Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 18 - Lăng Kính
N
hững ngày tháng Tám ấm áp, Pollyanna thường tới ngôi biệt thự đồ sộ trên đồi Pendleton. Mặc dù ông John hay mời cô bé đến chơi và chuyện trò thân mật hơn, nhưng em vẫn cảm thấy những cuộc viếng thăm của mình chưa đem lại kết quả như mong muốn. Sự hiện diện của em hình như cũng chẳng làm ông vui lên là bao. Pollyanna cảm thấy vậy qua thái độ của ông.
Ông John cho em xem nhiều món đồ lý thú và xinh đẹp, nhưng ông vẫn tỏ vẻ buồn bực trông thấy vì phải nằm một chỗ và chịu sự sắp đặt của những thành viên “không mời mà đến” trong căn nhà. Mặc dù thích nghe Pollyanna trò chuyện, nhưng ánh mắt ông vẫn buồn. Gương mặt nhợt nhạt của ông luôn hướng về phía em, song Pollyanna nhận thấy dù có cố gắng đến đâu, em cũng không thể kéo ông ra khỏi tâm trạng u sầu. Đã hai lần Pollyanna gợi ý để ông John chơi trò chơi nhỏ mà em sắp xếp cho ông và Dì Polly, nhưng trong lúc quan sát Pollyanna, ông John cứ mải nghĩ đâu đâu. Và mỗi lần có cơ hội, ông lại lảng sang chuyện khác.
Giờ đây, Pollyanna tin chắc một điều: ông John Pendleton là người yêu của Dì Polly. Với trái tim tràn ngập tình yêu thương, em mong ước mình sẽ là chiếc cầu nối lại hạnh phúc giữa hai người. Bác John đang cô đơn, dì em cũng vậy.
Song đạt được điều ấy bằng cách nào thì em chưa rõ. Pollyanna kể chuyện Dì Polly với ông Pendleton. Ông lắng nghe với thái độ lúc nhã nhặn, lúc lại cáu kỉnh. Song trên môi ông luôn là nụ cười tỏ ý hứng thú và quan tâm. Mỗi lần Pollyanna kể cho dì nghe chuyện ông Pendleton, dì đều tỏ thái độ dửng dưng, lạnh nhạt. Bà thường tìm cách lảng tránh mỗi lần cháu gái nói chuyện về ông. Bà cũng không thích Pollyanna nhắc nhiều đến bác sĩ Chilton. Có thể ý nghĩ rằng mình bị người khác nhìn thấy với mái tóc cài hoa và quàng khăn ren vẫn quấy rầy bà chăng? Dù Pollyanna đã cố thanh minh chuyện hôm trước, nhưng dì em vẫn giữ định kiến về bác sĩ Chilton.
“Nếu đêm nay cơn sốt của cháu chưa dứt, ta sẽ mời bác sĩ.” Dì Polly bảo cháu gái.
“Thật chứ ạ? Vậy thì cháu cảm thấy mệt lắm dì ạ. Dì gửi thư mời bác sĩ Chilton đến khám cho cháu dì nhé?” Pollyanna nhanh nhẩu hướng ánh mắt cầu khẩn về phía dì.
“Ta sẽ không gửi thư cho bác sĩ Chilton vì ông ấy không phải là bác sĩ gia đình. Ta sẽ mời bác sĩ Warren.” Dì Polly nói với giọng dứt khoát.
Nghe thế, Pollyanna liền hết thấy mệt nên dì em không phải mời bác sĩ Warren nữa.
Tối hôm đó, Pollyanna nói với dì: “Cháu cũng thích được bác sĩ Warren khám bệnh dì ạ. Nhưng cháu sẽ vui hơn nếu người khám cho cháu là bác sĩ Chilton. Cháu sợ bác ấy sẽ buồn khi dì cháu mình không cần bác ấy. Dì cũng thấy bác sĩ Chilton không có tội tình gì chỉ vì bác ấy nhìn thấy cháu cài hoa và phủ khăn lên tóc dì.”
“Pollyanna, đừng nói nhiều về bác sĩ Chilton nữa. Ta không quan tâm đến việc ông ấy cảm thấy thế nào.” Dì Polly gắt lên.
Nhìn dì một lúc, Pollyanna buồn bã nói: “Cháu thích ngắm đôi má ửng hồng và cả mái tóc đẹp của dì nữa.”
Không để Pollyanna nói hết câu, dì bước nhanh xuống phòng lớn, khuất khỏi tầm mắt của cháu gái.
Một buổi sáng cuối tháng Tám, khi tới thăm ông John, Pollyanna thấy một dải ánh sáng rực rỡ màu xanh, vàng, đỏ, tím vắt ngang gối của ông John. Cô bé vỗ tay, reo lên: “Bác ơi, một dải cầu vồng xinh quá là xinh tới thăm bác kìa! Làm thế nào mà cầu vồng vào được đây hả bác?”
Ông John mỉm cười, song sáng nay trông ông có vẻ hơi mệt mỏi: “Bác đoán là cầu vồng đã vào nhà qua cạnh mài vát của nhiệt biểu kế treo trên cửa sổ, cháu ạ. Mặt trời chiếu sáng qua nhiệt biểu kế nên được như vậy.”
“Chỉ cần ánh nắng mặt trời thôi sao, tuyệt quá bác nhỉ! Nếu cháu có cái nhiệt biểu kế như của bác, cháu sẽ để nó cả ngày dưới ánh mặt trời.”
“Vậy thì cái nhiệt biểu kế của cháu sẽ cho ra nhiều điều thú vị lắm đấy! Nhưng để ngoài nắng cả ngày như vậy thì cháu làm sao biết được nhiệt độ là bao nhiêu, phải không?” Ông John cười bảo.
Bị lôi cuốn bởi những sắc màu trải dài trên gối của ông John, Pollyanna thở mạnh: “Cháu không quan tâm lắm đến điều ấy đâu ạ. Cháu đoán cũng chẳng ai bận quan tâm nhiệt độ là bao nhiêu một khi họ đã có hẳn một dải cầu vồng đẹp thế kia bên mình.”
Ông John bật cười. Ông quan sát vẻ mặt vui sướng của cô bạn nhỏ với một chút hiếu kỳ. Bỗng nhiên, một ý nghĩ đến với ông. Vừa lắc chuông, ông vừa gọi: “Nora, đem cho tôi cái chân nến bằng đồng trên bệ lò sưởi trong phòng vẽ vào đây.”
“Vâng, thưa ông.” Bà giúp việc nhỏ nhẹ trả lời với vẻ ngạc nhiên.
Một phút sau, bà đã quay lại, cầm một cái chân nến to. Ông Pendleton ra lệnh: “Cô đặt cây nến xuống đây rồi tới khung cửa sổ tháo rèm xuống. Buộc một sợi dây thật chắc qua hai bên trấn song cửa.” Người phụ nữ vâng lệnh.
Sau khi bà ra khỏi phòng, ông John mới quay về phía Pollyanna. Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của cô bé, ông mỉm cười bảo:
“Pollyanna, cháu đem chân nến lên đây cho bác.”
Phải dùng cả hai tay, em mới nâng được cây nến to. Ông John gỡ từng tua trang trí khỏi chiếc chân nến, rồi xếp tất cả lên giường. Sau đó, ông bảo Pollyanna: “Cháu gái của bác, cháu hãy đem những tua trang trí này mắc vào sợi dây nhỏ mà cô Nora đã buộc trên trấn song cửa. Cháu sẽ thấy bảy sắc cầu vồng lấp lánh dưới mặt trời.”
Điều kỳ diệu hiện ra ngay sau sợi tua thứ ba Pollyanna treo lên dây. Với những ngón tay run lên vì hồi hộp, Pollyanna chậm rãi xâu cho đến tận sợi tua cuối cùng. Sau khi làm xong, cô bé trở về chỗ ngồi cũ của mình. Trong giây lát, căn phòng biến thành thế giới thần tiên. Pollyanna bỗng kêu to kinh ngạc khi thấy căn phòng lấp lánh màu đỏ, xanh lá cây, vàng, tím, xanh lam,... những sắc màu rực rỡ đang nhảy múa trên tường, trên sàn nhà, trên đồ đạc và trên cả chiếc giường của người bệnh.
“Ôi, ôi, ôi, ôi, đẹp quá trời đất ơi!” Pollyanna kinh ngạc thốt lên. Ngừng một lúc, em nói tiếp: “Cháu nghĩ mặt trời đang chơi đùa cùng bác cháu mình đấy bác ạ. Ước gì cháu có nhiều tua treo đẹp thế này để tặng dì cháu và những người cháu yêu mến. Nếu ngày nào cũng được thấy cầu vồng, dì cháu chắc sẽ vui đến độ phải đẩy toang cửa mất thôi!”
Ông Pendleton bật cười bảo: “Theo những gì bác nhớ về dì cháu thì bà ấy cần nhiều hơn là những tua treo để có thể vui đến độ đẩy toang cửa như cháu nói đấy! Nhưng ý cháu là thế nào hả cô bé?”
Pollyanna mở to mắt nhìn ông, không hiểu ông muốn nói điều gì, rồi thở dài bảo:
“Ôi, cháu lại quên mất là cháu chưa kể cho bác về trò chơi trốn tìm.”
“Cháu kể đi.”
Vậy là Pollyanna kể cho ông nghe về trò chơi trốn tìm, cả về những chiếc nạng thay cho cô búp bê. Vừa kể, Pollyanna vừa say mê ngắm nhìn những đốm nhỏ lấp lánh sắc màu của lăng kính đu đưa trên khung cửa dưới ánh nắng ấm áp.
“Câu chuyện là vậy bác ạ.” Pollyanna khẽ thở dài khi kết thúc. “Giờ bác đã hiểu tại sao cháu lại nói mặt trời cũng tham gia trò chơi chứ ạ?”
Giọng ông Pendleton khẽ vang lên phá tan sự im lặng: “Bác nghĩ cháu mới là lăng kính đẹp nhất.”
“Ồ, không đâu ạ, kể cả khi đứng dưới nắng cháu cũng đâu phát ra những màu sắc đẹp đến vậy!”
Cô bé ngạc nhiên khi thấy trong mắt ông, những giọt lệ ứa ra. Với giọng buồn rầu, em nói: “Bác ạ, mặt trời chỉ làm những nốt tàn nhang trên mặt cháu nổi rõ thêm mà thôi.”
Ông John bật cười. Pollyanna cảm thấy tiếng cười của ông giống như một tiếng nức nở.