Số lần đọc/download: 559 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:33 +0700
Chương 21: Kinh Động
L
úc điện thoại gọi tới, thân thể Cố Du ở trong trạng thái căng thẳng, đôi mắt mê ly, đầu ốc trống rỗng.
Chờ hơi thở hổn hển của cô thanh tỉnh, Từ Trạm đã mặc quần áo tử tế đứng trước cửa sổ, không biết nói điện thoại bao lâu.
Cố Du lục lọi áo sơ mi để mặc từ phòng thay quần áo kế bên phòng làm việc của anh, trong phòng rất tối, ánh sáng duy nhất là từ màn hình điện thoại sáng trắng từ phòng kế bên
Men đi tới nguồn sáng, Từ Trạm đưa lưng về phía cô, bởi vì mặc áo sơmi vội vàng mà phân nửa vạt áo rơi ra bên ngoài, tóc hơi rối tung, cả bóng dáng thoạt nhìn chán nản không kềm chế được, chật vật giống như là vừa mới bị người bắt gian tại trận.
Cô ngồi ở trên bàn làm việc quơ chân cười ra tiếng, Từ Trạm quay đầu đúng lúc thấy cô cười đến bóng dáng không ngừng run rẩy ở trong bóng tối.
"Thời gian có thể quyết định vào cuối tuần," Từ Trạm vừa trò chuyện vừa tới gần Cố Du, đưa tay mơn trớn cổ bóng loáng ướt đẫm mồ hôi, "Tuần này còn có chuyện khác."
Cố Du hơi ngứa, nhấc chân đá trên đùi Từ Trạm, sức lực không lớn.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại.
"Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyến đi Châu Phi lần này?"
Giọng nói giống như người già, mất tiếng nên hơi khàn khàn, Cố Du ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Từ Trạm.
"Chuyện của vợ tôi." Anh thản nhiên nói.
Cố Du chấn động, hai tay ghì chặt mép bàn.
Cô không chú ý bên kia điện thoại trả lời cái gì, những trang bị tùm lum trong lòng giống như khí cầu bị trả lời vừa rồi của Từ Trạm đâm thủng, lập tức rỗng tuếch.
Ánh sáng di động lờ mờ yếu ớt giữa hai người, tầm mắt Cố Du nhìn chầm chầm Từ Trạm, đột nhiên cô vô cùng muốn biết giờ phút này anh đến cùng muốn làm cái gì.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy anh cho rằng chuyện không đáng, trong mắt anh thật sự quan trọng như vậy?
Lần đầu tiên, ánh mắt Cố Du bình tĩnh lại nóng bỏng có cảm giác bức người, Từ Trạm bị thần sắc nghiêm nghị trong điện thoại chất vấn, anh vội vàng xoay người tránh ánh mắt của cô, liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa, anh không nhịn được cúp điện thoại.
Lúc này, Cố Du ở khoảnh khắc Từ Trạm xoay người hoàn toàn, ôm thắt lưng bên hông của anh.
Trong nháy mắt, ngực Từ Trạm có loại cảm giác trúng đạn.
"Chuyện cụ thể tôi sẽ để Vu Duệ nói cho ông biết vào ngày mai, tạm biệt."
Anh nói tốc độ rất nhanh không đợi trả lời cắt đứt trò chuyện.
Đây là lần đầu tiên Cố Du chủ động ôm anh.
Cô dùng loại dáng vẻ cực kỳ không muốn xa rời co rúc trong ngực anh, hai má hơi nóng cách áo sơmi dán vào ngực của anh, thúc giục tim đập ngày càng tăng tốc.
Anh bao bọc cô, để cô dán chặt vào mình.
"Trước đây tôi khiến người ta không bớt lo lắng," Cố Du cúi đầu nghe tiếng tim đập có lực của anh nói, "Ba tôi có nhiều chuyện trong bộ đội, không phải đi sớm về trễ thì là đi công tác có nhiệm vụ, khi đó không hiểu chuyện, Tiểu Nhàn ở trường học bởi vì không dẫn phụ huynh vào sẽ bị người cười nhạo không có ba ba, tôi lặp tức chận trên đường tan học, mỗi ngày chận một người, cuối cùng đánh hết những bạn học đã cười em ấy. Chúng tôi nhớ là con em tiểu học, nhà ai không có bối cảnh, phụ huynh những học sinh kia liền ra sức tạo áp lực muốn nhà trường khai trừ tôi, khi đó ba tôi đang nhóm bộ đội đặc chủng mới tuyển đi huấn luyện bí mật, căn bản không khả năng có thời gian về nhà."
"Nhưng anh đã trở lại." Từ Trạm không khó đoán được.
Cố Du cười khẽ, "Đúng vậy a, chú Lâm thông qua bộ đội liên hệ cho ông, ông còn chạy trở về, đưa tôi đi xin lỗi từng nhà, cuối cùng trường học ghi nhớ tôi lại, cuối cùng không khai trừ tôi. Tôi nghĩ ông sẽ tức giận, mặc dù cảm thấy mình không làm sai, vẫn ngoan ngoãn xin lỗi ông, về nhà ông cái gì cũng không nói, kêu tôi và Tiểu Nhàn làm một bàn đồ ăn nhỏ, bây giờ tôi còn nhớ rõ lúc ấy ăn cái gì."
"Sau đó thì sao?" Từ Trạm đưa tay nhẹ nhàng luồng qua sợi tóc mềm mại của cô.
"Tiểu Nhàn sợ tôi bị phạt, nên liên tiếp nói chuyện của mình, kết quả lúc này điện thoại trong nhà vang lên. Ba ba nhận điện thoại, là bộ đội để ông nhanh chóng chạy trở về. Bên kia rất vội, nói giọng rất lớn, tôi nghĩ ông nhất định sẽ đáp ứng, trong lòng vừa khổ sở vừa mất mát, nhưng là, ba ba đột nhiên nói ‘chuyện của con gái tôi quan trọng hơn’. Sau đó, ông cúp điện thoại, ngồi vào bên cạnh tôi bắt đầu ăn cơm tiếp."
Cố Du dừng lại, ngẩng đầu, "Anh mới vừa rồi cũng nói như vậy, đúng hay không?"
Từ Trạm dùng nụ hôn để trả lời.
Anh liếc mặt nhìn thấy sẽ không thể quên được, không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được người phụ nữ cam tâm tình nguyện, hoàn toàn thuộc về.
Cô cương quyết đáp lại, động tác không hoàn toàn bị động nữa.
Di động đột nhiên vang dội.
Lúc lâu Từ Trạm mới buông cô ra, cầm lấy di động nhìn dãy số gọi tới, vẻ mặt lập tức căng thẳng.
"Người nào?" Cố Du không vì vừa mới hôn và xoa sờ mà quá mức chậm chạp, giọng nói ôn mềm khẽ run rẩy, tay cô vừa mở nút áo sơmi của Từ Trạm, đang gắt gao dựa trên cánh tay mạnh mẽ của anh.
Từ Trạm một tay vòng quanh thân thể mềm mại của cô, tay kia thì nghe điện thoại.
"Tiểu Từ a, là tôi, có tin tức."
Giọng nói này hơi quen tai, Cố Du nghĩ nghĩ, cô tuyệt đối biết người này.
"Trễ như thế vất vả ông." Từ Trạm trầm giọng nói.
"Phía trên đồng ý bắt nhóm Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn, cậu yên tâm đi."
Cố Du sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu.
Từ Trạm lộ vẻ tươi cười, "Tôi nói chúc mừng Đoạn thư ký trước."
Cúp điện thoại, Cố Du chưa khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc.
"Tô Ngôn Khanh nâng giá Nhất Hào là vì cảnh cáo Thượng Khôn, kết quả biến khéo thành vụng, chọc giận hắn cá chết lưới rách, Thượng Khôn sợ Tô Ngôn Khanh xóa sạch quan hệ từ phía sau đẩy hắn vào chỗ chết, trước tiên xóa sạch sẽ bản thân rồi giao tài liệu thu thập nhiều năm như vậy cho Đoạn thư ký. Sau khi tiết lộ tin tức này cho Tô Ngôn Khanh thì hai người bắt đầu động thủ, tối nay xã hội đen Dương Cảng xem ra là không cách nào ngủ." Từ Trạm thấy vẻ mặt Cố Du hơi mê mang, vì vậy kiên nhẫn giải thích, "Đoạn thư ký vẫn âm thầm tiếp ứng Thượng Khôn, tỏ vẻ muốn chỗ dựa mới của hắn, Thượng Khôn mắc câu, cuối cùng chẳng qua là tự chui đầu vào rọ."
Anh xóa những chuyện mình làm này không còn một mảnh, giống như chưa bao giờ tham dự trong đó, mà Cố Du rất rõ ràng, là người đàn ông trước mắt này vì cô, lật nghiêng Dương Cảng.
Anh căn bản có thể đứng ngoài mọi chuyện, giống như cô từng nghĩ chuyện đương nhiên phải như vậy.
"Từ Trạm," cô nhìn anh, "Cám ơn anh."
Cô lấy lại tinh thần, phát hiện trên mặt lạnh lẽo, đều là nước mắt.
Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn bị trừng phạt đúng tội, cha cuối cùng có thể trầm oan giải tội.
Cố Du nghĩ đến thời điểm cha vừa mới bị định tội bỏ tù, Ở Dương Cảng cô cùng đường sống đầu đường xó chợ, thành phố to như vậy, nhưng không có chỗ cho cô dung thân, cha nói cho cô biết mình không phải bị oan, là thật trừng phạt đúng tội, khiến cô không muốn chống án, cuộc sống thật tốt, thời điểm đó cô không có hoài nghi cha là vì bảo vệ cô và Tiểu Nhàn mới bị bất đắc dĩ.
Rất nhiều việc mặc dù đã qua không có nghĩa là quên lãng, Cố Du khống chế không được, gào khóc trong lòng Từ Trạm.
Ngày hôm sau, Từ Trạm và Cố Du đi tế Phương Tranh.
Sau khi Phương Nhàn ở Mĩ biết tin tức, trong điện thoại trăm mối cảm xúc ngổn ngang khóc không biết bao lâu.
Đau khổ và đè nén cùng với cừu hận, biến mắt khi Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn bị giết.
Cùng nhau biến mất còn có Từ Trạm và Cố Du có thể nói đã từng ở thế bất lưỡng lập ngăn cách.
Lần đầu tiên trong cuộc sống Cố Du cảm nhận được thích một người là cảm giác gì, nếu cô không giống như trước tránh không kịp Từ Trạm, ngược lại mỗi ngày dính ở bên cạnh anh, giống như mối tình đầu của cô nữ sinh, hận không thể biến người đàn ông mình thích thành vật nhỏ lấp lánh phát sáng đeo trên người.
Nhưng, Cố Du cũng không kéo Từ Trạm xem phim đi dạo phố ăn cơm, cô thích nhất là bãi bắn bia thử nghiệm của nhân viên xưởng chế tạo vũ khí của tập đoàn.
Tuy rằng gần như mỗi lần đều thua.
Kỹ thuật bắn của Cố Du nổi danh ở quân giáo là chuẩn, cô không cam lòng nhiều lần đề xuất khiêu chiến, Từ Trạm mỗi lần đều là cười cười vui vẻ đáp ứng, ngẫu nhiên còn có thể chủ động nhường, chỉ vì có được nụ cười của cô.
"Chu U Vương cũng không uất ức như vậy." Nhan Tư Ninh hâm mộ muốn chết, Vu Duệ đều lạnh nhạt đánh giá như thế.
