Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Chương 20
K
hi năm mươi mẫu đất của cô đã dọn quang xong, Niki cảm thấy như mình cất được một gánh nặng. Bây giờ cô có một cuộc đời mới, cô là một người trồng thuốc lá, một chủ đất, một phần của truyền thống đặc biệt Mỹ, cũng có từ xưa và đáng kính như đất đai. Vai kề vai làm việc với người làm công của cô, Niki không còn thắc mắc rằng người đốc công của cô có tiền án hình sự và anh ta cũng dựa vào một người khác lớn xác nhưng đầu óc chậm phát triển. Thậm chí cô cũng không thấy là kỳ quặc rằng người cố vấn cho cô có vẻ là anh chàng Romeo của địa phương này.
Hôm đốt rác trên những cánh đồng của cô. Will đem tới hai người làm của anh ta và nói:
- Đề phòng khi gió đổi chiều. Nhưng cô khỏi lo… Jim biết phải làm gì.
Đầu phía đông của dải đất rộng năm chục mẫu Anh được đốt lên thành lửa ngọn, một cột khói bốc cao và mùi khét lẹt dầy đặc trong không khí. Niki che mắt bằng tay và cố theo dõi hướng tiến của các ngọn lửa. Will lặp lại:
- Cô đừng lo. Lửa cháy dễ sợ và khét lẹt, nhưng nó thuận chiều cho chúng ta.
Đối với Niki, việc tẩy sạch khu đất có vẻ như là một nghi lễ tượng trưng, không những tiêu diệt các mầm cỏ dại, các côn trùng và các dịch bệnh, mà còn làm cho tinh thần của nông trại tinh khiết hơn trước khi trở về tay cô. Cô không nói ra ý nghĩ của mình, tuy biết rằng Will sẽ hiểu, vì chính anh ham mê trồng trọt. Cô chỉ nói:
- Tôi muốn cảm ơn anh về tất cả sự giúp đỡ của anh. Tôi biết anh bận rộn như thế nào. Tôi chỉ mong sao trả được anh…
- Không có gì nhiều hơn là tôi cũng giúp đỡ một người láng giềng tốt như vậy thôi.
Không mong anh ta nói thật, tuy cô thấy sự rộng rãi của Will vượt quá bất cứ thứ tình láng giềng nào mà cô được biết đến. Không những anh ta dẫn cô đi từng bước, mà còn giúp cô vay tiền của hợp tác xã, để Niki có thể sống tương đối đầy đủ cho đến khi bán được vụ thu hoạch đầu tiên. Anh ta nói thêm:
- Còn vấn đề trả lại tôi, cô đã làm rồi. Bằng cách cho Jim và Bo một cơ hội.
- Anh đã nói quá. Họ là những người đàng hoàng. Anh không cần phải… nhát tôi như vậy.
- Sao lại không? Giả sử tôi không nói rằng Jim đã ở tù, giả sử cô nghe một người nào khác nói và người đó không có thiện cảm với Jim như tôi thì sao?
- Chính Jim đã kể với tôi ngay trong ngày đầu anh ấy đến đây. Nếu không, chắc tôi không bao giờ đoán được.
Niki nhớ lại cảm tưởng đầu tiên của cô về anh ta. Jim giống một mục sư ở thôn quê nhiều hơn là một người gây lộn ở quán rượu. Anh ta người nhỏ nhắn, ăn mặc chỉnh tề và nhét một cuốn Kinh Thánh ở túi áo sơ mi. Sau khi tự giới thiệu, anh ta nói:
- Bất cứ điều gì cô đã nghe nói về tôi đều là đúng. Khi không uống rượu, tôi làm việc chăm chỉ hơn bất cứ người nào trên đời. Khi say rượu, tôi hệt quỷ sứ. Bây giờ và tại đây, chỉ có thể nói vậy thôi. Tôi sẽ làm hết mình cho cô, cô Sandeman. Tôi mong như vậy là đủ.
Cho đến nay, Niki thấy Jim đã làm việc không thua ai hết. Cô hỏi Will:
- Về Bo Hansen, có thật cậu ta có trí óc chậm phát triển?
- Tôi không biết nữa, quả thật Bo chậm hiểu các chỉ thị, nhưng một khi đã hiểu cần phải làm gì, cậu ta rất nhanh nhẹn và có khả năng. Và cặp mắt của cậu ta, Will… sáng và lanh lợi quá chừng.
- Xưa nay Bo vẫn chậm trong việc học hỏi. Cha mẹ cậu ta thương yêu cậu, nhưng họ còn sáu đứa con nữa phải nuôi và một mảnh đất từ lâu lắm rồi chỉ gặp toàn xui xẻo. Khi Bo gặp khó khăn ở trường, cha mẹ cậu ta đành chấp nhận như là ý trời. Họ cho cậu nghỉ học khi mười hai tuổi…
- Không ai ngăn cản họ à? - Niki hỏi với vẻ không tin.
- Có người bàn nên gởi cậu đến một trường đặc biệt ở Raleigh, nhưng cha mẹ của cậu không muốn gởi cậu đi xa.
Niki định cãi lại, nhưng cô sực nhớ cảm giác khi mình bị gởi đi xa ở một mình tại một nơi xa lạ. Cô khẽ nói:
- Ít nhất cậu ta cũng ở với người yêu thương cậu, cái đó rất đáng kể.
- Phải. Dẫu cậu ta không học được, Bo biết yêu thương lại người khác. Cái đó cũng rất đáng kể.
Niki không nói gì. Nếu Will không nói về cô, cô không có ý định giải thích rằng cô biết cách yêu lại nhựng người cô có thể tin cậy. Nếu ngay lúc này, trong số ấy không có người đàn ông nào, thì chuyện đó không dính dáng gì đến anh ta.
Cuối ngày hôm đó. Niki mời Will ở lại ăn tối. Tối hôm trước, cô đã nấu một nồi thịt bò kho thật lớn, bây giờ cô định đãi Jim và Bo và bất cứ ai muốn ở lại ăn, Will nói:
- Cám ơn cô, nhưng tôi phải về nhà. Mẹ tôi ở nhà một mình và cần được chăm sóc.
- Vậy thì anh hãy đem một ít thịt bò khi này, trừ khi mẹ anh không chịu…
- Chu choa! Cái gì cô cho thì tôi sẵn sàng lấy và cám ơn cô vô cùng. Mẹ tôi nấu bếp giỏi lắm, nhưng không phải vì thế mà tôi từ chối lòng tử tế của cô.
Bây giờ Niki cảm thấy kỳ cục như thể cô bị bắt quả tang đang muốn khoe tài với anh ta trong khi cô chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn. Anh ta nâng cầm cô lên như một người anh cả và nói:
- Ơ kìa, Niki. Cô biết không cần phải cố gắng quá sức. Cô sẽ sống được ở đây, chỉ cần cô tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên của cô là anh ta nói nghe dễ quá. Dầu sao Will Rivers trên thực tế là một ông vua không ngai của hợp tác xã Will Cross và anh ta xứng đáng với địa vị ấy. Nhưng sau khi cô trao cho anh tra món bò kho đựng trong một cái bình nhựa có nắp và một ổ bánh mì kiểu Pháp do cô làm, anh ta ôm hôn cô một cách nồng hậu như một người anh cả và cô ý thức rằng cô biết ơn anh ta đến chừng nào, vì anh đã dùng cách cư xử dễ dãi để giúp cô thích ứng hoàn cảnh.
o O o
Anh ta đến không báo trước một vài ngày sau, lúc tám giờ sáng. Anh bảo cô:
- Cô hãy mặc thêm cái áo vét, tôi muốn cho cô xem cái này.
Niki làm theo lời anh. Hai mươi phút sau xe anh ta đậu lại trước nhà kho của Johnson. Cô hỏi:
- Đang có chuyện gì thế? Tại sao có đông người thế kia?
- Xin vui mừng đón tiếp cô đến thăm phòng triển lãm thuốc lá của nông gia tiểu bang Carolina. Tuy cô mua đồ tiếp tế qua Hợp tác xã, cô cũng nên đến nơi này cho biết. Hơn nữa, đây là nơi cô sẽ bán đấu giá thuốc lá của cô khi thu hoạch.
Nhà kho sâu hún hút như một hang núi. Niki nhìn quanh và thốt lên một tiếng:
- Rộng ghê!
- Bốn mẫu tây, chung một mái - Will giải thích.
Chỗ này giống nhu một phiên chợ quận tổ chức trong nhà. Những gian hàng giăng đầy biểu ngữ sặc sỡ và trưng bày tất cả các món hàng lôi kéo sự chú ý của các nông gia trồng thuốc, như máy kéo, thiết bị thủy lợi, phân bón, tấm đậy hạt giống sau khi gieo, thuốc trừ sâu và những ấn phẩm của Bộ Canh nông Hoa Kỳ.
Tuy Will cần mua nhiều thứ, anh ta dành thì giờ để huấn luyện Niki trong khi đi giữa các gian hàng, anh ta chỉ vào từng loại phân bón và giải thích lợi hại của nó. Anh giải thích rằng vì thời giá lên cao, nên càng phải chọn và mua một cách khôn ngoan là mua thứ tốt.
Sau các gian hàng cơ khí là gian hàng của Công ty thuốc lá Hyland, giăng một tấm biểu ngữ màu xanh lá có hàng chữ to: "Chúng tôi chăm nom cho người của chúng tôi". Những tấm ảnh cho thấy những diện tích của công ty cung cấp cho công nhân, như nhà ăn tự phục vụ rộng bao la, dọn những bữa ăn trưa nóng sốt khỏi trả tiền, trạm xá sạch sẽ tinh tươm có đầy đủ bác sĩ và y tá, cảnh phát không gà tây trong dịp lễ Tạ ơn, các buổi liên hoan tưng bừng trong mùa hè, Niki dừng lại một lúc lâu trước tấm ảnh chụp ông già Noel ngồi trên xe trượt tuyết do tám con hươu có sừng (là những con ngựa thật có sừng bằng giấy bồi gắn lên đầu chúng) trên bồn cỏ phủ đầy tuyết của tòa nhà Highlands. Cô có thể nhớ sự đau khổ vì không được dự buổi liên hoan đó…
Will gọi lớn, kéo cô ra khỏi sự mơ màng đau buồn. Anh ta đang đứng nhìn một loạt ảnh chụp từ cuộc đại khủng hoảng và có tựa đề: "Công ăn việc làm cho người bị thất nghiệp". Tấm ảnh đầu cho thấy một đám đàn ông ăn mặc rách rưới, mặt mày buồn bã, chen nhau đi loanh quanh không mục đích. Những tấm ảnh còn lại chụp họ đang làm việc cho gia đình Hyland, trồng cây quanh sở đất của gia đình ấy, làm những con đường mới trên đảo Hồng Hạc và lau chùi nhà máy của Công ty thuốc lá Hyland.
- Cô hãy xem những tấm ảnh này. Không đâu cho biết tại sao những người này không có việc làm, tại sao thoạt tiên họ bị mất nông trại của họ, hay là tại sao gia đình Hyland có khả năng mướn họ trong khi không ai khác làm được như vậy.
- Nghe như anh có thù hằn với Hyland.
- Theo tôi, họ cần được theo dõi. Bởi vì hễ có lợi cho họ, là họ cho chúng ta leo cây ngay - Anh quàng vai cô như một người anh cả - Bây giờ cô đã là người trong chúng ta, có lẽ cô muốn thuyết phục những nông gia khác rằng Hyland không săn
sóc đến quyền lợi của chúng ta.
- Có thể lắm, tôi có thể làm việc đó lắm.
Vào lúc đó, một phụ nữ trẻ rất xinh đẹp, mặc bộ đồ quê mùa hiện ra và trao cho Will một túi nhựa đựng nhiều gói thuốc điếu có nhiều nhãn hiệu khác nhau cho Công ty Hyland.
Will ngừng nói, mỉm cười với cô gái và công khai ngắm nghía những "mẫu" trình bày trên bộ quần áo hở cổ của cô ta.
Niki nắm cánh tay Will kéo anh ta đi. Will cười to:
- Khoan đã. Tôi đã hứa với các bạn sẽ mang về nhiều "mẫu" như thế này.
Niki giật mình vì ý thức mình đã hành động theo phản xạ của đàn bà, là kéo Will tránh xa sự cám dỗ của người mẫu quyến rũ. Nhưng cô không buông tay anh ta.
- Nếu anh muốn có những mẫu, thì hãy lấy ở chỗ này - cô nói và đẩy anh ta đến gian hàng của một người đàn bà nạ giòng tóc hoa râm.
Khi Will yêu cầu, bà ta làm dáng, mỉm cười tươi tỉnh với anh và bỏ các mẫu thuốc hít và thuốc nhai vào đầy túi đựng hàng rồi trao cho anh.
- Anh rõ là có số đào hoa - Niki nói.
- Đó là vì tôi lớn lên với hai người chị em gái - Will đáp.
Niki mong Will cởi mở thêm, nhưng khi anh ta không nói gì thêm, cô cũng không muốn hỏi. Một lần nữa, cô không muốn làm giống các cô gái khác.
Khi đã mỏi chân, hai người ngồi nghỉ ở một trong những gian hàng giải khát, do nhiều nhà sản xuất và cung cấp đài thọ. Bánh sandwich, thịt gà rán, bia và nước ngọt, được dọn cho khách miễn phí. Có cả những huy hiệu và mũ lưỡi trai có tên của người bảo trợ được tặng không cho khách.
Gần đến trưa, Will coi đồng hồ tay và nói:
- Tôi có việc làm chừng nửa giờ, cô hãy chờ tôi ở đây, đừng đi đâu nhé.
Niki đồng ý và Will ra đi. Vài phút sau, cộ thấy rộn rịp ở sân khấu nâng cao ngay chính giữa nhà kho. Một người đàn ông bước lên sân khấu, theo sau là ban nhạc công mặc kiểu thôn quê. Ông ta điều chỉnh máy vi âm rồi nói:
- Xin hoan nghênh các bạn đã đến. Tôi mong rằng các bạn đã vui vẻ. Tôi xin báo cho các bạn biết, sẽ còn vui hơn nựa. Xin các bạn cho một tràng pháo tay để hoan nghênh một người của chúng ta… Will Rivers.
Niki sửng sốt nhìn lên sân khấu. Tại sao Will đã không nói cho cô biết anh ta sẽ đọc diễn văn ở đây?
Một lát sau, anh ta chạy lên sân khấu, vẫy tay chào đám đông đang vỗ tay hoan hô. Ngoài quần jeans bạc màu và áo thun cụt trắng, anh ta mặc thêm một cái áo vét bằng da có viền tua và đội một cái nón cao bồi màu xám lệch trên đỉnh đầu. Ở đâu ra cái nón ấy? Bây giờ Niki đã thấy mà không để ý đến mấy cái túi anh ta để ở thùng xe tải khi đem xe đến đón cô. Một trong những cái túi ấy ắt hẳn đã chứa cái đàn guitar chùi bóng láng mà anh ta đang ôm trong tay.
Will gảy lên một hợp âm ở cây đàn guiar và đám đông trở nên im lặng. Anh nói:
- Xin chào tất cả. Cám ơn đã hoan hô tôi. Tôi rất vui lại được có mặt ở đây và gặp lại tất cả các bạn. Tôi muốn bắt đầu bằng một bài hát mới, do tôi sáng tác trong khi nhớ đến thuở cha tôi qua đời. Tôi đặt tên là "Có những dòng sông sâu". Mong rằng các bạn sẽ thích.
Anh ta gật đầu và ra hiệu cho ban nhạc sau lưng, họ chơi mấy cung dạo đầu… và Will bắt đầu hát: "Nhìn về chân mặt trời đang lặn, tôi thấy bóng một người đang đi về nhà…".
Will có giọng trung nam rất ấm. Giống như bản thân của anh, giọng hát của anh hơi phong trần nên không đẹp, đôi khi nó bị bể lúc anh biểu lộ tình cảm, thế nhưng anh có lối diễn ra lời của bài hát nghe rất thành thật. Anh hát về một người cha không hề nói ra tình yêu thương, nhưng hễ có thể là cho tình yêu thương trong cuộc đời đầy khó nhọc. Đám đông yên lặng lắng nghe. Khi Will hát đến đoạn cha anh ta chết, Niki rưng rưng nước mắt.
