Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1029 / 10
Cập nhật: 2015-10-23 10:46:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
au một đêm êm ả, Ngân Hằng cũng đã hồi phục lại tinh thần sau một cơn hốt hoảng. Mọi người bu quanh cô rất nhiều, ai cũng hỏi han ân cần, cả thầy cô giáo cũng đến thăm. Hạ huyền bèn nhân lúc này lên tiếng:
– Ngân Quỳnh, bạn mau nói đi, có phải Ngân Hằng đã đẩy bạn xuống hồ hay không? Bạn cứ việc nói để thầy cô phân xử giúp bạn, đòi lại công bằng.
Mọi người từ hôm qua đến giờ, chưa ai dám động đến sự việc này, bây giờ nghe Hạ Huyền khơi mào thì bắt đầu xôn xao, nhìn trước ngó sau, rồi nhìn Ngân Quỳnh chờ đợi câu trả lời của cô.
– Phải đó, chuyện em ngã xuống sông là thế nào? Em cứ nói ra đi, để thầy cô phân xử cho em. Có phải là Ngân hằng đã đẩy em xuống sông hay không? Mọi người đều nói thấy em ấy đưa hai tay đẩy em xuống – Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngân Quỳnh nhẹ lời hỏi cô.
Ngân Quỳnh trước ánh mắt tò mò của mọi người, lại thêm lời động viên của Hạ Huyền và thầy cô, cô gật đầu ngồi nhỏm dậy, quyết định nói.
Hạ Huyền thấy Ngân Quỳnh gật đầu thì mừng thầm trong bụng. Cô ta khoái chí chờ đợi, cô ta nhất định sẽ khuấy động thật mạnh vào luồn sóng khinh ghét Ngân Hằng, để xem Ngân Hằng sẽ thế nào, còn mặt mũi mà nhìn đời hay không?
Ngân Quỳnh hít sâu một hơi rồi nhìn thấy cô nói:
– Thật ra, vì em có sức khỏe yếu, nhưng lại ham vui theo bạn đi ra ngoài chơi. Chị Ngân Hằng sợ em ham chơi giữa trời đêm dễ mắc bệnh nên mới khuyên em đi về. Chuyện ngã xuống sông chỉ là sự cố thôi, là do em trượt chân vập ngã về phía sau, Ngân Hằng chỉ muốn cứu em thôi, nhưng rất tiếc chị ấy chụp hụt nên em cứ thế ngã xuống sông. Nhưng cũng may là chị ấy chụp hụt chứ nếu nói không chừng chị ấy cũng bị ngã theo thì khổ. Tụi em đều không biết bơi.
– Bạn vừa nói gì vậy – Hạ Huyền trợn mắt nhìn Ngân Quỳnh không tin nổi vào tai mình.
– Tất cả những lời em nói đều là sự thật cả – Ngân Quỳnh nhìn thầy cô khẳng định lại lời nói của mình.
Hạ Huyền nghẹn họng, không nói thêm được lời nào, nhất là trước ánh mắt dè bĩu của mọi người. Từ tối hôm qua cô cứ sang sảng mắng và kể lễ nói xấu Ngân Hằng. Bây giờ không ngờ mọi người nhìn mình bằng cái nhìn dành cho tiểu nhân.
– Em biết mà, em đã nói rồi mà. Ngân Hằng vốn là người hiền lành, chắc chắn không bao giờ làm mấy cải chuyện tiểu nhân bỉ ổi kia đâu – Bảo Trâm cười đắc ý hất mặt kênh kiệu với Hạ Huyền trêu chọc khiến Hạ Huyền tức giận đành hậm hực bỏ đi ra ngoài.
Mọi chuyện tối qua đến giờ coi như khép lại. Thầy cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ khuyên Ngân Quỳnh nghĩ ngơi cho tốt rồi hãy ra tham gia trò chơi với mọi người.
– Dạ – Ngân Quỳnh gật đầu nghe lời, cô ăn phần điểm tâm mà mọi người đem tới.
Mọi người cũng bắt đầu lui ra đi chuẩn bị tham gia trò chơi dân gian của buổi trại.
Hạ Huyền tức giận đi ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt ngay hai cái tên khốn kia. Cô vốn dĩ định bỏ đi luôn, không thèm nhìn chúng một cái. Nào ngờ hai tên đó đã chặn đường cô lại nói:
– Bạn nhớ phải đưa cho tụi tôi đó có biết không? Nếu không hậu quả thế nào, bạn tự hiểu.
Lời đe dọa khiến Hạ Huyền hơi sợ, cô vỗi vã gật đầu nói:
– Hiểu rồi, về nhà tôi gửi cho mấy người. Giờ tránh ra cho tôi đi.
Nói xong cô tạt hai tên này ra không chút e ngại rồi bỏ đi một nước. Vừa bỏ đi, cô cảm thây tức giận và thất vọng vô cùng. Kế hoạch lần này xôi hỏng bỏng không, chẳng những không hại được Ngân Hằng mà còn mất cả chài lẫn trì.
Lúc Ngân hằng nghe được câu chuyện của hai tên này, cô cũng nghe được. Vì trong đêm tối mờ, Ngân Hằng không hề để ý đến cô đang ở phía sau mình. Khi Ngân Hằng núp vào bên trong rồi thảy thùng nước tạo tiếng động cảnh cáo hai tên kia thì cô cũng quay lưng bỏ đi trở lại.
Nhưng cô không ra về, mà chỉ đứng một góc đợi hai tên kia.
– Mình đã nghe hết rồi.
Hai tên này đều quay mặt nhìn nhau, rồi một tên lươn lẹo nói:
– Tụi này đã nói gì nào? Tụi này có nói gì đâu cơ chứ.
– Yên tâm đi, mình không nói với thầy cô đâu. Thậm chí mình sẽ giúp hai bạn tìm một con nai tơ chính hiệu để hai bạn vui vẻ. Sao, thấy thế nào? – Hạ Huyển hất mặt nhìn hai tên này hỏi.
– Điều kiện là gì? – Một tên nghi ngờ nhìn Hạ Huyền hỏi.
– Không có điều kiện gì hết, thậm chí nếu như các bạn bị hụt thú vui, mình sẽ bù đắp lại cho các bạn một số tiền để tìm trò chơi khác – Hạ Huyền cười nham hiểm đáp.
Hai tên này thấy lợi trước mắt, bèn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Theo kế hoạch, Hạ Huyền đã giới thiệu hai tên này với Ngân Quỳnh đang thất tình vì Minh Nhật và buồn chuyện gia đình, một trong hai tên đã giả vờ bày tỏ tình cảm với Ngân Quỳnh. Ngân Quỳnh nghĩ, có bạn nam khác, cô có thể dễ dàng quên Minh Nhật đi. Cho nên nhận lời đi ra bờ sông chơi mà không có chút nghi ngờ nào cả.
Thế là ba người họ kéo Ngân Quỳnh đi, cô tình đi ngang qua chỗ Ngân hằng ngồi, cố tình nói lớn tiếng cho Ngân hằng nghe thấy và nhận ra giọng nói của mình. Chỉ cần ra bờ sông, hai tên này có thể muốn làm gì thì làm, mà hai tên này không hề biết bản thân cũng đã rơi vào kế hoạch của Hạ Huyền.
Hạ Huyền đúng là không hề có ý hại Ngân Quỳnh, cô chỉ muốn lợi dụng Ngân Quỳnh để hại Ngân hằng, khiến Ngân Hằng trở thành kẻ xấu xa, ấn tượng xấu trong lòng lâm Phong mà thôi.
Lúc dằng co ở bờ sông, thấy mọi người kéo đến đông, cô cố tình kéo Ngân Quỳnh đối lưng với dòng sông, còn bản thân mình sau đó vòng ra sau lưng Ngân Hằng, giả vờ kéo Ngân Hằng ra khỏi Ngân Quỳnh, nhân cơ hội này đẩy Ngân Hằng ngã về phía trước, nhằm mục đích để Ngân Quỳnh bị rơi xuống sông. Và Ngân Hằng đã vô tình rơi đúng vào âm mưu tính toán của cô. Chẳng những vậy, bóng đêm lại chính là bạn đồng hành tốt nhất của cô ta lúc đó. Mọi hành động, âm mưu tính toán của cô đều được bóng đen che giấu rất tốt.
Thậm chí cô còng canh giờ hẹn Lâm Phong đi ra bờ hồ, để Lâm Phong chứng kiến được mặt xấu của Ngân hằng, để hình ảnh tinh khiết của cô biến mất trong mắt của Lâm Phong.
Chỉ tiếc là kế hoạch của cô tưởng chừng hoàn hảo lại bị phá sản tanh bành như thế. Đã không hại được Ngân hằng, mà qua lời kể của Ngân Quỳnh, Ngân hằng vô tình lại được trở thành người tốt, còn cô trở thành kẻ xấu khi cứ mắng **** người tốt như Ngân hằng. Càng đáng giận hơn nữa là khi cô theo mọi người đi một đoạn về trãi thì phát hiện Lâm Phong không hề có mặt ở đây, cho nên cô quyết định quay trở lại nhìn xem phản ứng của Lâm Phong thế nào. Lại thấy cảnh hai người họ hôn nhau.
Lửa giận trong lòng bùng nổ. Hạ Huyền siết chặt tay, càng thấy ghét Ngân Hằng hơn bao giờ hết. Lâm Phong là của cô, cô nhất định giành lấy cậu cho riêng mình.
Ngân hằng lo lắng cho Ngân Quỳnh, sau khi thấy mọi người đi hết, cô chỉ dám thập thò bên ngoài phòng chứ không hề dám bước chân vào bên trong.
– Vào trong đi – Minh Nhật xuất hiện từ bao giờ vỗ vai cô nói khẽ.
Ngân Hằng bặm môi lắc đầu buồn bã, rồi định bỏ đi. Không ngờ Minh Nhật đã đẩy cửa và đẩy mạnh cô vào bên trong.
Tiếng cửa khá mạnh, đánh thức Ngân Quỳnh tỉnh lại. Ngân Hằng còn đang boàng hoàng không biết đối mặt với Ngân Quỳnh ra sao, đang định quay lưng bỏ ra ngoài thì Ngân Quỳnh nhìn thấy cô rồi gọi khẽ:
– Chị.
Ngân hằng ngỡ ngàng, không ngờ Ngân Quỳnh lại chịu nói chuyện, lại còn mở miệng gọi cô là chị. Đôi mắt có chút đỏ, mặt hơi tái, từ từ quay lại nhìn Ngân Quỳnh.
Hai chị em nhìn nhau một hồi, không ai nói với ai lời nào.
– Xin lỗi – Hai người đều đồng thanh nói.
– Em nói trước đi – Ngân hằng bèn nhường nhịn em.
– Không! Chị nói trước đi – Ngân Quỳnh từ chối ngay lặp tức.
– Xin lỗi em, đúng là chị không nên can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Nhưng hai bạn đó thật sự là người xấu, họ định giở trò với em, chính tai chị gnhe thấy….còn nữa….chị không hề cố ý đẩy em xuống hồ đâu. Chị nói thật đó.
– Em biết – Ngân Quỳnh khẽ cười đáp.
– Em biết – Ngân Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
– Hôm qua, Minh Nhật đã ở lại bên cạnh em, bạn ấy đã giải thích rõ cho em biết rồi. Bạn ấy cũng nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện đó, chỉ có điều hai người không ngờ người mà hai tên đó nói lại là em. Em cũng tin chị không có cố ý đẩy em xuống hồ – Ngân Quỳnh cười tươi nói.
– Cám ơn em – Nhìn thấy nụ cười của Ngân Quỳnh, Ngân hằng cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Mặc dù cô biết Minh Nhật đã nói dối, cậu không hề nghe thấy, là do cô đã kể cho cậu nghe, nhưng cậu nói vậy là để Ngân Quỳnh không còn hiểu lầm cô nữa, cô có thể hiện ý cậu.
– Sao chị lại cảm ơn em chứ. Là em phải cám ơn chị vì đã cứu em thoát khỏi tay hai bạn kia mới đúng chứ. Cám ơn chị – Ngân QUỳnh lắc đầu nói:
– Vì chúng ta là chị em mà – Ngân Hằng cười nhẹ đáp.
– Chị, em xin lỗi, em biết mẹ em đã đối xử quá đáng với chị. Em hiểu vì sao chị không muốn mẹ ở lại nhà, Minh Nhật cũng đã giúp em hiểu rõ chuyện này. Dù sao em vẫn còn ba còn mẹ, còn chị chỉ có mỗi ba mà thôi. Là em gái, em phải cảm thong cho chị mới đúng.
– Em hiểu được như vậy, chị cảm thấy rất vui – Ngân hằng xúc động nói.
– Thật ra cũng phải cám ơn Minh Nhật nhiều, vì bạn ấy đã làm em nhận ra, bản thân đã ích kỷ quá nhiều mà không hiểu cho nỗi khổ của chị – Sau đó cô ngập ngừng nói – Chị có tình cảm với Minh Nhật đúng không?
Ngân hằng không ngần ngại gật đầu, nét mặt Ngân QUỳnh liền trở nên buồn bã, Ngân Hằng bèn nói tiếp:
– Nhưng chỉ như bạn bè.
– Thật sao – Ngân Quỳnh mừng rỡ hỏi.
– Thật. Người chị thích là Lâm Phong – Ngân hằng gật đầu xác nhận, rồi như sợ Ngân Quỳnh không tin, cô bèn nói thêm.
– Em đã nghĩ, mình chẳng còn cơ hội nào. Em vui lắm, thật sự em đã thích Minh Nhật, bạn ấy luôn đối xử tốt với em. Lần trước em ngất xỉu, cũng là bạn ấy đã cõng em đến phòng cấp cứu
Nói xong, Ngân QUỳnh nắm tay Ngân hằng khẽ lay nói:
– Chị, chị giúp em được không?
Trước ánh mắt cầu xin khẩn thiết của Ngân Quỳnh, trước tình cảm chị em hàn gắn, Ngân hằng bèn gật đầu:
– Được.
Trời đã sáng.
Ánh nắng hồng hòa vào từng kẽ lá, hứa hẹn một ngày đẹp trời.
Tất cả các lớp đều ổn định bắt đầu để chuẩn bị cho cuộc thi trò chơi dân gian. Tất cả các trò chơi dân gian gồm truyền trứng, đập dừa, kéo co, nhảy bao bố ….đều được các lớp hưởng ứng nhiệt tình.
Truyền trứng là trò chơi tập thể, mỗi lớp cử ra 12 thành viên tham dự: 6 nam, 6 nữ xếp thành hang dài, đứng xen kẽ lẫn nhau, mỗi người cách nhau 1m.
Mỗi người ngậm trong miệng một cái muỗng nhỏ, dùng miệng ngậm trứng truyền quả trứng cút vẫn còn sống tới người chơi cuối cùng mà không được để rớt. Nếu rớt thì phải xem như quả trứng đó bị loại. Cuối cùng, xem lớp nào truyền được nhiều trứng hơn thì chiến thắng.
Cả một góc trời vang dậy tiếng hò reo cổ vũ, còn những người tham gia thì vừa hồi hộp vừa cố gắng để dung miệng lấy trứng mà không thể đánh rơi. Cuộc thi diễn ra sôi nổi hào hứng. Nhìn những quả trứng lăn qua lộn lại trên những chiếc muỗng nhỏ mà xuýt rơi xuống đất bể nát, mà ai nấy đều lo sợ.
Nhật Tân vốn từ nhỏ hiền lành, nhút nhát, nhìn mọi người thi đấu, lo lắng cho các bạn thì ít, nhưng lo cho số phận của những quả trứng cút kia thì nhiều. Cô cảm thấy số phận của những chú chim cút chưa ra đời thật đáng thương, bị lăn qua lộn lại, còn có khả năng bị vỡ.
Cho nên cứ mỗi lần thấy bạn nào đó suýt đánh rơi quả trứng, cô hoảng sợ bấu chặt tay lại. Trong lúc vô tình đã nắm lấy tay bạn kế bên bấu chặt, mắt nhắm lại dưới đôi kính cận run run, rồi hé ra nhìn thở phào khi thấy những quả trừng yên lành. Nhưng rồi nhận ra mình đang nắm tay người khác. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn người đó.
Bắt gặp một gương mặt đeo kính. Bốn mắt nhìn nhau qua hai đôi mắt kính.
Nhật Tân nhận ra anh chàng này chính là anh chàng mà Xuân Phượng lỡ tay phang trúng đầu. Đúng là oan gia quá, cả hai lần gây tai nạn đều nhằm vào anh chàng này. Nhật Tân bối rối xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy ngón tay đang tự bấu nhau của mình, líu ríu nói:
– Xin lỗi bạn.
– Bạn cũng lo lắng cho mấy cái trứng đó sao, mình cũng vậy – Giọng bạn nam đó trầm ấm hỏi.
Nhật Tân ngẩng đầu nhìn cậu, cô không ngờ cậu cũng có cùng tâm trạng với mình. Hành động lo lắng này có chút ấu trĩ, những quả trứng đó, trước hay sao thì cũng bị đem đi ăn, có lo lắng thì những chú chim trong đó cũng chẳng thể nào sống lại. Nhưng lo lắng cứ là lo lắng, có thể bị cho là lo lắng hảo, hay điên rồ. Ít người có suy nghĩ giống như cô.
