Số lần đọc/download: 1114 / 14
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:56 +0700
Chương 18
R
afe rửa rau diếp đắng lá đỏ dưới vòi nước rồi nhẹ thả chúng vào cái chao nằm trên cải tàu bay và rau mùi. Trong đầu anh duyệt lại kế hoạch tối nay. Ba trái bơ chín được chọn cẩn thận nằm trong bát cuối kệ bếp. Ngay trước khi mang ra dùng, anh sẽ cắt đôi chúng, cho một thìa giấm cốt nước nho trắng vào lòng quả, sau đó rắc một ít muối biển dạng bột thô lên. Món mì Ý sẽ được ăn trực tiếp với quả ô liu, cà chua và pho mát dê. Sau khi rửa xong rau diếp để làm sa lát, anh bắt tay làm món khai vị hummus[1]. Rafe đổ một lượng lớn đậu chickpeas đã nấu vào máy chế biến thực phẩm rồi thêm tương vừng, nước canh cùng một ít tỏi.
[1] Món ăn làm từ đậu chickpeas, vừng, chanh và tỏi - ND. Anh đậy nắp, bật máy, vừa lắng nghe âm thanh dễ chịu khi đậu chickpeas bị nghiền thành bột vừa nghĩ tới Dell Sadler. Kaitlin đã có ý định sử dụng vũ khí tối thượng.
Tám năm qua kẻ sát nhân đã yên tâm ẩn mình, nhưng có thể giờ hắn có lý do để lo lắng khi những lời đồn đoán cũ được lật lại và bàn luận khắp thị trấn. Ngộ nhỡ sau bao nhiêu năm lại có ai nhớ ra được chuyện gì quan trọng? Ngộ nhỡ giờ có ai liên kết các sự việc lại để tìm ra đáp án? Ngộ nhỡ có ai đã thấy gì đó đêm hôm ấy nhưng giờ mới nhận ra đó là manh mối? Kẻ sát nhân đã từng phải ra tay nhằm giữ bí mật thì có thể sẵn lòng ra tay lần nữa.
Cảm giác lạnh cóng tràn qua người Rafe. Nỗi kinh hãi anh đã kiềm chế cả ngày nay ào ạt trào qua, bỗng nhiên anh cảm thấy như bị nhấn chìm trong ác mộng. Câu hỏi anh chưa thảo luận với Hannah, câu hỏi đã quấy rầy anh hàng tiếng qua, giờ không thể tránh được nữa. Câu hỏi giản đơn tới đáng sợ: Ngộ nhỡ tối qua Winston không phải là đối tượng chính? Có thể vụ tấn công con chó chưa bao giờ nhằm mục đích cảnh cáo. Có thể con chó bị đặt ra ngón tay đá để nhử Hannah vào nguy hiểm. Nếu về đến nhà muộn hơn nửa tiếng, việc cứu Winston có thể đặt cô vào mối nguy lớn. Nước triều lên có thể cuốn trôi cô đi, hoặc ném cô vào dãy đá.
Anh nghĩ về chuyện cô đã dẫn Winston đi vào hang vì cảm thấy có người đang theo dõi cô từ con đường dẫn lên vách đá. Ngộ nhỡ kẻ giết người vẫn lảng vảng quanh đó để xem kế hoạch có thành công không? Ngộ nhỡ hắn đứng chờ trên đường đi lên với ý định đảm bảo rằng Hannah và Winston sẽ không bao giờ còn sống mà trở về nữa? Ngộ nhỡ?
Rafe tắt máy, mở nắp. Anh không thể để bất cứ chuyện gì có cơ hội xảy ra nữa, Rafe nghĩ khi múc món hummus thơm phức ra. Tối nay anh sẽ phải hành động quyết liệt. Nếu không anh sẽ không đời nào ngủ được. ***
Lúc sáu giờ ba mươi phút tối, anh cầm khay đồ nguội dùng để khai vị lên. Winston nãy giờ chú tâm giám sát các công đoạn chuẩn bị cuối cùng trong bếp với biểu cảm vừa khao khát vừa bâng khuâng, cũng đứng dậy. “Của mày đây, cẩu.” Rafe ném cho nó một lát bánh mì pita[2] phết hummus. “Đặc ân của đầu bếp nhé.”
[2] Bánh mì kiểu Thổ Nhĩ Kỳ tròn, dẹt - ND. Winston sung sướng gặm miếng bánh ngon lành khi nó vội vã theo chân Rafe. Họ băng qua hành lang tới phòng sưởi nắng, nơi Hannah và ông Mitchell đang uống một ly với nhau và cùng ngắm màn sương tối tràn xuống vịnh.
Rafe liếc nhìn bát hummus và những mẩu bánh pita nướng được xếp trên khay, kiểm tra lại lần nữa cách bài trí đồ nguội khai vị. Nỗi lo lắng tí tách chảy xuống đang khiến anh bồn chồn. Thường thường anh rất tự tin về khả năng nấu ăn của mình. Anh biết mình có cảm giác nhạy bén về sự kết hợp mùi vị sao cho đạt hiệu quả hết sức hấp dẫn, cùng khả năng bày biện thiên bẩm. Anh đã lên kế hoạch cho bữa ăn này hết sức cẩn thận. Anh biết mọi thứ đều hoàn hảo. Đây là lần đầu tiên anh nấu cho ông Mitchell ăn, và anh không muốn có vấn đề gì hết. Tiếng càu nhàu trầm trọng của ông khiến anh dừng chân ngay khi định bước vào.
“… Đừng có lo. Rafe sẽ làm điều phải với cháu”, ông nói. “Ta sẽ lo chuyện đó.” Rafe bất động nơi ngưỡng cửa. Winston cũng dừng lại, ngỏng đầu nhìn anh tò mò.
