Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 16
G
ần tới, cấm điều tra được hai trình bày, một màn hình, một cảnh bảo vệ. Hai người này gặp nhau ngoài sân lửa đều nhăn nheo rắc sự không may của mình. Nhân dịp, thành viên giám thị yêu cầu cảnh báo ủng hộ đầu đuôi phát hiện giác cho thiếu niên nghe. Đến đoạn nói chuyện phó trưởng ban quản trị đã có bằng chứng phong vương sử dụng cắt xiềng, giám thị ngước mặt một lo sợ. Không dè dặt đã tạo điều kiện cho bọn phản động mang dụng cụ cắt xiềng cho tù 982. Nguy quá!
Không biết trong cuốn sách, giám thị viết những gì giữa chiều, trong giờ nghỉ, có nhân viên xuống lò rèn thiếu niên Hợi lên văn phòng, tối cũng không thấy cậu ta về.
Sau bữa ăn chiều, thợ rèn mật trình cho giám thị biết sự vắng mặt của Hợi, giám thị gật đầu ra vẻ "biết rồi", và nói:
- Không chừng, thằng phản động bé con đó còn làm nhiều người bị tội phạm!
Giá thị thấp bằng tiếng Nga:
- Rất có thể có một đám "phản động" hoạt động ngay trong trại. Phải xem nhẹ!
Tù thợ rèn là tay sai thân tín của giám thị, đảm bảo bóc lột hộp thoại nên giám thị không ẩn giấu một vài quan trọng. Thợ rèn Sợ hãi thất sắc, định hỏi thêm về Hợi nhưng giám thị đã dợm chân quay đi và nói:
- Chú mày kiếm một cái xiềng thật nặng dành sẵn cho nó!
Thực ra, đã có thời gian, trại giam không quan tâm đến trại giam cho lắm. Vì theo kinh nghiệm, tù không chết trong trại giam thì chết trong rừng. Kất mất công ngoài bãi.
Ở nơi đó thì chết đói, chết bịnh, chết vì đòn tấn công trừng phạt, vì lao động quá mạnh, suy nhược tinh thần và vì quá sợ hãi. Trốn vào rừng cũng chết đói, chết vì thú dữ, rắn độc, vì quá cực chiến, đi mãi đi hoài không tìm được đường về vùng quốc gia để sau một chút rơi vào tay nhân dân, dân quân du kích hay bộ đội. Đi đến đâu, người tù ngục cũng được thấy vòng vây kín xung quanh mình như thiên đường la địa khoáng, bay không thoát chui lọt lọt. Rồi kết thúc cuộc đua, niềm đam mê cổ tự tử trong rừng để thoát nợ đời. Lại cũng có người thối quá ra đầu thú để dân chúng trói tay, lực lượng dây dẫn như chó sống cho lửa trại.
Nhưng dù sao, trong giai đoạn này, nhiệm vụ vượt ngục trại giam bằng các phương tiện chuẩn bị trước cũng gieo rắc những nhận định không hay về toàn bộ có thể cấm quản trị, cả về phương diện hành lang đan chính trị. Tiếng xấu đó bay về trung tâm sẽ gây hậu quả tai hại cho ban quản trị. Tất nhiên sẽ có những cuộc tuyên truyền, cải cách, trừng phạt và điều tra bí mật hoặc công khai. Trung thu lại còn cho cấp trên đến thanh tra nữa là khác. Những nhân vật nào sẽ được thanh tra các trại giam ở Liên Khu 3 và 4 dù không phải là thần tượng Lý Bá Sơ. Phải, chính tên cũ Sơ đồ đi thanh tra. Missing what will lost network?
Vì vậy ban quản trị Trại Sản xuất và Tiết Kiệm Đầm Đùn quyết định chọn bắt bất kỳ được 982, nhất là kết luận của cuộc điều tra sơ khởi, đây là một nhiệm vụ nguy hiểm trong một kế hoạch rộng lớn có chuẩn kỹ thuật càng, có tòng phạm là tù trong trại một phần, một phần khác thực hiện một tổ chức chính trị "phù động" bên ngoài -có thể là Liên đoàn Tôn Diệt Cộng đồng hỗ trợ. Qua những sự kiện trên, Thượng cấp còn thấy công việc học tập của nhân viên chưa đạt được kết quả mong đợi, việc đôn đốc, kiểm soát, coi sóc nhân viên của nhân viên trại giam không được chu đáo, tạo dịp cho đám "Việt gian" lợi ích sơ đồ.
Nhân viên được trao nhiệt huyết theo dõi bắt tên tù ngục chết chính là tên giám đốc độc ác, hung bạo nhất đã đề nghị phong vương 982, ban quản trị trao nhiệm vụ cho chiến binh là giúp đánh giết có Cửu tội lập công. Ngoài ra, về mặt tâm lý, 982 còn là tử thù của chiến binh vì đã chiến đấu bằng cách đánh độc kiến bò nhọt. Vậy nên trao đổi nhiệm vụ săn lùng 982 là tình huống hợp lý. Chiến đấu phải cố gắng đến cùng.
Thận trọng, chỉ khi được lệnh của cấp trên, giám thị Phụ nữ đật vào một bản cách trại giam hơn ba cây số. Dân Bản này là dân số thiểu số của người Mán, ở rải rác thon gọn ngọn đồi ngay rừng rậm.
Vì lý do riêng, giám thị sảng khoái ở làng Mán là một điều khác. Chiều hôm nay, không có công tác gì của Hỏa hoạn và mặc trời mưa, lặn lặn vào tận Bản này, luôn sáng qua mới trở về lửa để đến nỗi đau trưởng ban quản trị cảnh cáo một trận nên thân. Chắc chắn vẫn được kiểm tra, trừng phạt là một biện pháp khác.
- Ối chào! Khỏi cần!!
Viên giám thị đường ra một câu trả lời tức giận.
Là vì không còn "trại sản xuất bất cứ chất nào, tù túng, buồn thảm, tù chết nhiều vì đói, vì bệnh tật, tai nạn, và giám sát với các nhân viên khác các trại lửa chết vì phóng hỏa của tù nhiều hơn Trại Đầm Đùn. Tuyên chuyển về đây là cùng một đường mạt lộ rồi, còn bất kỳ khó chịu hơn mà sẽ khó đi nữa?
Nhưng giám thị Tùng vào làng Mán làm gì, ảo toan việc gì?
Tùng làm việc tại Trại Đầm Đùn đã hơn hai năm nay, quyền hạn của nhóm trên thực tế đối với tù thật bao la, muốn đánh, muốn giết chỉ việc bị ra câu chuyện này, vu cho câu chuyện là tù đáp "chuyến tàu xuyên". Lâu dần, Đánh là "méo mó nghề nghiệp", tính độc ác, tàn bạo trở thành một "bản tánh thứ hai", đối với dân dân trong vùng, đánh cũng có cử chỉ hách dịch, những hành động áp bức, mạnh bạo. Con người ác tâm, lại làm việc tại một cơ quan chuyên làm điều độc, càng trở nên ác độc là lẽ thường.
Mới đây, một buổi hướng dẫn đi làm, cờ cờ thiếu một phụ Mán đi chợ. Thiếu phụ dân tộc thiểu số không đẹp gì nhưng đường phục vụ lòe loẹt, lạ mắt, dị kỳ đã làm tăng vẻ hấp dẫn của thiếu phụ làm tên ác nhân lượn lờ. Nhất là cặp mắt của thiếu phụ sếch và sắc như dao cau lại long lanh đưa đưa, thầy giám thị như bị lạc mất vía. Sau đó, giám thị Tùng mở cuộc điều điều tra nho nhỏ, được biết thiếu phụ Mán ở Bản X... gần trại giam, mới lấy chồng được nửa năm, hương lửa đang nồng thì anh chồng bị rắn độc độc chết. Thiếu phụ sầu, gậm nhấm nỗi đau đơn đau từng đêm dài.
Ít ngày sau đó, nhóm ta lân lân đi lại với gia đình thiếu phụ Mán, tính năng kỳ vọng lần ép tiền nài hoa. Dân làng biết tên hung thần của trại giam, có ý thức sống.
Tên giám thị đang sức lực, vợ con ở xa, nhưng cũng sợ phản ứng quyết định hậu quả không tốt, nhất là sợ tiếng xấu đến tai thượng cấp. Quyết định sử dụng cảm xúc để đạt được mục tiêu. Lâu dần, thiếu phụ nội dung đã được yêu cầu, chỉ phản ánh lệnh mà thôi. Sau, nói chung, tâm hồn người miền núi cao thường giản dị, họ hành động theo bản năng nhiều hơn lý trí.
May thay, đến lúc thiếu phụ gần sa ngã trước đàn áp tinh thần và tấn công tình cảm của tên giám thị, có một thanh niên Mán, người cùng bản, đến hỏi thiếu phụ làm vợ. Giữa thời gian này, tên giám thị lần nữa mò tới, thái độ vũng hách không coi ai ra gì, tính gấp nài đước hoa trước khi hoa trở về nên có chủ.
Nhưng sáng nay, tên giám thị tới làng Mán trước hết vì công việc. Sơn tới nhà ông chủ tịch xã cho biết nhiệm vụ của Lớp.
Những ai có dịp tới những vùng núi cao rừng sâu, đều thấy đồng bào thiểu số quý nhất một vật, quý hơn Bình, hơn thịt hơn tất cả mọi thứ. Đó là ăn. Số lượng tối thiểu được làm ra trừ khi có muối. (Một nơi biết cách đốt hơn củi ra tro rồi lọc lấy chất muối, nhưng kết quả không được bao nhiêu muối và thiếu "độ" mặn cần thiết).
Với muối, đồng bào nhỏ số lượng thức ăn ngon và nhất là có thể giết thịt rừng, đốt cá, đốt các thứ củ, lá và làm nhiều thứ khác, không có muối không xong. Muối lại cần thiết cho cơ chế dưới hình thức ăn đồ nữa.
Vì vậy, với 1 kg muối, người Mán có thể làm ra bao nhiêu ích lợi và cần thiết cho đời sống hàng ngày của họ.
Không, Trại Giam Đầm Đùn treo giải thưởng ba ký lô muối, thực sự là một phần thưởng cho biểu tượng quá sức tưởng tượng. Một ký tự lô cũng đủ gây ngứa lắm rồi, câu chuyện...Muốn được ba ký chất mặn đó, chỉ việc vào rừng, tìm kiếm tên địa ngục. Công việc dễ dàng! Vì đường đi trong vườn, trong sân nhà mình. Nơi nào có hang động, nơi nào có khúc côn sâu, nơi nào có cầu treo, nơi nào cầu nổi chỉ có hai thân cây nổi thẳngnh bềnh, nơi nào thường có Trăn có cọp hay theo bắt người, khu rừng nào thường gặp ma rừng ban ngày vv..người địa phương đều biết rõ. Có những khu rừng đã lạc vào sẽ khó tìm đường ra lại không kiếm được kết quả gì bỏ vào miệng, nhất là họ đều thuộc lòng và chỉ bảo cho bạn bè, con cháu, bà con trong Bản.
Hơn thế nữa, họ còn có một phương tiện tiện lợi khác giúp họ đỡ tốn công, đó là những con chó săn. Mỗi gia đình Mán, Mường có nuôi một, hai hoặc ba con chó dùng vào việc đi săn. Không biết người Mán, Mường huấn luyện theo phương pháp nào mà chó săn rất tinh khôn tài giỏi. Điều lạu giác tế nhị và nhạy cảm lạ thường, chó đánh hơi giúp chủ tìm ra nơi ẩn náu của thú rừng: Hươu nai, lợn rừng, cáo, chồn, trăn...và nhất là tìm người bị lạc trong rừng. Cho đàn chó chó hơi hướm, quần áo, đồ vật của người lạc rồi chó vào rừng. Chó đánh hơi trong gió, dẫn chủ đi tìm, kết quả hầu như chắc chắn.
Giải thưởng ba ký lô gây phiền nhiễu ở làng Mán. Tin được cho vay truyền rất mau và chưa tới nửa tiếng đồng hồ, năm người Mán đã từ ngoài nương, Cánh về, ngoằn ngoèo chó lại xin đuổi bắt tên tù trốn lửa. Tuy nhiên, họ cũng đeo "gái" ở thắt lưng, mang theo một cây ná, vài bó tên, (tên thường và tên độc) một cuốn dây lụa và con dao rừng cán dài, màu sắc như nước và rất khỏe mạnh. Với con dao rừng này, họ rồng chống cả vật thú dữ. Họ sẵn sàng lên đường ngay, hy vọng tận dụng giải thưởng.
Giám thị tập hợp những người Mán tình nguyện, cho biết những chi tiết cần thiết để hướng dẫn cuộc săn bắt. Đến đây, nẩy sinh một sự phức tạp phức tạp, bất tiện cho Tùng. Nguyên do là mấy người Mán cần cho chó sên "hơi hướm" của tên tù vượt ngục, có như vậy mới dễ kiếm. Muốn thế, giám thị phải đưa họ về Trại Đầm Đùn cho đàn chó tới hoàng phong vương chiến hơi...kỹ thuật chiếc nón lá và hai cái mảnh ván cùm. Giám thị không thể lưu lại Bản này một thời gian cần thiết thiết bị thi hành đột phá phạm vi hạnh phúc thiếu phụ Mán. Dịch chuyển, bao giờ gặp lại? Giám thị cau mặt suy nghĩ, vẻ nhẹ mình. Sau cùng đánh giá:
- Thôi, mấy người hãy đi kiếm trong khu rừng gần đây, trong khoảng đường bán kính bốn, năm cây số trở về là tên trốn trốn rồi. Nó bị đói, lại đau yếu yếu đuối, đâu có chạy xa nổi. Chưa quá hai đêm, một ngày mà!
Rồi lảng vảng mấy người Mán, náo động:
- 8 giờ sáng mai, mấy người ra trại, tôi sẽ kiếm cho mấy người thứ còn giữ lại cái hơi "thối" tên của tù phong vương. Công việc phải có giấc ngủ, kế hoạch. Bin nay, tôi còn có công tác khẩn do trung ương ủy nhiệm, phải thực hiện gấp!!
Người Mán không biết làm sao hơn, bàn nhau tíu bằng ngôn ngữ thổ của họ giây lát rồi dẫn chó đi, mỗi bọn một ma. Lũ ba người đi về phía Tây Bắc, nghĩa là đúng với đường 982 đã chạy qua. Còn lại đám người chó về phía Tây Nam Trại Đầm Đùn.
Nhưng đến đây mới sau một nhiệm vụ "trật đường đi lang thang" tên gây thị độc ác lại rơi vào tay những kẻ đánh bom đang giết chết thời mòn mòn.
Lũ người Mán đi rồi, giám thị Tùng ngồi nói chuyện với ông lão Mán, chủ tịch ủy ban nhân xã này. Lâu nay, có giấy tờ, công văn hoặc công tác, đánh giá thường xuyên ở Bản và có dịp cẩn thận với các chức năng.
Bản này bao gồm hơn nhà sàn, cửa hàng rác thải ở mức độ chậm theo phong tục và thói quen của dân số thiểu số. Thành kiến trúc của miền xuôi đối với người Mán thường xuyên hỗn loạn khi họ là một sắc dân lạc hậu ngu ngốc. Sự thật, người Mán tương đối tiến bộ hơn các dân tộc thiểu số khác, họ biết văn tự và phần nhiều thông chữ Hán. Mỗi nhà đều có bàn thờ gia tiên, ở giữa, thường treo hoành phi, câu đối chữ nhỏ và bày biện, trang hoàng hoàng khác chi người dân quê miền đồng bằng Bắc Việt.
Nói vài câu chuyện sốt sắng, tên giám thị lui đón đến thăm một người trong Bản.
Thật ra, lò sưởi dò tìm nhà thiếu phụ Mán Nặm ở mãi ngã ba hai con đường chính bò ngang lưng núi. Khi đó, ông bà già Mán đều đi khỏi. Ông già ra ngoài lũ cuốc khoai, bà già ra rết. Chỉ còn thiếu phần xây dựng cơ bản của mình ở nhà dưới.
Con chó vệ sinh đã theo bà già ra nên tên giám thị đến trong nhà, thiếu phụ Mán vẫn không hay. Nàng vừa xay vừa thì thầm hát một bài hát lưu trữ tình phổ biến của người miền núi. Đến lúc quay lại nhìn phía sau, nàng từ bao giờ. Càng xa lạ và sợ hãi khi nhận ra người này có vẻ hách dịch, súng xanh viền cạnh.
Nàng luống cuống, xúc tay chào và nói lí nhí trong miệng:
- Thầy hỏi ai?
Khách cười nói nham nhở:
- Tôi hỏi cô chứ còn ai nữa? Cô đã quên tôi rồi à? Noọng Sào??
Đột nhiên nhớ ra. Chiến đó đi chợ gặp thầy giám thị này dẫn tù đi làm, thấy ta nhìn nàng bằng cặp mắt khói lơ lửng, chờ cho đám tù đi xa một quãng, thầy ta lại gần nắm lấy tay nàng rồi thì thầm vào tai những điều khó nghe một cách thô bỉ. Nhưng nàng gỡ tay ra được, nghiêng mặt phản đối rõ ràng.
Slao đã giảm sợ hãi, cười cười:
- Có chuyện chi đó, thầy...giá thị?
- Có chuyện quan trọng cần hỏi ông già. Và có chuyện vui đưa đến cho Noọng Slao.
Noọng Slao vội vã vã đáp:
- Nếu có chuyện cần gấp, xin "thầy đồng chí" ngồi đợi đây chút xíu, tôi ra lũ gọi ông già về liền. Cũng gần thôi...
Giám thị xóa ngang:
- Hỏi cần! Không gấp lắm. Bất cứ ông già nào về cũng được.
Thiếu phụ nén một vài giây, chưa biết nên giải quyết cách nào thuận tiện, phải đo lường bằng nhân quyền. Hồi đó, tâm lý chung của sắc dân thiểu số và rất sợ người nhà nước. Ngày xưa họ sợ người Pháp và bọn quan lại tay sai, bây giờ họ sợ Việt Minh, sợ những thành viên, sợ chính quyền. Uy quyền của cộng đồng dân sản thực sự vô hạn, họ đã thấy.
- Mời "thầy đồng chí" lên nhà uống nước.
Giám thị cười:
- Đừng gọi tôi là "thầy đồng chí!" Bỏ chữ "thầy" gọi "đồng chí" đủ rồi! Nghe không em Slao?
Noọng Slao không trả lời, thoăn thoắt đi trước khách hàng. Giám thị Tùng người xem cái thân hình đang vào thời điểm phát triển đầy đủ nhất mà rơmo rực rỡ.
Thực sự như vậy, hai bắp chân chắc chắn là thiếu phụ chức năng chứa một sức mạnh dẻo dai. Từ cổ chân lên tới đầu mộc mộc mộc xanh theo phong tục. Nàng mặc hồng hồng bó sát, mãng xà vương lên một cách tôn nghiêm dũng nghễ.
Ngoài ra, nàng bận một chiếc áo dài màu đen ngắn cụt kích thước chưa tới đầu gối lại không có khuy cài nên nửa kín. Tóc thiếu phụ ngược chải lại thành búi cao đỉnh đầu có cài trâm bạc dài, từng cánh cánh tay đồng đưa, vòng bạc vào nhau reo vui thánh như ân cần, mời mọc. Váy nàng rất chật lại ngắn, cao gần đến kheo chân, thêu chỉ ngũ sắc rất cầu kỳ ở viền vải.
Mầu sắc rực rỡ xàxỏa trên thân hình thiếu phụ tạo nên một vẻ kỳ thú, mũi cảm giác đặc biệt đối với bộ giảm thăng bằng của tên thị trường. Ngắm nhìn mói, đờ đẫn vì khát. Khi không, chiến đấu như đang "ăn" trước bằng tưởng tượng một món ăn nhai thuồng, vành môi nơi gần mép mấp máy kem xuống để gói mấy cái răng nanh, tráng sáng ngô, kỳ lạ như con dê đang...tủm tỉ.
Giám thị Tung ở vùng này khá lâu nên biết thiếu phụ Mãn không còn đội mũ nhiều cạnh bằng vải dầy nhuộn cánh màu sen là nàng đã qua thời kỳ con gái, nàng đã có chồng. Một ý nghĩ nồng nàn làm cho mặt tên "cường hào đào bá" nóng hổi máu tăng dần ngày. Vợ con ở mãi ngoài Nam Định, hai năm nay không về thăm lần nào. Hơn nữa, bản chất hung dữ lại "xấu máu" Chiến không quân nổi sự nôn nao mặc dầu đánh vẫn nhớ phạm tội "hủ hóa" mà không có cánh che tuyết, có thể mất mạng như không.
Lòng si mê như một tấm màn đen che kín lương tri chiến biến thành một con thú. Khi thiếu phụ Mán mời lên trên sàn ngồi ở giữa rồi nàng trở vào gian đầu hồi để chỉnh sửa những gì đó, chú đã yên lặng đi sát theo chân nàng tự bao giờ. Hoặc giả nàng có thư giãn nhưng không biết đối số bằng cách nào nên làm như không thấy chăng? Ngược lại, giám thị coi thái độ thụ động của nàng như một sự thỏa thuận, một sự khuyến khích tiến tiến thêm một bước. Thiếu phụ hoàng hoàng cửa hàng chạy vì xúc cảm, hỏi bâng quơ một câu -thật ra, nàng quýnh quá nên cũng không hiểu mình định nói điều gì- thì trước tay đưa chân chặng rồi đơn cách đưa nàng thả nhẹ xuống đã sàn, một tay chặt không cho thiếu phụ phản ứng rồi thuận tiện tay kia, cài rồi cửa.
Trước cuộc tấn công tàn phá và đúng lúc của tên "cường hào" khốn nạn, người thiếu phụ ngựa bàng hoàng chống cự một cách vô hiệu.
...Lát sau, tên giám thị thảm tự nhiên mở bước ra. Y sửa lại áo quần cho thẳng, vừa cười vừa nói:
- Ngày mai tôi tặng cho Noọng Slao một ký lô muối. Bằng lòng chưa?
Nói xong, say quay đi cho được việc, Kiểm đã thấy sừng trước mặt một thanh niên Mán chạc tuổi đánh và sau thanh niên là hai ông bà già mà đánh kỳ vọng là cha mẹ thiếu phụ. Cả ba hầm trú ẩn giận dữ. Ông già lên tiếng trước:
- Thầy giám thị vào trong nhà tôi gợi cảm con gái tôi hả?
Rồi lớn:
- Xì! Xì!!
Thiếu phụ từ trong phòng bước ra, vẻ ngoài hiện đại. Đến lúc nàng ngửng lên, mọi người thấy nàng đầm đìa nước mắt. Bà già tăng lên theo cách không mong đợi. Giá trị tái sinh thầm nghĩ:
- Nguy rồi! Chỉ chậm một phút mà thật tai hại!
Nhưng trận hùng hổ trừng mắt hỏi:
- Có người báo cáo nơi giam giữ trại giam. Có không? Phải khai thật.
Câu hỏi của người đại diện pháp luật và là nhân viên của Trại Giam Đầm Đùn có một tác động ghê sợ nhiều người nhìn nhau, lo sợ. Bị giam ở Trại Đầm Đùn, chỉ có chết mất xác!
Thấy không khí đã giảm nghiêm trọng, giám thị tiếp xuống giọng "thân mật" hơn:
- Nếu có nhiều người không giấu nhân mà biết chỗ trốn thì chỉ cho tôi bắt, cũng nhẹ nhõm. Với bà con quen biết ở Bản, tôi che mờ cho.
Thấy ông già còn đang suy nghĩ, bước lại gần, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cho tôi bắt tên của địa ngục. Ông già sẽ được thưởng lớn. Dù sao, ngày mai tôi sẽ chọn ông, bà một ký lô muối.
Ông già, bà già cùng Yên tĩnh. Tấn công bổ sung, để giải quyết xong việc rối rối:
- Tôi sẽ che giấu nếu ông bà già là người "biết chuyện". Tôi sẽ thưởng cho ông bà, cả ký kết với nhiều thứ khác...
Sau thảm tự nhiên, đường hoàng bước xuống cầu thang sau khi đe dọa một chút:
- Bây giờ, tôi về đốt sự việc lên cấp cao hơn. Mai, tôi sẽ quay lại với lệnh trên.
Tên giám sát ra khỏi cổng, khởi động ồn ào thoát khỏi nguy hiểm. "Hủ hóa" là một tội ác nặng nề theo luật pháp của trại giam, đối với nhân viên cũng như tù nhân.
...Đông già Mán tha ngồi xuống sàn bỏ thuốc vào súng, kéo một hơi thật dài, nhìn khói tỏa, cau mày lại suy nghĩ... Đóm cháy hết, Hỏa bén đến tay mà không biết...
° ° °
Lúc tên thị trường đang "hủ hóa" với thiếu phụ Slao, bọn Mán năm người chia làm hai đầu, đi lùng 982 trả tiền để lấy ba lô muối quý như vàng. Năm con chó, luôn kéo sợi dây tiến vào rừng, thỉnh thoảng mời hướng mũi lên cao tiền bâng quơ vài tiếng tạo đàn chim đậu trên cánh cánh cánh bay ao.
Nhưng đám người ngay lập tức tìm kiếm như vậy chỉ chờ đợi vào sự nguy hiểm có thể, chỉ trường hợp nguy hiểm nguy hiểm yếu quá, không thể thất vọng ngồi trong một bụi nước hay ngâm trong hang núi nào đó, chờ chết hay chờ đợi bị bắt lại, họ mới tìm được. Con đường rừng trăm ngàn bạc khác nhau, nơi thưa cây, đài phun nước, biết tù ngục ngâm ở đâu mà kiếm tiền dù không nhờ chó đánh hơi.
Chi bằng quay lại Trại Giam Đầm Đùn trước đó, cho chó săn cái "hơi" của tù 982 còn để lại nơi nằm trước hoặc ở đồ vật như cùm, tham chiếu, quần áo bô hạn.
Làm như thế nào mới chắc chắn sẽ thu được kết quả.
Bàn nhau như trên, thợ săn thứ nhất bao gồm ba người quay trở lại trại giam.
Trước cổng trại, một người lính cảnh vệ hung thủ ngang cây súng, ngăn chặn nhiều người:
- Đứng lại!
Lũ người đứng lại, bán tính giây rồi một người tiến lên, trình tự công việc. Tên cảnh bảo vệ không buồn nghe nói về câu chuyện này. Hãy nhắc lại cho người phụ tá vào quá trình làm việc với văn phòng. Lát sau, một giám thị ra dẫn ba người Mán nói chuyện, anh ta cũng là dân thiểu số, có quen biết mấy người có săn săn.
Sau đó, thị trưởng được chỉ huy bởi phó trưởng ban quản trị trại cai trị nhiều người Mán và đàn chó xuống phong vương miện. Được leo lên phòng cho chiến hơi thật kỹ hai tấm sườn cùm, Chiếc nón lá và phòng ăn nằm của 982, đàn chó hiểu công tác trao cho chúng, vừa chiến hơi thở, và kích thích đặc biệt. Khi xuống bãi cỏ, chúng tôi kéo căng sợi dây tiến ngay lại hàng rào, nơi 982 đã đào để chui. Nhưng lỗi này đã được giấu kín.
Những tù nhân đang lao động trong trại đã tìm thấy nhiều người dẫn đến hoàng phong vương miện, biết rằng việc truy tầm 982 đã tiến tới giai đoạn trầm ngâm.
Họ đưa mắt cho nhau thay lời. Một tù nhân già đang gánh nước nhiều mẫu cà, không thấy bóng giám thị, đội thở than thở với người bạn đồng cảnh, cũng đã bạc trắng:
- Đằng nào cũng chết, chết mẹ nó trong trại hỗ trợ vất vả! Trốn làm gì?
May thay, những lời phê bình mất "lập trường", như thế không lọt vào tai chức năng.
Thợ rèn đang quai búa trên đe, được thấy người và chó khối ngọc trên sàn phong vương, bất giác nghĩ đến thiếu niên Hợi được gọi lên văn phòng rồi bị giữ, hoặc bị nhốt xuống xà-lim, bặt tin và mất tích luôn.
Lát sau, ba người Mán đi ngang lò rèn, vòng ra ngoài trại sau vào rừng tiện lợi.
Tiếng chó sủa mỗi phút một xa...Rồi mất luôn. Đàn chó đã dẫn dắt chủ nhà trong rừng đuổi theo tên trốn trốn.
Ba người Mán và ba con chó tiến về phía Tây Bắc, theo đúng con đường 982 đã lần đi qua, vào khu rừng thưa thì đã quá dài được một lúc. Còn lại bốn đồng hồ để tìm kiếm, họ chỉ đi theo một con đường vòng cách trung tâm trại không quá 4 cây.
Vào rừng, họ rút dây cột, một số con chó được tự động chạy qua chạy lại, đánh hơi trên mặt đất hay hướng mũi lên cao bắt hơi trong gió.
Đến chiều, mấy người Mán "hú" gọi nhau, cùng quay về Bản. Không có kết quả. Không có dấu vết gì khả thi, cũng không có ai đi rừng để thăm quan hành lang tên trốn trại.
Ngày thứ hai, cả năm người Mán chó đi hết về phía Tây Bắc. Kinh nghiệm cho biết trong mười người tù ngục có đến kẻ trốn trốn về mạn rừng Tây Bắc để tìm đường về vùng Bỉm Sơn, Đồng Giao để bỏ chết trong miệng thơm hoặc rơi vào bộ đội thường xuyên xuyên chuyển dọc theo Quốc Lộ 1, từ Thanh Hóa ra Ninh Bình, Nam Định.
Bữa trưa nay, chuẩn bị lương thực ăn hai ngày đường, họ dậy sớm bột ngô thành một thứ bánh đúc hoặc cho gạo nếp và nước vào ống giang bịt kín, đốt ống cho chín góp thành cơm nếp rồi gói theo muối, ớt để ăn đường. Ngoài ống tre tinh, con dao rừng, tên độc, tên bình thường và cây ná là những thứ không thể thiếu khi đi rừng, họ còn mang theo một bó "dây luôc" nhỏ mà rất chắc chắn, dài tới vài ba cây thước, phòng khi phải leo dây qua con suối nước kiềm, hoặc thư giãn giữ tên trốn trốn.
Con dao rừng không rời tay, họ ngước nhìn những ngọn cây phun đài, đá kỹ những khoáng, những thứ treo, từng một lần ngờ trong bụi có người ngâm, họ "suỵt" chó sục vào hơi.
Cho tới quá dài, vẫn không có kết quả. Tên trốn không để tìm lại dấu vết hơi thở.
Gần chiều, mấy người Mán ngồi nghỉ bên một gốc cây cổ thụ, giở lương thực ra ăn. có tiếng động cơ máy bay ì ì lại gần rất mau. Cẩn thận sau, ba chiếc phi cơ khu trục của quân đội Pháp đã xịt sát ngọn cây. Cả đám chó đều rú lên vì sợ hãi. Người Mãn vừa nép mình vào thân cây bưng chặt lấy tai, máy bay đã mất dạng. Ít lâu nay, phi cơ Pháp thường bay nhanh trên các vùng thôn, vùng đồi núi để nâng cao bố dân chúng, nhất là để oanh kích các toàn bộ đội và những đám dân công công đào đường, hoặc gánh lương thực, đạt dược, vũ khí tiếp tế cho bộ đội ở Khu Tư.
Ăn xong, ba người Mãn lại tiếp tục công việc tìm kiếm. Họ đi gần hai cây số trong rừng rậm, mấy con chó sảng khoái rồi phóng sét chạy về đám cây um tùm phía trước một cách bất ngờ. Am Tường địa thế, mấy người Mán biết gần đây có một cái am nhỏ bằng cây đã xiêu vẹo, cửa hàng trên một khu đất bằng gỗ. Nhưng bên trên khoảng đất lại là một thanh nước suối, lá cành đan xen với nhau làm thành một mái lá thiên nhiên xanh um, những loại cây hoang dã đã leo lên các thân cây, chim cành cây, bắt nhau trên lưng kiềm không, bạch tuộc che kín ánh nắng không được xuống được, mặt đất quanh năm suốt tháng ẩm ẩm.
Theo quy định của dân số địa phương tối thiểu, mỗi khi đi qua miếu họ thường vào làm lễ, van vái. Nhiều người đã kể lại những câu chuyện linh khó hiểu của Thần Rừng. Còn bộ đội nhân dân khi qua khu rừng này, vẫn ngồi nghỉ trên khoảng đất sinh phiu xung quanh miếu, hoặc mang lương thực ra ăn, trước khi tiếp tục chuyển đi. Những toán dân công, đông cả mấy ngàn người, chuyển vận võ khí cho bộ đội trấn giữ miền rừng núi, cũng dừng lại nơi đây một vài tiếng đồng hồ để giải lao hay ăn uống.
Ba người Mán huýt gió gọi chó, xòe bàn tay đập nhẹ nhàng vào đầu mấy con, vật ra hiệu im tiếng. Rồi họ dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Nhẹ nhàng sau những suối nước gần miếu như có bóng người. Họ bàn nhau giây lát, rồi chia làm ba mặt, tiến lại gần miếu. có tiếng nói khiến mấy anh Mán giật nẩy mình.
- Đứng lại!
Từ sau một gốc cây cổ thụ, một anh bộ đội tư thế cận chiến tự nhiên xuất hiện. Ba anh Mán thiết bị mấy anh bộ đội chận lại cùng lúc. Rồi thì đám dân công từ phía sau thu đến, nhanh quân lần khám trong ba anh Mán đứng chung một sừng sừng hỏi:
- Người chủ đi đâu? Làm gì ở rừng mà dẫn theo chó? Đi đến thư chứng minh.
Người chủ Mãn sợ hãi móc túi lấy bằng chứng thư minh. Xong, họ trình bày công việc của họ bằng tiếng Việt thứ hai chưa sõi lắm. Anh bộ đội tài tôi tờ nên càng không hiểu, bàn nhau trói ba người Mándẫn đi theo, khi đến Bản gần nhất, sẽ trao đổi ủy ban xét xử gian ngay. Thời thế này, không biết đâu mà có thể, nhất là trong số dân thiểu sắc, nhiều phần tử, tỏ ra chống đối, vẫn còn thái độ lạc hậu lưu chế độ cũ. May thay, trong đám đông có một người Mán, nhờ người dùng ngôn ngữ này, anh ta có thể bộ chỉ huy mới hết mức nghi ngờ và trả lại tự động cho ba người Mán đi công tác.
Lá sau, đoàn dân công lên đường xuyên rừng đi về phía Nam. Bọn người Mán lại tiếp tục tiến lên Tây Bắc, đi vòng sang cánh rừng bên mé trái vì họ suy tính rằng tên ngục tối không bị bộ đội và quân đoàn dân công phát giác thì chắc chắn chắn chắn không đi cùng một con đường với đoàn dân công.
Đến gần chiều, họ vào một Bản tìm nhà người quen ngủ trọ và dò la tin tức. Sáng hôm sau, họ lại lên đường sau khi chuẩn bị lương thực.
Chiều ngày thứ tư trong cuộc tìm kiếm, đám người lại vào Bản, kiếm nhà khách ngủ trong đêm. Họ rất mệt mỏi, mệt mỏi vì công việc chưa mang lại kết quả. Hay tên tù đã chết ở bờ biển bụi khe hở nào đó, hay bị thú rừng bắt ăn thịt rồi cũng nên? Tính ra từ đây về Trại Đầm Đùn, xa đến mười cây số.
Dù vừa đi vừa chạy, tên ngục tối cũng khó lòng vượt xa quá quãng đường này, vì không thuộc đường lối trong rừng. Đánh lại, đánh lửa không cứ đi thẳng đường mà đi như vô tội. Còn phải tránh né những Bản, những làng, những người đi lại trên con đường mòn, những người kiếm gỗ trong rừng hoặc làm Rác, đi săn vv.. Không tránh né, lẩn trốn sẽ được lộ diện tung tích ngay, khi đã lộ diện tung tích, chỉ trong nửa ngày, một ngày sẽ bị túm đầu liền kề. Chính dân làng tự động đến bắt, không cần lệnh.
Tuy mệt mỏi, đám người vẫn lười biếng như thường lệ. Ba ký lô muối là một phần thưởng lớn lắm, giúp người dân thiểu số bao nhiêu lợi ích quan trọng thiết thực. Ngày mai, họ sẽ lùng kỹ càng hơn nữa ở mấy khu rừng rận, nếu không có kết quả thì họ sẽ quay về Trại Đầm Đùn hỏi tin tức. Biết đâu trong khi họ đang tìm kiếm một nơi, tên tù ngục đã bị bắt ở một nơi khác, dẫn về trại rồi không nhẹ. Không có lý do gì!
Đêm đó, ba người ngồi xung quanh bếp lửa trên nhà sàn, trao câu chuyện đi lùng bắt ngục tối ra bàn với chủ nhân. Bất ngờ thay, họ lại được nghe kể về một cuộc tấn công tốc độ ra trong Bản khiến họ càng nôn nao chờ sáng.
Từ bao lâu nay, không phục vụ bất kỳ vụ trộm nào trong vùng.
Lúc này đã tràn vào khoảng thời gian bốn chiều.
Một người thiếu phụ ra đời, khi trở về nhà cổng mở chốt tự bao giờ. Con chó bảo vệ thấy người lạ trong vườn, ui theo táp một miếng vào cổ chân kẻ kẻ gian ngã lăn quay. Sơn hươi cây gõ chó rồi tập chết chạy vào rừng, mất dạng luôn.
Đồ vật, vật dụng, không mất gì ngoài một miếng cơm và bánh đúc ngô, kẻ gian lục lọc trong nội dung ra ăn tại chỗ, cơm và ngô còn trống trên sàn chưa đủ nhẹ cho sạch.
Người ta luận luận rằng kẻ gian chỉ vào nhà kiếm thức ăn vì đói chứ không chủ tâm ăn đồ.
Ba người Mán thầm mong đợi bất đắc dĩ rất có thể là tên tù ngục tối. Không thể kiếm được thức ăn trong rừng, y phải tiếp tục vào nhà dân chúng kiếm ăn trong cơn đói.
Sáng hôm sau, chuẩn bị lương thực đầy đủ, chờ đợi mặt trời lên ngọc cây, ba người Mán lại vào rừng tiến hành công tác, trong lòng chào như nắm chắc kết quả trong tay.
Họ xông vào một khu rừng rận, cành cây đan xen nhau trên cao như một tấm "trần", đây là một khoảng ánh nắng lọt vào nhấp nháy lay động. Đêm hồi hôm, trời mưa, cỏ cây ướt nhẹp. Cắt rừng này nhiều quá nhẹ, ôm đầy cẳng chân người và chó mình. Host con vật, bùn lấm lên tận tai, luôn dừng lại cho gãy rụng chặt chẽ dưới bụng. Tuy nhiên, sáng nay họ là những người thích mạnh mẽ nên nổ sạo, hướng mũi lên ngọn cây đánh hơi, rồi sau đó những "báo động" nổi tiếng. Lũ người Mán nhận ra tiếng ồn đặc biệt, thì thầm bảo nhau:
- Con "cẩu" nó bắt được "hơi" không nhẹ!
Thốt nhiên, ba con chó băng băng đến một cây đa cổ thụ gần con sẹo nhỏ xanh như nho. Họ tất tả theo chó, tay đấm con dao rừng, nhìn nhớn nhác. Đến bên gốc cây đa ba con chó nhất tề dừng lại, trõm thời gian chạy.
Nhưng trên cây vẫn không thấy gì khác.
Ba người Mán đi vòng quanh gốc cây, số đo lên quan sát, sợ cành lá um tùm che kín không phát giác được tên tù vượt ngục chăng? Nhưng vẫn không tìm thấy bóng người. Trên cây có trăn độc, thú vị nên chó đánh hơi thêm?
Ba con chó bị kích thích quá độ, cứ chạy quanh gốc cây sống vội vã không ngừng. Tiếng tuyết tận tận núi. Một đàn chim rừng chim cánh bay ào ào trên ngọn cây bên kia bờ dốc. Các nghề thủ công bàn nhau:
- Hay chúng ta leo lên cây để học cho kỹ?
Rồi một người xum xoe sắn tay áo, sắn ống quần, kiếm cường độ.
Một người khác đã tìm thấy dấu vết đặc biệt trên cây, nhưng không muốn cho hai người kia biết, tìm kiếm giải ngăn và nói:
- Nếu trên cây có người ẩn, tất cả chúng ta đã được tìm thấy. Ngược lại, chỉ nghe chó sói mà không thấy người, không nhẹ nhàng trên cây rắn độc. Ta cần đề phòng cho kỹ nguy hiểm...
Hai người kia phân vân, tay vẫn không rời con dao rừng, tiếp tục bước vòng quanh gốc cây, mắt ngước nhìm cành lá um tùm không chớp. Vạn không tìm thấy điều gì khác lạ. Nhưng khi nhận được đặc tính thái độ của người thứ ba, hai người đưa mắt bổ sung cho nhau, bày tỏ viễn cảnh. Trong khi đó, ba con chó tự chúng tập trung lại một khoảng trống, hướng thẳng mũi lên ngọn cây liên tiếp lốc xoáy. Đám lông trên gáy và dọc theo xương sống đến đuôi dựng lên, cho biết chúng đã khám phá ra "vật lạ". Can't report failed!
Quá trình, người Mán lớn tuổi bảo hai người kia:
- Hai chú thích phía dưới đất, đợi tôi leo lên cây, coi còn gì nữa không?
Anh ta xây dựng con dao rừng trong gùi rồi không chờ đợi câu trả lời, thoăn thoắt nắm lấy những nhánh hoa của cây đa, leo lên nhanh như tốc độ. Nhưng lên cao khoảng hai người đầu, anh ta nhắc lại, chăm sóc quan sát.
Đúng lúc đó, trên cành cây có một tiếng vang khác lạ ở một khoảng sân khấu nhất. Rồi một hình thù gì không rõ ràng, loay hoay bấm nút trong đám cành lá cung chịt tối thui, ngẫu nhiên ra rồi lại ngẫu biến đi hai ba lần làm mấy người Man ngơ ngác, chưa mong ra là cái gì.
Đàn chó chuồng bùn chồm lên phun dữ dội hơn nữa, vang rân cả khu rừng.
Trong đám cành lá, cái hình thù chưa rõ kia vươn dài rồi đứng lên. Một cái gì đó như một cánh tay vạch lá, để lộ bộ mặt người mà không phải mặt người. Nhìn kỹ thuật thấy một bộ trơ xương, hai gò má nhô lên sảng khoái, đất cát, nhựa cây bôi lem luốc trên mặt như người rừng với bộ bụi đen thui. Bộ mặt ấy ra khỏi đám mây, lo lắng rồi thư giãn buồn bã nhìn xuống mấy con chó đang hoảng hốt hơn lúc nào hết.
Hai người Mán ở dưới gốc cây vẫn đứng thẳng, không rõ có phải họ đang tìm kiếm không? Đúng lúc đó, cái hình phong cách người trên cây liệng một cái bọc xuống cỏ, rồi một chút giọng nhạt nhạt chán chường hổn mộc cửa hàng lên, nghe thăm dò xa xôi như từ treo ai vẳng tới:
- Các ông ơi! Tôi đây này! Tôi xuống cho các ông bắt. Không phải leo lên cây làm gì, mất công vô ích...!
Một tia nắng nóng chênh vênh giữa mặt con dị biến...Tức thì ba cái miệng cùng la lên một lần:
- Bắt lấy nó đi! Bắt lấy nó!!