In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
Chương 21
“Con ở đâu suốt từ trưa đến giờ?” Mẹ hỏi tôi khi cả nhà ngồi vào bàn ăn. Gia đình tôi giữ nếp ăn uống cũ. Giờ ăn, cả nhà phải có mặt đông đủ. Không được xem TV. Mẹ tôi là nhà văn nên bà thù TV, trừ khi nó phát chương trình bà yêu thích.
“Conở đâu ấy à?” tôi lặp lại câu hỏi. “Ơ... conđi lòng vòng chơi. Với Marco.”
“Em hỏi làm gì cho mất thì giờ,” ba tôi nói. “Nó luôn trả lời có một câu hà: đi lòng vòng chơi.”
“Thế hôm nay ba làm gì ở sở?” tôi hỏi lại.
“Cũng đi lòng vòng.” Ông nháy mắt đáp. Cả nhà cùng cười.
Tôi liếc qua Tom. Ảnh cũng đang ăn gà rôti như mọi người và cũng cười. Tom có vẻ thật gần gũi.
“Tối nay anh làm gì, Tom?” tôi hỏi.
“Chi vậy?”
Tôi cố làm mặt tỉnh.“Em tính rủ anh dợt bóng rổ một chút,” tôi nói. “Biết đâu em học được anh vài chiêu mới để thử xin vào đội tuyển lần nữa.”
“Rất tiếc, nhóc ạ,” Tom nói. “Tối nay anh có việc bận.”
“Việc gì vậy?” tôi hỏi.
“Chắc là cũng đi lòng vòng,” mẹ tôi nhạo. “Ăn cải bắp đi Jake, tốt cho con lắm đó. Nó có nhiều chất khoáng và vitamin, hổng món gì bằng đâu.”
“Dạ,” tôi đáp, “Con khoái vitamin lắm mà mẹ.” Tôi xiên một miếng cải bắp nhỏ nhất moi được trên đĩa và cố nuốt trôi. Cũng không tệ hơn xực con nhện.
“Tom, hồi nãy anh nói anh bận việc gì vậy?” tôi hỏi tiếp.
Tom lườm tôi một cái. “Kiểm tra hả? Anh nói bận là bận, thế thôi. Hiểu chưa nhóc?”
“Bạn gái chứ gì!” Ba tôi bình luận. “Biết rồi, ba là bác sĩ mà...”
Không đâu, ba ơi, hổng phải bạn gái mà là vũng Yeerk. Tôi muốn nói quá chừng. Mẹ hỏi vũng Yeerk là gì hả? Đó là cả một câu chuyện dài.
Tôi quyết định thử thêm lần nữa. Một phần trong tôi có lẽ vẫn không chịu tin Tom đang thực sự là ai. “Hay anh hổng dám chơi với em? Sợ em hạ đo ván chứ gì?”
“Ừ, sợ quá chừng luôn. Hài lòng chưa?” Tom cười nhạo.
Cặp mắt tôi và ảnh đụng nhau. Có gì không ta? Có bằng chứng gì trong đó về cái giống ích kỷ, xấu xa đang kiểm soát anh ấy? Không, chẳng có gì. Giá như mà tôi tìm được...
Không cách chi biết được ai là Kẻ bị mượn xác, ai không... Không cách chi. Chính vì vậy mà chúng rất khó ngăn chặn. Chúng có thể là bất cứ ai, ở bất cứ nơi đâu.
Ngay cả người mà bạn quen, người mà bạn ngưỡng mộ. Và thậm chí người mà bạn yêu mến.
Tôi tránh cặp mắt Tom và nhìn xuống chân.
Vài phút sau, Tom đứng dậy chuẩn bị đi. Tôi biết anh sắp đi đâu. Đợi anh đi khỏi, tôi vọt tới máy điện thoại để trên gác. Ở đó, ba mẹ không thể nghe được tôi. Tôi gọi Marco.
“Ảnh đi rồi đó,” tôi nói.
Rồi tôi gọi tiếp cho Tobias và Rachel. Tôi gọi cả Cassie nhưng đụng ngay mẹ nó ở đầu dây bên kia.
“Chưa thấy Cassie về,” giọng bà có vẻ lo lắng. “Đến giờ ăn rồi mà nó vẫn chưa về. Nó ra ngoài cho mấy con thú ăn rồi không thấy quay lại.”
Tôi nghe bụng thót lại.
“Cháu nghĩ bạn ấy ra ngoài cưỡi ngựa thôi ạ.” Tôi tự trấn an mình và trấn an mẹ Cassie. “Cô biết Cassie mà.”
“Ngựa trong chuồng đâu có thiếu con nào!” bà nói.
Tôi hít thở vài hơi thật sâu. Có gì không ổn rồi. Cassie gặp chuyện gì vậy ta?
“Để cháu đi tìm bạn ấy” tôi nói. “Cô đừng lo. Cháu cá là bạn ấy thấy vài con thú bị thương hay gì đó nên bận ra tay cứu chữa. Cô biết Cassie mà.” Tôi lặp lại.
“Ờ, cô chắc nó không sao đâu.”
