Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 20
E
mily không ngừng la hét. Tiếng la hét vẫn tiếp tục vang lên, cho dù Tange đã đặt tay ngang miệng của cô. Đôi mắt cô mở to sợ hãi và dán chặt vào hai sinh vật đang ngồi trên đôi ngai vàng đặt trên bệ cao. Cô cố gắng ngoảnh đi chỗ khác nhưng không thể. Nó xấu xí hơn bất cứ thứ gì cô có thể tưởng tượng và kinh khủng hơn bất cứ sinh vật nào từ những bộ phim kinh dị nhất mà cô và cha mình thường xem cùng nhau.
Đó là hai người đàn bà. Nhưng chẳng giống bất cứ thứ gì cô tìm nhìn thấy trước đây. Da của chúng bọc trong lớp vảy rắn màu xanh lục và vàng. Chúng có đôi cánh nhỏ bằng vàng trên lưng không ngừng vỗ như những con chim ruồi. Cánh tay kết thúc bởi bàn tay bằng đồng, chân chúng dài, xương xẩu và có bàn chân giống bàn chân con thằn lằn với những móng vuốt dài và sắc.
Nhưng điều kinh khủng hơn hết thảy là những cái đầu của chúng. Khuôn mặt chúng màu xanh lục và đầy vảy. Chúng không có mũi, chỉ có hai cái lỗ để thở giống của loài rắn mà thôi. Chúng không có môi để nói, nhưng có cái rãnh có thể mở ra khi chúng thét lên. Trên đầu, chỗ lẽ ra là tóc, hàng trăm con rắn lục mọc ra từ trên đỉnh đầu của chúng, tất cả đều uốn éo xung quanh trong khi những chiếc lưỡi tõe ra làm đôi cứ ngo ngoe và kêu xùy xùy.
Khi Tange mang cô tới, Emily nhìn thấy nhiều bức tượng hơn nữa ở xung quanh cái bệ. Lần này, chúng không phải là tượng của sinh vật Nirad trưởng thành, mà là của trẻ con. Khi cô nhìn gần hơn, phát hiện bất ngờ đã khiến những tiếng la hét của cô còn dữ dội hơn nữa. Những bức tượng Nirad - chúng không phải được tạc. Chúng là những sinh vật Nirad thực sự bằng cách nào đó đã bị biến thành đá! Da mỗi sinh vật Nirad không còn là màu cẩm thạch nữa, mà là đá cẩm thạch. Những khuôn mặt đầy kinh hãi của họ chứng tỏ những khoảnh khắc tra tấn cuối cùng của nỗi đau chúng có thể chịu đựng nổi khi tế bào của họ hóa thành đá.
Bên cạnh cô, Pegasus đang phát điên. Lúc họ bị đưa đến, nó chồm lên và hí vang đầy giận dữ cho đến khi thoát khỏi bọn Nirad vây quanh mình và lao về phía trước.
Con tuấn mã dừng lại ngay phía trước hai chiếc ngai vàng. Nó chồm lên cao và dang rộng đôi cánh bị cháy sém. Đầu nó ngửa ra đằng sau đầy tức giận khi đối diện với hai mụ đàn bà rắn. Con lợn lòi có cánh được đặt ngồi xổm giữa hai ngai vàng và lớn tiếng thét vào mặt con tuấn mã.
“Bình tĩnh nào Chrysaor,” một trong hai mụ đàn bà quái dị nói, xoa xoa cái đầu con lợn lòi đang nổi giận.
“Hãy nghe lời Euryale đi,” mụ còn lại nói. “Đây là lúc để ăn mừng. Chúng ta đã có Thần Lửa của Olympus về phe mình. Chúng ta không được để cô bé nghĩ xấu về chúng ta, hay nghĩ rằng chúng ta chúng hoan nghênh chuyến viếng thăm của cô ấy.” Mụ ta quay sang Pegasus. “Thế nên ngươi muốn nói gì thì nói, Pegasus ạ,” mụ xùy xùy qua chiếc miệng rắn mỏng dinh, “cũng sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Thời khắc báo thù cuối cùng cũng đã tới. Chúng ta cuối cùng sẽ lấy lại được công bằng. Jupiter và toàn bộ Olympus sẽ phải trả giá cho việc sát hại mẹ của ngươi. Em gái yêu quý của chúng ta, Medusa, sẽ được báo thù!”
Emily ngừng la hét. Nhưng cô run lên vì sợ hãi khi nhìn thấy hai mụ đàn bà gớm ghiếc. Nỗi sợ hãi khiến cô khó có thể suy nghĩ thấu đáo được. Nhưng cô phần nào nhớ ra được cái tên.
Medusa là...là... Emily căng óc ra để nhớ lại điều mà Joel đã kể cho cô nghe về mẹ của Pegasus. Nữ thần tóc rắn! Cuối cùng thì cô cũng đã nhớ ra. Mẹ của nó, Medusa, và hai người chị của mụ ta, Stheno và Euryale là những nữ thần tóc rắn. Pegasus được sinh ra khi con trai thần Jupiter, Perseus, cắt phăng cái đầu của Medusa. Joel đã kể rằng con tuấn mã được cho là phọt ra từ chiếc cổ đẫm máu của mụ ta. Nhưng Emily chưa bao giờ tin điều đó. Cô bất giác nhớ ra rằng một khi bạn nhìn vào nữ thần tóc rắn có nghĩa rằng bạn sẽ hóa đá ngay lập tức.
Emily nhìn vào tất cả đám tượng đá ở trong phòng này và hiểu rằng ít nhất một phần của truyền thuyết là sự thật. Nhưng nếu một người nhìn vào nữ thần tóc rắn mà bị hóa đá thì tại sao cô lại chưa bị? Rồi cả Pegasus và tất cả những tên Nirad còn sống ở trong sảnh này?
Trong lúc Pegasus còn đang bận tham gia cuộc cãi vã ầm ĩ và dữ dội với hai nữ thần tóc rắn, Emily đưa mắt quan sát kỹ hơn khắp chính điện. Đôi mắt của cô bắt gặp một chiếc cũi lớn được dựng lên ngay phía sau ngai vàng của hai mụ đàn bà rắn đáng ghét. Nó được làm hoàn toàn từ vàng, với những thanh vàng mảnh nhỏ đan vào nhau mà Emily thấy rằng ngay cả mình cũng có thể bẻ gãy được. Trên nóc của chiếc cũi là một khối vàng khổng lồ. Phần duy nhất của chiếc cũi lớn không làm bằng vàng là một cái ghế đá màu đen duy nhất đặt ở chính giữa.
Ngồi trên chiếc ghế đó là một phụ nữ Nirad. Cô ấy là người Nirad nhỏ bé nhất mà Emily từng nhìn thấy. Cô chắc chắn rằng nếu hai người họ đứng với nhau thì cũng chỉ bằng nhau thôi. Cô ấy trông rất trẻ, với khuôn mặt thanh mảnh, dịu dàng, gần như là xinh đẹp. Và mặc dù cô ấy cũng có bốn cánh tay, nhưng lại có một gam màu hồng đậm đáng yêu với những đường vân cam thạch hồng đậm hơn nữa. Thay vì mặc những miếng giẻ như những sinh vật Nirad khác, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng phớt, càng làm cho nước da của cô đẹp hơn nữa.
Emily cảm nhận được điều gì đó rất đặc biệt ở cô gái Nirad này. Nhưng một điều chắc chắn rằng, dù là ai đi nữa thì cô ấy cũng là sinh vật buồn bã nhất mà Emily từng nhìn thấy. Đôi vai của cô ấy trĩu nặng còn đôi mắt nhìn xuống mãi không rời khỏi tất cả những đứa trẻ bị hóa đá đặt xung quanh ngai vàng. Cuối cùng khi cô ấy ngước đôi mắt màu xám nhạt lên, trái tim của Emily gần như tan vỡ. Nỗi đau mà chúng mang theo thật không thể nào chịu nổi.
Emily rời mắt khỏi cô gái Nirad màu hồng buồn bã và tiếp tục khám phá chính điện. Phía bên phải, cô nhìn thấy một phần của chiếc cũi khác. Không giống như chiếc cũi đặt phía trước căn phòng có các thanh vàng đan vào nhau, chiếc này có những thanh chắn màu đen dày và chắc chắn. Khi Emily cố nhoài ra ngó quanh người Tange để nhìn nó rõ hơn, đôi mắt cô dán chặt và con người đang nằm trên nền cũi. Cô há hốc mồm vì kinh ngạc. Đó là Joel.
Nếu Joel đang ở đây thì phải chăng những người khác cũng vậy? Emily tuyệt vọng nhìn khắp căn phòng để tìm kiếm bóng dáng của cha cô, Paelen và thần Cupid. Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy mỗi Joel. Cô cố gắng gọi cậu ấy, nhưng Tange vẫn tiếp tục che miệng cô. Cô với tay lên và cố gắng kéo hắn đi vừa dồn hết sức lực để vùng vẫy trong cánh tay của hắn. Nhưng cô càng giãy mạnh thì hắn càng nắm lấy cô chặt hơn.
Tange lắc đầu, cố gắng hết sức để ngăn cản cô.
Nhưng việc cô la hét và vật lộn đã gây sự chú ý. Pegasus đang đứng trước hai mụ thần tóc rắn, nó quay lại đi về phía Emily. Chỉ đến lúc đó con tuấn mã mới nhận ra Joel. Nó hí lên vang dội và phi đến bên cái cũi. Pegasus chồm lên và cố gắng đá văng ổ khóa to lớn trên cánh cửa. Dẫu sau vài cú đá mạnh mẽ, ổ khóa vẫn không hề hấn gì.
“Ngươi không phá được khóa đâu, Pegasus,” Stheno xùy xùy. “Cái khóa đó rất chắc chắn. Nhưng đừng sợ, thằng bé con người bên trong đó không bị tổn hại gì đâu. Cho đến lúc này là vậy...”
Rõ ràng trong giọng nói của mụ thần tóc rắn có sự đe dọa. Pegasus phi đến bên bệ và tiếp tục tranh cãi ầm ĩ. Nhưng con tuấn mã càng lớn tiếng thì người đàn bà rắn càng nói nhỏ nhẹ. Emily cố gắng lắng nghe nhưng cô không thể nghe được gì hết.
Joel quay lưng lại phía cô. Cô nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy mạng sườn của cậu phập phồng theo nhịp thở đều đều. Từ một góc nhỏ cô nhìn được thì trông cậu ấy vẫn ổn. Rồi sau đó Emily quay lại nhìn vào mặt Tange. Cô gật đầu, cố gắng nói rằng cô sẽ không la hét hay giãy giụa nữa.
Tange bỏ tay ra khỏi miệng cô. Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ bằng đá đứng trước ngai vàng. Khi sự kinh hãi ban đầu dần trở thành nỗi lo sợ không thay đổi, một cảm giác khác bắt đầu xâm chiếm từ tận sâu đáy lòng. Cô nhớ lại biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của Tange khi cô hỏi ông ta có con cái hay không. “Đó là con của ông sao?” Cô hỏi.
Một lúc lâu Tange không phản ứng gì và cô tự hỏi liệu ông ấy có nghe thấy tiếng cô nói không. Rốt cuộc, ông ấy cũng nhìn xuống và gật đầu với cô.
Emily đưa mắt nhìn lại những đứa trẻ hóa đá. Họng cô như bị bóp nghẹn lại khi cô nhìn thấy nỗi kinh hãi trên khuôn mặt của những đứa bé thơ dại. Như thể lúc bị hóa đá, chúng đang chạy khỏi ngai vàng vậy. Đột nhiên, một mảnh ghép quan trọng của trò chơi khó hiểu đã vào đúng vị trí.
“Ông xâm lược Olympus và đến New York là vì những mụ thần tóc rắn kia đang đe dọa con cái của ông phải không?”
Tange gật đầu.
“Và nếu ông không hợp tác, bọn họ sẽ biến chúng thành đá phải không?”
Một lần nữa Tange lại khẽ gật đầu.
Emily đưa mắt nhìn đi nơi khác, cô quá choáng váng để có thể nói được câu gì đó. Cô đã trở nên quá quen với việc căm ghét và khiếp sợ quân Nirad đến nỗi khó có thể tưởng tượng được rằng những sinh vật mạnh mẽ đáng sợ này thực ra lại là một dân tộc nô lệ bị thu phục. Họ xứng đáng với tình thương và lòng trắc ẩn của cô, chứ không phải sự kinh hãi và thù địch! Quân Nirad đã bị ép buộc phải phục tùng những mụ thần tóc rắn tàn ác kia hoặc đối mặt với việc con cái của mình bị hủy diệt.
Cô nhìn thấy một vài bức thượng của lũ trẻ đã bị vỡ và những mảnh vụn nằm rải rác khắp căn phòng. Mụ thần tóc rắn đã đủ xấu xa khi biến lũ trẻ thành đá. Nhưng đập nát chúng ra thì thật sự quá tàn độc.
Cô quay lại nhìn cô gái Nirad màu hồng trong cũi. “Cô ấy có quan trọng với ông không?”
Tange ngước nhìn chiếc cũi. Cô thấy đôi mắt của ông ta trở nên buồn thảm hơn nữa. Ông ta chầm chậm gật đầu.
Trước khi Emily có thể đoán được người phụ nữ Nirad màu hồng và ai thì cuộc đối thoại giữa Pegasus và hai mụ thần tóc rắn kết thúc. Con tuấn mã rời khỏi khu vực ngai vàng và đành quay lại chỗ cô. Nhưng Chrysaor lao đến và chặn đường nó.
Pegasus lại chồm lên và đối mặt với con lợn lòi. Chrysaor đứng thẳng lên bằng đôi chân ngắn và mập của mình thách thức con tuấn mã. Nhưng trước khi cuộc chiến bắt đầu, hai mụ thần tóc rắn bắt đầu hét lên. Tiếng hét inh ỏi, chói tai và khiến mọi người trong chính điện kêu la vì đau đớn đến nỗi phải dùng tay để bịt tai lại.
Emily chưa bao giờ chứng kiến điều gì giống như vậy trong suốt cuộc đời mình. Thậm chí cả Tange cũng không chịu nổi âm thanh khủng khiếp đó và cũng phải che tai lại. Hai cánh tay của ông ta kẹp cô chặt hơn và chúng rung lên. Cuối cùng khi âm thanh đó ngừng lại, Emily bỏ tay ra khỏi tai và xem xem có máu hay không.
“Pegasus, đủ rồi đấy.” Euryale rít lên. Mụ ta đứng dậy khỏi ngai vàng và bước xuống bệ cao, đá một bức tượng trẻ con sang một bên khi đi qua. Cái tượng quay tròn rồi đổ kềnh ra một chiếc tay bé xíu của nó bị gãy. Trong cũi, người phụ nữ Nirad màu hồng thét lên một cách đau đớn.
“Trật tự!” Euryale cảnh cáo. “Hoặc ta sẽ tiêu diệt nhiều hơn nữa.” Mụ ta quay lại và nhìn con lợn lòi, “Chrysaor, sẽ không có cuộc chiến nào giữa hai ngươi nữa.”
Emily căng thẳng khi mụ đàn bà rắn đến gần. Cô có thể cảm nhận được Tange bắt đầu run rẩy thực sự. Nhưng không rõ là vì sợ hãi hay giận dữ? Nhìn nét mặt của Tange, cô không thể đoán được.
“Thế ra,” mụ thần tóc rắn nói, “đứa trẻ này là Thần Lửa của Olympus sao?”
Mụ ta càng đến gần, Emily càng nghe rõ tiếng những con rắn sống trên đầu mụ ta đang xuýt lên và phun phì phì. Mụ ta đứng trước mặt Emily. “Một đứa trẻ của loài người sao? Vesta đúng là đồ ngốc khi giấu trái tim của Thần Lửa trong một con người.” Mụ ta giơ tay ra và vuốt má Emily với ngón tay bằng đồng lạnh lẽo. “Con người nào cũng thật là mỏng manh. Bà ta nghĩ sao mà có thể làm thế chứ?”
Emily cảm thấy buồn nên khi bị chạm vào. Cô không thể nhìn vào mụ thần tóc rắn. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Pegasus. Con tuấn mã nện mạnh chân xuống nền đá cẩm thạch và cố gắng tiến đến gần, nhưng con lợn lòi lại kêu ré lên.
“Ta nói ngươi thôi đi, Chrysaor,” Euryale quát. “Hãy để em trai ngươi được yên.”
Đôi mắt Emily chợt mở to nhìn con lợn lòi có cánh. “Đó là anh trai của Pegasus sao?” Cô quá sửng sốt để có thể bị tác động hơn nữa bởi cái đụng chạm của mụ đàn bà rắn.
“Sao thế này?” Mụ thần tóc rắn vừa nói vừa săm soi khuôn mặt của Emily. “Ngươi không biết rằng Pegasus có một người anh song sinh sao? Chúng được sinh ra khi tên sát nhân Perseus cắt cổ người em gái yêu quý của chúng ta.” Mụ ta tuôn ra một tràng cười cay nghiệt, xấu xa. “Thấy không Pegasus? Đã thấy loài người vô tâm như thế nào chưa hả? Có gì ngạc nhiên không khi chúng ta đã từng ăn thịt chúng? Ta thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao ngươi lại lựa chọn dâng hiến lòng trung thành và thời gian của mình cho thứ này đấy.”
Stheno lao vút từ trên ngai vàng xuống và đến chỗ cô. Emily phải gắng sức lắm để không tiếp tục hét lên. Đôi mắt của cô nhìn theo lũ rắn che phủ toàn bộ đỉnh đầu của bọn chúng khi hai sinh vật gớm guốc đang vặn vẹo xung quanh và xùy xùy vào mặt cô.
Khi Stheno đưa tay chạm vào Emily, Pegasus hí lên và phi tới, cố gắng đứng chắn giữa hai mụ thần tóc rắn và Emily.
“Hãy câm mồm lại, cháu trai,” Stheno vừa xùy xùy vừa vỗ vỗ vào bờm của con tuấn mã. “Ngươi biết là chúng ta đã ít giết chóc hơn rồi mà. Ngươi sẽ lại có được con bé đó. Nhưng chỉ khi nào nó hoàn thành xong việc mà chúng ta muốn nó làm.”
Emily ớn lạnh. Kẻ giết trẻ con man rợ này muốn cô làm điều gì đó cho bọn chúng sao? “Ta không biết tại sao ngươi đưa bọn ta về đây. Nhưng dù ngươi muốn ta làm bất cứ điều gì đi nữa thì hãy quên đi. Ta sẽ không làm đâu!”
Cả hai mụ thần tóc rắn đều phá lên cười, tiếng cười rít lên chói tai ghê rợn. “Thần Lửa này!” Stheno nói. “Con bé thực sự là Thần Lửa của Olympus.”
Euryale lướt đến gần Emily hơn nữa và kẹp chặt cằm của cô bé một cách đau đớn bằng những ngón tay lạnh lẽo. “Ngươi nhầm rồi, nhóc con ạ. Ngươi sẽ làm chính xác những gì chúng ta bảo, ngay lúc chúng ta ra lệnh, hoặc ngươi sẽ được biết đến những nỗi đau đớn mà ngươi chưa từng được nếm trải trước đây.”
Emily cố gắng lùi ra xa nhưng Tange giữ chặt lấy cô. “Ta không biết các ngươi nghĩ ta có thể làm gì. Các ngươi còn có nhiều sức mạnh hơn ta, ta chẳng là gì hết.”
“Đúng vậy, nhóc con, ngươi chẳng là gì cả.” Euryale đồng tình. “Nhưng vì một lý do nào đó, Vesta đã truyền cho ngươi sức mạnh của Olympus. Chỉ một mình ngươi mới có năng lượng để làm những việc mà bất cứ ai khác, dù còn sống hay đã chết, dù quá khứ hay hiện tại, cũng không thể làm được.”
“Đó là việc gì chứ?” Emily sợ hãi hỏi.
Hai mụ thần tóc rắn nhìn nhau. Rồi họ cùng nhìn Emily trong khi hai cái miệng như miệng rắn ngoác ra cười một cách gớm ghiếc.
“Giết Jupiter.”