Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
rong những ngày xưa, một cô gái thích một chàng trai thì luôn phải đảm bảo rằng chàng ta sẽ giành được chiến thắng khi họ cùng nhau chơi bài hay chơi board games.
"Chơi Rắn"
Bài viết cho Chik
Họ đã thay đồ xong đúng lúc cho bữa tiệc trà của Molly ở vọng lâu, cái mà cô đã quyết định sẽ tổ chức vào lúc 3 giờ thay vì 5 giờ bởi vì nó sẽ tốt hơn cho bọn trẻ. Cô đã phàn nàn với Phoebe rằng mấy cái đĩa giấy và những bánh cô mua ở cửa hàng đã làm cô thất vọng so với những tấm hình được in trên tạp chí Victoria, nhưng Kevin biết rằng cô quan tâm nhiều đến việc có được một khoảng thời gian vui vẻ hơn là mang lại những đồ ăn Trung Quốc hảo hạn.
Anh gật đầu với Lilly, người đang đi cùng với Charlotte Long và người bạn Vi của Charlotte. Anh vừa mới nhận ra rằng các cư dân ở đây đang che chắn bà khỏi những ánh mắt tò mò của các vị khách trọ ngắn ngày tại khu B&B. Anh đã nghĩ đến việc đi đến và nói chuyện với bà, nhưng anh không thể suy nghĩ được mình sẽ nói những gì.
Molly đang giữ mình xung quanh những con chó xù lon ton và đám trẻ ồn ào. Cô có một cái kẹp dắt hình trái tim đỏ trên mái tóc mình, quần jeans hồng, bên trên là màu tím, và một dải đăng ten màu xanh sáng trên đôi giày đế mềm của cô. Cô đang là một dải cầu vòng di động, và chỉ cần nhìn cô thôi cũng đã khiến anh bật cười.
"George!" Molly nhảy cẩng lên vui mừng vẫy với Liam Jenner khi ông đi ra khỏi chiếc xe tải nhỏ vào khoảng lúc 4 giờ và hướng về phía họ. “George Smith! Cám ơn vì đã đến.”
Jenner cười và tiến đến trao cho cô một cái ôm. Ông có thể đã lớn tuổi, nhưng ông vẫn đẹp trai một cách chết tiệt, và Kevin đã không điên lên với cái cách ông và quý cô thỏ dính vào với nhau.
“Ông phải gặp chị gái của tôi. Chị ấy thường xuyên đến những buổi triển lãm tranh ở New York, nhưng tôi sẽ không nói với chị ấy ông là ai.”
Yeah, đúng thế. Cặp mắt của Molly ánh lên vẻ tinh nghịch, nhưng Jenner không hề biết gì cả. Ông đã bị lừa.
Khi người nghệ sĩ tiến về phía Phoebe, ông đang bước đến ngay sau Lilly. Có thể Liam đã quá mệt mỏi với tất cả mọi sự cự tuyệt của bà tại bàn bếp vào mỗi buổi sáng. Kevin không thể hiểu được nó. Nếu Lilly không thích được ở gần ông, vậy tại sao bà lại xuất hiện vào mỗi bữa sáng?
Anh liếc nhìn từ Lilly sang Molly và cố gắng nhớ xem chính xác cái khoảnh khắc khi sự tập luyện kiên trì của anh được đền đáp bởi những phụ nữ dễ thương vây quanh lấp đầy ngay trước mặt anh. Anh kéo mạnh cái mũ lưỡi trai xuống đầu mình và tự hứa rằng anh sẽ xem băng quay lại trận đấu vào tối nay.
Những người đàn ông muốn nói về bóng đá, Kevin và Dan chiều theo. Khoảng năm người lớn đã ra về, nhưng bọn trẻ vẫn thích thú ở lại, và Kevin đã quyết định anh sẽ dựng một cái vòng lưới bóng rổ vào ngày mai. Có thể anh sẽ mua một số bè cao su. Và một vài chiếc xe đạp. Bọn trẻ nên có được những chiếc xe đạp trong khi chúng ở đây.
Cody và những cậu bé O’Brian chạy đến, khuôn mặt chúng đẫm mồ hôi và quần áo thì cáu bẩn. Giống như cái cách một đứa trẻ nên được nhìn thấy vào mùa hè.
“Hey, chú Kevin! Chúng ta có thể chơi bóng được không?”
Anh có thể cảm thấy nụ cười giãn rộng chiếm toàn bộ khuôn mặt cậu. Một trò chơi bóng mềm trên bãi cỏ rộng, ngay chính nơi đã từng có một cái lều di động… “Chắc chắn chúng ta có thể. Nghe này! Tất cả mọi người ai muốn tham gia chơi trò bóng mềm[**], giơ tay lên nào.”
Những cánh tay được giơ rợp cả khoảng không. Tess và Julie giơ theo, và Andrew đã bắt đầu hô và nhảy. Ngay cả những người lớn cũng rất hào hứng.
“Chơi bóng mềm là một ý kiến rất tuyệt.” Bà Charlotte Long ngồi trên cỏ nói vui vẻ. “Chia đội đi, Kevin.”
Anh cười với sự vui vẻ của bà. “Cháu muốn trở thành đội trưởng không Cody?”
“Chắc chắn.”
Anh tìm xung quanh cho một đội trưởng khác và định chọn Tess, nhưng một điều gì đó về cái cách Hannah ngồi trên chân bố mình và đang vuốt ve những con chó xù thu hút anh. Anh đã nhìn thấy tay cô bé khẽ nhấc lên một tí, rồi chỉ lại đặt vào lòng mình. “Hannah, cháu thì thế nào? Cháu có muốn trở thành một đội trưởng nữa không?”
Kevin bất ngờ khi thấy Dan hạ thấp đầu mình xuống và lầm bầm cái gì đó.
“Không, chú Kevin!” Tess và Julie cùng khóc thét lên. “Không phải Hannah!”
Gần như cô thỏ trong Molly đã bị anh làm bất ngờ, người mà được cho là cực kì nhạy cảm xung quanh trẻ em. “Uh… có thể sẽ tốt hơn nếu anh chọn một người khác.”
Chuyện gì với những người này vậy?
May mắn thay, sự nhẫn tâm của họ đã không làm Hannah bối rối, người đang nhảy lên, vuốt thẳng quần short của mình, và trao cho anh nụ cười nhìn giống hệt như dì của cô bé. “Cảm ơn, chú Kevin. Nhưng họ không bao giờ để cháu làm đội trưởng đâu.”
“Đó là bởi vì em ấy–”
Phoebe đặt tay trên miệng của Tess, nhưng ngay cả cô nhìn cũng rất đau khổ.
Kevin đã ghê tởm với tất bọn họ. Không ai có nhiều tính cạnh tranh quyết liệt hơn anh, nhưng anh sẽ không bao giờ tự hạ thấp mình để làm cho một đứa bé cảm thấy tồi tệ chỉ bởi vì cô bé không phải là một vận động viên. Anh trao cho cô bé một nụ cười yên tâm. “Đừng chú ý đến họ, cháu yêu. Cháu sẽ là một đội trưởng tuyệt vời. Cháu thậm chí còn được phép chọn đội trước.”
“Cảm ơn.” Cô bé bước về phía trước và quan sát đám đông. Anh chờ đợi việc cô bé sẽ chọn hoặc anh hoặc là bố mình. Cô bé làm anh bất ngờ khi chỉ thẳng về phía mẹ mình, một phụ nữ chơi rất tệ đến nỗi những thành viên kì cựu của đội Ngôi sao thêm vào thói quen lên lịch hẹn nha sĩ chỉ để họ có cớ rời đội picnic trước khi trò chơi bóng mềm thường niên diễn ra.
“Cháu chọn Mẹ.”
Kevin cúi gần hơn và hạ thấp giọng. "Trong trường hợp cháu không chắc chắn, Hannah, cháu có thể chọn bất kỳ ai cháu muốn, bao gồm cả những chàng trai. Nó có nghĩa là cả bố cháu. Chú. Cháu có chắc chắn rằng cháu muốn chọn mẹ mình đầu tiên không?"
"Con bé chắc chắn." Dan thở dài từ phía sau anh. "Chúng ta tiếp tục nào.”
Hannah nhìn lên Kevin và thì thầm: "Mẹ sẽ cảm thấy tổn thương vì không ai muốn mẹ vào đội bóng của họ cả."
Tess cắt ngang xương đúng với tư cách một cô bé mới chỉ có 11tuổi. "Đó là bởi vì mẹ chơi rất tệ."
Phoebe khịt mũi và vỗ nhẹ lên vai đội trưởng đội của cô, thật thuận tiện khi quên rằng không có ai ủng hộ cô trước đây. “Chú ý này con, Hannah. Một thái độ chiến thắng thì quan trọng hơn nhiều so với một năng khiếu tự nhiên.”
Không giống như Hannah, Cody không phải kẻ ngốc, và cậu đã chọn năng khiếu tự nhiên hơn là thái độ chiến thắng. "Cháu chọn chú Kevin."
Dan đứng dậy từ bãi cỏ và di chuyển gần hơn về phía con gái mình. "Hannah, con yêu, bố ở đây. Đừng quên bố đấy. Bố sẽ bị tổn thương nếu con không chọn bố đấy.”
"Bố sẽ không đâu." Hannah trao cho anh một nụ cười rực rỡ, quay đi, và gắn chặt mắt mình vào Lilly, người đang nói chuyện về làm vườn với một số phụ nữ lớn tuổi, và như Kevin có thể nhớ, đã không giơ tay. "Cháu chọn bà."
"Ta à?" Lilly nhìn hài lòng và đứng dậy. "Lạy Chúa, ta đã không chơi bóng mềm từ khi còn là một thiếu nữ."
Hannah mỉm cười với mẹ cô. "Đây sẽ là một đội rất tuyệt vời. Rất nhiều thái độ chiến thắng."
Cody, người không để cho bất kỳ ngọn cỏ nào mọc dưới chân của mình, đã chọn Dan.
Một lần nữa Kevin bước vào, cố gắng để giúp Hannah bằng cách chỉ tay về phía cậu bé lớn tuổi nhất của nhà O'Brian. "Chú đã xem Scott ném bóng xung quanh đây trước đó. Cậu ấy là một vận động viên khá tốt."
"Hãy giữ gìn hơi thở của cậu", Dan lẩm bẩm, và đủ chắc chắn, Kevin nhìn sự lựa chọn thứ ba của Hannah đến trong giây phút anh nhận ra môi dưới của Andrew mở ra.
"Cháu chọn Andrew. Thấy không, Andrew, chỉ bởi vì em chỉ có năm tuổi không có nghĩa là không ai muốn em trong đội bóng của họ."
"Cháu sẽ lấy Tess," Cody phản lại, nhắm thẳng vào mục tiêu.
"Và cháu sẽ lấy dì Molly!" Hannah cười rạng rỡ.
Kevin thở dài. Cho đến bây giờ, Cody đã có một tiền vệ NFL hiện tại, một cựu tiền vệ NFL trong nhóm của cậu, và một trong những cô bé có khả năng chơi thể thao tốt nhất đến từ phía bắc Illinois. Hannah, mặt khác, có mẹ mình, cầu thủ chơi bóng mềm tệ nhất lịch sử; cậu em trai nhỏ của mình, người rất đáng yêu nhưng, chỉ mới lên năm, không có nhiều kĩ năng; và Molly, người mà… Ừm– một quý cô bị lật thuyền, cố gắng để mình bị chết đuối, và nói chung là ghét thể thao.
Sự lựa chọn tiếp theo của Cody bao gồm một cô gái tuổi teen người đã chơi bóng đá hồi sớm với Tess, cậu giữa O’Brian – người đã xây một cái bể nhỏ - và cùng tập luyện thể dục với bố mẹ mình.
Hannah chọn cậu bé 6 tuổi O’Brian, một đứa trẻ Kevin khá là chắc chắn anh đã nhìn thấy dấu con gấu ngủ của mình trong những bụi cây kia. Cô cứu lại mình bằng cách chọn chị gái mình Julie, người ít nhất cũng là một người biết múa và có tính đồng đội, và sau đó Liam Jenner, dù cho lý do của cô không quá hợp lý. “Bởi vì ông ấy đã vẽ một bức tranh rất đẹp về Kanga và Roo cho cháu.” Trong khi đó Cody điền thêm thành viên vào nhóm mình với những người trưởng thành khỏe mạnh, còn Hannah đã chọn tất cả những người già nhất, những người muốn được chơi bóng.
Nó sẽ trở thành một cuộc tắm máu.
Các cậu bé chạy về nhà của chúng để lấy dụng cụ chơi, ông Canfield – người đang bị chứng viêm khớp của mình gây phiền toái – xung phong tình nguyện làm trọng tài, và tất cả mọi người đã sẵn sàng vào vị trí của mình.
Đội của Hannah là đội đánh bóng trước, và Kevin thấy mình trên đứng ở ụ ném bóng đối mặt với cậu bé 6 tuổi, người mà đã nhét con gấu ngủ của mình ở dưới cây đầu xuân. Kevin đã làm một sai lầm khi liếc nhìn về phía Molly và không ngạc nhiên khi cô trao anh một cái nhìn rõ ràng có ý nói rằng, Nếu anh là loại người có thể tấn công cậu bé  Linus, thì anh không phải là người như em đã nghĩ, và anh có thể quên đi việc có được em khỏa thân bất cứ lần nào nữa trong tương lai, comprenez-vous? (Tiếng Pháp: anh có hiểu không?)
Anh đã để đứa trẻ được đi bộ đến gôn.
Hannah cử Andrew tiếp theo, và Kevin ném một cú nhẹ về phía gôn nhà. Andrew đánh hụt, nhưng cậu đã có một cú vung gậy hoàn hảo so với một cậu bé ở lứa tuổi đó, và khi Kevin nhìn vào biểu hiện quyết tâm thể hiện trên gương mặt cậu, anh biết mình vừa mới bắt được hình bóng của Dan Calebow trên đứa trẻ năm tuổi này. Bởi vậy, cú ném tiếp theo của anh khó hơn so với anh đã dự định, nhưng vì Andrew là đối thủ, và anh đã thực hiện những gì tốt nhất.
Molly, mặt khác, bắn vào anh tia nhìn “đồ đầu đất”. Nó mới năm tuổi, đồ ngốc! Chỉ là một cậu bé mà thôi! Có phải chiến thắng quá quan trọng đến nỗi anh sẽ phải tấn công một đứa bé mới có năm tuổi đầu không? Anh chắc chắn sẽ không bao giờ, không bao giờ thấy một chiếc quần lót thỏ nào khác trong suốt cuộc đời còn lại của mình! Không bao giờ, và không trong bất cứ hoàn cảnh nào. Adiós, muchacho! (Tiếng TBN: Tạm biệt, chàng trai)
Kevin ném cho cậu một cú bóng nhẹ khác, và Andrew đã đánh một cú chính xác. Cậu bé O’Brian lớn tuổi nhất đã không hề biết đến sự nguy hiểm của nhà Calebow, thậm chí đó là một đứa trẻ mẫu giáo đi nữa, và cậu đã mất tập trung. Kết quả là, Linus chiếm đến gôn 3, và Andrew chiếm đóng ở chỗ cha cậu tại gôn 2.
Dan vò tóc cậu.
“Chú Kevin?” Hannah gọi lịch sự. “Lượt tiếp theo của ông McMullen. Ông ấy muốn biết liệu ông ấy có thể sử dụng cây gậy của mình được không?”
Và không phải nó vừa nói lên tất cả hay sao.
Cuối cùng thì đến lượt đội Cody đánh bóng, và Kevin bước lên. Xung quanh ụ ném bóng anh thấy cô bé Hannah – Tốt bụng hội ý với bốn nữ chiến binh khải huyền[87]: Molly, Phoebe, Lilly, và Julie. Cuối cùng đám phụ nữ cũng phân tán, để lại người ném bóng của họ ở ụ ném bóng.
Molly, một quý cô thỏ.
Kevin không thể nén lại nụ cười toe toét của mình. Bây giờ, nó thực sự rất giống. Và đoán thử xem, có đúng là cậu chàng và cô nàng đây không? Cậu lửng Benny đang thể hiện sự không khoan nhượng của mình với Daphne nhỏ bé.
Molly cố gắng nhìn chằm chằm trả lại anh, những anh có thể nói rằng cô đang rất lo lắng. Quá đúng. Đề cử All-American, MPV. Ứng cử viên cho giải thưởng Heisman[88]. All-pro. Toàn những lí do chính đáng để mà lo lắng.
Anh bước lên gôn nhà và cười với cô. “Chỉ cần giữ bóng tránh xa khỏi đầu anh thôi, cưng à. Anh thích cái mũi đáng yêu của mình ở đúng nơi của nó.”
“Đó,” Dan nói từ phía sau anh, “là một sai lầm.”
Ồ vâng, đúng thế…
Molly thực hiện vài động tác xoay tròn bắt buộc để khởi động. Kevin gõ đầu gậy của mình xuống đất chờ đợi cú ném và nghĩ về việc cô trông thật đáng yêu. Hơn cả đáng yêu. Đôi môi cô hồng lên khi cô cắn vào chúng, và ngực của cô ép vào cái áo tím giống như cái cách chúng ép vào ngực anh tối hôm trước. Khi cô thả quả bóng ra, cặp mông nhỏ nhắn ngọt ngào nẩy lên bên trong cái quần jean hồng bó sát kia giống như cái cách chúng nẩy lên dựa vào–
Quả bóng bay vù qua anh trong lúc anh bị phân tâm. Whoa… Cái đó là thế nào?
“Đánh trượt lần một!” Ông Canfield hô to.
Một sự may mắn, chỉ có thế thôi. Một sự sai sót trong tập trung khi để mắt quá nhiều vào cô gái quyến rũ kia thay vì quả bóng. Anh bước ra khỏi gôn nhà.
Cô cũng biết nó chỉ là một sự may mắn, bởi vì cô bắt cắn môi dưới một lần nữa và trông thậm chí còn lo lắng hơn trước. Điều đó đã cho cô một khoảng thời gian đủ để bắt đầu một trò chơi trong tâm trí mình. “Cú ném đẹp đấy, Daphne. Xem cậu có thể làm thế được nữa không?”
“Tớ nghi ngờ điều đó đấy.”
Cô chắc chắn là rất lo lắng. Chắc chắn rất gợi cảm. Anh yêu cái cách quý cô đó làm tình, với tất cả trái tim của cô và từng phần trên cơ thể mình.
Mông của cô ngọ nguậy. Ồ, anh nhớ những cái ngọ nguậy đó có cảm giác như thế nào.
Quả bóng bay đến quá nhanh, nhưng lần này anh đã sẵn sàng cho nó – ngoại trừ nó đã để lại một bất ngờ ở những giây cuối cùng, và gậy của anh không đánh trúng bất cứ cái gì ngoài không khí.
“Tuyệt vời, dì Molly.”
“Cảm ơn cháu, Hannah.”
Kevin không thể tin được điều đó.
“Di chuyển tốt đấy,” Dan càu nhàu từ phía sau anh.
Molly vuốt ve phía trong bờ dốc ngực cô với ngón tay trỏ của mình. Đầu lưỡi của cô đang liếm vào môi dưới sưng húp. Chúa ơi, cô đã làm anh nóng lên! Ngay sau khi trận đấu này kết thúc, anh sẽ kéo cô vào trở lại trong khu rừng, dù có gia đình cô hay là không, và sau đó anh sẽ cho cô thấy thế nào là cuộc chơi thực thụ.
Cô thực hiện cú ném tiếp theo, và khi thả trái bóng ra, cô nhắm thẳng ngay vào đáy quần anh. Anh theo bản năng tránh ra để bảo vệ mình. Kết quả là anh đánh trượt phần lơn trái bóng và bóng lăn yếu ớt về lại ụ ném bóng. Anh bắt đầu chạy. Cô ném quả bóng cho Julie ở gôn 1, người đã bắt nó với một tư thế như diễn viên ba lê trong vở Hồ Thiên Nga.
Anh bị loại. Bị loại! Anh nhìn từ diễn viên múa ballet đến quý cô thỏ và cố gắng để chấp nhận nó. Đôi mắt Molly nhảy từ khuôn mặt anh đến đáy quần của anh. Và sau đó cô toe toét. “Em đã nói với anh là em đã ở trong trại hè chín năm chưa?”
“Anh tin là em đã có đề cập đến nó.” Anh không thể tưởng tượng được loại trại hè nào lại dạy trò gian trá đó. Nữ hoàng chuyên nghịch ngợm đã phải tự nghĩ ra tất cả những trò đó.
Lượt cuối cùng của hiệp đầu tiên Molly đã ném cho Cody một cú dễ dàng, Dan được đi bộ về gôn 1, và đánh bại đứa trẻ lớn nhất nhà O’Brian cùng với cha cậu.
Đôi – Vai u thịt bắp 0, Đội – Những đứa trẻ được chọn cuối cùng trên sân tập 2.
Cô đi ung dung qua anh khi đội của cô tiến lại từ phía sân ngoài. “Một ngày tuyệt vời.”
“Anh nhớ rằng em đã nói em không giỏi bất kì môn thể thao nào.”
“Em đã nói là em không thích bất kì môn thể thao nào, cậu bé vai u thịt bắp ạ.” Cô liếc nhìn ngực anh. “Chúng khác nhau đấy.”
Anh không thể để cô đi với điều đó, nên anh đã đưa cho cô một nụ cười khẩy thường thấy ở NFL. “Lần tiếp theo em nhìn chằm chằm vào khóa quần anh, cô gái cơ bắp ạ, em tốt hơn là đang nằm trên lưng mình.”
Cô cười và chạy đi để gia nhập vào đội của mình.
Lilly lên trước. Bà mặc bộ trang phục Gucci phù hợp với màu sắc lấp lánh từ chiếc nhẫn và vòng đeo tay của bà. Bà đá văng đôi giày màu da báo, tuột cái kính mát có chữ C lồng vào nhau ở gọng ra, và cầm lấy cái gậy đánh bóng. Bà thực hiện một vài động tác vung khởi động, sau đó đứng lên gôn nhà như thể bà sở hữu chúng vậy. Ngay lúc đó anh biết được rằng anh đã không thừa hưởng bản năng thể thao từ người cưỡi ngựa biểu diễn kia.
Bà nhướn lông mày với anh, và đôi mắt bà ánh lên một màu sắc. Màu xanh lục như của anh.
Con biết mẹ là mẹ ruột của con và con yêu mẹ rất nhiều…
Anh không cố gắng để áp đảo bà. Thay vào đó, anh ném bóng tử tế và nhẹ nhàng về phía gôn nhà. Bà thực hiện một cú gậy vung tuyệt vời, nhưng kỹ thuật thì thật là tồi và bà đã đánh trượt quả bóng.
“Bóng lỗi!”
Anh ném cho bà một cú khác tương tự, và lần này thì bà đã thực hiện nó chính xác. Cây gậy đập mạnh vào quả bóng, và khi đội của bà hò reo, bà đã chạy về phía gôn 2. Anh giật mình bởi sự trào dâng niềm tự hào.
“Di chuyển tốt đấy.” anh thì thầm.
“Một thời huy hoàng đã qua,” bà nói.
Đội trưởng–Trái tim nhân hậu là người tiếp theo, với tất cả mọi sự trang trọng và nghiêm túc, cùng một sự lo lắng hiện trên gương mặt cô mà anh thỉnh thoảng nhìn thấy ở dì cô. Mái tóc thẳng màu nâu của Hannah sáng hơn so với của Molly, nhưng họ có cùng cái cằm bướng bỉnh, cùng một độ xết nhẹ ở mắt. Cô là một đứa trẻ nghiêm túc, cũng như rất gọn gàng. Cái áo bun American Girl của cô không thể hiện bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô muốn được chơi với cặp chó xù và ăn bánh sô cô la. Anh phát hiện một cuốn sổ nhỏ nhô ra khỏi túi sau quần short của cô, và một điều gì đó bên trong anh tan chảy. Cô có vẻ giống như là con gái của Molly hơn là của Dan và Phoebe. Đó có phải cái cánh mà con gái của anh sẽ trông như thế nào không?
Cổ họng của anh thắt chặt lại.
“Cháu chơi không được tốt.” Hannah thì thầm từ phía gôn nhà.
Oh, chúa ơi, không phải thế… Anh là đồ chết tiệt. Anh liền ném rộng ra ngoài.
“Ném bóng lỗi lần một.”
Cô trông thậm chí còn lo lắng hơn. “Cháu giỏi vẽ hơn. Và viết nữa. Cháu làm rất tốt với việc viết lách.”
“Thôi đi, Hannah,” cô giật mình vô ý trước tiếng gọi của bố cô từ gôn 2.
Kevin luôn xem Dan Calebow là một trong những ông bố tốt nhất anh từng biết, và nó vừa được chứng minh anh đã sai như thế nào. Anh bắn cho Dan một cái nhìn đàn áp và ném một cú lốp bóng từ từ, rất nhẹ, đến nỗi nó không thể đến được gôn nhà.
“Ném bóng lỗi lần thứ hai.”
Hannah cắn môi dưới của mình và nói với giọng thì thầm bất lực. “Cháu sẽ rất vui nếu nó qua được đến đây.”
Kevin tan chảy, và do đó cú ném tiếp theo của anh, nó chỉ vừa đến khu vực gôn nhà.
Hannah chặn bóng bằng gậy với một cú vung nhẹ.
Kevin chạy theo quả bóng, nhưng anh không vội vàng để anh có thể cho cô đủ thời gian chạy về gôn 1. Thật không may, Cody đã bắt trượt bóng, và cô đã tiếp tục chạy đến gôn 2.
Anh nghe thấy một điệp khúc cổ vũ theo sau và nhìn thấy Lilly nhảy trượt về gôn nhà, quên cả cái quần Gucci đang mặc.
Đội – Những đứa trẻ cuối cùng được chọn trên sân tập 3, Đội – Vai u thịt bắp 0.
Anh nghiêng đầu mình với Hannah.
“Cháu không phải là một cầu thủ đánh bóng giỏi,” cô nói với giọng run run lạc lõng của mình, “nhưng cháu có thể chạy rất nhanh.”
“Này chàng trai,” Dan nói trong chán ghét.
Kevin đã nói một một vài điều an ủi khi cô bé trao đổi một cái nhìn với dì cô, cái mà đã hạ gục đôi chân anh. Nó chỉ là một nụ cười. Nhưng nó không phải là một nụ cười bình thường. Ồ, không. Đó là một nụ cười ranh mãnh!
Một biểu hiện của sự hiểu nhau hoàn hảo giữa cháu gái và dì đến nỗi anh gần như nghẹn ngào. Anh đã bị lừa! Hannah là một tay chuyên nghịch ngợm thượng hạng, giống như Molly vậy!
Anh quay sang Dan, người trông đang ẩn chứa sự xin lỗi. "Phoebe và tôi vẫn không chắc chắn là nó đã có kế hoạch trước hay nó chỉ cứ xảy ra mà thôi."
"Anh nên nói với tôi chứ!"
Dan nhìn cô con gái út của ông với một sự kết hợp giữa phát cáu và niềm tự hào của người cha. "Cậu phải tự mình nhận ra thôi.”
Thể thao đôi khi là một cách để làm cho tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng, và ngay sau đó tất cả sẽ đâu vào đấy – từ việc tai nạn chèo thuyền gần như chết đuối của Molly đến chuyến du ngoạn không đặc biệt gì của Marmie trên cây. Molly đã nắm được anh ngay từ những ngày đầu. Cody tiến lên, rõ ràng không hài lòng với màn trình diễn mờ nhạt của cầu thủ ném bóng đội mình, và điều tiếp theo mà Kevin biết, anh đang đứng ở gôn thứ hai trong khi Dan đã qua ụ ném bóng.
Hannah – Nghệ sĩ lừa bịp đang trao đổi ánh mắt ranh mãnh với Molly, và Kevin nhìn thấy lý do tại sao. Đó là lượt Phoebe đánh bóng.
Oh, và đây không phải là thời điểm tốt để bắt đầu triển khai hay sao? Có quá nhiều sự ngọ nguậy của cặp mông, sự liếm môi, và ngực nẩy mạnh lên đủ để bất cứ ai chưa đủ độ tuổi được phép chứng kiến. Dan bắt đầu đổ mồ hôi, Phoebe gật gù, và điều tiếp theo anh biết, chủ sở hữu của đội Ngôi sao đã đứng trên gôn 1 trong khi quý cô Hannah chiếm gôn 3.
Nó đã biến thành một cuộc tắm máu.
Đội vai u thịt bắp cuối cùng cũng xoay xở để đánh bại đội Những đứa trẻ cuối cùng trên sân tập, nhưng chỉ bởi vì đội trưởng Cody đã đủ thông minh để thay thế Dan bởi Tess, người đã miễn dịch với cặp mông ngọ nguậy, cộng thêm không ai mắc những lỗi ngu ngốc nào nữa. Tess đã thực hiện công việc nhanh gọn để thiết lập lại vườn trẻ, và lịch sự nhưng kiên quyết xếp đặt những người già ra khu vực ngoài bãi cỏ. Tuy nhiên, ngay cả thế, cô cũng không thể ngăn cản được dì Molly của mình thực hiện cú đánh mạnh ăn điểm trực tiếp trong hiệp cuối.
Đối với một người ghét thể thao, Molly chắc chắn biết làm thế nào để xử lý một cây gậy, và cái cách cô chạy đến các gôn đã làm Kevin bị khuấy động đến nỗi anh phải cúi xuống và giả vờ xoa bóp chân bị chuột rút để tránh khỏi phải tự làm mình xấu hổ. Khi anh xoa bóp, anh nhớ đến việc cái giường của Molly sẽ đông đúc như thế nào vào tuần này với tất cả những đứa trẻ cứ rúc vào người cô. Và cái cách anh hiểu ra nó, hôm nay là tối của Julie, ngày mai có thể sẽ là Andrew, sau đó là Hannah và sau đó nữa là Tess. Có lẽ anh sẽ lẻn vào căn nhà sau giờ ngủ và bắt cóc dì M của chúng. Nhưng sau đó anh đã nhớ ra cô đã nói với anh rằng Julie là người rất tỉnh ngủ. Anh thở dài và sửa lại cái mũ lưỡi chai trên đầu mình. Đối mặt với nó. Sẽ không có bất cứ niềm vui nào ở Mudville tối nay. Kevin vĩ đại đã bị đánh bại.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)