Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
antoro là một gã đàn ông nhỏ con hơn nàng tưởng, không to hơn một tên nài đua ngựa. Có phải đấy là lý do khiến hắn đã không đích thân tham dự vào các cuộc hãm hiếp vì hắn không muốn tự phơi bày ra trước mặt những tên kia không nhỉ? Hắn đang mặc một bộ đồ sọc đen nhạt và máng đôi giày đen có tua ở đôi chân bé nhỏ.
Hai nhân viên điều tra đẩy hắn vào phòng khách. Họ đẩy hắn lên một chiếc giường nhỏ và đứng trên hắn với những khẩu súng chĩa vào mặt hắn. Họ có thể giải thích tư thế này nếu bị hỏi về chuyện làm hắn sợ hãi và không gây rắc rối về sau. Họ đã quay lưng lại Judith. Khuôn mặt của Santoro có thể trông thấy được ở giữa họ. Nó đã chợt đỏ lên và hắn bắt đầu lắp bắp. Đối với Judith hắn trông như một gã đàn ông đỏ mặt một cách độc ác. Nàng đích thân đi quanh phòng khách, dọc hành lang và vào phòng ngủ phía sau, nơi tình nghi có những thùng các tông đựng đầy các cuộn băng.
Các cuộn băng có ở đấy như được khẳng định. Đây là điều an ủi lớn. Nếu không có, có lẽ không thể nào lục soát gian phòng một cách hợp pháp và tất nhiên không bắt giữ Santoro được. Băng được xếp dọc theo tường cạnh giường, tám hoặc mười thùng xếp thành ba đống. Nàng mở những thùng trên cùng ra. Các cuộn băng video được xếp gọn gàng như những quyển sách. Nàng rút ra hai cuộn dày, lật qua lật lại trên tay nàng. Dù không mang nhãn, mỗi cuộn đều đánh số bằng bút chì mỡ - có lẽ một loại một mã nào đấy. Hông của những chiếc thùng cũng được ghi bằng bút chì mỡ.
Có một giá để TV trong phòng cạnh cửa tủ. Trên đó là một chiếc máy chiếu video. Nàng ấn vào đấy một cuộn băng. Nàng bắt đầu rà những chiếc nút. Cuối cùng màn ảnh sáng lên và nàng lùi lại ít bước để xem lại điều nàng đã xem.
Khởi đầu của cuộn băng này cũng tương tự với những gì nàng đã xem tại New York, bốn gã đàn ông ấy và cũng gian phòng này, mặc dù nạn nhân là một cô gái khác. Judith ấn nút quay nhanh và giữ chiếc nút lại ít giây. Khi ảnh hiện ra lại, cô gái trần truồng trên sàn nhà đang bị gã đầu hói xâm tay mà tên hắn Judith bây giờ đã biết là Vito Fillocchio tấn công.
Nàng rút chiếc băng ấy ra và thay bằng một cuộn băng khác. Sau một thời gian ngắn nàng nhận ra rằng cũng vẫn là cuộn phim ấy. Dù trường hợp nào, cũng vẫn là cô gái ấy. Nàng tắt máy, quay lại và đặt hai cuộn băng vào lại trong thùng.
Sau khi làm xong, nàng đứng lưỡng lự trong phòng ngủ và cố gắng nghĩ ra nàng phải làm thế nào cho hợp pháp. Theo nàng biết, bản thân Santoro không thực sự xuất hiện trong bất kỳ cuộn phim nào trong số này. Có lẽ có, nhưng phải mất nhiều giờ xem để tìm ra. Nàng có thể và sẽ ra lệnh cho bắt hắn ngay bây giờ, chẳng cần gì một trát lệnh bắt giữ cả, nhưng khi họ mang hắn về trạm cảnh sát, nàng sẽ buộc hắn vào tội gì nhỉ? Những lời buộc tội sẽ phải rõ ràng.
Nàng đi ra phòng khách. “Ông nên gọi một chiếc xe của sở để chở tang vật đi,” nàng bảo Delaney. Với Joe nàng bảo, “Hãy đọc cho ông ta nghe những quyền của ông ta, ông thanh tra.”
Bộ đồ của Santoro, Judith để ý thấy, bằng lụa có vết lốm đốm. Chắc điều ấy đã đưa hắn lùi lại cả nghìn năm, nàng nghĩ thế. Hắn độ 30 tuổi, da màu ô liu, mái tóc màu đen mun sấy khô. Hắn đã bắt đầu lắp bắp. “Tôi muốn gọi luật sư của tôi.”
“Tên ông ta là gì?” Joe hỏi một cách nhã nhặn.
Delaney đang ở điện thoại để xin xe.
“Ông Weinglass,” Santoro nói.
Judith gật đầu. Cả hai đều biết cái tên này. Nhưng Joe nheo mắt với nàng và bước lại chiếc điện thoại mà Delaney vừa gác lên. “Ông sẽ được gọi trong một phút,” chàng trấn an Santoro, “Tôi phải gọi riêng cho tôi trước đã”. Và từ trong túi, chàng rút ra một danh sách các số điện thoại.
Lúc chàng bắt đầu quay số, đầu óc Judith vẫn tập trung vào Weinglass: một luật sư rất có tài cống hiến nhiều cố gắng của mình cho các bị cáo nghèo khổ. Ông ta cũng bào chữa cho hầu hết mọi tên Mafia bị buộc tội trong lúc này và hơn nữa, ông ta đã gỡ tội được cho đa số bọn chúng. Santoro đối với ông ta sẽ dễ dàng, trừ phi phát triển thêm được nhiều bằng chứng. Thật khó mà chứng minh rằng Santoro biết được gì trên các cuộn băng dù rằng băng đã được tìm thấy trong phòng ngủ của hắn. Những sự tương tác điện tử không thể nhìn bằng mắt thường được. Các cuộn băng video không phải là những bức ảnh bóng loáng hoặc phim xi nê. Hắn có thể khai rằng hắn không biết, chẳng ai bảo cho hắn cả. Về một số phương diện, kỹ thuật hiện đại giúp đỡ rất lớn cho việc thi hành luật pháp nhưng vào những trường hợp khác, nó làm cho việc tố tụng khó khăn hoặc còn không thể thực hiện được nữa.
Dù sao đi nữa; bốn tên hiếp dâm hiện nay cũng là những người mà Judith muốn có. Nhưng không có trát lệnh bắt giữ, bọn chúng không thể nào bị đụng tới đêm nay được - hoặc trong khi chúng còn ở trong nhà của chúng. Các nhân viên điều tra sẽ phải chờ bên ngoài. Trong lúc ấy, các đối tượng sẽ biết về vụ bắt giữ Santoro bằng điện thoại. Lúc ấy họ có lẽ sẽ thoát ra bằng lối phòng hỏa hoặc qua các mái nhà. Sau đấy sẽ khó tìm ra họ. Nàng nhìn sang Joe ở điện thoại và tự hỏi xem chàng định gọi ai.
“Ông Fillocchio phải không?” Joe nói vào ống nghe. “Ông Vito Fillocchio phải không? Tôi gọi thay cho ông Weinglass đây.” Có một sự dừng lại, rồi Joe sốt ruột nói, “Weinglass. Đúng đấy, Weinglass. Luật sư của ông ấy, đồ đít lừa”.
Sau một lúc ngừng lại, Joe lại nói, “Cảnh sát vừa bắt giam ông Santoro đấy. Chúng tôi nghe tin rằng bây giờ định theo dõi ông đấy. Ông nên đến đây càng nhanh càng tốt.”
Ngón tay của Joe ép cái cần xuống. “Có hai nhân viên điều tra đang chờ hắn ngoài hành lang đấy,” chàng lên tiếng. Lúc chàng quay lại Judith, chàng đang cười hớn hở. “Độ 10 giây nữa hắn sẽ phóng xuống cầu thang vào ngay tay họ đấy.” Chàng lại bắt đầu quay số lại.
Santoro đã lại đứng bật dậy. “Chờ một phút, ông không thể làm như thế được.”
“Ông Ritti phải không?” Joe nói vào trong điện thoại. “Cảnh sát vừa tống giam Santoro và Fillocchio. Ông là người tiếp theo đấy. Hãy chuồn nhanh đi.” Sau khi ấn cần số xuống, Joe quay số tiếp theo trên danh sách của chàng. “Hai tên ở dưới, hai tên đang đi,” chàng bảo Judith và cười khoái trá.
Các tù nhân, tất cả năm tên, được đưa đến trạm cảnh sát khu vực số 19 và giam vào một buồng giam trong góc của phòng tiểu đội trên tầng hai. Judith đứng cách đấy ít bước nhìn đăm đăm vào chúng. Bên cạnh nàng là những hàng bàn giấy. Ngoại trừ việc các bàn giấy có quá nhiều vết sứt và vấy bẩn, đây có thể là một phòng văn thư, ngay cả việc là một phòng học. Các nhân viên điều tra ngồi ở đấy hoặc ngay trên bàn để gõ máy chữ, nhấm nháp cà phê, quay số điện thoại.
Đây không phải là lần đầu tiên Judith trông thấy những người đàn ông bị giam trong phòng giam, nhưng đấy là một cảnh mà nàng không bao giờ quen được. Mỗi lần như thế đều làm nàng ý thức rằng người ta cũng là súc vật, cũng bơ phờ như các con sư tử thỉnh thoảng bơ phờ, nhưng vào những lúc khác còn nguy hiểm hơn cả các thú hoang trên thế giới cộng lại.
Fillocchio nói với nàng qua song sắt, “Bà là ai thế?”
Judith chọn cách không trả lời, nhưng từ sau lưng nàng một nhân viên điều tra của Delaney nói lên tên và chức vụ của nàng rồi nói thêm, “Bà ấy là người sẽ cho bọn mày đi 25 năm tròn đấy.”
“Trước đây tôi đã có lần gặp bà rồi,” Fillocchio vừa bảo vừa nhìn nàng chăm chú.
“Có lẽ đấy,” Judith bảo.
“Hôm kia, tôi đã gặp bà ở ngoài phố. Bà đi theo tôi vào gara đấy.”
Judith công nhận bằng một cái gật.
“Tôi thua bà một vố đấy,” Fillocchio lầm bầm.
Judith quay đi.
Mỗi tù nhân lần lượt được mang ra làm thủ tục. Họ ngồi một bên bàn giấy của nhân viên điều tra, trong lúc Judith đứng bên kia, cầm trên tay quyển luật hình sự đã mở ra, thỉnh thoảng chồm tới người đánh máy để đọc to những lời buộc tội rõ ràng mà nàng muốn kê ra. Các tù nhân không bị còng tay, không bị quản thúc, và người cuối cùng trong bọn được làm thủ tục là Fillocchio. Hắn ngồi trong ghế cách xa vài tấc và chỉ nhìn vào Judith thôi. Đôi mắt hắn không bao giờ rời khuôn mặt nàng cả. Bản thân nàng, khi buộc phải nhìn qua phía hắn, lại tập trung vào đỉnh chiếc đầu hói to tướng của hắn. Nàng có thể cảm giác được sức mạnh những quả đấm của hắn, có thể cảm giác được cú đấm đã đấm tàn nhẫn một cô gái trên băng video. Nàng tưởng tượng rằng nàng có thể cảm giác được bạo lực toát ra từ người hắn như một thứ mùi. Nàng cảm thấy run sợ vì hắn và điều này làm nàng tức giận nên cộng thêm vào bản kê dài của những lời buộc tội hiếp dâm thông thường và hiếp dâm hậu môn, nàng đọc thêm, “Hãy ghi thêm tấn công mức độ thứ nhất nữa.”
“Bà đã lấy điều ấy ở đâu ra thế?” Fillocchio hỏi.
“Ông gặp may là tôi đã không buộc ông tội sát nhân có chủ mưu đấy,” Judith gắt lên. Nàng quay đi tránh hắn.
“Em sẽ lãnh cái chết của em, cô em ạ,” Fillocchio lầm bầm.
“Không do ông đâu. Ông sẽ phải nộp tiền bảo lãnh thật cao để không bao giờ ra được đâu.”
Tên tù định đứng dậy, bị Joe đẩy lại vào ghế nên chỉ trừng mắt nhìn nàng thôi.
Tất cả các tù nhân bị đưa đến tòa án đêm ở phố dưới để buộc tội. Ngôi nhà lầu hình tròn ấy đầy những nhân viên cảnh sát và những tù nhân bị còng tay. Trong phòng xử án còn có thêm nhân viên cảnh sát với tù nhân đang đợi, cùng với các luật sư, nhân chứng và các nhân viên bảo hiểm. Tất cả các người này hình như lúc nào cũng cử động. Họ đứng lên, lùi lại, ngồi xuống, đến và đi. Đây không phải là một phòng để xử án. Các phòng để xử án là những nơi im lặng và nghi thức, chúng được truyền vào sự cân nhắc thận trọng. Phòng buộc tội là một phòng sôi sục với kết quả của những tội ác vừa vi phạm.
Trong lúc nàng lách qua giữa các hàng ghế, Judith nhận thấy thẩm phán trên ghế chánh án là chánh án Forester. Trong tám giờ ông sẽ đối phó với cơn hồng thủy người ghê gớm này, với những tù nhân và nạn nhân đôi lúc đều có máu me đầy mình, với các sĩ quan bắt giữ đôi khi cũng đẫm máu và quần áo xốc xếch nữa, vì phần nhiều chỉ bỏ ra ít giây cho mỗi vụ án thôi. Nhiệm vụ của ông là quyết định xem tù nhân nào được tạm giam ngay, tù nhân nào được cho tự do, tù nhân nào bị bắt buộc phải nộp tiền bảo lãnh và số lượng bao nhiêu. Và công việc của Judith, lúc nàng đến gần ghế chánh án, là thuyết phục ông đặt ra số tiền bảo lãnh cao một cách không thể có được cho Fillocchio và những tên kia. Nàng muốn chúng bị giam mãi cho đến lúc xử án.
Bình thường Forester là một chánh xử án, nhưng đêm nay ông thay cho ai đấy. Lúc chào hỏi nàng, ông có vẻ phiền. Trong phòng xử của ông, Judith biết, ông tiêu biểu cho một hình ảnh khác hẳn. Ông độ giữa năm mươi và sáu mươi, một người đàn ông to lớn với mái tóc muối tiêu, đôi tay được chăm sóc kỹ, và quần áo cắt may hoàn hảo. Ông sống một mình, hiếm khi được nhìn thấy nơi công cộng mà không có trong tay một mỹ nữ nào đấy, các cô người mẫu, các nữ diễn viên hoặc có thể là các cô gái điếm hạng sang theo sự hiểu biết của bất kỳ ai. Trong phòng xử của ông, ông thích nói gay gắt. Đôi lúc ông cũng thích ăn nói tục tĩu nữa. Một ngôn ngữ như thế, thốt ra từ miệng một thẩm phán trong chiếc áo đen ngồi cao trên ghế chánh án, vừa làm sửng sốt và gây phiền phức nữa. Đôi khi trông ông như lên cơn hứng dục tình lúc nói như thế.
Judith, trong lúc chuẩn bị trình lên những lý lẽ của nàng, đã nhớ lại lần trước, lần nàng đã đứng trước chánh án Forester. Nàng đã tố tụng một gã đàn ông cưỡng hiếp bảy người đàn bà trong một thời gian hai tháng, nhưng bị cáo đã đồng ý nhận tội trong một vụ án duy nhất, đổi lại việc được bãi bỏ tất cả những lời buộc tội khác. Hắn đã đứng trước Forester, có Judith ở một bên, và luật sư bào chữa bên kia, lúc Forester nhìn qua giấy tờ mà Judith đã vừa đặt trước mặt ông. Những khán giả duy nhất hiện diện trong phòng xử là cha mẹ và nhiều bạn bè của bị cáo thôi. Judith đã chờ đợi với vẻ lo lắng và nàng có lý. Nàng sợ bị cáo có thể rút lại lời nhận tội và nàng sợ Forester.
Các lời nhận tội trong một vụ án hiếp dâm không bao giờ là điều bảo đảm cả, cho dù bị cáo có thể đã đồng ý trước đó. Hầu hết các bị cáo đều có vẻ cảm thấy bình thản để nhận một tội ác như, gì nhỉ, cướp bóc có vũ trang chẳng hạn. Họ thường chấp nhận những tội ác về bạo lực, rồi quay lại cười một cách hãnh diện với bất kỳ khán giả nào có mặt như để tìm sự cổ vũ. Nhưng việc chấp nhận tội hiếp dâm trong một phiên tòa công khai chẳng bình thản tí nào cả. Thực ra, nhiều bị cáo đã rút lại lời nhận tội vào lúc cuối hơn là chấp nhận nó. Sau khi xem xong giấy tờ, thẩm phán Forester đã nhìn xuống bị cáo.
“Ông đến đây để nhận tội, đúng không?” ông hỏi bằng một giọng điệu du đãng thô lỗ nhất. “Vậy thì một tháng nữa ông sẽ phải tìm cách rút lại lời tự bào chữa của mình cho rằng ông đã không biết các lời buộc tội có nghĩa gì đấy. Vậy tôi sẽ xem lại với ông, từng điểm một, và ông sẽ nhận tội cho mỗi và mọi lời buộc tội đấy.”
Và ông đã đọc các lời buộc tội, đã dịch những từ pháp lý thành những từ cộc lốc. Ông đã mô tả những hành động của tên hiếp dâm bằng ngôn ngữ du đãng thô lỗ nhất có thể có được. Những từ khủng khiếp được đưa ra tùm lum... tất cả những thứ này tuôn ra từ miệng một thẩm phán mặt đỏ, áo dài đen ngồi cao trên ghế chánh án. “Và rồi ông… trên chỗ khe ấy, đúng không? Ông có… không? Trả lời cho tôi. Ông có… không?” Judith không thể tin vào tai và mắt mình được. Chánh án Forester trông như một người đàn ông sắp lên đến đỉnh khoái lạc. Nàng nhìn qua nhân viên tốc ký của tòa án đang ghi lại tất cả từng từ một. Câu chuyện ấy tiếp tục khá lâu đến nỗi Judith co rúm người lại. Nàng ngẫm nghĩ, đây cũng là một hành vi lệch lạc về tình dục nữa, ông thẩm phán này cũng một duộc với bị cáo thôi.
Forester đã đi đến đoạn cuối cùng sự mô tả của ông… “Ông có nhận tội như vậy không?”
Trừ tiếng máy của viên tốc ký ra, phòng xử im lặng tuyệt đối. Người thanh niên gật đầu. “Hãy nói ra.” thẩm phán Forester ra lệnh.
“Ông… cô ta ở… đấy,” Forester vừa lên tiếng vừa gõ búa xuống. “Có tội theo lời buộc tội.”
Đấy là người đàn ông mà Judith đang đến gần. Sau khi bước lên bục, nàng giải thích với ông rằng năm bị cáo sẽ đứng trước mặt ông ngay khi luật sư của họ xuất hiện. Một cách ngắn gọn, nàng kể sơ lược vụ án. Nàng giải thích về những hộp băng video, mô tả nhiều cuộn băng mà nàng đã đích thân xem. Nàng giải thích các bị cáo đã tàn ác như thế nào, sự khó khăn trong sự thuyết phục các nạn nhân trẻ sợ sệt ra tố cáo trong lúc mà chúng còn lông nhông ngoài đường phố. Nàng yêu cầu Forester giam các bị cáo lại và định số tiền bảo lãnh là 250.000 đô la cho mỗi người.
Forester phê bình rằng số tiền này lớn hơn khả năng kiếm được của bọn chúng. Có lẽ nó có hiệu lực là giữ họ lại không cho bảo lãnh.
“Tốt”, Judith lên tiếng. “Trong tù chúng sẽ không còn có khả năng đe dọa những nhân chứng có tiềm lực nữa hoặc hiếp dâm và thâu băng video thêm bất kỳ người phụ nữ trẻ nào”.
“Tôi hiểu quan điểm của cô đấy,” Forester bảo. Sau khi ghi lại một số điều, ông hứa sẽ định tiền bảo lãnh cao nàng đã yêu cầu ngay khi vụ án được đưa ra. Ông còn cám ơn nàng vì đã làm cho ông chú ý vào tin tức này nữa. Rồi ông quay về phía bị cáo tiếp theo; và nàng bước xuống bục.
Jce và Delaney đang đợi nàng bên ngoài phòng xử.
“Chỉ còn một đôi việc nữa phải làm thôi,” Judith bảo họ. “Rồi chúng ta có thể đi được.” Đấy là một lời nhắn nhắm vào Joe, vì cho rằng chàng mong được nhận điều đó, nhưng nụ cười của nàng lại hướng về Delaney. Lời nàng nói cũng có vẻ như thế. Cho đến ngày và đêm hôm nay, nàng đã không lúc nào một mình với Joe cả. Bề ngoài, chàng cũng đang thận trọng như nàng. Chàng chẳng đưa ra một điều ám chỉ gì về bất kỳ sự thân mật nào giữa họ cả. Không có cái nhìn kín đáo, cái va chạm kín đáo nào. Chàng quá thận trọng đến nỗi nàng đâm ra lo lắng khi nghĩ đến điều ấy. Sự quen biết ngẫu nhiên mà cả hai đều làm bộ như thế có vẻ hoàn toàn quá thật đối với nàng, thật hơn bất kỳ điều gì khác. Nhũng cảm xúc quá độ của đêm kia đã trở nên bị che phủ bằng quá nhiều giờ bình thường. Thời gian hình như đã tẩy xóa chúng hoàn chỉnh đến nỗi Judith bỗng cảm thấy tuyệt vọng và hoang mang.
“Tốt,” Trung sĩ Delaney lên tiếng. “Chúng tôi sẽ chờ cô, rồi chúng ta sẽ ra ngoài ăn mừng. Tôi đói rồi. Cô có đói không đấy?”
“Đói. Còn anh thế nào, Joe?”
“Chắc chắn tôi có thể dùng thứ gì để ăn,” Joe nói.
Nàng nhìn chàng một lúc. Mà thôi, mình mong chàng nói gì nhỉ, nàng tự hỏi. Mình có mong chàng trả lời với một loại âu yếm nào không nhỉ?
Nàng đi dọc hành lang đến phòng tố tụng và tìm gặp anh chàng phụ tá chưởng lý quận trẻ sẽ trình vụ án lên thẩm phán Forester trong một vài giờ nữa. Chánh án đã được nghe nàng trình bày rồi, nàng bảo anh chàng, và sẽ định ra số tiền bảo lãnh thật cao. Các tù nhân sẽ đến ngay sau đây. Bản thân nàng sẽ ra ngoài ăn chút đỉnh. Sau đấy nàng sẽ về nhà. Chàng ta phải gọi nàng nếu có khó khăn gì.
Lúc nàng trở lại hành lang, các nhân viên điều tra của Delaney đã ở đấy cùng với các tù nhân. Họ sẽ phải đợi luật sư Weinglass đến, nàng cho họ biết. Chắc chắn ông ấy sẽ đến đây trong chốc lát.
Các bị cáo đã biết nàng yêu cầu số tiền bảo lãnh cao. Tên Santoro bị còng tay đang đứng, cái hàm chìa ra. “Nửa triệu đô la à?” Hắn gặng hỏi. “Về tội gì? Điều ấy không hợp pháp. Đấy là vi hiến.”
Judith nhìn Fillocchio. “Bây giờ ông không còn có thể đánh bất tỉnh bất kỳ cô gái nào bằng một cú đấm nữa chứ?” Nàng bảo, “ít ra cũng trong một thời gian.”
Tay hắn cũng bị còng lại sau lưng, khuôn mặt nhăn lại, giọng hắn đầy vẻ đe dọa. Hắn đã đứng dậy. “Khi nào tao ra, con bé. Tao sẽ tìm mày đấy.”
Joe đẩy hắn xuống lại. Judith không sợ hắn. Hắn không định làm gì cả. Nhưng hắn tiếp tục nhìn nàng trừng trừng nên sau một lúc nàng nhìn đi nơi khác.
Nàng đi ra phố với Joe và trung sĩ Delaney. Đường Trung ương vắng xe cộ, nhưng bãi đậu bên kia đường đầy xe cảnh sát. Có những chiếc xe xanh trắng đậu, mà đậu trái phép trước mặt tòa án nữa. Hệ thống công lý hình sự hoạt động hai mươi bốn giờ liền nhưng cũng có những thời kỳ cao điểm như bất kỳ công việc nào khác, và đa số khách hàng của nó đều đến vào ban đêm. Các nhân viên cảnh sát đang tiến đến những cánh cửa cả lúc này nữa, khi Judith rẽ lên đường Trung ương về phía đường Canal. Delaney ở một bên nàng, Joe ở bên kia. Chẳng có ai cầm lấy tay nàng cả.
“Đây là “lãnh địa” của cô, không phải của tôi,” Joe bảo nàng. “Vậy cô định đưa chúng tôi đi đâu đấy?”
“Có một tiệm ăn trên đường Canal mở cửa suốt đêm,” nàng đáp. “Tôi đã đến đấy nhiều lần rồi.”
Lúc họ đi xa tòa án hơn, các con đường trở nên hoàn toàn vắng vẻ và im lặng. Có những vũng ánh đèn trên vỉa hè, bóng tối ở giữa hai vũng sáng, và thành phố không phát ra âm thanh nào cả trừ tiếng một chiếc còi hụ của cảnh sát xa xa.
“Đây là một ngày vui, phải không?” Delaney hỏi, khi họ đã ngồi trong tiệm ăn. Judith mỉm cười với anh ta. Cuối cùng anh ta sẽ về nhà và rồi nàng sẽ còn lại một mình với Joe. Dù thế nào đi nữa, bây giờ nàng cũng được ở cạnh Joe. Bên kia, chàng đang mỉm cười với nàng với vẻ âu yếm; nàng cảm thấy khuây khỏa và rất hài lòng.
“Đây là vụ án thú vị nhất mà tôi từng theo dõi,” Delaney bảo. Việc một ghi chú sẽ có trong tệp hồ sơ cá nhân của chàng là điều chắc chắn. Quan trọng hơn nữa, chàng tin rằng bây giờ chàng có hai bậc thầy ủng hộ nghiệp vụ của mình, một người là một ủy viên công tố cao cấp và người kia là vị thanh tra chỉ huy đơn vị chống ma túy và là người có thể là trưởng ngành điều tra hoặc còn là ủy viên cảnh sát nữa, vào lúc Delaney có thể hy vọng lên đại úy. Delaney thấy toàn bộ sự nghiệp của mình được bảo đảm chỉ bằng công việc trong ngày hôm nay. Trái với những hy vọng của Judith, chàng không nôn nóng về nhà. Hai người này là một phần của chiến thắng hôm nay - và cũng là một phần của tiền đồ tương lai nữa. Tối nay, chàng định bám sát họ càng lâu càng tốt.
Những món ăn tối được đặt xuống và họ nhấm nháp, chậm rãi. Đối với Delaney, họ như một đội túc cầu sau trận đấu giành chức vô địch. Chiến thắng chỉ kéo dài trong thời gian họ còn ở lại với nhau thôi. Khi họ chia tay, điều ấy sẽ là của quá khứ.
Judith bắt đầu mong bữa ăn tối chấm dứt, nhưng Delaney không biết thế. Sau bữa ăn tối, anh chàng còn muốn gọi một chầu rượu nữa.
Joe khẽ bảo, “Tôi thật mệt, đến nỗi chỉ cần một ly nữa thôi cũng đủ gục, anh biết rồi đấy.”
Lời yêu cầu này làm Judith tỉnh lại ngay. Nàng nhận thấy chắc Delaney đã xếp đặt như thế trong một lúc nào đấy. Điều ấy làm nàng hạ đôi mắt xuống và nhìn đăm đăm vào ly rượu của mình. Đấy là một yêu cầu Joe không thể nào từ khước được. Cũng không thể nào trách Delaney được. Làm sao anh ta có thể biết được nàng mong được một mình với Joe nhỉ? Anh ta không nhìn thấy những tín hiệu trao đổi giữa họ, suốt ngày họ đã chẳng trao đổi gì cả. Họ quá thận trọng, và chẳng có cách nào để cởi bỏ sự lo lắng như thế ngoại trừ bằng cách công khai, điều không thể đề cập đến được.
Nàng cảm thấy như bị mắc bẫy và hầu như tức giận một cách quá mãnh liệt. Nhưng lúc đứng lên, nàng nhận ra mình thực sự mệt mỏi. Nàng có thể gặp Joe ngày mai. Dù sao đi nữa, hôm nay họ cũng có một chiến công to lớn.
Cả ba người ra đường Canal, và Delaney gọi một chiếc taxi. Họ lên phố trên chung với nhau vì Joe đã để xe lại bên ngoài trạm cảnh sát khu vực số 19. Chiếc taxi chở họ dừng lại trước chung cư của Judith nơi người gác cửa ban đêm đang nhìn chăm chú ra cửa sổ. Hắn mở cửa cho nàng ngay khi nàng ra khỏi taxi. Nàng chào tạm biệt hai người đàn ông. Joe không đề nghị đưa nàng qua vỉa hè và vào bên trong tòa nhà và trong một lúc nàng thất vọng một cách cay đắng.
Chiếc đồng hồ báo thức đánh thức nàng dậy ba giờ sau. Ánh nắng đã tràn vào cửa sổ. Nàng đi loạng choạng vào phòng tắm, vặn nước mạnh và bắt đầu gội đầu. Những ý nghĩ của nàng tập trung vào Joe. Nàng không biết rõ mình. Nàng cũng chẳng rõ hôm nay chàng có gọi nàng không. Nếu chàng không gọi, nàng phải đợi bao lâu trước khi gọi chàng nhỉ? Nàng kỳ cọ trên đầu, mắt nhắm chặt lại. Nàng cảm thấy tất cả những đòi hỏi cấp bách của một thiếu nữ, nhưng nàng không phải là một cô thiếu nữ. Đây là một tình huống khác thường. Nàng cũng không thể nào biết rõ về tình cảm của Joe đối với vợ chàng, gia đình chàng nữa. Chàng cần cho gia đình chàng như thế nào? Nàng cảm thấy thất bại, nóng ruột. Nàng không biết xử sự ra sao cả. Nàng bỗng nghe được tiếng chuông điện thoại. Nước chảy xối xả xuống mặt và nàng mở mắt ra. Nó đã reo nhiều lần. Nàng vặn các vòi nước lại, bước ra khỏi buồng tắm. Nàng đi vào phòng ngủ, cầm lấy ống nghe. Da thịt nàng vẫn còn tỏa hơi yếu ớt và nàng giữ chặt chiếc khăn tắm trong tay kia.
Giọng trong tai nàng đầy vẻ hăm dọa. “Lẽ ra bà không nên ghi tên vào sổ. Nó làm cho dễ tìm ra bà đấy.”
Lúc dầu, Judith nghĩ rằng, ai đấy đang đùa.
“Tôi đã và đang theo dõi bà đấy,” giọng ấy bảo. “Thực ra bây giờ tôi đang theo dõi bà đấy.”
Điều ấy làm cho Judith ấn chiếc khăn tắm lên ngực nàng, dù câu nói ấy vô lý: Nàng ở một mình trong phòng nàng trên tầng 16 và tòa nhà gần nhất cao cỡ đó cách đấy năm khu nhà.
Người trong điện thoại cười một cách thô lỗ. “Đừng tìm cách trốn tôi đấy. Bà không làm được điều ấy đâu.” Và rồi, “Tôi đang chờ cơ hội đấy.”
Judith đã bước vào trong góc phòng. Hắn có ống nhòm hoặc kính viễn vọng bên đấy, nàng nghĩ thế. Hắn chỉ là một tên Tom nhìn trộm thôi, nàng tự nhủ, và cố gắng dằn cơn sợ hãi xuống. Đấy là một giọng nói mà nàng đã nghe ở đâu đó rồi. Có lẽ là một người nàng đã truy tố đấy. Có lẽ là một trong những tên mắc bệnh tâm thần. Một tên nào đấy đã ra khỏi tù. Ai nhỉ?
“Ông khỏe mạnh chứ?” Nàng hỏi, “Vừa rồi tôi đã nghĩ nhiều đến ông đấy.” Nàng đã bắt đầu toát mồ hôi. Nách của nàng bỗng cảm thấy nhớp nháp, phía trong đùi nàng cũng thế. Mình sẽ phải tắm lại, nàng tự nhủ.
“Bà có một cái… đẹp đấy, tôi thấy như thế,” giọng nói bảo.
“Bồi thẩm đoàn kết án ông,” Judidth bảo hắn, “chứ không phải tôi đâu.” Nàng đang cố gắng nghĩ ra điều này nhưng nàng lảo đảo vì đã ngủ quá ít.
“Tôi sẽ chờ bà dưới lầu khi bà ra đường. Bà tìm tôi nhé.”
Bỗng nàng nhận ra giọng nói: Fillocchio.
Judith gác máy. Một lúc sau, điện thoại lại reo, nàng nhấc nó lên và đặt nó treo lên giá.
Trước kia nàng đã có lần nhận được một cú điện thoại tương tự. Nó đã đến vào ban đêm trong một phiên xử từ một bị cáo được tự do bằng tiền bảo lãnh. Sáng hôm sau nàng đã tìm cách cho thu hồi việc bảo lãnh hắn, nhưng vị thẩm phán bảo rằng nàng đã tưởng tượng ra các sự việc và từ chối. Do đó nàng đã gọi điện cho Bộ Tư lệnh cảnh sát. Nàng đã xin và được hai nhân viên điều tra bảo vệ nàng 24/24 cho đến khi cuộc xử án chấm dứt.
Nàng lại vặn gương sen rồi lao vào trong đấy và nàng run rẩy. Fillocchio. Khi nàng nhắm mắt, cái đầu hói và những cánh tay xâm to mập của hắn lóe lên trong màn ảnh của tâm trí nàng. Mặc dù nàng chớp mắt nhiều lần để cố gắng xua đuổi nó đi, nó vẫn ở lại đó.
Judith chà xát người bằng một chiếc khăn mặt, nhưng không nhận ra điều ấy. Chắc không phải là hắn đâu, nàng tự nhủ. Tiền bảo lãnh của hắn là 250.000 đô la, thẩm phán Forester đã hứa như thế. Hắn không kiếm nổi số tiền ấy được. Hắn đang bị giam.
Nàng phải đợi tiếng đĩa quay điện thoại kêu lại. Vừa đứng sững bên cạnh điện thoại, nàng vừa quay số văn phòng nàng. Văn phòng nàng có người suốt 24 giờ. Walter Rooney, một người khác trong số các ủy viên công tố trẻ của nàng, lên máy. “Hãy tìm giùm tôi chỗ ở hiện nay của Vito Fillocchio, được không?” Nàng hỏi Rooney. Nàng phải đánh vần tên hắn cho chàng. Giọng nàng đã vững, hoặc nàng tự nhủ như thế. “Đêm qua hắn bị đề nghị giữ lại với số tiền bảo lãnh một phần tư triệu đô la đấy. Tôi sẽ biết ơn anh nếu anh bảo đảm được rằng hắn vẫn còn bị giam giữ đấy.”
Rooney cười to. “Chuyện gì thế? Cô lại bị gọi điện thoại phải không?”
“Chỉ việc tìm giùm tôi đi.”
“Hãy đổi số của cô đi. Và hãy tránh sổ điện thoại đi.”
“Tôi đã nhờ anh làm cho tôi một việc đấy.”
Sau khi lau khô mình, nàng ngồi trần truồng trên tấm ra giường nhàu nát chờ đợi.
Sau năm phút, Rooney gọi lại.
“Hắn đã ra ngoài rồi, tiếc thật.”
“Tôi đã được một cú điện thoại của hắn đấy.”
“Họ vừa định báo cho cô đấy.”
“Weinglass đấy,” Judith bảo.
“Ông ta là luật sư giỏi đấy,” Rooney đồng ý.
Im lặng, rồi Rooney lên tiếng:
“Forester đã định số tiền bảo lãnh 250.000 cho mỗi đầu người, Weinglass cho một người đến đấy đặt tiền ngay.”
Judith mặc một chiếc áo khoác và ra phòng ngoài để lo dùng sợi dây xích khóa cửa trước, rồi đi vào nhà bếp tự sửa soạn bữa ăn sáng. Nàng nấu một bình cà phê, ngồi đấy trong lúc nó nguội lại và không uống.
Nàng có thể hình dung được Weinglass đến tòa án y như bình minh ló dạng. Dù giờ nào ông ta cũng ăn mặc tề chỉnh, cắt sửa móng tay, xức nước hoa cả. Ông ta luôn luôn như thế. Ông ta sẽ thuyết phục thẩm phán Forester rằng số tiền bảo lãnh do chưởng lý quận đòi hỏi là không cần thiết và thực ra còn vi hiến nữa. Ông ta sẽ làm điều ấy dễ dàng. Weinglass sẽ thuyết trình cho Forester. Nàng có thể nghe được những lập luận của ông ta. Mục đích của tiền bảo lãnh, thưa ngài, theo Hiến pháp, là bảo đảm cho sự ra hầu tòa của các bị cáo. Không phải, thưa ngài, để phạt họ hoặc giam giữ họ để ngăn ngừa. Họ chỉ có thể bị trừng trị sau khi xét xử và kết án thôi, và sự giam giữ trong một vụ án như thế này là vi hiến. Những bị cáo này đều có chân trong cộng đồng, thưa ngài, và không có ý định tẩu thoát đâu. Họ là những người có thế lực, còn bản thân ngài, thưa ngài, có thể bị tổn thương nặng - nếu ngài cứ cố đòi một số tiền bảo lãnh cao như thế.
Ở đấy, kẻ gây gổ, dùng sự đe dọa nửa kín nửa hở, vừa vật chất, vừa có tính chất nghề nghiệp.
Và bây giờ, Judith trầm ngâm, Fillocchio đang ở ngoài đường phố.
Sau một lúc, nàng đứng dậy, đến chỗ điện thoại và quay số của Joe ở Long Island. Có lẽ chàng chưa ra khỏi nhà và còn ngủ. Điện thoại có thể được vợ chàng nhấc lên. Judith xem thường tất cả những khả năng này. Nàng tự nhủ có lẽ Joe muốn biết về sự phát triển này trong vụ án. Nàng không chịu tự thú nhận là nàng thực sự rất muốn gặp chàng, để cảm thấy được chàng che chở, để cảm thấy sức mạnh của những cánh tay chàng quanh người mình. Nàng không chịu tự thú nhận nàng thực sự hoảng sợ.
Mary là người trả lời điện thoại. “Ai gọi đấy?” Nàng hỏi, và rồi, chìa ống nghe ra cho chồng nàng, “cho anh đấy.”
Trên lò, thịt mỡ đang rán. Nhà bếp đầy mùi thơm của nó. Mary đập quả trứng đầu tiên trong hai quả trứng của Joe vào trong chảo và nhìn chất lỏng loang ra, chuyển thành trắng. Nhưng nàng đang cố gắng lắng tai nghe. Sau lưng, nàng nghe Joe lên tiếng, “Cô là người duy nhất trong vấn đề thi hành pháp luật có tên trong sổ niên giám điện thoại đấy. Bây giờ cô biết tại sao số người còn lại trong chúng tôi không làm điều ấy đấy.” Nhưng có một điều gì đó trong giọng nói của chồng nàng lẽ ra không nên có.
Chiếc thìa của Mary xúc trứng bỏ ra một cái đĩa. Nàng mang nó về chỗ của Joe ở bàn ăn. Nàng nghe chàng nói, “Tôi đi ngay bây giờ. Tôi sẽ đến đấy càng nhanh càng tốt. Hãy gọi Delaney và bảo anh ta gặp tôi ở đấy.”
“Việc gì thế?” Mary hỏi lúc chàng đã gác máy.
“Anh sẽ ăn trứng,” chàng bảo, “nhưng anh không có thì giờ để uống cà phê. Cô ấy đã nhận được một cú điện thoại đe dọa của một trong những tên lưu manh mà bọn anh đã bắt giam ngày hôm qua.”
“Những tên lưu manh nào thế? Anh định đến phòng cô ấy à?” Mary hỏi.
Joe đang nhai ngấu nghiến những quả trứng. Chàng cũng chẳng ngồi xuống nữa. Để đáp lại câu hỏi của Mary, chàng gật đầu và lần đầu tiên từ lúc kết hôn, sự ghen tuông đã đi vào cuộc sống của nàng. Nàng cảm thấy nhát cắn đau nhói đầu tiên của nó và nàng cảm thấy, hoặc có lẽ biết rằng có nhiều trong sự liên hệ này hơn điều chồng nàng thú nhận. Chúng mình không còn nói chuyện với nhau nữa, nàng nghĩ thế. Hầu như chúng mình không gặp nhau nữa. Mình nghi ngờ chàng và chàng nghi ngờ mình.
Khi Joe vội ra cửa đến chỗ chiếc xe, không hôn tạm biệt nàng, nàng muốn khóc. Nàng nghe chàng lùi xe ra khỏi lối xe riêng với một tốc độ kinh khủng đến nỗi bánh xe bắn sạn lên bồn cỏ. Chàng muốn vội đến với cô ta, Mary nghĩ thế.
Nàng cũng đã không có thì giờ để chàng biết về Cirillo.
Ngay lúc ấy, điện thoại lại reo, làm nàng nảy người lên. Nhưng đấy chỉ là em gái nàng hỏi thăm sức khỏe nàng thôi.
“Chị khỏe đấy,” Mary bảo nàng. Nhưng điều nàng nghĩ là, chồng chị đã mất việc, anh ấy có thể có một người bạn gái, cuộc hôn nhân của chị là một sự xáo trộn và chị đang ngồi nhà cả ngày đợi một cú điện thoại tống tiền của gã đàn ông đã hãm hiếp chị.
“Ồ, vâng, tốt đấy,” nàng bảo em gái. “Em thế nào? Cháu bé thế nào?”
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt