Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 19
H
elen là thợ chụp ảnh chứ không phải thợ kim hoàn. Thế nhưng hơn một năm nay, kể từ ngày có được cái vòng cổ, cô biết rõ hình thù cũng như kiểu dáng của nó. Vậy mà cô lại không biết làm cách nào để sửa lại cái vòng. Thậm chí cô còn không biết vật này được làm từ chất liệu gì, chỉ biết rằng nó không được tạo nên bởi bất kì một loại đá quý hay kim loại quý nào.
Amber chăm chú nhìn bản phác thảo và lên tiếng hỏi, “Đó có phải là nút thắt của người Celtic không?”.
“Nếu xét rạch ròi thì cũng không hẳn thế. Những đường đan này lỏng hơn.”
“Không hoàn hảo bằng.” “Đúng vậy”
Helen nhặt viên đá nhỏ lên và xoay qua xoay lại trong tay.
“Thật khó mà tin viên đá nhỏ lại có những khả năng như vậy.”
“Thật khó mà tin tôi sẽ phải rời khỏi đây vĩnh viễn.”
Helen đặt hòn đá xuống và dành toàn bộ sự chú ý cho Amber. “Cô có một gia đình tuyệt vời. Tôi thật không thể nào hình dung được những chuyện cô sắp phải trải qua.”
Kể từ lúc tuyên bố Amber sẽ ra đi, họ không hề đả động gì tới chuyện này. Bởi vì chưa biết được sẽ phải làm gì nên họ quyết định sẽ bắt đầu với những con dao trước. Họ đã sử dụng một loại kim loại phổ thông để tạo ra con dao và đang trong quá trình chế tác một chuôi dao chắc chắn cho cả hai. Chỉ còn sót lại một viên đá, chẳng rõ với mục đích gì. Họ không biết sẽ phải làm gì với nó cả. Điều này cũng chẳng quan trọng lắm. Amber và Helen chưa làm xong cái vòng cổ hay thậm chí chưa thực sự bắt đầu chế tác mà chỉ mới có những ý tưởng sơ bộ.
“Hồi tôi còn nhỏ, tôi thường mơ tưởng rằng một ngày nào đó mình sẽ kết hôn. Tôi biết rằng chỉ khi có chồng, tôi mới có thể rời khỏi gia đình mình. Nhưng khi chị Tara xuất hiện, rồi chuyện gặp Simon và những người khác, tôi biết việc rời khỏi nhà không còn là một lựa chọn nữa.”
“Điều gì đã khiến chị nghĩ tới điều này?”
“Tôi không chịu được khi có ai đó đụng vào tôi, huống hồ gì một gã nào đó không thuộc gia đình mình.”
“Chà chà, chưa có ai thật à?”
“Ừ.”
“Chị chưa từng được hôn ư?”
“Chưa.”
“Có nghĩa là chị còn trinh?” Amber gật đầu. “Ừ.” “Lẽ ra tôi phải nhận ra điều này từ trước. Chà, chán nhỉ?!” Amber gượng cười. “Em sẽ không nhớ những gì em chưa từng biết đến.”
“Ừ thì đúng… nhưng mà… tệ thật. Tôi xin lỗi.”
“Thì tệ mà, tôi cũng từng thấy vậy. Mọi người xung quanh tôi đều đã tìm thấy tình yêu của riêng mình. Một phần trong tôi cũng muốn được như thế.”
“Theo mẹ chị thì, chị sắp tìm thấy rồi đấy.”
Amber lắc đầu. “Mẹ tôi nói rằng một người đàn ông sẽ tìm thấy tôi trong tương lai, và rằng anh ta sẽ chìa bàn tay ra để cứu giúp tôi. Chẳng có chỗ nào mẹ đề cập chuyện tôi sẽ tìm thấy tình yêu hay thậm chí là đam mê cả.
Helen thấy má Amber thoáng ửng hồng khi cô nói những lời cuối. “Khi tôi nghĩ đến một bàn tay chìa ra cho tôi, tôi nghĩ tới một ai đó có thể làm tôi cảm thấy an toàn, ấm áp và được chăm sóc.” Được yêu. “Tôi nghĩ người đàn ông với một bàn tay như thế không đơn thuần là một tấm chăn ấm, mà còn hơn thế nữa.”
Tiếng gõ cửa làm họ ngừng trò chuyện. “Simon đấy.”
Amber đi tới và mở cửa. Simon bước vào. Anh mặc chiếc quần bó và áo sơ mi trắng dài quá hông. Trong nhiều ngày qua thì đây là lần đầu tiên anh có vẻ thư thái. “Trông cô khỏe hơn rồi”, anh nói với Amber
“Cô thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
“Nhưng cô đang lo lắng về chuyện tương lai.” “Đúng vậy.”
Helen thấy mình như “kì đà” khi phải chứng kiến hai người trò chuyện. Họ thân thiết như thể anh em, và dĩ nhiên yêu thương nhau sâu đậm.
“Cô sẽ không đơn độc đâu. Bọn cháu sẽ giúp cô, đúng không nào, Helen?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Amber áp bàn tay lên một bên má của Simon. “Cám ơn cháu”
Simon vỗ vỗ bàn tay của Amber và đi tới đứng cạnh Helen tại bàn. Anh đứng gần đến nỗi cô cảm thấy sức nóng tỏa ra từ người anh và ngửi thấy mùi da thịt của anh. Cả cơ thể cô như vừa được kích hoạt và cô tựa vào gần anh hơn. Simon không hề né tránh khi một phần thân thể cô tựa hẳn vào anh. Anh đưa một ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay của Helen và cô biết rằng anh cũng rất vui khi gặp cô. “Em làm tới đâu rồi?”
“Cũng chưa đâu vào đâu cả. Hẳn là anh nghĩ rằng chuyện này sẽ dễ dàng. Em đeo cái vật chết tiệt này suốt.
Em nhớ từng chi tiết. Sợi dây khá dày nên viên đá này hẳn phải được buộc bởi một nút thắt Celtic. Nhưng ngoài chuyện này thì còn một số cái nữa, và bức hình này không hiển thị được chi tiết lắm.” Helen phe phẩy quyển sách đã du hành đến Scotland cùng với cô. Trong cơn tức giận, cô đã quăng quyển sách vào ba lô. “Tất cả chất liệu dùng để chế tác ra nó thì gần như là vô dụng. Không phải vàng, hay đồng, hay bạch kim. Chỉ là hợp kim thép.
“Giống như kim loại chế tác ra con dao?”
Helen gật đầu. “Đúng vậy. Có lẽ đó là những gì chúng ta cần sử dụng. Thép của con dao khó có thể rỉ sét.”
“Theo anh nhớ thì hình như viên đá được bọc lại ở mặt sau với sáu cái mấu giữ chặt lấy nó.”
“Em hoàn toàn quên chuyện này.”
Helen phác thảo những cái mấu trên bảng vẽ của cô. “Vẫn còn thiếu một cái gì đó”, Simon nói “Giá như em có một bức ảnh.” Máy ảnh của mình. Helen lục trong ba lô và lấy ra cái máy ảnh. “Em có nhờ người chụp ảnh em với một ông già quấn váy tại quán rượu trong đêm đầu tiên em ở Scotland. Em đã đeo sợi dây này.”
Amber tới đứng đằng sau họ khi Helen mở máy ảnh lên. Thật may, cái máy vẫn còn dùng được. Cô xem lướt qua những tấm ảnh mình đã chụp. Phong cảnh, những người đang đi lại quanh khách sạn, những tòa lâu đài cổ bỏ hoang được chụp từ xa.
“Đó là gì thế?”, Amber hỏi.
“Xe hơi đấy.”
“Những thùng xe tự di chuyển?”
Helen ngưng xem lướt những tấm hình và quay sang Amber. Rồi Helen nhận ra sự việc sẽ kì cục ra sao khi cô ấy du hành về tương lai. Ít nhất thì Helen cũng biết về quá khứ và hiểu rằng mình không thể trông đợi chuyện người ta di chuyển bằng xe hơi, hay dùng máy tính, hay sử dụng công nghệ. Dĩ nhiên, Amber đã được kể về tương lại nhưng cô ấy chưa từng thấy bất cứ thứ gì của tương lai, cho tới bây giờ. “Đây là những cỗ xe được gắn động cơ. Chúng tôi gọi nó là xe hơi.”
Mắt Amber sáng lên một niềm thích thú nhỏ. Helen ghi nhớ trong đầu rằng cô phải cho Amber xem kỹ từng bức ảnh mà cô đã chụp để giúp Amber chuẩn bị trước.
“Đây rồi.” Helen tìm thấy bức ảnh và phóng to ra. Kí ức về chiếc vòng cổ lũ lượt tràn qua óc cô. “Không cần phải đoàn mò nữa rồi.”
“Tuyệt thật.” Amber cầm lấy chiếc máy ảnh từ tay Helen và chăm chăm nhìn bức hình. “Hình vẽ của em thật hoàn hảo.”
Những điều mà Helen cho là điều bình thường, hiển nhiên lại là những phát minh vĩ đại đối với Amber. “Đây”, cô nói, lấy lại cái máy ảnh.
Với một vài điều chỉnh, Helen tắt đèn flash và đứng nhích ra sau. “Đứng sát vào nào, Simon”, cô hướng dẫn. “Đã nhiều năm rồi anh không có chụp hình.” Anh đứng gần Amber và vòng tay ôm vai cô ấy.
“Cháu đang làm cái gì thế?”
“Nhìn sang đây nào”, Helen nói với Amber, “Cười nào”. Nụ cười của Amber gượng gạo và không tự nhiên.
Nhưng Helen cũng chụp tấm ảnh. Sau một vài tấm thì Amber đã bắt đầu thoải mái hơn và hỏi, “Em đang chụp ảnh chúng tôi sao?”.
Helen cứ tiếp tục chụp. “Đúng vậy.”
“Nhưng nó chỉ tạo ra những âm thanh nhỏ.”
“Và nó có thể hoàn thành những công việc lớn.” Amber nghiêng đầu sang một bên và một nụ cười tuyệt đẹp làm sáng rỡ gương mặt cô.
“Được rồi.”
Helen tiến lại gần và cho hai người xem cô đã chụp được gì.
Simon nhìn những bước ảnh với thái độ dễ chịu trong khi Amber tỏ ra ngạc nhiên phấn khích. “Tôi đây này.”
Helen cười khúc khích. “Đúng vậy.”
Amber đặt một bàn tay lên cánh tay Helen. “Xin em hãy chụp ảnh cả gia đình tôi. Nhà tôi. Để tôi có thể ngắm nhìn họ khi tôi nhớ nhà.”
“Được quá đi chứ.”
Bất thình lình, Amber chộp lấy Helen và ôm chặt. “Em đã cho tôi một món quà tuyệt vời.”
Cô liếc qua Simon khi anh nháy mắt với cô. “Tôi chưa có làm gì mà.”
“Em đã cho tôi một thứ để có thể nhớ tới mọi người trong nhà. Không phải tôi sẽ quên họ, nhưng cái này sẽ giúp tôi ra đi mà đỡ đau khổ hơn.” Một giọt nước mắt rớt xuống má Amber.
Helen cảm thấy mắt mình ngấn nước. “Thôi nào, đừng làm vậy. Chị làm tôi khóc bây giờ.”
Buông Helen ra, Amber túm chân váy lên và vội vã chạy ra cửa. “Này, cô đi đâu thế?”
“Đi nói với mẹ tôi.” Rồi cô đi mất.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Simon vòng một tay ôm lấy eo Helen và hôn lên trán cô. “Em đã tặng cho cô một thứ mà ngay cả tiền cũng không mua được.”
“Chỉ là tấm hình thôi mà.”
Anh lắc đầu. “Một gia đình sẽ vội cầm lấy thứ gì khi nhà họ bốc cháy?”
“Những thứ có giá trị.”
“Không đâu, tiểu thư ạ, họ sẽ mang đi những tấm ảnh.
Những bức hình về kí ức gia đình mà tiền bạc không thể thay thế được.”
“Em chẳng có tấm ảnh gia đình nào cả. Chẳng có nổi một gia đình để chụp hình với họ”, cô lí nhí.
Simon cầm lấy cái máy ảnh và đặt trên bàn, rồi vòng cánh tay còn lại ôm lấy cô. “Anh rất lấy làm tiếc khi em đã phải sống cô độc một mình.”
Lớp vỏ cứng cáp bọc quanh những cảm xúc về việc phải lớn lên là một đứa trẻ mồ côi bắt đầu rạn nứt. “Anh sẽ không nhớ những gì anh chưa từng biết đến”, những lời của Amber tuôn ra từ miệng cô.
Simon không dễ bị thuyết phục.
Anh nâng nhẹ đầu cô và đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn của anh đầy đam mê. Nó lấy mất hơi thở của cô và nhổ đi thanh sắt chắn ngang trái tim cô. Cánh tay cô vuốt ve bờ vai anh, nhưng anh không đi xa hơn, chỉ đang tận hưởng nụ hôn ngọt ngào đầy hứa hẹn.
Sau lưng họ, ai đó tằng hắng và Helen gần như là nhảy dựng lên. Simon vẫn giữ lấy cô bên mình.
Cả hai nhìn về phía cánh cửa cùng một lúc. “Mẹ.”
Đứng trước cửa là Lizzy và bà đang mỉm cười. “Đừng để mẹ chen ngang.”
Simon trợn mắt. Hai người đã có một mối quan hệ lành mạnh.
“Con à…” Bà bước vào và đóng cánh cửa. “Con nên đóng cửa lại.”
“Bọn cháu chỉ hôn nhau thôi”, Helen chống chế Lizzy xua xua tay trong không khí. “Không phải chuyện đó. Máy ảnh của con vẫn còn ở đây và cả những viên đá nữa. Ai đó sẽ nghĩ gì khi bắt gặp chúng đây.”
“Amber vừa mới đi khỏi rồi ạ.”
“Mẹ biết. Con bé nói mấy đứa đã chụp ảnh.”
Rời khỏi vòng tay của Simon, Helen cầm máy ảnh lên và nhắm. “Amber muốn có hình của mọi người.”
Lizzy tới đứng cạnh Simon và mỉm cười. “Nếu ta sắp phải ra đi, ta cũng sẽ muốn như thế.”
“Mẹ cũng sắp rời khỏi đây mà”, Simon nhắc.
“Chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà. Không đời nào
Fin có thể tống khứ mẹ dễ dàng như thế được.”
Helen chụp một vài tấm trước khi Liz ngăn cô. “Chúng ta sẽ chụp chung với cả gia đình trước khi chúng ta ra đi. Không cần phải làm một mớ bây giờ đâu.”
Sau khi tắt máy, cô nhét nó vào túi. Để nó bên ngoài đồng nghĩa với việc chuốc lấy rắc rối. “Dù gì thì em cũng nên quay trở lại với việc này thôi.” Helen bắt đầu đan những miếng kim loại với nhau. Ít nhất thì chuyện này cũng không đến nỗi khó.
“Mẹ nói chuyện riêng với con một lát nhé?”, Lizzy hỏi con trai mình.
“Được ạ.” Simon quay sang Helen. “Anh sẽ trở lại ngay.”
***
Sảnh nhà khá vắng vẻ. Simon biết rằng có một tên lính canh đang gác trên đầu dãy cầu thang, và không nằm trong phạm vi nghe thấy.
“Vậy là… Con và Helen…?”, Liz hỏi Simon
Chuyện này mới. Mẹ anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tình cảm của anh. Anh cho rằng bà không nghĩ rằng anh có thể dính líu đến những chuyện tình cảm. Lizzy không ngốc. Giả vờ như bà ngốc sẽ xúc phạm bà. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Simon sẽ phải kể cho bà hết mọi chuyện.
“Helen và con.”
Liz chống hai tay lên hông và định la rầy con. Tuy nhiên, bà không giỏi chuyện la rầy cho lắm. “Mẹ thích con bé.”
Simon mỉm cười. “Con cũng vậy.” “Con bé khá sáng dạ”
“Con cũng nghĩ như vậy.”
“Thông minh, nhưng không hoàn toàn sẵn sàng có thể ở đây… cùng con.”
“Mẹ đang có ý gì đây mẹ?”
“Con biết rõ là ở đây không có những hiệu thuốc ngay góc đường để mua thứ này thứ kia. Mẹ đã phải một mình nuôi con trong suốt mười ba năm đầu tiên. Chuyện này không hề dễ dàng.”
À, phải rồi. Mẹ anh đang tính giảng cho anh một bài về chuyện phòng tránh thai. Dù cho không hẳn là chuyện này tồn tại ở thời đại này.
Lizzy tiếp tục. “Cái cách mà tất cả chúng ta sinh nở ở đây… Cứ như thể… nó... nó khởi sự từ trong trứng nước hay sao ấy.”
“Nó khởi sự từ tình dục, mẹ à.”
Bà khẽ nghịch ngợm tay anh. “Con phải đối xử tử tế với con bé ấy.”
“Mẹ thực sự nghĩ phải nói với con chuyện này à?” Cách này hay cách khác thì anh vẫn cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện đang xúc phạm mình. Mẹ anh phải là người biết rõ anh hơn ai hết thảy. Hai mẹ con đã cùng trải qua biết bao nhiêu sóng gió cùng với nhau.
“Mẹ là một người mẹ, vì thế, mẹ phải lo. Mẹ có quyền phải lo. Tình dục tạo ra những đứa trẻ, hẳn mẹ không cần nhắc con chuyện này, và con của con là cháu nội của mẹ. Con lớn lên mà không có cha trong một thời gian dài. Mẹ biết rằng con không muốn con của con phải chịu cảnh tương tự. “Mẹ à!” Simon đặt một bàn tay lên vai mẹ để ngăn những lời la rầy. “Helen và con đều đã lớn cả rồi. Chúng con sẽ tự lo lấy chuyện của mình. Nếu mẹ hiểu rõ con, và con biết rằng mẹ rất hiểu con, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Mẹ vẫn lo.”
“Con yêu mẹ vì điều này.” Nụ cười của anh chợt biến thành vẻ khó chịu. “Nhưng đừng xúc phạm con.”
Anh im lặng nhìn mẹ mình đang quá đỗi kinh ngạc. “Mẹ không có ý xúc phạm con.”
“Nhưng mẹ đã làm vậy” “Mẹ xin lỗi.”
“Con biết.”
Simon bỏ lại mẹ trong sảnh và trở về căn phòng Helen đang làm việc. Khi cô mỉm cười với anh thì cơn giận với mẹ đã biến mất.
Tuy nhiên những lời mà mẹ anh đã nói vẫn còn ở lại.
***
Nơi trú ẩn bí mật Helen mong đợi được chia sẻ với Simon trong những ngày còn lại của họ ở thế kỷ XVI hiện đang được tu sửa thành căn nhà cho Tara và Lora. Dù cho đang giận dữ tột cùng nhưng chuyện gây hấn với một mình Simon không phải là chuyện đáng làm. Cô mệt đến nỗi chẳng làm được chuyện gì ngoài chuyện ngủ vùi.
Rốt cuộc thì sau một vài ngày miệt mài, chiếc vòng cổ cũng được hoàn thành. Với chuyện này thì sự thật rằng họ sớm phải ra đi đã trở nên rõ rệt.
Helen cố chụp hình của cả gia đình ở nhiều nơi khác nhau trong lâu đài. Từ những tháp cao, cô chụp cảnh những ngọn đồi xung quanh. Những tấm cuối cùng chụp tòa lâu đài sẽ phải chờ cho tới khi họ đi khỏi. Không ai được phép ra ngoài những bức tường mà không có binh lính bảo vệ và tất nhiên chỉ để chụp những bức ảnh tầm phào cũng không ngoại lệ.
Những tấm ảnh, nhất là những tấm ảnh kỹ thuật số, tồn tại mãi mãi. Những tấm ảnh này rồi sẽ dẫn tới đâu, cô suy tư.
Những ai sẽ nhìn thấy chúng và chúng có sức ảnh hưởng ra sao tới tương lai? Liệu khi chụp những tấm hình này, cô có đang thay đổi tương lai không? Chẳng phải là một nhiếp ảnh gia nghệ thuật chụp hình với mong đợi được trưng bày tại bảo tàng Smithsonian, Helen nhận ra rằng những tấm hình này có thể sẽ nằm trong dữ liệu nào đó của chính phủ cộp mác Tài liệu “X” về khả năng tồn tại chuyện du hành xuyên thời gian.
Việc cô tải chúng về bằng cách nào, cất chúng ở đâu sẽ phải tính toán thật cẩn thận. Mọi phương án bảo mật an toàn đều phải được tính toán kỹ. Mỗi tấm hình được bỏ vào máy tính đều được đề thời gian và địa điểm chụp. Mặc dù chức năng này sẽ khó thực hiện được trong thế kỷ XVI.
Mà dù cho nó thực hiện được đi chăng nữa thì hẳn chuyên gia phân tích dữ liệu nào đó sẽ nghĩ rằng chiếc máy tính đã bị hỏng.
Helen đứng bên chậu nước, vã nước lên mặt và lên cổ. Chuyện này thì không thể tính là tắm được. Cái cớ vớ vẩn để không phải tắm thật không thể chịu nổi và nhiều người lại cùng có ý tưởng này. Cô không cần phải đợi nữa. Chuyến trở về của họ chỉ cách chưa tới hai mươi giờ nữa thôi. Một khi đêm xuống, họ sẽ rời đi, tìm một chỗ nào đó tĩnh lặng tuyệt đối, và hấp… về với thế kỷ XXI. Tốt nhất là họ phải về tới sân sau nhà bà Dawson, bằng không thì họ sẽ chường mặt lên báo và được khắc họa như một băng dị hợm ăn mặc trang phục của thời Trung đại.
Kế hoạch ban đầu là Helen, Simon, Amber cùng Cian sẽ đáp xuống Scotland để chặn đường Philip và coi thử anh ta đang âm mưu chuyện gì. Vì những vấn đề mới phát sinh, quan trọng hơn, chuyện đến Scotland sẽ phải hoãn lại cho đến khi họ đưa mọi người đến nhà của bà Dawson.
Người bạn tội nghiệp của Helen sẽ được một phen hú vía khi họ đến. Bà ấy sẽ thích chuyện này. Bà ấy sẽ thích cả những phần nhỏ nhặt nhất của chuyện này. Bà Dawson luôn yêu thích trẻ con nhưng chưa từng được ban cho một đứa con nào.
Hãy cẩn thận với những gì bà ao ước? Chuyện trở thành bà ngoại sắp ngốn trọn cuộc đời của bà Dawson.
Tiếng gõ dồn dập nện vào cánh cửa bên dưới sảnh làm Helen tỉnh khỏi những suy tưởng. Tim cô đập liên hồi trong lồng ngực khi cô chạy ra cửa.
Những tiếng la ó bắt đầu kèm theo những tiếng đập cửa. “Chúng ta đi ngay thôi.”
Helen mở toang cửa và nhìn đám hỗn loạn. Bọn trẻ chạy nhào vào ba mẹ mình với những cặp mắt mở to và những đôi môi run rẩy. Simon chỉ mặc mỗi chiếc váy bên trên hông, đập cửa rầm rầm khi chạy xuống sảnh.
Ian chạy hướng ngược lại và to tiếng ra lệnh, “Chỉ mang theo những vật dụng cần thiết và mặc nhanh quần áo. Mọi người sẽ đi trong một tiếng nữa”.
”Chỉ trong một tiếng? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” “Quân đội của kẻ địch đang tới đây”, Ian giải thích “Trong bao lâu nữa thì họ sẽ tới?”
“Hai ngày. Tụi con cần phải rời khỏi đây và chúng ta sẽ thông báo cho những người khác ngay khi con đi khỏi.” Ian áp tay lên một bên má của Amber. “Ta xin lỗi vì con phải ra đi như thế này.”
Amber gật đầu, cố ngăn tiếng thở mạnh khi Ian quay đi và chạy khỏi sảnh.
“Được rồi, đám nhóc. Tụi con đã nghe ông nói rồi đấy. Mặc đồ nhanh lên và chỉ mang theo những gì các con có thể mang. Selma, Briac, hãy giúp những đứa khác.” Tara nắm lấy tay Amber và dẫn cô đi.
Helen định đi theo nhưng Simon ngăn cô lại. “Mọi chuyện ổn chứ?”, cô hỏi anh.
Gian sảnh nhanh chóng trống trơn, và mọi người đang lũ lượt đi theo hướng của Ian.
“Anh muốn chỉ cho em thấy nhiều điều hơn nữa chứ không phải chỉ bó buộc trong những bức tường này. Nhưng chúng ta không còn thời gian.”
Cô thở dài và dựa vào bờ ngực rộng của anh trong một lát. “Đừng lo, Simon ạ. Gã trong cửa hàng nói rằng cái vòng cổ này có thể được dùng nhiều hơn một lần.”
Anh cười và đặt hai tay lên mặt cô. Sau một cái nhìn sâu dường như có thể xuyên thấu, anh hôn nhẹ lên môi cô và quay người để đi theo Ian.
Chỉ một nụ hôn nhẹ thôi nhưng cả cơ thể cô như hân hoan xao động.
“Helen?”, Tara gọi từ phòng Amber, làm cô trở lại với thực tại.