Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 18 - Giọng Nói Từ Quá Khứ
C
hiếc đĩa hát kêu lách tách:
“Chị Penelope và anh Ulysses yêu quý... tôi biết đây đúng là cách hèn nhát để thoát khỏi màn kịch này, nhưng lại là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi không còn sức lực, ý chí hay dũng khí nữa. Ngoài trời đang mưa tầm tã và tôi tin rằng ngày cuối cùng của tôi ở Kilmore Cove là một ngày buồn cũng đúng thôi. Tôi đã làm hỏng mọi chuyện, và đến giờ tôi mới nhận ra điều đó. Tôi không thể tiếp tục được nữa. Cơn mưa dội xuống mái nhà gương khiến tôi càng cảm thấy cô đơn hơn. Gỉ sét sẽ ăn mòn những động cơ giúp cho ngôi nhà yêu quý của tôi luôn quay theo hướng mặt trời... Muối sẽ làm những cối xay trên đỉnh đồi ngưng hoạt động.
Cánh cửa đang chờ tôi. Nhưng trước khi bỏ đi mãi mãi khỏi Kilmore Cove, tôi muốn anh chị biết rằng tôi rất vinh hạnh được làm bạn của anh chị và được chia sẻ cùng anh chị và những người khác kế hoạch lớn của chúng ta. Chúng ta đã đúng khi giấu kín những chiếc chìa khóa và bảo vệ những cánh cửa đó trong khi chờ đợi thời điểm chín muồi. Đó là điều đúng đắn duy nhất có thể làm để cứu Kilmore Cove và bí mật về người đã xây dựng nên ngôi làng. Tuy nhiên tôi đã phạm sai lầm, và tôi phải thú nhận điều đó với anh chị. Điểm yếu và sai lầm của tôi mang tên một phụ nữ: Oblivia Newton. Là lỗi của tôi nếu kế hoạch không thành công. Là lỗi của tôi nếu bây giờ cô ta đang săn lùng anh chị. Đó là lỗi của tôi.
Tôi sẽ kể cho anh chị nghe tất cả mọi chuyện từ đầu để anh chị hiểu mọi thứ diễn ra như thế nào. Tôi quen cô ta lần đầu trong cửa hiệu của tôi vào một chiều thứ Bảy. Từ phía sau tấm rèm của xưởng, tôi thấy cô ta bước vào và đơn thuần nghĩ rằng cô ta chỉ là một trong số những vị khách du lịch thỉnh thoảng vẫn còn có thể tìm đến chúng ta. Con đường vẫn còn dù chúng ta đã dỡ bỏ mọi tấm biển, xóa tên Kilmore Cove khỏi mọi tấm bản đồ và làm gián đoạn đường ray xe lửa. Để tìm cho ra và xóa sổ mọi tài liệu tham khảo, hình vẽ, cuốn sách nói về Kilmore Cove mới thật khó nhọc làm sao! Dĩ nhiên, chỉ còn lại mỗi tấm bản đồ của Thos Bowen, trên đó chúng ta đã định rõ vị trí của những cánh cửa và những chiếc chìa khóa của chúng.
Kế hoạch của chúng ta đang tiến triển tốt đẹp, chúng ta đã thu được tất cả chìa khóa và đã giấu đi tất cả các cánh cửa. Lẽ ra có thể chúng ta sẽ thực sự xóa sạch được mọi dấu vết về bí mật này nếu như ngày hôm đó Oblivia không bước vào cửa hiệu của tôi.
Cô ta tuyệt đẹp. Anh chị hãy tin tôi đi: tuyệt đẹp. Và lúc đó tôi không biết cô ta là Oblivia Newton. Thực ra là vẫn chưa biết! Cô ta mặc bộ đồ màu táo xanh và mang tới cho tôi một vật để định giá. Cô ta bảo đó là món quà một cô giáo cũ tặng cho cô ta: người đó chính là Clio Biggles, chị gái của Cleopatra. Hiển nhiên là tôi biết rõ Clio. Nhưng tôi không ngờ rằng bà ấy, người đã đi xa Kilmore Cove nhiều năm, lại tặng cho Oblivia một trong số những chiếc chìa khóa: chiếc khóa con mèo.
Phản ứng đầu tiên của tôi là ngạc nhiên. Tiếp theo, đúng là một sai lầm: tôi thử mua lại chiếc chìa khóa với bất kỳ giá nào. Anh chị có còn nhớ chúng ta đã đi tìm nó trong bao lâu không? Cuối cùng chúng ta tin rằng nó đã biến mất mãi mãi. Nhưng không phải vậy, nó ở Cheddar, bị một giáo viên tiểu học mang ra khỏi ngôi làng. Và cuối cùng nó đã trở về, trong tay của một phụ nữ lạ mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Oblivia Newton đã đánh hơi được sự việc đó: tôi tin chắc cô ta đã tự hỏi liệu động cơ gì khiến cho một nhà phát minh máy móc sẵn sàng trả bất kỳ giá nào để mua một chiếc chìa khóa bình thường. Cô ta bắt đầu lui tới cửa hiệu của tôi thường xuyên, rồi một ngày nọ cô ta đi theo tôi tới đường Đồng Hồ Cú và cuối cùng tìm đến thẳng nhà tôi.
Tôi đã cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tôi lớn lên cùng những phát minh của mình và đối với tôi sự có mặt của người đàn bà ấy trong nhà giống như một giấc mơ. Tôi cho cô ta xem Ngôi Nhà Gương và cô ta nói mình bị ngôi nhà mê hoặc bởi cô ta chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào như thế. Vì cô ta, tôi đã làm cho ngôi nhà quay, và xoay ban công hướng về phía hoàng hôn, hoặc hướng về những ngọn đồi. Oblivia khen tôi là một thiên tài, một trong những thiên tài vĩ đại nhất. Còn tôi, tôi chưa từng gặp phụ nữ nào đẹp như vậy, nên tôi tin cô ta.
Ôi Peter Dedalus tội nghiệp! Tôi đã không hiểu mối liên kết duy nhất thực sự tồn tại giữa chúng tôi chính là điều bí ẩn của chiếc chìa khóa. Trong khi đó Oblivia hiểu rõ rằng trước sau gì tôi cũng sẽ thú thật với cô ta vì sao chiếc chìa khóa lại quan trọng đến vậy. Cô ta chỉ cần chờ đến khi tôi đặt niềm tin vào cô ta, như một con nhện hiểu rằng con ruồi đang bay vù vù xung quanh sớm muộn gì cũng sa vào mạng nhện.
Và tôi đã sa lưới thật, một cách thẳng tuột và tự nguyện. Chỉ một mình tôi, mà chưa bao giờ giãi bày cùng anh chị. Tôi sẽ không bao giờ được thanh thản. Vậy là, trong khi ban ngày tôi giúp anh chị giấu Kilmore Cove khỏi phần còn lại của thế giới, thì một đêm nọ tôi lại bịt mắt Oblivia đưa cô ta vào làng. Với chiếc chìa khóa hình con mèo tôi mở cánh cửa nhà bà Biggles và dẫn cô ta đi qua ngưỡng cửa. Chúng tôi ở Ai Cập khoảng gần một giờ, nhưng như vậy cũng đủ để cô ta hiểu mọi chuyện.
Khi chúng tôi trở về Kilmore Cove, cô ta hỏi tôi liệu chiếc chìa khóa của mình có phải là chiếc duy nhất trên thế giới không. Tôi không trả lời nhưng cô ta linh cảm rằng không phải như vậy. Và cứ từng chút một, tôi kể cho cô ta nghe về chuyện ở Kilmore Cove có vài Cánh Cửa Thời Gian và những chiếc chìa khóa lần lượt để mở chúng. Tôi giải thích với cô ta chuyện tất cả các cánh cửa đều rất khác nhau và mỗi cái có thể dẫn tới một nơi khác nhau, trừ một chiếc, cánh cửa chính, phải được mở bằng bốn chiếc chìa khóa, có thể dẫn tới bất kỳ đâu. Tôi chưa bao giờ nhắc tới Biệt thự Argo, nhưng cô ta vẫn hiểu được, tôi chắc chắn là vậy. Và cô ta bắt đầu thèm muốn ngôi nhà của anh chị.
