Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 19
P
egasus giậm giậm chân xuống mặt đất và thở phì phò giận dữ khi nghe những tiếng gầm gừ của bọn Nirad tiến đến gần cánh cửa lớn bằng kim loại màu xám.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Emily thấy hai người đàn ông thần Diana đã tấn công lộn nhào xuống cầu thang. Mặt mũi họ trầy xước, đầy máu me và họ đi khập khiễng vì đã chạm mặt với vị thần hung dữ của xứ Olympus.
“Mấy người đã tấn công bọn ta!” Một trong hai người đàn ông gào lên. “Mấy người là ai?” Ông ta đưa mắt nhìn Pegasus đang được thắng yên vào chiếc xe ngựa cũ. “Con ngựa này từ đâu đến? Nó không phải ngựa của bọn ta.”
“Nhưng cái xe ngựa kia thì đúng là của chúng tôi.” Người đàn ông kia giận dữ nói.
“Làm ơn nghe cháu đây này.” Emily chỉ vào cánh cửa cuốn. “Có những sinh vật bốn tay ở ngoài đó đang truy đuổi chúng cháu. Bọn nó sẽ giết các ông nếu thấy các ông. Bọn chúng không biết các ông ở đây. Hãy nấp đi cho đến khi chúng cháu đi khỏi!”
Mặt hai người đàn ông biến sắc khi nghe những âm thanh kinh khủng vọng đến tử bên ngoài chuồng ngựa. “Bốn tay là sao?” Một người đàn ông yếu ớt hỏi.
“Là sinh vật, quái vật, ma quỷ.” Emily nói: “Các ông muốn gọi bọn chúng là gì cũng được. Chúng cháu sẽ thả mấy con ngựa ra đánh lạc hướng chúng để chúng cháu có thể thoát ra. Làm ơn hãy nghe cháu, các ông phải trốn đi.”
Từ trên cao có thêm nhiều tiếng ngựa, và tiếng đá mạnh vào mấy cái cửa. Mấy con ngựa trở nên điên cuồng trong chuồng của mình.
“Mấy người không thể thả mấy con ngựa của bọn ta ra được.” Một người đàn ông hét lên. Cả hai đều quay lại và chạy lên cầu thang. “Hãy ở nguyên vị trí. Bọn tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Mọi người nghe thấy âm thanh đập thình thịch ở tầng trên, rồi tiếng móng ngựa rầm rập chạy xuống cầu thang. Hai người đàn ông vội nhảy sang một bên khi đám ngựa đầu tiên kéo xuống. Chúng điên cuồng chạy về phía chiếc xe ngựa, cặp mắt chúng hoảng loạn.
Emily chắc chắn là mấy con ngựa sẽ chạy tán loạn và đạp nát chiếc xe ngựa.
Nhưng Pegasus đã kịp thời bung rộng cả hai cánh và đứng thẳng lên trên hai chân sau. Vẫn nằm trong xe ngựa, Emily được nhấc cao lên không trung. Con tuấn mã hí một tiếng vang trời làm tất cả những con ngựa đang sợ hãi kia phải dừng lại.
“Cái quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?”, Một người đàn ông hét lên và mắt ông ta trở nên dại đi khi thấy đôi cánh màu trắng to lớn của con tuấn mã. Ông ta nhìn Emily và hỏi: “Cô là ai?”
“Cô là thứ gì chứ?” Người kia lên tiếng.
Bọn Nirad bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa màu xám. Tiếng gầm gừ, rên rỉ của chúng hứa hẹn sẽ có một kết cục bi thảm cho tất cả mọi người nếu chúng vào được bên trong.
“Bố ơi!” Emily hét trên cầu thang khi cái xe ngựa rơi xuống lần nữa. “Bọn chúng ở đây này!”
“Bọn tớ đang đến đây!” Joel nói vọng xuống khi có thêm những con ngựa chạy từ bên trên xuống. Emily có thể nhìn thấy những lỗ mũi nở to phập phồng và sự sợ hãi trong những đôi mắt hoang dại của những con ngựa khi chúng tập trung quanh Pegasus. Con tuấn mã đã đứng hẳn xuống, nhưng cánh nó vẫn đập và lúc lắc giận dữ.
Steve, Joel và thần Diana xuất hiện, vẹt những con ngựa trên cầu thang ra để bước vào xe ngựa. Khi thần Diana thấy hai người đàn ông, bà giận dữ lao về phía trước.
“Hai người đáng phải chịu số phận đau đớn đang chờ đợi hai người đằng sau cánh cửa đó vì những gì hai người đã làm với mấy con ngựa. Đừng mong ta sẽ giúp nhé. Chỉ có bọn Nirad mới rủ lòng xót thương hai người thôi!”
“Thần Diana, chúng ta không còn thời gian nữa!”
Steve nhắc, rồi quay sang hai người đàn ông đang sợ hãi, ông nói: “Hãy lên lầu và trốn đi. Bọn Nirad muốn bắt chúng tôi, chứ không phải các anh. Hãy trốn đi và các anh sẽ được sống sót!”
Không chờ nhắc lại lần thứ hai, hai người đàn ông chen qua mấy con ngựa đang hoảng loạn và chạy lên phía cầu thang.
“Bọn ta vẫn sẽ gọi cảnh sát!”.
“Cứ gọi đi!” Steve nói. “Tôi là cảnh sát đây!”
“Bố!” Emily hét lên rồi chỉ vào cái cửa cuốn. “Bọn chúng đang cố phá cửa kìa bố.”
Tấm kim loại nặng đã bắt đầu bị oằn xuống dưới những nắm đấm tàn bạo của bọn Nirad.
“Cánh cửa đó sẽ không trụ được lâu đâu.” Steve chạy đến bên Pegasus và vớ lấy tấm chăn đang nằm dưới sàn. “Khi cánh cửa bị phá, mấy con ngựa sẽ bắt đầu chạy ùa ra. Nếu may mắn, chúng sẽ mở cho chúng ta một con đường xuyên qua bọn Nirad. Pegasus, tất cả trông cậy vào mi đó, mi phải đưa chúng ta thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
Pegasus khịt khịt mũi rồi lắc đầu. Bộ móng guốc sắc của nó đập đập xuống sàn trong khi đôi mắt giận dữ của nó nhìn vào cánh cửa cuốn đã bắt đầu lung lay.
Steve nhảy vào trong xe và nắm dây cương. Joel và thần Diana nhảy lên theo sau ông.
“Bám chặt nhé mọi người.” Steve nhắc khi ông nhảy lên chiếc ghế dành cho người xà ích. Ông tóm lấy dây cương và nói: “Sẽ hơi bị xóc đó.”
Có thêm nhiều vết lõm trên cánh cửa cuốn màu xám bằng kim loại. Nó bắt đầu bị lung lay ở phía trên.
Những móng vuốt dài và nhọn của bọn Nirad bắt đầu xuất hiện và chọc thủng cánh cửa.
Cuối cùng cánh cửa bị bật tung khỏi rãnh trượt và văng ra. Nó rơi ra ngoài đường đè bẹp gí hai tên Nirad xuống.
Pegasus rít lên. Những con ngựa bắt đầu hoảng sợ.
Hoảng loạn, chúng bắt đầu giẫm đạp lên nhau. Chúng chạy qua cánh cửa đã bị sập và đè lên hai tên Nirad nằm phía dưới.
Không quan tâm đến hai đồng bọn đã ngã xuống những tên Nirad khác vẫn nhảy về phía trước và cố vượt qua mặt những con ngựa kia. “Pegasus, đi nào!” Steve la lên. “Giờ thì đi nào!”
Emily cảm thấy chiếc xe ngựa giật mạnh về phía trước khi Pegasus bắt đầu chạy. Một vài tên Nirad cố tìm cách trèo qua những con ngựa đang hoảng sợ để chạy về phía họ. Một trong số bọn chúng nhảy lên không trung, qua mấy con ngựa đang điên loạn và đáp xuống phía bên kia của chiếc xe. Trong khi hai cánh tay này bám vào xe ngựa, hai cánh tay kia của nó chộp lấy Emily và nắm được tóc cô. Emily hét lên, cào cấu vào hai cánh tay lực lưỡng của tên Nirad khi nó kéo cô lại gần hơn.
Joel phản ứng ngay lập tức. Cậu đấm vào mắt tên Nirad. Nhưng tên này đánh trả lại. Nó thả một tay đang vịn xe ngựa ra, và đấm một cú trời giáng làm Joel bật ngửa ngay khi thần Diana vung cây giáo lên rồi lao về phía trước.
Khi đầu ngọn giáo đụng vào bộ ngực trần của tên Nirad, hắn thả Emily ra và rú lên đau đớn, sau đó hắn văng ra khỏi xe.
“Bám chắc vào!” Bố Emily la lên khi họ tiến đến cánh cửa đã đổ sập.
Pegasus phi về phía cánh cửa. Chiếc xe ngay lập tức theo sau. Với hai tên Nirad bị đè nằm ở dưới, cánh cửa giờ đây giống như một cái cầu thang. Chiếc xe nhỏng phía sau lên rồi bay vài mét vào không trung. Tất cả mọi người đều hét lên.
Chiếc xe rơi xuống mặt đất. Mặc dù tất cả những người bên trong đều bị ngã xuống sàn, nhưng không hiểu sao chiếc xe vẫn đứng thẳng. Không dừng lại, Pegasus phi hết tốc lực về phía trước dọc theo Đường số 50.
Emily cố gắng leo trở lại trên ghế. Cô liếc nhìn khu chuồng ngựa và giật mình. Vẫn đang có thêm một đám Nirad vừa đuổi theo vừa giơ bốn cánh tay của chúng đe dọa vừa gào thét giận dữ vì đã để vuột mất họ. Chúng không chú ý đến những con ngựa đang hoảng sợ khi chúng cố đuổi theo chiếc xe ngựa.
“Đi nào, Pegs, đi thôi!” Emily thét lên.
Emily chỉ có thể đếm được mười hai tên Nirad trước khi cô kịp đếm xem có bao nhiêu tên đang đuổi theo họ.
Với hai tên nằm dưới cánh cửa thì hiện có ít nhất mười bốn tên Nirad trong thành phố New York, và tất cả đang truy lùng họ.
“Emily, cháu ổn chứ?” Thần Diana lo lắng kiểm tra Emily có bị thêm vết cắt nào không. “Bọn chúng có làm các cháu bị thương không?”
Emily lắc đầu và đưa tay lên đầu nắn nhẹ. “Không ạ, cháu không sao. Nhưng cháu nghĩ cháu sẽ bị mất một mảng da đầu ở chỗ cái con Nirad đó rứt tóc cháu.”
“Cháu cũng không sao ạ.” Joel vừa làu bàu vừa ôm lấy một bên hông. “Cháu nghĩ là cháu bị gãy vài cái xương sườn thôi. Đúng là cú đấm mạnh thật.”
“Chúng đánh bại cả Hercules cơ mà.” Thần Diana giải thích. “Cho nên cũng chẳng ngạc nhiên khi chúng có thể đánh bại cháu.”
Đi thêm vài dãy nhà, Pegasus đi chậm lại. Nó ngừng hẳn sau khi đi thêm vài dãy nhà nữa. Mọi người run rẩy trèo ra khỏi chiếc xe ngựa.
Emily đi khập khiễng đến bên Pegasus và vuốt vuốt mõm nó. “Em không sao chứ, Pegs?”
Mắt con ngựa mở to rực sáng vì sợ hãi trong khi mũi nó vẫn còn phập phồng. Nó nhẹ nhàng rúc vào cổ cô.
“Cái xe gần hỏng rồi.” Joel nói khi Steve đang xem xét mấy chỗ bị hỏng của chiếc xe. “Thật ra cái xe này đã bị hỏng trước cuộc tấn công. Thêm một cú bay như lúc nãy thì nó sẽ không trụ thêm được một phút nào nữa đâu.”
“Lúc nãy chúng ta đã gặp may đó.” Steve nghiêm giọng nói khi đang kiểm tra mấy cái bánh xe lớn.
“Nhưng chúng ta cần phải đi trước bọn Nirad. Bọn bốn tay đó thật nguy hiểm chết người.”
“Đúng thế.” Thần Diana nói, “Và với ba con mắt, chúng có thể nhìn đủ các hướng.”
“Ba mắt á?” Joel hỏi. “Thật không ạ? Cái thứ ba ở đâu ạ?”
“Ở đằng sau đầu. Dưới mái tóc bẩn thỉu của chúng ấy.” Thần Diana giải thích. “Theo những gì chúng ta biết thì bọn nó không nhìn rõ với con mắt đó. Nhưng cũng đủ để không bị đánh lén.”
“Làm sao chúng ta có thể đánh thắng được bọn chúng?” Emily hỏi. Cơn sốt tăng lên làm cô cảm thấy mệt và yếu hơn. “Bọn chúng quá mạnh.”
“Chúng ta cần sợi dây cương đó.” Thần Diana nói.
“Có nó thì chúng ta mới có thể đánh thắng bọn chúng”.
“Cùng với Ngọn lửa nữa.” Joel thêm vào. “Một khi Pegasus mang Con gái thần Vesta về được xứ Olympus để thắp sáng lại Ngọn lửa, bà sẽ có lại sức mạnh đúng không ạ?”
Thần Diana gật đầu: “Đúng. Nhưng chúng ta phải tránh xa khỏi bọn Nirad cho đến khi Pegasus có thể bay lại được. Nó là cách duy nhất để chúng ta có thể trở về nhà.”
Emily nặng nhọc dựa vào Pegasus để đứng vững.
“Bố cô bé nhận thấy nét mặt mệt mỏi của cô. Con đang càng lúc càng mệt hơn đó.” Ông lo lắng nói. “Thôi, để bố bế con lên xe. Con cần phải ngủ một lát.”
Emily không phản đối khi bố cô bế cô vào xe. Có một cái chăn nữa ở sẵn dưới ghế. Ông cầm lên choàng quanh người cô bé.
“Con nằm xuống nghỉ đi.” Ông khuyên cô. “Bố sẽ cố tìm ra chỗ để ẩn nấp qua đêm. Sau đó khi thành phố tỉnh giấc, chúng ta sẽ trà trộn vào những chiếc xe khác và bắt đầu tìm đường ra khỏi Mahattan.”
Khi bố cô leo lên chiếc ghế dành cho người xà ích, thần Diana ngồi xuống cạnh cô. Bà choàng một cánh tay quanh người Emily để bảo vệ cô bé và kéo cô lại gần hơn. “Ngủ đi, con gái”, bà nói nhỏ. “Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi.”
Khi Emily thức dậy, mặt trời đã lên cao và thành phố lại ồn ào náo nhiệt như thường lệ. Nhưng hình như có nhiều tiếng còi xe cảnh sát hơn bình thường, và những âm thanh đáng sợ từ mấy chiếc trực thăng vẫn còn văng vẳng trên đầu.
Thần Diana vẫn ngồi bên cạnh cô. Nhưng bố cô và Joel đã đi đâu mất.
“Chúng ta đang ở đâu vậy ạ?” Emily lơ mơ hỏi khi cô đưa mắt nhìn chung quanh.
Dường như họ đang ở trong một công trình xây dựng nằm giữa rất nhiều máy trộn xi măng.
Có một dàn giáo lớn trên đầu họ, che chắn họ khỏi tầm nhìn của mấy chiếc trực thăng vẫn đang bay rất thấp trên bầu trời thành phố.
“Bố cháu biết chỗ này nên đưa chúng ta tới đây.” Thần Diana giải thích, “Ông ấy nói chúng ta sẽ an toàn khi ở đây một lúc. Ông ấy cũng nói đây là một nơi tên là Trung Tâm. Mặc dù ta không hiểu rõ nghĩa của nó là gì.”
Emily cảm thấy nhẹ nhõm: “Điều đó có nghĩa là chúng ta đã đi ra khỏi mấy cái chuồng ngựa rồi.”
Pegasus vẫn bị buộc vào xe ngựa. Nó hí lên khe khẽ và cố quay lại nhìn Emily.
“Chào buổi sáng, Pegs.” Emily nói nhỏ.
“Người đẹp ngủ trong rừng đã thức dậy rồi đây.” Bố cô nói.
Steve và Joel chui ra từ một cái lỗ hổng trên hàng rào cao vòng quanh khu công trình. Khi họ tới, Pegasus hí lên.
“Nó ngửi thấy mùi đường.” Joel nói. Cậu nhìn sang thần Diana. “Cháu đoán là bà cũng cần một ít. Chúng cháu có rất nhiều cho cả hai vị đây ạ.”
“Và có thêm vài thứ cho cái chân của con đây.” Bố Emily nói khi ông đặt cái túi xuống đất. Ông đặt tay lên trán cô: “Con đã hạ sốt một chút, nhưng không nhiều.”
“Con cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm ạ.” Emily nói dối. Sự thật là cô cảm thấy rất kinh khủng. Đầu cô nhức như bủa bổ, cơ thể đau nhói còn chân cô co giật từng cơn như nhịp đập của trái tim vậy.
“Hôm nay con đỡ rồi. Con hy vọng là mình thoát ra khỏi New York trước khi bọn Nirad lại tìm thấy.”
“Chúng ta sẽ thoát được mà.” Cha cô nói. “Giờ thì chúng ta có bánh mì tươi và phô mai kem, Thần Diana, bà và Pegasus có thể ăn ngũ cốc nữa.”
“Mọi người nhìn này,” Joel vừa nói vừa thò tay vào lục lọi trong chiếc túi giấy, “chúng ta lên trang nhất của tất cả các báo này” cậu đưa tờ báo cho Emily. “Cậu xem cái tít trên trang nhất đi. TUẤN MÃ BIẾT BAY LÀ TIN VỊT! Cậu có tin được không? Nửa triệu người đã thấy chúng ta bay lên ở Đại Lộ số 5 và bọn họ xem đó là một trò bịp bợm!”
Emily nhìn vào hình ảnh mờ mờ về cuộc đào thoát của họ. Hình ảnh giống như được chụp điện thoại và được phóng to lên để thấy rõ từng chi tiết. Cô có thể nhận ra Pegasus với đôi cánh màu trắng to lớn của nó. Nhưng cô không nhận ra mình và cũng không thấy mặt Joel.
Emily nhanh chóng đọc lướt qua bài báo: “Một cảnh trong phim? Họ thật sự mong những người đã thấy chúng ta nghĩ đây chỉ là một cảnh để quảng cáo cho một bộ phim mới của họ ư? Và nhìn này, họ thậm chí còn chả nhắc gì đến bọn Nirad! Họ nghĩ là mọi người đều ngốc hết sao?”
“Họ không nghĩ là mọi người ngốc hết đâu.” Steve lấy thêm nhiều thứ trong túi ra. “Nhưng tôi cá là bọn CRU đã lệnh cho mấy tờ báo đăng như thế. Tôi chắc rằng nếu có ai đó muốn hỏi về tính xác thực của câu chuyện thì họ nên gặp một người không thân thiết lắm với bọn CRU để có một cái nhìn chính xác. Đây có lẽ lại là điều tốt nhất cho chúng ta. Dư luận sẽ không tìm kiếm thêm nữa. Đặc biệt vì Pegasus...” bố cô dừng lại và cố nghĩ ra những từ tốt nhất. Cuối cùng, ông nói: “Vì lông nó không còn là màu trắng nữa.”
Trong ánh nắng ban ngày, Emily có thể nhận ra việc nhuộm đen cho Pegasus trong đêm tối thật là kinh khủng. Đầu, bờm và một phần cổ của con tuấn mã màu đen. Nhưng xuống dưới chân trước thì có một vệt dài màu nâu rõ rệt. Xuống sâu hơn nơi phần lưng chuyển sang màu nâu nhạt. Và xuống cuối tấm chăn mông và đuôi lại là màu đen.
Trông nó lúc này cũng rất lạ y như lúc nó còn màu trắng sáng vậy.
“Thôi, ta ăn đi để còn tiếp tục đi nữa chứ.” Steve lôi hết số thức ăn còn lại ra. “Chúng ta có rất nhiều thức ăn cho hôm nay nhưng không còn nhiều thời gian nữa.”
Đúng như dự đoán, Pegasus đang rất đói. Con tuấn mã ăn ngấu nghiến hết ba hộp lớn ngũ cốc ngọt thêm vài túi đường nâu và mật ong rồi sau đó mới ăn chậm lại.
Thần Diana cũng gần như vậy. Emily kinh ngạc quan sát bà bốc từng vốc ngũ cốc từ trong hộp để ăn và rót thẳng mật ong từ bình vào miệng.
“Thật là ngon!” Thần Diana nói khi miệng còn đang đầy thức ăn. “Các ngươi gọi nó là gì vậy?”
“Một vài người thích gọi nó là bữa sáng.” Steve cười khúc khích. “Nhưng phần lớn chúng cháu gọi nó là đồ bỏ đi. Số ngũ cốc đó chứa quá nhiều đường đủ làm cho một đứa trẻ năng động cả ngày.”
“Nhưng nó gần giống như thức ăn tiên đấy, nó là thứ thức ăn duy nhất mà chúng cháu có thể có được trong lúc này.” Joel nói thêm.
“Ngon lắm.” Thần Diana đồng ý. “Nó khác với những đồ ăn thức uống dành cho các vị thần, nhưng nó vẫn rất ngon.”
Sau món ngũ cốc, thần Diana và Pegasus lại ăn hết hai hộp bánh donut nhúng mật ong.
Emily nhìn thần Diana ăn ngốn ngấu và nghĩ có lẽ bà sẽ bị chướng bụng. Bố cô có mua một bánh mì cho cô nhưng cô không tài nào ăn nổi. Cô bắt gặp ông đang nhìn mình, nhưng thật may là ông không cằn nhằn cô vì đã không ăn.
“Thế giới của các người thay đổi quá nhiều so với lần đầu tiên khi ta tới đây.” Thần Diana nói khi vớ lấy cái bánh donut cuối cùng. “Suy cho cùng thì nó cũng không tệ lắm.”
“À chúng tôi cũng có những mặt tốt chứ.” Steve nói khi đang sát trùng vết thương của Emily. Mặc dù ông không bắt Emily phải ăn cái bánh mì vòng Bagel nhưng ông vẫn muốn cô bé uống thuốc giảm đau. Khi băng bó chân cho cô xong, ông ngồi xuống và lắc đầu. “Chúng ta phải xem lại vết thương đó càng sớm càng tốt. Nó càng lúc càng tệ hơn đó.”
Emily không cần bố cô phải nói ra điều đó. Cô đã biết từ lâu. Và cô đang nghĩ là Pegasus cũng biết. Con tuấn mã luôn ngoái đầu lại để kiểm tra cô, và hí lên khe khẽ.
“Ôi, gần bảy giờ rồi.” Steve nói, nhìn đồng hồ. “Chúng ta phải đi thôi. Nhà thầu sẽ quay lại làm việc ngay bây giờ đấy. Tôi không muốn người ta thấy chúng ta ở đây và biết chúng ta đã làm gì với cái hàng rào.”
“Bây giờ vẫn còn hơi sớm mà. Mấy chiếc xe ngựa khác đã ra đường đâu bố.” Emily nói.
“Chúng ta không có nhiều lựa chọn đâu.” Bố cô nói. “Nếu chúng ta nhanh chân đi lên khu nhà giàu thì chắc cũng không ai để ý đâu.”
Khi thức ăn đã được cất trở lại vào trong túi rồi treo dưới hai cánh của con tuấn mã để không ai thấy, bố Emily lại ngồi vào chiếc ghế dành cho người xà ích. “Sẵn sàng chưa, Pegasus?” Pegasus hí lên và bắt đầu chuyển động. “Chúng ta sẽ phải đi tới chiếc cầu ở Đường số 59.”
“Đường số 59 à?” Thần Diana lặp lại. “Ông Steve này, chẳng phải khu đó là nơi bọn CRU tập trung mọi nguồn lực để tìm chúng ta sao? Ông chắc là ông muốn tới đó chứ?”
“Chúng ta không còn cách nào khác cả.” Steve giải thích. “Cây cầu là con đường ngắn nhất bên trên mặt đất ở Manhattan đó. Ông nắm dây cương ngựa. Chúng ta không thể đi qua đường hầm hay đi phà được. Hơn nữa, để đối phó với bọn Nirad đang hoành hành khắp thành phố thì bọn CRU và quân đội cũng đã bận tối mắt tối mũi rồi. Hy vọng là chúng ta có thể ở ngoài vùng phủ sóng của ra đa.”
Ông nhìn vào con tuấn mã và nói: “Được rồi, Pegasus, đi nào. Nhưng từ từ và nhẹ nhàng thôi. Chúng ta không được gây chú ý.” Pegasus hí khe khẽ một lần nữa và bắt đầu đi.