“Thế nghĩa là gì chứ?” Giọng Hannah có vẻ được kiềm chế và hơi có chút cảnh giác. “Ông định ép anh ấy từ bỏ quyền sở hữu ngôi nhà sao?” “Chả bao giờ bắt được thằng ngoan cố ấy làm gì mà nó không muốn, và ta chắc chắn nó sẽ không từ bỏ Mộng Tưởng đâu. Có vẻ nó quyết tâm biến ngôi nhà thành khách sạn mini và nhà hàng.”
“Hẳn là ý định của anh ấy.” Hannah nói nhanh đến nuốt chữ. “Khi người nhà Madison quyết tâm làm gì thì không dễ thuyết phục anh ta đổi ý đâu.” Ông Mitchell cảnh báo với thái độ nhẹ nhàng cộc lốc.
“Cháu đã nghe chuyện đó.” “Nó có tiền để làm vụ này. Kiếm được một mớ ở thị trường chứng khoán, cô biết chứ.” Ông thở dài. “Có đầu óc kinh doanh.”
“Có vẻ là vậy.” Giọng điệu Hannah trở nên sắt đá. “Trừ khi có sóng thần, động đất hoặc núi lửa phun xóa sạch mảnh đất này đi, không thì ta cho là Rafe sẽ thực hiện bằng được kế hoạch của nó.” Ông dừng lại. “Vấn đề là đối với việc theo đuổi những gì mình muốn, nó rất giống ta.”
Hannah yên lặng một lát. Rafe nhận ra tay mình đang siết chặt tay cầm khay đựng đồ khai vị. Dường như anh không thể tiến qua cửa được. Anh đang chờ đợi gì đó, nhưng không chắc là gì. “Vậy ý ông là sao khi ông nói sẽ lo để anh ấy làm điều phải với cháu?” Cuối cùng cô hỏi.
“Trời đất, này đừng giả ngây với ta. Làm gì có người nhà Harte nào ngây ngô hả, cả hai ta đều biết. Dĩ nhiên ta đang nói về hôn nhân.” “Hôn nhân!” Giọng Hannah vút lên the thé. “Rafe và cháu á?”
“Chứ còn gì nữa. Cháu nghĩ ta đang nói về chuyện gì?” “Ông mất trí rồi hả?”
“Nào, nghe ta nói đây, Hannah. Ta đã nghĩ nhiều về chuyện này, và ta khá chắc là mình xoay xở được chuyện đó.” “Khá chắc à? Khá chắc á?”
“Được rồi, chắc bỏ mẹ. Xin lỗi vì ngôn ngữ của ta. Tất nhiên không chắc được như thế về chuyện khiến nó từ bỏ Mộng Tưởng. Thế sẽ là đâm đầu vào tường. Nhưng vấn đề sợ hôn nhân của nó chỉ là thiếu can đảm thôi.” “Can đảm”, Hannah nhắc lại với giọng choáng váng.
“Đúng thế. Nó tin rằng đàn ông nhà Madison bất hạnh trong hôn nhân.” “À, gia đình ông có truyền thống với những cuộc hôn nhân thất bại mà”, Hannah lẩm bẩm. “Rafe cũng đã làm hỏng một lần đấy thôi.”
“Ừ thì nó đã mắc một sai lầm nho nhỏ.” “Nhỏ á?”
“Những việc như thế vẫn xảy ra mà.” “Ông biết là phải”, Hannah nói quá đỗi ngọt ngào. “Ông đã kết hôn bao nhiêu lần vậy, thưa ông Madison?”
“Đừng có áp đặt Rafe vào hồ sơ tồi tệ của ta. Ta thừa nhận rằng nhiều năm sau khi Claudia Banner biến mất với tiền của công ty Harte-Madison, ta đã không nghĩ kỹ lắm khi liên quan đến phụ nữ. Có vài vấn đề.” “Như cháu hiểu, nói thế không hề phóng đại.”
Ông Mitchell thốt ra một âm thanh thô lỗ. “Không trách quan điểm của cháu được. Cháu đã được nuôi dạy để nghĩ điều xấu nhất về ta. Ta biết bao năm qua Sullivan đã tiêm nhiễm vào cháu nhiều chuyện vô căn cứ. Ta đang cố nói rằng Rafe và ta giống nhau trên nhiều mặt, nhưng không phải tất cả các mặt.” “Nếu ông nói vậy.”
“Nếu cháu không quá ư Harte thế này”, ông Mitchell nóng nảy nói. “Ném lỗi lầm cũ vào mặt người ta rồi không thèm cho người ta cơ hội sửa sai. Cháu cũng có nhiều điểm giống ông nội cháu đấy, cô nương.” “Cháu nghĩ chúng ta lạc đề rồi.”
“Coi này, vụ li dị không phải lỗi của Rafe. Đừng dựa vào chuyện ấy để chống lại nó. Nó đã học được kinh nghiệm từ chuyện đó.” “Ừm, từ những gì cháu hiểu thì bài học anh ấy rút ra là không kết hôn nữa”, Hannah nói khô khan.
“Đấy chính xác là những gì ta đang cố bảo cháu”, ông Mitchell nói nhanh. “Như đã nói, ta đã nghĩ nhiều, và đã tìm ra vấn đề của Rafe. Nó mắc chứng sợ hôn nhân, hiểu chứ.” “Ông kết luận là anh ấy sợ hôn nhân à?” Giọng Hannah yếu ớt kỳ lạ.
“Đúng vậy.” Ông Mitchell có vẻ hài lòng vì cô nắm được vấn đề chóng vánh. “Giống như người ta sợ nhện hay rắn vậy.” “Sự tương đồng quyến rũ làm sao.”