Cô ấy cũng “chắc” cỡ như tôi là cùng. Nhưng tôi biết làm sao đây? Kế hoạch là phải tấn công Vũng Yeerk và giải thoát anh Tom. Cassie đến trường chờ sẵn hổng biết chừng?
Có thể lắm...
Tôi có một linh cảm rất xấu khi phóng xe đạp đến trường. Tôi cất xe mé bên kia đường theo đúng kế hoạch rồi nhập bọn với Marco và Rachel.
“Cassie mất tích,” tôi thông báo. “Tobias đâu?”
Rachel đưa tay chỉ lên trời. Mặt trời đang lặn nhanh, nhưng tôi vẫn có thể thấy thằng Tobias đang lượn lòng vòng trên trời.
“Nó mắc chứng gì vậy?” tôi nổi quạu. “Nó chỉ biến hình được hai tiếng mà bọn mình đâu biết vụ đó sẽ kéo dài bao lâu.”
“Có lẽ bọn mình phải hoãn lại đến khi nào biết Cassie gặp chuyện gì,” Rachelđề nghị.
“Hay là nó sợ quá,” Marco nói. “Tớ cũng còn sợ nè.”
“Có thể,” tôi đồng ý, mặc dù thấy ngờ ngợ.
Người ta nói chỉ ra trận mới biết ai gan ai hèn. Tôi hi vọng mình không phải là thằng hèn. Nhưng sự thật trước mắt là miệng tôi đắng nghét và tim dộng thình thịch.
Tobias sà xuống và đậu trên vai Rachel. Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Sao Tobias lại đậu lên vai Rachel? Mà nhỏ này cũng không có vẻ gì là khó chịu, lại còn khẽ cọ đầu vào Tobias nữa.
“Có làm gì nữa không?” Tobias hỏi.
Mới mở đầu đã xui xẻo. Linh cảm xấu làm bụng tôi cứ thót lại. Cassie mất tích, còn thằng Tobias chưa chi đã biến hình.
Cả bọn đổ dồn mắt về phía tôi, chờ một câu quyết định.
“Kệ, tới luôn đi!” tôi nói.
Ban đêm, cổng trường luôn khóa chặt. Nhưng Marco đã chăm sóc cái “chuyện nhỏ” này. Nó biết một cửa sổ ở phòng thí nghiệm khoa học không bị khóa.
Cả đám leo cửa sổ vào phòng thí nghiệm. Trong đó tối thui, chỉ vài ánh chiều tà rọi những tia cuối cùng lên đống bình thót cổ và ống nghiệm thủy tinh. Tobias bay thẳng vào, đậu xuống ngay bàn giáo viên.
“Để tớ nghía cái đã,” tôi nói. Tôi rón rén hécánh cửa, nhìn qua khe ra ngoài. Hành lang dẫn đến phòng lao công gần như tối mù. Tôi chợt rụt phắt lại.
“Có người ở ngoải,” tôi nói. “Ba người đang đi tới phòng lao công.”
“Bọn Mượn xác,” Rachel cố đùa. “Chắc là đến giờ ăn của bọn Yeerk.”
Chẳng đứa nào cười nổi.
“Làm sao lọt vào đó được?” Marco hỏi.
“Đợi đã,” Rachel nói. “Bọn Mượn xác đâu phải tên nào cũng nhận ra nhau, đúng không? Ý tớ là bọn mình cũng có thể đóng vai những tên Mượn xác vậy. Các cậu thấy sao?”
“Ý cậu là chỉ việc tiến bừa tới, làm như mình là người của chúng chứ gì?” Marco vặn lại. “Kế hoạch nghe hay quá ta. Nhưng tớ có ý này hay hơn: mình tự tử ngay bây giờ, thế là khỏi phải bàn.”
“Có thể Rachel đúng đó,” tôi nói.
“Có thể cái khỉ mốc,” Maro bắt bẻ. “Thế còn Tom thì sao? Bộ anh ấy cũng nghĩ bọn mình bị mượn xác à?”
Tôi lại hé cửa nhìn ra ngoài. “Tớ nghĩ Tom đã xuống đó rồi,” tôi nói. “Với lại, ngoài này hổng còn ai. Chắc bọn chúng đã xuống cả...” Tôi chợt nín bặt. “Chờ đã, lại có người tới.”
Tôi dán mắt nhìn. Trong bóng tối thật khó nhận ra khuôn mặt. Nhưng tôi nhận ra có hai người, một người mặc đồng phục.
Đó chính là lão cảnh sát bị mượn xác. Lão đang xô đẩy một người đi cùng lão. Tôi nhận ra đó là một đứa con gái.
Tôi thực sự không muốn nhìn tiếp nữa.
“Tobias,” tôi nói. “Nhờ cặp mắt diều hâu của cậu một chút.”
Tobias bay tới đậu lên vai tôi. Nó thò cái đầu kiêu hãnh ra ngoài rồi rụt lại ngay.
“Đúng rồi,” Tobias nói. “Chính là bạn ấy!”
Tôi cảm thấy như đất sụt ngay dưới chân. Marco vội đỡ lấy tôi vì tưởng tôi sắp ngã.
“Chúng đã bắt được bạn ấy!” tôi thì thào. “Bọn Mượn xác... chúng đã tóm được Cassie!”
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng