Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
21. Những Bước Chân
ơm tối xong, Tạo ngồi đốt thuốc nhìn ra trời, những đám cúc vàng ngoài sân rực rỡ. Có tiếng gõ cửa rồi Thụy Kỳ bước vào với lá thư trên tay.
- Cám ơn cô.
Tạo nói trong khi cô y tá đa tình lặng lẽ lui bước. Từ hôm Lâm Tịnh Phu trở về nhận chức đến nay đã hơn tháng, thái độ Kỳ thay đổi lạ. Nàng không còn là con chim sẻ nhí nhánh nữa.
Không phải chỉ có Thụy Kỳ mà cả Hạ Chi cũng thay đổi Tạo nghĩ.
- Ông Phu bệnh hoạn cơ thể yếu ớt mình còn giữ ông ấy làm gì?
Có lần Hạ Chi bảo, nàng có vẻ hắt hủi Phu như Thụy Kỳ.
- Ông giám đốc, xin ông đừng để ông Phu trở về đây làm.
Tạo bắt đầu yên tâm mấy lần chàng có ý muốn mời Phu đến nhà chơi nhưng chẳng thấy hắn đến. Như vầy là mối liên hệ của họ đã tan rã, Tạo nghĩ, chàng mở bức thơ của Thụy Kỳ mang lại đọc.
- Ồ năm nay ở Kinh Đô sẽ có một buổi hội thảo của giới Y học.
- Tạo sung sướng lật bức thư mời ra ngắm nghía. Đây là dịp để tìm hiểu thêm cũng là dịp để Tạo về Kinh Đô du lịch. Đã lâu rồi từ ngày chiến tranh kết liễu đến giờ, công việc bận rộn đã cầm chân chàng mãi với bệnh viện.
- Ba mươi tháng chín, lúc bấy giờ là mùa thu, bệnh nhân cũng không có bao nhiêu.
Tạo nghĩ, chàng coi đây là một cơ hội tốt để đi xa, xa Hạ Chi để thử lòng người vợ.
- Cho em theo với!
Hạ Chi đứng gần đấy đột ngột lên tiếng, Tạo lúng túng.
- Em cũng muốn đi sao?
- Vâng sẵn dịp em ghé Trường Kỳ thăm cha luôn.
Từ ngày về hưu, bác sĩ Hạ sẽ về ở chung với đứa con trai tại Trường Kỳ.
- Nhưng còn Xá với Dương Tử thì sao.
- Em sẽ nhờ cô Châu đến ở phụ vài hôm.
Tạo bực mình.
- Biết cô Châu có rảnh không chứ?
- Em nghĩ là cô ấy sẽ không từ chối đâu.
Bản tính Hạ Chi bao giờ cũng vậy, nàng muốn làm một việc gì là không bao giờ chịu lùi bước, Tạo miễn cưỡng.
- Thôi được rồi, cũng đi vậy.
Hạ Chi thấy chồng đã đồng ý, nàng nở nụ cười thật tươi, nhìn nụ cười của vợ, Tạo thấy thật hài lòng. Hôm nay Hạ Chi vui.
Trước ngày khởi hành hai hôm, Hạ Chi xuống phố làm tóc. Lâu quá rồi không được đi xa, tâm trạng Hạ Chi phơi phới như lòng xuân thiếu nữ. Nàng không biết tại sao mình vui phải chăng để trốn lánh thất vọng hay vì sẽ gặp mặt cha? Người cha mà lâu rồi không gặp.
Làm tóc xong, mới có bốn giờ hơn, còn sớm chán, ở nhà đã có cô Châu phụ nấu bếp vào quán uống tí cà phê vậy, Hạ Chi quyết định. Đây là lần đầu tiên nàng vào quán cà phê một mình.
Quán “Chim xanh” do một nhà thơ làm chủ, không khí thanh lịch và thoải mái, khiến Hạ Chi ưa thích, nàng từng cùng Tạo đến đây mấy lần. Ngồi xuống ghế gọi một tách cà phê nóng và sữa để riêng, lơ đãng nhìn ra ngoài trời bên ngoài như chẳng hề để ý đến những cặp mắt tò mò kinh ngạc. Nắng thu vàng úa qua lá, những hạt nắng mong manh như sẵn sàng tan vỡ khi gió đến. Hạ Chi cho sữa vào cà phê. Có gã đàn ông đội nón sụp bước vào, thấy nàng ngồi một mình, hắn mò đến.
- Xin lỗi ông…
Hạ Chi định phản kháng thì đã bắt gặp đôi mắt của Phu. Phu đang nhìn nàng cười, hôm nay anh chàng trông lịch sự hơn, vẻ béo phì của đầu tháng tư đã biến mất, có lẻ công việc làm tan đi những lớp mỡ khó coi trên mặt.
- Xin lỗi đã làm bà giật mình.
- Dạ không có chi, thật tôi không ngờ lại gặp ông ở đây.
Hạ Chi khách sáo một cách lúng túng.
- Thế à? Vừa ở bệnh viện ra mệt quá ghé đây uống cà phê…Cà phê ở đây ngon chớ hở bà?
- Vâng. Hạ Chi nhìn đồng hồ - hôm nay ông về sớm thế?
- Lúc này phòng nhãn khoa cũng không có bao nhiêu bệnh nhân nên cũng nhàn.
- Ông khỏe hẳn rồi chứ?
Hạ Chi hỏi, Phu không đáp ngay, anh chàng thở khói. Phu đang giận ta đấy à? Hạ Chi nghĩ đến hôm đón Phu ở nhà ga, sự lạnh nhạt của mình hôm ấy có lẽ đã làm cho Phu giận.
- Nghe nói ông giám đốc sắp đi dự hội nghị phải không bà?
- Vâng.
- Bà cùng đi chứ?
Mắt Phu nhìn thẳng mắt Hạ Chi, khiến Hạ Chi bối rối.
- Dạ còn đang suy nghĩ.
Hạ Chi không ngờ lại trả lời Phu như thế. Sao có chuyện lạ vậy, trống ngực nàng đập mạnh.
Phu cười xòa, nụ cười ngạo nghễ nhợt nhạt khiến Hạ Chi khó chịu.
- Thôi xin phép ông, tôi về.
- Bà định trốn tôi à?
Lời Phu khiến Hạ Chi hoảng hốt.
- Tại sao ông nói vậy?
- Không phải à? Vừa trông thấy tôi sao bà lại bỏ đi?
Hạ Chi lúng túng, Phu tiếp.
- Ở Đông Giả suốt bảy năm trời không nhận được một lời thăm hỏi của bà…
- Xin lỗi.
- Người khỏe mạnh bao giờ cũng thích hất hủi người bệnh hoạn, nhiều lúc tôi thấy chán quá.
Phu đốt điếu thuốc, chậm rãi:
- Đúng ra tôi không nên nói những chuyện đó làm gì, nó vô can, có điều tôi muốn nói với bà một chuyện.
Hạ Chi giật mình. "Chuyện gì đấy? Ông lập gia đình à?" Hạ Chi đột nhiên thấy sợ không muốn nghe nếu Phu bàn về chuyện đó.
- Chuyện quan trong lắm không ông?
- Để ra ngoài tôi sẽ nói cho bà nghe.
Nắng bắt đầu nhạt, bầu trời thu hiu hắt. Lần đầu tiên Hạ Chi sánh bước bên Lâm Tịnh Phu. Anh chàng cao hơn cả Tạo.
- Anh cần nói chuyện gì?
Tịnh Phu rẽ qua con đường vắng.
- Hai hôm nữa tôi sẽ đến nhà bà.
Thế này có nghĩ là sau khi Tạo đã khởi hành, Hạ Chi bước chậm lại.
- Chuyện hôn nhân của anh phải không?
Tịnh Phu yên lặng như một thú nhận khiến Hạ Chi bứt rứt, thế này thì ta sẽ không đi. Ta sẽ ở lại.
- Bà đi theo ông giám đốc chứ?
- Hạ Chi lắc đầu:
- Có lẽ tôi sẽ ở lại.
Nụ cười điểm nhẹ trên môi Phu, hắn gật gù.
- Thế thì…tôi sẽ gọi điện cho bà sau, hôm nay bận quá!
Tịnh Phu nói nhanh rồi lách qua ngõ hẻm như lẩn trốn, Hạ Chi ngạc nhiên, nàng đâu biết là Thụy Kỳ đang đi phia sau nàng.
Trở về nhà, vừa gặp mặt chồng, Hạ Chi nũng nịu.
- Thôi, em không đi đâu.
- Không đi? Tại sao vậy?
Tạo ngạc nhiên nhìn vợ, dù lúc đầu không định đi với Hạ Chi, nhưng sau mấy ngày chuẩn bị rộn rịp, chàng lại thấy có vợ cùng đi ấm cúng hơn.
- Để mấy đứa nhỏ ở nhà em chẳng an tâm.
Hạ Chi vừa nói vừa bỏ đi vào trong. Cô Châu đang so đũa nhìn thấy Chi bước vào hỏi.
- Nghe nói bà chẳng có ý đi nữa hở bà?
- Vâng, làm phiền cô mấy hôm, có buồn không?
- Dạ không có gì.
Hạ Chi phân bua.
- Định đi nhưng nghĩ lại mấy đứa con tôi chẳng yên tâm.
- Bà làm thế có lẽ ông sẽ buồn.
Bé Dương Tử đang ngồi xem sách nghe mẹ nói ngẩng đầu lên.
- Mẹ không đi rồi ngoại trông thì sao.
Hạ Chi làm bộ tiếc rẻ.
- Nhưng nếu ngoại biết, chắc người không trách đâu.
Sự thay đổi ý định đột ngột của Hạ Chi không làm Tạo nghi ngờ. Có điều chàng thắc mắc. Tại sao Hạ Chi lại chẳng nghĩ đến con ngay từ đầu? Mà mãi đến giờ mới thay đổi ý định?
Tạo thấy tội cho con, chàng bước đến cạnh hai con:
- Xá, con cần gì?
Xá đưa mắt sang Dương Tử.
- Con lớn rồi cha cho chi cũng được, riêng bé Dương Tử thì…
Tạo ngồi xuống bàn.
- Để cha mua cho Dương Tử một con búp bê thật to nhé?
- Dạ cám ơn cha.
Dương Tử đưa mắt biết ơn nhìn Tạo.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm