Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 20
A
nh ngạc nhiên trước mức độ căm ghét cô ta. Anh chưa bao giờ ghét ai - có lẽ ngoài cha anh ra. Kể cả mẹ anh. Không có cảm xúc sâu đậm với ai đó thì không cần thiết phải căm ghét. Anh ước sao mình có thể dửng dưng với tiểu thư Sara Illingsworth. Anh gần như thành công khi nghĩ về cô ta với cái tên ấy. Nhưng mắt anh chỉ nhìn thấy Jane Ingleby.
"Em sẽ nhẹ nhõm khi biết mình không buộc phải thường xuyên giáp mặt đức ông chồng lố bịch. Em sẽ ống ở Acton, và em biết ta yêu quý trang viên đó thế nào rồi đấy. Em sẽ chỉ gặp ta mỗi năm một lần hay khi cần gây giống. Nếu mau mắn thì hai năm đầu em sẽ có hai đứa con trai, và ta có thể xem chừng đó là đủ để duy trì nòi giống. Tất nhiên, nếu em tài giỏi vượt bậc, có thể lúc này em đã mang thai rồi." Anh giương chiếc kính một mắt lên và săm soi bụng cô ta. Môi cô ta đã mím lại thành một đường quen thuộc. Anh mừng là cô ta đã lấy lại tự chủ. Trong một lúc cô ta trông tái nhợt, run rẩy và khổ sở, đến nỗi anh suýt đã thương cảm cho cô ta. Nhưng giờ thì đôi mắt xanh ngắt của cô ta đang trừng trừng nhìn anh.
"Ngài quên mất một điều, thưa ngài. Trong xã hội chúng ta phụ nữ không phải là nô lệ, dù đã ở gần ngưỡng đó một cách nguy hiểm. Em phải nói 'Tôi đồng ý' hoặc 'Tôi chấp nhận' hoặc bất cứ lời nào cô dâu phải nói để đồng ý kết hôn. Ngài có thể lôi em đến trước bệ thờ - em thừa nhận ngài mạnh hơn - nhưng ngài sẽ hết sức xấu hổ khi em từ chối lấy ngài." Anh biết mình nên vui mừng trước sự chống đối rõ ràng. Nhưng cô ta đã lừa anh, sỉ nhục anh, biến anh thành tên ngốc một lần. Ý chí của cô ta sẽ phải khuất phục anh trong vấn đề này.
"Vả lại," cô ta thêm vào, "em chưa đến tuổi. Và theo di chúc của cha thì em không thể kết hôn dưới tuổi hai lăm mà không được sự chấp thuận của người giám hộ. Nếu làm vậy, em sẽ mất tài sản thừa kế." "Tài sản thừa kế gì?" Anh nhướng mày.
"Tất cả mọi thứ cha em sở hửu, ngoài Candleford và tước hiệu vốn đã theo luật định. Những dinh thự khác, tài sản - thực ra là mọi thứ - sẽ là của em vào năm hai lăm tuổi, hoặc của chồng em nếu trước đó em kết hôn với sự ưng thuận." Hiển nhiên chuyện đó lỷ giải được rất nhiều điều. Lúc này Durbury có tước hiệu, Candleford và kiểm soát mọi thứ khác. Ông ta sẽ được kiểm soát chúng mãi mãi nếu có thể thuyết phục Sara làm dâu mình - hoặc khiến cuộc sống của cô lao đao đến độ phải vội vàng bỏ trốn với anh chàng khác trước sinh nhật thứ hai lăm.
"Ta cho là nếu em phá luật thì chính Durbury sẽ thừa hưởng tất cả?" "Đúng."
"Vậy thì ông ta có thể thừa hưởng tất cả. Ta quá giàu có rồi. Ta không cần tài sản của v" "Em nghĩ nếu em bị khép tội giết người thì cũng bị tước luôn quyền thừa kế. Có lẽ còn m-mất mạng. Nhưng em sẽ chiến đấu với bất cứ kết cục nào đang đợi mình. Và em sẽ không kết hôn với ai hết, dù hậu quả ra sao. Không phải Charles. Không phải với ngài. Ít nhất là cho đến khi em hai lăm tuổi. Sau đó em sẽ kết hôn hay không tùy theo lựa chọn của mình. Em sẽ được tự do. Em sẽ bị tử hình, giam cầm, lưu đày, hoặc tự do. Cái nào cũng có thể xảy ra. Em sẽ không làm nô lệ cho bất cứ người đàn ông nào dưới cái lốt vợ. Chắc chắn không phải ngài."
