Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Warriors: The New Prophecy #1: Midnight
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6972 / 137
Cập nhật: 2015-11-21 07:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
uốt Mâm Xôi hoảng sợ chạy vòng vòng giữa mấy thân cây, sàng qua sàng lại trong nổ lực điên cuồng để thoát ra ngoài. Bên cạnh, anh có thể nghe thấy tiếng sủa, và từ bụi rậm bất ngờ một con chó lao ra. Liếc nhìn trở lại, anh thấy một cái bóng màu đen méo mó trong bụi cây dương xỉ, thè cái lưỡi dài ra ngoài. Anh có thể cảm nhận được những cái răng sắc bén màu trắng đang cắm vào da mình.
"Bộ tộc Sao cứu con!" Đuôi Phi Điểu thở hổn hển khi cô nhảy đến bên cạnh anh.
Họ đã bị lạc những mèo khác, Vuốt Mâm Xôi có thể nghe thấy tiếng tru lớn của một con chó khổng lồ ở ngay phía trước.
"Tránh ra!" anh gọi. "Cố thoát ra đi."
Con chó tiếp tục sủa, từ phía xa hơn Vuốt Mâm Xôi nghe thấy tiếng hét của Hai Chân. Kẻ săn đuổi đã mất dạng, và anh chạy chậm lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi sinh vật kia đã trở lại chỗ của Hai Chân.
Sau đó anh nghe thấy tiếng con chó thở mạnh từ một thân cây đổ. Trong một nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu cam. Quay cuồng, cậu nhảy vọt ra khỏi đám cây khi tiếng sủa lại cất lên.
Bối rối trong sợ hãi, anh nhớ lại xem Sao Lửa và những mèo khác của bộ tộc Sấm đã dẫn dụ lũ chó ra khỏi khu rừng như thế nào cho đến khi ông ấy cảm thấy mình đã chạy đến hẻm núi và kiệt sức. Nhưng anh và bạn bè có thể dẫn dụ bầy chó đi như thế nào, ở vùng lãnh thổ lạ hoắc này?
"Leo lên cây!" anh gào, hy vọng bạn bè mình có thể nghe thấy tiếng của anh lẫn trong tiếng sủa inh ỏi của bầy chó.
Anh liếc nhìn lên trên trong khi chạy, nhưng mấy thân cây đều trơn láng, không có cành. Anh không thể dừng lại để tìm kiếm; con thú sẽ tóm được anh ngay. Nó đã tóm được mèo nào trong số chúng chưa? Anh có phải đi tìm một mèo đồng hành bị thương như Tim Sáng, hay tệ hơn, là chết không?
Hơi thở khò khè qua cổ họng và từng bước chân rực cháy; anh biết anh không thể chạy như thể này lâu hơn nữa. Ngay lúc đó có tiếng hét phía trên đầu anh. "Lên đây - nhanh!"
Vuốt Mâm Xôi đứng phắt lại bên dưới một thân cây bị bám đầy những dây thường xuân. Một cặp mắt đang nhìn anh từ phía trên. Cùng trong một nhịp tim đập con chó lao ra từ bụi cây thạch nam bên cạnh anh. Với một tiếng ngao sợ hãi, Vuốt Mâm Xôi bắn mình lên phía trên, móng vuốt điên cuồng cào trên lớp dây thường xuân. Chúng trĩu xuống dưới sức nặng của anh; và trong khoảnh khắc tim ngừng đập anh xoay người bất lực; con chó cũng đang cố gắng nhảy lên, anh nghe tiếp răng chó cọ vào nhau và hơi thở nóng ran trên bộ lông.
Khi điều khiển được những móng vuốt, anh cắm chúng chắc chắn vào đám dây thường xuân rồi tự lôi mình lên lần nữa. Chân Sóc xuất hiện ngay phía dưới, nhảy qua mũi chó để trèo lên, vượt cả Vuốt Mâm Xôi vào núp trong một nhánh cây. Vuốt Mâm Xôi lồm cồm bò ngay bên cạnh cô.
Anh nhận ra Lông Bão và Da Hung đang bám trên một cành cây khác ở phía trên đầu, và chân Chim đang quờ quạng tìm đường trèo lên thân cây bên cạnh.
"Đuôi Phi Điểu!" Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển. "Đuôi Phi Điểu đâu?"
Chó đang đứng bằng chân sau giữa mấy cái cây, cách khoảng một con cáo phía dưới anh. Móng vuốt của chó xé toạc lớp dây thường xuân trong khi nó gầm gừ giận dữ, nước dãi tràn ra khỏi quai hàm. Hai Chân lại hét lên, nhưng ở quá xa.
Vuốt Mâm Xôi chú ý thấy Đuôi Phi Điểu đang nấp trong một bụi thạch nam bên cạnh con chó, chăm chú nhìn trong hoảng loạn. Nếu cô cố gắng chạy lên cây để được an toàn, chó có thể sẽ tóm ngay được. Bao lâu, Vuốt Mâm Xôi tự hỏi, trước khi nó ngửi thấy mùi cô mèo?
Bất ngờ anh nghe chân Chim rít lên giận dữ. "Phân cáo thật! Tôi chịu đủ rồi." Lính nhỏ bộ tộc Gió quăng mình ra khỏi thân cây, cách con chó trong gang tấc, đáp xuống ngay sau nó. Con chó quay lại và đuổi theo, bàn chân xới tung đám lá khô. Trong khi chó bị phân tâm, Đuôi Phi Điểu lao ra khỏi bụi thạch nam, băng qua trảng trống và tuyệt vọng nhảy vào một cành cây nhỏ xíu, lắc lư đầy nguy hiểm dưới sức nặng của cô.
"Chân Chim!" Vuốt Mâm Xôi gào to.
Cậu mèo màu đen-xám đã biến mất vào bụi cây. Vuốt Mâm Xôi có thể nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội và tiếng hét của Hai Chân càng lúc càng gần hơn. Khi chân Chim xuất hiện trở lại, bụng của cậu chà sát mặt đất khi cậu chạy hết sức lực đến một cái cây. Con chó thở hổn hển ngay bên cạnh. Vuốt Mâm Xôi nhắm tịt mắt và mở ra lại ngay khi chân Chim thực hiện một cú nhảy và bám móng vuốt vào dây thường xuân.
Cùng lúc Hai Chân nặng nề tiến vào trảng trống và lôi cổ con chó đi. Mặt hắn đỏ gay, la lên giận dữ. Con chó né qua một bên, nhưng Hai Chân vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Tiếng sủa của con chó thành tiếng rên rỉ khi bị kéo đi, móng vuốt cào nát cỏ khi cố gắng quay trở lại truy bắt con mồi.
"Cảm ơn, chân Chim!" Đuôi Phi Điểu thở hổn hển, vẫn còn bám trên nhánh cây gầy. "Cậu đã cứu tôi!"
"Đúng vậy," Vuốt Mâm Xôi meo. "Cậu rất giỏi."
Chân Chim vẫn cố leo lên cao hơn cho đến khi cậu đến được nhánh cây cạnh Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc. "Loài cầm thú chết tiệt," cậu thì thầm, trông như đang xấu hổ. "Mắc bẫy ngay dưới chân mình."
Mắt Đuôi Phi Điểu mở to, tròn như vầng trăng nhìn chằm chằm trên mình cậu. "Nó chắc chắn đã bắt được tôi nếu không có cậu giúp đỡ," cô thì thầm.
Khi Vuốt Mâm Xôi đã đỡ sợ, anh nhớ lại giọng meo đầu tiên gọi anh từ trên cây. Đó không phải mèo của bộ tộc. Nhìn lên lần nữa, anh vẫn thấy cặp mắt lấp lánh giữa tán lá trên đầu mình. Sau đó đám lá xào xạc và một mèo không quen xuất hiện.
Đó là một ông mèo già và béo ú với bộ lông rối bù trông như thể không chải chuốt bao giờ. Ông di chuyển chậm chạp và cẩn thận khi trèo xuống đến cạnh sáu mèo đang thực hiện chuyến đi.
"Ổn rồi," ông meo rè rè. "Mấy mèo thật đoàn kết, và không mắc lỗi nào cả. Bay có biết là chó được thả rông mỗi ngày, lúc mặt trời lên không?"
"Chúng tôi biết thế nào được?" Da Hung phun phì phì. "Chúng tôi chưa bao giờ ở đây cả."
Ông mèo nheo mắt. "Đâu cần phải cộc cằn như thế. Cô sẽ cần vào lúc khác, đúng không? Sau này ấy."
"Không có lúc khác đâu," Lông Bão meo. "Chúng tôi chỉ đi qua đây thôi."
"Cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi," Vuốt Mâm Xôi thêm. "Tôi đã nghĩ là chúng tôi không thể nào thoát ra được."
Ông mèo bỏ qua lời cảm ơn của anh. "Chỉ đi ngang qua đây thôi, hử?" ông meo. "Tôi dám cá là cậu có chuyện để kể cho tôi nghe. Tại sao không ở lại với tôi vài hôm để chia sẻ nó chứ?" Ông đứng dậy và chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng nhảy vào trảng trống.
"Xuống dưới đó sao?" chân Sóc meo lo lắng. "Nếu cho quay trở lại thì sao?"
"Không đâu. Bây giờ nó đã vào nhà rồi. Đi thôi."
Ông mèo già nhảy vào đám dây thường xuân và nhọc nhằn leo xuống dưới mặt đất cách đó khoảng một con cáo. Nhìn lên, ông mở rộng quai hàm ngáp. "Đi thôi?"
Vuốt Mâm Xôi xuống ngay sau ông; anh không để mèo già này, hay mèo kiểng, hay là ai đi nữa, thể hiện tinh thần dũng cảm hơn những chiến binh. Bạn đồng hành cũng nhảy xuống cùng anh, túm tụm lại nhìn ngó xung quanh lo lắng.
"Ông là ai?" Lông Bão hỏi. "Ông là mèo kiểng đúng không?"
Ông mèo già nhìn trống không. "Mèo kiểng?"
"Sống với Hai Chân," chân Sóc meo ngay lập tức.
"Hai Chân?"
"Ồ, chúng ta đi thôi," tai chân Chim giật giật khinh bỉ. "Có vài con ong trong não của ông ấy. Chúng ta sẽ không nghe được điều gì có ý nghĩa từ ông ta đâu."
"Cậu gọi ai là kẻ đần độn hả, mèo trẻ?" giọng ông mèo rù rừ trong cổ, và móng vuốt của ông cắm sâu vào đám lá dưới chân ông.
"Xin lỗi," Vuốt Mâm Xôi vội vàng meo, liếc trở lại nhìn chân Chim; cậu lính nhỏ đã thể hiện lòng dũng cảm tuyệt vời, nhưng điều đó không làm cho cậu ta bớt phiền nhiễu đi. "Hai Chân, là sinh vật đã đến và bắt con chó đi ấy."
"Ồ, cậu đang nói về Kẻ đi giơ chân đó hả. Tại sao cậu không nói vậy luôn đi? Không, tôi không sống với Kẻ đi giơ chân. Đã từng có một lần, theo trí nhớ của tôi. Những ngày đã qua!" Ông ngồi trên rễ cây, nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể ông đang nhìn lại quãng đời trai trẻ đã qua. "Một ngọn lửa ở bên cạnh khi ngủ, và tất cả thức ăn mà ta có thể ăn."
Vuốt Mâm Xôi không chắc về điều đó trong giọng nói của ông mèo. Sao Lửa luôn luôn nói thức ăn của mèo kiểng không ngon như mồi tươi mà mình bắt được. Và ngủ bên cạnh bên cạnh một ngọn lửa... Vuốt Mâm Xôi nhớ lại ngọn lửa đã càn quét qua trại bộ tộc Sấm, và suy nghĩ đó làm bộ lông anh như nổi gai ốc.
"Nói về đồ ăn," chân Chim meo to, "Chúng tôi cần phải đi săn. Mồi tươi ở đâu giữa mấy cái cây này vậy. Ở đây, ông..." Cậu duỗi căng mình và thúc giục ông mèo già, ông ấy như đang chìm vào giấc ngủ. "Mồi ở chỗ nào xung quanh đây vậy?"
Ông mèo mở to đôi mắt màu vàng. "Mấy mèo trẻ," ông thì thầm. "Luôn vội vàng vậy à. "Không có con chuột nào để bắt đâu. Nếu như cậu không biết đường đi."
"Vâng, chúng tôi không biết." Chân Sóc giật giật tai cáu kỉnh.
"Ông không thể nói cho chúng tôi biết sao?" Đuôi Phi Điểu đề nghị ông mèo già. "Chúng tôi là những mèo lạ ở đây, vì vậy chúng tôi không biết chỗ nào tốt cả. Chúng tôi đã đi một quãng đường rất dài, và bây giờ chúng tôi thật sự rất đói."
Giọng cô nhẹ nhàng, và nhìn như cầu xin với đôi mắt xanh long lanh nước, có vẻ cô đã thuyết phục được ông mèo già. "Ta có thể chỉ cho cháu," ông trả lời, cào mạnh tai với một chân trước.
"Như thế sẽ tốt cho ông," Lông Bão thêm, đến đứng bên cạnh em gái.
Ánh mắt ông mèo già lướt qua bọn chúng, rồi dừng lại ở Vuốt Mâm Xôi. "Sau đứa," ông meo. "Thật tốn sức để nuôi. Chúng bay là ai? Tại sao lại không có Kẻ đi giơ chân của mình?"
"Chúng tôi là chiến binh!" Vuốt Mâm Xôi giải thích. Anh giới thiệu mình và các bạn đồng hành. "Tôi đoán ông là kẻ cô độc," anh kết thúc, "nếu ông không sông với Hai Chân - ý tôi là Kẻ đi giơ chân." Cố gắng meo lịch sự như Đuôi Phi Điểu, anh thêm, "Sao ông không cho chúng tôi biết tên của mình?"
"Tên? Ta không nghĩ mình có tên. Kẻ đi giơ chân nuôi tôi, mặc dù tôi không ở cùng họ. Họ gọi tôi bằng nhiều cái tên khác nhau - một mèo không thể nhớ hết chúng được."
"Ông phải có một cái tên đầu tiên chứ," chân Sóc khăng khăng, mở to mắt nhìn Vuốt Mâm Xôi.
"Đúng vậy, cái tên khi ông sống cùng với... với Kẻ đi giơ chân có ngọn lửa ấy?" Đuôi Phi Điểu hỏi.
Ông mèo già gãi gãi tai. "Đúng vậy, bây giờ... đã quá lâu rồi." Ông thở dài trong gió. "Một thời gian dài tuyệt vời. Ta đã bắt được rất nhiều chuột trong hang của Kẻ đi giơ chân, nhiều hơn số chuột mà mấy mèo trẻ tụi bay có thể thấy trong đời."
"Vậy tại sao ông bỏ đi, nếu như mọi thứ đểu tuyệt vời như vậy?"
"Kẻ đi giơ chân của tôi đã chết." Ông mèo lắc mạnh đầu như thể đang cố rũ đám hoa bụi trên đó. "Không có thức ăn... không có ngọn lửa sửa ấm, không được ngủ trong lòng của ông ấy... Sau đó có nhiều Kẻ đi giơ chân đến, và đặt bẫy ta, nhưng ta nhìn ra được hết. Vì vậy ta đã bỏ đi."
"Nhưng tên của ông là gì?" chân Sóc rít lên qua kẽ răng. "Kẻ đi giơ chân gọi ông là gì?"
"Tên... ồ, à, tên của tôi. Purdy, đúng rồi. Ông ấy gọi tôi là Purdy."
"Cuối cùng thì cũng có!" chân Sóc thì thầm.
"Chúng tôi sẽ gọi ông là Purdy, được chứ?" Vuốt Mâm Xôi meo, phẩy đuôi vào mõm chân Sóc.
Ông mèo già thở xuống chân. "Thoải mái. Bây giờ, mấy đứa bay có muốn ăn hay không?"
Ông mèo chui qua mấy thân cây. Vuốt Mâm Xôi trao đổi ánh mắt nghi ngờ với bạn bè. "Mọi mèo có nghĩ chúng ta nên tin ông ấy không?"
"Không!" chân Chim đáp nhát gừng. "Ông ta là một mèo kiểng. Chiến binh không được tin mèo kiểng."
Da Hung thì thầm đồng ý, nhưng Đuôi Phi Điểu meo. "Tất cả chúng ta đều rất đói, và chúng ta không biết thức ăn ở đâu. Sẽ không có gì gây hại đâu, chỉ một lần thôi mà?"
"Tôi đói!" chân Sóc thêm vào, móng vuốt uốn cong sốt ruột.
"Bộ tộc Sao biết chúng ta có thể cần sự giúp đỡ,"Lông Bão meo. "Tôi không thể nói tôi thích điều này, nhưng chúng ta đã giữ cảnh giác quá lâu..."
"Được rồi," Vuốt Mâm Xôi quyết định. "Chúng ta sẽ gặp may mắn."
Anh dẫn đầu, nhanh chóng chui qua bụi cây để bắt kịp ông mèo, đang chạy nhanh ở phía trước như thể không muốn để họ bắt kịp ông. Vuốt Mâm Xôi bất ngờ, Purdy không chỉ cho chúng bất cứ nơi nào có thể săn mồi. Thay vào đó ông đi thẳng sang bên kia, nơi có dải đất hẹp chia cắt vườn cây với hang ổ của Hai Chân. Purdy tự tin tản bộ trên bãi cỏ đến hàng rào gần nhất mà không cần quan sát xem có nguy hiểm xung quanh không.
"Này!" chân Chim dừng lại bên cạnh đống gỗ. "Ông đang đưa chúng tôi đi đâu đây? Tôi không tới hang ổ của Hai Chân đâu!"
Vuốt Mâm Xôi cũng dừng lại, đồng ý với chân Chim. "Purdy, đợi đã!" anh gọi. "Chúng tôi là chiến binh - chúng tôi không vào chỗ của Kẻ đi giơ chân."
Mèo già dừng lại dưới chân hàng rào và quay trở lại nhìn, mặt ông nhăn nhó thoải mái. "Ngươi sợ à?"
Chân Chim bước một bước về phía trước, chân cứng đờ và lông cổ xù lên. "Nói lại xem!" cậu ta rít lên.
Vuốt Mâm Xôi ngạc nhiên, Purdy không động đậy cả một sợi ria, mặc dù Vuốt Mâm Xôi tin chắc chân Chim có thể dễ dàng xé xác ông ta ra.
"Dễ xúc động nhỉ?" ông mèo già meo. "Đừng lo lắng, mèo trẻ ạ. Không có Kẻ đi giơ chân ở đây đâu. Và thức ăn thì đầy trong vườn của họ."
Vuốt Mâm Xôi nhìn những mèo khác. "Mọi mèo nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần," Lông Bão meo. "Chúng ta cần thức ăn."
"Được rồi, hãy leo lên đi," Da Hung rì rầm.
Đuôi Phi Điểu háo hức gật đầu, và chân Sóc tỏ vẻ phấn khích. Chỉ có chân Chim vẫn đứng im, nhìn chằm chằm vào phía trước mà không trả lời câu hỏi của Vuốt Mâm Xôi.
"Đi thôi," Vuốt Mâm Xôi meo.
Sau khi thận trọng liếc nhìn xung quanh, anh băng qua bãi cỏ đến chỗ Purdy, những mèo còn lại theo sau anh, kể cả chân Chim, cho dù Vuốt Mâm Xôi để ý thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
"Chân Chim đã biết về dấu hiệu nước mặn trong giấc mơ của tôi." Đuôi Phi Điểu thì thầm vào tai Vuốt Mâm Xôi. "Tâm trạng cậu ấy có vẻ tốt khi ngủ dậy, vì vậy tôi đã nói, trước khi chó bắt đầu đuổi theo chúng ta. Tôi nghĩ cậu ấy đang khó chịu."
"Tốt thôi, cậu ta sẽ vượt qua mà." Vuốt Mâm Xôi càng lúc càng ít kiên nhẫn; không phải vì vấn đề lòng tự trọng của chân Chim bị tổn thương thì anh cũng đã có quá nhiều thứ cần phải lo rồi.
Đuôi Phi Điểu lắc đầu nghi ngờ, nhưng chỉ một lúc, ngay khi họ bắt kịp Purdy, cô không nói gì nữa cả.
Khi bọn họ cùng ông mèo già chui qua khoảng trống trên hàng rào dẫn vào khu vườn của Hai Chân. Mũi của Vuốt Mâm Xôi nhăn lại trước mùi lạ: có ít nhất hai Hai Chân, mùi cay xè của một quái vật, mặc dù nhẹ nhõm khi mùi đó đã cũ, và mùi hỗn hợp của những cây cỏ lạ. Một vài cây có những nụ hoa to đầy lông tơ, trĩu xuống dưới sức nặng của chính nó; chân Sóc ngửi một cái, và nhảy trở lại trong ngạc nhiên khi đám cánh hoa rơi lả tả xuống lông cô.
Purdy băng qua và ngồi trên bãi cỏ, rồi vẫy đuôi mời các mèo khác lại gần. Đến bên cạnh, Vuốt Mâm Xôi thấy một hồ nước được bao quanh bởi chất liệu cứng của Hai Chân. Vài bông hoa nhợt nhạt và vài chiếc lá màu xanh trôi nổi trên mặt nước, và dưới đáy hồ có ánh sáng màu vàng lấp lánh, sáng đến mức anh phải ngước lên để nhìn xem có phải mặt trời đã xuất hiện không, nhưng bầu trời vẫn đầy mây.
"Cá kìa!" Đuôi Phi Điểu kêu lên. "Là cá vàng!"
"Cái gì? Cá không có màu vàng!" giọng chân Chim khó chịu.
"Không, nhưng chúng thì có." Lông Bão ngồi bên cạnh em gái, nhìn xuống nước. "Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy. Chúng tôi chẳng bao giờ thấy nó ở dòng sông."
"Chúng ta có thể ăn nó không?" Da Hung hỏi.
"Tất nhiên, hãy ăn thử một con đi," Purdy nói với cô.
"Tôi đang cố đây!" chân Sóc thử thò một chân xuống nước.
"Không phải vậy đâu!" Lông Bão meo. "Em chỉ gây náo động và làm chúng lặn hết xuống dưới thôi. Tôi và Đuôi Phi Điểu sẽ làm thử cho em xem."
Hai mèo bộ tộc Sông ngồi sẵn sàng cạnh hồ, nhìn chằm chằm xuống nước. Bất ngờ Đuôi Phi Điểu thò một chân ra. Một con cá vàng bay vào không trung tạo thành một vệt nước theo hình vòng cung trong không khí, rồi rơi xuống bờ hồ. Con cá quằn quại và giãy đành đạch.
"Lấy đi, trước khi nó kịp trườn xuống hồ," Lông Bão đề nghị.
Chân Sóc, mèo gần nhất, vồ ngay vào con cá và cắn một miếng. "Tuyệt vời!" cô thông báo, rồi nuốt ực.
Lông Bão đã bắt được một con cá khác, và ngay lập tức Đuôi Phi Điểu cũng bắt được con thứ ba, nên Da Hung và Vuốt Mâm Xôi cũng có bữa ăn cho mình. Vuốt Mâm Xôi nếm con cá của mình với đôi chút nghi ngờ, không biết anh đang mong chờ điều gì, nhưng thịt của nó ngon, và anh ăn nó nhanh chóng.
Khi Lông Bão bắt được con nữa, anh vẫy nhẹ với chân Chim. "Đến đây... ngon lắm đó."
Chân Chim nhìn con cá vẻ khinh thường. "Chúng ta nên đi con đường của mình, chứ không phải vương mình trong cái đống kì quặc của Hai Chân thế này. Tôi sẽ không bao giờ đi nếu tôi biết cuộc hành trình đến nơi mặt-trời-lặn - hay nơi nào đại loại thế - lấy của tôi quá nhiều thời gian. Tôi đã bỏ lỡ kì huấn luyện trở thành chiến binh với mèo bảo trợ của mình."
"Tôi lại thấy cậu sẽ trở thành một chiến binh tuyệt vời khi được huấn luyện ở đây đấy." Lông Bão chỉ ra.
"Đến ngồi với tôi đi," Đuôi Phi Điểu meo thuyết phục, "và tôi sẽ dạy cậu cách bắt chúng như thế nào."
"Dạy cả tôi nữa!" chân Sóc háo hức yêu cầu.
Chân Chim liếc nhìn kinh bỉ lính nhỏ của bộ tộc Sấm. Cậu đến chỗ Đuôi Phi Điểu và ngồi cạnh cô ở sát bờ hồ.
"Đúng rồi," cô meo. "Vấn đề ở đây là không được để bóng của cậu in trên mặt nước. Khi nhìn thấy cá, hay múc nó nhanh nhất có thể, trước khi nó có thời gian để bơi đi chỗ khác."
Chân Chim cúi xuống mặt nước, chân mở rộng, và một lát sau nhanh như chớp nhúng nó xuống mặt hồ. Cậu đã múc lên một con cá, nhưng nó bắn lên không khí rồi rơi trở lại hồ, nước bắt tung tóe lên mình chân Chim. Chân Sóc cười khúc khích và Vuốt Mâm Xôi chăm chú nhìn cô.
"Lần đầu như vậy là rất tốt đấy," Đuôi Phi Điểu làm dịu cơn tức giận của lính nhỏ. "Làm lại lần nữa đi."
Nhưng chân Chim đã lùi xa khỏi hồ. Cậu cúi đầu và bắt đầu liếm láp những giọt nước bắn trên bộ lông, chỉ dừng lại trong ghê tởm. "Đây là thứ nước gì vậy? Nó mặn chát!"
"Không, nó đâu có mặn," Lông Bão ngạc nhiên meo.
Dù anh có nói gì thì cũng bị nhấn chìm bởi tiếng la hét của Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi quay lại nhìn một Hai Chân đang đứng ở cửa của hang ổ, la hét om sòm. Ông ta nắm chặt thứ gì đó và ném vào bầy mèo; nó rơi vào bụi hoa rậm rạp ngay phía sau Purdy.
"Ồ," ông mèo già meo. "Đến lúc phải đi rồi."
Ông trở lại chỗ hàng rào. Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão theo sau; Da Hung cùng chân Sóc nhảy vọt lên trước, với Đuôi Phi Điểu ở ngay phía sau. Chân Chim đi sau cùng; khi cậu biến mất khỏi khu vườn và chạy băng trên cỏ để đến nơi trú ẩn trong rừng cây, cậu tức giận phun phì phì.
"Tại sao ông đưa chúng tôi đến đó?" cậu tra hỏi, quay lại nhìn Purdy. "Chúng tôi không nên tin ông. Ông muốn Hai Chân bắt chúng tôi đúng không? Mấy con cá bẩn thỉu đó không đáng giá đó."
"Chân Chim, dừng lại đi," Đuôi Phi Điểu van nài, thả con cá mà cô đang mang. "Không có vấn đề gì với cá hay nước cả."
"Tôi đã nói với chị là nó có vị muối!" chân Chim cộc cằn.
Vuốt Mâm Xôi định can thiệp - họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, đầu tiên là chạy trốn khỏi chó và bây giờ là cãi nhau - cho đến khi anh thấy ánh sáng trong mắt Đuôi Phi Điểu.
"Cậu biết tại sao chỉ có cậu nếm thấy vị muối, mà chúng tôi không nếm ra không?" cô meo nhanh, quất nhẹ chóp đuôi vào hông cậu. "Đó là tín hiệu về nước mặn, chân Chim. Cậu là mèo cuối cùng có nó!"
Cậu mèo đen-xám mở to miệng định trả lời, nhưng không nói gì cả. Cậu nhìn chằm chằm vào con cá và sau đó là Đuôi Phi Điểu. "Chị chắc chứ?" cậu meo, đầy ngạc nhiên.
"Tất nhiên, cậu là cục lông khùng," Đuôi Phi Điểu kêu nho nhỏ. Vuốt Mâm Xôi đã nghĩ là không có mèo nào nhưng Đuôi Phi Điểu lại có thể gọi chân Chim là cục lông khùng mà không bị vài móng vuốt. "Tại sao nước trong hồ của Hai Chân lại có vị muối được chứ? Đó là dấu hiệu của bộ tộc Sao cho thấy chúng ta vẫn đang đi đúng hướnng."
Chân Chim chớp mắt và xẹp lông xuống.
"Mấy thứ về dấu hiệu và nước mặn có nghĩa là gì vậy?" Purdy gầm gừ.
"Chúng tôi đang thực hiện một chuyến hành trình quan trọng!" chân Sóc kể trong hào hứng. "Bộ tộc Sao gửi cho chúng tôi một vài thứ quan trọng đến các bộ tộc."
"Hành trình... đến đâu? Bộ tộc là gì?"
Vuốt Mâm Xôi thở dài. Mặc dù anh muốn tiếp tục đi, nhưng anh đoán ông mèo già đang cô đơn; và thật tệ khi bỏ ông lại mà không kể với ông chút gì về lí do tại sao họ lại đến đây. Ông đã cứu họ thoát khỏi con chó, và sau đó còn dẫn họ đến chỗ cá vàng.
"Đến chỗ bụi cây dương xỉ đi," anh meo. "Chúng ta sẽ không bị nhìn thấy ở đó, và khi đó chúng tôi có thể nói cho ông biết tất cả mọi thứ."
Mọi mèo đều đi theo anh, cả chân Chim cũng không phản đối. Lông Bão với Đuôi Phi Điểu chia nhau con cá và Da Hung quan sát trong khi chân Sóc kể câu chuyện của họ. Vuốt Mâm Xôi thêm vào những chỗ không đúng và giải thích khi Purdy không hiểu.
"Bộ tộc Sao?" ông mèo già meo với ánh mắt nghi ngờ khi chân Sóc kể với ông về giấc mơ của Vuốt Mâm Xôi. "Nói chuyện với cậu trong mơ á? Ta chưa bao giờ nghe điều đó trước đây cả."
Lính nhỏ trẻ tuổi há hốc miệng, đôi mắt mở to hoài nghi khi có một mèo nói không biết về bộ tộc Sao.
"Tiếp tục đi," Vuốt Mâm Xôi meo với cô, không muốn tốn thời gian vào việc giải thích.
Chân Sóc mở to mắt nhìn anh, nhưng không cãi. Khi cô kết thúc, kẻ cô độc già im lặng cho đến khi - quá lâu làm Vuốt Mâm Xôi phải tự hỏi có phải ông ta đã ngủ rồi không. Đến khi ông duỗi mình và mở rộng đôi mắt màu vàng, ẩn chứa bên trong là một ngọn lửa. "Ta biết nơi mặt-trời-lặn," ông bất ngờ meo. "Tôi đã nói với một số mèo về chỗ đó. Nó không quá xa chỗ này đâu."
"Ở đâu?" chân Sóc chồm tới trước. "Cách khoảng bao xa?"
"Hai, hay ba ngày di chuyển," Purdy trả lời. Mắt ông lấp lánh. "Nói cho ngươi làm gì. Ta sẽ đi cùng và chỉ cho tụi bay thấy."
Ông dần thất vọng khi bầy mèo trong rừng không nói gì. Sau cùng, chân Chim nói đúng những gì mà Vuốt Mâm Xôi nghĩ. "Không được. Ông không đủ sức để đi xa đến vậy."
"Và tôi không nhớ là có mời ông," Da Hung thì thầm.
"Nhưng nếu ông ấy biết đường nào đúng..." Lông Bão meo. "Có thể chúng ta nên để ông ấy đi."
"Ông ấy cũng biết cách đi qua khu vực của Hai Chân nữa," Đuôi Phi Điểu thêm, giật giật đuôi về mấy càng hàng rào ngu ngốc màu đỏ của hang ổ Hai Chân, đang chắn tầm nhìn của họ tới đường chân trời.
Điều đó đúng, Vuốt Mâm Xôi nghĩ, nhớ về những nguy hiểm mà họ đã gặp khi ở trong khu vực của Hai Chân. Nếu Purdy thật sự biết hướng đi tới nơi mặt trời lặn, ông sẽ giúp họ đi nhanh hơn, mặc dù ông ấy không thể di chuyển nhanh được. Có lẽ ông là do bộ tộc Sao đã gửi xuống theo mong ước trong lời cầu nguyện của anh. Ông ấy trông không giống một vị cứu tinh, nhưng ông chắc chắn có thể khích lệ tất cả mèo trong rừng.
"Được rồi," anh meo, ngạc nhiên nhận ra mấy mèo kia đang nhìn anh như thể chờ đợi anh sẽ là mèo ra quyết định cuối cùng. "Tôi nghĩ ông ấy sẽ đi."
Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1:  Nửa Đêm