Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 19 - Sô-Cô-La
J
enna không soa ngủ được.Không phải do cái lạnh rợn xương của không khí trong căn buồng kín, không phải do cái giường chật cứng, cái chăn mỏng tanh ngứa ngáy, cũng không phải do quần áo lạnh ngắt và âm ấm.Cô bé không ngủ được và ý nghĩ rằng cái đầu lâu cứ chìa hốc mắt vào cánh cửa buồng mình.Cứ hễ nhắm mắt lại thì hình ảnh cái đầu lâu trắng cười nhăn nhở lại trôi ngang khiến cô bé giật nảy mình thức giấc.
Jenna thôi không cố dỗ giấc ngủ nữa.Quấn mình thu lu trong chiếc áo khoác của Lucy, đầu óc cô bé vội vã điểm lại những sự kiện trong ngày.Tính cho đến khi nhìn thấy cái đầu lâu. Jenna hầu như vẫn không tin rằng Simon có chút ý định nào làm nguy hại tới mình.Trong tâm trí Jenna, anh ta vẫn là ông anh cả của mình, một ông anh đáng tin cậy, luôn giúp đỡ cô bé vượt qua những rắc rối và hay chi cô làm bài tập về nhà.Nhưng đó là trước khi Simon cầm cái đầu lâu lên, bế ẵm nó lên cánh tay và kể cho cô bé nghe chuyện anh ta đã cứu bộ xương của DomDaniel khỏi Đầm Cỏ Thô như thế nào vào đem Bữa Tối Học Trò, và bảo rằng hiện giờ anh ta là đồ đệ của DomDaniel ra sao.
“Mày thấy việc đó thế nào, hả công chúa nhỏ? Và không giống như thằng Đồ Đệ vô dụng trước đây của lão, tao đang thực hiện hoài bão của lão đúng đến từng mẫu tự.Và mong ước rất cụ thể của lão là giả thoát Lâu Đài khỏi bất kỳ sự can thiệp nào của Hoàng Gia, như mày đây.Lão coi quyền lực của nữ hoàng là một sự áp đặt không sao chịu đựng nổi đối với bất kì Pháp sư Tối Thượng nào.Tao cũng nghĩ vậy.Cho nên, nếu bọn ta muốn đưa Pháp Thuật đích thực trở lại Lâu Đài, chứ không phải những thứ bùa chú nhỏ tí xinh xinh xỉa mụ Marcia nhé-thì ai đó phải đi đời.”
Simon nhìn Jenna với tua mắt lạnh lùng khủng khiếp, mà đến lúc này Jenna vẫn còn nhớ mồn một.
Jenna ngồi trên cạnh giường, suy nghĩ.Cô bé thắc mắc tại sao Simon chưa trừ khử mình.Anh ta đã có thể đẩy cô xuống sông dễ dàng, hay chỉ việc bỏ mặc cô ở ngoài cho bụn chùn đất.Nhưng Jenna biết câu trả lời rồi.Cho dù Simon đã nói gì chăng nữa thì anh ta vẫn muốn gây ấn tượng với cô em gái nhỏ của mình.Nhưng giờ anh ra đã làm xong công việc đó, và ngày mai sẽ là mottj câu chuyện khác.Ngày mai có lẽ anh ta sẽ bỏ cô cho lũ chùn đất…hoặc cho quoái thú Mogog.
` Jenna rùng mình.Cô bé nghe thấy một thứ âm thanh nho nhỏ trôi xuyên qua bức tường và trái tim cô như nhảy tọt lên miệng.Đó là tiếng ngáy đều đặn quoái lạ, và cô biết là cái gì-nó là cái đầu lâu.Tiếng ngáy lớn dần lớn dần; Jenna áp chặt bàn tay vào hai tai mình nhằm xóa đi cái âm thanh ghê rợn đó, và su đó bất thình lình nhận ra đó là cái gì: Đó là Simon đang ngủ còn cô đang thức.Cô có thể thử bỏ trốn.Không, cô phải cố mà trốn đi.
Jenna thử cánh cửa sắt.Nó đã được cài chốt nhưng có một khe hở nhỏ xíu giữa cánh của và bức tường và Jenna tự hỏi mình có thể đút cái gì đó qua khe hở đó và làm sao đó để bẩy những chốt cửa ra không.Cô bé nhìn quanh căn phòng nhưng Simon đã không chu đáo mà để lại cho cô một cái cưa kim loại.Jenna thò cả hai tay vào túi áo, lục tìm coi trong người mình có món gì có thể có ích chăng.Nếu là Septimus thì hẳn cậy ấy sẽ có thứ đắc dụng nào đó, cô nghĩ bụng.Cậu ấy luôn mang theo dao Thiếu sinh quân, thứ mà có khoảng một trăm lẻ một công dụng khác nhau, chủ yếu là cho chuyện làm móng ngựa.Jenna thấy nhớ cậu.
Ý nghĩa về Septimus bất giác khiến Jenna nhớ đến miếng bùa sô cô la mà Septimus đã tặng cô bé hồi sáng.Mình để nó ở đâu nhỉ? Đây rồi, ươn ướt và dinh dính, kẹt sâu dưới đáy túi áo chẽn.Jenna kéo chiêc bùa ra, giữ nó trong lòng bàn tay và nheo mắt nhìn lời khắc trên đó:
Hãy cầm tay ta, lắc ta,
Và ta sẽ làm cho ngươi:
Sô-cô-la của Quetzalcoatl
Ồ, Jenna nghĩ, đáng để thử lắm.
Jenna cố gắng nhớ lại Septimus đã nói gì khi cậu chỉ cho cô cách sử dụng bùa.Cô bé úp chặt hai bàn tay lại với nhau rồi lắc cái bùa lên xuống thật mạnh hết sức để Hoạt Hóa bùa.Trong lúc làm vậy, Jenna lầm bầm những từ ghi trong tấm bùa vuông nhỏ màu nâu và tập trung vào ý nghĩ vào điều mình muốn.Không nghi ngờ gì nữa, cái bùa bắt đầu hoạt động.Nó ấm lên và trơn tru trong lòng bàn tay khum khum của miếng Sô co la thật sự.Sau đó, đúng như Septimus đã nói, nó bắt đầu kêu rù rù như tiếng một con ruồi nhỏ bị mắc
Kẹt trong tay Jennna.Cô bé đợi cho đến khi bùa nóng đến mức không thể cầm được nữa thì lẹ làng đặt nó lên vật muốn biến thành sô-cô-la: cánh cửa buồng.
Thật lòng Jenna không tin rằng cái bùa Steptimus lại có thể biến cánh cửa sắt dày đặc thành Sô-cô-la.Nhưng khi áp cái búa vào cánh cửa, thật kinh ngạc vô cùng, cô bé cảm thấy khối kim loại cứng có vết hôm đó bỗng trở thành một tấm phẳng, chạm vào chỉ cảm thấy mát rượi chứ không lạnh như băng.Lại thêm một cái gì khác nữa cũng đã thay đổi.Jenna hít một hơi sâu, căn buồng nhỏ ngập tràn mùi ca cao dìu dịu.Hơi lưỡng lự, cô bé gỡ cái búa ra khỏi cánh cửa buồng.Giơ miếng bùa đã nguội đi; cô đút nó trở vào túi áo và chăm chú nhìn cánh cửa.Thoạt tiên Jenna nghĩ cánh cửa vẫn y nguyên như cũ, ngoại trừ bây giờ bây giờ khi nhìn kĩ hơn cô bé thấy mấy bản lề hen rỉ và thậm trí cả cái nắp trên lỗ khóa cũng đã được đúc thành Sô-cô-la thật ngon mắt.Chưa bao giờ trong đời Jenna thấy nhiều sô-cô-la đến vậy, nhưng rủi thay, chưa bao giờ cô bé cảm thấy không muốn ăn đến thế.
Chẳng bao lâu sau Jenna đã khám phá ra rằng cái khối Sô-Cô-la khổng lồ dày đặc cả tấc, lạnh cứng trong đêm buốt giá này chẳng dễ gì lay chuyển.Cô bé ra sức đẩy khối Sô-cô-la rắn, nhưng nó vẫn đứng im như thể vẫn còn bằng sắt.Jenna quyết định bắt tay vào cạo vài tiếng khỏi cánh cửa để làm cho cánh cửa để làm cho cánh cửa mỏng đi, nhưng đó là một công việc khó nọc và cô bé mình ngồi sẽ mất cả đêm với nó.
Jenna thất vọng ngồi xuống cạnh giường và ăn vài mẩu sô cô la được bào ra.Đó là thứ Sô-cô-la ngon tuyệt! Thậm chí còn ngon hơn cả Sô cô la Khoang tại tiệm bánh kẹo ở cuối Đường Pháp Sư.Trong lúc đó, cô bé ngồi tính toán xem phải làm gì đây.Sau vài phút, sô-cô-la bắt đầu giúp Jenna suy nghĩ tỉnh táo hơn, và cô bé nhận ra mình cần tìm một thứ gì đó thật sắc để khoét một cái lỗ vào cánh cửa.Simon đã đảm bảo để không có gì sắc bán ở lại trong phòng, nhưng khi Jenna lùng sục, chẳng mấy chố cô bé khám khá ra rằng ngay cả Simon cũng không thể chu toàn được mọi thứ.Anh ta đã quên những lò xo đỡ nện giường.
Jenna ném cái nệm mỏng ra khỏi giường và gấp rút tháo bung một cái trong đám lò xo lông le ra, cho đến khi nắm được một miếng kim loại sắc nhọn trong tay.Sau đó cô bé bắt tay vào việc, nạo một cái lỗ trong cửa vừa đủ lớn để ép mình chui qua, trong khi đó, thật là nhẹ người, tiếng ngáy của Simon vẫn tiếp tục dội âm qua những bức tường.
Một giờ sau, cái nhíp đỡ giường cảu Jenna đã cắt được một hình chữ nhật lớn ở phần dưới cảu cánh cửa.Cô bé chỉ còn phải đẩy một cái cho nó rời ra và hi vọng nó đừng rơi uỵch xuống quá lớn là xong.Cẩn thận Jenna đẩy một cạnh của hình chữ nhật, và thật mừng làm sao nó chuyển động dễ dàng.Rất lặng lẽ, Jenna đặt tấm sô cô la dày xuống nền nhà, và đề phòng sau đó đói bụng cô đập vỡ miếng bao lỗ khóa ra và nhét nó vào túi áo.Đoạn, cô bé ép mình chui qua khoảng hở, đứng dậy và chùi đôi lòng bàn tay dính đầy sô cô la vào cái áo chẽn.
Simon vấn đang ngáy vang rền-tiếng ngáy dội âm khắp cái buồng hình tròn và có tác dụng an ủi một cách lạ kỳ, vì ít nhất đó cũng là tiếng của người.Jenna kiễng chân bước qua cái đĩa trắng khổng lồ cẩu chiếc Kính Mờ, liếc nhìn lần cuối cùng khung cảnh cuốn hút một cách kỳ lạ bên ngoài, và nhận thấy Simon đã để lại Kính Phóng Đại trên đĩa.Jenna nhặt cái kính lên và nhét và nó vào túi áo chẽn.Giờ thì Simon sẽ không thể dễ dàng thấy cô đã đi đâu.
Kế tiếp, Jenna tìm thấy thùng giòi phát sáng-Simon đã không đậy nắp thùng đúng quy cách cho nên một dải ánh sáng vàng chóa chiếu qua khe hở.Đó là một cái thùng gỗ lớn, đầy đến gần tới miệng là hàng trăm ngàn con giòi phát sáng bé tí xíu ngọ nguậy, lúc nhúc bò quanh Jenna lấy một ống đèn giòi từ hàng đèn rỗng xếp ngay ngắn sát bên cái thùng, nhặt cái muỗng lên và xúc đầy giòi phát sáng ngo ngoe cho vào ống thủy tinh, Jenna không thích dùng đèn giòi, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.Mẹ Sarah Heap không chịu chúng bởi và một khi giòi bị nhét vào trong đèn thì chúng chỉ sống được cùng lắm là vài giờ.Sẩh vẫn nói, thật là kinh khủng khi phải giết quá nhiều sinh vật chỉ vì sự tiện lợi của một người.Sarah thường chỉ dùng nền tốt theo kiểu xưa.
“Xin lỗi nhé, bọn giòi” Jenna thì thầm khi múc chúng lên.Cô bé đổ đầy cái đèn và để nắp thùng giòi mở ra, cho chúng cơ hội trốn thoát.Jenna giơ ống đèn lên, và lần đầu tiên, cô nhìn rõ nơi mà Simon dùng làm chốn riêng tư của mình.
Đài quan sát là một căn phòng hình tròn khổng lồ.Những bức tường gồ ghề, được đẽo hẳn vào núi đá phiến cứng chắc, nghiêng dốc lên trên và khum vào trong cho đến khi chúng gặp nhau tại thấu kính của Kính Chiếu Thực.Một tấm kính dày trắng đục như sữa được gắn vào trần nhà để ánh sáng lọt vào, và Jenna nhận ra rằng hầu như toàn bộ đài quan sát thấp hơn mặt đất.Thật im lặng. Jenna bò ngang qua buồng Sấm Sét bằng kim loại và đi qua những cái kệ ngăn nắp chứa hàng chồng sách Hắc thuật, những Lời nguyền, Thần chú, Bùa mê đảo ngược.Cô bé vội quay mắt khỏi bộ sưu tập những bình trưng bày độc ác mà trong đó có những sinh vật chẳng ra hình thù gì trôi lều bều, dật dờ trong dung dịch màu vàng.Thỉnh thoảng một dải bọt khí phọt lên khỏi miệng chai và xả ra không khí một mùi tanh lợm.Ở đằng góc
Xa là một cái tủ lộng kính, mặt trước lóa lên ánh sáng xanh da trời nhờn nhợt.Nó được cài bằng hằng hà sa số những then chốt, trông thật ấn tượng.Bên trong nằm cuộn tròn, là một con rắn đen nhỏ.
Tiếng ngáy của Simon Heap dội vang qua một cánh cửa gỗ lớn được anh ta sơn màu đỏ tía và vẽ đầy những biểu tượng Hắc ám.Jenna đi qua cánh của ấy và vừa bước qua thì giẫm phải quả Bóng Săn.Bằng cách nào đó cô bé đã biến được tiếng hét hoảng hồn của mình thành một tiếng rít nghẹn, nhưng tiếng gáy của Simon cũng đã dừng lại.Jenna cứng người nín thở.Anh ta thức giấc rồi? Có nên chạy đi khi đang có cơ hội không? Anh ta có nghe được tiếng bước chân của mình không?Mình nên làm gì đây? Và sau đó, thật kinh hồn đối với Jenna, quả Bóng Săn bắt đầu nảy tưng tưng tại chỗ.Mỗi cú nảy nhẹ lại rội âm khắp lâu đài quan sát.Trong chớp mắt, Jenna hớt quả bóng lên và ít giây sau đó Bóng Săn đã bị đút sâu vào bên trong thùng giòi phát sáng Jenna đóng nắp thùng, gài khóa chặt lại và lần thứ hai trong đêm co xin lỗi bọn giòi.
Lẩm bẩm câu thần chú Hộ Vệ và bà Marcia đã dạy cho cách đây khá lâu. Jenna đi rón rén qua cái đầu lâu ngó trừng trừng, lòng thắc mắc không biết Simon đã làm gì vơi những khúc xương khác rồi.Khi đi ngang qua nó Jenna chắc chắn rằng sâu bên trong cái đầu lâu là một cặp mắt đang nhìn mình.Cô bé không dám nhìn nó.
Vừa đi qua khỏi đầu lâu Jenna liền vụt chạy.Cô bé băng ào qua cổng vòm và chạy thục mạng xuống những bậc thang dôc thẳng đứng, như thể chính DomDaniel đang rượt theo.Thỉnh thoảng co liếc nhìn ra sau chỉ để chắc chắn là hắn không rượt theo thật.
Chạy xuống đến chân bậc thang, Jenna dừng lại và lắng nghe xem có tiếng bước chân không.Không có.Vững bụng lên một chút cô bé, cô bé bước thẳng tới trước.Hai bàn chân cô bỗng trượt dài và rồi cô ngã vập xuống đất.Cái đèn giòi nảy la khỏi tay, hất hũ giòi xổ ra, bò lổm ngổm trên khắp mặt đất.Jenna lụi hụi đứng trở lên, phủi lấy phủi để chiếc áo chẽn.Nhớt nhầy của quái thú Magog,.Một cơn buồn nôn chạy khắp người cô bé, theo sau là một cảm giác khiếp hãi.Lật đật, Jenna cố hốt lên được càng nhiều giòi phát sáng càng tốt và giữ chúng trong lòng bàn tay chụm lại của mình, cô bé chạy thật nhanh, thật im lặng dọc theo đường hầm về phía chuồng con Thần Sấm.
Jenna đến hốc trùn an toàn, không có tiếng trườn oằn đang đứng im lìm tại máng ăn của nó, nhai mớ cỏ khô mà Simon để lại.Nó ngước lên khi Jenna hiện ra khỏi đường hầm.
“Chào Thần Sấm” Jenna thì thầm.Thần sấm liếc nhìn cô bé sượt một cái rồi lại hướng sự chú ý của mình vào đống cỏ khô.
Tốt, Jenna nghĩ nó nhớ ra mình.Cô bé bước chậm rãi tới con ngựa và vỗ nhẹ lên bờm của nó.Quả là tàn nhẫn khi bắt nó ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo thế này, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.Tháo dây cương khỏi cái móc. Jenna thật nhẹ nhàng đến gần Thần Sấm.Con ngựa có vẻ không thích; nó lắc đầu và khịt mũi ầm ĩ.
“Suỵt”, Jenna thì thầm. “Suỵt Thần Sấm.Không sao đâu mà.Thật đó.”
Cô bé xoa xoa cái mũi con ngựa thật khẽ và lần vào túi áo chẽn lấy nắp ổ khóa Sô-Cô-la ra, đưa cho nó ăn trong bàn tay xòe ra của mình.Thần Sấm nhá sô cô la thật điệu đàng và nhìn Jenna với vẻ nhạc nhiên.Jenna hoàn toàn chắc chắn rằng Simon chưa bao giờ cho con ngựa ăn sô cô la.Cũng hợp lí thôi, chính cô bé cũng chưa bao giờ cho ngựa của mình ăn sô cô la cả.Nhưng dôi khi mua chuộc lại là lựa chọn duy nhất.
Với hi vọng được ăn thêm sô cô la, con Thần Sấm cho phép Jenna đeo dây cương và đặt lên yên mình một lần nữa.Jenna vừa định dẫn Thần Sấm đi thì sực nhớ ra một điều.Jenna hốt một nắm đá cuội lên khỏi mặt đất, rồi một lần nữa dùng đũa biến chúng thành Sô cô la.Sau đó cô bé nhét gần hết những viên sô cô la đá cuội đó vào túi, giữ lại một viên để dứ dứ trước cái mũi nhúm nhíu của Thần Sấm.
“Lẹ lên, Thần Sấm” Jenna sẽ sàng dỗ dành. “Đi. Anh bạn, chúng ta đi nào”.