Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 21
W
alter ra đi thật sớm, về ăn trưa một cách vội vàng rồi lại đi cho đến giờ ăn tối. Kitty cảm thấy thật trơ trọi. Luôn trong mấy ngày liền nàng không bước ra khỏi nhà. Trời nóng bức. Nàng nằm bên cạnh khung cửa sổ bỏ ngỏ, cố đọc sách. Ánh sáng sống sượng của buổi trưa đã làm mất cái vẻ kỳ bí của tòa cung điện thần tiên, chỉ còn lại một ngôi đền nguy nga, đổ nát, sừng sững trên chỗ bờ thành. Nhưng bóng hào quang của kỷ niệm rực rỡ buổi sáng vẫn còn, thành thử không bao giờ Kitty xem đó là một cảnh trí tầm thường được cả. Nhiều khi, vào những lúc bình minh, hoàng hôn hay buổi tối nàng lại nhận thấy một chút gì của cái vẻ đẹp ấy. Nơi mà nàng xem là một pháo lũy hùng mạnh chỉ là một bức tường thành kệch cợm, tối tăm. Mắt nàng không ngớt quay nhìn về đó. Đằng sau hàng lỗ châu mai, thành phố đang hấp hối giữa cơn thiên tai khủng khiếp.
Walter hóa ra ít nói. Họa hoằn lắm chàng mới chịu trả lời Kitty bằng một giọng mỉa mai, lạnh nhạt. Nhưng Waddington và con ả xẩm thì lại thích kể lại cho nàng nghe những cảnh kinh hoàng ngoài phố. Mỗi ngày có đến hàng trăm người chết và số người bị bệnh mà thoát khỏi tay tử thần rất hiếm. Người ta rước những pho tượng Phật trong các ngôi chùa bỏ hoang đem ra bầy giữa nơi công chúng rồi khấn vái, thờ cúng nhưng vẫn không ngăn nổi ách trời. Số người chết không sao chôn xuể nữa. Ở nhiều nơi, trọn một gia đình chết sạch, chẳng còn ai để lo việc tang ma. Vị chỉ huy quân sự là người cứng rắn, nhờ uy thế của ông nên thành phố mới tránh được nạn cướp bóc và cảnh hỗn loạn. Ông bắt lính mang những xác vô thừa nhận đi chôn và chính tay ông đã bắn chết một viên sĩ quan do dự không dám bước qua cửa một gian nhà bị bệnh.
Nhiều lúc Kitty sợ đến phát ngất. Tuy mọi người vẫn nhắc đi nhắc lại với nàng là nếu đề phòng cẩn thận thì sự nguy hiểm cũng ít đi, nhưng nàng vẫn cứ sợ. Trong óc nàng phát sinh ra những mưu toan bỏ trốn. Để rời khỏi nơi này, và chỉ rời khỏi không thôi, nàng sẵn sàng ra đi không cần mang theo hành lý hoặc người hộ tống, nàng sẵn sàng lên đường một mình để đến một chỗ an toàn. Nàng nghĩ đến việc nói rõ ý định ấy với Waddington, nói tất cả, van xin Waddington giúp nàng về Hương-cảng. Hay là nàng phủ phục dưới chân Walter và thú thật là nàng sợ lắm, sợ lắm rồi? Dù có hờn oán nàng đến đâu chẳng lẽ Walter lại vô nhân đạo đến nỗi không rũ lòng thương hại?
Nhưng như thế có ích gì? Nàng sẽ nương náu nơi đâu? Nhất định là không về ở với mẹ nàng được rồi. Vì mẹ nàng sẽ bảo rõ cho nàng biết là một khi đã gả chồng cho nàng rồi thì bà không muốn vướng bận gì về nàng nữa. Vả lại Kitty cũng chẳng muốn về nhà cha mẹ. Nàng định tìm Charlie, nhưng Charlie thì còn thiết gì nàng! Nàng tưởng tượng nét mặt thất vọng của Charlie, vẻ bực dọc trong đôi mắt quyến rủ của chàng lúc trông thấy nàng về đột ngột. Lúc ấy, đối với nàng, có lẽ Charlie sẽ vẫn tỏ ra lịch sự nhưng mà lạnh nhạt. Bất giác Kitty nắm chặt hai bàn tay lại. Giá có thể được thì có lẽ nàng sẽ làm bất cứ việc gì để làm nhục Charlie cũng như trước đây Charlie đã làm nhục nàng. Nhiều khi, trong cơn giận, nàng tiếc đã không nhận lời ly dị Walter: cuộc đời nàng tan vỡ thì cuộc đời Charlie cũng sẽ tan vỡ theo. Nhớ lại những câu Charlie đã nói với nàng, nàng thẹn quá.