Anh im lặng nhìn cô ta không chớp. Tất nhiên cô ta không lảng mắt đi. Cô ta là một trong số ít người có thể chịu đựng ánh mắt săm soi của anh. Cô ta hếch cằm lên. Đôi mắt sắt đá, môi mím lại thành một đường bướng bỉnh. "Lẽ ra ta nên thấy sớm hơn," anh nói với mình hơn là với cô ta "bản chất lạnh lùng rỗng tuếch trong con người em. Em nồng nhiệt khi quan hệ, nhưng tình dục chỉ là thể xác. Nó không chạm đến trái tim. Em có một khả năng mở lòng với tâm tư của người khác rất kỳ lạ. Em trưng ra hình ảnh thông cảm và thấu hiểu. Em tiếp nhận và hấp thụ, sao lại không chứ, như sinh vật dùng máu nạn nhân để sưởi ấm trái tim lạnh giá. Người ta không nhận thấy em thật sự không trao lại gì. Jane Ingleby, con hoang của một quý ông vô danh, được nuôi dạy trong một trại mồ côi chất lượng cao. Đó là tất cả những gì em cho ta - những lời dối trá. Và thân hình tuyệt mỹ của em nữa. Ta mệt mỏi vì tranh cãi với em rồi. Ta còn có những cuộc viếng thăm khác, nhưng sẽ quay lại. Từ giờ cho đến khi ta quay lại em sẽ ở nguyên tại đây."
"Em đã làm tổn thương ngài," cô ta đứng dậy. "Ngài sẽ hài lòng khi biết mình đã trả được hận. Nếu trước đó trái tim em chưa lạnh, thì giờ đây nó đã đóng băng. Em đã dâng hiến và trao tặng hết bản thân mình vì ngài muốn quá nhiều. Em không có cơ hội giãi bày, để được ngài an ủi bằng sự thấu hiếu, đồng cảm và tình bạn. Không có đủ thời gian - chỉ mới một tuần và hôm qua tất cả đã kết thúc quá đột ngột. Ngài cứ đi đi. Em cũng mệt rồi. Em muốn ở một mình. Ngài cảm thấy bị phản bội ư, thưa ngài? Em cũng vậy." Lần này anh không ngăn lại khi cô ta quay người rời khỏi phòng. Anh nhìn theo cô ta. Anh đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Trái tim anh nhức nhối. Trái tìm anh không biết là mình có.
Anh không thể tin cô ta. Anh sẽ không tin cô ta. Không có lần thứ hai nữa. Có phải anh đã phản bội cô ta? Có phải cô ta thực sự đã dâng tặng cho anh sự đồng cảm, tình bạn và tình yêu? Có phải cô ta đã định giãi bày với anh như anh đã chia sẻ với cô ta?
Jane. Tiểu thư Sara Illingsworth.
À, Jane. Anh cất bước rời khỏi phòng và ra khỏi nhà. Chỉ khi đi được một quãng xa, anh mới nhớ đã ra lệnh cho cô ta ở nhà đến khi mình quay lại. Nhưng cô ta đâu phải người ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh. Lẽ ra anh nên bắt cô ta hứa. Quỷ tha ma bắt, anh nên nghĩ đến việc đó mới phải.
Nhung chắc chắn cô ta sẽ không rời nhà ngay đâu. Chắc chắn cô ta sẽ đợi. Anh đi luôn mà không quay lại.
Nếu phu nhân Webb có ngạc nhiên khi quản gia trình khay có tấm danh thiếp và thông báo trước cả khi bà kịp liếc qua rằng Công tước Tresham đang đứng dưới sảnh và thỉnh cầu được tiếp kiến vài phút, thì bà cũng không thể hiện ra mặt lúc Jocelyn xuất hiện. Bà đứng dậy khỏi chiếc bàn viết nhỏ có ngăn kéo mà hình như đang ngồi chăm chú viết thư. "Ngài Tresham phải không?" Bà niềm nở chào.
"Ma’am." Anh cúi chào thật thấp. "Cảm ơn bà vì đã bớt chút thời gian cho tôi." Phu nhân Webb là một quả phụ thanh tao khoảng bốn mươi tuổi mà anh chỉ quen sơ. Phong thái đi đứng của bà lịch sự hơn bất cứ người nào anh biết. Anh giữ một thái độ đặc biệt kính trọng với bà.
"Mời ngài ngồi," bà chỉ vào một chiếc ghế, còn mình ngồi xuống sofa gần đó, "và hãy cho tôi biết điều gì đã đưa ngài đến đây?" "Tôi tin rằng," anh nói, ngồi xuống ghế, "bà có quen tiểu thư Sara Illingsworth, ma'am."
Phu nhân Webb nhướng mày và nhìn anh chăm chú hơn. "Cô bé là con đỡ đầu của tôi. Ngài có tin tức gì về con bé chăng?" "Cô ấy được thuê làm y tá cho tôi ở Dudley House trong ba tuần," anh đáp, "sau khi tôi bị bắn vào chân trong một, ờ, một cuộc đấu súng. Đang trên đường đi làm cho cửa hiệu trang phục nữ thì cô ấy tình cờ gặp tôi ở Hyde Park lúc đang đấu súng. Dĩ nhiên là cô ấy tên giả."
Phu nhân Webb ngồi yên không nhúc nhich. "Con bé vẫn còn ở Dudley House chứ?" Bà hỏi. "Không, ma'am." Jocelyn dựa lưng vào ghế. Anh đang nếm trải cảm giác khó chịu cùng cực không mấy quen thuộc. "Tôi không hề biết danh tính thật của cô ấy cho đến khi một thám tử Bow Street nói với tôi hôm qua. Tôi chỉ biết cô ấy là Jane Ingleby."
"À, Jane," phu nhân Webb nói. "Đó là tên bố mẹ con bé thường gọi. Tên lót của nó." Thật ngu xuẩn vì anh lại thấy ấm lòng khi nghe điều đó. Cô thực sự là Jane, như cô đã nói.
"Cô ấy là một gia nhân, bà phải hiểu điều đó," anh nói. "Cô ấy đã làm cho tôi một thời gian ngắn." Phu nhân Webb lắc đầu và thở dài thành tiếng. "Và ngài không biết nó đã đi đâu. Tôi cũng vậy. Đó là lý do ngài tới đây phải không? Vì ngài tức giận khi phát hiện mình đã bị lừa vào hoàn cảnh chứa chấp một kẻ bỏ trốn? Nếu tôi biết con bé ở đâu, ngài Tresham, thì tôi cũng không nói cho ngài. Hay Bá tước Durbury." Bà thốt ra cái tên đó với vẻ khinh bỉ.
"Nghĩa là bà không tin rằng cô ấy phạm bất cứ tội nào?" Cánh mũi phu nhân Webb phập phồng, dấu hiệu cảm xúc duy nhất. Bà ngồi thẳng băng nhưng duyên dáng, lưng không chạm thành ghế. Dáng vẻ của bà gợi nhắc đến Jane - phong thái của bậc nữ lưu quyền quý.
"Sara không phải kẻ sát nhân," bà cương quyết, "cũng không phải kẻ trộm. Tôi dám cá điều đó bằng cả tài sản và thanh danh của mình. Bá tước Durbury muốn con bé lấy con trai ông ta, kẻ mà con bé hết sức khinh miệt, cô gái sáng suốt. Tôi lại nghĩ khác về kết cục Sidney Jardine phải chịu. Nếu ngài đang giúp Durbury bằng việc đến đây với hy vọng sẽ moi được ở tôi nhiều hơn ông ta mấy ngày trước, thì ngài đang lãng phí thời gian của ngài và tôi. Xin mời ngài về cho." "Bà có tin anh ta đã chết?" Jocelyn nheo mắt hỏi.
Bà chằm chằm nhìn anh. "Jardine ư? Nếu anh ta không chết thì tại sao ông bố phải nói thế?" "Ông ta đã nói thế sao?" Jocelyn hỏi. "Hay ông ta chỉ không phủ nhận cái tin đồn đang lan truyền khắp các phòng khách và câu lạc bộ ở London?"
Bà nhìn anh không chớp. "Tại sao ngài đến đây?" Cả ngày hôm nay anh đã tự hỏi mình sẽ nói gì. Anh không biết nên nói như thế nào. "Tôi biết cô ấy ở đâu. Tôi đã tìm một công việc khác cho cô ấy khi cô ấy rời Dudley House."
Phu nhân Webb lập tức đứng dậy. "Trong thành phố ư? Hãy đưa tôi tới chỗ con bé. Tôi sẽ mang nó về đây nương náu trong lúc nhờ luật sư xem xét kỹ những lời buộc tội lố bịch. Nếu những nghi ngờ của ngài là đúng và Sidney còn sống... Ồ. Con bé đang ở đâu?" Jocelyn cũng đứng lên. "Cô ấy ở trong thành phố, ma'am," anh trấn an bà. "Tôi sẽ đưa cô ấy tới cho bà. Tôi ắt đã đưa cô ấy đến, nhưng tôi phải chắc chắn rằng cô ấy sẽ tìm được nơi trú ẩn an toàn ở đây."
Ánh mắt phu nhân Webb chợt đanh lại. "Ngài Tresham," bà chất vấn, đúng như anh đã lo sợ, "công việc khác mà ngài tìm cho Sara là gì?"
"Bà phải hiểu một điều, ma'am," anh gượng gạo, "cô ấy cho tôi một cái tên giả. Cô ấy bảo tôi rằng mình lớn lên trong trại mồ côi. Rõ ràng cô ấy được giáo dục đàng hoàng, nhưng tôi cứ tưởng cô ấy nghèo khó và không có bạn bè." Bà thoáng nhắm nghiền mắt, nhung bộ đạng vẫn đờ đẫn. "Đưa nó tới chỗ tôi. Và phải có một cô hầu hoặc một phụ nữ đáng trọng nào đó đi kèm con bé."
"Vâng, ma’am." Anh đồng ý. "Cố nhiên tôi xem như mình đã đính hôn với tiểu thư Sara Illingsworth." "Tất nhiên." Có chút lạnh lẽo trong đôi mắt sắc bén đang quan sát anh. "Thật trớ trêu, con bé thoát khỏi một tên đê tiện chỉ để rơi vào nanh vuốt một kẻ đê tiện khác. Mang con bé đến cho tôi"
Jocelyn cúi chào, cưỡng lại thôi thúc khoác lên vẻ kiêu ngạo và giễu cợt quen thuộc. Chí ít người đàn bà này cũng đủ chính trực mà không xoa hai tay vào nhau hể hả trước ý nghĩ bẫy được Công tước Tresham cho con gái đỡ đầu. > "Hãy triệt để tận dụng sự giúp đỡ từ luật sư của bà, ma'am. Trong thời gian đó tôi cũng sẽ dốc sức để minh oan cho hôn thê và giải thoát cô ấy khỏi tên giám hộ không xứng đáng. Chúc bà một ngày tốt lành."
Anh bỏ lại bà đứng thẳng băng, kiêu hãnh và đầy thù địch trong phòng khách. Một người mà anh có thể an tâm gửi gắm Jane. Cuối cùng cũng có một người bạn. Jane ở lì trong phòng ngủ suốt một giờ đồng hồ sau khi Jocelyn đã đi. Cô ngồi bất động trên chiếc ghế trước bàn trang điểm, hai chân xỏ dép để cạnh nhau trên sàn, tay nắm chặt vào nhau trên lòng. Mắt thẫn thờ nhìn vô định xuống thảm.
Rồi cô đứng dậy và cởi tất cả váy áo, mọi thứ đã được mua cho cô. Cô mở tủ lấy chiếc váy muslin giản dị, váy lót trong bền chắc cùng đôi tất đã mang đến London và một lần nữa mặc chúng lên người. Cô chải tóc và tết thành một búi chặt vừa với chiếc mũ bonnet xám. Cô đội mũ, khoác áo choàng cùng màu, xỏ chân vào đôi giày cũ, đi đôi găng tay đen, và sẵn sàng lên đường. Cằm chiếc túi đựng số đồ đạc ít ỏi cùng chiếc vòng tay quý giá, Jane lặng lẽ ra khỏi phòng. Rủi thay Phillip lại đứng sẵn trong hành lang dưới nhà. Anh ta nhìn cô kinh ngạc - cố nhiên là trước giờ cô chưa từng ra ngoài, và cô lại ăn mặc vô cùng giản dị.
"Cô định ra ngoài sao, ma'am?" Anh ta hỏi một cách thừa thải. "Vâng." Cô mỉm cười. "Chỉ là một chuyến đi dạo và hít thở không khí trong lành thôi, Phillip ạ."
"Vâng, ma’am." Anh ta vội vã mở cửa và ngập ngừng nhìn vào chiếc túi trên tay cô. "Tôi sẽ nói với đức ngài rằng cô đi đâu ạ, nếu ngài ấy quay lại?" "Cứ bảo là tôi đi dạo." Cô giữ nguyên nụ cười khi bước ra ngoài ngưỡng cửa, lập tức cảm nhận được nỗi hoảng hốt của một người sợ ngã khỏi mép vực. Nhưng cô quả quyết bước tới. "Tôi không phải là tù nhân ở đây, anh biết đấy."
"Không, tất nhiên là không, ma'am" Phillip hấp tấp tán đồng. "Chúc cô đi dạo vui vẻ, ma'am." Jane muốn quay lại đàng hoàng từ biệt anh ta. Phillip người dễ chịu, luôn sốt sắng làm h lòng người khác. Nhưng cô chỉ tiếp tục dấn bước và lắng nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng.
Như cánh cửa một nhà tù. Chặn cô ở ngoài.
Có thể mình nhạy cảm quá. Chưa đầy năm phút sau khi có linh tính đó, cô đã nhận ra đúng là mình đang bị theo dõi. Nhưng cô sẽ không quay lại để kiểm tra. Cũng không tăng tốc - hoặc chậm lại. Cô rảo bước dọc vỉa he với một nhịp chân đều đặn, lưng vươn thẳng, cằm hếch lên. "Tiểu thư Sara Illingsworth? Xin chào cô."
Giọng nói khá hòa nhã, không vút cao, vang lên ngay sau lưng cô. Cô cảm thấy như thể một loài bò sát đang bò dọc sống lưng mình. Nỗi khiếp đảm tấn công hai đầu gối cô, làm ruột gan cô lộn tùng phèo. Cô dừng chân và từ từ quay lại. "Một nhân viên của Bow Street, tôi đoán vậy?" cô cũng nói bằng giọng hòa nhã. Nom anh ta chẳng phù hợp với cương vị đó. Không cao cũng không vạm vỡ, bộ dạng chẳng khác gì một anh nhà nghèo học đòi.
"Vâng, thưa cô. Xin phục vụ cô," tay thám tử nói, chòng chọc nhìn cô, chẳng chút kính trọng. Thì ra Jocelyn đã nhầm. Anh không xua được kẻ theo dõi ngôi nhà. Anh đã mô tả viên thám tử là nhạy bén, nhưng không đoán được rằng người đó quá nhanh nhạy nên khó mà đuổi đi một khi anh ta biết con mồi ở rất gần.
"Tôi sẽ không cản trở công việc của ông," Jane ngạc nhiên trước sự bình tĩnh trong giọng mình. Thật bất ngờ khi nỗi khiếp đảm lại lùi dần khi người ta đối đầu thẳng với nó. "Tôi đang trên đường đến khách sạn Pulteney để gặp Bá tước Durbury. Ông có thể hộ tống tôi đến đó và nhận lấy tất cả công trạng bắt được tôi, nếu muốn. Nhưng ông không được lại gần hơn hoặc chạm vào tôi. Nếu ông làm vậy, tôi sẽ la to hết sức - xung quanh có vô số xe ngựa và khách bộ hành. Tôi sẽ dựng lên mọi câu chuyện tôi có thể nghĩ ra để thuyết phục khán giả rằng ông đang bám đuổi và quấy rối tôi. Chúng ta thỏa thuận chứ?" "Sự thế là thế này, thưa cô." Giọng tay thám tử nghe tiếc rẻ. "Mick Boden không để bọn tội phạm thoát khỏi tay một khi đã lọt vào tầm mắt. Tôi không ngu ngốc để chúng thoát khỏi dây trói chỉ vì chúng là những quý cô và biết cách ăn nói ngọt ngào. Và tôi không thỏa thuận với tội phạm. Cô hãy im lặng sau khi tôi trói hai tay cô ra sau lưng bên dưới áo choàng, và sẽ không làm mình xấu hổ. Tôi biết các quý cô không thích bị mất mặt giữa chốn công cộng."
Con người này có thể nhạy bén, nhưng chắc chắn không sáng suốt. Anh ta quả quyết bước về phía Jane, một tay thọc sâu trong túi. Cô bèn mở miệng và hét lên - hét to lên. Chính cô cũng giật mình. Cô chưa bao giờ thích la hét, kể cả khi còn nhỏ. Tay thám tử nom vừa giật mình vừa kinh hãi. Bàn tay anh ta rút phắt ra khỏi túi, nắm chặt một cuộn dây thừng. "Nào, không cần lồng lộn lên như thế," anh ta gằn. "Tôi sẽ không..."
Nhưng Jane chẳng bao giờ biết được anh ta không định làm gì. Có hai quý ông dừng lại và bắt đầu xuống ngựa. Một cỗ xe thuê đột ngột dừng lại phía bên kia đường, và người xà ích lực lưỡng vừa nhảy từ chỗ ngồi xuống vừa quát bảo thằng bé quét đường giữ đầu lũ ngựa. Một cặp vợ chồng già trung lưu đứng đắn vừa vượt qua Jane, liền xoay người váà hối hả quay lại. Một khách bộ hành cao to vạm vỡ, trông như võ sỹ quyền anh không biết từ đâu xuất hiện và ghì chặt Mick Boden từ phía sau, bẻ quặt hai tay anh ta ép vào sườn. Chính hành động này đã cắt ngang câu nói của Mick. "Hắn sàm sỡ tôi," Jane nói với những người giải cứu đang vây quanh cô. "Hắn định trói tôi lại bằng thứ đó," cô run run chỉ vào sợi dây thừng - "và bắt cóc tôi."
Tất cả mọi người lên tiếng cùng một lúc. Võ sỹ quyền anh đề nghị siết chặt hơn đến nôn ra mật xanh mật vàng mới thôi. Người xà ích gợi ý quẳng hắn lên xe chở tới chỗ quan tòa gần nhất, nơi hắn chắc chắn bị kết án treo cổ. Một trong hai quý ông cưỡi ngựa đưa ra ý kiến rằng sẽ thật đáng tiếc nếu treo con cóc ghẻ này lên trước khi sửa sang lại tí chút gương mặt hắn. Ông lão đáng kính thì không hiểu tại sao một tên côn đồ bất hảo như thế lại được phép nhởn nhơ đi lại trên những con đường của một thành phố văn minh, gây ra nỗi khiếp đảm cho các công dân nữ. Vợ ông choàng một cánh tay vỗ về qua vai Jane và chắt lưỡi xuýt xoa với vẻ vừa lo lắng vừa giận dữ. Mick Boden nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh ngay cả khi y không thể thoát ra. "Tôi là một thám tử Bow Street," y tuyên bố bằng giọng uy quyền. "Tôi sắp bắt giữ một tên trộm và giết người khét tiếng, và tôi khuyên các vị chớ nên can thiệp vào công việc của luật pháp."
Jane hếch cằm lên. "Tôi là tiểu thư Sara Illingsworth," cô căm phẫn, hy vọng không ai trong số khán giả từng nghe về cô. "Tôi đang trên đường đến thăm bác tôi và cũng là người giám hộ, Bá tước Durbury, ở khách sạn Pulteney. Ông sẽ rất bực bội khi thấy tôi ra ngoài mà không mang theo hầu gái. Cô gái tội nghiệp ấy đang bị cảm lạnh. Tất nhiên lẽ ra tôi nên mang theo một gia nhân khác, nhưng tôi không hề biết có những gã liều lĩnh sàm sỡ các quý cô ngay giữa ban ngày ban mặt." Cô rút khăn tay trong túi áo choàng ra và ấp lên miệng. Mick Boden trách móc nhìn cô. "Giờ cô không cần giờ mấy cái trò này ra nữa đâu."
"Nào, cô gái thân mến," bà lão nói, khoác lấy tay Jane. "Chúng tôi sẽ lo liệu để cô đến khách sạn Pulteney an toàn, phải không anh Vernon? Nó cách đường đi của chúng tôi không xa." "Cô cứ đi đi, thưa cô," một trong hai kỵ sỹ bảo Jane. "Chúng tôi biết chỗ tìm cô nếu cần cô làm chứng. Nhưng tôi định làm cho ra phải quấy mà không cần phiền đến quan tòa. Cô cứ đi đi."
"Các vị nghe này," Mick Boden còn đang nói khi Jane bắt đầu đi xuôi con phố, với ông lão và vợ hộ vệ hai bên. Ở vào hoàn cảnh khác chắc cô sẽ thấy thích thú. Còn giờ, cảm giác dũng cảm - cuối cùng cô cũng đang làm điều gì đó - trộn lẫn với sự hãi. Anh ta đã định trói hai tay cô lại. Cô nồng nhiệt cảm ơn hai người hộ tống khi đến cửa khách sạn Pulteney, và hứa rằng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ngu ngốc là đi trên đường phố London một mình nữa. Họ tử tế đến nỗi cô cảm thấy tội lỗi vì đã lừa họ. Cho dù, tất nhiên, cô không phải kẻ trộm cũng như sát nhân. Cô bước vào khách sạn.
Vài phút sau, cô gõ lên cánh cửa dãy phòng của Bá tước Durbury, khước từ đề nghị chờ dưới sảnh khách sạn trong lúc người ta thông báo với Bá tước. Cô nhận ra người hầu riêng của bác mình, Parkins, người mở cửa, và ông ta cũng nhận ra cô. Hàm ông ta trễ xuống một cách thiếu tế nhị. Jane cứ bước tới mà không thèm nói lời nào, và ông ta khôn ngoan nhảy dạt sang một bên. Cô thấy mình ở trong một phòng khách riêng rộng rãi và lịch sự. Bá tước ngồi ngay bàn, lưng hướng ra cửa. Tim cô bắt đầu đập thình thịch trong ngực, trong cổ họng, trong tai ngoài ý muốn.
"Ai thế, Parkins?" Ông ta hỏi, không quay lại. "Chào bác Harold," Jane cất tiếng.
Jocelyn định đưa Jane đến chỗ phu nhân Webb không chậm trễ. Thật sự không hay nếu cô ở chỗ cũ lâu hơn. Anh sẽ bà Jacobs đi kèm cô trong cỗ xe của mình. Nhưng trong lúc buộc phải cho xe chạy qua Hyde Park, anh vô tình chứng kiến cảnh tượng một nhóm đông các quý ông cưỡi ngựa cách con đường nhỏ anh đi qua một quãng, nhiều người đang nói liến thoắng và hoa chân múa tay vẻ kích động.
Anh nghĩ đó là một vụ tranh cãi do say xỉn. Thường thì anh sẽ không chần chừ tiến lại gần hơn và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng hôm nay anh có nhiều việc quan trọng hơn cần giải quyết và ắt anh sẽ giục ngựa đi tiếp nếu không chợt nhận ra một trong những quý ông hung hăng đó là em trai mình. Ferdinand đang gây gổ? Có lẽ nó đang dấn sâu vào vũng nước mà tính cách Dudley sẽ không cho phép nó ngoi lên cho đến khi chìm nghỉm? Chà, điều tối thiểu anh có thể làm, Jocelyn nghĩ với tiếng thở dài cam chịu, là tiến đến ủng hộ tinh thần cho nó.
Sự xuất hiện của anh được chú ý, trước hết là những người không tham gia vào cuộc đấu khẩu ầm ĩ, rồi đến những người trong cuộc. Đám đông quay lại khi một người trông thấy anh tiến đến và sự im lặng lạ lùng bao trùm. Jocelyn gần như ngay lập tức hiểu rõ lý do. Cuối cùng chúng cũng có mặt đông đủ, cả năm tên - anh em nhà Korbes. Rõ ràng là chúng sợ không dám chường mặt riêng lẻ ở bất cứ chỗ nào của London, nên hôm nay trình diện cả đội ngũ trước thiên hạ.
"Tresham!" Perdinand kêu lớn. Cậu ta nhìn một lượt năm tên với vẻ đắc thắng. "Giờ thì xem ai mới là tên con hoang hèn nhát!" "Trời đất." Jocelyn nhướng mày. "Ai mà lại dùng thứ ngôn ngữ thô tục như thế chứ Ferdinand? Anh nhẹ cả người vì đã không ở đây nghe tận tai. Và ai là người nhận sự miêu tả hà khắc đến vậy?"
