Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 19
V
ũ hội Pinkler-Ryburn chỉ làm Theo nhớ tới một bầy chim sẻ đậu trên hàng rào. Cả đàn sà từ trên cây xuống, chiêm chiếp điên cuồng. Một con cất cánh là cả lũ còn lại sẽ điên cuồng lao theo, rồi ngay lập tức cả đàn đậu xuống một hàng rào cách đó mười thước về bên trái. Hoặc bên phải. Cô đã quyết định rằng chìa khóa để kiểm soát buổi tối là trở thành con chim sẻ đầu đàn. Khi phòng vũ hội trở nên đông đúc không thể chịu nổi, Theo tránh ra ban công, mang theo nhóm quý ông bám dính lấy cô với sự khao khát và ngưỡng mộ. Hơn thế, họ là những người đàn ông thích hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Khi Van Vechten nhập hội, chiếc áo khoác nhung của anh ta có màu tím rực sọc hồng đào, cô tỏ ra khinh miệt đủ để anh ta rút lui nhanh chóng như lúc đến. Hoyt - người có tiếng là có gia tài khổng lồ nhưng không may có thiên hướng khoe của bằng những cái khuy sặc sỡ - cũng bị đối xử tương tự. Liếc nhìn nhóm người ít ỏi đang phá ra cười khi Theo kể chuyện, cả phòng vũ hội tràn ra ban công.
Cảm thấy nghẹt thở hệt như lúc ở trong, Theo quyết định đi dạo trong vườn, một cách khá tinh quái. Không cần nghĩ xem bạn đồng hành của cô sẽ là ai, cô luồn tay vào tay của Geoffrey Trevelyan. Cả hai đều trưởng thành. Cô biết được rằng anh ta đã kết hôn ngay mùa vũ hội đầu tiên (dù rõ ràng là không phải Claribel), và vợ anh ta đã mất khoảng hai năm sau. Giờ khóe mắt anh ta đã có nếp nhăn, gò má hõm xuống. Nhưng những chỗ khác vẫn như xưa – đôi mắt đen xếch, nụ cười mỉm xấu xa. Và tim cô vẫn khẽ đập loạn khi nhìn thấy anh ta.
Đến lúc cô và Geoffrey trở lại ban công, khách khứa của Cecil đã chếnh choáng đi lại trên những con đường tối om, giả vờ đang ở Vauxhall. Theo đi vào phòng vũ hội giờ đang vắng vẻ và cho phép Geoffrey nhảy valse với mình. Cô không vui khi điệu nhảy đến hồi kết và đến điệu sau, dường như tất cả mọi người đều muốn khiêu vũ với thiên nga và họ không thích nhảy bốn.
Giờ đây họ muốn nghe tiếng cười khàn khàn vang lên khi họ kể chuyện cười, và đôi chân mảnh dẻ, linh động dựa sát vào chân mình. “Vẻ ngoài của cô ấy có điều gì đó thu hút,” Đại tá MacLachlan bảo với Cecil, vẻ khao khát hiện rõ trong giọng nói, “Cô ấy hoàn toàn không phải mẫu người thông thường của tôi, tôi không ngại nói thế. Tôi thích người nhỏ và đầy đặn. Thêm vào đó, cô ấy còn chế nhạo tôi, và tôi biết dù có là tôi hay hoàng tử thì cô ấy cũng chẳng thèm cân nhắc đến việc cùng lên giường!”
Nhưng mắt anh ta vẫn dõi theo Theo suốt phòng khiêu vũ. Cô đang ở trong vòng tay của một người đàn ông đủ già để làm cha cô, vậy nhưng ai cũng có thể thấy rằng khi cô mỉm cười với ông ta, ông ta thẳng lưng dậy và xoay người nhanh hơn. “Theo như nữ thần săn bắn Diana,” Cecil nói, đung đưa người trên gót chân. Anh ta đang hết sức thích thú với sự nổi tiếng bùng nổ của chị dâu. “Xinh đẹp nhưng nguy hiểm chết người, sẵn sàng giương cung hoặc biến đàn ông thành heo. Gợi cảm vậy nhưng vẫn có vẻ trong trắng.”
“Chúa ơi, anh như nhà thơ vậy,” MacLachlan nói, giật mình, “Đừng để vợ anh nghe anh nói thế về nữ bá tước!” Cecil chỉ cười. Anh không lo về Claribel, họ hiểu nhau, và những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cũng là những khoảnh khắc thân mật nhất của họ. Sự gắn kết ấy cho cô biết rằng anh sẽ không ngủ lang. Bên cạnh đó, anh có ý kiến riêng là Theo sẽ rất khó sống chung.
Luật lệ của cô khi đọc thì hấp dẫn nhưng người ta cũng có thể nhận ra cuộc đời cô được áp dụng sự hoàn hảo đó. Cô tuyên bố chứ không gợi ý. Cô quá độc đoán, quá gay gắt, quá khôn ngoan. Quá ồn ào. Quá nhiều lông.
Phù hợp với một ocn thiên nga, tất nhiên. ~*~
Kể cả khi Theo tận hưởng sự đổ bộ như mưa sao băng của mình xuống giới thượng lưu và sự chú ý thành kính mà họ dành cho các luật lệ thời trang của cô, việc người ta liên tục nhắc đến thiên nga (vịt con không bao giờ xuất hiện) bắt đầu nhàm chán. Đến mùa thu năm 1815, các tờ báo hình thành thói quen hỏi “luật lệ” của cô, tờ La Belle Assemblée luôn có một bức hình mô tả chi tiết từng trang phục của cô.
Cô nghĩ sẽ khá hay ho nếu James trở lại và thấy vợ mình đã thành tiêu điểm của giới thượng lưu, một người không thể lờ đi. Vậy là Theo có bóng ma của mẹ đứng ở một bên và bóng ma của James đứng ở bên còn lại. Và dù không nhìn nhận những ngày hôn nhân ngắn ngủi của mình một cách lãng mạn, cô đã nghĩ ngợi rất nhiều về chỗ sai – thật vậy, liệu sai lầm có phải là một câu hỏi hữu ích trong hôn nhân.
Cô đã kết luận rằng James đã bị cha mình đẩy vào một hành động mà anh biết là phi đạo đức. Vậy nhưng anh cũng yêu cô theo cách của mình. Cô chắc chắn về điều đó. Giới hạn mà cô và Cecil đặt ra đang tiến đến gần, và Theo biết mình phải chấp nhận thực tế rằng chỉ nhờ phép màu thì tin tức của James mới xuất hiện ở thời điểm này.
Ngay sau khi năm 1815 chuyển sang năm 1816, cô gọi Cecil đến gặp luật sư gia đình – ông Boythorn – người đã liên tục nói đến việc nộp đơn công nhận “Chết không rõ tung tích” lên Nghị viện, liệt kê chi tiết về việc Theo không có được nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ và đồng thời cũng không có cả sự tự do và quyền lợi của một goá phụ. “Chúng ta nên làm lễ tưởng niệm chồng tôi,” Theo nói khi ông ta ngừng lại lấy hơi. “Sau khi chúng ta tuyên bố anh ấy đã chết một cách tuyệt tình như thế. Tôi nghĩ thật ngớ ngẩn nếu để tang trong một năm. Nhưng ít nhất tôi sẽ mặc đồ tang trong một thời gian ngắn. James rất trẻ khi rời Anh quốc, nhưng có rất nhiều người nhớ anh ấy.”
“Khi tôi còn nhỏ, ai cũng gọi tôi là Pink,” Cecil xen vào, “James thì không bao giờ.” Luật sư hắng giọng, “Lễ tưởng niệm ở thánh đường St.Paul là thích hợp nhất. Tổ chức lễ tưởng niệm sau khi Bá tước Islay được chính thức tuyên bố đã chết là ổn. Có thể lập một tấm bia để tưởng niệm cuộc đời của chàng trai trẻ can đảm đó. Tôi tin rằng tàu Percival đã bị đắm gần như ngay lập tức.”
“Chắc chắn không phải,” Theo nói, không muốn nghĩ đến điều đó. “Theo mọi bằng chứng thì con tàu đã hướng tới Ấn Độ rồi biệt tăm. Lộ trình đó đầy rẫy hải tặc,” ông Boythorn nhận xét, “Không chỉ một thủy thủ từng nói với tôi rằng chỉ nhờ phép màu thì tàu Percival mới thoát được số mệnh bi thảm.”
Theo thở dài. “Celcil, anh có chấp nhận được không nếu ông Boythorn bắt đầu thủ tục chứng nhận đã chết với ngài Chancellor và Nghị viện? Tất nhiên, nếu chúng ta nhận được tin khác vào tháng tới thì đơn sẽ được rút lại ngay lập tức.” “Cô có muốn đợi thêm một năm nữa không?” Có người nào lưỡng lự làm công tước hơn Cecil không?
Theo mỉm cười yếu ớt với anh ta. “Tôi khá thích việc quản lý điền trang, đặc biệt là nhà máy dệt và nhà máy sứ. Nhưng tôi muốn tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi biết mình gần như đã già…” “Không hề!” Cecil kêu lên với giọng phẫn nộ.
“Nhưng tôi định lao vào thị trường hôn nhân sau khi đơn được duyệt,” Theo tiếp tục, “và thêm một năm nữa chẳng có lợi gì cho tôi cả.” “Đúng vậy,” ông Boythorn nói một cách nghiêm nghị, “Đến lúc phải kết thúc đoạn văn buồn này trong lịch sủ công tước của dòng họ Ashbrook rồi. Bá tước Islay chết trẻ nhưng cuộc sống phải tiếp tục.”
Và với câu nói tẻ nhạt đó, cuộc đối thoại chấm dứt. Vị công tước mới xuất hiện.