Vậy mà ngay gần cô lại có một người có cùng suy nghĩ, nụ cười tự nhiên hiện thị trên môi hai người, cảm giác có chút gần gũi vô cùng.
Lớp Ngân Hằng và Ngân Quỳnh tạm thời dẫn đầu với số lượng trứng bằng nhau. Cả hai lớp đang kình nhau tranh giành hạng nhất, khí thế quyết tâm dâng trào giành chiến thắng.
Họ bắt đầu thi tiếp phần thi nhảy bao bố. Lớp Ngân Hằng đã chọn ra hai bạn nhỏ con nhưng nhanh nhẹn ra thi, là cuộc thi phối hợp nam nữ. Vì nhỏ con lại nhanh nhẹn, họ nhảy bao bố cứ như những chú cào cào búng thân mình. Lần nữa lớp họ đã giành chiến thắng. Lớp Ngân Quỳnh tức lắm, quyết giành chiến thắng ở cuộc thi đập dừa tiếp theo.
Môn đập dừa có quy tắc như sau: nam cõng nữ cầm một khúc gỗ trên tay. Nam bị bịt mắt, bước đi theo sự chỉ dẫn của bạn nữ mình cõng. Lớp Ngân Hằng cho Xuân Phượng và Sơn Hải rat hi.
Sơn Hải nhìn cái tướng của Xuân Phượng thì âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Sau đó mếu mào nói:
– Đổi người…tui muốn đổi người…bảo tui vác bao gạo này à. Muốn giết người hay sao chứ.
– Ông chịu khó đi. Lớp mình ông to con nhất, miệng nhỏ Phượng to nhất. Giữa một tràng la hét âm ĩ, miệng nhỏ Xuân Phượng rất có ích ông biết chưa – Bảo Trâm chống nạnh giải thích, tư thế ép người phải nghe theo – Vào thi đi, đừng nhiều lời, ông mà còn lộn xộn là no đòn biết chưa.
– Tại sao trên đời này lại có mấy đứa con gái vừa hung dữ, vừa như quả tạ chứ – Sơn Hải cằn nhằn nói.
– Giờ cho ông xem nấm đấmcủa quả tạ nè, muốn hông – Xuân Phượng tức giận giơ nấm tay trước mặt của Sơn Hải, cô chỉ hơi tròn tròn thôi chứ đâu có mập như cái tên kia nói, đúng là sỉ nhục mà.
Sơn Hải thấy Xuân Phượng nổi giận thì nhăn răng cười trừ nói:
– Từ từ nói, bình tĩnh đi, sắp thi rồi, bà đánh tui chết thì lấy ai cõng bà đi thi.
Xuân Phượng nghe vậy thì nhượng bộ, leo lên lưng Sơn Hải bắt đầu cuộc thi.
Sau khi nghe Xuân Phượng gào thét trong tiếng hò reo ầm ĩ của mọi người, Sơn Hải cũng lò mò đi được tới đích, nhưng miệng cũng không ngừng than vãn vì sức nặng trên lưng mình, bị Xuân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.
Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.
Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng. Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:
– Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.
Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.
Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.
Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến chợ.
Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên, hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.
Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:
– Dừng lại đi.
Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải hương kia.
Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:
– Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chửa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh
Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:
– Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?
Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:
– Màu tím luôn là màu thể hiện sự buồn bã của người con gái. Cũng là màu thể hiện tình yêu khắc khoải mong chờ của người con gái. Hoa oải hương tím có nghĩa là sự thủy chung. Mẹ mình rất thích loài hoa này bởi cái ý nghĩa của nó. Cả đời bà nguyện chung thủy một tình yêu với ba của mình không hối tiếc.
Đôi mắt Ngân Hằng có chút long lanh xúc động khi nói về mẹ mình, giọng khan khan cô nói:
– Nhưng mình thích loài hoa này vì ý nghĩa khác của nó. Mình hy vọng có người con trai sẽ trồng loại hoa này để tặng mình. Bởi vì nó có ý nghĩa là đợi chờ một tình yêu.
Này! Sao rồi…- Bảo Trâm vừa giúp Ngân hằng lặt rau vừa nói nhỏ bên tai cô.
– Cái gì – Ngân hằng không hiểu ý Bảo Trâm muốn hỏi gì bèn hỏi lại.
– Hai người đó, tiến triển tới đâu rồi. Mình cố tình sắp cho hai người cùng nhau đi chợ để cho hai người có dịp trò chuyện để hóa giải hiểu lầm. Có hết hiểu lầm chưa? Chẳng lẻ chuyến đi vừa rồi hoài công à – Bảo Trâm có chút thất vọng nói.
– Tụi mình có hiểu lầm gì đâu chứ – Ngân Hằng quay mặt đi không nhìn Bảo Trâm, giấu đi gương mặt có chút hồng của mình. Chuyện cô và Lâm Phong đã bắt đầu quen nhau, cô vẫn chưa dám công khia cùng mọi người. Hai người hẹn nhau sẽ giữ bí mật này thêm một thời gian nữa.
– Trời ơi, thật là bó tay với hai người – Bảo Trâm ngửa mặt lên trời than thầm – Thật sự hiểu lầm quá sâu mà. Hồi nãy thấy nhỏ Hạ Huyền cứ bám lấy Lâm Phong mà phát bực. Không được, mình phải tìm cách để hai người kết hợp lại mới được.
Ngân hằng nghe bảo Trâm nói vậy thì định lên tiếng ngăn cản nhưng vừa quay đầu lại thì cô bạn đã chạy bén đi từ đằng nào mất rồi. Ngân Hằng nhìn theo bong của Bảo Trâm thở dài, cảm thấy có lỗi với Bảo Trâm vì đã dấu cô ấy. Nhưng mà còn khá nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết. Chuyện Lâm Phong đã nhận lời quen với Hạ Huyền, chuyện Minh Nhật đang buồn vì bà của cậu ấy đang bệnh nặng, cô không muốn cậu lại buồn hơn nữa.
Riếng nhạc báo tin nhắn vang lên, Ngân hằng bèn cầm điện thoại lên xem.
“ Nấu cơm xong thì ra bờ hồ một chút, mình có cái này muốn đưa cho bạn” – Là tin nhắn của Lâm Phong.
Ngân Hằng đọc xong tin nhắn, cô tò mò muốn biết vật mà Lâm Phong muốn đưa cho mình, cho nên khi nấu cơm xong, cô bạn giao lại cho các bạn nữ trong lớp rồi đi ra bờ hồ. Vừa đi ra đã thấy Lâm Phong đang chơi trò ném đá gie761t thời gian trong khi chờ đợi cô.
– Đợi lâu không? – Ngân hằng mĩm cười hỏi khi Lâm Phong nghe tiếng bước chân của cô thì quay đầu nhìn lại.
– Đợi bạn cả đời còn được mà – Lâm Phong cười ranh ma đáp.
Ngân hằng đỏ bừng cả mặt, lời nói có ý true đùa nhưng lại khiến long cô thấy vui và hạnh phúc, có lẽ đây chính là cảm giác của tình yêu. Cô mím môi nhìn cậu rồi hỏi:
– Gọi mình ra đây có chuyện gì sao?
– Nhắm mắt lại đi – Lâm Phong cho hai tay vào túi rồi ra vẻ bí mật nhìn cô yêu cầu.
Ngân hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong rồi ngoan ngoãn nghe lời cậu khép mi mắt cong cong đầy thu hút của mình lại một cách nhẹ nhàng. Mắt nhắm rồi thì các giác quan khác bỗng trở nên nhạy cảm hơn. Cô cảm thây hơi thở của Lâm Phong vang vọng bên tai mình khiến tim cô đập lien hồi.
– Được rồi, mở mắt ra đi.
Ngân Hằng từ từ mở mắt, trước mặt cô là hai bàn tay đang giơ cao ngang tầm mắt cô, trên đầu ngón tay cậu là hai sợi dây đỏ treo tòn teng hai lọ thủy tinh nhỏ trong suốt. Trong lọ có chứa một cánh hoa màu tím, Ngân Hằng nhận ra đó chính là cánh hoa oải hương lúc nãy họ nhìn thấy. Trong chiếc lọ bên phải còn chứa them một tờ giấy, còn chiếc lọ bên phải thì không có.
Lâm Phong chìa chiếc lọ không có mạnh giấy đưa cho cô, rồi cười nói:
– Chiếc lọ này là của mình. Nhưng nó vẫn còn thiếu.
Ngân hằng cảm thấy song mũi cay cay khi Lâm Phong đã dựa vào câu chuyện hoa oải hương mà cô đã kể để bày tỏ tình cảm của cậu. Cái cậu còn thiếu đó là lời ước hẹn của cô. Trong câu chuyện đó, cậu bé và cô bé kia đã ước hẹn lớn lên sẽ lấy nhau.
Cô rơm rớm nước mắt đưa tay cầm lấy chiếc lọ bân phải, rồi nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt cậu ngập tràn niềm tin vào tình yêu vĩnh hằng của hai người họ.
– Mình đã ghi rồi, tới lượt bạn.
Cậu thò tay vào túi lấy ra một cây viết và một mảnh giấy vuông đưa cho Ngân hằng. Ngân hằng đưa tay nhận lấy cây viết và giấy trên tay Lâm Phong rồi ngồi xuống ngẫm nghĩ sau đó ghi mấy chữ rồi gấp tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong lọ thủy tinh kia.
– Đợi khi chúng ta lớn lên rồi hãy mở ra có được không?
Lâm Phong mĩm cười gật đầu, cậu cầm lấy lọ thủy tinh của Ngân hằng rồi trao cho cô lọ thủy tinh trên tay mình. Khi hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, một cảm xúc dâng tràn, bốn mắt họ nhìn nhau…hương vị tình yêu bao trùm xung quanh họ. Lâm phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ngân hằng. Nụ hôn rất nhẹ nhưng lại mang hương thơm của một tình yêu mãi mãi, của hai tâm hồn hòa nguyện vào nhau.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta.. mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng.. giữ gìn!..
Khi buổi chiều mát mẻ kéo đến, nhà trường lại bắt đầu những cuộc thi khác, như kéo co, đoán chữ. Buổi cắm trại thật sự vui vẻ chứa đầy hồi ức đẹp.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi sau cuộc thi mệt mỏi thì hạ huyền đột nhiên bước đến bên cạnh của Ngân Hằng rụt rè do dự rồi nói:
– Xin lỗi, hy vọng bạn không giận vì mình đã nghi oan cho bạn. Đáng lý mình phải nhìn kỹ hơn rồi mới nói bạn đẩy Ngân Quỳnh xuống song.
– Gớm…giờ này mới chịu xin lỗi, giống như làm vỡ chén rồi bày đặt nói lấy chén vá lại là xong. Chén nào mà vá được chứ – Xuân Phương nghe Hạ Huyền xin lỗi thì bĩu môi nói.
– Phải đó, xin lỗi bây giờ thí có ích gì – Hà Nhi cũng hừ mũi khinh bỉ đáp.
– Thôi bỏ đi. Dĩ hòa di quý thì hơn – Nhật Tân vốn không thích gây sự ồn ào bèn khuyên bạn bè mình.
Ngân Hằng nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng nói:
– Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xí xóa hết đi.
– Nói bỏ qua là bỏ qua sao. Hôm qua có kẻ mắng như tát nước vào mặt của Hằng mà, nói xấu Hằng khắp nơi nữa chứ – Hà Nhi bực tức nói.
– Thôi bỏ đi. Coi như bải học đi, hy vọng lần sau
ai đó đừng có mà vu oan cho người khác nữa là được rồi – Bảo Trâm cũng miễn cưỡng bỏ qua.
Hạ Huyền bị nói móc bực tức quay lưng bỏ đi. Hạ Huyền tức tối thấm nghĩ trong long:” Nếu không phải muốn Lâm Phong nhìn mình với ánh mắt không chứa sự chán ghét thì cô cũng không them đi xin lỗi nhỏ đáng ghét đó”
– Dẹp chuyện này sang một bên đi. Chúng ta cùng tổ chức trò chơi đi – Bảo Duy bèn vỗ tay tập trung sự chú ý của mọi người rồi hô lớn.
Mọi người ngay lập tức vỗ tay hưởng ứng.
Mọi người chơi trò chơi xếp báo.
Đang đứng trò chuyện trong khi mọi người trong lớp đang làm số thăm để bóc thì Ngân hằng thấy Ngân Quỳnh ngồi một chỗ buồn so, hình như ánh mắt Ngân Quỳnh hướng vế phía Minh Nhật đang ngồi trầm lặng bên kia.
“ Chị giúp em nha chị” – Ngân Hằng nhớ lại lời cầu xin của Ngân Quỳnh, cô thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để tạo sự gần gũi giữa Minh Nhật và Ngân Quỳnh bèn nói nhỏ với Bảo Trâm, người đang làm phiếu. Sau đó cô chạy đến rũ Minh Nhật và Ngân Quỳnh cùng tham gia.
Bảo Trâm làm đúng như lời Ngân Hằng, xếp Minh Nhật và Ngân Quỳnh là một cặp. Có điều cô không ngờ, mình cũng bị xếp thành một cặp với Lâm Phong.
Thể lệ trò chơi rất đơn giản. Nam và Nữ cùng đứng chung trên một tờ báo. Báo sẽ được gấp từ từ lại, nghĩa là hai người họ càng lúc càng đứng sát vào nhau. Bên nào càng gấp được nhiều nếp gấp hơn thì thắng. Cho nên may mắn chơi cặp chung với bạn nữ nhỏ con và ốm thì các bạn nam sẽ dễ dàng bế họ lên. Gấp đến khi người nam bế người nữ đứng một chân và chịu đựng trong thời gian dài nhất thì sẽ thắng.
Không chỉ có mỗi lớp Ngân hằng, mà còn khá nhiều bạn đăng ký vào trò chơi thú vị này.
Các đội cũng nhanh chóng bị loại, vì nhiều cặp có bạn nữ quá ư mập, đứng còn không có chỗ thì làm sao mà bế. Nhật Tân cũng vui vẻ tham gia trò chơi này. Không ngờ bắt cặp với cô lại là cậu bạn đó. Có thể xem như hai người họ có suyên với nhau không nhỉ.
– Mình tên là Gia Huy.
– Mình…- Nhật Tân có chút xấu hổ nói.
– Bạn là Nhật Tân đúng không? Cái tên nghe rất hay.
– Cám ơn – C ô xấu hổ cuối cùng khi phát hiện hai người bị gấp dính sát vào nhau thế này.
Ở bên này, Minh Nhật và Ngân Quỳnh trở thành một cậu. Ngân Quỳnh thấy hồi hộp vô cùng, tuy được Minh Nhật cõng một lần, được cậu bế một lần. Nhưng đây là lầ đầu tiên cô ở gần bên cạnh cậu đến như thế, mà lại trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo.
– Chuyện lần trước, mình cám ơn bạn rất nhiều – Cô cười xấu hổ nói, trong giọng có chút hồi hộp vô cùng – Nhờ có bạn khuyên giải nên mình và chị đã làm lành với nhau rồi.
– Không có gì, mình chỉ nói đúng sự thật mình chứng kiến mà thôi – Minh Nhật hờ hững đáp.
Cho đến khi chỉ còn lại 5 cặp cuối cùng. Mấy bạn nam vội vàng bế các bạn nữ lên với tư thế cho là tiện lợi nhất để quyết tâm giành chiến thắng.
Ngân Hằng cũng được Lâm Phong bế bổng lên cao bằng đôi bàn tay rắn chắc của mình. Bốn mắt họ nhìn nhau mĩm cười.
Sức chịu đựng của mọi người càng lúc càng kém. Lần lượt hai bạn bị loại, cả Gia Huy và Nhật Tân cũng bị lọa, giờ chỉ còn duy nhất hai cặp đối đầu là Minh Nhật và Ngân Quỳnh, Lâm Phong và Ngân Hằng.
Bỗng có tiếng nói lớn:
– Hôn đi…hôn đi …
Mọi người nghe vậy, lập tức hò reo theo thôi.
– Hôn đi, hôn đi….
Trước sức ép của mọi người, Ngân hằng bèn cuối người xuống hôn lân mặt của Lâm phong trong tiếng hò reo phấn khích của mọi người.
Điều mọi người không ngờ là Ngân Quỳnh lại chủ động hôn Minh Nhật như thế.
Bây giờ chỉ còn được đọ sức bền như họ mới được. Người gianh được chiến thắng sẽ có đựơc phấn thưởng đặc biệt.
Ai cũng nghĩ Lâm Phong và Ngân hằng sẽ chiến thắng, bởi vì Ngân Quỳnh và Ngân Hằng thì thể trọng ngang nhau. Vào giây phút quyết định kia, Lâm Phong đột nhiên buông taykhỏi người Ngân hằng khiến cô té một phát oan mạng. Còn chưa hiểu chuyện gì, Lâm Phong đã ngã phích xuống đất trong tiếng kinh hãi của mọi người.
Hạ huyền vội chạy lên bên cậu. tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.
Đến khi Ngân Hằng vào thăm Lâm Phong, cô thấy Hạ Huyền nhìn cô vẻ đắc ý vô cùng.
Cô chứa kịp nói lời gì thì Lâm Phong đã lên tiếng nói:
– Hãy coi như chúng ta là những người bạn bình thường. Ngoài mối quan hệ trường lớp ra, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa.
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Born Nơi Ấy Có Anh