Số lần đọc/download: 1922 / 40
Cập nhật: 2016-06-03 16:16:40 +0700
Chương 19
N
ước lạnh làm tôi muốn run rẩy. Thịt da dần dần se khô, chân trần tôi ra khỏi phòng tắm. Hãn biến đâu mất. Tôi vén tấm màn mở cửa sổ ngó xuống con đường nhộn nhịp xe cộ. Người qua lại lặng lẽ với cái miệng mấp máy và tay chân khua khoắng. Tôi nhớ lại là mình đang ở lầu ba. Chiều cao đủ làm cho chóng mặt, và tiếng động không thể vọng lên tới nơi. Chỉ họa hoằn một tiếng còi xe vang dội tới, nhưng nghe xa và nhạt. Gió lay động hàng cờ ở bên kia đường trên những tầng lầu thấp. Mái ngói đỏ ngả nâu. Nền trời đục lờ với những đám mây màu tro di chuyển chậm chạp. Phóng tầm mắt qua bên kia nóc nhà, tôi cảm tưởng như phía sau lưng nó là biển, hay sông… Những con sông mang cùng một màu trời. Dưới tầm mắt, trong một ban công, một thiếu nữ tỳ cằm trên đôi bàn tay cô đan lấy nhau. Mái tóc ngắn im xững. Cô không nhìn thấy tôi.
Ý nghĩ nếu lao xuống từ tầm cao này. Không biết cảm giác sẽ ra sao làm tôi nghe ê lạnh và nổi gai khắp người. Đồng thời cũng quyến rũ một cách kỳ dị. Tại sao không? Tôi nhắm mắt với tưởng tượng những gì tiếp diễn sau đây. Đám đông. Tiếng còi hú. Xe cứu thương. Bệnh viện. Máu. Và rồi cuối cùng, chắc là nước mắt của mẹ tôi. Rồi Hãn nữa. Chàng sẽ không tránh khỏi liên lụy. Tôi mỉm cười. Hãn trở vào và đứng ngay sau lưng. Chàng đặt hai tay lên vai tôi và cúi xuống hôn nơi gáy. Mùi nồng khét của thuốc và hơi thở của chàng làm tôi rúm cong người lại. Ham muốn lại thắp lên trong tôi như một ngọn lửa hung bạo. Tôi quay người và lọt hẳn vào vòng tay của Hãn. Chúng tôi ngã xuống mặt nệm. Hãn điên dại và tôi cũng điên dại. Chúng tôi sống hối hả như chẳng bao giờ còn được gặp nhau. Như một trong hai kẻ, sau đó, sẽ không còn nữa.
Tôi nóng như một hòn than để rồi sau đấy, nguội mát như một nắm tro tàn.
Hãn nằm ngửa mặt ngó lên trần nhà, hút thuốc. Tôi dấu tôi trong cạnh sườn của chàng. Và ở đâu đó, nước mắt tôi tràn ra. Hình như tôi thường khóc sau mỗi lần gần gũi chàng. Có lẽ tôi cảm thấy cùng lúc hai đứa thật trái ngược: sự mất mát hụt vơi lần đi, và một cái gì gắn bó ý nghĩa hơn trong tình yêu của nhau. Đó là lúc tôi chỉ mong được là ngón chân út của chàng.
Hãn xoay người nghiêng vào tôi. Chàng vuốt ve tôi. Khắp nơi. Tôi tê liệt và mất tan đi, như không còn hình thể và dấu vết nào nữa.
Buổi chiều xuống dưới khung cửa sổ và những cơn gió mang nhiều hơi nước của một cơn mưa hứa hẹn tầm tã.
Hãn đột ngột hỏi:
- Em đã thấy gì chưa?
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn đề cập đến chuyện này như một đe dọa của tai họa hay một âu lo quá đáng. Tôi đã nói với chàng tháng trước khi cũng bị chậm mấy ngày. Tôi nói: em muốn có con. Em sẽ giữ nó, nếu nó có thực ở trong em. Nhưng Hãn lắc đầu. Chàng chưa muốn, chàng không thích trong lúc này. Hãn nói thẳng không úp mở “chưa phải lúc”. Chàng muốn có đứa con được ra đời sau nhiều chuẩn bị kỹ càng, đầy đủ. Không thể duy trì và mãi chấp nhận cái quan niệm con cái, có, như một tình cờ, tự nhiên, không sửa soạn. Hãn có lý, nhưng tôi, tôi đã khóc ở quán, buổi tối đó. Tôi nghĩ đến việc phải làm mọi cách cho giọt máu kia không còn nữa. Tôi thấy đau đớn và chua xót hơn cả khi thịt da mình bị xẻo lóc từng miếng.
May thay, sau đó vài ngày, tôi thấy lại… và bác sĩ bảo tôi quá yếu nên kinh nguyệt khó có thể điều hòa. Ông đõã nói đúng. Tôi bị như vậy không biết đã bao năm. Và tháng này, như vậy, cũng lại trễ nữa.. Mà nếu không phải vì trễ, sự thực tôi đã có thai chẳng hạn - cũng có sao đâu. Tại sao Hãn lại lo sợ quá vậy. Hay chỉ có tôi yêu con mà thôi: Hay chỉ mình tôi mới có cái khát khao cụ thể hòa tình yêu, định mệnh của đời mình? Chàng có nhiều rồi, chàng không còn tha thiết nữa? Ý nghĩ này, mỗi khi tìm tới lại khiến tôi mủi lòng.
Tôi nói:
- Chưa thấy gì hết anh. Chắc sắp.
Giọng tôi không bình thường. Hãn nâng mặt tôi lên. Chàng xót xa nhìn đăm đăm vào mắt tôi. Tôi không đủ bình tâm nhìn lại. Tôi nhắm mắt.
Tôi dạ và vụt dấu mặt mình vào ngực chàng. Hình như Hãn đã thở ra một hơi dài và chàng trút dốc trong hơi thở dài đó tất cả những gì mà chàng muốn nói.
Tôi chợt hối hận, vì nghĩ đã làm Hãn phải bận tâm nhiều quá. Tôi nói.
- Anh có giận em không?
- Có gì mà em hỏi vậy?
Chàng trả lời dịu dàng với một bàn tay lùa sâu trong tóc tôi. Tôi nói nhanh.
- Tại em thấy anh có vẻ lo nghĩ.
Hãn lúc lắc đầu tôi.
- Không có gì hết. Cố ngủ một chút đi.
- Vâng. Tôi ngoan ngoãn nhủ mình “ngủ đi”. Mà tôi cũng cần ngủ thật. Gần nửa tháng nay, không đêm nào tôi ngủ được trên năm tiếng đồng hồ. Càng cố nhồi nhét bài học vào trong cái đầu lung tung cả trăm ngàn chuyện rối rắm, tôi mới thấy rằng thật vô ích. Vô ích vì đã quá muộn rồi. Nhưng được, không sao, tôi sẽ vào phòng thi ngày mai với Hãn và những ước mơ tương lai mịt mờ, buồn bã nhất của một thời thanh xuân. Nếu cần tôi sẽ chép lại nguyên văn những lá thư chàng gởi cho tôi. Lúc đó cũng là cách trả lời cho ông thầy hiểu, rõ ràng nhất, tại sao tôi đã không làm bài được. Chỉ sợ nếu Hãn biết, Hãn sẽ mắng. Chàng hay mắng tôi nhiều hơn cả mẹ tôi. Chàng như một bà già khó tính.
Tôi cười với những chiếc xương sườn của chàng và chắc chắn chỉ có những chiếc xương sườn đó biết tôi đang cười mà thôi.
- Anh thấy ghét.
Hãn đem vào giấc ngủ tôi, những tiếng sóng vỗ về một mạn thuyền.