Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 21
C
ó một tá bọn Taxxon trong lòng nước. Bên này là sáu đứa chúng tôi. Bơi theo hàng thẳng tắp, bọn Taxxon lẹ hơn. Nhưng chúng tôi khám phá ra liền là mình linh hoạt hơn.
“Chọn mục tiêu,” Jake hô gọn lỏn.
Tôi tập trung vào một trong những con rết tổ chảng. Tôi phải tự ép buộc mình lao vào tấn công. Nó không phải là một con cá mập, bản năng căm ghét cá mập của loài cá heo không xuất hiện ở đây để kích thích tôi.
Tôi phải tìm kiếm ý chí chiến đấu trong cái tâm người của mình. Chẳng dễ dàng chút nào. Tôi đã chống lại bọn Yeerk để bảo tồn tự do của loài người. Giờ đây tôi phải chiến đấu để cứu thế giới. Tuy nhiên tinh thần chiến đấu vẫn không đến với tôi một cách tự nhiên.
Nhưng tôi biết mình phải làm gì. Bọn Yeerk sẽ tỏ ra không thương tiếc. Nếu lũ Taxxon thắng thì chúng tôi sẽ bị giết. Hay còn tệ hơn nữa.
Tôi lao mạnh vào một tên Taxxon trong khi nó cũng lao mạnh vào tôi. Y như hai đoàn tàu chạy ngược chiều trên cùng một đường ray. Đầu đối đầu.
Vào giây cuối cùng, khi một cái mồm đỏ lòm mở ngoác của tên Taxxon chỉ cách có vài tấc, tôi lạng qua một bên, uốn lưng và đâm sầm vào sườn nó.
Tôi ngỡ sẽ giống sườn con cá mập cứng, chắc và dai. Nhưng không phải thế, chỉ như búa tạ nện vào một cái bao giấy sũng nước vậy. Tên Taxxon bục ra như một trái dưa hấu bể toác.
“Aaaaa!” Tôi muốn ói ra. Tôi lấy đuôi quạt nước và lánh khỏi cảnh tượng ghê tởm mà mình vừa tạo nên.
Xung quan tôi trận đánh diễn ra ác liệt, cá heo đấu Taxxon. Và cá mập Ax đấu với Taxxon.
Các nhà khoa học tin rằng cá mập là một trong những loài thú lâu đời nhất hiện còn tồn tại. Thiên nhiên tạo ra chúng như những con thú săn mồi hoàn hảo. Những cổ máy giết chóc hoàn hảo. Thiên nhiên đã không phải xem xét lại hay cập nhật chúng nhiều. Chúng được tạo ra chuẩn xác ngay từ lần đầu.
Cá heo thì khác. Các nhà khoa học nói rằng hàng triệu năm trước, cá heo là loài sống trên cạn. Những loài có vú ở biển không khác loài người và những loài có vú khác bao nhiêu. Trong quá trình tiến hóa chúng trở về đại dương. Một phần của sự tiến hóa ấy là tập đối phó với những loài thú săn mồi - những loài cá voi sát thủ và những loài cá mập.
Tôi không biết loài Taxxon đã tiến hóa trong biển thế nào. Tôi không biết chúng tôi phải đối mặt với những loài thú săn mồi tự nhiên nào. Nhưng chúng không được chuẩn bị sẵn sàng cho đại dương này. Chúng không sẵn sàng một chọi một với những chủ nhân của vùng biển sâu thẳm thuộc Trái Đất. Chúng không phải là đối thủ của cá heo hay cá mập.
“Được rồi, rút khỏi đây thôi,” Jake ra lệnh. “Cho chúng nó ăn đòn chừng ấy là đủ.”
“Chúng cũng chẳng cứng lắm đâu ha?” Rachel hỏi, ráng làm vẻ cứng cỏi. Nhưng dường như tôi thấy nhỏ run run.
Tôi vọt lên mặt nước và hít đầy phổi không khí ấm áp của buổi chiều. Mặt trời đang lặn xuống chân trời. Hai chiếc tàu ở gần đó đang lao về phía chúng tôi.
Nhưng tệ hơn là phi thuyền Lưỡi Rìu lúc này đang lượn trên không ở độ cao chưa tới một trăm mét.
“Không được phí thêm một chút thời gian nào nữa” Marco la. “Kế hoạch của ta là quay lại một trong những hòn đảo nhỏ trong eo biển hoàn hình, xả hơi rồi tiếp tục chặng đường còn lại. Nhưng tới đảo cũng mất gần hai tiếng bơi tốc lực. Chúng ta phải bơi nước rút tới đó nếu không sẽ phải lựa chọn giữa việc bị kẹt trong lốt cá hoặc chết đuối. Sự lựa chọn chẳng thú vị chút nào.”
“Bồ nói trúng đó Marco,” Jake đồng tình. “Mở hết tốc lực tới hòn đảo gần nhất.”
“Làm cách nào các bạn biết giờ?” Ax hỏi.
“Đôi khi bọn mình mang theo đồng hồ. Đôi khi, như lúc này chẳng hạn, chúng mình phải đoán và hy vọng là đoán trúng.”
“Ồ. Nếu các bạn cho phép tôi sẽ theo dõi thời gian cho.”
“Bạn có đồng hồ hả?”
“Không, nhưng tôi có khả năng theo dõi thời gian,” Ax đáp.
“Hay quá,” Marco reo. “Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Chúng ta đã biến hình được khoản ba mươi phần trăm lượng thời gian an toàn.”
“Ba mươi phần trăm?” Tôi ráng suy nghĩ. Môn toán chưa bao giờ là môn tủ của tôi. Với lại còn đầu óc nào mà tính toán khi bạn vừa thoát khỏi một trận đánh và nỗi lo sợ gần chết. “Vậy là khoảng ba mươi sáu phút. Có nghĩa là chúng ta còn lại một giờ hai mươi bốn phút.”
“OÀM!”
Tôi nghe như tiếng đập dữ dội sau lưng mình. Như thể ai đó vừa ném một chiếc xe tải bự xuống nước.
“Cái gì vậy?” Marco nhướn nhác.
“Có vật gì đó đập vào nước,” Tôi đáp. “Vật gì đó thiệt bự.”
OÀM! OÀM! OÀM!
“Giờ lại cái gì nữa đây?” Tới lượt Rachel hỏi.
Tôi ngoi lên mặt nước để thở và nhìn xung quanh. Hai chiếc tàu trên mặt biển vẫn tiến lại gần, nhưng chúng chạy không lẹ lắm và không rút ngắn được khoảng cách với chúng tôi. Phi thuyền Lưỡi Rìu thì đã biến mất. Tôi rà soát bầu trời theo khắp mọi hướng, cũng không thấy tăm tích nó đâu.
“Có ai nhìn thấy phi thuyền Lưỡi Rìu đâu không?” Tôi hỏi.
“Không. Nhưng không có nghĩa là nó không còn lởn vởn đâu đây.” Jake nhận định. “Có thể nó đã ngụy trang.”
OÀM! OÀM! OÀM!
“Cái gì vậy cà?”
“Là gì thì nó cũng đang tới gần đó.” Tôi cảnh báo.
Đột nhiên tôi nhớ là mình đâu chỉ có giác quan quen thuộc của con người. Tôi liền tung ra một loạt tiếng lách cách định vị bằng tiếng dội khẩn cấp.
Hình ảnh phản hổi khiến tôi sững sờ.
“Có một vật gì đó dưới nước. Bự lắm. Khổng lồ luôn. Bự bằng con cá voi. Nhưng di chuyển hổng giống cá voi.”
Jake, Marco, Rachel đều phát sóng định vị bằng tiếng dội.
“Là gì thì nó cũng đang bám sát chúng ta đó.” Rachel nói.
“Bự tổ chảng, lanh lẹ và đang đuổi theo chúng ta.” Marco tán thành.
OÀM! OÀM! OÀM!
Tôi ngoi lên mặt nước để thở lần nữa và ngoảnh nhìn lại phía sau. Đúng lúc ấy tôi thấy xa phía sau mình là một cái ụ khổng lồ màu đỏ sậm gần như tía nổi lên mặt nước. Nó dường như được phủ kín bằng hàng trăm cái đuôi cá nhỏ đang quẫy một cách điên rồ.
Tôi lặn trở xuống. “Ax nè, có vật gì đó phía sau kìa. Mình không nghĩ nó là vật của Trái Đất.” Tôi miêu tả vật ấy. Ít ra là miêu tả cái mà mình nhìn thấy.
“Con Mardrut đó,” Ax tuyên bố.
“Mardrut? Là cái giống gì vậy?”
“Mardrut là loài động vật sống ở các đại dương của một trong những mặt trăng của hành tinh Andalite chúng tôi. Cứ nghĩ đến việc tên Yeerk nhơ bẩn kia thò chân lên mặt trăng của mình, thu nạp những loài vật của mình, thật không sao chịu nổi!”
“Ax nè, con Mardrut nó như thế nào?” Tôi hỏi anh ta.
“Nó là một con vật rất bự, bơi bằng cách phun nước ra từ ba cái khoang lớn. Nó phát ra âm thanh…”
OÀM! OÀM! OÀM!
“Âm thanh như vậy hả?” Marco hỏi.
“Phải,” Ax đáp. “Tôi đoán là thế. Tôi không nhận ra nó. Tôi mới nghe thấy nó một lần, đó là lúc học ở trường, mà tôi lại không chú ý nghe giảng.”
Tôi xém bật cười khi nghĩ đến hình ảnh một lớp học với các cô cậu học trò Andalite đang để hồn vía ở tận đẩu đâu, y như bọn tôi vậy. Nhưng thực tình đây không phải là lúc để cười.
OÀM! OÀM! OÀM!
“Nhưng con này không phải là Mardrut thứ thiệt.” Ax nói tiếp.
“Đúng vậy,” Jake tán thành.
“Vậy là các bạn biết kẻ nào đang săn đuổi chúng ta rồiphải không?” Ax có vẻ bất ngờ. “Các bạn hiểu rằng đó là Visser Ba biến hình?”
“Bọn mình đã gặp hắn trước đây,” Rachel nói gọn lỏn.
“Các bạn đã đánh lại Visser Ba? Mà vẫn sống sót ư?” Điều đó khiến anh chàng Andalite này hoàn toàn bất ngờ. “Tôi bái phục các bạn.”
“Ừa, Tuyệt lắm, cám ơn,” Marco nói ráo hoảnh. “Nhưng tôi muốn đổi sự bái phục ấy lấy một chiếc xuồng ho-bo loại xịn để chuồn khỏi cái đồ khốn kiếp xấu xa đó.”
OÀM! OÀM! OÀM!