A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
mily mở mắt ra, cảm kích khi nhìn thấy Pegasus đang đứng trên nền đất bên cạnh cô. Trên người đắp một chiếc chăn, cô đang nằm dưới bóng cây rừng cao lớn. Mặt trời đã lên cao nên chắc cô đã ngủ suốt cả một ngày rồi.
“Chào em, Pegs,” cô vừa nói khẽ vừa vuốt vuốt cổ và đám bờm mềm mại của con tuấn mã.
Mike đang nằm phía bên kia của cô với cái đầu bự của nó đặt lên chân cô. Nó rên rỉ khi Emily nhìn nó. “Này, cậu bé con,” cô vừa gọi vừa vuốt đầu của nó.
“Con chó đó đã không rời con một phút nào kể từ khi cha đưa con tới đây đấy,” cha cô vừa nói vừa quỳ xuống bên cô. “Joel bảo cha rằng con gọi nó là Mike.” Ông cười. “Nó thực sự gợi cho cha nhớ đến con chó của mẹ con.”
Emily mỉm cười với con chó. “Đó chính là điều con nghĩ đấy ạ.”
“Thế con cảm thấy thế nào rồi?”
“Con thực sự mệt lắm,” Emily đáp.
“Sau tất cả những gì con đã trải qua thì cha tin là như thế.”
Emily ngồi dậy và nhìn xung quanh. Khu lều trại tạm thời khá đông người, với rất ít nơi để trú ngụ hay đồ tiếp tế. Cô thấy Joel, Paelen và cả Stella nữa. Họ đang vuốt ve hai cái đầu của Brue. Chrysaor đang nằm dưới đất bên cạnh Joel.
Emily ngạc nhiên khi thấy đặc vụ B quỳ bên cạnh Thi sĩ, Terpsichore và đang giúp cô ấy uống mật hoa. Những đặc vụ khác ở cùng với những người Olympus già yếu khác, cho họ ăn uống.
“Cha, giờ sao đây? Chúng ta không thể quay lại Olympus và cũng thực sự không thể đưa mọi người đến Trái đất được, như thế quá nguy hiểm cho họ.”
Cha cô cúi đầu. “Không ai có thể đi đâu được nữa. Tất cả chúng ta giờ đều mắc kẹt ở đây rồi.”
Emily lắc đầu. “Không, Joel và con có viên ngọc xanh mà. Chúng ta vẫn có thể mở được Dòng Mặt Trời.”
“Cha đã không định nói cho con biết điều này cho đến khi con cảm thấy khá hơn, nhưng cha nghĩ đây là thời điểm thích hợp nhất.”
Nỗi lo sợ xâm chiếm cô. “Hãy nói cho con biết điều gì vậy ạ?”
“Chiron quyết định là Dòng Mặt Trời sẽ không bao giờ được mở ra nữa.” “Tại sao ạ?”
“Ông ấy tin rằng đống đổ nát kia vẫn còn trong đó, đang chờ đợi để được thoát ra.”
“Nhưng con đã phá hủy cổng vòm rồi mà,” Emily nói. “Nó không thể đến Xanadu được.”
“Đúng vậy,” ông nói. “Nhưng Dòng Mặt Trời vô cùng rộng lớn. Nó như một con sông khổng lồ mạnh mẽ vậy. Tuyến đường trực tiếp đến Xanadu mà thần Jupiter và các anh của thần ấy tạo ra chỉ là một nhánh nhỏ của con sông đó thôi. Chiron tin rằng đống đổ nát sẽ tiếp tục phân tán và di chuyển dọc Dòng Mặt Trời, chờ đợi một điểm cuối cùng để đáp xuống. Nếu chúng ta mở nó ra, nguy cơ cao là nó sẽ lao qua đó. Và dù không như vậy thì bất cứ ai cố gắng đi vào trong đó cũng có thể bị thương hoặc thậm chí bị giết chết bởi đống đổ nát ấy.”
Emily cau mày. “Vậy còn Trái đất thì sao ạ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu CRU lại sử dụng viên ngọc xanh của họ? Liệu Trái đất có bị hủy diệt hay không?”
“Cũng đừng đến đó nữa con ạ,” cha cô nói. “Ta chỉ cầu mong rằng hành tinh đó sẽ không bị như vậy thôi.”
Emily nằm trở lại. “Con thực sự đã làm loạn hết cả lên rồi phải không cha? Nếu con không phá hủy cổng vòm ở Olympus thì chắc chắn chúng ta đã có thể rời khỏi đây.”
“Không ai buộc tội con cả đâu. Con đã làm điều mà con nghĩ rằng tốt nhất. Con không thể để bọn CRU tìm thấy Xanadu được, mọi người đều hiểu điều đó mà. Không may là, không ai trong chúng ta biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cổng vòm bị phá vỡ.”
Emily ngả người về phía trước và hôn nhẹ vào mái bờm mềm mại của Pegasus. “Ít nhất thì chúng ta đã phá vỡ được tảng đá đó và ngăn cản nó tiếp tục làm hại em. Chúng ta sẽ tìm ra cách để sinh sống ở đây. Chỉ cần mọi người đều ổn, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Cha cô ngồi quỳ hẳn xuống. “Cha rất tiếc, Em à. Nhưng con chưa phá hủy được tảng đá đó. Thứ vũ khí đó của Titan vẫn còn ở trong Dòng Mặt Trời. Ngay lúc này đây, nó đang khiến mọi người già đi.”
Emily nhìn thẳng vào cha mình. “Không! Không thể như thế được! Nó đã bị phá hủy cùng với Olympus rồi.”
Cha cô lắc đầu. “Chưa, chưa đâu con ạ. Hãy nhìn Pegasus xem. Nó vẫn đang già đi đó thôi.”
Emily chăm chú nhìn Pegasus và nhận ra đám lông vũ của nó bị rơi rụng, nằm vương vãi xung quanh người nó. Lớp màng trắng trong mắt nó đã dày hơn trước.
“Ý cha là việc này chẳng có ý nghĩa gì hết sao?” Emily rên rỉ. “Quay trở lại Trái đất và mất kiểm soát nguồn năng lượng – tất cả đều chẳng để làm gì hết! Rốt cuộc bọn CRU cũng chiến thắng. Những người xứ Olympus đang chết dần và chúng ta thì đang bị mắc kẹt trong thế giới rừng già này mà không còn đường quay về Trái đất nữa.”
“Đừng nói thế nữa, Emily.”
“Nhưng cha à, con đã phá hủy mọi thứ.”
“Ta bảo con thôi đi,” cha cô kiên quyết nói. “Con đã cố gắng hết sức mình rồi. Cư dân xứ Olympus đã bị diệt vong từ lúc chiếc hộp đó bị mở ra. Con đâu có khả năng kiểm soát được việc đó đâu.”
Pegasus hí khe khẽ tỏ ý tán thành và áp mặt vào cô.
“Lẽ ra chị đã có thể ngăn được nó!” Emily kêu lên. “Chị là Thần Lửa của Olympus, là người Xan cuối cùng! Tất cả những năng lượng này có ích gì nếu chị không thể bảo vệ được người dân xứ Olympus chứ?” Cô đứng dậy. “Chị sẽ không để mất em đâu, Pegasus! Chưa phải bây giờ và sẽ không bao giờ. Nhất định phải có cách nào đó chị có thể làm được. Chị có năng lượng của Riza. Chị sẽ sử dụng toàn bộ năng lượng đó nếu bắt buộc, nhưng chị sẽ không để em chết đâu! Em có nghe chị nói không Pegasus, em sẽ không chết được đâu!”
Emily chạy vào trong Đền thờ. Phải có lời giải đáp nào đó cất sâu trong những bức tường đá dày đặc kia. Cách để cứu họ. Không thể kết thúc như thế này được.
“Tại sao vậy Riza?” Cô lớn tiếng gọi dọc theo những hành lang dài và vắng tanh. “Tại sao lại cho ta tất cả nguồn năng lượng này mà không cho ta cứu họ. Thật không công bằng!”
Emily sụp xuống sàn nhà bằng đá. Pegasus đang chết. Paelen đang chết. Cả thần Diana và thần Apollo cũng vậy.
Nhưng suy nghĩ về việc cô sẽ mất Pegasus mới là đau đớn nhất. Cuộc sống ở Xanadu mà không có cô, nó sẽ không thể chịu đựng nổi. Cô tin rằng mình đã từng mất nó một lần, lúc còn ở Khu 51 và việc đó suýt nữa đã hủy hoại cô. Nhưng ít nhất, cô đã nghĩ rằng nó ra đi rất nhanh và không đau đớn gì. Lần này thì tệ hơn nhiều. Pegasus đang phải chịu nỗi đau. Nó đã cố gắng hết sức mình để che giấu điều đó nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được từ nó.
“Xin chị đấy, Riza,” cô van xin, “hãy cứu nó. Em sẽ làm mọi thứ mà chị yêu cầu. Em sẽ để chị lấy thân xác này của em, chỉ cần cứu được Pegasus.”
Riza lay động và Emily có thể cảm nhận được sự cảm thông của cô ấy. “Ta rất xin lỗi, em gái ạ. Ta cũng yêu Pegasus, nhưng chúng ta không thể cứu nó được. Kể cả người Xan cũng đã không thể ngăn được dòng chảy của thời gian. Nếu nó bị thương, chúng ta có thể chữa lành cho nó. Nhưng đây là tuổi già. Nó là tự nhiên. Lúc người Xan còn sống, chúng ta tồn tại không theo quy luật của thời gian. Nhưng dù thế, chúng ta vẫn không thể tham gia vào việc đó, huống hồ các Titan đã sử dụng nó như một loại vũ khí. Pegasus sẽ tiếp tục già đi và rồi nó sẽ chết.”
“Không!” Emily gào lên. “Em không thể mất nó được. Em thực sự không thể…”
Không thể giúp đỡ gì là nỗi đau đớn nhất - quyền lực là thế mà lại hoàn toàn bất lực.
“Em à,” giọng Joel vang lên khe khẽ trong bóng tối.
Cậu đến bên cạnh cô và ôm cô vào lòng.
“Thần Vulcan đã chết. Thần ấy và Stella đang nói chuyện thì đột nhiên thần ngã sụp xuống và chết.” “Mình rất tiếc, Joel,” Emily vừa nói vừa ôm cậu ấy chặt hơn.
“Sau tất cả những gì chúng ta đã chiến đấu vì nó…” giọng Joel vỡ òa.
Họ ôm chặt lấy nhau trong lúc đau buồn bởi những mất mát mà họ đã phải chịu đựng và cả những mất mát đang xảy đến ngay trước mắt với những người họ yêu thương nhất. “Paelen như là anh em của mình vậy,” Joel thì thầm. “Mình đã mất gia đình trong vụ tai nạn xe hơi mấy năm trước, mình không thể lại mất nốt cậu ấy được.”
“Phải có cách nào đó,” Emily nói. “Nó không thể kết thúc như thế này được, thực sự không thể nào.”
“Nhưng chúng ta có thể làm được gì đây?” “Mình không biết. Nhưng chúng ta phải thử.”
Cô rời khỏi vòng tay của Joel và nhìn xung quanh. “Người Xan là những sinh vật hùng cường nhất trong vũ trụ. Chắc chắn họ có thể chỉ cho chúng ta cách nào đó.”
“Ở đây chẳng có gì để tìm kiếm cả đâu,” Riza nói. “Điều đó thật vô lý, Riza ạ!” Emily đứng dậy và cầm tay Joel. “Nếu họ phải chết, thì sẽ chết trong chiến đấu. Hãy giúp mình, Joel. Chúng ta sẽ phá tan chỗ này ra nếu cần. Chúng ta phải tìm ra cách để cứu họ.”
Mỗi ngày qua đi lại mang đến nhiều mất mát hơn nữa. Emily, Pegasus, Joel và Paelen đứng bên nhau trước giàn thiêu để hỏa táng Chiron. Vị nhân mã cổ xưa đã ra đi thanh thản đêm qua. Không ai nói một lời nào. Chẳng có gì để nói cả. Mỗi người dân xứ Olympus đều biết rằng có một giàn thiêu cũng đang đợi họ. Chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Thần Venus và thần Mars đã qua đời hai ngày trước đó. Trước cái chết của mẹ mình, thần Cupid không thể nào nguôi ngoai được. Sau ngày hôm đó, người Olympus có cánh lặng lẽ lẻn vào khu rừng rậm rạp và kể từ đó không ai nhìn thấy nữa.
Sau đám tang của Chiron, Emily và Pegasus bước ra ngoài khu cắm trại. Đầu con tuấn mã cúi xuống và nó di chuyển chậm chạp hơn. Emily đã nhận ra điều đó khi cô chạm vào nó, sự đau đớn được xoa dịu - nhưng quá trình lão hóa không hề chậm lại chút nào.
“Chị thèm được bay cùng em, Pegs ạ,” cô buồn bã nói và vuốt ve cái cổ ấm áp của nó.
“Xanadu thật đẹp nhưng chúng ta chưa từng được ngắm nhìn chút nào cả.”
Pegasus hạ một bên cánh xuống để mời Emily trèo lên lưng nó.
“Không, giờ chị quá nặng đối với em.”
Nỗi buồn dâng đầy trong đôi mắt của con tuấn mã lúc nó chấp nhận sự thật rằng giờ nó đã quá già và yếu ớt để có thể mang theo cô. “Đợi đã Pegs, chị có cách này. Hãy để chị mang em đi một lần nhé.”
Emily vòng hai tay quanh cổ nó và tập trung năng lượng của mình. Họ rời khỏi mặt đất và bay cao hơn nữa dưới bầu trời trong xanh. “Chị đã từng vô cùng sợ hãi để thử cách này,” cô thú nhận. “Nhưng Joel luôn nói rằng chị có thể làm được. Hãy bay cùng chị nào, Pegasus!”
Pegasus dang rộng đôi cánh của mình và để những làn gió nhẹ nhàng của Xanadu thổi qua đám lông vũ còn lại của nó. Emily đỡ lấy nó và họ cùng nhau lướt qua cánh rừng xanh tươi tốt.
“Chỉ có chúng ta thôi, Pegs ạ, mãi mãi như vậy,” cô nói, cố gắng không để giọng nói của mình run rẩy.
Bên cạnh cô, Pegasus đang hí lên một cách thích thú và ngẩng cao đầu đầy tự hào trong không khí. Nó vỗ cánh dù biết rằng việc đó không phải để giữ nó ở trên cao này. Đối với Emily, trông nó chưa bao giờ đẹp đẽ đến thế.
Cuối ngày hôm đó, họ quay lại khu cắm trại và được thông báo rằng thần Diana bị ngã xuống bậc thềm của ngôi đền nên bị gãy một vài chiếc xương.
“Em, hãy giúp bà ấy,” cha cô nói đầy đau khổ. Ông đang quỳ bên cạnh phản của bà và nắm lấy tay bà.
Emily thấy được nỗi lo sợ của ông - giống như cô đã từng nhìn thấy khi mẹ cô trở bệnh nặng. Đột nhiên cô nhận ra rằng cha cô quan tâm đến người xứ Olympus đó như thế nào. Tình cảm đó còn hơn cả tình cảm giữa những người bạn.
Đôi mắt của thần Diana nhắm nghiền lại vì đau đớn. Khuôn mặt của bà nhợt nhạt và buồn rầu, từ ngày biết bà, đây là lần đầu tiên trông bà thật yếu đuối.
“Con đây,” Emily nói. Cô chạm vào thần Diana và năng lượng của cô bắt đầu phát huy tác dụng ngay lập tức, chúng gắn những chiếc xương bị gãy lại với nhau và làm lành các chấn thương bên trong. Vài phút sau, thần Diana thở dài nhẹ nhõm rồi chìm vào giấc ngủ sâu và yên bình.
“Cảm ơn con, Em à,” cha cô nói một cách khuây khỏa.
“Đúng, cảm ơn con nhiều,” thần Apollo cũng nói theo. “Ta không biết phải làm thế nào nếu thiếu chị ấy.”
Chỉ cách đây mới có vài ngày, thần Apollo vẫn là một vị thần xứ Olympus mạnh mẽ và uy quyền, vậy mà giờ đây thần mới xanh xao và mềm yếu làm sao. Emily quay lại nhìn người chị song sinh của thần. Cô nhận ra rằng cả hai người họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Chị phải làm gì đó thôi, Pegs ạ,” Emily nói khi họ rời khỏi nơi đang diễn ra cảnh tượng đau lòng đó. “Chị không thể chỉ đứng nhìn mọi người ra đi như vậy được.”
“Chẳng thể làm gì được đâu,” Riza lên tiếng. “Em không tin chị,” Emily giận dữ quát lên với không khí vô hình trước mặt. “Chị là người Xan cuối cùng! Chắc chắn phải có cách gì đó chứ.” “Đi nào,” Riza đề nghị. “Đã đến lúc ta cho em thấy chúng ta là ai. Hãy học đi, cô bé. Hãy học để biết về năng lượng của người Xan và giới hạn của chúng ta.”
Emilly đòi đi tìm Joel trước. “Riza muốn cho chúng ta thấy một thứ. Cậu có muốn đi với Pegs và mình không?” Cô hỏi khi gặp được cậu ta.
“Chắc chắn rồi,” Joel đáp. “Cậu có nghĩ rằng nó sẽ cứu được Paelen và những người khác không?”
Emily lắc đầu. “Riza nói rằng chẳng thể làm được gì cả. Chị ấy sắp cho chúng ta biết lý do.”
Họ cùng nhau đi vào ngôi đền rộng lớn. Emily nhìn thấy đặc vụ B và hai người của hắn ta ở lối vào, cô dành cho bọn họ một cái nhìn đầy căm giận. “Lẽ ra mình nên giết hết bọn chúng lúc ở viện bảo tàng mới phải.”
Pegasus hí lên khe khẽ và huých nhẹ vào cô. “Cậu không định làm thế đâu,” Joel nói.
“Hơn nữa, chúng ta cần sự giúp đỡ của bọn họ để chăm sóc những người khác nữa.”
“Những tên đặc vụ của CRU giúp đỡ người xứ Olympus ấy à? Mình sẽ phì cười nếu giờ đang không buồn phiền đấy.”
Joel dừng lại. “Em, đừng để sự tức giận thay đổi con người cậu. Tất cả chúng ra sẽ bị mắc kẹt ở đây một thời gian dài nữa đấy. Cậu sẽ phải học cách sống hòa thuận cùng với bọn họ.”
“Có thể,” Emily cay đắng nói. Cô ngước nhìn
Pegasus rồi vuốt ve khuôn mặt nó. “Nhưng cho đến khi tất cả người dân xứ Olympus chưa chết thì sẽ không thể làm như thế được. Mình thực sự không thể tha thứ cho những gì bọn chúng đã làm, Joel ạ. Dù rằng cuối cùng thì thứ vũ khí đó cũng sẽ giết chết tất cả mọi người, nhưng chính bọn CRU đã làm nó phát huy tác dụng nhanh hơn bằng cách chuyển nó tới Olympus.”
“Cậu rất giống mình,” Joel nói, “lúc cậu và Pegasus chưa bước vào cuộc đời mình. Mình lúc nào cũng tức giận.”
“Chuyện đó khác mà.” “Vậy sao?” Joel hỏi.
Đoạn đường còn lại họ bước bên nhau trong im lặng, Riza dẫn họ đi sâu hơn nữa vào ngôi đền. Emily dùng năng lượng để đưa Pegasus xuống các bậc thềm trơn trượt và đi dọc những hành lang quanh co mà họ chưa từng nhìn thấy trước đó.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một bức tường kín bưng. “Chúng ta cất giấu nguồn gốc của mình trong đó,” Riza nói lớn tiếng. “Đây là tri thức của chúng ta, không định để người khác nhìn thấy hay học tập.”
Emily đưa tay ra và chạm vào một phiến đá nổi hẳn lên trên bức tường. “Mở ra.”
Bụi và đám đá cuội nhỏ rơi xuống khi cánh cửa rất dày và rất cao mà đã hàng nghìn năm nay không có ai chạm vào đó, kêu lên ken két và từ từ hé mở.
“Ôi!” Joel nói khi bước vào bên trong căn phòng.
Trông nó không khác gì so với toàn bộ các khu khác của ngôi đền đá cổ xưa ấy. Căn phòng này rộng bao la, với những bức tường bằng bạc sáng bóng. Ánh đèn rực rỡ từ trên cao tỏa xuống và một vật giống như chiếc bảng điều khiển điện tử khổng lồ đặt ở giữa căn phòng.
“Đây là Arious.”
“Arious là một chiếc máy tính sao?” Joel hỏi.
“Nó còn hơn cả một chiếc máy tính đơn thuần,” Riza đáp. “Chúng ta tập hợp những kiến thức mà mình thu nhặt được tại đây. Đây là kho lưu trữ sống của chúng ta. Sau mỗi chuyến đi, chúng ta quay trở lại đây và nhập mình vào Arious rồi gửi những gì chúng ta đã học được. Sau đó tất cả người Xan sẽ đến đây và chia sẻ kinh nghiệm.”
“Vậy là nó trở thành một kiến thức tổng hợp duy nhất sao?” Joel hỏi.
“Đúng như thế.”
“Người Xan có cao không?” Joel vừa hỏi vừa nhìn lên trần nhà cao vời vợi và khu vực gửi thông tin rộng lớn. “Mọi thứ ở đây đều rất cao và to lớn.”
“Chúng ta to lớn mà,” Riza trả lời. “Chúng ta phần lớn có hình dạng con người, nhưng lớn hơn rất nhiều so với loài người các cậu và người dân xứ Olympus.”
“Lớn hơn cả người khổng lồ sao?” Emily hỏi.
“Không hẳn là to lớn như người khổng lồ đâu,” Riza đáp. “Hai người đã sẵn sàng để tìm hiểu chưa?”
“Em sẵn sàng rồi,” Emily nói.
Emily tiến đến khu vực tiếp nhận. Cô quay lại nhìn Joel lúc Riza nói. “Cậu và Pegasus phải ở lại đây. Emily sẽ kể cho cậu nghe những gì cô ấy biết, cậu không thể trực tiếp nhận kiến thức được.”
Joel làm theo lời căn dặn rồi bước lùi lại vài bước và cùng Pegasus chờ đợi.
“Emily, hãy bước tới và đặt hai bàn tay của em lên trên hai cái bục nhô cao đó. Sự truyền tải kiến thức sẽ ngay lập tức bắt đầu.”
Emily cảm thấy Riza rút khỏi tâm trí của mình. Cô hiểu rằng chính cô phải lựa chọn tiếp nhận kiến thức của người Xan. Cô đang sắp được biết điều gì đây? Giây phút này sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của Emily về chính bản thân mình. Nhưng giờ, khi cô đã bước vào ngưỡng cửa này, cô không chắc mình có thực sự muốn biết nữa hay không.
Emily quay lại nhìn Pegasus. Con tuấn mã già nua đang tựa vào tường một cách khó nhọc. “Vì em, Pegs ạ.”
Cô đưa tay ra và đặt lên hai điểm tiếp nhận. Mới đầu, chẳng có gì xảy ra hết. Rồi đôi mắt cô mở to và sau cùng Emily nhìn thấy người Xan.
Vẻ đẹp của họ đã hút hồn cô. Họ rất cao và mảnh khảnh, tao nhã với những cánh tay rắn chắc và rất dài. Họ mặc những chiếc áo chùng nhẹ bằng lụa, chúng rộng thùng thình so với thân hình cao lớn của họ. Mặc dù đầu họ không có tóc nhưng khuôn mặt mịn màng của họ đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn nhìn ngắm mãi, ở đó toát ra một vẻ thanh thản, yên bình mà Emily chưa từng biết đến trước đây, nhưng lại khát khao có được.
Đôi mắt hình quả hạnh không có màu sắc và nhìn giống những viên ngọc trai tỏa sáng lấp lánh, chứa đựng sự hiểu biết nhiều đời. Thực ra, mọi thứ của người Xan đều khiến Emily nghĩ đến những hạt ngọc trai sống động. Da của họ mịn màng và óng ánh như xà cừ, có thể đổi màu khi gặp ánh sáng.
Người Xan không bước đi nhiều mà dường như lơ lửng trong một sự di chuyển chậm rãi và êm ái. Khi họ di chuyển trước mắt cô, thật khó để phân biệt được giữa nam giới và nữ giới. Tất cả họ đều thật lộng lẫy.
Hình ảnh thay đổi và giờ đây Emily dường như là một người Xan. Đứng giữa họ, cô có thể cảm nhận được cảm giác của họ. Cảm nhận tình yêu và sự bình yên mà họ gìn giữ suốt cả cuộc đời. Nguồn năng lượng chạy dọc cơ thể rắn chắc của họ ra sao, giúp họ làm được mọi thứ như thế nào. Điều khiển mọi thứ thật dễ dàng. Thời gian trở nên vô nghĩa. Việc đi lại giữa các thế giới mới đơn giản làm sao. Việc mở rộng Xanadu để lấy thêm chỗ cho các loài vật ư? Dễ ợt!
Emily cuối cùng đã hiểu ra là một người Xan thì nó như thế nào.
Nhưng vài phút sau, mọi thứ trở nên trôi qua nhanh hơn. Một nỗi đau sâu sắc bất ngờ xuyên qua tâm trí của Emily. Thông tin đang đến quá nhanh để có thể hiểu nổi. Những hình ảnh về quá khứ thiêu đốt cô như những quả tên lửa. Hàng triệu triệu thế giới lóe lên trước mắt cô khi cô chứng kiến vô số thiên niên kỷ trôi qua. Nó như thể một bộ phim 3D cường độ lớn đang được chiếu với tốc độ siêu nhanh. Những ảo ảnh làm đôi mắt cô cháy bỏng và như lưỡi dao cắt vào da thịt cô. Cô nghĩ đầu cô sắp nổ tung ra rồi.
Emily bắt đầu hét lên.
“Em!” Joel kêu lên.
“Không!” Riza la lên khi cậu ấy chạy tới chỗ Emily. “Đừng chạm vào chúng ta... ”
Muộn mất rồi. Joel đã chạm vào Emily. Sự liên kết đột ngột phá vỡ dòng chảy và giờ thông tin đang được chia sẻ giữa hai người. Tiếng hét đau đớn của họ hòa lẫn vào nhau vang dội khắp ngôi đền lúc họ cùng tiếp nhận toàn bộ khối kiến thức tổng hợp của người Xan.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus