Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 20
E
duardo đưa tay lên cào mái tóc đen rối bù của anh và liếc sang Kaite, khuôn mặt cô nhợt nhạt lộ ra sự căng thẳng đang leo thang trong lòng. “Bảo vệ cho biết anh ấy đã đi khỏi văn phòng ba tiếng trước, lúc 9 giờ tối. Garcia đã đưa xe đến đón anh ấy, nhưng Garcia và cả Ramon đều không quay về căn biệt thự ở Mayaguez, Ramon cũng không đến ngôi nhà ở Old San Juan.”
Katie bứt rứt cắn môi. “Anh có nghĩ Garcia đã nói cho Ramon biết tôi không đi khỏi đây không, Ramon cũng không nghe điện thoại?”
Cái nhìn của Eduardo tràn đầy sự nhạo báng. “Nếu như Ramon biết cô còn ở đây, anh ấy sẽ không tránh mặt đâu – anh ấy sẽ lao đến ngôi nhà này như điên, tin tôi đi.”
‘Eduardo,” Gabriella thở dài bực tức. “ anh đang làm Katie chết điếng đấy, cô ấy đã quá đủ lo lắng rồi."
Đút tay vào túi quần sau của mình, Eduardo ngừng nhịp chân và cúi xuống nhìn Katie. “Katie, tôi không biết anh ấy có thể ở đâu. Anh ấy không ở nhà, cũng không ở cùng gia đình Rafael. Tôi không biết còn nơi nào để anh ấy nghỉ tối nay nữa.”
Katie gắng gượng lờ đi cơn đau nhói ghen tuông khi nghĩ đến việc Ramon có thể đã quyết định nghỉ đêm trong vòng tay một người đàn bà xinh đẹp mà anh thường hay chụp ảnh cùng trong những tấm ảnh cắt ra từ tờ tạp chí địa phương. “Tôi chắc anh ấy sẽ đến ngôi nhà nhỏ,” cô lên tiếng. “Anh có chắc anh ấy không ở đó không?”
Eduardo quả quyết. “Tôi nói rồi, tôi đã đến đó. Lúc ấy mới 10 h 30, anh ấy không đi ngủ sớm thế, nhưng trong nhà tối om.”
Katie ủ rũ cúi đầu, những ngón tay vặn vào nhau đặt trong lòng. “Nếu mọi chuyện không xoay chuyển thế này thì tôi đã ở đó ngay bên cạnh anh ấy rồi.”
“Katie,” Gabriella nói vẻ cảm thông. “Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô lầm rồi. Anh ấy sẽ không đến với người phụ nữ khác tối nay đâu.”
Katie còn quá bận tâm nên không nhận thấy cái nhìn nghi hoặc mà Eduardo chiếu sang vợ anh ta. “Anh có gõ cửa lúc đến ngôi nhà không?” Katie hỏi.
Đầu Eduardo quay phắt lại. “Sao tôi lại phải gõ cửa một ngôi nhà tối đen trống rỗng chứa? HƠn nữa, Ramon sẽ thấy đèn ô tô rẽ vào trước nhà và sẽ ra xem ai đang đến.”
Vầng trán mềm mại của Katie nhăn lại. “Tôi nghĩ đáng ra anh nên gõ cửa.” Cô đứng bật dậy rồi nói tiếp. “Chắc tôi phải đến đó.”
“Katie, anh ấy không ở đấy đâu, nhưng nếu cô cứ khăng khăng thì tôi sẽ đi cùng với cô.”
“Tôi sẽ ổn thôi.” Katie bảo đảm.
“Tôi không muốn cô đương đầu với Ramon một mình,” Eduardo cố nài. “Hôm qua khi ở cùng tôi đã thấy anh ấy tức giận đến thế nào rồi, còn…”
“Tôi cũng đã ở cùng anh ấy,” Katie nhẹ nhàng nhắc lại với anh ta. “Và tôi chắc mình sẽ ổn thôi. Anh ấy không thể giận hơn ngày hôm qua được.”
Eduardo thò tay vào túi lấy ra chìa khóa xe và đưa cho cô. “Nếu tôi tin anh ấy có mặt ở đó, thì tôi sẽ đi cùng cô. Cô sẽ phải đợi đến ngày mai mới nói chuyện được với anh ấy thôi.”
“Ngày mai bố mẹ tôi sẽ bay tới đây,” Katie đáp. Cô nôn nóng nhìn vào đồng hồ treo tường. “Sau nửa đêm nay sẽ là sáng thứ Bảy. Tôi sẽ tổ chức đám cưới vào Chủ nhật – ngày mai.”
Nhớ lại những lời Eduardo nói về chuyện Ramon sẽ nhìn thấy đèn xe từ ngoài đường chiếu vào nhà, Katie tắt đèn xe cách ngôi nhà từ một khoảng cách xa. Nếu như Ramon có ở đó, cô nghĩ tốt hơn hết nên tạo sự bất ngờ cho anh. Đặc biệt vì cô không thích thú gì cái ý tưởng đương đầu với một Ramon đang thịnh nộ ở ngay ngưỡng cửa.
Phía trên đầu cô ánh sáng mờ nhạt xuyên qua những tán cây rung rinh, nhịp đập con tim Katie dội lên vì niềm vui sướng khi cô dừng xe. Cô bước đi trên con đường lát gạch tràn ngập ánh trăng, đôi chân run rẩy. Ánh đèn trong phòng ngủ đang sáng lên!
Cô chạm vào tay nắm cửa, thì thầm một lời nguyện cầu rời rạc mong rằng nó đừng khóa lại vì cô không có chìa, và thở ra nhẹ nhõm khi cánh cửa dễ dàng bật tung ra. Cô cẩn thận khép cửa và quay đầu lại. Căn phòng khách chìm trong bóng tối, nhưng ánh sáng êm dịu của ngọn đèn trong phòng ngủ hắt ra từ cánh cửa đang hé mở.
Đúng rồi. Cô kéo chiếc áo len qua khỏi đầu và thả nó xuống sàn nhà. Hai bàn tay run rẩy thay chiếc váy màu vàng nâu bó sát mà cô đã cố ý chọn mua cách đây không lâu nhằm trêu chọc Ramon và hy vọng đập tan sự kháng cự của anh đối với cô. Chiếc váy xẻ cao ở đằng trước, cùng với dây áo nhỏ, vai trần và hở lưng. Cô cào lại mái tóc của mình bằng những ngón tay, rồi lặng lẽ bước lên phía trước.
Đứng ngay ở ngưỡng cửa phòng ngủ, Katie cố kiểm soát những sợi dây thần kinh đang nổi loạn trong cô – Ramon đang nằm trên giường, hai tay anh gác trên đầu, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà. Chiếc áo sơ mi trắng của anh mở tung đến tận eo, và anh cũng không hề bận tâm đến việc cởi giày. Nhìn anh buồn bã và cô độc đến nỗi lồng ngực Katie muốn nổ tung vì hối hận. Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp u buồn, sức mạnh và vẻ kiên định tỏa ra trên thân thể anh, mạch đập của cô rộn rã vì phấn khích và rung động. Ngay cả khi nằm đó, Ramon dường như vẫn là một người đàn ông vô cùng dữ dội.
Cô bước thêm một bước vào phòng, bóng cô in trên trần nhà chạm vào ánh nhìn của anh.
Ramon quay phắt đầu về phía cô, và Katie đứng đó đông cứng người.
Anh nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đen khắc nghiệt chiếu xuyên vào cô như thể thực sự không hề thấy cô ở đó.
“Em đã không đi.” Katie ngơ ngẩn thì thầm. Nghe tiếng nói của cô, Ramon ngay lập tức bật dậy khỏi giường với dáng điệu mềm mại, đầy đe dọa.
Nét mặt như được khắc bằng đá tảng của anh không tài nào đọc nổi, Katie quá lo lắng không dám phán đoán tâm trạng của anh ngoại trừ việc anh căng thẳng, và sẵn lòng nhảy xổ vào cô. “Em … em không muốn đi,” cô lắp bắp. Anh bước tiến lên phía trước còn Katie lùi lại. “Linh mục Gregorio nói ông ấy sẽ cử hành hôn lễ cho chúng ta.” Cô vội vàng báo cho anh.
“Ô, Phải không vậy?” Ramon thấp giọng. Anh tiếp tục bước lên còn Katie hoảng hốt giật lùi.
“Em… em sẽ trả hết mọi thứ đã mua.” Cô tự nguyện thốt ra khi anh dồn cô qua ngưỡng cửa vào phòng khách.
“Em sẽ làm hả?” Ramon thở nhẹ.
Katie gật mạnh đầu, chạm vào thành ghế sô fa và vòng qua nó. “Em… em đã xem cuốn sổ của Rafael,” cô nín thở giải thích. “Giá như anh nói cho em biết anh thực sự là ai, em đã hiểu được lý do tại sao anh không muốn em tiêu tiền của mình và sẽ vâng lời…” cô lắp bắp “… vâng lời anh.”
‘Anh thấy là em đã học thêm một từ mới rồi đấy,” Ramon giễu cợt.
Katie vấp vào cạnh bàn và vòng tránh sang một bên. “Em sẽ lấp đầy ngôi nhà này bằng cây cối, đăng ten và trẻ con nữa.” cô tuyệt vọng lắp bắp. Hai chân cô va mạnh vào ghế khiến cho cô không thể lùi xa hơn được nữa, nỗi sợ hãi khó kiểm soát dâng lên nghẹn tức nơi cổ họng. “Anh phải nghe em! Em đã rất sợ phải kết hôn vì em biết anh có chuyện gì đó đang giấu em, nhưng em không biết đó là gì, còn David đã…”
Ramon tiến lại gần và Katie đưa tay ra cố gắng chặn anh lại. “Làm ơn lắng nghe em,” cô òa khóc. “Em yêu anh!”
Hai bàn tay anh nắm chặt lấy vai cô kéo giật cô vào người anh mạnh đến nỗi đầu Katie bật ngữa ra đằng sau. Lần đầu tiên cô đủ gần để nhìn thấy được biểu hiện trong đôi mắt âm ỉ cháy đó, và thứ mà cô thấy không phải là nỗi tức giận. Đó là tình yêu… một tình yêu quá mãnh liệt đến nỗi cô cảm thấy mình thật tầm thường.
“Em yêu anh,” anh lặp lại bằng một chất giọng cộc cằn xa lạ. “Anh cho là em nghĩ nếu em nói rằng em yêu anh, anh sẽ quên hết mọi chuyện và tha thứ cho em ư?”
“Đúng,” Katie thì thầm. “Em nghĩ anh sẽ. Chỉ … chỉ lần này thôi.”
“Chỉ lần này thôi,” anh thì thào với một sự vui sướng mỏng manh, bàn tay run rẩy khi anh chạm vào má cô, chầm chậm đưa ra sau vuốt nhẹ tóc cô. Anh thốt lên nửa như rên rỉ, nửa như cười khi những ngón tay chìm sâu vào mái tóc cô. “Chỉ lần này thôi ư?” anh lặp lại câu nói ấy như thể không còn biết nói gì nữa, cánh tay còn lại siết chặt lấy cô, môi anh kiềm tỏa cô bằng một nụ hôn đắm chìm mê mải.
Niềm vui sướng và nhẹ nhõm nổ tung như pháo hoa trong lòng Katie, cô đặt tay lên vòm ngực mạnh mẽ của anh, trượt lên trên cô và đón nhận lấy lưỡi anh trong miệng mình. Cô cong người áp sát vào hai bắp đùi rắn chắc của anh, và Ramon rùng mình, đôi bàn tay anh ôm lấy hai bờ vai cô và trượt xuống bờ lưng mềm mại, thấp hơn nữa và kéo hông cô sát vào anh hơn.
Anh dứt khỏi cô và hôn lên khắp khuôn mặt cô. “Hãy nói lại đi,” anh khàn giọng ra lệnh.
‘Em yêu anh,” Katie thốt lên, tiếng nói cô vỡ vụn đau đớn. “Và em cần anh… và em muốn anh… và em…”
Miệng Ramon tham lam ngấu nghiến lấy cô, nuốt lấy những lời cô muốn nói và đưa cô bồng bềnh bay đến một nơi không có gì tồn tại ngoài những khao khát cháy bỏng với toàn bộ cơ thể anh. Anh mê mải hôn cô, cho đến khi Katie rên lên và áp sát vào anh hơn nữa, toàn thân cô bừng cháy vì dục vọng mãnh liệt và dữ dội.
Anh ngừng hôn cô, và nhìn vào đôi mắt đang sáng bừng lên của cô. “Vào giường nào, querida,” hơi thở anh nóng bỏng phả vào cô.
Katie luồn hai bàn tay run rẩy của cô vào bên trong áo sơ mi của anh, những ngón tay chạm vào khuôn ngực trần rậm rạp, nhưng trước nỗi thất vọng chán nản của Ramon, cô thiên thần nhỏ bé xinh đẹp trong vòng tay anh chỉ dịu dàng đáp lại. “Không.”
“Có,” anh thì thầm, nghiêng đầu định hôn cô để phá tan đi sự phản đối, nhưng lần này cô ngoảng đi từ chối.
“Không,” cô lặp lại. Mỉm cười hối lỗi, cô thanh minh. “Eduardo đã không muốn em một mình đối phó với anh. Lý do duy nhất anh ấy để em tới đây là vì anh ấy tưởng anh ở nơi khác. Nếu em không quay về ngay, anh ấy cam đoan sẽ đi bộ tới – để bảo vệ em khỏi cơn thịnh nộ của anh. “ Ramon nhướng mày phiền muộn, còn Katie chỉ dịu dàng chạm vào vùng ngực phía trái tim anh, và mỉm cười. “Còn có hai lý do để em muốn chờ. Một là chúng ta cần nói chuyện. Anh đã đòi em phải trung thực, anh luôn nhấn mạnh điều đó, thế mà anh lại cố tình giấu em. Em muốn biết tại sao anh làm vậy.”
Vòng tay Ramon miễn cưỡng hơi nới ra. “Còn lý do kia?” anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Katie buồn bã nhìn sang nơi khác. “ Mai là ngày cưới của chúng ta. Chúng ta đã chờ lâu quá rồi, còn, ờ, Linh mục Gregorio…”
Ramon phá lên cười và ôm chặt lấy cô. “Lúc còn nhỏ, Eduardo, Miguel và anh tin rằng nếu bọn anh có làm gì sai trái thì Linh mục Greogorio chỉ cần nhìn thẳng vào mắt bọn anh là biết liền.” Anh đưa cô đến ghế sofa và đặt cô ngồi vào lòng mình, cánh tay anh siết lấy eo cô.
“Vì chuyện đó anh có cố gắng đừng làm việc gì sai trái không?” Katie đùa.
“Không,” Ramon cười toe toét thú nhận. “Nhưng chính vì thế bọn anh lại càng thích làm sai.”
Trong ánh sáng mờ ảo tĩnh lặng của căn phòng khách mà cô đã bài trí cho anh, Ramon giải thích với Katie lý do tại sao anh lại phải giấu cô, và rồi, anh nói cho cô biết ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều sự kiện lớn làm xoay chuyển cả cuộc sống tương lai của họ. Cô lắng nghe câu chuyện về Sid Green, khuôn mặt cô rạng rỡ, tâm trí thông minh, nhạy bén của cô dễ dàng hiểu được áp lực mà Ramon đã bắt Sidney Green phải gánh chịu, và quá trình phá hủy hãng Green Paint and Chemical. Và rồi khi anh kết thúc, nỗi phấn khích của Katie có đôi chút dịu đi. “Katie, sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Katie nhìn quanh căn phòng ấm cúng mà họ đang ngồi. “Không có gì. Chỉ là em sẽ rất nhớ ngôi nhà này; ở đây em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Ramon nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào anh. “ Em sẽ thích những ngôi nhà khác của em hơn nữa.” Katie cau mày bối rối. “Em tưởng anh nói mọi ngôi nhà khác và hòn đảo sẽ bị các ngân hàng thu hồi mà.”
“Vẫn chỉ là có khả năng thôi,” Ramon đáp. “nhưng cũng có thể không. Ngân hàng giống như lũ chim kên kên vậy. Khi họ ngửi thấy mùi thất bại, họ sẽ nhanh chóng thu hồi để bảo đảm mang đi hết phần vốn còn lại. Nhưng nếu như “mùi thất bại” đó đột nhiên lại có dấu hiệu phục hồi, họ sẽ quay lại ngay. Họ sẽ ngồi đó chờ đợi và quan sát. Nếu công việc của anh thuận lợi như ngày xưa, họ sẽ cân nhắc làm thế nào để giành được nhiều tiền hơn. Các luật sư ở St.Louis của anh cho biết rằng Sidney Green đang kêu khóc từ St.Louis đến tận New York rằng anh đang thao túng cổ phần của hắn ta, buộc doanh nghiệp này vỡ nợ. Các ngân hàng nghe ngóng được, và họ sẽ tự hỏi, liệu có phải họ đã đánh giá anh quá thấp hay không. Họ sẽ tiếp tục lượn vòng vòng, và quan sát tiếp, nhưng không lâu sau đó sẽ sà vào lại. KHi anh tiếp tục xây dựng tòa cao ốc ở St.Louis, ngân hàng ở Chicago sẽ ngửi thấy lợi nhuận và sẽ quyết định xem xét lại việc cho anh vay tiền để hoàn thành nốt tòa cao ốc ở Chicago.”
“Vậy như em thấy đấy,” anh kết luận,” Em sẽ có những ngôi nhà của riêng em và người giúp việc và…”
“.. và chẳng có việc gì để mà làm hết,” Katie kết thúc hộ cho anh và mỉm cười nhợt nhạt. “Vì anh nghĩ vị trí của phụ nữ là phải ở nhà.”
Ramon nheo mắt, “Vừa nãy em còn nói rằng mình sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc ở nơi đây cơ mà. Tại sao em không thể hạnh phúc ở một ngôi nhà sang trọng hơn?”
Katie, đang hào hứng tranh luận, liền rời khỏi lòng anh và bước về phía cửa sổ. Cô cảm nhận được đôi mắt Ramon đang nhìn theo khi cô kéo rèm ra và nhìn vào khoảng tối trước mặt, cố nghĩ ra một cách nào đó để anh hiểu được. “Em nói em rất hạnh phúc ở nơi đây,” cô lặng lẽ nói, ‘vì chúng ta đã cùng nhau dốc sức ra để xây dựng một cuộc sống mới. Em đáng ra phải cảm thấy mình hữu ích. Em chắc vẫn sẽ cảm thấy thế, nhưng anh sẽ không cho phép em.” Cô lên tiếng.
Cô nghe thấy Ramon đứng dậy và tiến về phía cô, giọng cô trở nên kiên quyết. “Anh sẽ bắt đầu gây dựng lại Galverra International, còn chuyên môn của em lại là về nhân sự. Em quen với việc tuyển dụng và các thang bảng lương cùng với các quy định của chính phủ và các thủ tục trả lương rồi… em có thể trợ giúp cho anh, nhưng anh sẽ không để em làm việc đó.”
Hai bàn tay anh ôm lấy bờ vai cô, nhưng Katie không quay lại khi cô tiếp tục, “ Em biết anh cảm thấy thế nào về việc phụ nữ đi làm – anh đã nói rất rõ vào cái ngày chúng ta ăn tối ở ngoài trời. Anh nói rằng khi một người phụ nữ đi làm, điều đó cho cả thế giới biết rằng những gì mà chồng cô ta mang lại với cô ta là chưa đủ. Anh nói rằng điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người chồng và…”
Katie quay lại, nửa muốn anh dằn lại cảm xúc của cô bằng một nụ hôn. Thay vì làm thế anh lại nhìn xuống cô với vẻ nghiêm trang trầm lặng. “Katie, một người đàn ông luôn cảm thấy bị xúc phạm khi trong thâm tâm anh ta biết rằng anh ta chỉ có chút xíu lòng kiêu hãnh để mà tự hào.” Anh nâng cằm cô lên và buồn bã nhìn thẳng vào cô. “Nói cho một người phụ nữ về “chỗ đứng”của cô ta, là cách mà người đàn ông cố gắng khiến cho người phụ nữ khỏi phải suy nghĩ nhiều hơn cô ta mong đơị. Anh đã rất ngượng ngùng vì chỉ cho em rất ít, nhưng anh tin mình có thể khiến em hạnh phúc và mãn nguyện ở nơi đây, chỉ đơn giản với tư cách là vợ của anh. Nhưng giờ anh sẽ rất tự hào, và vui sướng được có em làm việc cùng anh.”
Anh đột ngột quay ra, và Katie bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh. Một luồng sáng nhỏ đang lóe lên trên con đường dẫn vào nhà. Eduardo, tay cầm đèn pin, đang “đến để giải cứu cho cô.” Cô liếc sang Ramon nhưng thay vì tỏ ra cáu kỉnh vì sự có mặt sắp tới của Eduardo, anh lại cười toe toét đầy ý nghĩa với cô.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” cô hỏi anh.
Ramon nhìn xuống cô, đôi mắt anh thẫm lại yêu thương. “Anh đang nghĩ xem sẽ tặng quà cưới gì cho em.”
Katie quàng tay ôm chặt lấy cổ anh. Anh là món quà cưới của em rồi, cô day dứt nghĩ thầm. “Em có lựa chọn gì nào?” mắt cô lấp lánh.
“Hoặc một đứa bé con hoặc một chiếc Ferrari,” anh cười toe toét trả lời, và vòng tay quanh người cô. “Em từng nói rằng một chiếc Ferrari sẽ làm cho cuộc đời em “vô cùng mãn nguyện” cơ mà.”
“Em thì muốn có một đứa bé hơn là Ferrari,” Katie cười. Ramon cũng cười nhưng anh tính sẽ tặng cho cô cả hai.