Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2124 / 16
Cập nhật: 2015-11-25 18:57:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
gày thứ hai đi làm, Lâm Nhiên không tìm ta, cũng không có nhắc lại chuyện ví tiền của hắn, phỏng chừng là Lâm thiếu gia đã trả lại cho hắn rồi. Trước giờ tan tầm, thư kí của Lâm Thiếu đến bảo ta chờ Lâm Thiếu một chút. Vẫn nghe Lâm thiếu gia gọi mình là "Bản thiếu gia bản thiếu gia", ta thiếu chút nữa quên hắn còn có tên thật, mà tên này thật đúng là đặc sắc — Lâm Thiếu, khó trách hắn mỗi ngày gọi mình "Bản thiếu gia". Bất quá ta nhớ tới An công chúa vẫn gọi hắn — "Lâm chim công", nghe càng thích hợp với hắn hơn, bất luận lúc nào hắn cũng giống như con chim công, đi tới đâu đều rêu rao hết chỗ nói.
Ta xem đồng hồ thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi qua phòng thiết kế tìm hắn hỏi xem hắn có chuyện gì, không nghĩ tới được chứng kiến cảnh rất ư hiếm thấy — hắn đang vùi đầu công tác. Mỗi lần thấy hắn đều là một bộ trang điểm xinh đẹp, lúc này hắn lại chăm chú làm việc thật đúng là không thích ứng. Bằng lương tâm mà nói, lúc Lâm Thiếu chuyên tâm vào công việc thì, quả thực có phong thái rất mê người. Vẫn ăn mặc trang điểm xinh đẹp là thế, nhưng trang phục như vậy mặc trên người hắn lại phi thường phù hợp, cũng không cảm giác được chói mắt chút nào, chỉ cảm thấy hào hiệp lỗi lạc làm sao. Khuôn mặt mỹ lệ tới mức tai họa, cùng với biểu tình chăm chú ngưng trọng, thật không biết muốn 'giết' bao nhiêu thiếu nữ.
Gặp ta đi tới, hắn vẫy tay bảo ta ngồi tại sô pha chờ một chút, ta cười hắc hắc: "Không ngờ thấy ngươi đang công tác nha, cảm giác này thật là kỳ quái."
Hắn nhìn ta quyến rũ cười: "Ngươi hẳn là sớm giác ngộ mới đúng, bản thiếu gia không phải chỉ có bề ngoài đâu! Ngươi xem những bản thiết kế này đi, dùng bốn chữ 'điêu luyện sắc sảo' có thể hình dung nổi sao?"
Ta ngất, quả nhiên là cẩu không sửa được thói ăn... (*), Lâm chim công không sửa được tính khoe khoang mà!
(* theo ta đoán là ăn phân, tại bản gốc nó bỏ □, không biết là chữ gì nữa!)
Chờ hắn rốt cuộc làm xong xuôi, ta hỏi hắn chuyện gì, hắn rất tự nhiên chớp chớp mắt nói: "Qua nhà các ngươi ăn cơm a."
= =!
Ngươi thật là biết tự giác...
Xe của Lâm chim công chói mắt hệt người của hắn – một chiếc xe thể thao màu đỏ rực, kiểu mẫu kì quái. Tại bãi đỗ xe chúng ta chạm mặt Lâm Nhiên, Lâm chim công liền bắt chuyện với hắn: "Tôi phải tới nhà — người, yêu, của anh; ăn cơm do đích thân — người, yêu, của anh làm!"
Ta 囧, nhìn lén Lâm Nhiên, chỉ thấy hắn nghiêm mặt, không thèm nói một câu cũng chẳng thèm nhìn một cái liền lướt qua chúng ta.
Lâm chim công trộm cười nói với ta: "Phương Nam a, kỳ thực có đôi khi ta rất bội phục của ngươi. Cái tên Lâm Nhiên này làm người nghiêm khắc muốn chết, ta nhận thức hắn nhiều năm như vậy, thấy hắn biểu tình lúc nào cũng như mặt người chết. Thế nhưng từ lúc ngươi xuất hiện, biểu cảm trên mặt hắn, thực sự là càng ngày càng muôn màu muôn vẻ! Cảm tạ ngươi đã khiến cho Lâm lão đầu của chúng ta 'cải lão hoàn đồng' a!"
Ta 囧囧 cười: "Đâu có, Lâm tổng là đại boss của công ty, ngày thường cần tạo uy nghiêm cho nên mới tương đối nghiêm túc như vậy a."
Lâm Thiếu cười xì một tiếng, một đôi mắt xếch tà tà liếc ta: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường a......"
Thời gian qua thật mau, Lâm Nhiên từ ngày đó về sau cũng không đi tìm ta, đảo mắt đã tới tiết thanh minh, công ty cho nghỉ ba ngày, mặc dù các phòng ban đều cần tăng ca, thế nhưng ta vẫn thuận lợi được nghỉ, vì vậy quyết định về nhà một chuyến. Lễ mừng năm mới vừa rồi cũng không về nhà, có điểm nhớ ba mẹ a.
Khi ta xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ tới trước cửa tiểu khu nhà ta, trong lòng bỗng thấy thật yên bình, ấp áp, là cái cảm giác mà trước kia chưa đi làm chẳng bao giờ cảm nhận được. Dọc theo đường đi cùng mấy cô chú trong tiểu khu bắt chuyện, leo cầu thang, mới vừa đi đến lầu ba chợt nghe tiếng baba: "Tôi, tôi, tôi, tôi cút cho bà vừa lòng!" Sau đó có một vật gì đó ném ra, cửa "Ầm" một tiếng đóng sập lại,
Ta 囧, xem ra nhị lão lại cãi nhau rồi. Mỗi lần hai người cãi lộn đều là baba ta giận dỗi nói mình phải đi, sau đó mama cũng rất bình tĩnh ung dung thành toàn ông. Ta lên lầu kêu baba một tiếng, ông vừa nhìn thấy ta đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó kích động vạn phần kéo tay của ta: "Ai nha, Nam Nam đã về rồi!" Lập tức nhặt chiếc dép trên mặt đất lên chạy tới cửa gõ, "Lão bà mở cửa nhanh, Nam Nam đã trở về!"
Cửa vừa mở ra, một chiếc dép bay tới phi trúng đầu ba ta: "Nói bậy cái rắm a, Nam Nam đang công tác sao có thể trở về! Ông đừng tưởng gạt tôi!" "Rầm" một tiếng cửa liền đóng lại.
Ta đổ mồ hôi hột...
Ta tiến lên gõ cửa: "Mama, mở cửa đi, con đã trở về..."
Cửa bật mở, mẹ ta kinh hỉ nhìn ta: "Ai nha! Con thực sự đã về rồi sao? Mệt muốn chết rồi phải không, mau vào ngồi xuống nghỉ ngơi nghỉ ngơi!" Nói xong liền kéo ta vào trong phòng.
Ba ta ở phía sau hắc hắc cười nói: "Bà xem tôi nói Nam Nam đã trở về mà...", vừa muốn vào nhà, mẹ ta "Rầm" một cái đem ông nhốt ngoài cửa... Cuối cùng ta thừa dịp mẹ ta vào phòng bếp nấu nước cho ta tắm liền chuồn ra mở cửa. Ta nhỏ giọng hỏi ông: "Chuyện gì xảy ra a?"
Ba ta vẻ mặt phiền muộn lắc đầu: "Haiz, đừng nói nữa! Baba mới mua một cái điện thoại di động, cài nhạc chuông là tiếng mưa rơi, kết quả mẹ con nghe thấy tưởng nước vào liền đem ra bếp gas sấy khô, rốt cuộc phá hư cái điện thoại, lại quay sang trách baba đổi nhạc chuông thành tiếng mưa..."
Ta lại đổ mồ hôi... Mẹ ơi, người thật là càng ngày càng có tài nha...
Ở nhà là sướng nhất, ăn ngủ ngủ ăn, cuộc sống hạnh phúc giống như heo. Sáng ngày thứ hai, mẹ ta thần bí nói với ta hôm nay ra ngoài ăn cơm, ta nói đi, vì vậy bà liền bảo bà với ba ta đi trước, chờ tới 12h chúng ta hẹn gặp trước cửa một nhà hàng nào đó. Kết quả đợi tới 12h ta tới chỗ hẹn, bất ngờ thấy Hữu Tài sư huynh.
Ta rất kinh hỉ theo sát hắn chào hỏi: "Nha, sư huynh, sao anh ở chỗ này a? Đi xem mắt sao?"
Hữu Tài sư huynh trầm tư, nói: "Nguyên lai là cậu... Tôi đi hẹn hò, không nghĩ tới là cậu."
Gì? Hẹn hò?
Thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, Hữu Tài sư huynh nói: "Thế nào, cậu không biết à? Hôm nay là an bài cho chúng ta hẹn hò đó."
Ta 囧, trách không được mẹ ta sáng nay tươi cười lại quỷ dị như vậy, thì ra là gạt ta đi xem mắt, không nghĩ tới đụng phải người quen.
Ta vừa định nói "Nếu chúng ta đều biết nhau thì thôi", Hữu Tài sư huynh liền gật đầu: "Ân, nếu không chúng ta cùng một chỗ cũng rất tốt. Cậu cũng không giống phụ nữ, phỏng chừng cũng không có người nguyện ý cưới cậu, tôi cũng không muốn cưới một người lề mề suốt ngày theo tôi lải nhải. Coi như thành giao, bữa cơm này cũng không cần ăn, lãng phí tiền, trở lại thành phố nói sau!" Nói xong đứng lên muốn đi.
Ta ngất, đại ca a, ngươi có thể ngay cả quyết định của ta cũng không thèm đếm xỉa vậy sao? Ta vừa muốn mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, đột nhiên điện thoại di động reo lên, vừa mới bắt điện thoại, tiếng Lâm Nhiên thản nhiên vang lên: "Tôi đói bụng, đi ăn với tôi."
Ta ngẩn người, trả lời: " Lâm tổng, tôi đang ở thành phố B."
Người ở đầu dây bên kia ngẩn ra: "Thành phố B?"
"Đúng vậy, tôi về nhà."
Sau vài giây an tĩnh, Lâm Nhiên bỗng đổi giọng, đè nén như sắp bão tố tới nơi: "Ai cho cô về nhà?"
Ta ngẩn ra: "Tôi... tôi được nghỉ phép a..."
"Vì sao tôi không biết?!"
"Tôi... ngày nghỉ của tôi sao tôi không thể về nhà a?" Ta thật không rõ a, ta đi đâu cũng phải báo cáo với công ty sao?
"Không được! Không có tôi cho phép ai chuẩn cô đi?! Tôi hạn cho cô trong vòng hôm nay lập tức trở về cho tôi, nếu như cô dám không trở lại..."
"Tút tút tút..." Một chuỗi tiếng nhạc êm tai vang lên — điện thoại di động tự động tắt!
Ta trừng mắt nhìn điện thoại di động, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, má ơi, Lâm đại tiên nhân sẽ không phải tưởng ta cố ý cắt điện thoại của hắn chứ?!
Ta vội vàng xoay người lại khom người chào: "Sư huynh, tính mệnh tôi hiện đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi trước! Chuyện này coi như tôi có lỗi!" Nói xong ta liền chạy như bay.
Thở hồng hộc trở về nhà, mẹ ta vẻ mặt kinh ngạc: "Trở lại sớm vậy? Nhanh như vậy đã đối phó được rồi sao?! Khuê nữ lão nương ta, con không hổ là mama sinh ra a!"
Ta trợn trắng mắt, cố kìm lại ý nghĩ thảo phạt mama liền phóng vào trong phòng, thành thạo đem hành lý sục sạo nửa ngày — dĩ nhiên không tìm được cục sạc, cũng không tìm được pin! Lẽ nào ta để bọn nó ở trong phòng hết rồi?! Nâng má liều mạng suy nghĩ số điện thoại di động của Lâm Nhiên, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng — không có bất luận ấn tượng gì!
Ngay lúc ta rối rít muốn chết đi sống lại, mẹ ta liền la lên: "Được rồi, hồi nãy có một cậu bạn gọi điện thoại tới tìm con"
"Nam ư?" Chẳng lẽ là đám hồ bằng cẩu hữu ở đại học?
"Đúng vậy, nó hỏi con có ở nhà không, mama nói không, hắn nói muốn con hôm nay phải chạy về thành phố A gấp."
Ta cả kinh — chẳng lẽ là Lâm Nhiên?! Vì vậy khẩn trương hỏi mẹ: "Còn nói cái gì nữa?"
Mẹ ta buông tay: "Mama nói với hắn hôm nay con chắc chắn không thể trở lại, con đi hẹn hò rồi, đêm nay có trở về hay không còn không biết! Hắn không nói chuyện liền cúp máy a."
"Con con con con! Cái gì mà đêm nay có trở về hay không còn chưa biết?!" Ta hít một hơi thiếu chút nữa nghẹn chết.
Mẹ ta quỷ dị cười cười vỗ vỗ vai ta: "Ai nha, không phải đều là người trưởng thành rồi sao, vạn nhất nếu các con tâm đầu ý hợp nhất kiến như cố không thể chia lìa thì sao, ha ha, khuê nữ con cứ yên tâm, mama hiểu mà!"
= =
Mama, mẹ không hiểu, thực sự không hiểu đâu!!!
Vừa lúc ba ta làm xong cơm trưa bảo chúng ta vào ăn, ta cũng chỉ có thể tạm bỏ qua chuyện này ăn cơm trước, người ta lấy ăn làm trời mà.
Đang ăn cơm mẹ ta còn không quên quan tâm hỏi ta hẹn hò thế nào, ta thật vô ngữ nói cho nàng, người bà giới thiệu là người quen.
Kết quả mẹ ta vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Thiệt hay giả?! Nguyên lai con đã sớm tóm lấy nó rồi a?!"
Ta 囧.
"Mama, đó là sư huynh đại học của con."
Mẹ ta vỗ bàn nổi giận: "Cái gì?! Từ hồi đại học sao! Uổng công mẹ với ba ngươi còn thay ngươi sốt ruột! Ngươi dĩ nhiên sớm như vậy đã gạo nấu thành cơm sao?!"
Ta một ngụm canh phun bằng hết: "Mama, tư tưởng của mẹ sao không thuần khiết chút nào, bọn con chỉ đơn thuần là quan hệ sư huynh sư muội thôi!"
"Đừng có giả bộ với mẹ, muối lão nương ăn qua so với đàn ông con gặp còn nhiều hơn! Tiểu thuyết võ hiệp không phải nói sư huynh sư muội cuối cùng đều yêu nhau sao!"
"Con..."
"Không được nói xạo!"
"Anh ta..."
"Đừng chống cự vô ích!"
"Nhưng mà..."
"Tổ chức sẽ không tha thứ cho con!".........
Nửa năm không về nhà, ta phát hiện trình độ càn quấy của mẹ ta đã thăng cấp lên một bậc, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bà, vì vậy ta quyết định im lặng là vàng.
"Sao không nói!? Con cam chịu đúng không!? Tiểu nha đầu ngươi dám gạt mẹ sao, quả nhiên là dối trá mà. Lão nương chỉ cần thử một chút là lòi ra ngay!"
= =
Ta vẻ mặt hắc tuyến, điện thoại bàn bỗng vang lên, ba ta ra nghe, sau đó gọi ta. Lòng ta run lên, có loại dự cảm bất hảo, tiếp nhận điện thoại run rẩy mở miệng: "Uy?"
"Phương Nam Nhân a, ta An công chúa đây."
Vừa nghe là nàng ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng An công chúa câu kế tiếp thốt ra lập tức đem ta đánh vào địa ngục, nàng nói: "Ngươi nhanh lên một chút tìm một địa phương an toàn trốn đi! Trưa nay Lâm Nhiên đột nhiên gọi điện thoại cho ta muốn số điện thoại nhà ngươi, không bao lâu hắn lại điện thoại muốn địa chỉ nhà ngươi, ngươi có phải ôm tiền quỹ của công ty bỏ trốn không?"
Muốn địa chỉ nhà của ta?!
Từ thành phố A đến nhà của ta không tới 2 tiếng đồng hồ, nếu lái xe thì chỉ khoảng 1 tiếng rưỡi... Mà hiện tại, nhìn thời gian, từ lúc hắn điện thoại cho ta đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ.
"... Ngươi vì sao không nói sớm cho ta biết?"
"Ai nha lúc đó ta đang hẹn hò mà. Ngươi xem, ta không phải vừa về xong lập tức thông tri cho ngươi sao! Phương Nam Nhân ngươi bảo trọng đi!"
An công chúa, ngươi chính là tính tình xấu xa không ai bằng!
Ngay lúc ta nhẹn ngào lệ tuôn hai hàng không nói nên lời, chuông cửa nhà ta đột nhiên "Reng reng reng" vang lên.
Oan Gia Ngõ Hẹp Oan Gia Ngõ Hẹp - Dạ Lễ Phục Mông Diện Oan Gia Ngõ Hẹp