“Đại loại ta hiểu vì sao lại thế”, ông sốt sắng nói tiếp. “Phải thừa nhận là ta trở thành tấm gương xấu cho Sinclair, rồi mọi thứ chuyển xuống cho Rafe. Nhưng ta nghĩ mình có thể giúp nó vượt qua. Ta sợ nó, vì chính ta là người chịu trách nhiệm cho chứng bệnh này ngay từ đầu.” “Ông định làm như thế nào?” Giờ giọng Hannah lớn hơn, chứa đầy tò mò. “Rút súng ra rồi dẫn anh ấy tới nhà thờ à?”
Rafe cảm giác như thể mình đã biến thành khối cẩm thạch cứng. “Đấy là điều cháu muốn hả?” Ông Mitchell hỏi chân thật.
“Trời đất, không. Tất nhiên là không.” Rafe nhăn nhó. Cô có cần phải phủ nhận một cách tích cực ý tưởng đó đến thế không?
“Có thể cần ta thúc đẩy một chút”, ông Mitchell trầm ngâm thừa nhận. “Đối với chứng sợ hãi, đôi khi phải có người ép họ đối mặt với nỗi sợ.” “Ông vừa mới nói rằng ép buộc Rafe không giải quyết được gì.”
“Ta đang nghĩ đến việc đẩy đúng vào những điểm cần đẩy.” “Thật tình cờ”, Hannah nói, từng âm tiết kiên định, sắc sảo và ngọt như đường, “cháu làm nghề tổ chức đám cưới, và cháu có thể cho ông biết rằng hôn nhân vốn đã khó ngay cả khi hai bên đều hào hứng với sự kết hợp. Bất kỳ cuộc hôn nhân nào bị ép buộc từ bên ngoài sẽ thất bại thậm chí trước khi lời thề hôn nhân được thốt ra.”
“Cháu quá trẻ để bi quan như thế”, ông Mitchell phàn nàn. “Ông Mitchell, cháu tin rằng ông có ý tốt, nhưng điều cuối cùng cháu muốn là cưới một người đàn ông không muốn kết hôn. Như thế đã rõ ràng chưa?”
“Nào, đừng để sự thiếu can đảm của Rafe làm cháu từ bỏ”, ông Mitchell đáp. “Đúng là trước giờ đàn ông nhà Madison không có hôn nhân hạnh phúc, nhưng người phụ nữ phù hợp sẽ thay đổi tất cả.” “Vì sao ông muốn thay đổi?” Hannah gặng hỏi, giờ hết sức bực bội. “Mà chuyện này là sao chứ? Vì sao ông muốn Rafe và cháu lấy nhau?”
Vẫn kẹt ở ngưỡng cửa, Rafe chờ bước tiếp theo. “Vì đó là việc đúng đắn cần làm”, ông Mitchell nạt, hiển nhiên cũng đã cạn kiên nhẫn. “Đó là cách duy nhất để người ta thôi bàn tán.”
“Từ khi nào ông bắt đầu lo lắng về chuyện đồn đại của thiên hạ vậy?” Hannah hỏi. “Chuyện đồn đại này khác chuyện đồn đại kia”, ông tuyên bố. “Người trong thị trấn đang kháo nhau rằng nó tán tỉnh cháu vì muốn đặt tay lên cả nửa còn lại của ngôi nhà. Lời dối trá chết dẫm. Nhắc ta nhớ đến chuyện đồn đoán quanh thị trấn vào đêm Kaitlin Sadler chết. Chúng bàn tán chuyện nó đã quyến rũ cháu hòng có chứng cứ ngoại phạm. Rác rưởi.”
“Đúng vậy”, Hannah lặng lẽ nói. “Chết tiệt, ta biết.” Giọng ông hết sức quả quyết. “Rafe chẳng liên quan gì tới cái chết của con bé tội nghiệp ấy. Đàn ông nhà Madison có vấn đề trong quan hệ với phụ nữ, nhưng không người đàn ông nhà Madison nào từng đánh phụ nữ trong cơn giận dữ. Thề có Chúa, không người đàn ông nào trong gia đình này từng tấn công phụ nữ. Và không người nhà Madison nào lại đi quyến rũ đứa con gái ngây thơ như cháu làm nhân chứng ngoại phạm cho mình, đấy là sự thực.”
Im lặng bao trùm căn phòng. “Cháu biết”, Hannah lặng lẽ nói.
Rafe gần như không hít thở. “Ta không nói rằng Rafe có thể đã không cãi nhau với Kaitlin Sadler”, ông tiếp. “Nó là người nhà Madison. Nó nóng nảy. Nhưng nếu đêm hôm ấy nó ở cùng Kaitlin và nếu đã xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng thì nó sẽ chạy tới giúp đỡ và kể thật về chuyện đã xảy ra.”
“Cháu cũng biết thế”, Hannah lại nói. Giọng cô trở nên rất đều. “Cháu là người nhà Harte mà, ông nhớ chứ? Có Chúa biết nhà cháu hiểu rõ nhà Madison có tội lỗi gì, nhưng không ai trong nhà cháu từng buộc tội người nhà ông là dối trá cả.” “Đúng bỏ mẹ”, ông Mitchell đồng ý.
Rafe liếc xuống khay đựng hummus và bánh mì pita anh đang cầm. Hồi đó ông tin anh. Ông già chưa từng tán đồng bất cứ việc gì anh làm trong đời, nhưng chưa bao giờ ông nghi ngờ lời anh nói về chuyện xảy ra đêm hôm ấy. Rafe khám phá ra rằng mình lại có thể cử động. Anh bước vào phòng, đặt khay xuống bàn. Anh để ý má Hannah ửng hồng, cô tránh ánh mắt anh. Rafe biết cô đang tự hỏi anh đã nghe lén được bao nhiêu.
