Số lần đọc/download: 2369 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 20 - Chuyển bại thành thắng
V
ừa nói, Bạch Y Khách vừa chỉ xuống gốc dương liễu nơi Đường Đại Bằng đang ngồi, tiếp:
- Đây này, Vưu đại cô nương cùng chư vị hãy xem có phải lão đang ngủ ngon giấc không?
Mọi người không khỏi sửng sốt bất ngờ.
Riêng Đường tam cô buộc miệng kêu khẽ:
- Ủa! Lẽ nào...
Bạch Y Khách mỉm cười:
- Lão ngủ thật rồi! Vì vậy, chìa khóa từ túi lão qua tay tại hạ chứ đâu có chi lạ. Vưu đại cô nương đã hiểu ra chưa nào?
Vưu Hương Cầm chưa hết ngạc nhiên, hỏi gặng:
- Ngủ thật ư?
Bạch Y Khách khỏi trả lời Vưu Hương Cầm cũng khỏi nói thêm, nhưng cả tám cặp mắt của mọi người từ phía bên kia đều nhìn sang, thấy rất rõ tình trạng của Đường Đại Bằng.
Lão đang ngồi phệt xuống đất, lưng tựa vào gốc liễu, chiếc nón rộng vành đã rơi khỏi đầu, để lộ gương mặt gầy âm hiểm như mặt cú vọ, đôi mắt trợn trừng nhưng mục quang chẳng còn và toàn thân quả nhiên không chút động đậy.
Ai nấy chăm chú mãi lo nhìn lão, đều lặng trang, tức đều mặc nhiên nhìn nhận lão đã “ngủ” thật, hay là, nói đúng hơn, lão không còn “thức”, không còn tỉnh táo bình thường....
Bệnh Tây Thi, người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng chung:
- Tiểu ưng khuyển! Ngươi điểm huyệt lão phải không? Nhưng không sao! Nào, bạch diện thân ái tiểu bằng hữu, hãy sang đây! Mau sang đây cho ta gần gũi nhau!
Đôi mắt của thị xạ ra hai luồng nhãn tuyến khác thường, long lanh ướt át, đắm đuối, si dại... Bàn tay tả đeo đầy những vòng ngọc, nhẫn kim cương của thị không ngớt ngoắc ngoắc Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách vừa cười vừa nói:
- Tây Thi cô nương! Cô nương làm như thế lâu hơn e hao tổn chân lực nguyên khí, có hại đấy! Công phu bí thuật “Thâu Hồn đại pháp” của Tây Thiên Trúc ấy đối với tại hạ không hiệu quả đâu!
Bệnh Tây Thi chợt vụt tắt nụ cười, sắc diện đại biến, kêu lên đầy kinh dị:
- Ngươi cũng biết?
Bạch Y Khách đáp:
- Đương nhiên! Tây Thi cô nương đừng quên tại hạ là đồ đệ của ai chứ!
Bệnh Tây Thi thoắc đổi thành đanh ác tột độ quát to:
- A Đại! A Nhị! Tóm cổ hắn!
Hai hán tử lùn lập tức chớp động thân hình.
Nam Cung Thu Lãnh với Tư Mã Thường cũng tức khắc khoa chân sấn tới hai bước.
Đường tam cô cùng Vưu thị thư muội sóng vai nhau, ba mẹ con nhất tề xông lên hai bước.
Bạch Y Khách xua tay nói:
- Hãy khoan! Từ từ!... Không cần tranh! Chẳng cần đoạt! Chìa khóa này tại hạ cam đoan mọi người đều có phần hẳn hoi!
Bệnh Tây Thi liền phóng tay kéo hai hán tử lùn dừng lại hỏi:
- Ngươi bảo sao? Mọi người đều có phần trong chiếc chìa khóa ấy?
Bạch Y Khách gật đầu:
- Không sai! Chờ tại hạ nói xong mấy điều nữa cái đã rồi tại hạ sẽ tìm một người thợ giỏi, nhờ đúc một trăm cái chìa khóa đúng y theo mẫu này, bất luận ai muốn, tại hạ sẵn sàng tặng ngay một chiếc.
Bệnh Tây Thi la lên:
- Ngươi điền rồi hả?
Bạch Y Khách lắc đầu:
- Tại hạ không điên. Nếu điên thì không phải tại hạ.
Bệnh Tây Thi lại hỏi:
- Ngươi nói thế mà còn không điên? Ai cũng có chìa khóa cả, rồi ai cũng ùa đến Hoàng Kim thành hết, ngươi làm thế là tỉnh đấy ư?
Bạch Y Khách đáp:
- Tại hạ vốn thật tình muốn mọi người đều đến “Hoàng Kim thành” để xem thử cho biết sự thật là trong đó tuyệt nhiên chẳng có kho tàng châu báu gì hết. Chỉ có như thế, mọi người mới chịu dập tắt đi ngọn lửa tham vọng trong tâm não.
Đường tam cô hỏi:
- Trong “Hoàng Kim thành” không có kho tàng châu báu ư? Ai nói thế?
Bạch Y Khách chỉ vào ngực:
- Tại hạ nói!
Đường tam cô lại hỏi:
- Ngươi đã đến “Hoàng Kim thành” chưa?
Bạch Y Khách lắc đầu:
- Chưa đến bao giờ!
Đường tam cô cật vấn tiếp:
- Chưa từng đến sao ngươi dám biết là trong Hoàng Kim thành không có kho tàng châu báu?
Bạch Y Khách cười:
- Vậy chẳng lẽ tại hạ đi nói rùm cho mọi người biết trong “Hoàng Kim thành” chắc chắn có kho tàng châu báu hay sao?
Đường tam cô biến sắc, gằn giọng:
- Ngươi dám lộng ngôn xảo ngữ tự nãy giờ để trêu cợt chúng ta?
Thị cất hữu thủ lên...
Bạch Y Khách nghiêm nét mặt, nói rõ từng tiếng:
- Ta cho các vị hay sự thật này: cả hai món ta đang có mà các vị đang hăm hở muốn liều mạng tranh đoạt đều là thứ vô dụng. Cái gọi là bức địa đồ Hoàng Kim thành chỉ là một tấm da dê không có một nét vẽ nào có thể coi như núi sông, đường sá chi hết! Còn chiếc chìa khóa này, cũng không chắc là chìa khóa mở cửa Hoàng Kim thành...
Đường tam cô hỏi ngắt ngang:
- Chứ là cái gì?
Bạch Y Khách nói tiếp:
- Tin hay không tuỳ ở các vị. Ta cứ nói sự thật. Trên miếng da dê chỉ có mấy câu của vị thành chúa đời thứ sáu mươi của Hoàng Kim thành, đại ý nói rằng: “Kỳ trân dị bảo sẵn sàng dành cho người hữu đức, chánh đạo; còn hạng ác bạo gian tà nếu tham lam mà đến gần sẽ bị hoạ sát thân. Vậy nên chiếc chìa khóa vàng xin kính tặng, có thể là vật hữu dụng, cũng có thể trở thành vô dụng”...
Cả tám miệng người tại trường chẳng hẹn mà đều bật tiếng “hừ” lạnh lùng hoài nghi.
Bạch Y Khách mặc kệ họ, cứ nghiêm trang nối lời:
- Bằng vào mấy câu ấy có thể nhận định: một là trên thế gian có toà Hoàng Kim thành thật sự và hai là trong đó có thể có kho tàng châu báu. Song le, toà thành ấy toạ lạc nơi nào, làm sao biết? Và, nếu ở đó quả có kho tàng châu báu thì đâu phải dành cho hạng người gian tà, bạo ác? Vậy các vị tranh đoạt hai món ấy có ích gì?
Bệnh Tây Thi bĩu môi:
- Nãy giờ ngươi nói thao thao, xem chừng cũng rành mạch lắm đấy. Nhưng bất quá chỉ là lời nói suông mà thôi, ai nói chẳng được. Ngươi nói thế lấy gì làm bằng chứng là đúng hay không? Là lời thật hay xảo trá?
Thêm lần nữa, lại chẳng hẹn mà những nhân vật tại trường đều gật gù tán thành lý lẽ của Bệnh Tây Thi.
Bạch Y Khách bỗng vung tay ném ra một cái, tức thì một phiến hoàng sắc xẹt thẳng qua phía Bệnh Tây Thi vừa nói:
- Đấy! Không tin thì các vị cứ xem tận mắt đi!
Phiến hoàng sắc tuy đang bay sang hướng Bệnh Tây Thi, nhưng bất thần Tư Mã Thường đã đằng thân vọt lên, khoa trường kiếm một cái, lưỡi kiếm như có chất keo, liền hút dính phiến hoàng sắc. Bắn lộn người một vòng, Tư Mã Thường nghiễm nhiên đã đứng trở về chỗ cũ.
Hắn đằng thân vọt lên, xuất kiếm và thoái hồi chỉ trong chớp mắt đã xong, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi và dạng thức cực kỳ ngoạn mục.
Hai hán tử lùn gầm giận dữ, nhất tề lạng người sấn lại.
Tư Mã Thường đã lấy miếng da dê từ lưỡi kiếm ra, cầm giữ trong tay trái, còn hữu thủ vung kiếm thành một vòng tròn, veo véo đâm vào rún hai hán tử lùn.
Vốn có câu: “tri kỹ tri bỉ, bách chiến bách thắng”.
Lại có câu: “có tật lại giật mình” Cho nên Tư Mã Thường cứ đúng theo điều đã biết về nhược điểm trí mạng của đối phương mà tập kích.
Trong khi đó, hai hán tử lùn cứ sợ chỗ yếu của mình bị đâm trúng thì toi mạng nên không dám liều lĩnh mà mau mau lo tránh né và nhảy lùi lại ngay.
Bệnh Tây Thi vội bảo:
- Cưng! Lùi ra lẹ! Để ta thanh toán hắn!
Tiếp theo lời, thị đã rung động tay áo, cuộn “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng” liền vọt ra bàn tay.
Nhưng Tư Mã Thường đã xem xong miếng da dê, đã thấy rõ không phải là địa đồ đến Hoàng Kim thành bèn lộ vẻ thất vọng, ném phăng qua cho Bệnh Tây Thi vừa hô:
- Khỏi giành giựt! Xem đi!
Miếng da dê xẹt nhanh, trông thành cụm hoàng quang, chớp mắt đã tới trước mặt Bệnh Tây Thi.
Hán tử bên trái xuất thủ chộp lấy trao Bệnh Tây Thi.
Ba mẹ con Đường tam cô đang xông lại, chợt nghe thấy cử động và tiếng hô của Tư Mã Thường liền đình bộ, tạm ngưng ý tranh đoạt, chờ thái độ của Bệnh Tây Thi.
Chẳng lâu, Bệnh Tây Thi cũng làm y như Tư Mã Thường, lại liệng miếng da dê sang cho Đường tam cô và cũng thất vọng bảo:
- Đó, tha hồ xem, khỏi vọng động tranh giành!
Đường tam cô đón nhận miếng da dê, rọi mắt vào một cách soi mói, đã xem kỹ mặt này, lại xem kỹ mặt kia, rồi lại dùng cả hai tay, căng ra, soi lên ánh nắng...
Thấy cách tìm tòi, quan sát cẩn thận của Đường tam cô như thế, tự dưng Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh và Bệnh Tây Thi đều đâm ra hồi hộp, ngấm ngầm bắt đầu nghe hối hận. Cả ba đồng thời chuẩn bị động thủ.
Nào ngờ, Đường tam cô bỗng vung hữu thủ ném trả miếng da dê lại cho Bạch Y Khách.
Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường, Bệnh Tây Thi đều thở phào nhẹ nhõm lùi về nguyên vị đứng yên.
Miếng da dê rời tay Đường tam cô là đà bay sang Bạch Y Khách, đường bay thật chuẩn xác, ngay thẳng, đúng hướng Bạch Y Khách đang đứng.
Miếng da dê đã bay đến gần trước mắt, vừa tầm tay, Bạch Y Khách chỉ cần vươn nhẹ tay ra là đón nhận được ngay, rất dễ dàng. Nhưng y lại lờ đi, để mặc cho nó bay ngang qua, chẳng những không buồn chụp lấy mà còn có vẻ như hơi tránh né.
Mãn lực đạo, tấm da dê rơi phạch xuống đất, vượt quá Bạch Y Khách hơn bốn thước.
Đột nhiên Bạch Y Khách cười lạt nói:
- Bị rắn cắn một lần, tởn tới già! Tại hạ tin rằng trên miếng da dê đáng lẽ vô tội vạ ấy đã bị tẩm thuốc độc rồi, mới tức thì đây nên tại hạ không dám thò tay đón nhận. Ôi! Lòng dạ con người sánh ra còn độc hơn chất độc!...
Đường tam cô bỗng nhiên tái mặt rồi biến sang đỏ bừng chẳng thốt nên lời.
Bạch Y Khách đảo mắt quét qua một lượt mọi người hỏi:
- Các vị đều xem xét kỹ và đã thấy rõ rồi phải không?
Tư Mã Thường am hiểu lạnh lùng lên tiếng:
- Xem thì xem rồi, nhưng bọn ta không phải là trẻ nít lên ba!
Bệnh Tây Thi nhướng mắt gật gù, véo môi nói:
- Nghe được! “Đại Hoàng Phong” lâu lâu nói một câu nghe được lắm! Ta cũng định nói như thế đấy.
Bạch Y Khách ngó Đường tam cô hỏi:
- Người xem kỹ nhất là Đường tam cô. Thấy sao? Tin hay không?
Đường tam cô hững hờ đáp:
- Năm nay ta ngoài bốn mươi tuổi rồi!
Bạch Y Khách cười lạt:
- Cái đó là tuỳ các vị. Các vị muốn tự chuốc lấy hoạ sát thân...
Bệnh Tây Thi bĩu môi:
- Vụ này tất nhiên là một vụ có chết chóc, nhất định phải có người chết. Bọn ta đã từng thấy nhiều người chết rồi, chết đủ cách, đủ kiểu thì còn sợ gì mà không dám thấy thêm người chết?
Bạch Y Khách lại cười lạt:
- Phải rồi! Nhưng bấy lâu nay các vị chỉ thuần thấy người khác chết chớ chưa tự thấy mình chết!
Bệnh Tây Thi nói:
- Khỏi thách thức. Cũng đừng vội. Ngươi muốn nếm mùi tự mình chết chứ gì? Cái đó rồi sẽ tới! Hiện tại vì còn cần nói chuyện với ngươi cho xong cái đã, nhiên hậu sẽ đến phần thanh toàn cho ngươi.
Bạch Y Khách hững hờ:
- Biết đâu mà nói trước. Chỉ e chính các vị với nhau sẽ tương sát nhau ngay bây giờ đây!
Bệnh Tây Thi lạnh lùng:
- Nếu thế cũng chẳng có lạ. Trong võ lâm giang hồ mọi sự vốn là như thế, ai có biện pháp nhanh thì thành công, thì sống! Đúng vậy không?
Bạch Y Khách thở dài:
- Xem chừng chuông sớm trống chiều vẫn khó thức tỉnh cơn mê của con người. Chính cái ý nghĩ ấy của Tây Thi cô nương đã trở thành ý nghĩ của lắm người, thành thử xưa nay không biết bao nhiêu kẻ đã ngã gục hoặc trở nên ngập chìm trong tội ác! Đáng tiếc! Tuỳ các vị vậy!
Dứt lời, y chuyển thân toan bỏ đi.
Nam Cung Thu Lãnh bỗng quát to:
- Đứng lại!
Bạch Y Khách xoay người lại hỏi hắn:
- Nam Cung Thu Lãnh, các hạ còn muốn hỏi điều chi nữa?
Nam Cung Thu Lãnh trầm giọng:
- Để địa đồ với chìa khóa lại!
Bạch Y Khách lại hỏi:
- Nói vậy, cho tới bây giờ, các vị vẫn còn cho rằng tại hạ đang cất giữ hai món ấy hay sao?
Nam Cung Thu Lãnh gằn tiếng:
- Đúng vậy!
Bạch Y Khách trầm mặc một hồi, bỗng thở dài nói:
- Đã đến nước này dù ta có phủ nhận cũng bằng vô ích mà thôi!... Có điều, địa đồ chỉ có một bức, chìa khóa chỉ có một chiếc, mà các hạ với Tư Mã Thường đều muốn, Bệnh Tây Thi với Đường tam cô cũng muốn... Thế thì bảo ta nên giao cho ai bây giờ?
Nam Cung Thu Lãnh đáp lẹ:
- Giao cho ta!
Bạch Y Khách cười lạt:
- Ta có thể giao cho các hạ, nhưng liệu các vị kia có chịu hay không?
Tư Mã Thường sắc lạnh lên tiếng:
- Kẻ nào dám không chịu?
Bệnh Tây Thi chợt đổi giọng cười khác lạ, chẳng “ạp ạp” mà “hí hí” xen lời vào ngay:
- Gã tiểu ưng khuyển này tâm trí cũng giống hệt lão ưng khuyển Đông Môn Trường Thanh, cứ sở trường gài cho thiên hạ ăn thua với nhau!... Này Tư Mã Thường, chính ta là người đầu tiên không chịu đây!
Bạch Y Khách gặng hỏi:
- Nam Cung Thu Lãnh, các hạ có nghe rõ không?
Dứt câu hỏi, y ung dung quay gót, nhắm rặng liễu lướt tới.
Nam Cung Thu Lãnh phi thân vượt lên, đao quang lấp loáng, tập kích thẳng vào sau lưng Bạch Y Khách.
Thân pháp và đao thế của Nam Cung Thu Lãnh đều chớp nhoáng và đích xác.
Nhưng Bệnh Tây Thi lại không chậm trễ tí nào, thị vỗ vào vai hai hán tử lùn, khẽ bảo:
- Che chỗ nhược xông ra đi cưng!
Hai hán tử lùn lập tức phi thân đánh vù một cái đã vượt qua mặt Nam Cung Thu Lãnh, bắt buộc Nam Cung Thu Lãnh phải dừng thế tập kích Bạch Y Khách để lo ứng phó.
Tư Mã Thường huy động trường kiếm, hai đạo hàn quang chóa mắt liền xé gió xẹt tới.
Kiếm pháp của hắn cực kỳ hiểm ác, quái dị; chỉ một chiêu mà đồng thới tấn công vào hai hán tử lùn một lượt. Cố nhiên hắn hướng mũi kiếm thẳng vào rún của hai gã.
Thế là hai hán tử lùn chưa kịp làm gì Nam Cung Thu Lãnh thì đã phải lo đối phó ngay với Tư Mã Thường rồi.
Thanh trường kiếm trên tay Tư Mã Thường không ngớt chớp động, liên miên xẹt tả, thích hữu. Thuỷ chung hắn vẫn tập trung áp lực vào chỗ nhược của hai hán tử lùn, tức luôn luôn chỉ phóng kiếm đâm vào rún hai gã mà thôi, chớ không đánh vào các bộ vị khác, vì hắn không quên toàn thân hai gã đao thương bất nhập, dù có tấn công trúng những chỗ khác trên người hai gã cũng chỉ vô hiệu mà thôi.
Quả nhiên, hai hán tử lùn không dám khinh thường như trước nữa. Nghe theo lời dặn của Bệnh Tây Thi, hai gã liền dùng một tay che giữ rún, còn một tay đối chạm thẳng với trường kiếm. Hai gã vươn trảo chụp nhầu vào lưỡi kiếm sắc bén như nước.
Tư Mã Thường không dại, đúng hơn là không dám, để thanh kiếm chạm tay hai gã. Hắn trầm cổ tay xuống, thu kiếm về. Tuy tránh được thế chụp của đối phương, nhưng hắn liền bị mất thế chủ động, vì chưa kịp phóng ra thêm kiếm chiêu nào khác thì hai hán tử lùn đã áp sát tới rồi.
Tư Mã Thường vội nhún chân phiêu thoái.
Đàn áp được đối phương, hai hán tử lùn phấn chấn hẳn tinh thần. Hành động như gió, hai gã thừa cơ hội, tiếp tục sấn tới, nhưng chia làm hai hướng: một bám theo Tư Mã Thường một lao vù lại Nam Cung Thu Lãnh.
Trong khoảnh khắc qua, sở dĩ Tư Mã Thường cố kiềm chế hai hán tử lùn là để Nam Cung Thu Lãnh rảnh tay mà “thu thập” con mồi Bạch Y Khách.
Phần hai hán tử lùn cũng nhằm mục đích chánh là Bạch Y Khách nên không thể để Nam Cung Thu Lãnh tự do tranh tiên được, Vì vậy, hai gã đã không chấp nhận cho Tư Mã Thường cầm chân lâu hơn. Và chớp mắt, hai gã quả đã đẩy lui được Tư Mã Thường rồi cũng trong chớp mắt một gã đã xịt đến Nam Cung Thu Lãnh ngay.
Với một chốc ngắn ngủi phù du được trống chân vừa rồi, Nam Cung Thu Lãnh đã thi triển đến độ chót tuyệt kỹ bản thân, đánh phủ đầu Bạch Y Khách liên tiếp ba chiêu đao cực kỳ thần tốc, tàn độc.
Hắn đã chọn sẵn biện pháp, giết ngay Bạch Y Khách cướp xác mang đi, vừa đo vừa lục trong tử thi mà lấy địa đồ và chìa khóa rồi vất bỏ xác liền đó.
Thật là một biện pháp tiện lợi hơn hết, rất thích nghi với tình thế tại đương trường.
Nhưng cũng là một biện pháp không kém phần tàn độc.
Nam Cung Thu Lãnh đinh ninh nắm chắc phần thành công vì tự tin ở đao pháp kỳ ảo của mình. Đừng nói đến ba đao, mà chỉ cần một hay hai đao thôi hắn cầm bằng đã hạ sát ngay Bạch Y Khách rồi.
Nhưng, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn: liên tiếp ba chiêu đao xảo diệu nhất trong đao pháp của hắn tuy đã được thi triển với toàn thành công lực vẫn không chạm đến một chéo áo của Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách chỉ tránh né mà không phản kích. Mỗi chiêu đao ghê gớm của Nam Cung Thu Lãnh đã tưởng chừng phạt trúng Bạch Y Khách nhưng... thoáng cái, đao chỉ chém veo véo vào khoảng không, còn Bạch Y Khách không biết đã tránh né bằng cách nào, vẫn an toàn vô sự; và vừa tránh né ba đao của Nam Cung Thu Lãnh y vừa theo dõi không sót mọi động tác của hai hán tử lùn và Tư Mã Thường.
Nam Cung Thu Lãnh bị hụt ba đao liên, vừa tức giận vừa kinh dị.
Hắn gầm lên một tiếng, vung bảo đao lấp loáng, toan xuất thêm chiêu đao thứ tư.
Nhưng đúng lúc ấy, hán tử lùn đã xẹt tới, với cả một khối kình khí uy mãnh kinh hồn làm nghẹt thở mọi người.
Gã vừa dụng ý đẩy tạt Nam Cung Thu Lãnh ra vừa quyết tâm tóm gọn Bạch Y Khách.
Chiêu đao thứ tư của Nam Cung Thu Lãnh định nhắm vào Bạch Y Khách giờ đây liền dùng để đối phó với hán tử lùn.
Thanh bảo đao chớp ngờ, hàn quang buốt xương, xé gió vớt chênh chếch từ dưới lên, đúng vào cổ hán tử lùn.
“Băng”!...
Lưỡi đao sắc lạnh chém cực mạnh vào da thịt người... nhưng thêm lần nữa chiếc cổ mập ú to lớn, xem như dầy thịt mỡ của hán tử lùn vẫn cứ trơ trơ mà thanh đao bị hất bạt lên, suýt chút nữa đã vuột khỏi tay Nam Cung Thu Lãnh.
Hán tử lùn chẳng chú ý gì đến thanh đao, cứ thản nhiên đưa cổ hứng lấy nhát đao ấy, vừa khoa chân sấn tới, xoè bàn tay như rẻ quạt chụp vào nách bên phải Nam Cung Thu Lãnh, thế chụp kỳ dị và mau lẹ phi thường.
Nam Cung Thu Lãnh biến chiêu cũng thần tốc tuyệt luân, đảo ngược lưỡi đao, phát ngang uyển mạch đối phương.
“Phựt”!...
Lưỡi đao sắc bén đến chém phải vàng vàng cũng phải tan, đá cũng phải nát, lại chỉ có thể làm hằn một vệt nhỏ ngang cổ tay hán tử lùn mà thôi.
Gã coi như chẳng có chuyện gì, cứ tiếp tục đánh tay chụp tới, năm ngón to và ngắn ngủn hơi khoằm khoằm lại, sắp bấu trúng vào nách Nam Cung Thu Lãnh.
Nam Cung Thu Lãnh đã từng thấy tận mắt ở đại điện Quan Đế miếu, chính hai gã lùn đã chụp chết tươi “Trung Nguyên song kiếm” nên bây giờ đâm hoảng, vì nếu để gã chụp trúng thì toi mạng ngay....
Nhưng muốn tránh né thì lại quá muộn rồi. Hắn chẳng còn cách nào hơn là co hữu thủ lại, quặp lưỡi đao vào nách biến thành một lớp “áo giáp” bất đắc dĩ, để chịu đựng năm ngón tay của hán tử lùn.
Lại vang lên một tiếng “Băng”!...
Nam Cung Thu Lãnh thoát chết trong đường tơ kẻ tóc. Nhưng hắn bị cường lực của hán tử lùn đẩy té ngửa luôn xuống đất.
Thuận thế, hán tử lùn chưa chịu buông tha, lại vươn hai tay chụp xuống bụng và ngực của Nam Cung Thu Lãnh.
Lần này xem chừng Nam Cung Thu Lãnh chỉ còn cách chờ rách toang ruột gan tim phổi mà thôi.
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thình lình nghe Bạch Y Khách lên tiếng:
- Mắt gã cũng là nhược điểm, thích đao vào đó!
Nam Cung Thu Lãnh phản ứng mau lẹ tuyệt luân, lời nhắc nhở vừa lọt vào tai thì hữa thủ hắn đã chớp động, vừa lăn nghiêng qua một bên, vừa phóng đao lên, xỉa thẳng vào mắt tả của hán tử lùn.
Chợt nghe tiếng hô của Bạch Y Khách mách cho Nam Cung Thu Lãnh, đúng ngay chỗ yếu của mình, hán tử lùn giật nẩy người, thế chụp hơi chậm lại một chớp mắt thì mũi đao của địch đã điểm véo đến sát mặt rồi. Gã vội đưa bàn tay bụm mắt tả và nhảy vọt lên, hắn lùi lại lập tức.
Nam Cung Thu Lãnh thoát hiểm, hấp tấp chổi dậy, trán tươm mồi hôi. Hắn hổ thẹn đến nổi hung, liền khoa chân bước đến phía hán tử lùn, tay siết chặt thanh đao, đôi mắt xạ nhãn tuyến âm hiểm sắc lạnh. Phen này hắn quyết không tha hán tử lùn, vì hắn đã biết rõ đến hai bộ vị yếu nhược trên người gã...
Cùng lúc Nam Cung Thu Lãnh quần thảo với hán tử lùn đằng này, thì phía kia Tư Mã Thường cũng bị hán tử lùn nọ bức lùi liên tiếp năm bước. Hắn đang uất ức cơ hồ muốn hộc máu ra vì thanh kiếm trong tay gã tự nhiên trở thành vô dụng. Bỗng nhưng hắn cũng nghe lời của Bạch Y Khách vừa mách cho Nam Cung Thu Lãnh, liền tỉnh ngộ, hú lên một chuỗi dài, xô thẳng cả người lẫn kiếm vào hán tử lùn. Mũi trường kiếm của hắn chớp nhoáng đâm liên tiếp ba chiêu vào rún rồi mắt tả, mắt hữu của hán tử lùn, khiến gã phải dùng cả hai bàn tay che giữ mấy chỗ yếu ấy mà lùi lại.
Thế là chẳng ai làm gì được ai, mặc dù đã trao đổi một loạt những đòn trí mạng trong những khoảnh khoắc vừa qua.
Và bây giờ, giữa hai hán tử lùn với Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường vẫn không ai hạ nổi ai, nhưng vẫn không ngớt ghìm nhau từng li từng tí, trong tình thế bám chặt nhau, tử đấu.
Đột nhiên nghe Bệnh Tây Thi gọi to:
- Thôi cưng! Không cần đánh nhau nữa! Con mồi đã đi mất rồi!
Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường chớp nhoáng tấn công hai chiêu rồi phi thân nhảy lùi ra, lẹ làng quay lại nhìn, quả nhiên chẳng còn thấy Bạch Y Khách đâu nữa! Lại quét nhãn tuyến sang bên kia: cả ba mẹ con Đường tam cô cũng mất dạng!
Chỉ thấy mỗi một Đường Đại Bằng vẫn ngồi nguyên dưới gốc liễu mà “ngủ” như thường.
Nam Cung Thu Lãnh cất giọng hậm hực hỏi:
- Xú bà nương! Ngươi có trông thấy gã tiểu ưng khuyển đi ngã nào không?
Bệnh Tây Thi cười “ạp ạp” không thèm trả lời mà lo ngoắc hai hán tử lùn và lên tiếng thân mật, đầy chiếu cố:
- A Đại! A Nhị! Trở lại đây “cưng”! Đáng tiếc cho hai “cưng” lại phải một phen mất công mà chẳng được toại ý. Nào, trở lại đây cho “cưng” mấy cái coi!...
Nam Cung Thu Lãnh “hừ” giọng mũi, lại hỏi lớn:
- Xú bà nương Bệnh Tây Thi! Ngươi thấy gã ấy chạy hướng nào không?
Bệnh Tây Thi nạt ngang:
- Ngươi là cái thá gì mà cứ lải nhải! Bộ tính phá đám hả? Ta đang trò chuyện với “cưng cưng” của ta, cứ chõ miệng vào hoài, lãng nhách!
Tư Mã Thường lạnh lùng:
- Bệnh Tây Thi! Ngươi chiếu cố cho hai “cục cưng” như thế đủ rồi, muốn gì nữa? Hãy chờ lúc vắng người! Thế nào! Ngươi thấy gã tiểu ưng khuyển chạy hướng nào?
Bệnh Tây Thi xẳng giọng:
- Tự nhiên là thấy chứ sao không. Ta có ngốc như bọn ngươi đâu mà quên để mắt trông chừng gã, thì gã đi lúc nào, đi ngã nào ta phải thấy, thấy rất rõ!
Nam Cung Thu Lãnh nôn nóng hỏi thêm:
- Gã đi ngã nào?
Bệnh Tây Thi bĩu môi:
- Ta dại gì nói cho bọn ngươi biết.
Nam Cung Thu Lãnh tức lắm, nhưng đành hỏi lãng:
- Thế còn mẹ con Đường tam cô đâu?
Bệnh Tây Thi nói:
- Cái đó thì ta có thể rộng lượng cho các ngươi biết được. Bọn họ đã kéo nhau đuổi theo gã tiểu ưng khuyển rồi.
Tư Mã Thường ngó khắp trường một lượt nữa, đoạn quay sang Nam Cung Thu Lãnh giục:
- Chúng ta đi thôi!
Vù một cái, hai thân ảnh song song đằng không, xé gió lướt đi...
Bệnh Tây Thi vểu môi “xì” một tiếng, chẳng buồn ngó theo mà vẫn nhìn về phía hai hán tử lùn.
Đột nhiên hai gã bực tức dậm chân một cái, mặt đất lập tức in rõ hai vết bàn chân sâu gần nửa thước.
Bệnh Tây Thi trố mắt, băn khoăn hỏi:
- Cưng! Có chuyện gì vậy?
Hán tử lùn bên trái xoay người lại đáp:
- Ức qua! Ta với A Nhị đã luyện thành công phu đao thương bất nhập, bấy lâu nay ngang dọc tung hoành, thế mà bây giờ lại bị người ta biết rõ chỗ yếu nhược! Hừ, tại sao hai thầy trò lão ưng khuyển biết được như thế? Nếu không có gã tiểu ưng khuyển nói bậy mấy lần thì ta với A Nhị đã sớm thu thập hai tên Nam Cung Thu Lãnh với Tư Mã Thường rồi!
Bệnh Tây Thi nhoẽn miệng cười, chờ hai gã lùn đến sà vào hai bên rồi hun vào má mỗi gã một cái, nói:
- Cưng! Thu thập bọn ấy có ích gì, mặc kệ chúng. Điều quan trọng mà chúng ta cần là hai món kia. Cho nên, kẻ đáng lo đối phó là hai thầy trò lão ưng khuyển. Chỉ cần có hai món kia, chúng ta sẽ trở nên đệ nhất phú hào trong đời. Nếu thu thập được sư đồ lão ưng khuyển, chúng ta lại nghiễm nhiên trở thành tổng đầu đàn của toàn thể võ lâm giang hồ.
Như thế mới đáng. Cưng hiểu thế không?
Hán tử lùn bên tả đáp:
- Hiểu thì hiểu rồi, nhưng muốn có hai món kia phải thu thập bọn sư đồ lão ưng khuyển, mà hai sư đồ lão ưng khuyển thì bản lãnh không tầm thường, cả tâm cơ lẫn công lực đều như quỷ, chúng lại biết rõ nhược điểm của chúng ta, chúng ta dễ gì thu thập được bọn chúng?
Bệnh Tây Thi cười:
- Cưng! Cưng nói đúng, nhưng còn quên điểm lợi to. Hai thầy trò lão ưng khuyển quả nhiên khó đối phó rồi đấy, tức chẳng riêng chúng ta, mà cả mọi kẻ khác cũng khó hạ nổi chúng, nhờ thế lại hóa ra hay!
Ngưng nói một chút để vỗ vỗ tay vào lưng hai hán tử lùn đoạn thị lại tiếp:
- Giang hồ rộng lớn, đông đảo, đủ hạng người, với vô số những hình thức bản lãnh khác nhau, họ mà đồng thời đối phó với hai thầy trò lão ưng khuyển thì chúng có giỏi gì cũng khó đề phòng toàn diện, mọi lúc được. Cứ xem như gã tiểu ưng khuyển đã trúng bẫy độc, bị Đường Đại Bằng tóm được, đấy là một bằng chứng. Vậy có ngày hai thầy trò lão ưng khuyển cũng phải sa cơ thất thế bị người khác khắc chế...
Hán tử lùn bên hữu xen vào, hỏi:
- Nhưng người khác khắc chế thì thầy trò lão ưng khuyển lọt vào tay họ, họ đoạt được chìa khóa với địa đồ chớ đâu phải chúng ta thành tựu?
Bệnh Tây Thi xoa đầu gã cười, giải thích:
- Con bọ ngựa bắt con ve, còn có con chim sẻ rình ở sau, vồ cả bọ ngựa lẫn ve... Đấy, chúng ta cứ theo biện pháp như chim sẻ mà hành động, đợi dịp, canh chừng cho thật sát, tất có lúc sẽ chợp đúng cơ hội phỗng tay trên kẻ khác. Hiểu chưa?
Bất thần cả hán tử lùn bên tả, cũng như gã bên hữu đồng thời ôm ghì lấy Bệnh Tây Thi, hun vào hai bên má thị mấy cái, đồng cười khúc khích, khen:
- Hảo cơ trí! Mưu kế ấy tuyệt diệu!
Hán tử lùn bên tả lại nói tiếp:
- Ái hậu! Ái hậu đúng là thần thông quảng đại, hễ việc gì mà ái hậu đã ước tính là cầm bằng chính xác. Chúng ta cứ như thế mà hành động nhé!
Hán tử lùn bên hữu cao hứng:
- Phải rồi! Chúng ta sẽ làm con chim sẻ rình con bọ ngựa và con ve! Tuyệt hảo!
Cả ba đồng cười và ôm nhau hôn hít.
Hai hán tử lùn bỗng câu tay, xốc Bệnh Tây Thi ngồi lên “chiếc kiệu” đặc biệt và một gã hỏi:
- Ái hậu! Bây giờ chúng ta đi đâu?
Bệnh Tây Thi đưa tay chỉ về phía rặng liễu.
Hai hán tử lùn đồng hít một hơi chân khí và nhất tề chuyển động vùn vụt vọt tới...