"Nếu bà xã anh và anh tập bắn, em không tin anh có thể nghiêm túc như vậy." Nhan Tư Ninh cười nhạt.
"Anh cưới vợ tuyệt đối không cưới người nổ súng." Vu Duệ hừ lạnh, ánh mắt lại lướt qua sân bãi.
Bên kia sân bãi, Cố Du phát hiện Từ Trạm cố ý bắn lệch, cầm báng súng gõ mạnh sau lưng anh.
Thật ra, Cố Du biết, hai người trực tiếp vẫn là có bí mật.
Tâm hình chụp ba năm trước đây.
Còn có cô vẫn dùng thuốc tránh thai.
Trong khoảng thời gian này, cô hầu như đều do dự, cuối cùng quyết định không hề uống thuốc.
Nhưng tấm hình chụp này thật sự không thể không khiến cô canh cánh trong lòng.
Cuối cùng cô làm hai lựa chọn, chuyện thuốc tránh thai coi như không phát sinh, tấm hình kia, cô cũng làm chưa từng nhìn thấy.
Nhưng kế hoạch thua kém biến hóa.
Từ Trạm gần đây vô cùng bận rộn, tập đoàn có hạng mục buôn bán với nước T của Châu Phi, quốc gia cũng rất coi trọng, anh gần nhú mỗi ngày đều phải họp.
Buổi tối Cố Du chủ động đưa cơm nhằm bày tỏ quan tâm, khiến rất nhiều người gác cửa tăng ca không ngừng hâm mộ.
Thật ra chỉ cần mở cặp lồng cơm ra bọn họ sẽ không hâm mộ, bởi vì Cố Du chỉ biết món ăn liên quan đến trứng gà, nên mỗi ngày lăn qua lộn lại, không có gì thay đổi.
Nhưng Từ Trạm ăn thật sự rất vui vẻ, Vu Duệ thơm lây ăn qua một lần, liền tình nguyện bản thân kêu bữa ăn khuya bên ngoài để giải quyết.
Đêm nay Cố Du mang theo món thịt xào rau cần vừa học lần đầu tiên trong đời đi vào văn phòng, Từ Trạm trong phòng họp chưa trở về, cô cất kỹ hộp giữ ấm, thu dọn đơn giản mặt bàn, đột nhiên ở văn kiện gần tầng dưới cùng, nhìn thấy tấm hình kia thuận theo mở ra ngoài.
Cố Du cầm tấm hình suy nghĩ hồi lâu, liều mạng hồi tưởng, dường như ba năm trước đây, mình xác thực gặp được bộ đội Trung Quốc, nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra được Từ Trạm là thành viên trong đó.
Nếu quyết định không nghĩ nữa, Cố Du cũng không muốn dây dưa, mọi thứ rất tốt, cô thực thỏa mãn cuộc sống hiện tại, cô không muốn nói cho anh biết, như vậy có thể cho phép anh che giấu ý tốt.
Cô đứng lên, quyết định để tấm ảnh lại chỗ cũ.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Cố Du tay cầm tấm ảnh, bị Từ trạm để ở trong mắt.
"Tôi......" Cố Du tình thế cấp bách, không biết như thế nào mới tốt, vẻ mặt Từ Trạm trong nháy mắt ngưng trệ, rất nhanh, anh đẫ bình thường lại, đi tới chỗ cô.
"Thật ra thì, anh nghĩ là em có thể nhớ lại." Anh rút tấm ảnh từ tay cô, "Nhưng bây giờ đã không quan trọng."
"Anh có biết chuyện của tôi trước kia?" Cố Du không biết mở miệng ra sao, vốn là đè xuống lòng hiếu kỳ bởi vì lời nói của Từ Trạm mà cuồn cuộn nổi lên.
Từ Trạm cười cười, "Còn nhớ rõ lần đó anh đã cứu em ở quán Cửu ngũ công sao?"
Cố Du gật đầu.
"Đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."