Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
randy thở dài, duỗi thẳng tay và lưng. Họ đã đi từ lúc bình minh sớm, và cô tự hỏi còn phải đi bao xa nữa trước khi những nacas tìm thấy một nơi để ngủ lại qua đêm. Cô mệt quá rồi. Ngực cô đau nhức, mắt cá chân hơi sưng, và bụng dạ cô nhộn nhạo. Nhiều lần trong ngày, cô đã phải dừng lại để giải quyết nhu cầu cá nhân của mình. Cô ước mình biết nhiều hơn về chuyện mang thai và sinh nở; cô ước mẹ cô ở đây để trấn an cô, nói với cô phải làm gì, để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô.
J.T là một người rất biết quan tâm. Gã luôn ở gần cô, đôi mắt gã phản ánh chính xác sự lo lắng của chính gã. Gã cũng lạ lẫm trong chuyện này, và thậm chí còn trở nên bồn chồn hơn cả cô nữa.
Đêm đó, sau khi đã dựng trại, họ đi dạo cách những người khác một đoạn ngắn. Tìm một nơi để nghỉ chân, J.T choàng tay quanh vai Brandy và kéo cô lại gần. “Em ổn chứ?” “Ổn ạ. Chỉ mệt chút thôi.”
“Có lẽ em không nên cưỡi ngựa.” “Em chắc là nó ổn cả mà.”
“Thật không?” Brandy nhún vai. “Chắc nhất có thể.”
J.T nâng tay xoa cằm. Gã chẳng biết cái chết tiệt gì về chuyện sinh nở cả. Việc cưỡi ngựa liệu có làm Brandy bị thương không, có tổn hại đến em bé không? Gã không thể chịu đựng được nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cho Brandy hay cho đứa trẻ; gã không thể yên tâm nằm dưới mộ nếu gã biết gã chính là nguyên nhân làm tổn thương người phụ nữ mình yêu. “Đừng lo mà, J.T. Em ổn thật mà.”
“Anh hy vọng thế, Chúa ơi.” Gã rên rỉ khe khẽ. “Anh hy vọng thế.” Theo truyền thống, người Lakota dựng trại mùa đông trong một khoảng rừng thưa ở dãy Black Hills, và năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Brandy như được cứu rỗi vào cái ngày J.T nói với cô rằng cuộc hành trình của họ đã kết thúc. Nó trải qua trong vòng hai tuần. Lần thứ hai họ vượt qua ranh giới của người da trắng, chủ yếu ở đó có các thợ mỏ, hướng về khe núi Deadwood. Họ đã có hai cuộc đụng độ nho nhỏ. Lần đầu tiên, ba chiến binh bị giết; lần thứ hai, thêm hai chiến binh thiệt mạng và hai người khác bị thương nặng. Nhiều người trong số các chiến binh trẻ tuổi đã háo hức tham gia trận chiến, mong muốn trả thù đám người da trắng sau khi quân đội tàn sát ngôi làng, nhưng Wicasa Tankala và Nape Luta muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình. Khu vực cắm trại được các nacas chọn là một nơi đẹp tuyệt. Brandy liếc nhìn quanh, chiêm ngưỡng phong cảnh trong khi J.T dỡ đồ đạc từ ngựa xuống và dựng lều. Những cây cổ thụ xung quanh dựng một hàng rào tự nhiên giúp tránh gió và là nguồn cung cấp củi đun, gần đó có nước và đủ cỏ cho đàn ngựa.
Suy nghĩ của Brandy nhanh chóng trở thành sự lo lắng. Giờ đang là mùa thu năm 1875. Không phải thời điểm tốt đẹp ở Paha Sapa. Nếu cô nhớ đúng lịch sử thì một nửa vùng phía tây của lãnh thổ, bao gồm cả dãy Black Hills sẽ được nhượng lại cho người Sioux và Cheyenne làm quê hương của họ. Nó là một vùng đất xinh đẹp, nhưng cũng đầy những cuộc chiến. George Armstrong Custer đã khám phá ra vàng ở French Creek trong dãy Black Hills vào mùa hè năm 1874. Tin tức về vàng nhanh chóng lan nhanh như một trận cháy rừng, những người da trắng giẫm đạp chen nhau khai phá vùng đồi, hai mươi lăm ngàn thợ mỏ và các chủ hiệu bao vây khe núi Deadwood với hy vọng trở nên giàu có từ các mỏ vàng hoặc các quầy tạp hóa. Nhưng Brandy biết điều tồi tệ nhất đang tới là gì. Cuối năm nay, chính phủ sẽ đặt người Sioux và Cheyenne về đúng chỗ của họ. Những kẻ chống đối sẽ không được khoan hồng. Các cuộc đấu lớn giữa người Sioux và quân đội sẽ nổ ra tại Little Big Horn vào mùa hè năm 1876. Sau cái chết của Custer, quân đội sẽ đuổi đánh người Da đỏ tìm sự trả thù.
Sitting Bull sẽ đưa người của mình đi tìm nơi ẩn náu ở Canada. Vào tháng 5 năm 1877, Crazy Horse sẽ đầu hàng tại trại Robinson gần Cục Red Cloud ở Nebraska, chỉ đến phút cuối mới đưa được người của ông ta ra ngoài và trốn thoát. Crazy Horse đã luôn là nhân vật lịch sử yêu thích của cô, một người đàn ông can đảm và liều lĩnh. Cood dã đọc mọi thứ về cuộc đời ông ta. Khi ông ta rời trại Robinson, tám người thân tính của Third Cavalry và bốn trăm người Da đỏ Scouts đã được gửi theo sau ông ta, nhưng trước khi họ có thể hạ gục ông, Crazy Horse đã đầu hàng một lần nữa, lần này là tại Cục Spotted Tail, tại đó ông ta đã bị hành hình.
Brandy liếc nhìn quanh trại, nhăn trán. Cô nên nói cho Wicasa Tankala về những việc sẽ xảy ra trong tương lai hay không? Cô liệu có can thiệp vào lịch sử không nếu cô nói cho vị thầy lang những gì cô biết? Ông ta liệu có tin cô? Chuyện gì sẽ đến nếu ông ta tin? Chuyện gì nếu ông không tin? Bị đè nặng bởi quá nhiều câu hỏi và câu trả lời không hồi kết, cô quay trở lại lều. Cô vẫn còn đang suy nghĩ về Custer cùng trận chiến sắp tới khi cô chìm vào giấc ngủ đêm đó.
*** Những âm thanh từ tiếng nấc nghẹn ngào đánh thức J.T từ giấc ngủ sâu.
Ban đầu, gã nghĩ trại lại bị tấn công lần nữa. Nhưng rồi, gã nhận ra tiếng nấc đến từ Brandy. Thì thầm tên cô, J.T lắc vai Brandy.
“Không!” Cô la lên, vung tay. J.T càu nhàu khi nắm tay cô đấm thẳng vào một bên đầu mình.
“Brandy, tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy nào!” “J.T?” Cô chớp mắt trong bóng tối, cố gắng để nhìn rõ gương mặt gã.
“Anh đây.” Cuốn lấy Brandy vào vòng tay, gã ôm cô chặt hơn, vuốt ve mái tóc cô. “Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà.” “Đúng vậy. Ôi, J.T, nó khủng khiếp quá.”
“Muốn kể cho anh nghe không?” Brandy lắc đầu. Nó thật quá khủng khiếp. Quá thật.
“Em chỉ đang gặp ác mộng thôi,” J.T nói, và cô nghe thấy nụ cười trong giọng nói của gã. “Anh nghĩ thứ đó là của anh chứ.” “Giờ thì anh không còn bị làm phiền bởi những cơn ác mộng nữa,” Brandy chỉ ra.
Cô rúc sâu hơn và vòng tay gã, nghĩ về việc tuyệt vời làm sao khi được ôm trong vòng tay mạnh mẽ của J.T, để biết không gì có thể làm tổn thương cô khi gã ở đó. J.T lướt ngón tay qua mái tóc của Brandy, biểu hiện thật ân cần. Những gì cô nói là thật. Gã không còn bị quấy rầy bởi những giấc mơ tồi tệ kể từ cái đêm trong hang khi Bandy nói với gã rằng cô yêu gã.
Gã vuốt ve má cô bằng đốt ngón tay mình và đặt một nụ hôn lên thái dương cô. “Em có chắc là không muốn kể cho anh nghe về nó không?” “Em không biết nữa. Nó... em...” Cô cắn môi dưỡi. “Em sợ lắm, J.T.”
“Sợ điều gì, em yêu?” “Tương lai.”
Gã cau mày, nhanh chóng nhẩm tính được những ngày đã trôi qua. Sớm thôi gã sẽ ra đi và cô sẽ bị bỏ lại một mình không gia đình và với một đứa trẻ sắp ra đời. Không ngạc nhiên gì khi cô có những cơn ác mộng. “Tương lai thế nào, Brandy?”
“Em biết chuyện sắp xảy ra với người Lakota và người Crow và tất cả những người Da đỏ khác, J.T. Trong vài năm nữa, những người Da đỏ sẽ không còn được sống theo các cũ nữa. Tất cả mọi người sẽ bị quản thúc. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, sẽ có những cuộc chiến khủng khiếp ở Little Big Horn giữa người Sioux, người Cheyenne và Custer. J.T lầm bầm khe khẽ, Tatanka Sapa đã kể cho gã về trận chiến từng diễn ra, ở Washita và Sand Creek.
“Em mơ thấy chúng ta ở đó, rồi....” Cô hít sâu một hơi và thở dài, rùng mình. “Rồi anh bị giết trong trận chiến.” J.T tựa cằm lên đỉnh đầu cô, cười toe toét khi gã nhìn chằm chằm vào bóng tối. Chết trong một trận chiến chắc chắn là vinh dự hơn chết dưới một sợ dây thừng.
“Em có nên nói với Wicasa Tankala điều em biết không, J.T? Anh có nghĩ ông ấy sẽ tin em không?” “Anh chắc là ông ấy sẽ tin,” J.T trả lời lặng lẽ. “Ông ấy là pháp sư, em biết đấy. Những giấc mơ là một phần công việc của ông ấy.”
“Em biết, nhưng... chuyện gì sẽ xảy ra nếu điều em nói sẽ ảnh hưởng đến tương lai của người Lakota? Chuyện gì sẽ tới nếu điều đó làm thay đổi lịch sử?” J.T cau mày. “Liệu có thể không?”
“Em không biết nữa, nhưng nếu như thế thì sao?” “Có lẽ khi đó em đã cứu sống một vài cuộc đời.”
“Nhưng em có nên nói không?” “Anh không thể trả lời được, Brandy. Quỷ thật, anh còn không thể trả lời được những vấn đề của chính mình.”
“Vấn đề gì cơ?” Những ngón tay của gã lùa vào tóc cô khi gã suy nghĩ về câu hỏi của cô. Làm cách nào gã có thể nói với cô rằng cô chính là vấn đề của gã? Gần đây, gã cảm thấy ngày càng tội lỗi vì đã đưa cô rời khỏi Cedar Ridge, nhảy bổ vào cuộc đời cô. Và giờ gã đã khiến cô mang thai, và gã thậm chí còn không thể ở đó khi em bé ra đời.
Gã khẽ chửi thề. “Anh không biết phải làm gì với những hiểu biết của em về tương lai, Brandy. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là về em và con và những gì sẽ tới khi anh ra đi.” “Chúng em sẽ ổn thôi mà.”
“Có thật không?” Cánh tay gã siết chặt lấy cô khi gã hỏi lại, cô nghe thấy nỗi đau trong giọng gã.
“Brandy, anh không biết chuyện gì sẽ đến với anh và khi nào nó đến. Anh đã nói rằng em phải lên kế hoạch những điều phải làm khi... khi thời gian của anh hết. Anh nghĩ thời điểm đó là lúc này.” “Em không muốn anh nói về nó nữa đâu.”
“Chết tiệt, Brandy, em phải nói về nó.” Cô đặt ngón tay lên môi gã. “Làm sao em có thể quyết định phải làm gì chứ, J.T? Em không thể chịu được khi nghĩ về nó, về anh... về...”
Gã nghe thấy có nước mắt trong giọng nói của cô, cảm thấy cô run rẩy trong vòng tay mình, và gã tự nguyền rủa bản thân lần nữa khi để cô bị cuốn vào cuộc đời mình. Nếu cô không quyết định điều cô muốn làm, vậy thì gã sẽ quyết định giúp cô. Nhưng không phải đêm nay. “Chúng ta sẽ nói với Wicasa Tankala về Little Big Horn ngày mai,” J.T nói, “và để ông ấy quyết định phải làm gì với nó.”
“Được ạ.” J.T cảm thấy cổ họng mình thít lại khi cô rúc vào gã đầy tin tưởng. Một ngày nào đó, gã sẽ phải quyết định phải làm gì với tương lai của Brandy.
Giúp tôi, Gideon, gã nghĩ khi cánh tay gã vòng ôm lấy cô. Làm ơn giúp tôi. ***
Wicasa Tankala gật đầu trịnh trọng khi J.T dịch lại những lời Brandy. Cô ngạc nhiên khi thấy ông sẵn sàng chấp nhận câu chuyện du hành thời gian của cô. Cô đã dự kiến tới sự ngờ vực, chút hoài nghi, nhưng ông chỉ gật đầu và giục cô nói tiếp. Khi cô đã kể xong chuyện cô bị đưa về quá khứ, cô kể cho ông tất cả những điều cô có thể nhớ về chuyện đã xảy ra với người Lakota sau cuộc thảm sát của Custer. “Ta cũng đã trông thấy những điều tương tự như những gì cô kể sẽ tới trong tương lai,” người thầy lang nói. Ông nhìn chằm chằm vào đống lửa, như thể bị thôi miên bởi những ngọn lửa đang nhảy múa. “Nhiều đêm ta đã gặp rắc rối với những giấc mơ khi nghĩ tới tương lai, bởi hình ảnh những người dân của ta bị những tên áo xanh săn lùng.”
Người đàn ông già thở dài, và nó dường như đến từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn ông. “Ta đã có những giấc mơ về Tatanka Iyotake phải chạy trốn khỏi quê hương của mình, đi lên phía bắc, tới vùng đất của Mẹ linh thiêng. Trong khi ta nhìn lên các vì sao, ta thấy Tashunke-Witke nằm chết trong nhà sắt của một tên da trắng. Bánh xe thời gian dịch chuyển, và ngày của những người da đỏ đến hồi kết thúc. Ta đã trông thấy nó.”
Dứt mắt khỏi ngọn lửa, vị pháp sư nhìn Brandy sau đó tới J.T. “Ta phải suy nghĩ về chuyện này,” ông nói sau khi cô đã kể cho ông nghe tất cả những gì cô nhớ được về Custer và cuộc chiến sắp tới. “Đừng nói với bất kỳ ai khác. Ta sẽ gọi Akic ita và các pháp sư khác và chúng ta sẽ nguyện cầu.”
“Như ông muốn, Tunkasila.” Wicasa Tankala quan sát Brandy một lúc. “Con có hạnh phúc ở đây không, con gái?”
“Có ạ, rất hạnh phúc.” Wicasa Tankala gật đầu, như thể ông đã biết trước câu trả lời của cô. “Cậu ta có đối xử tốt với con không?”
Má Brandy nóng bừng. “Có ạ.” Người đàn ông già gật đầu lần nữa, trông vui vẻ.
“Hãy chăm sóc nhau,” ông nói. “Hecheto aloe.” J.T mỉm cười với Brandy, sau đó gã nắm lấy tay cô rời khỏi lều.
“Anh có nghĩ chúng ta đã làm điều đúng đắn không, J.T?” cô hỏi sau đó, khi họ đã quay lại lều. J.T gật đầu. “Em đã nói với ông ấy những gì em biết. Giờ quyết định thuộc về ông ấy.”
“Anh nghĩ họ sẽ làm gì?” “Anh không biết nữa, nhưng nó nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
Ngày dường như ngắn lại, đêm dài và lạnh hơn. Cây đang trút lá. Chăn cho ngựa cũng dày hơn. Wicasa Tankala hỏi xin ý kiến các tù trưởng, và họ quyết định ở lại cho đến mùa xuân.
Vào những ngày mưa, mọi người ở bên trong lều và kể chuyện, truyền thuyết về chú chim lôi tước trẻ mãi không già, về Coyote, về White Buffalo Woman. Mặc dù của Brandy không hiểu về chúng, cô vẫn tham gia bên cạnh J.T, ủ ấm trong tình yêu của gã. Quãng thời gian này, là những ngày vô cùng quý giá, và cô không muốn nghĩ về tương lai. Mùa đông đến thật khắc nghiệt, phủ lên mặt đất một tấm chăn trắng xóa. Vào những ngày khi mặt trời mọc, mọi người thường quấn chăn lông thú và ra ngoài. Trẻ nhỏ và người lớn đều đi xuống những ngọn đồi phủ đầy tuyết trên những chiếc xe trượt làm bằng xương trâu, hay trên những mảnh da cứng.
Một buổi chiều, Brandy đã đắp một người tuyết. Cô sử dụng hai miếng than từ đống lửa nấu ăn của mình làm mắt, một quả thông nhỏ làm mũi, và những cành củi dài nhỏ làm cánh tay. Và bởi anh ta là một chiến binh dũng cảm, cô đặt thêm ba chiếc lông gà lôi lên đỉnh đầu người tuyết. Bước lùi lại, với cánh tay J.T vòng quanh người, cô có chút hãnh diện trước công trình của mình.
“Anh đã từng nghe nói về Mây Đỏ phải không?” Brandy hỏi, cười khúc khích. “Vậy thì, đây là Mây Tuyết, và là một chiến binh Lakota dũng cảm.” “Mạnh hơn chồng em sao?” J.T thách thức.
“Không chiến binh nào trên trái đất này có thể mạnh hơn chồng em,” Brandy nói. “Anh ấy có thể nhảy từ trên một tòa thành chỉ với một bước nhảy, dời núi, lấp bể, uống cong thanh sắt chỉ với hai bàn tay trần...” Không thể ngăn được bản thân, cô bắt đầu cười lớn. “Có gì buồn cười nào?” J.T hỏi.
“Anh sẽ không hiểu được đâu.” “Cứ thử đi.”
“À thì, đó là một câu chuyện tranh hư cấu về một người anh hùng mang tên Siêu Nhân. Anh ta đến từ một hành tinh khác, và anh ta có những sức mạnh tuyệt vời giúp anh ta nhảy xuống từ những tòa nhà cao tầng, và bay, và...” Brandy liếc nhìn qua vai khi thấy J.T nhíu mày với cô. “Truyện tranh là gì?”
“Là truyện hư cấu dành cho trẻ em đó, chủ yếu là về những nhân vật tưởng tượng, những anh hùng có sức mạnh siêu nhân và những động vật có thể hành động như con người.” Brandy cười toe toét, tự hỏi J.T sẽ nghĩ gì về Năm anh em Siêu Nhân và Người Dơi, về những ngôi sao điện ảnh như Sylvester Stallone, Arnold Schwarzenegger và John Wayne. Cô ước rằng cô đột nhiên có thể đưa J.T vượt thời gian. Gã sẽ nghĩ gì về thế giới hiện đại của cô? Cô có cảm giác rằng gãcũng sẽ yêu thích những bộ phim tình cảm và những trò chơi nhiều như cô, nhưng gã sẽ nghĩ gì về ô nhiễm, về sự suy đồi đạo đức và các giá trị gia đình? Gã sẽ nắm lấy những điều kỳ diệu của khoa học công nghệ hiện đại hay không? Cũng nhiều như cô đã bỏ lỡ những tiện nghi hiện đại, như hệ thống nước trong nhà, lò vi sóng, tivi, đài phát thanh, cô cũng chẳng nhớ đến những trận bạo động thiếu suy nghĩ trong thời đại của mình, hoặc các tin xấu liên tục được cập nhật trên các trang báo – những báo cáo về những trận xả súng, tai nạn lái xe, các băng đảng bạo lực, sự lây nhiễm của AIDS, sự gia tăng các ca mang thai và tự sát ở tuổi vị thành niên.
“Có lẽ em có thể kể cho anh vài câu truyện tranh đấy,” J.T nhận xét khi họ tản bộ về phía lều. “Có lẽ.” Brandy nắm lấy tay J.T và siết chặt. “Ở đây thật tuyệt,” cô lên tiếng, ánh mắt lang thang quanh vùng quê. Những ngọn đồi và những tán cây được bao phủ bởi tuyết. Mây trắng rải rác trên bầu trời trông như những quả bóng bông mềm mại. Cô trông thấy vài cậu bé lao xuống sườn đồi trên xe trượt tuyết nhắc cô nhớ đến những hình ảnh thường thấy trên những tấm thiệp Giáng Sinh.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?” Brandy hỏi. J.T lắc đầu. “Anh không biết nữa, sao nào?”
“Em chỉ đang tự hỏi chúng ta đã bỏ lỡ Giáng Sinh hay chưa?” J.T cau mày nhìn cô. Giáng Sinh! Lần cuối gã kỷ niệm dịp Giáng Sinh là một năm trước khi mẹ gã mất. Như những gì gã nhớ, nó không giống một lễ kỷ niệm cho lắm, nhưng rồi thì, chẳng có ai gã từng biết có chút bận tâm nào đến Giáng Sinh cả.
Gã nhìn chằm chằm vào khoảng không, những suy nghĩ quay mòng mòng. Mẹ gã đã đón Giáng Sinh lần cuối khi về nhà với vẻ say khướt. Bà ngủ đến trưa hôm sau và thức dậy nôn thốc nôn tháo. Gần 1 giờ chiều bà mới bước khỏi giường. Bà cười hối lỗi khi lảo đảo bước và bếp và rửa mặt. Gã nhớ bà đã mặc một bộ váy xanh sạch sẽ, đã từng, có một sọc kẻ màu hồng nhạt. Khe khẽ ngâm nga, bà làm cho gã một bát súp và ngồi xuống bàn, nhâm nhi tách cà phê đen, trong khi gã ăn. Gã đã tặng bà đôi lược ngà gài lên tóc, thứ gã đã chôm được từ một cửa hàng tốt nhất trong thị trấn.
Bà đã mỉm cười với gã qua đôi mắt vằn đỏ, hôn lên má gã, sau đó kéo một chiếc hộp được gói bọc cẩn thận từ bên dưới ghế sô pha tồi tàn của họ ra. Của con đây, Johnny, bà đã nói vậy. Gã mở hộp ra một cách tôn kính. Bên trong, gã thấy một chiếc áo mới, được may chỉ cho gã. Gã đã mặc nó cho đến khi tay áo trở nên quá ngắn và cổ áo sờn rách đến không thể sửa được nữa.
Giọng Brandy đưa gã về với thực tại. “Anh chỉ đoán thôi,” gã nói. “nhưng anh không nghĩ em đã bỏ lỡ nó đâu.” Nụ cười của cô còn sáng hơn ngôi sao Giáng Sinh. “Vì chúng ta không biết rõ ngày tháng, chúng ta có thể giả vờ là nó sẽ diễn ra vào tuần tới được không?”
“Chắc chắn rồi, em yêu.” Brandy không trông thấy J.T nhiền trong vài ngày sau đó, nhưng cô cũng cảm thấy vui vẻ vì được ở một mình khi cô dành thời gian rảnh rỗi trong ngày làm một món quà ngạc nhiên cho J.T. Chatawinna đã tặng Brandy một tấm da trâu thật đẹp như một món quà cưới, và Brandy biết, mỗi khoảnh khắc cô trông thấy nó, rằng cô sẽ dùng nó làm áo choàng cho J.T.
Sản phẩm hoàn thành thật đẹp, ấm áp và mềm mại. Trong cơn bốc đồng, cô đặt chiếc áo lên sàn lều và vẽ hình con cáo màu đỏ lên đó. Sau đó, cô viết tên J.T lên đó. Tên Lakota, Takala, bên dưới. Nghiêng đầu sang bên, cô vô cùng ngưỡng mộ công trình của mình, cười khẽ, cô vẽ thêm hai trái tim lồng vào nhau vào mặt trong.
Ngày mai sẽ là ngày họ lựa chọn để tổ chức lễ Giáng Sinh, và cô gần như không thể chờ để tặng J.T chiếc áo. Cô đang hâm nóng một nồi súp cho bữa tối khi J.T bước vào trong lều.
“Chào anh!” Cô mỉm cười với gã, cảm thấy hạnh phúc từ sâu bên trong vì gã đã trở về. J.T nháy mắt với cô “Chào em yêu,” gã nói, vòng tay ra sau lưng, gã mang một cây thông nhỏ vào trong lều.
“Một cây thông!” Brandy la lên, ném mình vào gã. “J.T, nó thật hoàn hảo!” J.T ôm chặt lấy cô một lúc lâu, nhận thức được sự thay đổi trên cơ thể cô. Ngực cô có cảm giác đầy đặn hơn, nặng nề hơn tựa vào gã. Bụng cô cũng không còn phẳng nữa, mà phồng lên khi một sinh linh mới đang lớn lên trong cô.
Gã áp mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương ấm áp, ngọt ngào của phụ nữ, mùi xà phòng quyện với mùi thơm của các loại thảo mộc cô đã sử dụng nấu súp. Làn da cô mịn nàng bên dưới má gã. Nhắm mắt lại, gã rúc vào sau tai cô, và đặt một nụ hôn nóng rực lên cổ cô. Brandy áp vào gã, rên lên khe khẽ khi những nụ hôn của gã khiến da thịt cô nóng bừng. Ham muốn được khuấy lên bên trong cô và cô ép mình vào gần hơn, bàn tay cô trượt lên xuống lưng và mông gã. Cô cười khe khẽ khi bằng chứng rắn chắc về nỗi ham muốn của J.T đâm vào bụng cô. Ngước nhìn lên từ cánh tay vẫn đang vòng quanh eo cô, cô mỉm cười với gã. “Cược là em biết anh đang nghĩ gì nhé.”
“Anh cá chắc là em biết mà.” “Anh muốn ăn tối trước không?”
J.T vuốt ve đường cong nơi ngực cô. “Em nghĩ sao?” Sau bữa tối muộn, họ đặt cây thông phía sau lều. Họ đã sử dụng những chiếc nơ màu và chuỗi hạt để trang trí; Brandy đã làm một thiên thần từ quả thông và ít vải vụn.
“Đó là cái cây đẹp nhất em từng thấy,” Brandy nói, mỉm cười nhìn chồng. “Anh muốn mở quả bây giờ hay để mai?” “Quà sao? Quà gì?”
“Sao nào, Quà Giáng Sinh của anh, tất nhiên rồi. Gia đình em luôn trao quà vào buổi sáng Giáng Sinh. Mẹ em sẽ sửa soạn một bữa sáng thịnh soạn, và rồi chúng em tụ tập quanh cây thông và mở quà. Điều gì khiến anh...” Brandy cắn môi dưới, lời nói của cô khựng lại gữa chừng khi cô chợt nhận ra anh không có nhiều kỳ nghỉ vui vẻ. “Em xin lỗi, J.T.” “Về chuyện gì?”
“Em... Không có gì.” “Ổn cả mà, Brandy.”
“Em không có ý... Đó chỉ là...” “Brandy, ổn cả mà. Đừng bắt đầu cảm thấy có lỗi vì em đã có một tuổi thơ hạnh phúc. Anh rất mừng vì em đã có những kỷ niệm đẹp bên gia đình, đặc biệt là khi em...” Giọng gã nhỏ dần và gã hít sâu một hơi. “Đặc biêt là khi có thể em không bao giờ gặp lại họ nữa.”
Trái tim cô vỡ ra. Gia đình cô. Cô đã rất hạnh phúc bên J.T những tháng ngày qua và cô gần như không còn nghĩ về gia đình nữa. “Em ước rằng có cách nào đó em có thể cho họ biết em vẫn ổn.” J.T kéo cô vào vòng tay.”Anh xin lỗi, Brandy.”
“Mẹ em hẳn đang lo lắng muốn chết. Bố em cũng vậy.” Gã nghe thấy những giọt nước mắt trong giọng cô. Cảm giác tội lỗi và hối tiếc cắt sâu vào lương tâm J.T. Gã ước gì cô đang ở chính nhà mình, với bạn bè và gia đình. Tuy nhiên, dù cố đến mấy, gã cũng không thể hối tiếc việc cô đã ở đây. Cô là điều tốt đẹp nhất từng đến với gã.
Áp má vào ngực J.T, Brandy vòng tay quanh eo gã. “Em không muốn anh nghĩ em không hạnh phúc ở đây,” cô khẽ nói. “Em sẽ không đánh đổi quãng thời gian này bên anh với bất cứ điều gì trên đời.”
“Chuyện gì xảy ra nếu em có thể về lại nhà bây giờ, đêm nay?” Brandy bước lùi lại, ôm lấy gương mặt J.T trong tay, cô nhìn thẳng vào mắt gã. “Em đang ở nhà rồi,” cô nói. “Anh là gia đình của em, John Cutter. Đừng bao giờ quên điều đó.”
Sự chân thành tha thiết trong giọng cô và sự ấm áp từ những cảm xúc trong cô lan truyền tới J.T. “Anh chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho em thôi, Brandy, và em xứng đáng được nhiều hơn những điều anh chẳng thể cho em được.” “Dừng lại đi! Em hạnh phúc ở chính nơi đây, ở đây, với anh. Anh không nhận ra được sao, thưa anh?”
J.T cười toe toét. “Có, thưa phu nhân,” gã trả lời. “Anh nghe rất to và rất rõ.” “Tốt. Giờ thì, anh có muốn mở quả đêm nay không hay để sáng mai?”
“Anh có một món quà cho em và sẽ không thể đợi đến sáng được,” J.T dài giọng, kéo cô vào vòng tay lần nữa. Brandy mỉm cười ngước nhìn gã, ngạc nhiên rằng cô lại có thể ham muốn gã sớm đến thế. “Thật không? Chỉ cho em đi.”
“Rất vui lòng,” gã thì thầm, và bế cô lên tay, gã mang cô tới giường.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)