Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1704 / 67
Cập nhật: 2015-11-21 22:30:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ai đứa đã ăn kem uống nước dừa … Nhưng Vũ vẫn chưa dám nắm tay Thúy.
Quang cảnh như trong giấc mơ ban đầu của Vũ. Nắng chiều chỉ còn đọng lại từng mảng trên những lùm cây xa tắp bên kia sông. Trời mát mẻ. Gió từ dưới sông thổi lên làm phất phơ mái tóc hai đứa bé. Chỉ khác một tí là nước sông đã pha ít nhiều phù sa. Hai đứa đi sóng đôi. Thỉnh thoảng đứa đi trước đứa đi sau. Sang tới bên kia cầu. Thúy gặp thằng Dương.
Dương là con ông phó cẩm. Nhà nó nuôi hai con chó béc giê. Bố nó thay mặt ông chánh cẩm tây, trông coi hết đội xếp trong tỉnh. Đội xếp trông thấy ba nó, đứng nghiêm chào kính cẩn. Dương là đứa con cầu tự, ba mẹ nó chiều nó lắm. Nó muốn cái gì được cái ấy. Dương học lớp ba, cùng lớp với Thúy. Thầy giáo không bao giờ gọi nó đọc bài. Nó học dốt, lại lười. Thế mà tháng nào thầy cũng cho nó lên bảng danh dự. Nó giữ sổ luân chuyển làm đổ mực bẩn hết sổ. Ông Đốc cũng chẳng mắng nó. Ông Đốc và các thầy giáo chơi mai chược với ba nó nên càng dung túng nó.
Dương hay vang tục, giống hệt con nhà Hách. Tính nó thô lổ và thích bắt nạt bạn bè. Có lần nó đánh con thầy lớp tư chảy máu mũi. Trong lớp nó thường trêu con Thúy. Giờ ra chơi, nó lẻn vào lớp đổ mực lên ghế chỗ Thúy ngồi khiến áo quần con bé dính đầy mực bê bết, khóc sướt mướt. Có khi nó bẻ ngòi bút của Thúy làm Thúy cắn bút giờ thí tả, bị ăn dzê rô oan uổng. Nó cậy con ông phó cẩm, gây sự cả lớp trừ thằng Hài, thằng Phiệt là hai thằng ngồi cạnh nó chuyên môn cho nó cóp pi tính đố và vẽ hộ nó.
Thình lình gặp Thúy đi cạnh Vũ, con nhà Dương ngứa mắt lật đật tới, hất hàm hỏi:
- Thúy, Thúy, đi chơi với tao không?
Thúy nhăn mặt:
- Đừng gọi tên người ta.
Dương cười híp cả mắt lại:
- Tao cứ gọi mày làm gì?
Thúy khó chịu:
- Đừng mày tao với người ta.
Dương đưa trái ổi lên gặm một miếng, nhai rau ráu. Vũ lộn tiết. Nó muốn tát hai thằng súc sinh này quá. Tát tai nó thì hết đi chơi với con Thúy. Vũ cố nhịn. Dương tưởng thằng Vũ sợ hơi ba nó, không dám bênh con Thúy, nó toan nắm lấy tay con Thúy. Song nó phải rụt tay lại ngay vì thằng Vũ đã kéo con Thúy đứng sát nó. Dương vừa nhai ổi vừa nói đểu:
-“Con gái chơi với con giai.
Về sau cái vú bằng hai quả dừa …”
Vũ xắn tay áo lên. Thúy ngoắt Vũ đi về, Vũ hỏi:
- Thúy sợ nó à?
- Ừ.
- Sợ gì, đã có Vũ.
- Ba nó làm phó cẩm, Thúy sợ lắm. Hôm nọ, nó lấy cỗ chuyền của Thúy. Nó cốc Thúy hai cái, giật con bướm bạc gài đầu của Thúy nữa. Thúy mách thầy, thầy chả nói gì.
Vũ tức sôi ruột. Đang vui vẻ, bị con nhà Dương phá đám không tức sao được. Vũ hậm hực theo Thúy bước thật nhanh. Nhưng con nhà Dương không tha hai đứa. Nó đeo sát Vũ, nói nhảm nhí. Đến giữa cầu, Dương gọi:
- Ê Thúy, lọ lem Thúy!
Thúy nín thinh. Dương lại lải nhải câu mất dậy “Con gái chơi với con giai, về sau cái vú bằng hai quả dừa”. Thúy vẫn nín thinh. Vũ không chịu được thật rồi. Nó đứng sững lại như xe đạp đang phóng nhanh hãm phanh thật mạnh. Thúy nắm tay Vũ, Vũ gỡ vội cái bàn tay nhỏ nhăn ấy ra. Máu hiệp sĩ trong cơ thể nó rạo rực. Dương khiêu khích:
- Ê Thúy, tao gọi mày câm hở con lọ lem?
Thúy run rẩy nép sát bên Vũ. Vũ nhớ rằng nó đã kể cho Thúy nghe những câu chuyện giang hồ vùng vẫy của nó. Nó nở để thằng oắt Dương bắt nạt đứa bạn gái thân thiết của nó hay sao? Bây giờ Vũ mới lên tiếng:
- Dương, sao mày mất dậy thế?
Dương dang hai chân, đút hai tay vào túi quần nhổ nước bọt xuống cầu:
- Tử tế cái củ “khấm” á! Việc gì đến mày hở thằng lái buôn?
Bị xỉ nhục, Vũ trả miếng ngay:
- Im mồm đi thằng phó cẩm!
- À, thằng lái buôn dám nói xấu ba tao hả?
- Ừ, ông nói đấy phó cẩm ạ!
- Thằng lái buôn.
- Thằng phó cẩm.
- Thằng lái buôn cứt chó.
- Thằng phó cẩm cứt chó.
- Thằng lái buôn ăn cứt chó.
- Thằng phó cẩm ăn cứt chó.
Dương đổi giọng, nó đọc tên ba thằng Vũ:
- Thằng Hùng, ha ha ha, anh hùng lái buôn. “Anh anh hùng xưa, nhớ hồi là hồi” buôn cứt!
Khoái chí, nó cười ha hả. Vũ nhổ bọt vào mặt nó:
- Thằng Đinh, Đinh hói, Đinh “Trọc đầu lông lốc bình vôi, Mẹ ngồi mẹ ỉa mẹ bôi lên đầu” thằng Đinh!
Con nhà Dương gờm thằng Vũ. Nó chỉ dám đấu võ miệng. Thúy run rẩy, thương hại quá. Vũ phải choảng thằng Dương ngay mới được. Ở trường, mỗi lần thầy xử tội đánh nhau, thầy thường hỏi đứa nào đánh trước. Hễ đứa nào đánh trước là đứa ấy có lỗi. Vũ sợ thằng Dương hèn nhát mách thầy, nó muốn thằng Dương đánh nó trước. Nó mến con Thúy, chiều con Thúy, cho con Thúy tất cả những gì nó có. Nó không thể để thằng Dương bắt nạt con Thúy. Dù thằng Dương là con lão phó cẩm nó cũng “moa phú”.
Thấy Vũ im lặng, Dương chửi tiếp:
- Thằng lái buôn ăn củ “khấm”!
- Thằng phó cẩm ăn củ “thìu biu”!
Dương to tiếng:
- À mày bảo ba ông ăn củ thìu biu hả?
- Ừ đấy, ông “đét” sợ.
- Mày nói lại xem nào?
- Ông nói rồi.
- Tiên sư thằng lái buôn!
- Tiên sư thằng phó cẩm!
Dương lồng lộn:
- À, mày chửi ba tao hả?
- Ông chửi mày có giỏi chơi ông đi.
- Mày chửi lại ông xem nào?
- Ông chửi rồi.
- Mày giỏi chửi lại đi?
- Ông chửi rồi, chơi đi phó cẩm!
- Mày chửi lại ông đánh bỏ bố mày ngay.
- À, mày thách hở?
- Ừ, ông thách mày chửi bố ông đấy?
- Ông sợ “đét” gì!
- Thì mày giỏi chửi đi.
- Tiên sư thằng phó cẩm! Ông chửi nữa, mày chơi đi, chơi mau đi phó cẩm con!
Chưa bao giờ Vũ “đánh võ mồm” lâu thế. Con nhà Dương đứng lâu e thằng Vũ dám “tẩn” nó lắm. Nó giả vờ hùng hùng hổ hổ, đe dọa:
- Mày nhớ nhé! Mai ra trường biết tay ông!
Rồi nó cắm cổ chạy. Vũ từ từ kéo tay áo xuống. Cuộc vui của nó bị đứt quãng. Thúy đòi về. Nó nắm chặt tay Vũ. Vũ không gỡ ra. Bây giờ nó mới thấy tay con Thúy êm ái và mát rượi. Bàn tay ấy làm tiêu tan cơn tức giận của Vũ.
Gói thổi mát hơn. Vũ dìu Thúy đi với một niềm kiêu hãnh của “hiệp sĩ”. Đêm nay, chắc nó nằm mơ thấy con Thúy.
Thằng Vũ Thằng Vũ - Duyên Anh Thằng Vũ