Will gảy hợp âm cuối và tiếng hát của anh ta tắt dần. Một lúc im lặng, rồi tiếng vỗ tay nỗ ra như sấm.
Will gật đầu nhận sự tán thưởng, rồi bắt đầu bắt qua bài khác, một bản tình ca. Nghe anh hát về tình yêu và đau khổ, Niki chợt thấy mình tự hỏi trong lời ca ấy, phần nào do trí tưởng tượng thơ mộng của Will, phần nào do kinh nghiệm.
Anh kết thúc bài hát bằng một bản nhạc vui nhộn có tựa đề là: "Nông gia Brown". Đám đông vỗ tay và huýt gió khi Will hát về cuộc đời của một người trồng cây thuốc lá, công việc không bao giờ làm xong, những sự đắc thắng nhỏ nhặt và những sự mất mát làm tan nát cõi lòng.
"Nữa, nữa", đám đông yêu cầu và anh ta lại hát nữa.
Lần này mọi người hát hteo. Cuối cùng, anh xin ngừng hát.
- Hôm nay tôi chỉ hát tặng các bạn chừng ấy. Hơn nữa, ban nhạc Country Cousins đang chờ để biểu diễn cho các bạn nghe. Các bạn hãy dành cho họ sự tiếp đón nồng nhiệt như đã dành cho tôi.
Rồi anh ta dỡ cái nón cao bồi to tướng hướng về phía Niki và đột nhiên hàng trăm cặp mắt dồn về cô.
Khi Will về đến chỗ sau khi anh ta qua khỏi đám người chen nhau bắt tay và vỗ lưng anh, Niki nói:
- Tôi không biết anh còn là một ca sĩ. Vậy mà tôi tưởng anh chỉ là một nhà nông quê mùa cục mịch.
- Gia đình tôi luôn làm nghề nông. Sau khi cha tôi qua đời, không còn ai để điều hành nông trại ngoài tôi. Nhưng ca hát là cái tôi đam mê.
- Tôi nghe anh nói có hai chị em gái. Tại sao anh không giao cho họ điều hành nông trại. Trừ phi anh nghĩ rằng phụ nữ không thể làm việc ấy…
- Cô không bẫy tôi được câu nói đó đâu, Niki. Tôi sẵn sàng trao lại cho các chị em gái, nhưng họ còn gia đình riêng. Dĩ nhiên, nếu mẹ tôi trẻ hơn hai mươi tuổi và khỏe mạnh, bà dư sức làm.
Anh bỗng ngừng lại và nhìn Niki với vẻ như thấy cô lần đầu. Anh nói:
- Cô biết không, tôi nghĩ rằng đã đến lúc cô nên tới nông trại và gặp mẹ tôi.
Niki sửng sốt khi nghe anh ta đề nghị. Vẻ mặt cô làm anh ta cười lớn.
- Đừng lộ vẻ khiếp sợ như vậy, Niki. Không phải tôi đưa cô đến cho mẹ tôi coi mắt để làm dâu đâu. Mẹ tôi chỉ tò mò thôi, dạo này bà ít đi ra ngoài. Nhiều bà đến thăm nói cho bà biết tin tức - nhưng không bằng bà thấy tận mắt.
- Được mà, tôi sẽ đến - Niki nói.
- Tốt, ngay bây giờ được không?
- Ngay bây giờ?
Will đỏ mặt.
- Tôi đã gần như hứa với bà… ồ, tôi đã tin chắc rằng cô sẽ không phiền lòng…
Trên đường về, Niki hỏi:
- Anh chưa bao giờ có ý nghĩ bán nông trại và theo nghề ca hát sao?
- Không bao giờ. Tôi chắc cũng vì lý do như cô không muốn bán nhà của mẹ cô, vì nó như là gia đình. Nghề trồng thuốc lá là một lối sống quen thuộc ở vùng này gần bốn trăm năm nay. Cô có biết người ta gọi loại đất sét đỏ chạy từ Virginia đến Georgia là gì không?
- Là gì?
- Con đường thuốc lá. Không gì hợp với đất ấy bằng lá thuốc vàng. Những mùa hè nóng cháy da cũng thế. Và khi được mùa, Niki, khi thuốc lá tốt, nó giống như vàng lá thật sự. Một mẫu lá thuốc hạng nhất có thể mang lại lợi nhuận một ngàn đô la. Nghe Will nói với sự tự hào và phấn khởi, cô vui lây vì được chung sức làm việc đó.
Niki trông chờ thấy nông trại của gia đình Rivers quê mùa và cục mịch, một khung cảnh đã sản sinh ra con người như Will. Nào ngờ, đó là một kiến trúc đặc biệt miền Nam. Một dinh thự nguy nga đã có hàng trăm năm với một cái cổng vòm và những cửa sổ kính rất đẹp. Trong khi xe chạy trên đường vào nhà, cô khen:
- Nhà đẹp quá!
Will làu bàu nhưng trong giọng nói ẩn sự tự hào:
- Đó là một con bạch tượng. Cái nhà này tốn tiền còn nhiều hơn tôi có thể kiếm ra. Nhưng mẹ tôi thiết tha với nó. Từ khi Ethan Rivers xây dựng nó, trong thời kỳ đầu của nền độc lập, thế hệ nào cũng có một người đàn ông trong gia đình tôi ở ngôi nhà này. Ông Ethan đã trồng thuốc lá ngay từ đầu, thật ra, hồi đó ông trồng hơn hai ngàn mẫu Anh.
- Nhưng anh không có nhiều như thế… - Niki nói. Cô đã nghe Will nói về năm trăm mẫu Anh của anh ta.
- Không, tôi chắc có thể vì lịch sử gia đình tôi như tên của gia đình. Thời vận của gia đình tôi như dòng sông, khi mưa thì đầy, khi nắng thì cạn. Ông tổ bốn đời của tôi tên là Winston Rivers là một người cón của miền Nam thật sự. Ông bán bớt năm trăm mẫu Anh đất để cứu Liên hiệp miền Nam. Số vàng của ông mua được vũ khí trang bị cho cả một tiểu đoàn. Nhờ vậy ông nổi tiếng, nhưng sau chiến tranh, cái đó không có nghĩa gì khi tình hình thật sự khốn quẫn. Rồi trong thời kỳ khủng hoảng, tôi muốn nói cuộc khủng hoảng năm 1987, Jefferson Rivers lại phải bán đất để trả nợ.
- Gốc gác của anh ắt hẳn còn xa xưa hơn gia đình Hyland.
- Dĩ nhiên, họ mới giàu cách đây chừng một trăm năm. Nhưng cô đừng ngán, không phải tất cả đàn ông dòng họ Rivers đều là nông dân lỗi lạc như thế. Chúng tôi cũng có những con chiên ghẻ đáng xấu hổ.
- Anh sẽ kể về họ cho tôi nghe.
- Để lần khác. Mẹ tôi dặn đừng chần chừ. Bà đang chờ chúng ta về dùng cà phê và bánh ngọt. Giờ này bà thích nhất.
- Còn anh thì luôn luôn làm theo lời mẹ, phải không?
- Luôn luôn.
Cũng như các thứ khác về gia đình Rivers, mẹ của Will cũng là một sự ngạc nhiên cho Niki. Bà Charmaine Rivers là một người đàn bà nhỏ nhắn, có cách nói năng không mấy thôn dã. Mái tóc vàng của bà uốn dợn sóng kỹ lưỡng, bổ túc cho làn da mặt mịn màng và trắng, không giấu được hết những nếp nhăn lo lắng hay đau khổ. Không còn nghi ngờ gì trong đời bà đã nếm mùi đau khổ, bởi vì bà chống cây gậy sắt khi đi ra thềm đón Niki. Bà nở một nụ cười niềm nở đón tiếp cô và bảo đã nghe con trai nói nhiều về cô, rồi đề nghị tất cả vào nhà bếp để ngồi.
Dẫu đi đứng khó khăn, bà Charmaine Rivers giữ gìn bếp núc rất tinh tươm và không hà tiện về nấu ăn. Trên cái bàn tròn bằng gỗ sồi đầy những bánh đủ loại, có cả một ổ bánh bông lan với cà phê.
Khi tất cả đã ngồi vào bàn, bà nói:
- Will nói với tôi rằng, cô không có gia đình ở đây.
- Dạ phải.
