy!
“Ta sẽ không làm đâu,” tôi nói với Golgoth. “Ta thà mất mạng tại đây còn hơn là thả cho ngươi được tự do.”
“Vậy thì chết đi, thằng ngốc!” Golgoth thốt lên, và ngay lập tức cái lạnh tăng tiến. Thế là tôi nhắm mắt lại chờ đợi sự chấm hết, khi tôi cảm nhận toàn thân thể mình trở nên tê dại. Kỳ lạ thay tôi không còn thấy sợ gì nữa. Tôi buông xuôi hết thảy. Tôi đã chấp nhận điều sắp sửa xảy đến.
Chắc hẳn cái lạnh đã làm tôi ngất đi vì điều tiếp theo tôi nhớ được là mình đang mở mắt ra.
Trong hốc lúc này đang rất im ắng tĩnh lặng và không khí ấm áp hơn nhiều. Thật nhẹ nhõm làm sao, Golgoth đã biến mất. Tôi không còn cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa. Nhưng tại sao hắn đã không thực hiện lời đe dọa nhỉ?
Vòng ma thuật còn nguyên vẹn và năm ngọn nến vẫn đang cháy sáng. Tôi có thể nhìn thấy trong vòng ấy là một hình thù đang nằm sấp mặt xuống đất. Căn cứ vào chiếc áo choàng thì tôi nhận ra đấy là Morgan. Tôi nhanh chóng nhìn sang hướng khác. Sắc trắng đã được thay thế bằng màu đỏ. Những mảnh vỡ từ Morgan đang bắt đầu rã đông.
Thật ngạc nhiên là tôi vẫn còn sống. Nhưng mà được bao lâu? Tôi mắc kẹt dưới này. Chẳng mấy chốc rồi các ngọn nến sẽ cháy rụi, tắt ngấm, và tôi đã chìm vào bóng tối mãi mãi.
Tôi muốn sống, đột nhiên tôi bắt đầu giãy giụa điên cuồng khỏi sợi dây. Tôi không còn bị buộc vào vòng sắt nữa nhưng hai tay tôi vẫn còn bị trói quặt sau lưng. Tay tôi đang đau như kim châm nhưng máu huyết đang lưu thông trở lại. Giá mà có thể giãy hai tay ra, tôi có thể dùng lần lượt từng ngọn nến một thôi. Như thế sẽ cho tôi hàng giờ liền có ánh nến để mà ra sức. Lối hành lang đã bị bịt kín nhưng tôi có thể đào bằng hai bàn tay mình. Cũng đáng thử lắm chứ. Đất chắc sẽ mềm thôi. Và biết đâu toàn bộ đường hầm không bị bịt hết. Rồi thậm chí lúc nào đó dám tôi tìm thấy cái xẻng lắm chứ!
Lòng tôi tràn trề hy vọng trong một chập. Nhưng sợi dây chẳng chịu nới ra và dường như bao cố gắng của tôi để giải thoát lại càng làm cho dây thít chặt hơn. Tôi nhớ lại bao tháng ngày qua, vào mùa xuân, khi tôi mới trở thành chân học việc cho Thầy Trừ Tà. Lizzie Xương Xẩu đã trói tôi xuống hố định là giết tôi để róc lấy xương dùng vào ma thuật hắc ám của mụ. Lúc ấy tôi cũng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Chính Alice đã giúp tôi, dùng dao cắt dây giải trói. Tôi ước sao lúc này mình có thể gào lên gọi Alice! Nhưng tôi không thể. Tôi đang cô độc và thậm chí chẳng ai biết là tôi đang ở đâu.
Một đỗi sau tôi thôi không vùng vẫy điên cuồng để nới tay ra nữa. Tôi ngả lưng ra, nhắm mắt lại, cố thu phục sức lực cho một lần sau chót. Chỉ đến khi ấy, khi tôi nằm im bất động, nhịp thở tôi đã quay lại gần như bình thường, thì tôi chợt nghĩ đến những ngọn nến quanh vòng ma thuật. Tôi có thể sử dụng một trong những ngọn lửa để đốt cháy sợi thừng đang trói lấy tôi đây! Tại sao lúc trước tôi đã không nghĩ đến vậy nhỉ? Tôi ngồi phắt dậy. Giờ thì tôi thật sự có cơ hội giải thoát cho mình rồi. Nhưng ngay lúc ấy tôi nghe thấy tiếng động văng vẳng từ hướng đường hầm bị bít kín.
Có thể là tiếng gì được nhỉ? Có phải rốt cuộc Thầy Trừ Tà cũng đã phát hiện ra mà đến cứu tôi chăng? Nhưng nghe không giống như tiếng xẻng. Giống tiếng cào cấu hơn, như thể có thứ gì đó đang quờ quạng qua lớp đất đá đổ sụp. Là chuột cống chăng? Tiếng động ấy nghe lớn hơn. Nhiều hơn một con chăng? Cả một đàn chuột sống sâu dưới gò mả này à? Người ta bảo là chuột cống sẽ ăn mọi thứ. Thậm chí còn có mấy câu chuyện về chuột cống cắp trẻ sơ sinh ra khỏi nôi cơ đấy. Lỡ chúng đánh hơi thấy máu người thì sao nhỉ? Liệu chúng có muốn ăn mấy mảnh thi thể của Morgan không? Rồi tiếp đến là gì? Chúng sẽ quay sang tôi chứ? Tấn công lấy tôi trong khi tôi còn sống sờ sờ sao?
Âm thanh trở nên lớn hơn nữa. Thứ gì đó đang đào bới dọc theo đường hầm bị bít kín về phía hốc này. Thứ gì đó đang bò xuyên qua đất. Là thứ gì mới được? Tôi quan sát, hứng thú lắm nhưng cũng lo sợ, khi một lỗ hổng be bé xuất hiện nửa đường từ trần xuống sàn hốc và từ đấy đất đá đổ ra, rơi xuống mép sàn khảm đá. Tôi cảm nhận được luồng gió khiến cho các ngọn nến chập chờn. Hai cánh tay thò ra nhưng chẳng phải tay người. Tôi trông thấy những ngón tay dài thượt, và thay vì là những móng tay, lại là mười vuốt cong quắp đào bới qua đất đá tiến vào hốc. Thế nên trước khi cái đầu xuất hiện, tôi đã biết ngay đấy là ai rồi.
Bằng cách nào đó mà mụ nữ yêu đã trốn thoát khỏi hầm nhà Thầy Trừ Tà và đã đánh hơi ra được. Marcia Skelton đã đến đây để uống máu tôi.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn