We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Glitter Baby
Dịch giả: Lannp
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ối, những giấc mơ gợi tình xâm chiếm giấc ngủ của Fleur sau khi cô trở về thành phố. Cô tự hỏi liệu trận đấu vật của họ trên bãi biển đã sạc lại một loại pin tình dục nào đó bên trong hay chưa. Điều đó không mỉa mai chứ? Cô khao khát được chạm vào một người đàn ông, nhưng hiện tại, cô đang bị trói buộc quá chặt để nghĩ đến việc tìm một người yêu.
Chương 20
Hai tuần sau bữa tiệc trên bãi biển, cô ngồi trên chiếc ghế tựa thẳng trong cửa hàng của Michel trong khi cậu nhốt mình vào buổi tối. Lúc đầu, họ đã tạo ra lý do để nói chuyện với nhau. Cậu ấy gọi để xem liệu cô có bị kẹt xe trên đường trở về từ Long Island hay không. Cô đã gọi điện để xin lời khuyên của cậu ấy về một bộ trang phục mà cô muốn mua cho Kissy nhân ngày sinh nhật của cô ấy. Cuối cùng, họ đã từ bỏ sự phụ bạc và công khai tận hưởng công việc của nhau.
"Chị đã xem qua tài liệu của em tối qua." Cô đã phủi một ít mùn cưa ra khỏi quần jean của mình. “Điểm mấu chốt… Tài chính của em là một mớ hỗn độn.”
Cậu tắt đèn trước cửa hàng. “Em là một nghệ sĩ, không phải một doanh nhân. Đó là lý do tại sao em thuê chị.”
“Khách hàng mới nhất của chị.” cô mỉm cười. “Chị chưa bao giờ nghĩ đến việc đại diện cho một nhà thiết kế, nhưng chị rất hào hứng với điều đó. Váy và áo dài của em là tác phẩm sáng tạo nhất mà thành phố này đã thấy trong nhiều năm. Tất cả những gì chị phải làm là khiến mọi người muốn có chúng.” Cô phẩy tay trên một quả cầu pha lê tưởng tượng. "Chị nhìn thấy danh tiếng, tài sản và khả năng quản lý xuất sắc trong tương lai của em." Như một suy nghĩ sau đó, cô nói thêm, "Chị cũng thấy một người yêu mới."
Cậu bước ra sau cô và kéo dây chun buộc tóc đuôi ngựa của cô. Cô đã dành cả ngày với những người thợ mộc ở nhà phố, và cô là một mớ hỗn độn. “Hãy gắn bó với danh tiếng và tài sản và để những người yêu của em yên,” cậu nói. "Em biết chị không thích Damon, nhưng...”
"Anh ấy là một kẻ nhõng nhẽo." Damon là vũ công tóc đen đã ở cùng Michel trong đêm tiệc trên bãi biển của Charlie. “Sự lựa chọn đàn ông của em tệ hơn Kissy. Những người bạn của cô ấy chỉ là người câm lặng. Còn của em cũng là bắn tỉa.”
“Chỉ vì chị đã uy hiếp anh ấy. Đưa cho em bàn chải tóc của chị. Chị trông giống Bette Davis tồi tệ. Và những chiếc quần jean đó đang khiến em buồn chán. Thực sự, Fleur, em không nghĩ rằng em có thể chịu đựng những bộ quần áo này của chị lâu hơn nữa. Em đã cho chị xem các thiết kế…”
Cô giật lấy chiếc bàn chải trong ví của mình. “Mau làm tóc cho chị đi. Chịphải gặp Kissy, và chị chỉ ghé qua để nói với em rằng em là một người thiếu tài chính. Em cũng biết nhiệt tình buôn bán. Tuy nhiên, chị vẫn tha cho em. Hãy đến ăn tối với Kissy và chị vào tối mai tại nhà phố.”
“Chị không thiếu một vài thứ cần thiết để tổ chức một bữa tiệc tối sao? Như tường và đồ nội thất?”
“Nó không chính thức.” Cô bật dậy, hôn cậu, và rời đi. Khi bước ra Phố Tây 55, cô tự hỏi liệu cậu có cảm nhận được sự lo lắng của cô về thông báo mà cô định thực hiện trong bữa tiệc tối ngẫu hứng của mình hay không.
Cô đã thuê căn nhà phố lát gạch đỏ ở phía trên bờ Đông với một lựa chọn mua. Bởi vì bốn tầng của ngôi nhà đã được chia theo chiều ngang thay vì theo chiều dọc một cách vụng về nên cô đã nhận được một mức giá tốt và cô đã có thể điều chỉnh sự sắp xếp bất thường để có lợi cho mình. Cô dự định sống ở phần phía sau nhỏ hơn của ngôi nhà và sử dụng phần phía trước lớn hơn cho không gian văn phòng. Nếu mọi việc suôn sẻ, cô có thể chuyển đến vào giữa tháng 8, một tháng kể từ bây giờ.
“Không ai nhầm lẫn cái này với La Grenouille,” Michel nói khi anh rón rén hạ mình xuống chiếc ghế gấp mà cô đặt trước chiếc bàn được làm từ hai giácưa và một số tấm ván ép ở nơi sắp là văn phòng của cô.
Kissy nhìn lom lom vào những chiếc máy đào ngao trắng và chiếc áo sơ mi của nông dân Hy Lạp của Michel. "Họ sẽ không cho phép anh ở La Grenouille, vì vậy hãy ngừng phàn nàn."
“Tuy nhiên, tôi nghe nói cô đã ở đó,” anh nói. "Với một ông Kincannon nào đó."
“Và một nhóm bạn mọt sách của anh ấy.” Kissy nhăn mũi. Mặc dù cô gặp Charlie Kincannon thường xuyên, nhưng cô hầu như không đề cập đến anh ta, điều này không mang lại điềm báo tốt cho kế hoạch lấy lòng cô.
Fleur bắt đầu múc gà tái chanh và tôm Tứ Xuyên cay từ thùng giấy mang đi. “Tôi ước cậu sẽ chuyển đến ở với tôi, Kissy. Căn gác đã hoàn thành, vì vậy,cậu sẽ có nhiều không gian riêng tư, chưa kể phòng gấp đôi căn hộ của chúng ta. Có một nhà bếp trên đó, hệ thống ống nước hoạt động và cậu thậm chí sẽ có một lối vào riêng ra khỏi hành lang phía trước, do vậy, tôi sẽ không thể tặc lưỡi trước những người bạn cùng chơi của cậu.”
“Tôi thích chỗ của mình. Và tôi đã nói với cậu rằng việc di chuyển khiến tôi phát điên. Tôi không bao giờ làm điều đó nếu tôi thấy không cần thiết.”
Fleur đã bỏ cuộc. Lúc này, Kissy quá tự ti đến mức côấy không cảm thấy mình xứng đáng được hưởng gì hơn những gì cô ấy có, và không có cái cớ nào có thể thuyết phục được cô ấy theo cách khác.
Kissy dùng khăn giấy chấm vào miệng cô. “Tại sao lại bí ẩn? Cậu nói rằng cậu muốn Michel và tôi ở đây để cậu có thể thông báo. Có chuyện gì vậy?"
Fleur ra hiệu về phía rượu. “Rót đi, Michel. Chúng ta sẽ nâng ly chúc mừng."
“Tin mới với người Trung? Có thật không, Fleur.”
“Đừng chỉ trích, hãy làm việc của em đi." Cậu rót đầy ly cho họ, và Fleur nâng cốc của cô lên, quyết tâm thể hiện sự tự tin mà cô không cảm thấy. “Tối nay, chúng ta uống rượu với hai khách hàng yêu thích của tôi, cũng như thiên tài sẽ đưa cả hai bạn lên hàng đầu. Cụ thể là tôi.” Cô cụng ly của họ và nhấp một ngụm. “Michel, tại sao em chưa từng trình diễn các thiết kế của mình?”
Cậu ấy nhún vai. “Em đã có năm đầu tiên của mình, nhưng nó đã khiến em phải trả giá bằng cả một gia tài và không ai đến cả. Đồ của em không giống bất cứ thứ gì khác trên Đại lộ số bảy và em không có tên tuổi."
"Đúng thế." Cô nhìn Kissy. "Và sẽ không ai cho phép cậu thử giọng cho loại cậu muốn vì cách cậu nhìn nhận."
Kissy đẩy một con tôm xung quanh và gật đầu lia lịa.
“Những gì cả hai cần để sự nghiệp của mình thành công là một buổi giới thiệu và tôi đã tìm ra cách đểchúng ta sẽ có được một cái.” Fleur đặt ly xuống. "Trong ba người chúng ta, ai là người xuất sắc nhất trong việc thu hút sự chú ý của giới truyền thông?"
“Vào thẳng đi,” Kissy càu nhàu.
Michel nói rõ ràng. "Chị làm được. Tất cả chúng ta đều biết điều đó.”
“Tôi xin phép không đồng ý,” Fleur nói. “Ngoại trừ khoảng một tuần sau khi câu chuyện vỡ lở, tôi đã ở New York hơn hai năm mà không được công khai bất kỳ điều gì. Ngay cả Adelaide Abrams cũng không quan tâm đến việc tôi đã trở lại. Các tờ báo không muốn Fleur Savagar, người hoàn toàn khó chịu. Họ muốn Đứa trẻ lấp lánh.” Cô đưa cho họ tờ báo buổi tối, mà cô đã gấp lại đúng chuyên mục chuyện phiếm của Adelaide.
Kissy đọc to.
Ngôi sao hàng đầu Jake Koranda được nhìn thấy đi lang thang trên các bãi biển ở Quogue ngày 4 tháng 7 vào cuối tuần với không ai khác ngoài Đứa bé lấp lánh Fleur Savagar. Koranda, tạm nghỉ việc quay bộ phim Calibre mới nhất của mình ở Arizona, là khách tại nhà nghỉ của người thừa kế dược phẩm triệu phú Charles Kincannon. Theo bạn bè, GB và Koranda chỉ dành ánhmắt cho nhau. Cho đến nay, không có bình luận nào từ văn phòng Koranda’s West Coast hay Đứa bé lấp lánh khó nắm bắt, người đang âm thầm tạo dựng tên tuổi ở New York trong vài năm qua với tư cách là một đại lý tài năng.
Kissy nhìn lên khỏi bài báo, khuôn mặt cô ấy nghiêm nghị. “Tôi xin lỗi, Fleurinda. Tôi biết cậu ghét quá khứ bị lật tẩy thế nào. Và một khi Abrams nắm được một câu chuyện, cô ấy sẽ không để nó trôi đi đâu. Tôi không biết ai đã nói chuyện với cô ấy, nhưng…”
Fleur nói: “Tôi là người tạo ra câu chuyện.”
Họ nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị có quan tâm để cho chúng tôi biết lý do không?" em trai cô hỏi.
Fleur hít một hơi thật sâu và nâng ly. “Rút ra những thiết kế mà em đã dành dụm cho chị, Michel. Đứa trẻ lấp lánh sắp trở lại, và cô ấy sẽ đưa hai bạn đi cùng."
Belinda đã phát hiện ra nỗi đau khó chịu đựng hơn khi tỉnh táo, vì cô đã ép mình ngừng uống rượu. Cô nhét một cuộn băng vào khay băng và nhấn nút bằng đầu ngón tay. Khi căn phòng tràn ngập giọng hát của Barbra Streisand với “The Way We Were”, cô ngả lưng vào chiếc gối sa tanh và để những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tất cả những người nổi loạn đã chết. Đầu tiên là Jimmy trên đường đến Salinas, và sau đó là Sal Mineo trong vụ giết người tàn bạo ấy. Cuối cùng là Natalie Wood. Ba diễn viên chính của “Rebel Without a Cause” (Nổi loạn không nguyên cớ) đều đã chết trước thời của họ, và Belinda sợ mình sẽ là người tiếp theo.
Cô và Natalie gần như bằng tuổi nhau, và Natalie cũng yêu Jimmy. Anh ấy đã trêu chọc cô ấy khi họ đang quay Rebel vì cô ấy chỉ là một đứa trẻ với anh ấy. Chàng trai hư Jimmy Dean chơi đùavới cảm xúc của Natalie.
Cái chết khiến Belinda khiếp sợ, nhưng cô vẫn giữ một nguồn cung cấp thuốc bí mật được cất giấu trong đáy hộp trang sức cũ gần chiếc bùa quay bằng vàng mà Errol Flynn đã đưa cho cô. Cô ấy không thể chịu đựng cuộc sống của mình như thế này lâu hơn nữa, nhưng một dòng lạc quan vẫn chạy sâu trong cô ấy nói rằng mọi thứ có thể sẽ tốt hơn. Alexi có thể chết.
Belinda rất nhớ đứa con của mình. Alexi cho biết anh ta sẽ đưa Belinda vào viện điều dưỡng nếu cô cố gắng liên lạc với Fleur. Một nhà điều dưỡng dành cho những người nghiện rượu mãn tính, mặc dù cô đã không để mình chạm vào một giọt rượu nào trong gần hai năm nay. Mặc dù Alexi không bao giờ ra khỏi nhà nữa, nhưng cô hầu như không bao giờ nhìn thấy anh ta. Anh ta tiến hành công việc kinh doanh của mình từ một dãy phòng ở tầng một, làm việc với một loạt trợ lý mặc vest tối màu với biểu hiện u ám và đi ngang qua cô trong hành lang mà không nói gì. Hầu như không ai nói chuyện với cô ấy. Ngày và đêm của cô hòa vào nhau, trải dài đằng sau và trước cô thành một dòng bất tận, mỗi thứ giống hệt như tậncùng cho đến khi cô không thể tìm ra lý do để tiếp tục sống ngoại trừ hy vọng rằng Alexi sẽ chết.
Ngày xưa, khi cô bước vào một vũ hội hay một nhà hàng trên cánh tay của Alexi, cô ấy đã trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong phòng. Mọi người tìm cô để nịnh nọt. Họ nói với cô ấy rằng cô ấy xinh đẹp như thế nào, thật hay. Không có Alexi, những lời ấy đã dừng lại.
Cô nhớ lại cảnh tượng ở California khi cô còn là mẹ của Đứa bé lấp lánh. Cô ấy đã được sạc năng lượng cho đến khi cô ấy phát quang. Mọi thứ cô chạm vào đều trở nên đặc biệt. Đó là khoảng thời gian tuyệt nhất.
Bài hát đã kết thúc. Cô ra khỏi giường và nhấn nút tua để nghe lại. Tiếng nhạc khiến cô không nghe thấy tiếng mở cửa và không biết rằng Alexi đã bước vào cho đến khi cô quay lại.
Đã gần một tháng kể từ khi anh ta đến thăm phòng của cô lần gần nhất, và cô ước rằng tóc mình được chải lại và mắt không đỏ vì khóc. Cô lo lắng chỉnh mặt trước váy. "Tôi-tôi như một xác tàu chìm."
“Nhưng luôn luôn đẹp,” anh ta trả lời. “Hãy sửa mình cho tôi, cô gái. Tôi sẽ đợi."
Đây là điều khiến anh ta trở nên nguy hiểm. Không phải sự tàn nhẫn khủng khiếp của anh ta, mà là sự dịu dàng kinhkhủng của anh ấy. Cả hai đều có chủ đích, và mỗi cách, theo cách riêng của mình, hoàn toàn chân thành.
Trong khi anh tangồi vào chiếc ghế thoải mái nhất trong phòng, cô thu thập những thứ mình cần và đi vào phòng tắm. Khi cô bước ra, anh tađã nằm trên giường, tất cả các đèn đều tắt, trừ một chiếc đèn ở phía đối diện của căn phòng. Ánh sáng lờ mờ che đi vẻ xanh xao không lành lặn của anh, cũng như mạng lưới nếp nhăn nơi khóe mắt cô.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản. Móng chân của cô ấy không được đánh bóng và khuôn mặt được tẩy trang sạch sẽ. Cô ấy đã luồn một dải ruy băng qua tóc.
Cô nằm lại giường mà không nói tiếng nào. Anh đẩy áo ngủ đến ngang lưng cô. Cô giữ chặt chân mình trong khi anh vuốt ve cô và từ từ cởi quần lót của cô. Khi anh thúc vào đầu gối cô, cô thút thít như thể sợ hãi, và anh thưởng cho cô bằng một trong những cái vuốt ve sâu sắc mà cô rất thích. Cô cố gắng khép chân lại lần nữa để làm hài lòng anh, nhưng anh bắt đầu hôn vào bên trong đùi cô, và mí mắt cô nhắm nghiền lại. Đây là hiệp ước bất thành văn của họ. Giờ đây, những cô nhân tình tuổi teen của anh ta đã không còn nữa, cô đóng vai cô dâu trẻ con cho anh, và anh để cô nhắm mắt để cô có thể nhớ đến Flynn và mơ về James Dean.
Thường thì anh ta rời đi ngay khi nó kết thúc, nhưng lần này, anh ta nằm im, một vệt mồ hôi lấm tấm trên làn da mềm ở ngực. "Anh ổn chứ?" cô ấy hỏi.
“Cô có thể đưa cho tôi áo choàng của tôi không, cưng? Có một số viên thuốc trong túi.”
Cô lấy áo choàng cho anh ta và quay đi khi anh ta rút lọ thuốc ra. Thay vì làm cho anh ta yếu hơn, bệnh tật đã củng cố sức mạnh của anh ta. Giờ đây, với pháo đài ở tầng một của mình và đội quân phụ tá túc trực thi hành mệnh lệnh của mình, anh ta đã tự biến mình thành bất khả xâm phạm.
Cô vào phòng tắm để tắm. Khi cô bước ra, anh ta vẫn ở đó, ngồi trên ghế và nhâm nhi đồ uống. "Tôi đã gọi rượu whisky cho cô." Anh đưa ly về phía một cái cốc trên khay bạc.
Anh ta thật độc ác làm sao. Sự tàn nhẫn đến sau sự dịu dàng trong một khuôn mẫu đan xen chặt chẽ của những mâu thuẫn đã định hướng cuộc đời cô trong hơn 25 năm. “Anh biết tôi không uống rượu nữa.”
“Thực sự, cô gái, cô không nên nói dối tôi. Cô có nghĩ rằng tôi không biết về những cái chai rỗng mà người giúp việc của cô tìm thấy được giấu dưới đáy sọt rác không?”
Không có chai rỗng. Đây là cách anh ta đe dọa cô để đảm bảo rằng cô đã thực hiện sự trả giá của anh ta. Cô nhớ những bức ảnh về khu điều dưỡng mà anh ta đã cho cô xem, một tập hợp những tòa nhà xám xịt xấu xí ở vùng hẻo lánh nhất của dãy núi Alps của Thụy Sĩ. “Anh muốn gì ở tôi, Alexi?”
“Cô là một phụ nữ ngu ngốc. Một người phụ nữ ngu ngốc và bất lực. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao tôi lại yêu cô.” Một cơ bắp nhỏ giật gần thái dương của anh ta. “Tôi đang đuổi cô đi,” anh ta nói đột ngột.
Một cơn ớn lạnh xuyên qua cô ấy. Những tòa nhà xám xịt xấu xí sừng sững như những tảng đá lạnh tuyệt vời trong tuyết. Cô nghĩ đến những viên thuốc được giấu trong đáy hộp trang sức cũ của mình.
Tất cả những kẻ nổi loạn giờ đã chết.
Anh ta bắt chéo chân và nhấp một ngụm đồ uống của mình. “Nhìn thấy cô làm tôi chán nản. Tôi không muốn có cô ở gần tôi nữa.”
Chết vì thuốc sẽ không đau. Nó sẽ không giống như nước muối ngột ngạt đọng trên đầu Natalie hay nỗi đau khủng khiếp mà Jimmy đã phải trải qua khi chết. Cô ấy chỉ đơn giản là đi ngủ và chìm vào giấc ngủ bất tận.
Đôi mắt rắn rỏi người Nga của Alexi Savagar như dao cạo qua từng lớp da của cô. “Tôi gửi cô đến New York,” ông ta nói. “Những gì cô làm khi cô không còn liên quan đến tôi nữa.”
Bé Cưng Lấp Lánh Bé Cưng Lấp Lánh - Susan Elizabeth Phillips Bé Cưng Lấp Lánh