Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 20
V
ào Ngày Chiến sĩ Trận vong, ở hàng trăm dặm xa về phía Bắc, Kevin Tierney đứng ngoài sân sau một ngôi nhà ở Dorchester, mặc quần soóc và chiếc áo sơ mi kiểu Hawaii hắn mua hồi hắn và Erin đi chơi đảo Oahu vào tuần trăng mật.
“Erin về Manchester rồi,” hắn nói.
Bill Robinson, cảnh sát trưởng của hắn, bỏ mấy lát thịt kẹp hamburger lên giàn nướng. “Lại về đó à?”
“Tôi kể chuyện bạn cô ấy bị ung thư rồi nhỉ? Cô ấy cảm thấy phải ở bên bạn.”
“Ung thư thì tệ lắm,” Bill nói. “Erin có trụ được không?”
“Cũng ổn. Nhưng tôi biết cô ấy mệt mỏi. Cứ đi đi về về như thế đâu có dễ.”
“Tôi có thể tưởng tượng được,” Bill nói. “Emily cũng phải làm như thế khi chị cô ấy bị bệnh lupus. Sống hai tháng ở Burlington giữa mùa đông, co quắp trong một căn hộ bé bằng cái lỗ mũi, chỉ có hai chị em với nhau. Cả hai người như phát rồ cả. Cuối cùng, chị ấy đóng va li hết đồ đạc của Em bỏ ra ngoài cửa và bảo chị ấy sống một mình còn tốt hơn. Tất nhiên là tôi cũng không thể trách chị ấy được.”
Kevin tu một hơi bia, và để cho phải phép, hắn mỉm cười. Emily là vợ của Bill, họ kết hôn đã gần ba mươi năm. Bill thích nói với mọi người rằng bọn họ đã có sáu năm hạnh phúc nhất trong đời ông ta. Mọi người trong sở đã nghe câu đùa ấy chừng năm mươi lần trong tám năm qua, và đa số họ lúc này đang ở đây. Năm nào vào Ngày Chiến sĩ Trận vong Bill cũng mở tiệc nướng ở nhà và hầu hết những ai không phải trực đều có mặt, không chỉ vì nghĩa vụ của người làm sếp mà còn vì em trai Bill bán bia nên thức uống đã được tiêu thụ rất nhiều hôm nay. Những cặp vợ chồng, những đôi tình nhân, và trẻ con tụ tập thành các nhóm, một số ở trong bếp, số khác ở sân sau. Bốn tay cảnh sát đang chơi trò “ném móng ngựa” và cát đang bay lên quanh các cây cọc.
“Lần tới cô ấy về lại thành phố,” Bill nói thêm, “sao cậu không đưa cô ấy tới ăn tối nhỉ? Em hỏi cô ấy suốt đấy. Tất nhiên, trừ khi hai cô cậu muốn bù đắp thời gian đã mất hơn.” Ông ta nháy mắt.
Kevin tự hỏi không biết lời mời ấy có thật lòng không. Trong những ngày như thế này, Bill thích vờ như mình là một cảnh sát bình thường chứ không phải cảnh sát trưởng. Nhưng ông ta vốn khắt khe. Trí trá. Giống một chính khách hơn là cảnh sát. “Tôi sẽ bảo lại với cô ấy.”
“Cô ấy đi lúc nào?”
“Sáng sớm hôm nay. Giờ cô ấy ở đó rồi.”
Những tảng thịt kêu xèo xèo trên giàn nướng, mỡ rỏ xuống khiến lửa bùng lên nhảy nhót.
Bill ấn một miếng thịt kẹp xuống, ép cho nước ướp chảy ra, làm khô nó. Lão này chẳng biết nướng thịt là gì cả, Kevin nghĩ. Không có nước ướp thì nó khác gì đá - khô không khốc, vô vị, lại còn cứng quèo. Ai mà nuốt được. “À về vụ Ashley Henderson ấy mà,” Bill đổi chủ đề. “Tôi thấy cuối cùng chúng ta cũng sắp chính thức kết tội được rồi. Cậu làm tốt lắm.”
“Cũng đến lúc rồi mà,” Kevin nói. “Tôi nghĩ họ đã có một khoảng thời gian khá dài trước đó.”
“Tôi cũng có thời gian như thế. Nhưng tôi không phải ủy viên công tố quận.” Bill ép một miếng thịt khác xuống, làm hỏng nó. “Tôi cũng đang muốn nói với anh về chuyện Terry đây.”
Terry Canton là đồng sự của Kevin trong ba năm qua, nhưng ông mới bị trụy tim hồi tháng Mười hai và phải nghỉ việc từ khi đó. Từ đấy Kevin làm việc một mình.
“Ông ấy thế nào cơ?”
“Ông ấy không quay lại được. Tôi mới nghe tin sáng nay. Bác sĩ của ông ấy khuyên ông ấy nên về hưu và ông ấy quyết rằng họ nói đúng. Ông ấy nghĩ mình đã lăn lộn suốt từ hồi mớigiờ lương hưu đang đợi ông ấy rồi.”
“Chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đến tôi?”
Bill nhún vai. “Chúng ta sẽ có đồng sự mới, nhưng ngay lập tức thì chưa đâu vì ngân sách thành phố đang đóng băng. Có lẽ phải tới khi ngân sách mới được rót xuống.”
“Có lẽ hay chắc chắn?”
“Cậu sẽ có đồng sự. Nhưng chắc không sớm hơn tháng Bảy được đâu. Tôi rất tiếc về chuyện đó. Tôi biết thế có nghĩa là cậu sẽ thêm việc, nhưng tôi chẳng làm được gì cả. Tôi sẽ cố hết sức để gánh nặng của cậu vẫn ở mức giải quyết được.”
“Tôi cảm kích khi nghe thế đấy.”
Một bầy con nít chạy ngay qua sân, mặt mũi lấm lem. Hai người phụ nữ từ trong nhà bước ra mang trên tay mấy bát khoai tây chiên, có lẽ đang tán gẫu. Kevin ghét mấy cái vụ tán gẫu. Bill chỉ bàn xẻng về phía lan can của sân hiên. “Đưa giúp tôi cái đĩa đằng kia với. Tôi nghĩ mấy miếng này sắp được rồi đấy.”
Kevin cầm cái đĩa lên. Đây cũng là cái đĩa vẫn được dùng để mang thịt kẹp hamburger ra bỏ lên giàn nướng, hắn để ý thấy những vệt mỡ nhơn nhớt và những mẩu thịt sống. Kinh tởm. Hắn biết Erin hẳn sẽ mang đĩa sạch ra, một chiếc đĩa không có những mẩu thịt kẹp sống và dấu mỡ. Kevin đặt cái đĩa xuống bên cạnh giàn nướng.
“Tôi cần chai bia nữa,” Kevin nói, giơ chai lên. “Ông muốn chai mới không?”
Bill lắc đầu và tiếp tục làm hỏng một miếng thịt ướp khác. “Ngay lúc này tâm trí tôi vẫn đang phải làm việc. Dù sao cũng cảm ơn.”
Kevin đi về phía ngôi nhà, cảm thấy mỡ từ cái đĩa đã dính trong móng tay hắn. Ngập sâu.
“Này,” Bill kêu to phía sau lưng hắn. Kevin quay lại “Thùng lạnh ở đằng kia cơ mà, quên à?” Bill chỉ về góc sân
“Tôi biết. Nhưng tôi muốn rửa tay trước khi ăn tối.”
“Quay lại nhanh nhanh đấy. Khi tôi đặt cái đĩa này xuống là mạnh ai nấy chén đấy nhé.”
Kevin dừng lại ở cửa sau để chùi chân lên thảm rồi đi vào trong nhà. Trong bếp, hắn đi vòng qua đám các bà vợ đang trò chuyện râm ran để tới bồn rửa. Hắn rửa tay hai lần, hai lần đều dùng xà phòng. Qua cửa sổ, hắn thấy Bill đặt cái đĩa đựng xúc xích và thịt nướng lên bàn picnic, bên cạnh bánh bao nhân nho, gia vị và mấy bát khoai tây chiên. Gần như ngay lập tức lũ ruồi đánh hơi được mùi liền lao tới tập kích bữa tiệc, vo ve bu quanh chỗ thức ăn và đậu trên những tảng thịt nướng. Mọi người xếp thành một hàng dài ngớ ngẩn, chừng như không để tâm gì. Thay vào đó, họ xua lũ ruồi đi và lấy đầy đĩa, vờ như không có bọn ruồi đang nhung nhúc bám vào ấy.
Những tảng thịt bị hỏng và ruồi bu như trấu.
Hắn và Erin hẳn đã làm khác. Hắn không dùng bàn xẻng ép kiệt thịt nướng và Erin sẽ đặt các loại gia vị, khoai tây chiên và dưa chua trong bếp để mọi người vào đó lấy dùng, ở đó sạch sẽ. Lũ ruồi thật ghê tởm còn thịt nướng thì cứng như đá, hắn sẽ không ăn vì chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy lộn mửa rồi.
Hắn chờ cho đến khi đĩa thịt nướng hết veo mới trở ra ngoài. Hắn rảo bước tới bàn, giả đò tỏ vẻ thất vọng.
“Tôi đã dè trước là sẽ hết nhanh lắm mà.” Bill cười hớn hở. “Nhưng Emily vẫn còn đĩa nữa trong tủ lạnh nên lượt hai sẽ nhanh thôi. Lấy cho tôi chai bia trong khi tôi đi lấy thịt nhé?”
“Chắc rồi,” Kevin đáp.
Khi mẻ thịt nướng mới xong, Kevin lấy một đĩa đầy thức ăn và tán tụng Bill, bảo ông ta là thức ăn trông ngon tuyệt cú. Ruồi bậu nhung nhúc còn thịt nướng thì khô khốc nên khi Bill quay đi chỗ khác, Kevin liền hất sạch đĩa thức ăn vào cái thùng rác kim loại bên hiên nhà. Hắn bảo với Bill là thịt nướng ngon tuyệt h
Hắn ở lại bữa tiệc nướng thêm mấy tiếng nữa. Hắn nói chuyện với Coffey và Ramirez. Họ cũng là cảnh sát điều tra giống hắn, chỉ khác là họ ăn thịt nướng và không bận tâm đến lũ ruồi lúc nhúc. Kevin không muốn là người đầu tiên bỏ về, hay thậm chí là người thứ hai, vì ông sếp muốn giả bộ mình là một cảnh sát bình thường mà hắn thì không muốn làm mất lòng sếp. Hắn chẳng ưa gì Coffey hay Ramirez. Đôi lần, khi Kevin lại gần, Coffey liền im bặt, và Kevin biết họ đang nói xấu sau lưng hắn. Những chuyện ngồi lê đôi mách.
Nhưng Kevin là một cảnh sát giỏi và hắn biết điều đó. Bill biết điều đó, Coffey và Ramirez cũng vậy. Hắn điều tra các vụ án mạng, hắn biết cách thẩm vấn nhân chứng và nghi can. Hắn biết khi nào cần đặt câu hỏi, khi nào nên lắng nghe; hắn biết khi nào người ta nói dối hắn và hắn sẽ ném kẻ sát nhân vào sau song sắt vì Kinh Thánh đã nói Chớ giết người, và hắn tin ở Chúa, hắn đang thay Chúa tống những kẻ tội đồ vào ngục.
Trở về nhà, Kevin đi qua phòng khách. Hắn cưỡng lại thôi thúc muốn gọi Erin. Nếu Erin vẫn còn ở nhà, mặt lò sưởi đã được lau bụi, các quyển tạp chí đã được xếp rẻ quạt ở đầu bàn và không có chai vodka rỗng trên đi văng. Nếu Erin còn ở nhà, rèm cửa đã được mở ra, để ánh nắng trải dài trên sàn gỗ. Nếu Erin còn ở nhà, bát đĩa đã được rửa sạch sẽ và cất gọn, bữa tối đã đợi sẵn trên bàn và cô sẽ mỉm cười với hắn rồi hỏi hắn ngày hôm nay thế nào. Sau đó họ sẽ làm tình bởi vì hắn yêu cô và cô cũng yêu hắn.
Ở phòng ngủ trên tầng, hắn đứng ở cửa tủ. Hắn vẫn còn ngửi thấy một làn hương nước hoa cô đã xịt, lọ nước hoa mà hắn mua cho cô nhân dịp Giáng sinh. Hắn đã nhìn thấy cô cắt một mẩu quảng cáo trên tạp chí và mỉm cười khi ngửi mùi mẫu thử. Khi cô đi ngủ rồi, hắn xé trang tạp chí đó ra nhét vào ví để biết được chính xác loại nước hoa cần mua. Hắn còn nhớ cách cô nhẹ nhàng chấm nước hoa lên sau hai tai và lên cổ tay khi hắn đưa cô đi đón Giao thừa, còn nhớ cô trông vô cùng xinh đẹp trong chiếc váy dạ hội đen cô mặc lúc ấy. Trong quán ăn, Kevin để ý thấy những gã đàn ông khác, thậm chí cả những gã đang hò hẹn, đều liếc về phía cô khi cô đi ngang qua họ tới bàn. Sau đó, khi về đến nhà, họ làm tình để chào năm mới.
Chiếc váy vẫn còn đó, treo đúng chỗ cũ, gợi lại những kỷ niệm ấy. Một tuần trước, hắn nhớ mình đã kéo nó ra khỏi móc rồi tới ngồi xuống cuối giường ôm nó mà khóc.
Ngoài trời, hắn nghe thấy tiếng dế kêu râm ran nhưng âm thanh ấy chẳng hề khiến hắn khuây lòng. Đáng lẽ hôm nay phải là ngày được nghỉ ngơi thư giãn, nhưng hắn thấy mệt mỏi. Hắn không muốn tới tiệc nướng, không muốn trả lời những câu hỏi về Erin, không muốn nói dối. Không phải vì hắn ngại nói dối, mà vì thật khó lòng giả vờ mãi được rằng Erin không rời bỏ hắn. Hắn đã bịa ra một câu chuyện và bám víu lấy câu chuyện ấy suốt mấy tháng nay: rằng đêm nào Erin cũng gọi về, rằng cô đã về nhà được mấy hôm vừa qua rồi lại phải trở lại New Hampshire, rằng người bạn kia đang phải chịu đựng đợt xạ trị nên cần Erin giúp đỡ. Hắn biết hắn không thể tiếp tục chuyện này mãi được, chẳng chóng thì chày cái cớ giúp-đỡ-một-người-bạn sẽ trở nên sáo rỗng và mọi người sẽ bắt đầu thắc mắc sao họ không bao giờ thấy Erin đi nhà thờ, siêu thị hay thậm chí đi loanh quanh nhà, hoặc họ sẽ hỏi cô còn phải giúp bạn đến bao giờ nữa. Họ sẽ đàm tiếu về hắn sau lưng và nói những câu kiểu như,Chắc Erin bỏ quách hắn rồi cũng nên, và Tôi biết ngay là hôn nhân của họ chẳng tốt đẹp như mình vẫn tưởng mà lại. Ý nghĩ ấy khiến dạ dày hắn thắt lại, cơn đau nhắc hắn nhớ rằng hắn chưa ăn gì.
Chẳng còn gì nhiều trong tủ lạnh. Erin luôn để gà tây, thịt hun khói, mù tạt và bánh mì đen tươi từ tiệm bánh, nhưng giờ lựa chọn duy nhất của hắn là hâm lại thịt bò Mông Cổ hắn mua từ tiệm đồ ăn Trung Quốc vài ngày trước. Ở ngăn dưới cùng, hắn thấy vết dây thức ăn và hắn lại cảm thấy muốn bật khóc, vì nó gợi hắn nghĩ tới những tiếng thét của Erin và tiếng đầu cô đập vào cạnh bàn khi hắn quật cô ngang gian bếp. Hắn đã tát và đá cô vì thấy trong tủ lạnh có vết dây thức ăn và hắn tự hỏi sao mình lại nổi điên tới vậy chỉ vì một chuyện bé tí như thế.
Kevin bước tới nằm xuống giường. Khi hắn sực tỉnh thì đã là nửa đêm, khu phố bên ngoài cửa sổ phòng hắn hoàn toàn tĩnh lặng. Bên kia đường, hắn thấy một ngọn đèn sáng trong nhà Feldman. Hắn không ưa nhà Feldman. Không giống những hàng xóm khác, Lariy Feldman chẳng bao giờ vẫy tay chào hắn khi bọn họ tình cờ cùng lúc ra sân, và nếu bà Gladys vợ ông ta có nhìn thấy hắn thì bà cũng quay lưng đi thẳng vào nhà. Họ đã chừng sáu mấy tuổi, là kiểu nguời mà nếu thấy trẻ con vào bãi cỏ nhà mình nhặt đĩa bay đồ chơi hay quả bóng chày thì liền chạy ào ra quát mắng. Và dù là người Do Thái, họ vẫn trang trí nhà cửa với đèn nhấp nháy Giáng sinh bên cạnh cây đèn bảy nhánh đặc trưng của người Do Thái mà họ đặt bên cửa sổ vào dịp lễ ấy. Họ làm hắn ngứa mắt và hắn chưa từng nghĩ họ là những láng giềng tử tế.
H lại giường nhưng không ngủ được nữa. Sáng ra, khi ánh nắng tràn vào, hắn biết chẳng có gì thay đổi với bất kỳ ai khác. Chỉ có cuộc đời hắn là khác. Vợ chồng anh trai hắn, Michael và Nadine đang chuẩn bị cho bọn trẻ tới trường rồi hai người sẽ tới Đại học Boston làm việc, bố mẹ hắn thì chắc đang đọc tờ Globe trong lúc uống cà phê sáng. Tội phạm sẽ ra tòa và nhân chứng sẽ có mặt ở sở. Coffey và Ramirez sẽ buôn chuyện về hắn.
Hắn tắm rồi uống vodka và ăn sáng với bánh mì. Ở sở, hắn được triệu tập ra ngoài điều tra một vụ giết người. Một người đàn bà hai mấy tuổi, làm gái bao, được tìm thấy bị đâm chết, xác nhét trong một cái thùng rác lớn. Cả buổi sáng hắn nói chuyện với những người đến xem để thu thập các bằng chứng. Phỏng vấn xong, hắn về sở để viết báo cáo khi mà thông tin vẫn còn sốt dẻo trong đầu hắn. Hắn là một chuyên viên điều tra giỏi.
Sở Cảnh sát bận rộn hối hả. Kết thúc những ngày nghỉ cuối tuần. Thế giới trở nên điên đảo. Các cảnh sát viên nói chuyện điện thoại, viết lách ở bàn, thẩm vấn nhân chứng hoặc lắng nghe nạn nhân kể về việc họ bị hành hạ ra sao. Ồn ào. Náo động. Người đến kẻ đi. Điện thoại reo liên miên. Kevin đi lại bàn mình, một trong bốn cái bàn đặt giữa phòng. Qua cánh cửa mở, Bill vẫy tay nhưng vẫn ngồi yên trong văn phòng của ông ta. Ramirez và Coffey ngồi ở bàn họ, đối diện với bàn hắn.
“Cậu ổn chứ?” Coffey lên tiếng hỏi. Coffey chừng bốn mấy tuổi, béo phị và hói. “Trông cậu kinh quá.”
“Tôi ngủ không ngon lắm,” Kevin đáp.
“Tôi mà không có Janet thì cũng ngủ không yên giấc được. Bao giờ Erin về?”
Kevin giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
“Cuối tuần tới. Tôi sẽ nghỉ phép mấy hôm và chúng tôi quyết định hôm đó sẽ đi Cape chơi. Mấy năm rồi chúng tôi không tới đó.”
“Thật sao? Mẹ tôi sống ở đó đấy. Ở chỗ nào của Cape thế?”
“
“Bà ấy cũng ở đó. Cậu sẽ thích ở đấy cho coi. Tôi tới đó suốt. Vợ chồng cậu định ở đâu?”
Kevin tự hỏi sao Coffey cứ hỏi mãi những câu ấy. “Tôi chưa biết,” cuối cùng hắn đáp. “Erin đang sắp xếp.”
Kevin đi lại chỗ bình cà phê tự rót cho mình một cốc, dù hắn chẳng hề muốn uống. Hắn sẽ phải tìm tên của một nhà nghỉ và vài ba quán ăn, để nếu Coffey có hỏi thì hắn còn có cái mà trả lời.
Ngày nối ngày chẳng khác gì nhau. Hắn làm việc và thẩm vấn nhân chứng rồi hết giờ thì về nhà. Công việc quá căng thẳng, hắn muốn được nghỉ ngơi khi xong việc, nhưng ở nhà mọi thứ đã khác và thế là công việc vẫn bám lấy hắn. Đã có lúc hắn tin rằng mình rồi sẽ quen với hình ảnh nạn nhân của những vụ giết người, nhưng những khuôn mặt xám xịt chết chóc ấy cứ bám vào tâm trí hắn, đôi khi họ còn ghé thăm giấc ngủ của hắn nữa.
Hắn không thích về nhà. Khi hắn tan ca, đâu còn người vợ xinh đẹp chào đón hắn ở cửa. Erin đã đi từ tháng Giêng. Giờ, nhà hắn thật bừa bộn và bẩn thỉu, hắn phải tự giặt giũ quần áo. Hắn không biết cách dùng máy giặt, lần đầu tiên sử dụng hắn đã cho quá nhiều xà phòng nên khi lấy quần áo ra thứ nào thứ nấy đều lem nhem. Không có bữa ăn nấu tại nhà hay những cây nến trên bàn nữa. Thay vì thế, hắn phải mua đại thức ăn trên đường đi làm về rồi ngồi ăn trên đi văng. Thỉnh thoảng, hắn bật ti vi. Erin thích xem HGTV, kênh truyền hình cáp về nhà cửa vườn tược, nên hắn hay xem kênh đó, và khi xem, hắn cảm thấy lòng mình trống trải đến nỗi cơ hồ không chịu đựng nổi.
Sau ngày làm việc hắn chẳng buồn cất khẩu súng lục vào hộp súng để trong tủ quần áo nữa; trong hộp, hắn còn một khẩu Glock sử dụng cho mục đích cá nhân. Erin sợ súng, từ trước cả khi hắn gí khẩu Glock ấy vào đầu cô và dọa bắn chết cô nếu cô còn dám bỏ trốn lần nữa. Cô đã gào khóc khi hắn thề hắn sẽ giết gã nào ngủ với cô, bất cứ gã nào cô quan tâm. Cô quá ngu ngốc còn hắn quá tức giận vì cô đã chạy trốn thế là hắn bắt cô nói tên gã đã giúp cô để hắn đi giết gã. Nhưng Erin đã kêu gào khóc lóc xin tha mạng, thề thốt là chẳng có gã đàn ông nào cả, hắn đã tin cô vì cô là vợ hắn. Họ đã lập thệ trước Chúa và cả gia đình, Kinh Thánh bảo rằng Chớ làm sự dâm dục. Ngay cả khi ấy, hắn cũng đâu có tin là Erin đã thiếu chung thủy. Hắn không tin là có gã đàn ông nào đó liên quan tớiày. Chừng nào họ còn là vợ chồng, hắn đảm bảo điều đó. Khi đi làm, thỉnh thoảng hắn lại gọi về nhà và không bao giờ cho cô một mình đi siêu thị, tới hiệu làm đầu hay tới thư viện. Cô không có xe, thậm chí không có bằng lái, và hễ đi qua phố nhà mình hắn lại tạt về nhà, chỉ để chắc chắn cô vẫn ở đó. Cô bỏ đi không phải vì cô muốn làm sự dâm dục. Cô bỏ đi vì cô không còn chịu nổi việc bị đấm bị đá và bị ném xuống hầm rượu, và hắn cũng biết lẽ ra hắn không nên làm những việc như thế, hắn luôn cảm thấy tội lỗi nhưng cảm giác ấy vẫn không ngăn được hắn.
Lẽ ra cô không nên chạy trốn. Điều đó khiến lòng hắn tan nát vì hắn yêu cô hơn cả sự sống và hắn luôn quan tâm tới cô. Hắn mua cho cô nhà, tủ lạnh, máy giặt, máy sấy rồi thì đồ gia dụng mới tinh. Ngôi nhà vốn dĩ luôn sạch bóng, thế mà giờ bồn rửa đầy bát đĩa và giỏ đựng quần áo bẩn đã đầy vèn.
Hắn biết hắn nên lau dọn nhà cửa nhưng hắn không có hơi sức nữa. Thay vì thế, hắn vào bếp lấy một chai vodka từ tủ đá ra. Còn bốn chai nữa; một tuần trước hãy còn mười hai chai. Hắn biết hắn đang uống quá nhiều. Hắn biết hắn nên ăn cho ra hồn và ngừng uống nhưng tất cả những gì hắn muốn là lấy chai rượu ra ngồi uống trên đi văng. Vodka hay ở chỗ nó không khiến hơi thở có mùi, thế nên sáng hôm sau, không ai biết hắn vẫn còn phê phê.
Hắn rót một cốc vodka, uống cạn, lại rót một cốc nữa rồi đi khắp lượt căn nhà trống vắng. Tim hắn đau thắt vì Erin không còn ở đây và nếu cô đột nhiên hiện ra ở cửa hắn biết hắn sẽ xin lỗi vì đã đánh cô, họ sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi sau đó sẽ làm tình trong phòng ngủ. Hắn muốn ôm cô và thì thầm rằng hắn yêu cô tha thiết dường bao, nhưng hắn biết cô sẽ không quay lại, và dù hắn yêu cô nhưng nhiều khi cô khiến hắn giận điên người. Người vợ không thể bỏ đi khỏi nhà. Người vợ không được rời bỏ cuộc hôn nhân. Hắn muốn đấm, đá, tát và giật tóc cô vì đã ngu dốt quá thể. Vì đã ích kỷ ghê người. Hắn muốn cho cô thấy chạy trốn là việc làm vô nghĩa.
Hắn uống cốc rượu thứ ba, rồi thứ tư.
Mọi thứ quá lộn xộn. Nhà cửa là một đống tan hoang. Có một hộp pizza rỗng trên sàn phòng khách và lớp vữa quanh cửa phòng tắm đã bong tróc và vỡ vụn cả. Cánh cửa không còn khép kín được nữa. Hắn đã đá vào cánh cửa cái lần cô cố chốt nó lại để tránh hắn. Hôm ấy hắn đang túm tóc và tẩn cô trong phòng bếp thì cô vùng chạy vào phòng tắm, hắn đã rượt đuổi cô khắp nhà rồi đạp mạnh khiến cánh cửa vào trong. Nhưng giờ hắn không nhớ bữa đó họ xô xát vì chuyện gì nữa.
Hắn không nhớ được gì nhiều về đêm hôm ấy. Hắn không nhớ đã bẻ gãy hai ngón tay cô, dù rõ ràng là hắn đã làm thế. Nhưng một tuần sau, khi những vết bầm tím trên mặt cô đã che giấu được dưới lớp trang điểm, hắn mới cho cô đi bệnh viện, và suốt thời gian ấy cô phải nấu nướng dọn dẹp bằng một tay. Hắn mua hoa cho cô rồi xin lỗi và nói với cô rằng hắn yêu cô, hứa là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, và sau khi cô tháo bột, hắn đưa cô tới Boston ăn tối ở nhà hàng Petroni. Món ăn rất đắt, hắn ngồi đối diện bên bàn, mỉm cười với cô. Sau đó, họ đi xem phim và trên đường về nhà hắn nhớ rằng mình yêu cô biết bao và hắn thật may mắn khi lấy được người như cô làm vợ.