“Món hummus nhìn tuyệt quá”, cô nói hơi quá hứng khởi. “Cảm ơn.” Rafe cầm bình thủy tinh nhỏ đựng loại dầu oliu hảo hạng rất đắt tiền trên khay lên. Anh rưới một lượng vừa đủ thứ dầu trái cây đậm đà lên trên món hummus.
“Cái gì đấy?” Ông Mitchell quan sát món hummus với sự hiếu kỳ. “Kiểu đậu đun à?” “Đúng”, Rafe nói. “Kiểu đậu đun.” Anh đặt bình dầu xuống, nhấc chai Chardonnay khỏi xô đá và đổ ra ly cho mình. “May hai người để phần cho cháu. Cháu cần nó.”
Hannah và ông Mitchell chăm chú nhìn anh như thể anh đang thôi miên một chú rắn. Cả hai đều bồn chồn. Không ai muốn chuyển động thình lình. Anh từ tốn thưởng thức sự cân bằng hoàn hảo của sồi, quả và sự hoàn thiện tao nhã của rượu. Khi đã uống xong, anh đặt ly xuống bàn hết sức khoan thai rồi nhìn Hannah và ông Mitchell.
“Cháu nghe nói rượu rất hiệu quả để lấy can đảm”, anh nói. ***
Hai giờ sau, ông Mitchell đặt dĩa xuống với tiếng thở dài thỏa mãn. Chỉ còn sót lại vài mẩu vụn của chiếc bánh tác kiwi. “Cháu học nấu ăn ở chỗ quái nào đấy?” Ông nhìn Rafe. “Chắc chắn không phải từ ta rồi. Thứ khéo nhất ta làm được là ném khoanh cá hồi vào lò nướng.”
“Cháu học vài lớp”, Rafe nói. “Nhưng phần lớn là vì cháu dành nhiều thời gian bày trò trong bếp.” “Ờ, nếu vụ khách sạn của cháu không thành công thì chắc chắn không phải vì đồ ăn chán.”
Rafe giao ánh mắt với Hannah. Anh biết cả hai người họ đều hiểu điều gì vừa xảy ra. Ông Mitchell tán thành không chỉ đồ ăn mà toàn bộ dự án về khách sạn. Hẳn Hannah đang nghĩ rằng cô vừa mất nhiều nền tảng trong cuộc chiến nhằm sở hữu nửa khách sạn của anh. Cô nghĩ đúng đấy. “Cháu cần nói với ông một chuyện quan trọng.” Rafe dựa mình vào lưng ghế, nhìn ông qua những gì còn lại của bữa ăn trên mặt bàn đầy vẻ suy tính. “Tối qua có người đã cố trấn nước con chó của Hannah cho chết đuối.”
Ông Mitchell chớp mắt ngạc nhiên. Đoạn ông nhìn Winston, nó đang lơ mơ ngủ an lành trên tấm thảm dưới bàn. “Đứa khốn nào lại làm thế chứ?” “Cháu không biết”, Rafe thừa nhận. “Nhưng cháu sẽ tìm ra.”
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Ông gặng hỏi. Không ai từng nói ông Mitchell chậm hiểu, Rafe nghĩ. “Cháu cũng chưa biết, nhưng bọn cháu đã đi đến kết luận rằng có thể sự việc có liên hệ với những gì xảy ra cho Kaitlin Sadler.”
Ông Mitchell chằm chằm nhìn anh một lúc lâu. “Cháu nói thật hả?” “Rất thật. Có một số việc cháu phải cho ông biết trước khi nó đi xa hơn.” Rafe kể vắn tắt những sự việc vừa qua, bao gồm cả cuộc đàm thoại với Dell Sadler.
Khi anh dừng lời, ông Mitchell khẽ huýt sáo. “Cháu nhận ra mình đang nói gì chứ?” “Có khả năng Kaitlin Sadler đã bị sát hại, đúng như Dell Sadler luôn tin tưởng. Và lý do cô ấy bị giết là bởi cô ấy đã cố tống tiền một kẻ nào đó sống ở Vịnh Nhật Thực.”
“Quỷ tha ma bắt.” Giờ ông có vẻ trầm ngâm. “Yates đã hết sức quả quyết đó là vụ tai nạn.” “Có lẽ ông ấy không chắc như những gì thể hiện ra”, Rafe nói. “Không chỉ đưa ra nhiều câu hỏi, đêm hôm đó ông ấy còn kiểm tra kỹ lưỡng nhà và xe của Kaitlin. Hẳn ông ấy phải có vài nghi vấn.”
Ông Mitchell nhún vai. “Hồi còn làm việc, Yates là cảnh sát giỏi.” Hannah nhấp cà phê trong chiếc cốc nhỏ. Cô chăm chú nhìn ông Mitchell một cách điềm tĩnh. “Bọn cháu cần chút giúp đỡ.”
“Từ ta hả? Nào, để xem hai đứa đang muốn làm gì?” “Bọn cháu đang cố tìm ra người đã bị Kaitlin tống tiền”, Rafe nói.
Ông cau mày. “Muốn lời khuyên của ông không? Đừng có chọc gậy vào hang tối. Có thể bên trong là một con cáo nham hiểm đấy.” “Vấn đề là”, Rafe nhấn mạnh, “con cáo đó đã ra khỏi hang rồi. Cháu không nghĩ tối qua Winston là mục tiêu thực sự. Cháu có linh cảm rằng kẻ mang nó ra chỗ ngón tay đá có thể muốn Hannah bị sóng triều cuốn đi.”
Hannah giật đầu sang trong nỗi ngạc nhiên. “Rafe, anh đang nói gì vậy? Chưa bao giờ anh bảo rằng có thể có người đã cố –” Cô ngừng lời. “Anh không chắc có người thực sự muốn làm hại em tối qua không. Winston có thể chỉ là đòn cảnh cáo. Nhưng anh sẽ không mạo hiểm nữa.”
“Ý anh là gì?” “Thôi bỏ đi. Chúng ta sẽ nói sau.”
“Nói gì sau?” Cô đặt mạnh cốc cà phê xuống đĩa. “Gượm một phút ngay. Em muốn một lời giải thích.” Rafe gặp ánh mắt ông Mitchell, anh lên tiếng, át đi những lời giận sôi của Hannah. “Nếu cháu nói cho ông các chi tiết: chiếc quần lót nữ vừa người đàn ông, giày cao gót cỡ lớn, Kaitlin Sadler và mấy cuộn băng đáng xấu hổ, đủ nghiêm trọng để dùng làm vật tống tiền, ông sẽ nói gì?”
Mặt ông nhăn lại. Trong một khoảnh khắc Rafe nghĩ ông sắp nổ bùng cơn giận đến nơi. Nhưng cơn giận bất thần chuyển hóa thành thứ gì khác. Tò mò hoặc miễn cưỡng thích thú, Rafe kết luận. “Chúng ta đang nói về tám năm trước hả?” Ông trầm ngâm.
Rafe nhìn ông. “Hơn năm mươi năm qua, ông đã có liên hệ với thị trấn này, bằng cách này hay cách khác. Có cái tên nào xuất hiện trong đầu ông không?” “Không”, ông nói tức thì. “Nhưng cũng chả ngạc nhiên. Ông không chú ý nhiều đến đời sống tình dục của người khác. Chỉ hứng thú đời sống của mình thôi.” Ông dừng lại. “Nhưng có người biết được những việc đó, cùng với hàng đống những bí mật chết dẫm khác ở thị trấn này.”
Hannah rên rỉ. “Cháu hy vọng ông bảo rằng người đó là bà Arizona Snow. Kiếm được thông tin từ bà ấy là vô vọng. Có lẽ bà ấy biết vài bí mật, nhưng tất cả đã được lọc qua lý thuyết chủ nghĩa âm mưu của bà ấy rồi.” “Không phải Arizona”, ông nói. “Ông đang nói đến Ed Bolton. Sở hữu Nhật báo Vịnh Nhật Thực hơn bốn mươi năm trước khi bán nó cho Jed Steadman. Ed biết mọi điều về mọi người trong thị trấn.”
Nỗi thất vọng tràn qua Rafe. “Cháu nghe nói ông Ed Bolton đã chết bốn, năm năm trước rồi.” “Đúng vậy”, ông Mitchell nói bằng giọng lừng chừng kỳ lạ. “Bị đau tim. Nhưng vợ góa của ông ấy, Bev, vẫn còn sống. Giờ đang ở Portland.”
“Ông có nghĩ bà Bev Bolton biết những bí mật mà ông Ed biết không?” Hannah hỏi. Ông Mitchell chậm rãi gật đầu. “Bev và Ed đã ở cùng nhau rất lâu. Bà ấy là người tử tế. Hôn nhân hạnh phúc trên mọi khía cạnh. Phải, ông cho rằng bà ấy biết những gì Ed biết.”
Đâu đó trong não bộ của Rafe, hai mảnh khớp nhau với tiếng cạch. “Làm sao ông biết nhiều về cuộc hôn nhân của bà Bev Bolton thế?” Anh hỏi ông.
“Thỉnh thoảng Bev và ông gặp nhau”, ông nói vẻ rất tình cờ. “Nói về chuyện ngày xưa. Cháu biết đấy.” Rafe ngồi phịch lại ghế. “Chết tiệt. Ông và bà Bev Bolton quan hệ với nhau bao lâu rồi?”
Đôi mày của ông cau lại, giật giật vì nỗi khó chịu. “Coi đây, cuộc sống cá nhân của ông chẳng liên quan gì đến cháu hết.” “Phải. Đúng rồi. Việc của ông.”
“Bev và ông biết nhau từ lâu rồi.” Ông dừng lại. “Vài năm sau khi Ed chết, ông đã hỏi cưới bà ấy.” Rafe sửng sốt. “Ông không đùa chứ? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Từ chối thẳng thừng”, ông thừa nhận. “Ra vậy.” Rafe nói.
“Như ông đang nói”, ông tiếp, “Bev và ông gặp nhau mỗi lần ông đến Portland.” “Cháu hiểu rồi.” Rafe nhớ lại cuộc chuyện trò với Gabe về những chuyến đi đến Portland thường xuyên của ông Mitchell. “Và ông tìm ra lý do để tới đó gần như mỗi tuần suốt mười tháng qua.”
“Liên quan quái gì đến cháu? Người ta có quyền sống như người ta thích.” Rafe bắt đầu mỉm cười. Nụ cười trở nên toe toét trước khi anh kiểm soát được, và rồi, không cảnh báo, anh cười ngặt nghẽo đến nỗi muốn ngã khỏi ghế đến nơi.
Winston nhổm dậy, gí mũi vào tay Rafe dò hỏi. Rafe gãi sau tai nó và thậm chí còn cười dữ hơn. Hannah và ông Mitchell chau mày.
“Chuyện gì buồn cười thế?” Hannah hỏi với vẻ bối rối. Ông Mitchell trừng mắt. “Nếu có chuyện đáng cười ở đây thì hãy nói ra đi.”
“Chuyện đáng cười là ở Gabe và cháu”, Rafe nói, nén tiếng cười lại thành nụ cười nhăn nhở. “Bọn cháu đã nghĩ rằng những chuyến đi đến Portland cả năm qua của ông là để chữa bệnh. Bọn cháu sợ rằng ông đang bị căn bệnh kinh khủng dai dẳng nào đó và giấu không cho bọn cháu biết.” “Hả.” Ông Mitchell chớp mắt, rồi mắt ông lấp lánh niềm thích thú bí mật. “Có một lần là để gặp bác sĩ thật. Nhưng không phải vì ông bị bệnh gì nghiêm trọng.”
“Chỉ kiểm tra thôi ạ?” Rafe hỏi. “Nói thế cũng được”, ông Mitchell nói với nụ cười hiền lành. “Vui lòng mà cho cháu hay mọi thứ vẫn làm việc khá ngon lành, xét đến tổng số dặm ông đã di chuyển thời gian qua.”
“Nghe vậy thật mừng.” Rafe nhận ra anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. “Trừ khi cháu bắt ông nấu nướng với cháu”, ông Mitchell nói, “Bác sĩ Reed bảo rằng ta sẽ còn ở đây quấy rầy các cháu một thời gian khá dài nữa. Nào, như ông đang nói trước khi bị thô lỗ ngắt lời, cuối tuần này ông định đến Portland. Chẳng có lý do gì mà không đi cùng Bryce luôn sáng mai cả.”
*** Bryce đến đón ông Mitchell sau mười giờ tối một chút. Hannah đứng ở hiên trước cùng Rafe và Winston, hai tay khoanh lại, cô ngắm chiếc xe SUV lớn nặng nề di chuyển trên lối dẫn vào nhà. Nó rẽ trái ra đường chính, ánh đèn pha mất hút trong đêm tối.
Hannah trấn tĩnh mình. Cô đã xoay xở để thả lỏng phần nào qua hết bữa ăn, và sau đó khi câu chuyện chuyển sang cái chết của Kaitlin Sadler, cô hầu như quên khoảnh khắc ngượng ngùng hồi đầu tối. Nhưng giờ đây khi chỉ còn cô với Rafe, Hannah cảm giác nỗi bứt rứt đã quay về. Câu hỏi đáng lo mau chóng quay trở lại. Chính xác thì Rafe đã nghe lỏm được bao nhiêu về lời thề của ông Mitchell sẽ bắt anh làm điều phải với cô?
“Em sẽ gọi tối nay là thành công lừng lẫy”, Hannah mau lẹ nói và quay lại bước về cửa trước. “Ông Mitchell thích đồ ăn của anh và có vẻ thực sự muốn giúp chúng ta tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra ở đây. Không thể đòi hỏi hơn thế.” “Thực ra là có một chuyện”, Rafe nói.
“Anh muốn em giúp dọn bát đĩa à?” Cô dừng lại ở ngưỡng cửa. “Không thành vấn đề.” Anh dựa vào lan can, quan sát cô trong ánh đèn hiên vàng vọt. “Cảm ơn. Anh sẽ nhờ em việc đó. Nhưng anh không nói về bát đĩa. Anh đã suy nghĩ.”
Cô nhận ra trái tim mình đang đập quá nhanh. Có lẽ cô không nên uống cốc cà phê đặc sau bữa tối. “Chính xác anh nghĩ gì?” “Ban nãy anh có nói về khả năng kẻ đưa Winston ra ngoài khối đá tối qua là nhằm vào em chứ không phải con chó.”
Cô cảm thấy thế giới rơi xuống bên dưới chân cô. “Anh đang nói rằng anh nghĩ tối qua có kẻ thực sự muốn giết em à?” “Anh không biết nữa. Có thể hắn hy vọng rằng sẽ xảy ra tai nạn vừa khéo. Anh chỉ biết chắc rằng chúng ta không thể mạo hiểm nữa.”
Cô lạnh người. “Anh đang đi tới một kết luận rất rồ dại đấy, Rafe.” Anh đứng thẳng người dậy, băng qua hiên tới đứng trước mặt cô. Anh ôm chặt vai cô bằng cả hai tay. “Nghe đây, anh không muốn làm em sợ như vậy, nhưng anh không biết cách nào khác để thuyết phục em.”
“Thuyết phục em chuyện gì?” “Chuyện em không nên ở một mình tại ngôi nhà của gia đình em nữa.”
“Em sẽ suy nghĩ”, cô nói. “Anh đang cố dùng logic và lý trí đây. Theo như anh thấy, có hai lựa chọn cho em. Em và Winston có thể chuyển đến đây với anh, hoặc anh sẽ gói ghém đồ và sang nhà em. Chọn đi. Thế nào với anh cũng được, nhưng anh nghĩ ở đây em sẽ thoải mái hơn. Nhà rộng hơn. Chết tiệt, nếu muốn em cứ dùng cả tầng ba.”
Trong một giây, cô suýt trở nên hoảng loạn. Thi thoảng ở với nhau một đêm, trong khi họ tìm cách vượt qua những vấn đề không chắc chắn trong một mối quan hệ rất dễ tan vỡ là một chuyện. Việc gói đồ chuyển đến đây với anh là chuyện hoàn toàn khác. Cô không chắc bản chất của sự khác biệt là gì, nhưng cô biết nó quan trọng. Cô cố gắng lảng tránh trong khi làm rõ sự khác biệt đó. “Người ta sẽ bàn tán”, cô nói. Lý do yếu ớt quá. Cô biết vậy trước khi thấy anh nhíu mày.
“Người ta đã bàn tán rồi”, anh tỉnh khô nói. “Anh không tin chuyện đàm tiếu còn có thể xôn xao hơn nếu em chuyển đến đây. Em hoàn toàn có thể nói rằng em đang cố gắng khẳng định quyền sở hữu Mộng Tưởng.” Gợi ý đó hết sức thực tế và hoàn toàn có lý, cô tự nhủ. Ở đây cũng có nhiều không gian và nhiều nhà tắm hơn. Ngộ nhỡ tối qua thực sự có kẻ muốn cô chết đuối thì sao? Và đúng là cô sở hữu nửa ngôi nhà này.
“Được rồi”, cô nói, ráng tỏ ra điềm tĩnh. “Em sẽ về nhà gói ghém đồ đạc. Nhưng em nghĩ chúng ta cần có một số nguyên tắc cơ bản ở đây.” “Anh đã sợ em sẽ nói thế. Để anh đoán về nguyên tắc cơ bản. Phòng ngủ riêng chứ gì?”
“Em nghĩ thế là tốt nhất”, cô rất kiên quyết. “Chuyện này ngày càng trở nên phức tạp.” “Và chuyện ngủ cùng phòng với anh hàng ngày sẽ làm chuyện còn phức tạp hơn nữa?”
Cô nheo mắt. “Thỉnh thoảng có… có –” “Đam mê cuồng nhiệt?” Anh đỡ lời.
Cô trân mình. “Em đang nói là thỉnh thoảng có một đêm ở với nhau là một chuyện. Nhưng ngủ cùng phòng cảm giác như… như –” “Như quan hệ gắn bó?” Anh giúp đỡ với vẻ thích thú.
“Đúng vậy”, cô đáp trả, tức tối. “Như quan hệ gắn bó. Và em phải thêm vào, đó là thứ cả hai ta đều chưa xác định.” “Vấn đề đó chưa từng được bàn đến.”
“Đấy không phải vấn đề.” Cô thấy giọng mình trở nên gay gắt. “Nếu em ở đây thì sẽ phải theo ý em, và thế nghĩa là ngủ riêng.” Anh dùng tay biểu lộ cử chỉ lơ đễnh đáng ngờ. “Em nói gì cũng được. Anh sẽ lái xe đưa em về nhà rồi giúp em dọn đồ.”
“Không cần đâu.” “Đó là điều tối thiểu anh làm được đáp lại việc em giúp dọn bát đĩa.”
Nghi ngờ thoáng bùng lên. Anh có vẻ sẵn sàng hợp tác quá sức, cô nghĩ. Nhưng khi tìm kiếm trong mắt anh, cô không thấy gì ngoài sự thích thú giả vờ. ©STE.NT
Đêm hôm đó cô bất thần tỉnh giấc, cảm thấy có gì không ổn. Chằm chằm nhìn lên trần một lúc cô mới nhận ra mình không cảm thấy hơi ấm quen thuộc của Winston dưới chân. Có tiếng rên khẽ trong bóng tối. Sự báo động vọt qua người cô. Hannah ngồi dậy trên giường và bật đèn.
Winston ngồi trước cửa phòng ngủ, có vẻ nôn nóng muốn chạy ra. “Ôi, chết tiệt.” Cô đẩy chăn sang một bên, túm lấy áo choàng rồi nhanh chóng ra cửa. “Chuyện gì vậy? Có người đang theo dõi chúng ta phía ngoài sao? Tao nghĩ chuyển khỏi nhà mình là hết vấn đề đó rồi chứ?”
Winston lịch sự cào cào chân cửa. Cô mở ra cho nó. Nó lon ton chạy ra ngoài hành lang tối om. Cô vội đi theo. Xuống tầng hai cô dừng lại. “Chúng ta nên đánh thức Rafe dậy. Dù là gì anh ấy cũng sẽ muốn biết.”
Winston lờ cô đi. Nó đi xuống cầu thang dẫn ra tầng một rồi biến mất. Hannah cúi người qua lan can tìm nó và thấy ánh đèn dưới bếp. Rafe đã tỉnh rồi. Cô mau chóng xuống dưới nhà, bước qua hành lang vào bếp. Cô dừng lại khi thấy Rafe đứng trước kệ với con dao trong tay. Anh chỉ mặc mỗi quần bò. Bờ vai đẹp của anh sáng lên dưới ánh đèn. Đôi chân trần trông rất mạnh mẽ, nhanh nhẹn và gợi cảm.
Một mẩu pho mát feta còn thừa nằm trên chiếc đĩa đặt chỗ giá úp. Winston tới chỗ chân Rafe với vẻ chờ đợi. Hannah khựng lại giữa cửa. “Có chuyện gì vậy?”
“Anh không ngủ được”, Rafe nói. Anh thả miếng pho mát vào giữa hai hàm đang chờ đợi của Winston. “Xuống đây ăn một chút.” Anh giơ dao lên. “Muốn dùng không?” “Không, cảm ơn.” Cô bị giằng xé giữa một bên là thôi thúc để anh thả từng miếng pho mát vào miệng, và một bên là thực tế nếu biết nghĩ hãy mau chóng lên gác. Như nhiều lần rơi vào tình huống lựa chọn hai khả năng cùng có lý, cô không làm gì hết. “Em đã sợ là Winston nghe thấy tiếng kẻ nào bên ngoài.”
“Không.” Rafe ăn thêm ít pho mát nữa. “Hẳn nó nghe tiếng anh xuống dưới nhà mấy phút trước. Em thì sao? Ngủ trên tầng ba ngon chứ?” “Em ngủ ngon cho tới khi Winston quyết định theo anh xuống đây.”
Rafe quan sát cô với biểu cảm không thể đọc được trong khi anh nhai pho mát. “Này, thế tuyệt đấy. Em biết nhiều người không ngủ được khi lạ nhà chứ? Có khi họ cứ nằm nhìn chằm chằm lên trần nghĩ về chuyện nọ chuyện kia.” “Chuyện nọ chuyện kia à?”
“Ừ.” Anh cắt một miếng pho mát nữa. “Chuyện nọ chuyện kia.” “Phải rồi. Chuyện nọ chuyện kia.” Ánh sáng bí ẩn đầy nguy hiểm trong mắt anh bắt đầu làm cô lo lắng. Dứt khoát đến lúc về giường rồi, cô quyết định. Cô túm chặt ve áo choàng, bước lui một bước. “Ừm, nếu mọi chuyện dưới này vẫn ổn thì em về giường đây.”
“Em đã bao giờ làm thế chưa, Hannah? Chỉ nằm trên giường và nghĩ về chuyện nọ chuyện kia?” Cô ngập ngừng. “Thỉnh thoảng.”
“Dạo này anh làm thế hơi nhiều.” “Thế sao?”
Anh đặt pho mát lên chiếc bánh quy giòn rồi nhét cả miếng vào miệng. “Em không định hỏi anh nghĩ về chuyện gì à?” Cô thận trọng lui bước nữa, không tin vào tâm trạng kỳ lạ của anh lúc này. “Không phải việc của em”, cô nói quả quyết.
“Đừng chắc thế. Ví dụ, tối nay, một trong những chuyện anh nghĩ là ngoài bà Bev Bolton, ai có thể cho chúng ta biết chuyện về đời sống gối chăn của bạn bè và hàng xóm chúng ta ở Vịnh Nhật Thực này. Anh đã có ý tưởng.” Cô khoanh tay lại, tựa một bên vai vào khung cửa. “Đừng bảo em rằng một người bạn của anh là Tom Nhìn Lén của vùng này nhé?”
“Nghe thế ông ấy sẽ thấy bị xúc phạm đấy. Anh luôn có ấn tượng ông ấy xem mình như người lính thập tự chinh đấu tranh cho tự do, đời tư và Điều Bổ Sung Thứ Nhất[3].” [3] Điều bổ sung thứ nhất trong Hiến Pháp Hoa Kỳ cấm đưa ra bất kỳ điều luật nào thiếu tôn trọng cơ sở tôn giáo, cản trở tự do thực hành tôn giáo, hạn chế tự do ngôn luận, vi phạm vào quyền tự do báo chí, can thiệp vào quyền tập hợp một cách hòa bình hoặc ngăn cấm kiến nghị được bồi thường khiếu nại đối với chính phủ - ND.
“Em cho là chúng ta không nói về người quản lý thư viện công cộng đâu nhỉ” “Không.” Rafe ăn thêm pho mát. “Ngày mai anh sẽ nói chuyện với người cung cấp thông tin tiềm năng này trong khi ông nội đi Portland.”
“Chắc chắn em sẽ hối hận, nhưng em muốn có mặt khi anh nói chuyện cùng người này.” Cô khéo léo dừng lời. “Chúng ta sẽ gặp ai đây?” “Ông Virgil Nash.”
Cô nhăn nhó. “Em không chắc có cách nào nói chuyện với ông ta mà không bị người ta phát hiện.” “Nghi lắm. Vẫn muốn đi cùng anh chứ?”
Cô quyết định bình thản về tình huống đó. “À, dù sao em có còn tí danh dự nào sót lại ở Vịnh Nhật Thực này nữa đâu. Em quan tâm làm gì nếu cả thị trấn biết được em vào cửa hàng bán đồ khiêu dâm cùng với anh chứ?” “Nghĩ thế là tốt”, Rafe hăng hái nói. “Cửa hàng Phim và Sách Người lớn Virgil chính là một trong những nơi người ta chờ gặp anh dẫn cô gái ngoan như em đến.”
“Chưa ai từng nói anh không biết chiều một quý cô cả.” Cô quay đi, tìm kiếm chốn an toàn trên tầng ba. “Anh cũng nghĩ về chuyện khác ngoài ông Virgil Nash”, Rafe nói tiếp bằng giọng đàm luận thông thường. “Anh nghĩ nhiều về chứng sợ hãi.”
Miệng cô trở nên khô rang. Vậy là anh đã nghe cuộc nói chuyện ngượng ngùng giữa cô và ông Mitchell. Cảm giác có điềm gở tràn qua cô. Rất chậm rãi, cô quay người đối mặt anh trên ngưỡng cửa. “Em đã sợ thế”, cô nói.
“Em biết không, có khi ông anh đúng đấy. Có lẽ cách tốt nhất để vượt qua chứng sợ hãi là đương đầu trực diện với nó. Cứ làm thế, hiểu chứ?” Cô hắng giọng. “Em không phải là chuyên gia về chứng sợ hãi, nhưng đối với em cách tiếp cận đó nhiều khả năng sẽ dẫn đến hoảng loạn trầm trọng.”
“Anh chưa nghĩ đến đó.” “Em nghĩ anh nên nghĩ đi. Giờ cảm phiền anh, em về giường đây.”
“Hannah này?” Cô miễn cưỡng nhìn lại. “Sao nữa?”
“Nếu anh là người mắc chứng sợ hãi, làm sao em lại là người trông hốt hoảng vậy?” “Chúc ngủ ngon, Rafe.” Cô bỏ chạy lên cầu thang.
*** Winston không quay lại phòng ngủ trên tầng ba ngay. Mãi sau khi quay về, lông nó lạnh và ẩm. Hannah nhận ra Rafe đã dẫn nó đi dạo đêm bên ngoài.
“Hai người nói gì ngoài ấy?” Cô thì thầm. Winston không trả lời. Nó nằm vào vị trí cuối giường và ngủ ngay tức thì.
“Đàn ông luôn bảo vệ nhau.” Hannah ráng quay lại giấc ngủ. Không phải việc dễ. Mất một lúc lâu, cô chỉ chằm chằm nhìn lên trần và nghĩ về chuyện nọ chuyện kia.