Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Chương 17
B
uổi trưa bà chủ nhà lại đến gõ cửa, rồi buổi chiều lại đến lần nữa. Và bà ta trở lui lẩm bẩm: “Không được bà Nua ơi, không thể để lâu mãi mãi đâu.”
Vào khoảng nửa đêm anh luồn ra ngoài nhà. Mặc dù không vững tin nữa nhưng vẫn đi với dáng điệu thoải mái như đang đi công vụ. Vài lần, anh có cảm tưởng người qua đường và những kẻ rong chơi mà anh gặp là những tên cảnh sát khiến anh căng thẳng trong tình thế sẵn sàng chiến đấu. Anh không còn hồ nghi gì về việc bọn cảnh sát đã phục quanh tiệm cà phê của Tácgiăng sau trận đánh hôm trước, anh đi về phía các ngọn đồi, bụng đói cồn cào. Trên đường đi, anh nghĩ đến nhà của Giáo trưởng Ali như chỗ trú tạm thời trong lúc chờ suy tính và hành động cho chín hơn. Anh luồn lách vào trong sân ngôi miếu đường yên tĩnh đó và đến lúc ấy anh nhớ ra anh đã để quên bộ quân phục ở nhà Nua. Điều đó làm anh bứt rứt lắm nhưng vẫn bước về phía phòng của Giáo trưởng. Dưới ánh đèn, anh thấy Giáo trưởng ngồi xếp bằng tròn trong góc nhà cầu kinh và suy tư. Anh đi về phía tường nơi anh để các bó sách của anh và ngồi xuống nặng nhọc trong khi Giáo trưởng tiếp tục lẩm bẩm khấn nguyện. Saít chào Người:
- Kính chào Giáo trưởng, tôn sư.
Giáo trưởng đưa tay lên trán làm dấu trả lời, không ngừng đọc kinh. Saít nói luôn:
- Thưa tôn sư, con đói quá.
Anh có cảm giác là Giáo trưởng ngừng bặt và nhìn anh bằng con mắt lờ đờ trước khi hất cằm về phía chiếc bàn gần đó trên có bánh và những quả vả. Saít đứng lên không do dự và ngốn hết quả vả này đến quả khác, rồi đứng nhìn Giáo trưởng với cặp mắt chưa thỏa mãn cơn đói dễ nhận thấy. Giáo trưởng hỏi anh:
- Con không có tiền ư?
- Dạ có, con còn tiền.
- Con hãy đi mua cái gì mà ăn.
Saít quay lại chỗ cũ, im lặng. Giáo trưởng nhìn anh rất lâu trước khi nói:
- Khi nào con sẽ tìm được sự yên tĩnh của linh hồn.
- Dạ, không bao giờ trên trái đất này.
- Vì thế mà con đói, mặc dù con có tiền.
- Dạ cuộc đời là như thế…
- Về phần ta, thì ta vui vẻ đọc thơ về sự buồn tẻ của thế giới này.
- Dạ, Người là Giáo trưởng sung sướng.
Rồi sau đó anh giận dữ thưa:
- Bọn khốn nạn đã bỏ chạy, làm thế nào có thể lấy lại được sự yên tĩnh sau chuyện như vậy, thưa tôn sư?
- Có bao nhiêu đứa?
- Dạ, thưa ba tên.
- Càng tốt cho thiên hạ nếu chúng chỉ có ba tên.
- Chắc chúng còn nhiều nữa, nhưng kẻ thù của con thì chỉ có ba tên, thưa Giáo trưởng.
- Vậy thì những tên bỏ trốn chẳng đáng bao nhiêu so với số kia.
- Dạ, thưa con không trả lời cho cả thiên hạ.
- Có đấy, con phải trả lời cho thiên hạ này cũng như cho thế giới khác.
Anh buông tiếng thở dài sốt ruột. Giáo trưởng lại tiếp:
- Lòng kiên nhẫn là món quà quý giá làm cho mọi vật trở nên quý giá.
Saít đáp lại chua chát:
- Nhưng các tên tội phạm đều thoát tội còn những người vô tội lại ngã xuống, thưa Giáo trưởng.
Giáo trưởng thở dài hỏi tiếp:
- Khi nào thì chúng ta sẽ giành được yên tĩnh cho linh hồn nếu chúng ta đặt dưới quyền lực của sự phán xét?
- Thưa khi nào sự phán xét sẽ công bằng.
- Sự phán xét cuối cùng là công bằng như trước đây cũng như sau này.
Lần này Saít thấy bứt rứt khó chịu, anh lắc đầu và làu bàu:
- Tiếc thay, bọn chó đẻ đã trốn thoát.
Giáo trưởng mỉm cười không trả lời. Saít lại nói tiếp với một giọng khác hẳn, báo hiệu việc thay đổi chủ đề câu chuyện:
- Con sẽ đi ngủ và quay mặt vào tường, con không muốn những người đến thăm tôn sư trông thấy con. Con trông cậy vào Người. Xin Giáo trưởng giúp con.
Giáo trưởng đáp với vẻ thương hại:
- Người ta chỉ có thể trao cho Chúa và chỉ có tin cậy ở Chúa thôi.
Anh lo ngại hỏi lại:
- Giáo trưởng bỏ con ư?
- Chúa che chở ta.
Saít thất vọng:
- Với tất cả lòng khoan dung vốn có của Người, mà Người không thể cứu được con sao, thưa Giáo trưởng?
- Con có thể cứu được chính con, nếu con muốn.
Saít lẩm bẩm nói với mình:
- Con, con giết những kẻ khác.
Rồi anh nói to:
- Nếu một vật bị vặn cong, liệu người ta có thể dựng đứng được bóng của nó không, thưa Giáo trưởng?
- Những hình bóng, tôi không quan tâm đến.
Im lặng bao trùm gian phòng và người ta nghe thấy cuộc sống đang hoạt động ở phía ngoài cửa sổ lốm đốm ánh trăng. Giáo trưởng ê a đọc kinh Coran: “Điều ấy chỉ là sự thử thách của Người…”
Saít tự bảo rằng Giáo trưởng luôn có giải đáp cho mọi người. Nhà của NGƯỜI, Giáo trưởng ạ, không còn chắc chắn nữa, dù rằng NGƯỜI là hiện thân của an toàn. Vậy thì ta phải trốn thôi, với bất cứ giá nào. Còn về em, Nua ạ, chúc em may mắn bởi vì những người đàn ông bác bỏ sự công bằng và sự đại lượng. Nhưng làm thế nào mà mình quên được bộ quân phục nhỉ? Mình đã gói nó, quyết định mang nó đi, nhưng không biết tại sao phút cuối mình lại quên, thật là chỉ có Chúa Trời biết. Qủa thực mình đã mất cái tốt nhất trong người mình vì mất ngủ, vì cô đơn, bóng tối và nỗi lo lắng. Bộ quân phục sẽ là cái mắt xích đầu tiên của sợi dây sẽ dẫn chúng đến chỗ mình. Chúng sẽ đem ra cho chó đánh hơi và đưa bọn chó triển khai ra mọi phía để hoàn thành tấn bi kịch mà độc giả báo chí sẽ say sưa đọc. Như kia Giáo trưởng lại thì thào với vẻ buồn rầu:
- Ta đã bảo con ngửng đầu lên trời và con thì lại sắp vùi đầu vào tường!
Saít nhìn Giáo trưởng chăm chú:
- Thưa Người, thế còn chuyện bọn chó đẻ. Giáo trưởng không còn nhớ đến chuyện ấy nữa sao?
Giáo trưởng đáp lại, giọng trầm trầm bằng câu kinh Coran rằng:
- Con hãy nghĩ đến Chúa nếu con sắp quên NGƯỜI. Saít lúng túng quay mặt đi, rồi lại tự hỏi lại về việc tại sao mình lại để quên bộ quân phục và tiếp tục lặp lại những ý nghĩ đen tối. Giáo trưởng tuyên bố, như đang nói với người nào khác:
- Người ta hỏi Chúa “Ai nói với NGƯỜI rằng thuốc chữa bệnh hay đạo bùa xua đuổi tà ma là trái với ý Chúa?”
NGƯỜI đã đáp lại rằng: “Bệnh tật cũng như thuốc men, tà ma cũng như đạo bùa, tất cả đều theo ý Chúa cả.”
- Thưa Giáo trưởng muốn dạy thế nào?
Giáo trưởng thở dài:
- Ý nghĩa của các lời ta không bao giờ cha con không hiểu cả.
Saít cãi lại, gắt gỏng:
- Vâng, thật đáng tiếc nhưng con không tìm thấy gì ăn được đủ no trong miếu đường của Người, giống như con đã quên mất bộ quân phục. Hơn nữa đầu óc con không thể hiểu được Giáo trưởng và con sẽ vùi đầu vào tường. Bất chấp tất cả, con tin rằng con có lý.
Giáo trưởng mỉm cười độ lượng:
- Tôn sư của ta nói “Ta tự xét mình nhiều lần trước tấm gương trong ngày vì lo rằng mặt ta bị đen đi.”
- Chính Người ư?
- Tôn sư của ta!
Saít chế nhạo:
- Nhưng vậy thì sao bọn chó đẻ lại nhìn ngắm gương luôn luôn?
Giáo trưởng đung đưa cái đầu và ê a cầu nguyện: “Điều ấy chỉ một thử thách của Người thôi.” Saít nhắm mắt lại vừa nói: “Con mệt mỏi lắm rồi, nhưng con sẽ không yên thân khi nào con chưa lấy lại được bộ quân phục.”