Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 21 - Một Mối Tình Vô Vọng
N
hờ buổi nói chuyện đau thương đó, tâm trí của Dan như cất được gánh nặng.
Thỉnh thoảng tính tình mạnh mẽ của cậu trỗi dậy, nhưng cậu tỏ rõ sự biết ơn và tình yêu của cậu đối với những người bạn thật sự bằng sự tin tưởng thật cảm động cũng như mù quáng. Sau khi nghe tất cả câu chuyện từ miệng bà Jo, giáo sư và ông Laurie không hề nhắc đến điều gì, chỉ siết tay chàng trai thật chặt, nhìn cậu đầy thương cảm và nói lên những lời khuyến khích.
Ông Laurie liên lạc ngay với những nhân vật có ảnh hưởng để cụ thể hóa dự tính của Dan. Ông Bhaer, với sự khéo léo của một giáo sư, đã cung cấp kiến thức cho đầu óc khát khao hiểu biết của cậu và giúp cậu hiểu được chính mình. Các cậu bé đưa cậu đi dạo và chọc cho cậu cười với mấy trò đùa và các câu chuyện của chúng. Còn những phụ nữ nuông chiều cậu và chăm sóc cậu tốt đến nỗi cậu có cảm tưởng như mình là một ông hoàng Ả Rập giữa những người hầu tận tâm và lo lắng từng li từng tí.
Tuy nhiên phải nhờ đến tất cả uy quyền của bà Jo và sự ngây thơ của các cô gái thì Dan mới có thể tuân theo lệnh bác sĩ, người muốn cậu phải nghỉ ngơi. Daisy nấu cho cậu những món ăn. Nan trông chừng cho cậu uống thuốc. Josie đọc sách cho cậu nghe để cậu vượt qua những giờ dài không hoạt động khiến cậu rất khổ sở. Bess cho cậu xem tất cả những bản vẽ của cô và tất cả những bức tượng cô làm để giải khuây cho cậu và theo lời nài nỉ của cậu, cô đã kê chiếc bàn điêu khắc của mình cạnh chiếc ghế dài của cậu và bắt đầu tạc cái đầu con bò rừng mà ngày trước cậu tặng.
Những lúc đó là những lúc đẹp nhất trong ngày của cậu. Bà Jo bận bịu với công việc ở phòng bên cạnh, có thể nhìn thấy ba người bạn và ngắm bức tranh đẹp mà chúng tạo thành. Lúc nào Dan vui vẻ thì gian phòng vang lên tiếng cười thật vui. Khi cậu buồn thì mấy cô gái làm việc trong im lặng cho đến khi tính tình vui vẻ tự nhiên của các cô thắng thế. Và khi cậu đau đớn, các cô lăng xăng cạnh cậu như hai thiên thần. Dan thường hay gọi Josie là “Bà mẹ bé nhỏ”, nhưng Bess lúc nào cũng vẫn là “Nàng công chúa” của cậu.
Cậu không xử sự giống nhau đối với hai chị em họ. Đôi khi Josie làm cho cậu bực mình với mấy suy nghĩ quá tỉ mỉ, những buổi đọc sách kéo dài và những lời trách móc dịu dàng khi cậu không tuân theo các quy định. Có trong tay một “vị chúa tể của tạo hóa” thật là tuyệt khiến em có thể áp chế cậu nếu như cậu không chống trả lại. Đối với Bess thì ngược lại, cậu không bao giờ tỏ ra mất bình tĩnh cũng như mệt mỏi. Cậu luôn làm theo lời cô, lúc nào cũng có vẻ thoải mái với sự bầu bạn của cô và quan tâm đến những gì cô làm nên không rời mắt khỏi cô.
Trong khi bà Meg chăm lo việc nội trợ ở nhà bà thì bà Amy chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Âu châu vào mùa xuân tới. Bà Jo ngồi vào phòng làm việc của bà, chờ đợi nguồn cảm hứng đến. Bà thường dẹp các nhân vật tưởng tượng sang bên và nghiên cứu những mẫu người trước mắt bà, một vài câu nói, một vài cử chỉ. Do đó, tình cờ bà phát hiện ra một câu chuyện tình nho nhỏ mà không ai nghĩ tới.
Vì cánh cửa ngăn cách hai phòng thường để mở, nên bà có thể quan sát ba người trẻ tuổi. Bess với chiếc áo blu màu ghi, một dụng cụ gì đó trên tay; Josie, tay cầm quyển sách và giữa hai cô gái là Dan, nằm trên chiếc ghế dài, trong bộ áo ngủ kẻ do ông Laurie tặng và cậu chỉ mặc nó để làm vui lòng hai cô gái. Dan đối diện với bà Jo nhưng dường như không trông thấy bà.
Mặt trời nhợt nhạt mùa đông chiếu trên mái tóc vàng của Bess, cũng như đôi tay tinh tế của em đang nắn đất sét. Josie đung đưa trên một chiếc ghế bành nhỏ bập bênh. Tiếng rì rầm đều đặn của em là tiếng động duy nhất phá tan sự im lặng trong phòng.
Một cái gì đó trong cặp mắt to lớn của Dan lôi cuốn bà Jo. Bà tò mò quan sát sự thay đổi của đôi mắt. Rõ ràng Dan không chú ý lắng nghe câu chuyện. Cậu luôn nhìn Bess và chỉ quay đi nơi khác khi cô ngẩng đầu lên. Đôi khi mắt Dan thật dịu dàng và suy tư, những lúc khác, mắt cậu đỏ rực hoặc van lơn. Nhưng thường thì chúng đượm buồn và tuyệt vọng, như thể cậu nhìn ngắm một hạnh phúc vĩnh viễn bị cấm đoán.
Bess mệt vì làm việc, đề nghị thay Josie nếu như Dan còn muốn người ta đọc sách cho nghe.
– Anh thích lắm. Anh thích khi em đọc hơn, Josie đọc nhanh quá khiến cho cái đầu ngu ngốc của anh đau. Nhưng không được nói với con bé đâu nhé, con bé thật dễ thương khi chịu đến ngồi cạnh một con gấu như anh.
– Không đâu, anh không phải là con gấu. Trái lại, anh thật nhẫn nại. Mẹ em bảo một người đàn ông khi bị giam chân luôn thấy rất khó khăn, và đối với anh còn khó hơn vì anh rất thích được tự do.
Nếu như Bess không bận lục lọi các quyển sách, thì cô đã trông thấy Dan co người lại như thể bị thương. Cậu không trả lời, nhưng có đôi mắt khác trông thấy và hiểu vì sao cậu có vẻ như muốn bỏ chạy lên đồi và để cho ước muốn tự do của cậu được biểu lộ.
Thúc đẩy bởi bản năng, bà Jo cầm lấy giỏ đồ khâu đến bên các bạn nhỏ. Vì bà cảm nhận được cần phải có một thứ cách điện vì Dan như là một đám mây đầy những điện.
– Chúng ta sẽ đọc gì đây, thưa bác? Anh Dan có vẻ như bất cần. Bác biết rõ sở thích của anh ấy, bác hãy cho con một lời khuyên. - Bess nói, vẫn xoay người về phía chiếc bàn đặt các chồng sách.
Trước khi bà Jo kịp trả lời, Dan lấy ra từ dưới gối một quyển sách nhỏ nhàu nát, vừa nói, vừa đưa cho Bess:
– Anh xin em, em hãy đọc cho anh nghe câu chuyện thứ ba, nó ngắn thôi và rất hay. Đó là câu chuyện mà anh thích.
Quyển sách tự nó mở ra đúng chỗ.
– Em không bao giờ nghĩ là câu chuyện lãng mạn đó lại có thể làm anh thích. - Bess nói và mỉm cười. - Câu chuyện thật tình cảm, nếu em nhớ không nhầm.
– Anh biết rồi. Nhưng anh ít đọc sách và anh thích những thứ đơn giản hơn. Có một lúc anh không có gì khác để đọc. Anh nghĩ, anh thuộc lòng câu chuyện. Trong chuyện có một bà tiên tốt bụng, tóc vàng làm cho anh nghĩ đến em.
Bà Jo ngồi vào một chiếc ghế, bà có thể nhìn thấy Dan phản chiếu trong một tấm gương. Bess ngồi trước mặt bà, rồi tháo ruy băng đang buộc mấy lọn tóc dày của em, xin lỗi:
– Em hi vọng là tóc của bà tiên đó không vướng nhiều như tóc của em vì chúng cứ tuột xuống hoài. Em sẽ sẵn sàng ngay.
– Em đừng buộc nó lại, anh xin em. - Dan nài nỉ. - Anh muốn trông thấy chúng óng ánh. Và sẽ rất thích hợp với câu chuyện “Lọn tóc vàng”.
Cô gái bật cười khi nghe biệt danh của cô ngày trước và lắc mớ tóc đẹp. Cô bắt đầu đọc, vui mừng vì có thể che giấu một chút gương mặt của mình, vì những lời khen làm cho cô e thẹn.
Dan chăm chú lắng nghe. Bà Jo, mắt đưa từ đồ khâu của bà sang tấm gương, có thể thấy là Dan thích thú với từng chữ một và nó có nhiều ý nghĩa đối với cậu hơn là với thính giả nào khác. Gương mặt cậu sáng lên.
Câu chuyện hay đó kể về một chàng kị sĩ và một cô gái, một thần hộ mệnh vừa là nguồn cảm hứng vừa là người dẫn dắt của anh ta. Cô đã giúp anh làm những kì công, nhờ mái tóc óng ánh của cô đã cho anh nguồn cảm hứng trong các trận đấu hoặc trong những tình thế nguy hiểm.
Bà Jo có thể thấy Dan khao khát vẻ đẹp, sự yên bình và hạnh phúc, thể hiện trong cô gái ngây thơ đang ngồi cạnh cậu.
Nhưng bà không thấy có lối thoát cho tình thế mới này. Dan và Bess đối lập nhau không khác gì bóng tối và ánh sáng. Cô gái, rõ ràng là không hề ý thức chút nào về việc này. Nhưng cần bao nhiêu thời gian để cho cặp mắt hùng hồn kia có thể làm cho người ta hiểu nó?
Thế rồi Dan chỉ có thể thất vọng và Bess ngạc nhiên, cô bé lạnh lùng và thanh khiết không thua gì đá thạch và trốn tránh mọi ý tưởng về tình yêu với một sự dè dặt đặc biệt.
“Mọi việc thật là rắc rối với cậu bé đáng thương của ta! Làm sao có thể giết chết mối tình đang nảy nở và không hiện thực đó ngay trong trứng nước đây?” bà Jo nghĩ, mất bình tĩnh vì sự khám phá mới này.
Bess đã đọc xong, một lần nữa cô lắc mớ tóc đẹp của mình. Dan hỏi cô vẻ nghiêm trang của một đứa trẻ:
– Em có thích không?
– Có, đây là một câu chuyện rất đẹp. Nhưng em thích câu chuyện về Ondine hơn.
– Anh không ngạc nhiên, người ta có thể nói câu chuyện được viết cho riêng em. Nhưng câu chuyện này, anh đã bắt đầu thích nó ở một thời điểm anh gặp nhiều rắc rối, vì nó đã giúp anh thấy dễ chịu.
Dan nói với cô gái thật dịu dàng, nhưng cậu cũng giấu mình trong mấy chiếc gối của chiếc ghế dài, như là lo lắng.
Bess nghĩ cậu thích thay đổi cách giải trí nên cầm lấy tờ báo.
– Các tin tức về chứng khoán anh không quan tâm. Tin tức về nhạc cũng không. À! Đây là một thứ…
– Về chuyện gì?
– Đây là một tin vặt. Em đọc anh nghe nhé?
– Nếu em muốn.
– Thế thì em bắt đầu đây. “Một vụ giết người”
– Không! Đừng đọc cái đó!
Lời yêu cầu bỗng thoát ra như vậy khiến cho công chúa ngạc nhiên. Dan dùng một cánh tay che mặt, như thể cậu trốn tránh ánh sáng. Bess nhanh nhanh đọc các tin tức về nghệ thuật mà không ai quan tâm đến. Cảm thấy như mình bị bắt gặp quả tang, bà Jo trở về phòng làm việc, một lúc sau là Bess. Cô gái nói là Dan đã thiếp ngủ.
Bà Jo cho cô gái về nhà, quả quyết là cô sẽ ở đấy càng lâu càng tốt. Bà tranh thủ được ở một mình để suy nghĩ. Một tiếng động đưa bà vào gian phòng bên. Dan thật sự đã ngủ. Chàng trai thở một cách nặng nhọc, một bàn tay đặt trên ngực. Đầy thương cảm, bà ngồi cạnh giường cậu, cố hiểu được tình thế rối ren này. Bỗng bàn tay Dan trượt xuống. Một mặt dây chuyền rơi xuống đất.
Bà Jo nhặt lên và tự hỏi không biết nó chứa đựng thứ gì. Đây rõ ràng của người da đỏ, sợi dây làm bằng cỏ tết. Có một bức ảnh nhỏ. Ta có thể đọc được phía sau “Nàng tiên tốt của ta”.
Một lúc, bà Jo tưởng tượng đó là ảnh của bà, vì mọi chàng trai đều có một bức ảnh của bà, nhưng nhìn kĩ, bà nhận ra đó là ảnh Demi đã chụp Bess vào một ngày hè đẹp trời. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Thở dài, bà định đặt mặt dây chuyền lại trên ngực Dan thì phát hiện cậu đang nhìn bà.
– Tay con tuột và mặt dây chuyền đã rơi. Ta định đặt nó lại chỗ cũ. - Jo giải thích như một bé gái bị bắt gặp khi làm điều sai trái.
– Mẹ đã nhìn thấy tấm ảnh?
– Phải.
– Thế thì mẹ biết là con điên như thế nào!
– Phải, Dan à.
– Mẹ đừng lo. Mọi thứ đều ổn. Con thật vui vì mẹ biết được, vì không bao giờ con dám kể cho mẹ nghe. Dĩ nhiên đây chỉ là một giấc mơ ngu xuẩn, và sẽ không có gì xảy ra đâu. Không thể tưởng tượng được. Thiên thần bé nhỏ này đối với con sẽ không là cái gì khác hơn như hiện giờ, một thứ giấc mơ về tất cả những gì êm ái và tốt lành!
Động lòng vì sự bình tĩnh chấp nhận đó hơn là bất cứ sự đam mê cháy bỏng nào, bà Jo chỉ có thể nói đầy thiện cảm:
– Thật là khó khăn, con yêu, nhưng không có cách nào khác để nhìn nhận vấn đề. Con ngoan và đủ can đảm để đối mặt với tình thế và giữ lấy bí mật.
– Con xin thề sẽ giữ bí mật! Không một lời nói, không một cái nhìn, nếu như con có thể. Sẽ không có ai nghi ngờ gì đâu. Và nếu như con không quấy rầy ai cả, thì có hại gì nếu con có bí mật đó, và cảm thấy được an ủi nhờ giấc mơ tuyệt vời đã giúp con sống sót ở nơi đáng nguyền rủa.
Dan giấu mặt dây chuyền nhỏ bé như thể thách thức bất cứ bàn tay nào dám cả gan lấy đi của cậu. Sự tuyệt vọng cam chịu trong giọng nói của cậu khiến bà Jo cảm động. Nhưng không có hi vọng nào, và bà không cho cậu một tia hi vọng nào. Bà cảm nhận được cậu có lí và mối tình không may của cậu mang đến cho cậu nhiều hơn bất cứ thứ gì khác.
– Thật là khôn ngoan khi con giữ lấy giấc mơ thơ ngây đó, nếu như nó giúp và an ủi, trong khi chờ đợi thứ gì cụ thể hơn để làm cho con hạnh phúc. Ta rất muốn cho con một ít hi vọng. Nhưng cả hai chúng ta đều biết bố mẹ của Bess quý con gái yêu của họ còn hơn mạng sống của mình. Đối với họ, người tình hoàn hảo nhất cũng không xứng đáng với con gái quý báu của họ. Mong rằng đối với con, nó sẽ là ngôi sao sáng giúp con tin ở Chúa.
Bà Jo dừng lại. Bà thấy mình thật độc ác khi giết chết tia hi vọng mỏng manh hiện ra trong mắt của Dan.
Cả hai nói chuyện thật lâu trong ánh sáng buổi chiều. Bí mật thứ hai này có lẽ liên kết họ thêm chặt hơn là bí mật thứ nhất vì lần này không có gì phải xấu hổ. Sau cùng cả hai đứng lên khi tiếng chuông reo vang, tất cả sự huy hoàng của mặt trời lặn đã biến mất và ta có thể nhìn thấy trên nền trời một vì sao đang chiếu sáng trên phong cảnh phủ đầy tuyết. Bà Jo dừng lại nơi cửa sổ và nói:
– Con hãy đến đây xem sao Mai mới đẹp làm sao!
Và trong khi Dan lặng lẽ đứng sau lưng bà, cao lớn và xanh tái như bóng ma của chính cậu, bà nói thêm thật dịu dàng:
– Con hãy nhớ lấy, con yêu, là người bạn lớn tuổi của con luôn có mặt để yêu thương và tin tưởng ở con.
Dan ôm bà trong đôi tay cường tráng của cậu và nói khẽ với một giọng chứng tỏ bà đã không uổng công bấy lâu nay:
– Con sẽ không bao giờ quên. Chính người bạn đó đã cứu giúp linh hồn con và cho con ngước mắt lên và nói: “Cầu Chúa ban phép lành cho bà!”