Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 20 - Quanh Bếp Lửa
V
ới cái rét của tháng Mười thì những buổi đốt lửa trong lò sưởi lớn cũng trở lại; các cành cây nhỏ và dăm bào mà Demi thu gom giúp cho các gốc cây sồi mà Dan bổ bén lửa thật đượm. Tất cả đều hạnh phúc ngồi quanh bếp lửa khi các buổi tối dài ra: họ chơi đủ thứ trò chơi, họ đọc sách, họ có những dự tính cho mùa đông đang đến gần. Nhưng điều mà tất cả thích nhất là được nghe các câu chuyện ông bà Bhaer dự trữ để thỏa mãn nhóm cử tọa trẻ tuổi. Khi kho dự trữ của cả hai đã cạn, thì người ta kêu gọi trí tưởng tượng của mấy cậu bé, và việc làm đó không phải lúc nào cũng thành công! Có một dạo những chuyện ma rất được ưa chuộng: người ta tắt hết đèn, để cho lửa trong lò sưởi lụi dần, ngồi trong bóng tối, kể những câu chuyện kinh hãi nhất mà ta có thể tưởng tượng. Nhưng các cậu bé đôi khi rất sợ hãi; Tommy thường bị mộng du và những cậu bé nhất trở nên dễ bị kích động. Thế là những câu chuyện ma bị cấm và người ta chuyển sang những trò chơi ít nguy hiểm hơn.
Một buổi tối mấy cậu bé nhất đã nằm trong giường còn mấy cậu lớn thì tụ tập quanh lò sưởi trong phòng học, tự hỏi không biết nên làm gì thì Demi có một sáng kiến.
Cầm lấy cái gắp than, cậu đi tới đi lui trong phòng và nói:
– Tất cả xếp hàng!
Khi các cậu bé, vừa cười và vừa đùn đẩy nhau đã đứng gần như ngay ngắn thành hàng, cậu nói tiếp:
– Tớ cho các cậu hai phút để nghĩ ra một trò chơi, mỗi người nghĩ một trò.
Tất cả bắt đầu suy nghĩ. Thời gian cho phép đã qua, tất cả phải sẵn sàng trả lời.
– Tom bắt đầu đi! - Cậu nói, dùng cái gắp than gõ lên đầu bạn.
– Bịt mắt bắt dê.
– Jack!
– Trò buôn bán.
– Chú Fritz đã cấm không được chơi ăn tiền. Dan, cậu nghĩ gì?
– Một trận chiến giữa người Hi Lạp và người La Mã.
– Stuffy?
– Những quả táo nướng dưới tro, bắp rang, kẹo sô cô la!
– Tốt lắm! Tốt lắm! - Nhiều cậu đồng thanh thốt lên.
Chúng biểu quyết những đề nghị khác nhau đó và ý của Stuffy được nhiều phiếu nhất. Vài cậu đi lấy táo dưới hầm nhà, vài cậu khác thì đi lên gác xép để lấy hạt dẻ, những cậu khác nữa thì lo món ngô.
– Hay chúng ta gọi mấy cô bé đến cùng chơi? - Demi hỏi vì chợt có hứng muốn tỏ ra lịch sự với phái nữ.
– Daisy làm kẹo sô cô la khéo lắm. - Nat nói vì cậu rất thích cô bạn của cậu đến nhập bọn.
– Nan rang bắp thật tuyệt vời. - Tommy nói thêm vào.
– Thế thì hãy đi gọi mấy “cưng” của các cậu đi, bọn tớ không phản đối đâu! - Jack nói và cười khi thấy cả bọn ngạc nhiên.
– Cậu không được gọi em gái tớ là “cưng”; thật là ngốc! - Demi quát lên với giọng khiến cho Jack bật cười.
– Bạn ấy là “cưng” của Nat, không đúng hả, anh bạn?
– Đúng, nếu Demi không thấy có gì trở ngại. Tớ không thể không yêu bạn ấy, bạn ấy thật tốt với tớ! - Nat đáp, bối rối vì giọng điệu của Jack.
– Nan là người yêu của tớ, và bọn tớ sẽ cưới nhau trong một năm nữa, vậy thì các cậu đừng có mà gây trở ngại cho bọn tớ đấy! - Tommy nói mạnh mẽ.
Leo lên cây liễu, Nan và cậu này đã thêu dệt những kế hoạch cho tương lai và đã nuốt không ít thức ăn trong khi nói về đủ thứ thật hay ho, viển vông, khó thực hiện được. Demi không có gì để nói nữa. Tommy nắm tay cậu kéo đến gặp các cô. Nan và Daisy đang khâu với dì Jo.
– Thưa bà, bà có thể cho bọn con mượn mấy cô gái một lúc không? Bọn con sẽ chăm sóc họ cẩn thận. - Tommy nói và làm điệu bộ để cho các cô gái hiểu được là chuyện gì.
Cả hai cô hiểu rất rõ và bắt đầu dọn đồ khâu của mình trước khi được bà Jo cho phép.
– Đừng có nói chuyện với Jack nữa. - Tommy nói khẽ trong khi cậu và Nan đi qua sảnh để lấy một cái dĩa.
– Tại sao?
– Cậu ấy đã chế nhạo tớ, vì vậy tớ không muốn cậu nói chuyện với cậu ấy nữa.
– Nếu như tớ thích. - Nan nói vì em không thích giọng đầy uy quyền từ phía người đeo đuổi em.
– Nếu thế thì cậu không còn là người yêu của tớ nữa.
– Đối với tớ không sao cả.
– Nhưng kìa Nan, tớ tưởng là cậu yêu tớ. - Tommy nói giọng đầy trách móc.
– Nếu cậu cho là việc cười nhạo của Jack là quan trọng thì tớ sẽ không quan tâm đến cậu nữa.
– Thế thì cậu có thể lấy lại chiếc nhẫn. Tớ không muốn đeo nó nữa.
Tommy tháo chiếc nhẫn làm bằng lông ngựa đeo ở tay, vật làm chứng cho tình yêu mà Nan đã tặng cậu để cảm ơn về một chiếc nhẫn khác làm từ râu con tôm hùm.
– Tớ sẽ tặng cho Ned. - Cô bé độc ác đáp.
Thật vậy, Ned cũng yêu bà Đầu óc trên mây.
– Quỷ thần ơi! - Tommy thốt lên.
Chỉ có thể nói như thế trong hoàn cảnh như vậy! Cậu không thể bắt cóc Nan và nhốt trên một cái tháp cao để phạt cô về tội đã đâm vào tim cậu như một quả táo vậy!… Bọn trẻ đốt lửa và nướng mấy quả táo hồng xinh xắn. Một tấm thiếc được nung nóng cho mấy hạt dẻ, còn bắp ngô thì nhảy múa vui vẻ trong một hộp thiếc. Bên ngoài trời mưa to và gió hú quanh nhà.
Trong khi tất cả mọi người đều bận bịu, Franz có một sáng kiến:
– Hay bây giờ chúng ta quyết định người đầu tiên bước vào sẽ phải kể một câu chuyện? Bất kể là ai, sẽ rất nhộn đấy.
Tất cả đồng ý. Chẳng phải chờ đợi lâu: những bước chân nặng nề vọng ngoài sảnh và chú Silas bước vào, tay ôm một mớ củi. Chú được tiếp đón bằng những tiếng la ó nên rất ngạc nhiên. Thế là Franz giải thích cho chú nghe trò đùa của các cậu.
– Ồ, ta không biết kể chuyện đâu. - Chú nói, đặt củi xuống và định rời khỏi phòng.
Nhưng các cậu bé bao quanh, và buộc chú phải ngồi xuống.
– Ta chỉ biết có một câu chuyện, - cuối cùng chú Silas nói, - và đó là chuyện về một chú ngựa.
– Chú hãy kể đi! Kể đi! - Các cậu bé đồng thanh.
– Được rồi. - Chú Silas bắt đầu và luồn hai ngón tay cái vào chỗ khoét nách áo gi lê của mình. - Ta đang phục vụ trong một đại đội kị binh vào thời chiến tranh^[Đây là cuộc nội chiến giữa miền bắc và miền nam Hợp chủng quốc Hoa Kì từ 1861 đến 1865.], và ta đã chứng kiến khá nhiều trận đánh. Con ngựa của ta tên là Major. Đó là một con ngựa tốt, thật vậy, và ta rất yêu nó. Nó không đẹp lắm, nhưng tính khí tốt và rất hăng. Trong trận chiến đầu tiên mà hai ta có mặt, nó đã cho ta một bài học mà ta không bao giờ quên. Bọn ta được lệnh tấn công và thi hành ngay. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ta bị một viên đạn bắn trúng cánh tay và bị ngã ngựa. Ta bị bỏ lại sau cùng với hai ba người khác, đã chết hoặc bị thương. Ta đứng dậy, và tìm Major. Ta không thấy nó đâu cả, thế là ta lần về doanh trại, nhưng bỗng ta nghe thấy tiếng hí. Đó chính là Major. Nó đang chờ ta và có vẻ không hiểu vì sao ta vẫn còn ở lại phía sau. Ta huýt sáo và nó đến gần như thường lệ. Ta cố leo lên lưng nó với cánh tay bị thương rồi đi về phía trại. Nhưng Major là kẻ dũng cảm hơn trong hai chúng ta; nó không muốn về. Nó bắt đầu chồm lên, hí vang như thể mùi thuốc súng khiến nó phát rồ. Nó không chịu nghe lời ta. Và các cháu có biết con vật đó đã làm gì không? Xoay người lại và chạy nước kiệu thẳng đến nơi đang xảy ra trận chiến!
– Một con ngựa tốt! - Dan thốt lên vẻ kích động mạnh, trong khi mấy cậu kia quên cả táo và hạt dẻ vì câu chuyện hấp dẫn.
– Ta muốn chết vì quá xấu hổ! - Chú Silas kể tiếp. - Ta quên cả vết thương của mình và lao vào trận chiến cùng với đồng đội. Rồi một quả đại bác rơi trúng chỗ của bọn ta. Thế là ta không còn nhớ gì và thấy mình nằm cạnh một bức tường, cùng với chú ngựa Major, bị thương còn nặng hơn ta. Ta bị gãy chân và một viên đạn nằm trong vai, nhưng chú ngựa bị nát cả một bên sườn với một mảnh đạn cắm trên bụng.
– Thế chú đã làm gì sau đó, chú Silas đáng thương?
– Ta lết đến bên cạnh nó, xé một mảnh áo sơ mi bịt lên vết thương của nó. Nhưng không giúp được gì.
– Thế nó đã chết ạ?
– Sau đó kia. Sáng sớm hôm sau, nó thè lưỡi như đòi uống nước. Ta không có nước, không có con suối nào gần đấy cả và vết thương ở chân khiến ta không bước đi được.
– Thế rồi sao nữa?
– Ta nhìn quanh trông thấy một người lính phe địch, bị thương ở ngực, và anh ta đã đưa cho ta bình nước của mình.
– Thế chú nhận bình nước của kẻ địch ạ?
– Phải, cậu bé à. Có những lúc trong đời, cả khi ta đã đánh nhau với một người thì người đó không còn là kẻ thù của ta nữa.
– Thế còn Major, lúc bấy giờ thì sao ạ?
– Ta đổ nước lên lưỡi của nó và nó có vẻ thật sự biết ơn. Nhưng cũng không giúp được gì nhiều, vì các vết thương của nó quá nặng. Rồi ta không thể chịu đựng được nữa khi nhìn thấy nó đau đớn. Ta đã làm việc đó vì tốt cho nó, và ta tin chắc nó đã tha thứ cho ta.
– Thế bác đã làm gì? - Emil hỏi.
Chú Silas có vẻ xúc động khiến Daisy đứng lên và đến đặt bàn tay bé nhỏ của em trên đầu gối chú.
– Ta đã bắn một phát vào đầu nó. Và khi nhìn thấy nó bình thản, thì ta cảm thấy hạnh phúc. Ta không xấu hổ khi nói ra điều này, ta đã ôm cổ nó và khóc như một đứa trẻ! Ta không biết là mình lại có thể ngốc đến thế.
Chú Silas lau mắt với cánh tay áo, cảm động vì tiếng nấc cố nén của Daisy, hơn là nghĩ đến con ngựa yêu của mình.
– Cháu thích có được một chú ngựa như thế. - Dan nói khẽ sau một lúc im lặng.
– Còn người lính phe địch, ông ấy cũng chết chứ?
– Không phải ngay lúc đó. Chúng ta đã ở đấy suốt cả ngày, nhưng buổi chiều hôm đó người ta đã đến đưa ta đi, nhưng ta biết mình còn đủ sức để chờ đợi thêm nữa. Người lính bên phe địch ít may mắn hơn, vì thế họ đã mang anh ta đi trước. Anh ta chỉ còn đủ sức đưa tay ra cho ta và nói: “Cảm ơn bạn!” Đó là những lời cuối cùng của anh ấy. Anh ấy đã chết một giờ sau đó tại bệnh xá.
– Chắc là chú hạnh phúc lắm vì đã xử sự tốt với ông ấy! - Demi nói, rất ấn tượng vì câu chuyện.
– Phải, điều này khiến ta thật vui khi nghĩ đến thời gian ta đã trải qua, đầu gối lên cổ Major, nhìn mặt trăng đang lên và chờ đợi người ta đến đưa đi. Ta rất muốn chôn cất con vật đáng thương một cách tử tế, nhưng không được. Thế là ta cắt bờm của nó. Các cháu có muốn xem không?
– Ồ có! Chúng cháu xin chú đấy! - Daisy nói và lau nước mắt để nhìn rõ hơn.
Chú Silas lấy trong túi ra một cái ví cũ và rút ra một mảnh giấy màu nâu trong có gói một mớ bờm màu trắng. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn, không thấy có gì là buồn cười trong tình yêu của chú Silas dành cho con ngựa Major.
– Đây là một câu chuyện tuyệt vời, cháu rất thích, nhưng nó làm cho cháu khóc. Cảm ơn chú Silas thật nhiều. - Daisy nói và giúp chú cất di vật quý báu của mình, trong khi Nan cho bắp rang nở bung vào đầy cái túi của chú.
Chú Silas đi khỏi. Nhóm trẻ bàn tán về câu chuyện trong khi chờ đợi nạn nhân kế tiếp. Đó chính là bà Jo: bà muốn lấy số đo của Nan cho một cái tạp dề mới. Chúng để cho bà bước vào rồi chúng đổ xô về phía bà và kể cho bà nghe về luật lệ mới đang được áp dụng trong phòng này. Điều này khiến bà rất vui thích và bà chấp nhận tuân theo luật ngay không phản đối; bà đã nghe thấy những tiếng nói vui vẻ và muốn nhập với bọn trẻ để quên đi một lúc nỗi buồn phiền. Nhưng bà không có cảm hứng ngay lúc đó, vì quá bất thình lình.
– Ta có thể kể cho các con nghe gì đây? - Bà hỏi.
– Về mấy cậu bé! - Mấy đứa trẻ đồng thanh.
– Được rồi! Ta sẽ kể cho các con nghe chuyện gì đã xảy ra tại một trường học có nhiều cậu bé và một cô giáo duy nhất. Một hôm cô giáo đó làm bánh táo cho tất cả mọi người, nhưng khi dọn bánh ra bà phát hiện ai đó đã ăn hết hoa quả trên mấy chiếc bánh. “Ai có thể làm việc đó nhỉ?” Cô giáo không thể biết được, vì các cậu bé đã quả quyết là không phải chúng. Nhưng trong đêm, bà nghe thấy có ai đó đang rên. Bà liền dậy để xem việc gì xảy ra: một trong số các cậu bị đau bụng dữ dội và cậu này thú thật với bà: “Chính cháu đã ăn tất cả hoa quả và cháu xin lỗi cô trước khi cháu chết.” Điều mà dì muốn nói với các con qua câu chuyện này là, của phi nghĩa không bao giờ đem lại lợi ích cho ta, có phải không?
– Đúng như vậy.
– Và câu chuyện kết thúc như vậy sao?
– Không hoàn toàn như vậy.
Bà Jo không thể kể tiếp vì cửa mở và Rob bước vào.
– Con làm gì ở đây, cậu bé láu lỉnh kia? - Mẹ em hỏi.
– Vì mẹ không đến hôn con, và con nghe thấy tiếng ồn nên đến xem chuyện gì.
– Khi ta bước vào phòng này thì ta phải kể một câu chuyện. Đó là luật! - Nan nói.
– Có lẽ Rob không biết câu chuyện nào đâu.
– Có chứ, em có biết! Em luôn kể cho Teddy nghe! - Rob trả lời tự tin.
– Vậy thì kể đi. - Dan mời em.
Tất cả lắng nghe Rob kể:
– Ngày xưa, một bà có một triệu đứa con và một cậu con trai rất dễ thương. Bà lên cầu thang và nói với cậu bé: “Con không được đi ra sân.” Nhưng cậu bé vẫn đi ra sân thế rồi cậu bị ngã vào cái giếng và chết.
– Hết rồi à? - Franz hỏi.
– Không, còn một đoạn nữa.
– Thế bà đó làm gì khi cậu bé ngã xuống giếng? - Mẹ em hỏi để gợi ý.
– Ồ, bà đã vớt cậu bé lên bọc cậu trong một tờ báo và để cậu trên giá để cho cậu khô lại cùng với các loại hạt.
Một trận cười nổi lên để đón chào cái kết của câu chuyện. Bà Jo vuốt ve mái tóc quăn của em và nói trịnh trọng:
– Con trai, con đã thừa hưởng từ mẹ con tài kể chuyện đấy!
– Giờ thì con được ở lại đây, phải không? Con đã kể một câu chuyện hay! - Rob nói, thích thú vì thành công của em.
– Con có thể ở lại để ăn hết chỗ bắp rang này. - Mẹ em nói, hi vọng em sẽ ăn một miếng hết ngay.
Nhưng Rob là một cậu bé nhiều mưu mẹo: em ăn từng hạt bắp một, rất chậm.
– Có lẽ tốt hơn nếu dì kể thêm một câu chuyện nữa trong khi chờ đợi? - Demi hỏi vì cậu không muốn mất thời gian.
– Ta chỉ còn mỗi câu chuyện nhỏ về một cái hòm gỗ. - Bà Jo nói, khi thấy Rob còn những bảy hạt ngô nữa.
– Có một cậu bé trong câu chuyện phải không ạ?
– Chỉ có thế thôi!
– Câu chuyện có thật ạ?
– Hoàn toàn.
– Tuyệt! Vậy dì kể nhanh lên!
– James Snow và mẹ cậu sống trong một ngôi nhà ở quê. Hai mẹ con rất nghèo, và James không có việc làm, nhưng cậu rất yêu sách.
– Làm sao lại như thế được? Cháu rất ghét sách và cháu thích công việc hơn. - Dan nói.
– Cần có đủ loại người để tạo ra thế giới: những người lao động, những người đi học đều có ích, và có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Nhưng ta nghĩ những người lao động cần phải học một chút và những người đi học cũng cần phải biết lao động khi cần. - Bà Jo đáp rồi nhìn lần lượt từ Dan sang Demi. - Nhưng các con hãy nghe câu chuyện về James. Cậu không muốn là người ích kỉ, nhưng mẹ cậu rất hãnh diện về cậu và để cậu muốn làm gì thì làm. Bà đi làm và như vậy cậu bé có sách cùng thời gian để đọc chúng. Một mùa thu kia, James muốn đi học: cậu đến gặp mục sư để xin một bộ quần áo chỉnh tề và sách vở. Nhưng mục sư đã nghe kể về tính lười biếng của cậu và không muốn làm gì cho cậu cả, vì nghĩ một cậu bé không chăm lo cho mẹ và để bà phải làm việc một mình sẽ không phải là một học sinh tốt. Tuy nhiên vị mục sư cũng quan tâm đến James và đã đề nghị với cậu như sau: “Ta sẽ cho con quần áo và sách vở, nhưng với một điều kiện.” “Điều kiện gì thưa ông?” Cậu bé hỏi. “Con phải trông chừng cho thùng đựng gỗ của mẹ con luôn luôn đầy suốt mùa đông. Nếu con không làm tròn bổn phận thì con sẽ không được đi học nữa.” James đồng ý ngay lập tức. Thế là cậu đi học và một thời gian dài mọi thứ đều tốt đẹp vì đó là mùa thu và có vô khối củi. Sáng và chiều, cậu đi nhặt củi và mang về một giỏ đầy: công việc thật đơn giản. Nhưng đến tháng Mười Một, cái lạnh đến, ngày ngắn đi và củi cháy rất nhanh. Bà Snow mua mấy khúc củi với tiền của bà, nhưng chúng biến hết rất nhanh. Người đàn bà đáng thương bị bệnh thấp khớp. Bà phải ngưng làm việc và James buộc phải rời bỏ sách vở. Ở trường cậu là một học sinh giỏi. Nhưng cậu biết là vị mục sư sẽ không đổi ý. Trong những giờ rảnh rỗi James bắt đầu kiếm tiền vì sợ thùng đựng củi sẽ bị hết. Cậu làm đủ thứ công việc vặt để có thể mua được củi. Cậu làm việc cật lực và thời gian quý báu trôi qua rất nhanh. Sách vở lôi cuốn cậu nên cậu rất khó lòng rời bỏ chúng. Những công việc nặng nhọc dường như không bao giờ chấm dứt. Vị mục sư thấy cậu nghiêm túc thật sự, quyết định giúp cậu bé mà không để cho cậu biết. Đêm trước Giáng sinh, một số lượng củi được đặt trước cửa ngôi nhà của James với một cái cưa mới và một mảnh giấy trên ghi hàng chữ: “Hãy tự giúp mình, rồi Trời sẽ giúp anh.” Cậu bé James đáng thương không chờ đợi gì ở mùa lễ đó, nhưng khi đem củi vào nhà sáng Giáng sinh, cậu tìm thấy một đôi bao tay do mẹ cậu đan. Cậu rất vui vì món quà đó, nhưng cái nhìn của bà khi ôm hôn và gọi cậu là “Con trai tốt của mẹ!” còn làm cậu vui hơn. Khi cậu tìm cách đem lại sự ấm áp cho ngôi nhà, cậu đã sưởi ấm trái tim bà mẹ; khi làm đầy cái thùng đựng củi, cậu cũng đã làm tròn bổn phận của cậu. Cậu bắt đầu hiểu được còn có thứ tốt hơn sách vở, và cậu học được bài học mà Chúa đã đem đến cho cậu, cũng như những gì cậu học được trong sách vở.
– Đây là một câu chuyện hay! - Dan thốt lên.
– Con rất thích cậu bé đó! Con có thể nhặt củi cho dì. - Demi nói vì cậu thấy đó sẽ là một cách mới để kiếm tiền cho mẹ.
– Hãy kể cho bọn con nghe một câu chuyện về các cậu bé hư đi! Đó là những câu chuyện con thích nhất! - Nan nói.
– Bà nên kể cho bọn con nghe một chuyện về một cô gái hư tính tình rất xấu! - Tommy nói vì buổi tối hôm đó thật tồi tệ khi Nan đến ngồi cùng băng ghế với Ned.
Bà Jo không kể thêm câu chuyện nào nữa, vì Rob đã ngủ rất say. Bà bế em vào giường, và không ngại là sẽ thấy em xuất hiện một lần nữa buổi tối hôm đó.
– Còn bây giờ không biết ai sẽ bước vào đây? - Emil nói vừa hé mở cửa.
Chị Mary Ann là người đầu tiên đi ngang qua: người ta gọi chị, nhưng chú Silas đã báo trước với chị nên chị chỉ cười trừ trước những lời khuyến khích của các cậu bé. Rồi có tiếng bước chân ngoài sảnh.
– Đó là bác Fritz! Nếu tất cả chúng ta cười lên thật to thì chắc chắn bác ấy sẽ bước vào. - Emil nói.
Một trận cười lớn và bác Fritz xuất hiện.
– Chuyện gì ở đây vậy?
– Bác bị bắt rồi! Bác bị bắt rồi! Bác không thể bỏ đi được nữa trước khi kể một câu chuyện! - Mấy cậu bé hô to và đóng cửa lại.
– Đúng là một trò đùa hay! Nhưng ta không muốn bỏ đi, ở đây có vẻ mọi người rất vui. Ta sẽ trả nợ ngay lập tức. - Ông Bhaer nói và ngồi xuống thật thoải mái. - Cách đây khá lâu, Demi à, ông ngoại của con trở về sau một buổi thuyết trình để lấy tiền cho một viện mồ côi. Ông đã quyên được rất nhiều tiền và mang theo người. Bỗng ông trông thấy một người đàn ông tạo ấn tượng không tốt lắm. Ông của con nghĩ ông ta định cướp số tiền.
– Thế ông đã quay xe lại ạ? - Dan hỏi.
– Không. Ông thấy thật không xứng đáng nếu nghi ngờ một người vô cớ như vậy. Khi nhìn kĩ người đàn ông, thì ông thấy ông ta rất gầy yếu. Vì vậy ông mời ông ta lên xe.
– Người đàn ông đó là ai vậy? - Dan hỏi.
– Một người bố trong gia đình không có việc làm và đang đói. Ông của con muốn giúp đỡ ông ta và móc ví ra, ông đã đưa tất cả số tiền ông đang có.
– Và người đàn ông đã nhận số tiền đó?
– Không đâu. Ông của con nói với ông ta: số tiền này không phải của tôi, và tôi không được sử dụng nó. Nhưng tôi có thể biếu ông năm đô- la của tôi.” Người đàn ông nhận lấy năm đô-la với lòng biết ơn và khi cả hai đến thị trấn, họ từ giã nhau. Chính lúc đó người đàn ông mới thú thật là ông ta đã có ý định cướp tiền. Nhưng ông con đã tỏ ra quá tốt với ông ta nên ông ta đã từ bỏ ý định đó.
– Thế họ còn gặp lại nhau không ạ? - Daisy hỏi.
– Không. Nhưng ta nghĩ là người đàn ông đó đã tìm được việc làm và không còn muốn đi cướp của người khác nữa.
– Một cách cư xử thật lạ lùng. Phải con thì con đã thọi cho ông ta một quả rồi. - Dan thốt lên.
– Lòng tốt luôn luôn có hiệu quả hơn bạo lực. - Ông Bhaer đáp và đứng lên.
– Một câu chuyện nữa đi, chú Fritz! - Daisy kêu lên.
– Ta muốn giữ mấy câu chuyện của ta cho một lần khác. Nhiều câu chuyện quá cũng không tốt như là ăn quá nhiều kẹo vậy. Ta đã theo đúng luật và ta đi đây.
Ông Bhaer bỏ đi, cả lũ đuổi theo. Ông trốn trong phòng làm việc của mình, mặc cho mấy đứa trẻ la lối thoải mái. Chúng bị kích động bởi một vài câu chuyện nên không thể bình tĩnh lại ngay được. Thế là chúng chơi trò bịt mắt bắt dê. Và khi Tommy bắt được Nan, cậu tỏ ra đã nhớ bài học của câu chuyện cuối cùng liền nói thầm vào tai bạn: “Tớ lấy làm tiếc đã cho bạn là một đứa con gái xấu xa.”
Nan không muốn là người vô tâm. Khi bọn trẻ chơi trò chuyền tay đến lượt Tommy và Nan, cậu bé nhận thấy trong tay mình một gói nhỏ: đó là chiếc nhẫn bằng bờm ngựa gói trong giấy bạc.
Cả hai lấy làm tiếc vì sự giận dỗi; thế là chúng làm lành với nhau. Mối tình trẻ thơ được lập lại và ngôi nhà trong cây liễu lại trở thành một lâu đài nhỏ xinh đẹp cho các giấc mơ của chúng.