Tuy là một người nói chuyện buồn tẻ trên bục giảng kinh mục sư Josiah Forbes, công bằng mà nói, không có cái vẻ gian giảo lén lút và yếu đuối. Hắn xăm xăm bước lên đến khi đầu gối gần như chạm vào đầu gối Jocelyn, hiên ngang rút găng tay ra, rồi lên tiếng. "Mày, Tresham," hắn nói, "là đồ con hoang hèn nhát và phá hoại gia đình người khác. Mày sẽ gặp tao nếu mày muốn kháng lại lời buộc tội nào."
Hắn vươn người tới và đập găng tay ngang qua má Jocelyn. "Rất vui lòng," Jocelyn c trả lời. "Người trợ giúp của anh có thể gặp ngài Conan Brougham ngay khi cậu ấy thấy tiện."
Đại úy Samuel Forbes, chói lọi trong quân phục màu đỏ tươi, thế chỗ mục sư Forbes trong tiếng rì rầm phắn khích cao độ của đám đông khán giả. Jocelyn đoán rằng những tên Forbes còn lại đang xếp thành một hàng lố nhố ờ phía sau. Anh đưa tay che miệng ngáp một cách tế nhị. "Và mày sẽ gặp tao vì những vấn đề danh dự của em gái tao, Tresham," Đại úy Forbes đập găng vào đúng bên má ấy của Công tước.
"Nếu số phận cho phép," Jocelyn êm ái bảo hắn. "Nhưng anh hãy hiểu rằng nếu anh trai anh đã làm óc tôi bắn tung tóe khắp bãi chiến trường danh dự trước khi tôi có thề giữ lời hẹn của chúng ta, tôi sẽ buộc phải từ chối lời mời của anh - hoặc chí ít Brougham sẽ thay mặt tôi từ chối." Đại úy Forbes quay ngựa đi, và hình như đến lượt ngài Anthony Forbes. Nhưng Jocelyn giơ tay lên ngăn lại và khinh bỉ nhìn suốt lượt ba anh em. "Các vị phải thử lỗi," anh êm ái nói, "nếu tôi khẩn khoản từ chối cơ hội gặp gỡ ai trong ba người trên chiến trường danh dự. Chẳng có danh dự nào trong việc có trừng phạt một người mà không đối mặt thách đấu ngay từ đầu. Và tôi có một nguyên tắc riêng là chỉ đấu súng với những quý ông. Chẳng chút quân tử khi cố lảm tổn thương một người đàn ông bằng cách mưu sát em trai anh ta."
"Và người em trai cũng chẳng cần dè dặt," Ferdinand nóng nảy thêm vào, "đứng lên đáp trả thủ đoạn hèn nhát nhắm vào mình." Số khán giả mỗi lúc một đông lác đác vỗ tay tán thưởng.
"Ba người," Jocelyn nói, giơ roi ngựa lên và lần lượt chỉ vảo từng tên, "sẽ bị chính ta trừng phạt ngay tại đây và bây giờ, nhưng ta đề nghị chuyển đến chỗ kín đáo đằng kia. Ta chấp cả ba cùng một lúc. Các vị an tâm vì ta là một quý ông và sẽ không giở thủ đoạn của lũ lưu manh xỏ lá bằng cách ép buộc. Nhưng sẽ không có luật lệ và sẽ không có người trợ giúp. Đây không phài cuộc chiến danh dự." "Ôi, anh Tresham," Ferdinand hớn hở thốt lên "hết sảy. Nhưng sẽ là hai chọi ba. Đây cũng là trận chiến của em và em sẽ không để mình bị gạt ra ngoài màn trừng phạt thú vị này." Vừa nói cậu vừa nhảy xuống và dắt ngựa của mình về hướng bụi cây mà Tresham đã chỉ. Phía đó cỏ mọc dày và lại không có đường, cho nên hiếm khi kỵ sỹ và khách bộ hành lui tới đó.
Ba anh em nhà Forbes, đúng như Jocelyn đã đoán, không thể né tránh cuộc đối đầu mà không bị mất mặt. Những quý ông khác tụ tập phía sau chúng, sung sướng trước cơ hội bất ngờ được xem màn đấm đá ở chính công viên Hyde Park. Jocelyn cởi áo vét và áo gi lê trong lúc em trai anh cũng làm thế bên cạnh. Rồi cả hai cùng bước ra vòng tròn mọc đầy cỏ, được đám người quen xúm lại xem tạo thành.
Chưa đầy hai phút Jocelyn đã thất vọng và khinh miệt nhận ra trận giao tranh chẳng cân sức. Wesley Forbes thích sử dụng đôi chân mang giày ống và rõ ràng hy vọng vô hiệu hóa từng đối thủ bằng cú đá hiểm hóc của mình. Không may cho hắn, Ferdinand phản xạ cực nhanh, lập tức túm lấy chân hắn giữa không trung bằng cả hai tay như túm một quả bóng rồi dùng một cẳng chân dài hơn hẳn của mình đá bốp vào cằm hắn. Sau đó, trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt từ số đông khán giả, cuộc chiến chỉ còn hai chọi hai.
Ngài Anthony Forbes, thụi được một cú ăn may vào bụng Jocelyn, trong một lúc cố ăn miếng trả miếng nhưng chẳng mấy chốc bắt đầu bù lu bù loa rằng thật bất công khi hắn bị đánh vì chính Wes mới là kẻ can thiệp vào cỗ xe song mã. Đám đông ồ lên chế nhạo.
"Vậy thì cỏ lẽ đó chính là sự khen thưởng," Jocelyn bảo hắn khi anh đâm xuyên qua lớp phòng thủ của Anthony và chờ lâu hơn mức thực sự cần thiết trước khi tung ra cú chí mạng, "vì ta lại đánh nhầm đứa em." Cuối cùng anh kết thúc bằng một cú móc trái và một cú móc phải từ dưới lên, nó làm đối thủ của anh gục xuống như thanh chắn đổ sập trước một quả bóng cricket.
Trong lúc ấy Ferdinand dùng bụng Joseph làm quả bỏng tập đấm. Nhưng nghe thấy tiếng tán thưởng khi Anthony bị hạ, cậu liền kết thúc trận đấu của mình bằng một cú đấm trời giáng giữa mặt đối thủ. Hai đầu gối Joseph khuỵu xuống và hắn lăn ra đất, ôm cái mũi bê bét máu, không buồn cố gắng đứng dậy. Jocelyn bước về phía hai tên còn lại, từ nãy đến giờ vẫn im thin thít đứng nhìn. Anh gật đầu khá nhã nhặn. "Ta sẽ đợi thông báo từ ngài Conan Brougham."
Ferdinand, không bị vết thâm tím nào rõ rệt trên người, đang mặc lại áo vét và cười hân hoan. "Người ta muốn cả năm tên, nhưng không nên tha lam quá. Anh làm tốt lắm, Tresham. Thế mới hứng thú chứ! Không có cuộc đấu súng nào cho ba tên kia ngoài một trận đòn đơn giản. Và lượng khán giả đủ để phát tán câu chuyện trong những tuần tới. Chúng ta đã nhắc mọi người nhớ hậu quả sẽ ra sao khi động đến một Dudley. Anh đến White chứ?" Nhưng Jocelyn vừa chợt nhận ra mình đã mất bao nhiêu thời gian cho trận giao tranh này.
"Để sau đi vì giờ anh có việc quan trọng phải làm gấp." Anh nhìn em trai vẻ cân nhắc trong lúc vẫy tay với những quý ông sắp lao đến chúc mừng họ và trèo lên ngựa. "Ferdinand, hãy làm giúp anh một chuyện." "Bất cứ chuyện gì." Em trai anh vừa ngạc nhiên vừa hài lòng. Jocelyn chẳng mấy khi nhờ cậu việc gì.
"Cậu hãy lan truyền một tin," Jocelyn nói, "tất nhiên là làm sao cho khéo, rằng hóa ra cô Jane Ingleby, y tá cũ của anh và là tâm điểm trong bữa tiệc của anh, chính là tiểu thư Sara Illingsworth. Rằng anh may mắn tình cờ phát hiện ra và đã đưa cô ấy đến chỗ phu nhân Webb. Rằng các tin đồn xung quanh tên tuổi cô ấy sắp được chứng minh là những lời thêu dệt vô căn cứ nhất." "Ôi chà." Ferdinand nom hết sức hứng khởi. "Làm sai anh phát hiện ra thế, Tresham? Làm sao anh tìm được cô ấy? Làm sao..."
Nhưng Jocelyn giơ một tay lên ngăn lại. "Cậu làm được chứ? Tối nay có tiệc tùng nào trong giới không?" Dạo này anh không cập nhật tin tức. "Có một vũ hội" Ferdinand đáp. "Phu nhân Wardle tổ chức. Chắc chắn là vô cùng hoành tráng."
"Thế thì gieo tin ở đó," Jocelyn nói. "Những gì cậu cần làm là nói ngắn gọn, một lần là đủ. Có lẽ hai cho chắc ăn. Nhưng chỉ thế thôi." "Chuyện gì..." Ferdinand mở miệng, nhưng Jocelyn đã lại giơ tay ỉên.
"Để sau," anh nói. "Anh phải đi đưa cô ấy đến cho phu nhân Webb. Mọi chuyện sắp đến dồn dập, Ferdie. Nhưng chúng ta sẽ giải quyết được." Thật hay, anh nghĩ trong lúc phóng ngựa trên đường, khi phát hiện em trai mình cũng có thể là một người bạn, như thời thơ ấu.
Vậy là thêm hai cuộc đấu súng nữa phải đối mặt - sau khi anh giải quyết x toàn bộ mớ bòng bong này với Jane. Liệu cô có phá vỡ nguyên tắc cứng nhắc, anh tự hỏi, là xù lông khi bị tháp tùng đến chỗ phu nhân Webb khi mà cô đã định làm chuyện khác trước? Người phụ nữ chết tiệt, chỉ toàn làm người khác điên đầu!