Bỗng nhiên cô ta trở nên lạnh lùng, xa cách và đầy tham vọng. Đó cũng chính là lúc tôi biết được bộ mặt thật của Oblivia Newton. Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi không thể quay lại được nữa.
Lâu đài tôi xây nên bằng những lời nói dối với anh chị, và bằng những lời thú nhận với cô ta sắp sửa sụp đổ. Tôi có thể làm gì đây? Tôi đã phản bội tất cả, và chính bản thân tôi. Tôi chỉ còn một điều bí mật cần được bảo vệ. Điều bí mật lớn nhất trong số tất cả, điều mà có lẽ ngay cả anh chị cũng không thể biết tường tận...”
Chiếc đĩa quay một lúc trong im lặng.
Nestor vuốt bộ râu đầy suy tư.
Sau đó giọng ông Peter Dedalus tiếp tục cất lên, nhưng rất nhỏ vì những tiếng ồn trong lúc ghi âm gây nhiễu, khiến cho lời nói của ông chỉ có thể hiểu được phần nào: “Tôi kể cho cô ta rằng... có một cách để... mở và đóng tất cả những cánh cửa... tất cả... và kiểm soát hoàn toàn... những cánh cửa... một chiếc chìa khóa duy nhất... và cô ta... cô ta hỏi liệu tôi có biết cách tìm ra nó... nhưng tôi không trả lời cô ta... lời hứa...”
Lại một quãng nghỉ dài, sau đó giọng Peter Dedalus trở nên vội vã và cao vút.
Những lời nói của ông ban đầu rời rạc, nhưng sau đó dần dần trở nên rõ ràng hơn. Người thợ đồng hồ gần như đang hét lên.
“Tôi sẽ chạy trốn, đúng, đêm nay tôi sẽ chạy trốn! Đến nơi cô ta sẽ không thể đuổi theo tôi. Ulysses, Penelope, tôi đã đi nước cờ cuối cùng của mình... Tôi đã giữ được bí mật. Cô ta sẽ không bao giờ kiểm soát được tất cả các cánh cửa!” Giọng nói lại bị nhiễu: “À, bạn b... tôi sẽ nhớ anh ch... anh chị rời đi, lời chào tới... elope, và nhà I... người làm vườn ở... Argo và những chuyến đi! Tôi đi đây, hỡi những người bạn! Tôi sẽ bỏ đi khỏi thế giới tàn nhẫn và đầy những điều dối trá này. Tôi đã tin trái tim chính là cỗ máy hoàn hảo, có thể điều chỉnh được bằng những máy móc đáng tin cậy và chắc chắn, nhưng tôi đã khám phá ra một sự thật đau đớn hơn nhiều... Vĩnh biệt, anh Ulysses. Vĩnh biệt, chị Penelope. Anh chị sẽ nhận được chiếc chìa khóa sư tử qua bưu điện để có thể cất giữ nó cùng với những chiếc khác. Tôi sẽ không còn cần đến nó nữa. Cửa hiệu và ngôi nhà của tôi, tôi sẽ tặng lại cho Oblivia: để cô ta có thể làm gì cô ta muốn, tôi không muốn biết thêm chuyện gì nữa. Hãy xóa tên tôi đi và hãy đốt tấm biển có hình con cú màu trắng. Hãy xóa bỏ tôi khỏi suy nghĩ của anh chị. Tôi sẽ không bao giờ quên anh chị!”
Đến đây lời thú tội chấm dứt.