Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 21
Tôi rơi phịch xuống, cùi tay và đầu gối đập xuống đất trước. Đau đến choáng váng cả người. Thật sự hoa cả mắt! Hoa cả mắt vì hàng trăm ngôi sao, toàn màu đỏ với màu vàng.
Cố bịt mắt để khỏi nhìn thấy chúng và bò dậy.
Cái đầu người đã bắn khỏi tay. Tôi trông thấy nó cách đó khoảng hơn một mét. Tôi với lấy nó, vồ nó bằng cả hai tay và nắm thật chặt.
Chóng mặt quay cuồng, run bần bật. Tôi nhắm mắt chờ cơn chóng mặt qua đi.
Khi mở mắt, tôi nhận thấy mình đã ngã xuống một cái hố rất sâu. Xung quanh tôi là những vách đất. Bầu trời chỉ còn là một mẩu hình vuông màu xanh lơ xa lắc phía trên.
Một lần nữa Phép thuật của rừng già đã lại cứu sống tôi. Chính phép màu đó đã khiến mặt đất tách ra để tôi có thể rơi xuống đó thoát chết. Chính nhờ thế tôi mới thoát khỏi con hổ.
Có tiếng gầm gừ trên đầu.
Tôi kêu lên hãi hùng và nhìn lên miệng hố. Hai con mắt vàng khè của nó đang cúi xuống nhìn tôi.
Con hổ hộc lên, răng nghiến chèo chẹo.
Tôi nhận ra mình vẫn chưa thoát chết.
Tôi bị nhốt dưới này. Nếu con hổ nhảy xuống hố thì nó sẽ kết liễu tôi sau vài giây.
Tôi không có đường nào chạy. Không có đường để trốn thoát.
Tôi dựa lưng vào tường đất bẩn thỉu, nhìn lên con hổ đang nhe nanh. Nó hực lên lần nữa, mắt nhìn tôi thèm khát. Chuẩn bị nhảy tới tấn công.
Tôi kêu lên.
— Kah-lee-ah! Kah-lee-ah!
Con hổ gầm lên đáp lại.
Tôi dựa lưng vào vách đất. Cố ngăn toàn thân đừng run bắn lên. Tôi thầm cầu khẩn.
— Đừng có xuống đây. Đừng có nhảy xuống hố này làm gì.
Hai con mắt vàng khè lóe lên dưới ánh sáng mặt trời. Những sợi ria bạc hếch lên khi nó nhe nanh dọa nạt.
Rồi tôi nhìn thấy một bộ mặt xinh xẻo của một con mèo vằn vàng và đen xuất hiện trên miệng hố. Một con hổ con. Nó bò đến miệng hố và nhìn tôi.
Một con hổ con khác bước đến. Nó cũng cúi xuống miệng hố. Nó cúi xuống thấp đến mức suýt ngã lộn xuống.
Con hổ nhanh nhẹn nhảy đến. Nó cúi đầu ngoạm con hổ con lôi ra xa khỏi hố. Rồi quay lại ngoạm con kia đem đi.
Tôi nín thở, không dám động đậy. Lưng dựa vào vách đá và nhìn lên miệng hố. Nhìn màu trời xanh hình vuông. Và chờ con hổ quay lại.
Tôi chờ.
Chờ mãi, ngực nín thở.
Hoàn toàn im lặng. Im lặng tới mức có thể nghe cả tiếng gió lướt trên ngọn cỏ cao.
Một tảng đất lở khỏi miệng hố và rơi xuống đáy kêu ầm một tiếng. Tôi thôi không nhìn lên nữa và tập trung lắng nghe chờ thấy con hổ xuất hiện.
Hình như đã mấy giây trôi qua, tôi thở phào bước ra khỏi vách đất và duỗi tay.
Chắc là con hổ không quay lại nữa.
Nó chỉ muốn bảo vệ mấy con hổ con của mình mà thôi. Lúc này nó đã tha hai con con đi. Đi xa rồi.
Tôi lại vươn người lần nữa. Tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực nhưng tôi đã hơi bình tĩnh lại.
Làm thế nào có thể thoát khỏi đây được? Tôi băn khoăn nhìn bức vách đất. Có thể trèo lên không nhỉ?
Tôi nhét cái đầu người vào sâu trong túi áo. Rồi bấu hai bên tay vào lớp đất mềm mát lạnh và thử trèo.
Tôi trèo lên được khoảng một mét. Nhưng rồi đất bị lở. Nó lở nhào xuống một tảng to khiến tôi tuột thẳng xuống đến đáy.
Không. Không được. Tôi nhận ra là mình không thể nào trèo lên khỏi hố được. Tôi lấy cái đầu người ra, quyết định sẽ phải dùng đến Phép thuật của rừng già.
Chính phép màu đã đem tôi xuống đây. Bây giờ tôi lại nhờ nó đem tôi lên. Tôi giơ cái đầu lên trước mặt, nhưng chưa kịp nói câu thần chú tôi bỗng thấy có một cái gì che trên miệng hố.
Chẳng lẽ đã đến lúc mặt trời lặn ư?
Tôi nhìn lên.
Không, không phải trời tối. Mảnh trời xanh hình vuông vẫn còn rực rỡ.
Có ai đang đứng trên đó nhìn xuống tôi.
Con hổ ư?
Con người ư?
Tôi cố nghển lên để nhìn và gọi to:
— Ai, ai đấy?