Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 21
“H
ắn làm gì ở đây?” Cassie thì thào hỏi bằng một giọng run run.
“Mình đoán hắn đến đây để giám sát con tàu. Có thể vì bọn kia đã để sổng mất người đàn ông hôm trước.”
“Hắn ở đây để nắn gân mấy thằng đàn em.” Marco nói, cố ra vẻ cứng cỏi. “Chúng cuống hết cả lên, và giờ thì hắn tới để được yên tâm là bọn này không để tái diễn chuyện đó nữa.”
“Vấn đề không phải là tại sao hắn ở đây.” tôi góp ý. “Mà là hắn đã ở đây rồi. Lại còn có thêm bọn Hork-Bajir tăng viện và nguyên cả một đám đang nháo nhào lùng kiếm. Một tên Hork-Bajir đã bắn tia Nghiệt chết tươi một con hươu tình cờ đi qua.”
“Hươu hả?” Cassie thốt lên. “Đúng là một lũ ngu. Hươu là loài vô hại nhất trên đời!”
“Theo kế hoạch thì mấy bồ phải ra hồ, biến hình thật nhanh khi tới nơi, rồi bơi ra chỗ ống hút của tàu.” tôi ôn lại. “Đó vốn dĩ đã là một kế hoạch rất nguy hiểm, nhưng giờ thì nó đã trở nên không thể thực hiện được. Mấy bồ tính đi bộ ra hồ rồi biến hình ấy à? Không có chuyện đó đâu! Giờ thì bọn chúng đã cảnh giác cao độ mất rồi.”
“Và lại còn có tên Visser Ba lởn vởn xung quanh nữa chứ.” Marco vội hùa theo.
“Mình không đồng ý.” Rachel lên tiếng. “Mình nghĩ bọn mình vẫn cứ phải thử. Nghĩ coi, nếu bọn mình chui được vào con tàu đó và vô hiệu hóa cái thiết bị tàng hình trong khi nó bay trên thành phố... Khi đó toàn bộ vụ này sẽ chấm dứt.”
Jake nhảy ngang vào ủng hộ em họ. “Bọn mình vẫn thường nói là giá như có cách nào đó để chỉ cho cả thế giới thấy những gì đang diễn ra... Cách đó giờ đã có rồi nè! Con tàu ấy quá lớn để bọn Yeerk có thể che giấu. Mình không cần biết chúng là ai. Dù cho ông thị trưởng, ông thống đốc và toàn bộ cảnh sát có bị mượn xác đi nữa thì chúng cũng không thể che giấu một vật như thế.”
“Jake, bồ chẳng chịu nghe mình nói gì cả. Mình đã nói rồi: không cách chi mấy bồ ra được đến hồ đâu. Chỉ cần đi năm bước là mấy bồ tiêu hết cả đám!”
Một lúc lâu, chẳng ai nói năng gì. Cuối cùng, chính Cassie phá vỡ sự im lặng. “Có thể có một cách.” nhỏ nói. “Mấy bồ cũng biết là cá có thể sống ngoài nước được vài phút. Mà con cá bọn mình sắp biến thành lại khá nhỏ.” Nhỏ đưa mắt nhìn tôi. “Đủ nhỏ để một con diều hâu đuôi đỏ có thể tha đi.”
Ý tưởng này coi bộ làm cả bọn quan tâm.
“Xin lỗi nha?” Marco giãy nảy. “Bồ muốn nói bọn mình không những biến thành cá mà còn là cá sống ngoài nước, rồi lại còn để cho một con chim tha đi ấy à?”
Cassie bặm môi. “Mình chỉ nói đó là một cách thôi mà.”
“Cách đó được đấy.” Jake nói. Nó và Rachel trao đổi với nhau một cái nhìn điên điên, với ngụ ý rõ rệt:“ Được, cứ thử một phen coi sao!”
“Không được đâu.” tôi cản. “Mấy bồ điên hết rồi! Mình không muốn làm phật lòng mấy bồ, nhưng việc đó chỉ tổ làm tăng mức độ nguy hiểm, vượt xa những tính toán ban đầu của bọn mình.”
“Mình biết nó nguy hiểm chứ sao không.” Jake nói. “Nhưng bọn mình sẽ chẳng có cơ hội nào tốt hơn.”
Marco ca cẩm. Tôi thì ra sức lí luận. Nhưng rốt cuộc thì vẫn là hai chống ba. Vả lại Jake cũng có cái lý của nó: bọn tôi đang có cơ hội để giáng cho bọn Yeerk một đòn xính vính.
Tôi đã từng quan sát Marco biến thành dã nhân, Rachel biến thành voi, thành chuột chù, thành mèo, Cassie biến thành ngựa và Jake biến thành cọp, thành bọ chét (trời đất, trông nó quái hết biết!). Nhưng đây là lần đầu tiên bọn nó sẽ phải biến thành một con vật sống dưới nước.
Cassie đòi thử đầu tiên. “Đó là ý tưởng của mình.” nhỏ giải thích. Nhưng nhỏ lại “quên.” nói rằng nhỏ là đứa biến hình giỏi nhất đám.
“Nếu bồ cảm thấy ngạt thở thì phải hoàn hình lại ngay.” Jake dặn dò. Nó nắm lấy tay Cassie. “Bồ có nghe mình không đó? Phải hoàn hình lại ngay nếu cảm thấy không ổn. Không nên đợi biến hình quá một nửa mới trở lại.”
Cassie mỉm cười. “Mình biết rồi mà. Đừng lo cho mình.”
Nhỏ nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung.
Tôi đã nói Cassie là đứa kiểm soát việc biến hình giỏi nhất đám. Nhỏ hầu như có năng khiếu trong vụ này nên biến hình coi khá được, không đến nỗi thô thiển.
Nhưng lần này thì không.
Tóc của Cassie biến mất hoàn toàn. Da nhỏ se lại, như thể bị phủ một lớp véc-ni hay gì đó. Y như nhỏ bị tẩm một lớp nhựa trong.
Mắt nhỏ chạy tuốt ra hai bên đầu. Mặt nhỏ chu ra thành cái miệng bự ngáp ngáp, như thể đang thổi những trái bong bóng vô hình.
Cùng lúc đó, người nhỏ rút lại. Nhưng việc co rút này lại đủ chậm để tôi thấy những biến đổi ác mộng trên cơ thể nhỏ. Cặp giò teo lại, nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi cái cơ thể không chân của Cassie rơi đánh phịch xuống đất.
Từ phần dưới lưng, cơ thể nhỏ cứ dãn dài ra mãi.
“Ồ!” Rachel thốt lên.
Một cái đuôi thình lình tòi ra từ phía dưới chân Cassie. Một cái đuôi cá!
Giờ thì lớp da như bôi véc-ni của nhỏ dạn ra và chia thành hàng triệu miếng vảy.
Hai tai nhỏ biến mất. Hai cánh tay rút ngắn lại. Nhỏ chỉ còn là một con quái vật dài chưa đầy sáu tấc, nằm bất lực một đống trên nền hang.
“Đến giờ mình vẫn ổn.” nhỏ nói. Nhưng giọng nói bằng ý nghĩ của nhỏ lại nghe run run. “Mình vẫn... thở... bằng phổi.”
Ngay lúc đó, hai cái rãnh chợt xuất hiện ở cổ Cassie.
Những cái mang cá.
“Áááá!” nhỏ hét lên.
“Cassie hoàn hình lại mau đi!” Jake thì thầm bằng một giọng khẩn trương.
“Không. Không. Gần xong rồi... Tobias.”
“Mình sẵn sàng rồi nè.” tôi rầu rĩ nói.
Giờ thì Cassie chỉ còn tí xíu, dài chưa đầy ba tấc. Tất cả những gì còn lại của cơ thể người chỉ là hai cánh tay tí tẹo như tay búp bê. Rồi chúng biến thành những cái vẩy nho nhỏ.
Cassie giãy giụa điên cuồng. Miệng nhỏ ngáp ngáp không ra tiếng.
“Đi đi!” Jake nói cộc lốc.
Tôi thận trọng kẹp vuốt quanh cơ thể cá trơn tuột của Cassie, hướng thẳng về phía mảnh trời nhỏ nhỏ mà tôi thấy qua cửa hang. Tôi vỗ mạnh đôi cánh khỏe.
Tôi lao ra khỏi cửa hang và bay vút lên không.
“Bồ không sao chứ, Cassie?”
“Óc cá... hoang mang lắm... nước. Cho mình nước!”
“Cố lên đi. Bồ đã từng trải qua chuyện này rồi mà. Khi mới vừa biến hình, bồ cũng biết nó ra sao rồi. Bố phải cố kiểm soát cái bản năng cá.”
“Nước! Nước! Mình ngộp thở!”
Tôi đang bay ở độ cao khoảng chục mét, hướng thẳng ra bờ hồ. Bất chợt, phía dưới tôi, một tên Hork-Bajir xuất hiện.
Hắn nhìn lên và thấy tôi. Một con chim đang quắp một con cá dưới chân.
Tôi nghĩ bọn Hork-Bajir chắc không biết rằng diều hâu không bắt cá. Ít ra tôi hi vọng như thế.
Tôi bay thấp xuống hồ. Con tàu Yeerk khổng lồ vừa mới hạ mấy cái ống hút vào trong nước. Tôi sà xuống sau một đám cây ven hồ.
“Chuẩn bị nhé!” tôi báo trước cho Cassie. Tôi thả nó xuống nước y như một chiếc máy bay cà tàng thời Thế chiến thứ hai đang thả một trái bom.
Nhỏ đáp vào mặt hồ, làm nước bắn tung lên.
“Bồ có sao không?”
Không có tiếng trả lời.
“Cassie! Bồ có sao không?”
“Kh... không sao.” rốt cuộc nhỏ lên tiếng. “Mình đây nè!”
“Bồ dàn xếp với con cá ổn cả chứ?”
Một lần nữa không có tiếng trả lời. Rồi bất chợt “Waa. Tuyệt! Mình đang bơi dưới nước nè!”
Tôi nhẹ cả người. “Ừ, mình cũng biết là bồ bơi dưới nước.” tôi cười.
“Hồi nãy mình rất sợ.” nhỏ thú nhận. “Mình... mình biết nói ra thì có vẻ điên... Nhưng hồi nãy mình tưởng tượng ra mình đang bị... chiên xù... với một lát chanh và ít sốt tarta ở bên trên.”