Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 20
L
ễ Tạ Ơn đã đến. Không có Ted và Chad, ngày lễ này khiến cho Ophélie gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên trong ngày lễ năm nay cô không ăn diện và cũng không buồn như năm trước. Nhưng khi vào nhà bếp, cô lại nhớ đến chồng và con trai. Cô cầu nguyện cho họ rồi bật khóc. Pip cũng khóc cùng mẹ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Andrea cũng khóc theo. Chỉ có đứa trẻ là không khóc. Ngay cả con Mousse cũng nhìn mọi người với vẻ căng thẳng. Khoảnh khắc ấy thật kinh khủng. Sau đó Ophélie chùi nước mắt rồi mỉm cười. Họ đã cùng nhau tổ chức lễ Tạ Ơn trong nước mắt và tiếng cười.
Món gà quay được làm sẵn, nhưng không ai muốn ăn nó cả. Dường như nó không phải là món ăn được mọi người thích. Họ quyết định cùng ăn ở nhà bếp, vì William có thể làm đổ thức ăn ở bất cứ nơi nào. Ophélie vui vì mọi người không ăn ở phòng khách. Nếu ăn ở đó, cô sẽ càng nhớ Ted và Chad hơn.
Mỗi năm Ted thường tự tay làm món gà quay. Còn Chad chọn bộ đồ mà mình thích để mặc trong ngày lễ.
Ký ức xưa tưởng chừng như tan biến, nhưng giờ đây lại hiện rõ như in.
Andrea về nhà vào lúc xế chiều với William. Pip về phòng vẽ tranh. Hôm nay quả là một ngày kinh khủng với hai mẹ con. Cô bé tìm mẹ và vô tình thấy mẹ nó đang khóc trong phòng anh trai nó. Cô bé nhìn mẹ với ánh mắt hối tiếc. “Mẹ đừng vào đó. Nó chỉ làm mẹ buồn thêm mà thôi”.
Ophélie đang nằm trên giường và khóc. Cô đã khóc hàng giờ trong phòng Chad. Pip có thể nghe tiếng mẹ mình qua cánh cửa và điều đó đã làm cô bé vô cùng đau khổ. Cô bé không thể làm gì để mẹ nó quên đi nỗi buồn. Ophélie cũng không thể giải thích gì với con gái. Cô đã mất mát quá nhiều và không gì có thể bù đắp được. Không có đứa trẻ nào có thể thay thế Chad, nhưng điều này không có nghĩa cô không yêu Pip.
“Mẹ chỉ ở đây thêm vài phút nữa thôi”.
Pip nhìn mẹ rồi khóc. Sau đó cô bé quay về phòng rồi đóng cửa lại. Ánh mắt của Pip làm Ophélie cảm thấy như thể mình là người có tội khi vào phòng Chad chứ không phải phòng nó. Sau đó cô đứng trước tủ quần áo của Ted, nhìn chằm chằm vào quần áo của anh. Cô rất nhớ họ. Không ai có thể thay thế được hai người. Cùng một lúc mất đi hai người thân quả là điều kinh khủng với Ophélie.
Cô không thể nào quên được họ. Một năm nay cô vẫn đeo nhẫn cưới và xâu chuỗi. Không ai biết vì sao Ophélie vẫn đeo chúng, nhưng cô biết. Cô muốn tự khẳng định họ vẫn mãi sống trong tim mình. Cô cảm thấy Ted vẫn còn sống và cuộc hôn nhân của cô mãi tồn tại. Giờ đây cô vẫn nhớ rõ mọi chuyện và vô cùng đau đớn khi nhận ra Ted đã không còn nữa. Anh đã ra đi, mãi mãi không quay lại. Cô vô cùng đau khổ và mệt mỏi khi nhìn áo khoác của anh treo trong tủ, cạnh quần áo của cô. Dường như cô vẫn cảm thấy anh đang choàng tay qua vai và ôm lấy cô.
Ophélie vẫn đứng trước tủ quần áo, sau đó cô ôm đầu rồi lại cúi xuống khóc. Ophélie cho tay vào túi áo như cô từng làm trước đây. Bỗng cô bắt gặp một lá thư. Trong lúc quẫn trí ấy, cô muốn đó là lá thư Ted viết cho cô. Nhưng không phải thế. Đó là một mẩu giấy được ai đó đánh máy. Cô cảm thấy không vui khi đọc nó vì nó không phải thư Ted viết cho cô. Tuy nhiên cô vẫn đọc, vì đó là vật anh đã từng chạm vào và từng đọc. Sau đó một hồi lâu Ophélie biết nó không phải do cô viết. Tim cô như tan vỡ khi đọc lá thư.
“Ted yêu dấu. Em biết đây quả là một cú sốc cho cả hai chúng ta. Đôi khi cuộc đời lấy đi thứ mà chúng ta quý nhất.
Nhưng em tin chúng ta vẫn có được một chút công bằng. Em không còn trẻ nữa. Em sợ mình không có cơ hội sống cùng anh hay cùng với bất kỳ người đàn ông nào khác. Với em đứa bé này là tất cả, vì nó là con của em và anh.
Em biết không ai muốn chuyện này xảy ra cả. Em cũng thế. Cả hai chúng ta từng có những giây phút vui uồn lẫn lộn. Em biết là nhiều năm qua anh đã căng thẳng như thế nào. Không ai hiểu anh bằng em cả. Em nghĩ cô ấy đã không thể giải quyết được vấn đề giữa anh và Chad. Thậm chí em không nghĩ thằng bé sẽ tự tử. Nhưng nó đã làm thế. Nếu cô ấy nỗ lực cải thiện mối quan hệ giữa anh và Chad, có lẽ nó đã không tự tử. Em biết anh căng thẳng như thế nào. Em cũng như anh, không nghĩ thằng bé bị tâm thần. Em chưa bao giờ tin vào sự chẩn đoán của bác sĩ. Chính sự thiếu quan tâm của cô ấy đã khiến thằng bé tự tử. Em nghĩ cô ấy đã đánh giá sai toàn bộ sự việc ngay từ ban đầu. Còn Pip, cô bé phải chịu đựng sự đau khổ ngay từ ban đầu. Em nghĩ anh nên để cô ấy chăm sóc cho Pip, còn chúng ta chăm sóc Chad. Em nghĩ thằng bé sẽ hạnh phúc hơn nếu sống với anh hơn là sống với cô ấy. Thằng bé quý anh và em, hệt như quý cô ấy. Chúng ta đều thấy cô ấy đã không hiểu Chad. Rõ ràng chúng ta vẫn chưa hiểu gì về thằng bé. Có lẽ thằng bé thông minh hơn cô ấy và thông minh hơn cả chúng ta nữa. Nếu anh muốn, em sẽ cố gắng để thằng bé được sống cùng chúng ta.
Còn về phần chúng ta, em khẳng định nó chỉ mới bắt đầu. Cuộc sống của anh với cô ấy đã kết thúc rồi. Đã nhiều năm trôi qua, em nghĩ cô ấy đã không nhận ra điều này. Ophélie hoàn toàn phụ thuộc vào anh và bọn trẻ, không có cuộc sống riêng. Cô ấy không muốn ai cả, dần dần, cô ấy sẽ bỏ anh và bọn trẻ. Dù sớm hay muộn, cô ấy cũng tìm được cuộc sống cho riêng mình. Giờ đây cuộc sống của cô ấy trống rỗng và anh chính là một chút gì đó còn lại trong cô ấy. Ophélie đã lấy đi sự sống của anh trong nhiều năm qua.
Đứa bé này dù là trai hay gái thì nó cũng là sự gắn kết của chúng ta với tương lai. Em biết anh vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng em biết anh muốn gì, cũng như làm gì. Tất cả những gì anh phải làm là nắm bắt cơ hội và tuyên bố cho mọi người biết. Trong năm ấy, đứa trẻ sẽ không có nếu anh không muốn.
Chúng ta sẽ có sáu tháng để thảo luận mọi chuyện, cho đến khi đứa bé chào đời. Sáu tháng để kết thúc cuộc sống cũ và khởi đầu cho cuộc sống mới. Em không thể nghĩ ra được điều gì quan trọng hơn hay tốt hơn cả. Anh không mất gì cả. Anh có được niềm tin, sự chung thủy và tình yêu của em, cũng như sự ngưỡng mộ của em dành cho anh.
Tương lai là của chúng ta. Con của chúng ta sắp chào đời. Cuộc sống của chúng ta sẽ sớm bắt đầu. Đứa bé có thể là trai và cũng có thể là gái, nhưng em cảm nhận được nó sẽ là một bé trai. Nó sẽ giống anh.
Chúa đã ban cho chúng ta một cuộc sống mới, cuộc sống mà chúng ta luôn muốn. Chúng ta là hai người hiểu và tôn trọng nhau. Tình yêu của chúng ta được định hình khi em biết mình có con.
Em yêu anh bằng tất cả trái tim và em biết anh sẽ đến bên em. Em hứa, nếu đến bên em, anh sẽ hạnh phúc hơn tất cả. Tương lai đang ở trong tay chúng ta anh yêu ạ. Em là của anh. Yêu anh nhiều. A”.
Bức thư được viết một tuần trước khi Ted mất. Sau khi đọc nó, tim Ophélie đau nhói. Cô nghĩ mình sắp ngã quỵ vì cơn đau tim. Cô gục xuống khi đọc bức thư nhiều lần. Cô không còn tin vào những gì mình đọc và không thể tưởng tượng ra ai đã viết bức thư ấy. Thật không thể tưởng tượng nổi. Sao chuyện đó lại có thể xảy ra? Quả là một sự dối trá. Có lẽ kẻ độc ác nào đó đã lừa gạt và chơi khăm họ. Cô không biết đây có phải là bức thư tống tiền hay không. Cô không thể cầm nổi lá thư. Nó rơi xuống sàn nhà. Cô lại nhanh chóng nhặt nó lên.
Ophélie bám vào tường để có thể đứng lên. Đầu óc cô quay cuồng và cô vẫn cầm lá thư ấy. Sau đó cô đã nhận ra tất cả. Cô đã hiểu mọi việc. Giờ đây cô chỉ muốn chết. Đứa bé được nói đến trong bức thư đã được sinh chỉ sáu tháng sau khi Ted chết. Đó chính là William Theodore. Cô không dám gọi thêm tên nó là Ted, nhưng cô đã hiểu. Cô không dám nghĩ đến mẹ nó. Quả là một cô bạn tồi. Đứa bé là con của Ted, không phải là đứa trẻ mà cô thụ tinh nhân tạo. Chữ “A” ở cuối bức thư chỉ có thể là Andrea. Cô ấy đã sử dụng Chad và chỉ trích Ophélie để Ted sống cùng mình.
Bức thư ấy quả là của cô bạn thân suốt 18 năm qua của Ophélie viết. Cô không thể tin được và cũng không thể nghĩ người bạn thân của mình lại làm thế. Cô không thể chịu đựng nổi. Andrea đã lừa dối Ophélie và đã chiếm được Ted. Điều này có nghĩa đến lúc chết Ted vẫn không yêu Ophélie. Anh ấy đã yêu Andrea và có đứa con riêng với cô ấy. Tay Ophélie vẫn nắm chặt lá thư. Sau đó cô vào phòng tắm vì cảm thấy khó chịu. Cô đứng trước bồn rửa mặt. Mặt cô tái xanh. Pip đang tìm cô và cô bé đã thấy mẹ nó đang trong tình trạng như thế nào.
Pip hốt hoảng: “Mẹ! Mẹ sao vậy? Có chuyện gì sao?”. Mặt Ophélie vẫn tái xanh, cô nói: “Không có gì đâu con”. Nói xong cô quay mặt vào bồn rồi ói. Cô dường như đã không ăn gì. Lúc nào cô cũng tin lòng chung thủy của Ted. Hình ảnh anh lúc nào cũng in sâu vào tim cô.
Pip hỏi: “Mẹ muốn nằm nghỉ không?”. Hôm ấy quả là một ngày kinh khủng với họ. Giờ thì cô bé thực sự lo lắng cho mẹ nó. Ophélie trông như sắp chết và dường như chính cô cũng muốn thế.
“Ừ! Một lát mẹ sẽ nghỉ. Mẹ không sao đâu”. Cô biết mình đang nói dối cô bé. Cô sẽ không bao giờ cảm thấy khỏe cả. Chuyện gì xảy ra nếu anh vẫn còn sống và rời bỏ cô để đến với Andrea? Rồi sau đó mang Chad theo? Có lẽ cô sẽ chết. Nhưng việc đó đã không xảy ra và anh đã chết trước khi đưa ra quyết định. Chad cũng thế. Cả hai cha con đều chết. Nhưng giờ đây anh ấy đã giết cô. Bức thư này đã khiến cho niềm tin của Ophélie tan biến. Cả tình bạn của cô với Andrea cũng thế.
Ophélie không thể tưởng tượng được cô bạn thân suốt 18 năm qua của mình lại đối xử với mình như thế. Cô không thể nghĩ bạn mình lại độc ác đến thế.
Pip gần như phát khóc: “Mẹ ơi! Mẹ đi nghỉ đi!”. Từ khi còn bé, cô bé chưa bao giờ gọi mẹ như thế. Có lẽ hiện giờ nó rất hốt hoảng.
Ophélie nhìn con gái: “Mẹ phải ra ngoài một chút”. Lần này Ophélie thật đáng sợ, nhưng may mắn thay “người máy” trong cô không xuất hiện. Gương mặt cô trắng bệch và đôi mắt đỏ ngầu. Pip không nhận ra đó là mẹ mình nữa. Cô bé muốn mẹ mình về sớm và không có chuyện gì xảy ra. Dù trông có đáng sợ như thế nào đi nữa, Ophélie cũng là mẹ Pip. Ophélie hỏi: “Con ở nhà một mình được chứ?”.
Pip hốt hoảng: “Mẹ đi đâu vậy? Con đi theo có được không?”.
“Không đâu. Mẹ chỉ ra ngoài một chút rồi sẽ về. Con nhớ khóa cửa và luôn ở cạnh con Mousse nhé”. Dường như trong đầu cô xuất hiện một ý định và một sức mạnh mà trước đây cô chưa từng có. Ophélie biết cách người ta kết tội một người như thế nào, nhưng cô không muốn giết người đàn bà ấy. Cô chỉ muốn nhìn ả ta, nhìn một lần cuối kẻ đã phá hoại gia đình cô. Người đàn bà ấy đã làm cho nỗi đau của cô quay về. Tất cả những gì cô cảm nhận là sự giận dữ cực độ trong suốt một năm qua. Andrea như một viên đạn. Viên đạn đó đã bắn trúng và xuyên qua người Ophélie. Cô không thể làm gì để lấy lại công bằng cho mình.
Pip đứng nhìn mẹ nó với vẻ hốt hoảng. Cô bé không biết phải làm gì, gọi cho ai hay nói gì. Nó chỉ biết ngồi trên thềm và kéo con Mousse đến gần. Con Mousse liếm mặt Pip. Cô bé khóc khi ngồi trước cửa đợi mẹ về.
Ophélie lái xe một mạch qua mười dãy nhà để đến nhà Andrea. Cô vượt qua ngã tư rồi đậu xe ngay trên vỉa hè. Cô không gọi điện thoại trước mà lên thẳng nhà Andrea rồi nhấn chuông. Cô vội đến nỗi không mang theo áo khoác. Giờ đây cô không có cảm giác gì cả. Một lúc sau, Andrea mở cửa. Cô đang mặc áo ngủ, trên tay đang bế William. Hai mẹ con mỉm cười khi nhìn thấy Ophélie.
Andrea nồng nhiệt chào mừng Ophélie: “Chào cậu!”. Sau đó cô hốt hoảng khi nhìn thấy sắc mặt của Ophélie. Lúc này Ophélie cũng đã mang lá thư đó theo. Andrea hỏi: “Cậu không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra à? Pip đâu?”.
“Đúng thế! Có chuyện xảy ra đấy!”. Ophélie đứng trước cửa rồi nhanh chóng lấy lá thư ra khỏi túi, cô nói: “Tôi đã tìm thấy bức thư của cô”. Mặt cô tái xanh hơn và Andrea cũng thế. Nhưng lúc ấy Andrea không thể phủ nhận điều gì và họ hệt như hai kẻ thù.
“Cậu muốn vào nhà chứ?”. Andrea có chuyện muốn nói, nhưng Ophélie không muốn nghe và cũng không muốn đi đâu cả.
“Sao cô có thể như thế? Sao cô lại làm như vậy trong suốt một năm qua rồi còn giả vờ làm bạn của tôi nữa chứ? Làm sao cô có thể bịa ra là mình thụ tinh nhân tạo mới có William mà không nói thẳng ra nó là con của Ted?
Sao cô dám lôi kéo Chad vào để dụ dỗ cha nó? Cô có biết Ted đối xử với nó như thế nào không? Cô chỉ lợi dụng thằng bé mà thôi. Thực chất cô không hề thương nó. Cô không hề yêu ai cả, Andrea à. Cô không yêu anh ấy, không hề thương cho tôi và cũng không thương đứa trẻ đáng thương ấy. Cô chỉ muốn cướp Chad từ tôi để quyến rũ Ted. Thằng bé có thể tự vẫn nếu biết cô đang đùa với nó. Cô thật đáng khinh. Cô là một con quỷ. Cô là một tiện nhân. Tôi ghét cô... Cô đã phá hỏng tất cả... kể cả niềm tin của tôi... Tôi cứ ngỡ anh ấy yêu tôi... Nhưng không... anh ấy không hề yêu tôi... Còn cô cũng không yêu anh ấy. Chỉ có tôi là con ngốc. Tôi đã yêu anh ấy. Tôi mãi yêu anh ấy dù anh ấy có cư xử với tôi như thế nào đi nữa. Cô biết anh ấy và con của chúng tôi quan trọng với tôi như thế nào không?... Cô không yêu thương ai cả... Chúa ơi! Sao việc này lại xảy ra?!”. Ophélie cảm thấy mình gần như chết đứng ở đó. Tuy nhiên cô không có vẻ gì là sợ hãi cả. Họ đã giết chết cô. Họ đã làm thế trước khi tai nạn xảy ra một năm và sau đó vẫn thế. Hai mẹ con họ đã phá hủy gia đình cô. Cô không thể hiểu vì sao Andrea lại làm thế. “Tôi muốn cô tránh xa tôi... và Pip... đừng gọi cho chúng tôi nữa và cũng đừng liên lạc với tôi. Dù cô có chết, tôi cũng không quan tâm đâu. Mãi mãi. Cô hãy chết theo hắn đi! Cô có nghe không?!...”. Nói xong, Ophélie bật khóc.
Andrea không cãi lại Ophélie. Cô đang bế William và vô cùng hốt hoảng. Cả hai đều chết lặng và kinh hãi. Tuy nhiên Andrea biết mình đáng bị như thế. Cô luôn lo lắng và không biết Ted đã làm gì với lá thư. Cô luôn cho rằng sau khi đọc xong anh sẽ hủy bức thư ấy đi.
Nhưng anh ấy đã không hủy bức thư. Nhờ thế Ophélie mới thấy rõ sự dối trá của cô bạn thân nhất.
“Mình muốn cậu nghe mình nói... Mình xin lỗi cậu... Mình sẽ không tha thứ cho bản thân... Nhưng ít ra cậu không nên đối xử với đứa bé như thế. Đó không phải là lỗi của nó”.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô và cả đứa con của cô”. Nhưng dường như Ophélie gặp phải vấn đề. Cô vô cùng đau khổ khi biết đứa bé là con của Ted... Thằng bé rất giống Ted. Nó còn giống Ted hơn cả Chad nữa.
“Hãy nghe mình đi, Ophélie. Hãy nghe mình. Ted vẫn chưa đưa ra quyết định. Anh ấy nói với mình là không thể rời xa cậu. Cậu quá tốt với anh ấy. Anh ấy đã biết điều đó ngay từ đầu. Ted biết rằng... mình là một người ích kỷ. Anh ấy chỉ muốn làm những gì mình muốn. Ted muốn có mình. Nhưng mình nghĩ anh ấy chỉ vui chơi với mình mà thôi. Mình muốn có anh ấy và mình đã có cơ hội. Đó là lúc cậu và bọn trẻ đến Pháp. Thế là mình đã nắm lấy cơ hội. Anh ấy cũng thế. Nhưng mình không chắc Ted yêu mình. Có lẽ anh ấy không yêu mình. Ted chưa bao giờ nói sẽ bỏ cậu, anh ấy không quyết định như thế. Cậu cần phải biết rõ điều đó. Ted vẫn không thể quyết định có rời xa cậu hay không, anh ấy không chắc. Và đó là lý do vì sao mình viết thư cho Ted. Mình đã cố thuyết phục anh ấy. Cậu thấy đấy, anh ấy có thể quyết định ở cùng mình. Mình không chắc Ted có yêu mình hay không. Mình nói thật đấy. Anh ấy là một người thông minh và quá chú ý đến bản thân. Có khi nào Ted yêu cả hai chúng ta hay không? Mình luôn nghĩ anh ấy đã cư xử tệ với cậu và sự mềm yếu của cậu khiến cậu đáng bị như thế.
Nhưng sau đó mình nhận ra anh ấy yêu cậu và mình muốn cậu biết điều đó”.
Ophélie ngắt lời Andrea: “Cô im đi và đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa”. Sau đó cô quay đi rồi ra về. Ophélie đã cho xe chạy trên vỉa hè và không thèm nhìn Andrea. Cô không bao giờ muốn gặp lại Andrea nữa và Andrea cũng biết điều đó. Andrea bật khóc khi thấy Ophélie lái xe đi, nhưng ít ra cô cũng đã nói cho Ophélie biết sự thật. Ted không chắc mình sẽ làm gì. Có lẽ Ted không yêu Ophélie và cũng không yêu cô. Nhưng ít ra Ophélie cần phải biết rằng, anh ấy muốn có cô và muốn ở lại cùng cô. Ophélie là người chiến thắng chứ không phải là kẻ bại trận. Nhưng cuối cùng, không ai thắng cả. Ted, Chad, Ophélie, Andrea và cả đứa bé... đều là kẻ thất bại. Anh ta đã chết mà không hề đưa ra quyết định gì. Thay vì hủy bức thư đi, Ted đã để nó lại cho Ophélie. Anh muốn cô tự tìm hiểu. Có lẽ anh yêu Ophélie và tôn trọng cô và có lẽ đó là cách anh muốn giải quyết vấn đề. Không ai trong số họ biết cả. Nhưng cuối cùng Andrea cũng nói cho Ophélie biết sự thật. Anh ấy không chắc và cũng không biết khi nào mình chết... Có lẽ... anh đã yêu Ophélie nhiều.