Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 20
T
rong hai tuần, Cal tránh thật xa Heartache Mountain. Trong suốt tuần đầu tiên, anh say rượu ba lần và quai cho Kevin, kẻ từ chối yêu cầu của anh biến ra khỏi Dodge, một cú. Trong suốt tuần thứ hai, anh đã định đuổi theo cô cả nửa chục lần, nhưng niềm kiêu hãnh của anh không cho phép. Anh chẳng phải là kẻ đã bỏ đi! Anh cũng chẳng phải là kẻ đã làm mọi việc rối tinh rối mù lên với những yêu cầu vô lý.
Anh cũng phải đối mặt với thực tế rằng anh hoàn toàn không chắc chắn liệu có người phụ nữ bướng bỉnh nào sẽ cho anh vào nhà không. Hình như những người đàn ông duy nhất được chào đón ở đó là Ethan, người không cần phải tính đến vì cậu ta là Ethan, và Kevin Tucker, kẻ chắc như quỷ là phải tính rồi. Cal sôi lên sùng sục khi anh nghĩ Tucker có thể lái xe lên Heartache Mountain bất cứ khi nào cậu ta thích, được cho ăn và rối rít nhặng xị xung quanh, lại nói đến Tucker, kẻ bằng cách này hay cách khác hình như đã chuyển vào ở nhà của chính Cal!
Đêm đầu tiên Cal say xỉn ở Mountaineer, Tucker đã thó mất chìa khoá của anh, cứ như thể Cal không đủ thông minh để chưa thể tìm ra rằng anh không ở trong tình trạng có thể lái xe ấy. Nó cũng cùng một đêm Cal quai cho hắn ta một quả, nhưng anh chẳng để tâm để ý vào nhiều, và bị trượt. Điều tiếp theo anh biết là anh đổ sụm xuống ghế hành khách của chiếc Mitsubishi Spyder bảy-mươi-nghìn-đô của Tucker trong khi Kevin lái xe đưa anh về nhà, và anh không thể rũ bỏ thằng nhóc từ khi đó.
Anh khá chắc chắn rằng anh chẳng bảo Kevin cậu ta có thể ở lại. Vấn đề là anh rõ ràng nhớ là đã ra lệnh cho cậu ta biến khỏi nhà anh. Nhưng Kevin đã dính nhằng nhằng xung quanh như con chó giữ nhà chết tiệt, mặc dù cậu ta có một ngôi nhà thuê tốt một cách hoàn hảo, đấy là chưa kể đến Sally Terryman. Điều tiếp theo Cal biết là hai người bọn họ xem những đoạn phim về bóng bầu dục và anh chỉ cho Kevin làm cách nào anh luôn tuân theo lựa chọn đầu tiên thay vì kiên nhẫn, cách đọc chiến lược phòng thủ, và tìm người để chuyền bóng.
Ít nhất xem phim với Kevin giữ cho tâm trí anh khỏi cái thực tế là anh nhớ Giáo sư nhiều đến nỗi răng anh nhức nhối, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh đến gần hơn việc tìm ra mình phải làm gì với vấn đề này một tí nào. Anh chưa sẵn sàng để kết hôn bây giờ và mãi mãi, không khi anh cần tất cả năng lượng của mình để tập trung vào chơi bóng, và không khi anh không có một công việc để đời nào khác đang đợi chờ anh. Nhưng anh cũng không sẵn sàng cho việc sắp mất Jane. Sao cô không mặc kệ mọi việc như nó vốn thế thay vì yêu cầu này nọ?
Bò bằng tay và đầu gối lên Heartache Mountain để anh có thể cầu xin cô quay lại là chuyện còn không thể nghĩ đến. Anh sẽ không bò vì bất cứ ai. Điều anh cần là một lý do để lên trên đó, nhưng anh không thể nghĩ nổi một lý do nhỏ tẹo nào mà anh muốn thú nhận to lên hết.
Anh vẫn không hiểu sao cô lại ở quanh đây thay vì bay về Chicago, nhưng anh rất vui vì chuyện đó, vì nó sẽ cho cô thời gian để trở nên thông suốt hơn. Cô đã nói cô yêu anh, và cô sẽ không nói những từ đó nếu cô không thật lòng cảm thấy như vậy. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cô trở nên phụ nữ đủ để thú nhận lỗi lầm của cô và quay trở lại với anh.
Chuông cửa kính coong, nhưng anh đang không ở trong tâm trạng muốn bầu bạn, và anh lờ tịt nó đi. Anh đã ngủ không ngon, ăn không nhiều hơn thỉnh thoảng một cái bologna sandwich. Thậm chí cả Lucky Charms cũng mất đi sức quyến rũ của nó—chúng chứa quá nhiều những ký ức đau lòng—vì thế anh chỉ uống cà phê cầm hơi vào bữa sáng. Anh xoa xoa tay vào cái cằm lởm chởm và cố nhớ xem đã bao lâu rồi kể từ khi anh cạo râu, nhưng anh không thấy thích cạo râu. Anh không thích làm bất cứ cái gì ngoại trừ xem phim game và quát tháo Kevin.
Cái chuông cửa lại kêu, và anh cau mày. Không thể là Tucker vì bằng cách nào đó tên khốn đó đã có chìa khoá nhà của chính anh. Có lẽ nó là…
Tim anh nảy lên một cái đáng ngờ trong lồng ngực, và anh va bụp khuỷu tay vào khung cửa khi lao ra khỏi phòng giải trí. Nhưng khi anh giật cửa mở ra, anh thấy cha mình đứng ở bên kia thay vì Giáo sư.
Jim sầm sập bước vào, vung vẩy một tờ báo khổ nhỏ thường được bán ở chợ được gấp mở ra đúng một bài báo. “Con đã thấy cái này chưa? Maggie Lowell nhét nó vào cha, ngay sau khi cha đưa cho cô ta một gói Pap. Lạy Chúa, nếu cha là con, cha sẽ kiện cô vợ của con đến khánh kiệt, không còn lấy nổi một xu, và nếu con không làm điều đó, cha sẽ làm! Cha không quan tâm con nói gì về cô ta. Cha đã nắm được tẩy của ả đàn bà đó ngay từ lúc đầu rồi, và con thì quá mù quáng để nhìn thấy sự thật.” Bài diễn văn đả kích của ông đột ngột khự lại khi ông nhận thấy vẻ dáng vẻ của Cal. “Con làm cái quỷ gì với bản thân mình thế này? Con trông khủng khiếp quá.” (Pap: là một loại thức ăn sền sệt như bột dặc hay cháo đặc.)
Cal giật lấy tờ báo từ tay cha anh. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là bức ảnh của anh và Giáo sư, chắc đã bị chộp nhanh tại O’Hare buổi sáng họ rời đi North Carolina. Anh nhìn trông dữ tợn, cô thì sững sờ. Nhưng không phải bức ảnh là thứ khiến dạ dày anh rơi xuống tận chân. Mà chính là dòng tiêu đề phía dưới.
Tôi đã bẫy chàng tiền vệ sáng giá nhất (và ngu ngốc nhất) NFL vào vòng hôn nhân, viết bởi Tiến sĩ Jane Darlington Bonner.
“Cứt thật.”
“Con sẽ có nhiều thứ để nói hơn thế khi con đọc cái mẩu vớ vẩn này!” Jim la lối. “Cha không quan tâm liệu cô ta có mang bầu hay không—cô ả đàn bà đó là một kẻ nói dối bẩm sinh rồi! Cô ta nói ngay trong này là cô ta đóng vai gái gọi và giả vờ là quà sinh nhật của con để cô ta có thể mang bầu. Làm sao mà con có thể lộn xộn với cô ta được chứ?”
“Mọi việc như con nói với cha, Dad. Chúng con ăn chơi lu bù, và cô ấy có bầu. Đây chỉ là một trong những thứ đó.”
“Well, hình như sự thật vẫn chưa đủ kích động hay sao mà cô ta còn phải bỏ đi và sáng tạo ra câu chuyện kỳ dị này. Và con biết gì không? Những kẻ đọc cái thứ giẻ rách này sẽ tin nó là sự thật. Họ sẽ thật sự tin đấy là cách mọi chuyện xảy ra.”
Cal vò nát tờ báo trong nắm tay siết lại. Anh muốn có một cái cớ thật hay để đi gặp vợ mình, và giờ thì anh có nó rồi đấy.
Thật là hạnh phúc thiêng liêng, cuộc sống không có đàn ông, hay ít ra đấy là điều họ tự nói với bản thân mình. Jane và Lynn lười biếng như mèo nằm sưởi nắng và không buồn chải tóc cho đến tận trưa. Vào buổi tối, họ chiêu đãi Annie món thịt và khoai tây của bà, sau đó làm vấy bẩn cả ngôi nhà bằng cách chét pho mát lên những quả lê chín mọng và gọi nó là bữa tối của mình. Họ cũng không trả lời điện thoại, không mặc áo lót, và Lynn ghim một tấm poster của một anh chàng trẻ trung đầy cơ bắp trong Speedo trên tường nhà bếp. Khi Rod Stewart được phát sóng trên radio, họ nhẩy với nhau. Jane quên luôn tính hay kiềm nén của mìmh, và đôi chân cô lướt đi như đôi cánh bồ câu trên tấm thảm.
Với Jane, ngôi nhà cũ ọp ẹp này là mọi thứ một tổ ấm nên như thế nào. Cô tách đậu và chất đầy những căn phòng với hoa dại. Cô cắm chúng vào những cái cốc không chân in hình lễ hội, những cái bình sứ khum khum, và cái cốc Bagels 2 Go, cái loại người đi làm vẫn thường dùng, mà Lynn đã tìm thấy trên cái giá trên cùng. Cô không hiểu một cách rõ ràng sao cô và Lynn lại gắn bó với nhau đến như vậy, có lẽ bởi vì chồng họ thật giống nhau, và họ không cần dùng nhiều lời lẽ để giải thích nỗi đau của mình cho người kia hiểu.
Họ cho phép Kevin bước vào ngôi nhà toàn phụ nữ vì cậu ta giúp họ giải khuây. Cậu ta làm họ cười phá lên và cảm thấy được khát khao, thậm chí ngay cả với nước lê còn nhỏ giọt xuống cằm và lá cỏ còn vương đầy trên tóc. Họ cũng cho phép Ethan vào nữa, vì họ không nỡ lòng nào tống cổ cậu ta đi, nhưng họ thấy vui mừng khi cậu ta rời đi kể từ khi cậu ấy không thể dấu được nỗi lo âu của mình.
Lynn từ bỏ những cuộc họp câu lạc bộ phụ nữ của bà và những bộ đồ đầy cao sang. Bà quên đi chuyện nhuộm tóc hay sửa móng tay, thứ đã mọc lởm chởm ngoài lớp biểu bì. Máy tính của Jane vẫn nằm nguyên trong thùng chiếc Escort của cô. Thay vì cố gắng mở khoá Học thuyết Mọi thứ, cô dành phần lớn thời gian của mình nằm trong cái ghế dài cũ, làm bằng cây liễu gai kê ở một góc của chiếc cổng vòm phía trước, nơi cô chẳng làm gì ngoại trừ để con mình lớn lên.
Họ hạnh phúc một cách thiêng liêng. Nhưng khi mặt trời lặn và cuộc nói chuyện của họ bắt đầu nhạt dần. Một trong số họ sẽ thở dài trong khi người kia nhìn chằm chằm vào bóng tối nhá nhem.
Buổi đêm cũng đến, sự cô đơn phủ đầy lên căn nhà ọp ẹp cũ kỹ trên Heartache Mountain. Họ thấy bản thân mình khao khát tiếng của những bước chân nặng hơn, những giọng nói trầm hơn. Trong suốt cả ngày, họ nhớ rằng họ đã bị phản bội bởi những người đàn ông mà họ yêu nhiều đến thế nào, nhưng vào ban đêm ngôi nhà toàn phụ nữ của họ dường như không còn hạnh phúc đến thiêng liêng như thế nữa. Họ hình thành nên thói quen đi ngủ sớm để khiến buổi đêm ngắn hơn và dậy từ khi còn tờ mờ sáng.
Ngày của họ trở nên một khuôn mẫu, và không có gì đặc biệt thay đổi so với buổi sáng Jane đến ở Heartache Mountain hai tuần trước đây so với những buổi sáng khác. Cô chiêu đãi Annie bữa sáng, làm một vài việc vặt, và đi dạo. Ngay sau khi cô quay lại, giọng ca mượt mà đặc biệt của Mariah Carey được phát trên kênhVH-1, và cô khiến Lynn ngừng là mấy cái rèm cửa bà đã giặt để họ có thể nhẩy. Sau đó cô thư giãn dưới cổng tò vò. Khi bát đũa của bữa trưa đã được dọn rửa, cô đã sẵn sàng làm việc trong vườn.
Những cơ bắp trên cánh tay cô đau nhức khi cô cày khoảnh đất thành luống ở vườn, sử dụng một cái cuốc để nhổ bật rễ của những cây cỏ dại đe doạ những cây đậu quý báu của cô. Trời ấm áp, và sẽ thông minh hơn nếu làm vườn vào buổi sáng, nhưng lịch làm việc đã như bén rễ vào cô. Suốt buổi sáng cô đã bận rộn nằm dài trên ghế để nuôi dưỡng con mình lớn lên.
Cô đứng thẳng lên cho đỡ mỏi lưng một chút, và chống lòng bàn tay lên cán cuốc. Cơn gió nhẹ thổi chiếc váy vải trúc bâu kiểu cũ xuềnh xoàng mà cô đang mặc quấn quýt vào đầu gối cô. Nó đã mất hết li và xơ xác từ rất nhiều lần giặt rũ. Annie nói nó đã từng một thời là cái váy yêu thích của bà.
Có lẽ cô sẽ nhờ Ethan hoặc Kevin dỡ máy tính cho cô nếu họ đến thăm ngày hôm nay. Hoặc có lẽ là cô không. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bắt đầu làm việc và Rod Stewart được phát sóng trên radio? Cô có thể bỏ lỡ cơ hội để nhảy. Hay nếu trong khi cô lạc lối trong những phương trình của mình, một vài hạt cỏ mọc lên gần mấy cây đậu của cô và đe doạ mọc chèn hết lên chúng thì sao?
Không. Công việc không phải là một ý kiến hay, mặc dù Jerry Miles hầu như chắc chắn đã lên kế hoạch lén lút để kết thúc sự nghiệp của cô. Công việc dứt khoát không phải là một ý kiến hay khi cô có đậu để trồng, và một đứa con để nuôi lớn. Mặc dù Học thuyết mọi thứ vẫn vẫy tay chào mời cô, cô chỉ muốn nôn oẹ với bộ máy quan liêu. Thay vào đó cô liếc lên bầu trời vùng núi, và giả vờ nó đánh dấu đường ranh giới của cuộc đời cô.
Đó là hình ảnh Cal tìm thấy cô. Trong vườn, với lòng bàn tay cuộn lại phía trên cán cuốc, và khuôn mặt hướng lên bầu trời.
Hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng trước cảnh tượng cô đứng đó, ánh mặt trời chảy trên bộ quần áo mặc ở nhà xuềnh xoàng, bạc màu. Cái chụp tóc kiểu Pháp của cô không còn được sử dụng nên những lọn tóc vàng cong cong như hình trăng khuyết trước trán. Cô nhìn như thể là một phần của bầu trời và mặt đất, một mối nối không thể tách rời.
Mồ hôi và cơn gió nhẹ đã dán dính bộ quần áo vào cơ thể cô, trưng bày, rõ ràng như cô đang khoả thân, hình dáng của khuôn ngực và cái bụng tròn căng nơi con anh đang lớn lên. Cô đã mở tung hai cái khuy trên cùng của cái cổ áo tròn, và hai cánh cổ áo rơi tách ra tạo thành hình chữ V trên khuôn ngực ẩm ướt mồ hôi và bụi.
Cô rám nằng như một quả mọng: cánh tay và chân, khuôn mặt dính đầy đất bẩn, làn da ẩm ướt ở cánh cổ chữ V chỉ thắng xuống khuôn ngực. Cô trông như một người phụ nữ vùng núi, một trong những người khoẻ mạnh, gợi cảm, người đã sống sót trên vùng đất không thể tha thứ được này trong tình trạng phiền muộn.
Với khuôn mặt hướng lên bầu trời, cô quệt lưng cánh tay ngang trán, để lại một vệt đất bẩn vắt ngang ở đó. Miệng anh khô khốc khi lớp vải bị kéo căng chặt trên cái gò ngực nhỏ cao và bị kéo lại đúng ngay chỗ dưới cái bụng tròn. Với anh cô chưa bao giờ đẹp như cô đẹp trong cái khoảnh khắc ấy, đứng đó, không một lớp phấn trang điểm, trong vườn nhà bà anh, và giống đến từng năm của ba mươi tư tuổi.
Tờ báo sột xoạt ngay trên đùi anh và giọng Annie sang sảng từ phía sau anh. “Cháu biến khỏi đất của ta, Calvin. Không ai mời cháu đến đây!”
Mắt Jane mở bừng ra, và cô đánh rơi cái cuốc.
Anh quay lại đúng lúc để nhìn thấy cha anh tấn công vào từ phía hông của ngôi nhà. “Đặt cái khẩu súng ngắn đó xuống, mụ sâm cầm già điên rồ kia!”
Mẹ anh xuất hiện từ cái cổng vòm phía sau và dừng ngay lại sau Annie. “Well, giờ thì, không phải chúng ta vừa có một bức ảnh Gia đình của năm trên Psychology Today sao.”
Mẹ anh. Mặc dù anh có nói chuyện với bà trên điện thoại, bà đã nhấn chìm những lời mời ăn tối của anh, và anh đã không nhìn thấy bà hàng tuần rồi. Chuyện gì xảy ra với bà thế này? Bà chưa bao giờ mỉa mai châm biếm, nhưng giọng bà ướt đẫm nó. Bị sốc, anh nhận ra những đổi thay khác nữa.
Thay vì một trong những bộ áo quần đắt tiền, trịnh trọng, bà mặc một cái quần jeans màu đen cắt nham nhở lên đến tận ngang đùi, đi kèm với một cái áo hai dây màu xanh lá, mà hình như anh nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nó là trên người vợ anh, mặc dù lần đó không có một vết bẩn mờ mờ nào trên nó. Như Jane, bà không trang điểm. Tóc bà dài hơn bất cứ khi nào anh đã từng nhìn thấy, và không gọn gàng với những sợi tóc bạc hiện ra ở những chỗ mà anh không biết là chúng có ở đó.
Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi nhá lên. Bà trông giống bà mẹ trái đất, không phải mẹ anh.
Jane, trong lúc đó, đã thả cái cuốc xuống, sầm sập băng qua sân hướng đến bậc tam cấp. Đôi chân trần nhét trong đôi Keds trắng dính đầy đất với những vết nứt li ti ở bên và không có chỗ cài dây giày. Khi anh nhìn, cô im lặng nhận lấy chỗ của mình dưới cái cổng tò vò với những người phụ nữ khác.
Annie tiếp tục duy trì đứng giữa với khẩu súng ngắn vẫn chĩa vào bụng anh, mẹ anh đứng một bên của bà, Jane đứng ở bên kia. Mặc kệ cái thực tế không một ai trông số bọn họ cực kỳ cao lớn, anh cảm thấy như thể mình đang nhìn chằm chằm vào bộ ba nữ chiến binh Amazons.
Annie đã kẻ lông mày dựng đứng lên sáng hôm đó, khiến cho bà có một cái nhìn hiểm ác không thể chối cãi được. “Cháu muốn cô gái này quay lại, Calvin, cháu sẽ phải sắp xếp cho mình một thời gian tìm hiểu nghiêm túc đấy.”
“Nó không muốn cô ta quay lại,” Jim quát. “Xem cô ta đã làm gì.” Ông giật lấy tờ báo từ tay Cal và dúi nó về phía mấy phụ nữ.
Jane bước xuống bậc thang trên cùng, nhận lấy nó từ ông, và cúi đầu nghiên cứu trang báo.
Cal chưa bao giờ thấy cha anh nghe chua cay như thế. “Ta hi vọng cô tự hào về bản thân mình,” ông gầm gừ với Jane. “Cô lên kế hoạch huỷ hoại cuộc đời nó, và cô đã làm việc đó tốt một cách chết tiệt.”
Jane đã nắm được nguyên nhân chính của bài báo, cái nhìn của cô bay lên để gặp Cal. Anh cảm thấy một sự va chạm mạnh trong lồng ngực mình và phải quay mặt đi nơi khác. “Jane không làm gì với câu chuyện trên trang báo hết, Dad.”
“Tên cô ta lù lù trên cái tiêu đề chết tiệt đấy còn gì! Khi nào thì con thôi bảo vệ cô ta?”
“Jane cả gan làm nhiều thứ lắm, bao gồm cả cứng đầu và không biết điều”—anh bắn cho cô một ánh nhìn gay gắt— “nhưng cô ấy không làm thế này đâu.”
Anh thấy rằng cô không hề ngạc nhiên bởi cái cách mà anh bảo vệ cô, và điều đó làm anh hài lòng. Ít ra cô tin tưởng anh một chút. Anh nhìn cô ghì chặt tờ báo vào ngực cô cứ như thể có thể dấu nó khỏi cả thế giới, và anh quyết định rằng Jodie Pulanski sẽ phải trả giá cho nỗi đau cô ta gây nên cho cô.
Cha anh tiếp tục nhìn như sấm sét, và anh nhận ra anh sẽ phải cho ông ít nhất là một phần sự thật. Anh chưa bao giờ nói cho ông những gì Jane đã làm-đấy là việc của anh, không liên quan gì đến ai hết-nhưng anh có thể ít nhất giải thích cách cư xử của cô với gia đình anh.
Anh bước một bước đầy bảo vệ về phía trước khi cha anh tiến đến gần cô. “Cô có đang đi khám đều đặn trước khi sinh không, hay là cô quá bận với cái công việc chết tiệt của mình đến nỗi không có thời gian đi bác sĩ?”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông già. “Cháu đã gặp bác sĩ Vogler.”
Cha anh ghen tị gật đầu. “Cô ta giỏi đấy. Cô phải chắc chắn làm theo những gì cô ấy bảo cô.”
Tay Annie bắt đầu run rẩy, và Cal có thể thấy khẩu súng ngắn đã trở nên quá nặng đối với bà. Anh bắt lấy tia nhìn của mẹ mình. Bà vươn tới và lấy nó đi. “Nếu có ai bắn một trong số bọn họ, Annie, con sẽ làm.”
Thật tuyệt! Mẹ anh cũng điên luôn rồi.
“Nếu mọi người không phiền,” anh nói giọng sít lại, “con muốn nói chuyện riêng với vợ mình.”
“Điều đó phụ thuộc vào cô ấy.” Mẹ anh nhìn Jane, người đang lắc đầu. Điều đó thật sự khiến anh khùng lên.
“Có ai ở nhà không?”
Bộ ba phụ nữ quay lại một thân người, và tất cả bọn họ bắt đầu mỉm cười như mặt trời toả nắng khi gã tiền vệ dự bị của anh thư thả đi ra từ một góc của ngôi nhà như thể gã ta sở hữu nơi này vậy.
Ngay khi anh nghĩ mọi việc không thể tệ hơn…
Kevin chiếm một chỗ trong đám phụ nữ dưới cái cổng vòm, hai người đàn ông nhà Bonner đứng phía dưới, và khẩu súng ngắn. Hắn ta nhướn một bên lông mày với Cal, gật đầu chào Jim, sau đó chuyển lên phía trên cái cổng vòm tham gia cùng mấy phụ nữ.
“Mấy quý cô xinh đẹp bảo cháu cháu có thể ghé qua với một ít gà rán, thế nên cháu làm đúng theo lời chỉ dẫn.” Hắn ta dựa vào cái cột Cal đã sơn chỉ mới một tháng trước đây. “Cậu nhóc tí hon hôm nay thế nào rồi?” Với một sự thân thuộc biểu lộ hắn ta đã làm việc đó trước đây rồi, hắn ta với ra và vỗ vỗ vào bụng Jane.
Cal khiến cậu ta bay khỏi cái cổng vòm và nằm thẳng cẳng chỉ trong có vài giây.
Tiếng nổ của khẩu súng ngắn gần như thổi bay màng nhĩ anh. Một nhúm bụi bay vào mặt anh và cánh tay trần của anh nhói lên. Giữa tiếng ồn và cái thực tế đám bụi đã tạm thời làm mù anh, anh không có thời gian để hạ nắm đấm xuống và Kevin xoay xở để lăn ra từ bên dưới anh.
“Mẹ kiếp, Bomber, anh đã gây thiệt hại cho tôi mùa xuân này hơn cái đống va chạm của cả mùa giải trước rồi đấy.”
Cal dụi hết chỗ bụi ra khỏi mắt và lồm cồm bò dậy. “Giữ tay cậu khỏi cô ấy.”
Kevin trông đầy giận dỗi và quay lại phía Jane. “Nếu anh ta cũng cư xử thế này với cô, không cần băn khoăn sao cô lại bỏ anh ta.”
Cal nghiến răng ken két. “Jane, tôi muốn nói chuyện với em. Ngay bây giờ!”
Mẹ anh—người mẹ ngọt ngào, luôn hiểu điều hay lẽ phải của anh—bước tới trước cô cứ như thể Jane mới là con bà thay vì anh. Và ông già của anh thì chẳng giúp đỡ tí nào hết. Cha đứng đấy nhìn mẹ như thể ông chẳng hiểu gì cả.
“Con định làm gì với Jane, Cal?”
“Đó là chuyện giữa hai đứa bọn con.”
“Không hẳn như thế. Giờ thì Jane có gia đình để chăm lo cho nó rồi.”
“Mẹ quá đúng về việc cô ấy có! Con là gia đình của cô ấy.”
“Con không muốn nó, thế nên giờ thì Annie và mẹ là gia đình của nó. Điều đó có nghĩa là chúng ta là những người sẽ trông coi cho sự an vui của nó.”
Anh thấy mắt Jane dính chặt vào khuôn mặt mẹ anh, và anh hiểu được vẻ choáng váng, hạnh phúc của cô. Anh nhớ đến gã khốn lạnh lùng đã nuôi dạy cô, và mặc kệ mọi thứ—súng ngắn, sự bỏ rơi của mẹ anh, thậm chí cả Kevin Tucker—anh không thể không vui mừng rằng cô cuối cùng cũng tìm được cho bản thâm mình một bậc phụ huynh mẫu mực. Chỉ có điều nếu cô không tìm thấy bậc phụ huynh mẫu mực của anh.
Nhưng sự ấm áp của anh nguội dần khi mẹ anh tặng cho anh cùng một ánh nhìn tôi-có-ý-đó-đấy, hai mươi năm trước đây khi cân nhắc việc có cho anh lái ô tô hay không.
“Con có định tôn trọng lời thề hôm đám cưới mà con đã thề với Jane, hay con vẫn định bỏ phăng nó ngay sau khi đứa trẻ được sinh ra?”
“Đừng có khiến mọi việc nghe như thể con đã huỷ hợp đồng với cô ấy!” Anh xỉa ngón cái vào Tucker. “Và chúng ta có thể thảo luận việc này một cách riêng tư, không có Bozo đây lắng nghe không?”
“Cậu ta sẽ ở lại,” Annie chen ngang. “Ta thích cậu ấy. Và cậu ta quan tâm đến cháu, Calvin. Phải không, Kevin?”
“Cháu chắc chắn quan tâm rồi, Mrs. Glide. Cháu quan tâm nhiều là đằng khác.” Tucker bắn cho anh một nụ cười mỉa mai hiệu Jack Nicholson, sau đó quay sang Lynn. “Bên cạnh đó, nếu anh ta không muốn Jane, cháu muốn.” (Jack Nicolson, là một nam diễn viên nổi tiếng của Mỹ, rất nổi tiếng với việc vào vai những nhân vật bị thần kinh hoặc gặp vấn đề về tâm lý.)
Jane cả gan dám cười.
Nhưng mẹ anh luôn chú tâm vào một mục tiêu duy nhất khi bà cần phải thế. “Con không thể có được cả hai, Cal. Hoặc Jane là vợ con, hặc cô ấy không. Mọi chuyện thế nào đấy?”
Anh đã bị đẩy đến phía cuối sợi dây thừng rồi, và cơn giận dữ của anh nhấm nhẳng. “Được rồi! Không li dị. Chúng con sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này!” Anh liếc vào ba người phụ nữ. “Đấy! Mọi người hài lòng chưa? Giờ thì con muốn nói chuyện với vợ mình!”
Mẹ anh lưỡng lự. Annie lắc đầu và tặc lưỡi. Jane tặng cho anh một tia nhìn khinh miệt và lướt trở vào nhà, cầm luôn tờ báo theo với cô.
Cánh cửa mắt cáo đóng sầm lại, Kevin tuột ra một tiếng huýt sáo thấp. “Mẹ kiếp, Bomber, có lẽ thay vì xem tất cả cái đống phim về bóng bầu dục đấy, anh nên đọc một vài quyển sách về tâm lý phụ nữ đi.”
Anh biết anh đã thổi bay mọi thứ, nhưng anh cũng biết mình đã bị đẩy đi quá giới hạn lý trí. Họ công khai làm bẽ bàng anh, khiến anh trông như một gã hề trước mặt vợ anh. Với một cái liếc đầy giận dữ tới tất cả bọn họ, anh quay ngoắt trên gót chân và oai vệ bước đi.
Lynn muốn kêu lên khi bà nhìn nó biến mất. Trái tim bà đi theo nó, đứa con trai cả bướng bỉnh, người cũng là bạn chơi của bà. Nó giận dữ với bà, và bà chỉ có thể hi vọng mình đang làm đúng, và một ngày nào đó nó sẽ hiểu.
Bà mong đợi Jim sẽ lao đi, đuổi theo Cal. Thay vào đó, ông bước nốt phần còn lại của quãng đường đến cái cổng vòm, nhưng ông quay sang Annie thay vì bà. Biết được cảm giác của ông về mẹ, bà đợi ông trưng bày sự hiếu chiến thường lệ của mình, chỉ để lại bị ngạc nhiên một lần nữa.
“Mrs. Glide, cháu muốn xin phép được đưa con gái bác đi dạo.”
Bà nín thở. Đây là lần đầu tiên Jim đến nhà kể từ cái đêm hai tuần trước đây khi bà từ chối ông. Trong những ngày tiếp theo, bà biết mình đã làm điều đúng đắn, nhưng vào buổi đêm, khi sự phòng thủ của bà giảm xuống, bà ước mọi việc đã khác đi. Chưa bao giờ bà mong chờ ông nuốt niềm kiêu hãnh của mình xuống đủ để lặp lại vai diễn như một kẻ si tình lịch sự.
Tuy nhiên, Annie không có vẻ gì là thấy bất cứ điều gì lạ lùng về chuyện đó. “Cậu ở trong tầm nhìn của ngôi nhà đấy,” mẹ cảnh cáo ông.
Cơ bắp giật lên nơi quai hàm ông, nhưng ông tặng bà một cái gật đầu cứng nhắc.
“Thế thì được rồi.” Những khớp tay xương xẩu của mẹ bà chống vào hông. “Giờ thì con đi đi, Amber Lynn; Jim đã hỏi mời con một cách tử tế và đúng đắn. Và con phải lịch sự đấy, không lấc cấc như cách con xử sự với ta gần đây đâu.”
“Yes, ma’am.” Lynn bước xuống mấy bậc tam cấp, muốn cười phá lên mặc dù bà cảm thấy cay cay nơi khoé mắt.
Tay Jim cuộn chặt lấy tay bà. Ông nhìn xuống bà, và cái đốm vàng ấm áp bập bùng trong đôi mắt màu nâu lục nhạt của ông bất ngờ khiến bà nhớ đến cái cách ông đã dịu dàng ra sao trong suốt ba kỳ sinh nở của bà. Khi bà trong tình trạng béo nhất, ông đã hôn lên bụng bà và nói bà là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này. Khi tay bà nằm cuộn tròn như con chim nhỏ trong bàn tay to lớn của ông, bà nghĩ bà đã nhanh chóng quên đi những điều tốt đẹp và nhớ đến những điều tệ hại ra sao.
Ông dẫn bà tới con đường mòn nhỏ xuyên qua khu rừng. Mặc kệ lời của mẹ bà, họ nhanh chóng biến ra khỏi tầm nhìn của ngôi nhà. “Thật đẹp trời,” ông nói. “Khá ấm vào tháng Năm.”
“Vâng.”
“Ở đây thật yên tĩnh.”
Điều khiến bà kinh ngạc là ông vẫn sẵn sàng nói năng với bà như thể họ mới vừa gặp gỡ. Bà vội vã ào đến tham gia vào với ông trong cái chủ đề không gây tổn thương cho bất cứ ai trong bọn họ. “Yên tĩnh, nhưng tôi thích thế.”
“Bà có cảm thấy cô đơn không?”
“Có rất nhiều việc để làm.”
“Việc gì?”
Ông quay lại để nhìn thẳng vào bà, và bà như thình lình bị tấn công bởi sự mãnh liệt trên vẻ mặt ông. Ông muốn được biết bà đã trải qua một ngày như thế nào! Ông muốn nghe bà nói! Với niềm vui thích, bà kể cho ông.
“Tất cả chúng tôi đều dậy sớm. Tôi thích đi dạo trong rừng ngay khi mặt trời vừa lên, và khi tôi quay lại, con dâu tôi—” Bà ấp úng, sau đó liếc ông qua khoé mắt. “Tên nó là Jane.”
Ông cau mày, nhưng không nói gì hết. Họ đi sâu vào trong rừng nơi những cây đỗ quyên và cây nguyệt quế núi trải dài mỗi bên của con đường mòn, cùng với những bụi violet, hoa huệ tây, và một thảm hoa galax màu rượu vang đỏ. Một đôi cây sơn thù du reo vui với những bông hoa đốm trắng đã thoát khỏi loại nấm đã huỷ diệt rất nhiều loài cây trên vùng núi Carolina. Lynn hít vào một hơi mùi hương ẩm ướt, thơm ngát của đất mới. (galax là một loại cây thân mềm, mọc thành bụi, hoa mọc thành chuỗi màu trắng, lá hình trái tim, chuyển màu đỏ tía hoặc nâu hạt dẻ vào mùa thu.)
“Jane đã bày biện bữa sáng sẵn sàng khi tôi kết thúc cuộc đi dạo,” bà tiếp tục. “Mẹ tôi muốn trứng và thịt hun khói, nhưng Jane nấu một đống bánh kếp hay cháo yến mạch với hoa quả tươi, thế nên Annie nói chung hay khơi nên một cuộc chiến với nó khi tôi vào đến bếp. Nhưng Jane cũng rất mưu mẹo và nó luôn biết cách cư xử với Annie hơn bất cứ ai trong gia đình tôi. Khi bữa sáng kết thúc, tôi nghe nhạc và dọn dẹp nhà bếp.”
“Loại nhạc nào?”
Ông biết chính xác là loại nào. Trong suốt bao nhiêu năm qua, ông đã chuyển radio trong ô tô của họ từ kênh nhạc cổ điển của bà sang kệnh nhạc country and western của ông hàng trăm lần. “Tôi yêu Mozart và Vivaldi, Chopin, Rachmaninoff. Con dâu tôi thích classic rock. Đôi khi chúng tôi cũng khiêu vũ nữa.”
“Bà và… Jane?”
“Nó giờ đang đam mê Rod Stewart.” Lynn cười. “Nếu anh ta được phát sóng trên radio, nó sẽ khiến tôi dừng tất cả những gì tôi đang làm lại và khiêu vũ với nó. Nó cũng thích một vài nhóm nhạc mới mữa. Đôi lúc nó phải khiêu vũ. Tôi không nghĩ nó khiêu vũ nhiều khi trưởng thành.”
“Nhưng cô ta— Tôi nghe nói cô ấy là nhà khoa học,” ông nói một cách cẩn trọng. “Nó là nhà khoa học. Nhưng gần đây nó nói nó chỉ muốn nuôi lớn con mình thôi.” Thời gian tích tắc trôi đi khi ông chấp nhận điều đó. “Nghe như cô ấy là người không giống mọi người.”
“Nó rất tuyệt.” Và sau đó hấp tấp, “Ông có muốn quay lại ăn tối hôm nay để có thể hiểu nó rõ hơn không?”
“Bà đang mời tôi ư?” Khuôn mặt ông biểu lộ cả ngạc nhiên và hài lòng.
“Vâng. Vâng, tôi nghĩ là tôi đang mời.”
“Vậy thì được rồi. Tôi rất muốn đến.”
Họ đi bộ một chút mà không nói gì hết. Con đường nòn khá hẹp, và bà rẽ ra khỏi nó, dẫn ông đến một nhánh sông nhỏ. Họ đã đến đây cả chục lần khi họ còn là những đứa trẻ và ngồi vai kề vai trên một khúc gỗ được xẻ xuống đã mục nát từ lâu. Đôi khi họ đơn giản chỉ ngắm dòng nước chảy qua những tảng đá phủ đầy rêu, nhưng hầu hết là họ làm tình. Cal đã được tạo nên cách đây không xa lắm.
Ông hắng giọng và hạ thấp người xuống một thân cây dẻ ngựa vàng đã bị đổ dọc theo bờ sông trong một cơn bão nào đó không ai nhớ được. “Bà khá là cứng rắn với con trai tôi lúc ở đó.”
“Tôi biết.” Bà ngồi xuống cạnh ông, nhưng không hẳn là đụng vào. “Tôi phải bảo vệ cháu mình.”
“Tôi hiểu.”
Nhưng bà có thể nói ông chẳng hiểu gì hết. Chỉ vài tuần trước đây, sự không chắc chắn đó có lẽ đã khiến ông quát bà, nhưng giờ thì ông dường như trầm ngâm hơn là giận dữ. Ông đã bắt đầu tin tưởng bà rồi ư?
“Bà có nhớ rằng tôi đã bảo bà cuộc hôn nhân của tôi đang tan vỡ?”
Bà cảm thấy mình căng ra. “Tôi nhớ.”
“Là lỗi của tôi. Tôi chỉ muốn bà biết điều đó nếu bà đang nghĩ về chuyện… gặp gỡ tôi.”
“Tất cả là lỗi của ông?”
“Chín mươi chín phần trăm. Tôi đổ lỗi cho bà ấy về những thiếu sót của chính tôi và thậm chí còn không nhận ra điều đó.” Ông chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy. “Bao nhiêu năm qua tôi để bản thân mình tin tin rằng tôi sẽ trở thành một bác sĩ dịch tễ học nổi tiếng thế giới nếu tôi không bị ép phải kết hôn khi còn quá trẻ, nhưng cho đến khi bà ấy bỏ tôi, tôi mới nhận ra tôi đang tự lừa dối bản thân mình.” Ông đan tay vào nhau, đôi bàn tay mạnh mẽ, biết cách hàn gắn đã phục vụ như một cánh cổng vào cho cả sinh và tử trong vùng thôn quê này. “Tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu phải xa vùng núi này. Tôi thích được là bác sĩ vùng nông thôn.”
Bà cảm động bởi những xúc cảm sâu thẳm bà nghe thấy trong giọng ông và mặc dù cuối cùng ông cũng tìm lại được cái phần trong bản thân mình ông đã đánh mất. “Thế còn một phần trăm của bà ấy?”
“Gì cơ?” Ông quay đầu.
“Ông nói ông phải nhận 99 phần trăm trách nhiệm. Thế còn một phần trăm của bà ấy?”
“Thậm chí đó cũng không hẳn là lỗi của bà ấy.” Bà không biết liệu có phải là kỹ xảo ánh sáng hay là sự phản chiếu của dòng nước, nhưng mắt ông dường như ngập đầy chắc ẩn. “Bà ấy không lớn lên trong một hoàn cảnh thuận lợi, và bà ấy chưa bao giờ có nhiều những giáo dục thông thường. Bà ấy nói tôi luôn khinh thường bà ấy vì điều đó, và có thể bà ấy đúng—bà ấy đúng hầu hết về mọi thứ—nhưng giờ thì tôi nghĩ bà ấy có lẽ đã khiến tôi dễ dàng khinh thường bà ấy bởi vì, mặc dù bà ấy đã được giáo dục kỹ lưỡng hơn một người có thể làm được trong hai kiếp người, bà ấy chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình nhiều.”
Miệng bà há hốc ra, nhưng sau đó bà ngậm chặt lại. Sao bà có thể bác bỏ lại một sự thật hiển nhiên như thế?
Trong một khoảnh khắc bà để bản thân mình lặng nhìn lại bà đã tiến được bao xa trong cuộc sống của mình. Bà nhìn thấy tất cả những công việc nặng nhọc và kỷ luật tự giác hết sức cần thiết cho bà để trở thành người phụ nữ bà muốn trở thành. Như thể đứng từ xa, bà xem xét con người bà đã trở thành và nhận thấy và thích điều bà nhìn thấy. Sao bà cần thời gian lâu đến vậy để chấp nhận bản thân mình? Jim đã đúng. Sao bà có thể mong đợi ông tôn trọng bà khi chính bà còn không tôn trọng bản thân mình? Trong tâm trí bà điều đó cần phải nhận nhiều hơn một phần trăm trách nhiệm, và bà nói với Jim điều đó.
Ông nhún vai. “Tôi đoán tôi không quan tâm nhiều lắm đến con số là bao nhiêu.” Ông nắm lấy bàn tay bà vẫn để trên đùi, và trượt ngón tay cái của ông dọc theo cái đường gồ ghề của một trong những móng tay của bà, sau đó tiến lên trên đường gờ chiếc nhẫn cưới của bà. Ông không nhìn bà, và giọng ông chứa một sự mềm mại, gồ ghề đầy cảm xúc. “Vợ tôi còn hơn cả một phần của tôi, bà ấy như hơi thở chảy qua cơ thể tôi. Tôi yêu bà ấy rất nhiều.”
Sự bày tỏ đơn giản, ngập đầy cảm xúc của ông khiến bà run rẩy, và lời lẽ của bà như nghẹn lại trong cuống họng. “Bà ấy thật may mắn.”
Ông ngẩng đầu lên và nhìn bà chăm chăm. Bà nhận ra giọt nước đọng lại nơi khoé mắt ông là nước mắt. Trong suốt ba mươi bảy năm, bà chưa một lần mình thấy chồng mình khóc, thậm chí không cả trong cái ngày họ chôn Cherry và Jamie.
“Jim…” Bà trượt vào trong vòng tay ông và nhận ra cái chỗ quen thuộc Chúa đã tạo ra cho bà bên ngoài xương thịt của Jim. Cảm xúc bà không mong chờ khiến bà như nghẹn lại, khiến đầu óc bà quay cuồng, vì thế những lời tiếp theo bà nói không hẳn là những gì bà định nói. “Ông nên biết tôi không ngủ với đàn ông trong buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Thế ư?” Giọng ông khàn đặc lại.
“Là bởi vì tôi đã bắt đầu quan hệ khi tôi còn quá trẻ.” Bà dứt ra khỏi ông, nhìn xuống lòng mình. “Tôi không muốn, nhưng tôi yêu ông ấy quá nhiều đến nỗi tôi không biết làm thế nào để nói không.”
Bà liếc lên để thấy xem ông đón nhận lời bày tỏ của bà thế nào. Bà không muốn quẳng thêm tội lỗi vào mặt ông, bà chỉ đơn giản cần ông hiểu nó đã như thế nào.
Nụ cười của ông chứa một thoáng buồn bã, và ông chạm vào khoé môi bà với ngón cái của mình. “Nó không khiến bà chống lại tình dục trong cuộc sống chứ?”
“Oh, không. Tôi rất hạnh phúc với một người tình tuyệt với. Có lẽ hơi vụng về khi ông ấy mới bắt đầu, nhưng không mất nhiều thời gian để ông ấy làm đúng mọi thứ.” Bà mỉm cười.
“Tôi rất mừng khi nghe thấy điều đó.” Ngón tay cái của ông lần theo dấu môi dưới của bà. “Ngay lúc này bà nên biết là tôi không có nhiều kinh nghiệm tình dục. Tôi chỉ ở bên có mỗi một phụ nữ thôi.”
“Thế thật tuyệt.”
Ông vén những lọn tóc xoã vào khuôn mặt bà sang một bên với những ngón tay ông. “Đã có ai nói với bà rằng bà đẹp tuyệt chưa? Lộn xộn hơn vợ tôi rất nhiều nhưng vẫn có thể khiến giao thông ngừng lại.”
Bà cười vang. “Tôi không thể ngừng giao thông lại, ngay cả nếu như tôi có một cái đèn đó ngắn ngay giữa trán.”
“Điều đó thể hiện bà biết điều gì.” Ông nắm lấy tay và kéo bà đứng dậy. Khi đầu ông nghiêng xuống, bà nhận ra ông sắp hôn bà.
Cái đụng chạm của môi ông nhẹ nhàng và quen thuộc. Ông giữ cho cơ thể mình cách xa bà nên chỉ môi họ chạm vào nhau, cùng với bàn tay họ, đã đan vào nhau thả xuống bên cạnh. Nụ hôn của họ nhanh chóng mất đi sự dịu dàng và trở nên thôi thúc với đam mê. Đã thật lâu đối với họ, và thật nhiều điều họ cần phải biểu lộ mà không cần lời nói. Nhưng bà yêu sự tán tỉnh của ông và muốn nó nhiều hơn nữa.
Ông rút lại khi hiểu ra và nhìn bà với đôi mắt đờ đẫn. “Tôi—Tôi phải quay lại phòng làm việc. Tôi đã bị muộn cuộc hẹn buổi chiều rồi. Và khi chúng ta làm tình, tôi không muốn vội vã.”
Bà cảm thấy hơi thở nặng học và run rẩy đầy mong đợi. Bà rúc tay vào bàn tay ông khi họ trở lại con đường mòn.
“Khi ông ghé qua ăn tối, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện một chút và ông có thể kể cho tôi về công việc của ông.”
Một nụ cười hoàn toàn hài lòng thắp sáng khuôn mặt ông. “Tôi thích thế.”
Bà nhận ra bà không thể nhớ lần cuối cùng bà hỏi ông bất cứ điều gì ngoài một câu lướt qua, “Ngày của ông thế nào?”
Việc lắng nghe lẫn nhau phải tiến hành cả ở từ hai phía. Nụ cười của ông nhạt đí, và trán ông hằn lại. “Tôi không mong đợi được mang theo cả con trai mình khi tới ăn tối phải không?”
Bà ngập ngừng một chút trước khi lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Mẹ tôi sẽ không cho phép đâu.”
“Không phải bà đã hơi lớn tuổi để nghe lời mẹ rồi sao?”
“Đôi khi mẹ tôi có linh cảm về việc mọi thứ nên diễn biến ra sao. Ngay lúc này, mẹ có linh cảm về việc ai được phép đến chơi, ai thì không.”
“Và con trai tôi không được hoan nghênh?”
Bà nhìn ông đầy bất hạnh. “Tôi e là thế. Tôi hi vọng… sẽ sớm thôi. Nó thật sự phụ thuộc vào con trai ông, không phải Annie.”
Quai hàm ông cứng lại thành một đường bướng bỉnh quen thuộc. “Thật khó mà tin được bà để cho một bà già nửa điên nửa khùng quyết định một việc gì quan trọng đến như thế.”
Bà kéo ông dừng lại và đặt một nụ hôn lên góc cái quai hàm bướng bỉnh ấy. “Có lẽ mẹ không điên khùng như ông nghĩ đâu. Sau cùng, mẹ chính là người bảo tôi nên đi dạo với ông mà.”
“Nếu không thì bà không đi hả?”
“Tôi không biết. Ngay lúc này tôi có khá nhiều thứ phải đánh cược trong cuộc đời mình, và tôi không muốn phạm sai lầm. Đôi lúc những bà mẹ biết điều gì là tốt cho con gái của họ.” Bà nhìn ông một cách ngang hàng. “Và con trai của họ nữa.”
Ông lắc đầu, và vai ông sụp xuống vẻ cam chịu. “Được rồi. Tôi đoán tôi biết khi nào thì mình vung tay quá trán.”
Bà mỉm cười và phải dằn bản thân lại khỏi việc hôn ông lần nữa. “Chúng tôi ăn tối sớm. Lúc sáu giờ.”
“Tôi sẽ ở đó.”