- Cô chắc là khá can đảm. Hoặc là khá độc lập để sống một mình trong một nông trại. Cuộc sống tốt, nhưng cô quạnh.
- Cháu có một người bạn cũ ở Willow Cross, Kate Forester. Cô ấy là…
- Con gái của Charles Broynton. Charles xưa kia là một bác sĩ giỏi. Còn người kế tục ông ta thì tôi chả cần đến nhiều.
- Đó là vì ông ta để cho mẹ lấn lướt. Còn ông Charles thì không để mẹ làm vậy - Will nói chọc, nhưng với vẻ yêu thương thấy rõ.
Bà Rivers nhìn lại con cũng với vẻ thương yêu. Thình lình, trong khi bà mở miệng định nói, bà bắt đầu há hốc miệng như ngộp thở. Will phản ứng tức thì. Anh ta lao đến chậu nước và rót thuốc ở một cái chai gần đó ra. Anh trở lại ngay bên mẹ, giúp bà nhấp từng ngụm nước và cầm cái khăn tay lau miệng cho bà. Rồi anh âu yếm vuốt tóc bà, cho đến khi hơi thở của bà điều hòa trở lại và người bà thư giãn.
- Tôi giúp gì được không? - Niki hỏi.
Will lắc đầu. Anh dịu dàng ẵm mẹ lên lầu. Khi trở xuống, mặt anh có vẻ lo lắng.
- Bà không khỏe - Will ngồi phịch xuống ghế - Bà bị bệnh thấp khớp từ khi sinh em gái Ellie của tôi. Đã giải phẫu sáu lần để thay khớp. Chữa trị bằng vàng, cortisone. Bệnh đã đau đớn mà cách chữa cũng đau đớn không kém. Tôi chết được khi thấy bà đau đớn, nhưng các bác sĩ chỉ làm được thế thôi.
- Tôi xin chia buồn với anh.
- Khi bà mới bệnh, tôi thường ước mơ trở thành rất giàu để có thể chữa lành bệnh hẳn cho bà.
Một lần nữa Will có vẻ như muốn chia sẻ tâm tư, nhưng anh bỗng đổi thái độ, đứng bật lên và nói:
- Để tôi đưa cô đi xem quanh trong nhà.
Tuy các gian phòng đều cân đối đẹp đẽ, với những chi tiết trang trí như lò sưỡi cẩm thạch và những bộ phận chạm trổ, hơn nửa số phòng trống rỗng, khiến Niki nghi ngờ rằng một số đồ đạc trang trí nội thất đã bị bán đi như đất đai trong thời kỳ khó khăn.
Will giải thích:
- Chúng tôi thật sự sử dụng năm hay sáu phòng, số còn lại đóng cửa. Mẹ tôi bảo muốn phục hồi tòa nhà khi thời vận của gia đình Rivers khá hơn. Tôi đã hứa với bà chuyện đó sẽ xảy ra. Tuy rằng tôi chả biết làm cách nào để có được như vậy.
Anh ta dừng lại và mở cửa một căn phòng, trong đó để một cây đàn dương cầm nhỏ, chất đầy bản nhạc, xung quanh có vài cây đàn mandoline và một cây đàn guitar dựng ở vách.
Phòng này được sử dụng rất nhiều. Khi không buồn ngủ, tôi soạn nhạc ban đêm ở phòng này, để không quấy rầy mẹ tôi đang ngủ trên lầu.
Niki để ý có cái gì đóng khung treo trên vách. Bước tới gần, cô thấy đó là một bằng cấp của trường đại học Bắc Carolina, có đề tên Willis Ethan Rivers vào ngày 5 tháng 6 năm 1972. Cô phân vân tự hỏi, bộ điệu "con trai thôn quê" của Will có mấy phần là đóng kịch? Đâu là con người thật của Will Rivers? Người đàn ông đã lớn lên trong một nông trang rộng bao la, người nông gia trồng thuốc lá, người đàn ông độc thân rảnh rang, hay người ca sĩ quyến rũ hát những bài ca đồng quê và miền Tây? Có thể nào con người thật của Will gồm tất cả những nét ấy?
Dẫu là vậy, Niki tự nhủ, anh ta vẫn không phải là mẫu người cô thích.