Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Chương 18
N
hìn ngoài sân đầy người, Tư Nam lặng lẽ ra dấu với A Kim, ý bảo anh trở vào trong phòng đi.
"Tư Nam, Phong Lân có tỉnh lại không!" Vừa mới quay đi được ba bước, Tu liền đi tới.
"Dạ không!" Nhìn về phía A Kim, không có cách rồi, xem ra không thể trốn rồi.
"Gấu gấu gấu!" Một con chó cái lông vàng so ra nhỏ hơn A Kim rất nhiều đột nhiên xuất hiện bên cạnh A Kim.
"Gấu ~" (hả?) trợi ạ, như thế nào thật sự có chó cái ở đây? Uông Phong Lân vội trốn ra sau lưng Tư Nam.
"Ha ha!" Nhìn thấy con chó kia không ngừng nhào về phía A Kim, Tư Nam không khỏi bật cười.
"Úi?" Tu nhìn chằm chằm vào con chó bên cạnh A Kim, "Bạn gái mới của A Kim à?"
"Gấu gấu!" (Đừng có mà quăng P!)
"Như thế nào vậy? Bạn gái rất đẹp mà!" Tu ngồi xổm xuống, đối mặt với con chó cái trước mặt, "Mày thích A Kim à?"
"Gấu gấu gấu!" COCO trả lời Tu
"Trợ lí Tu tới rồi à!" Thiên Thiên thướt tha đi về phía này, "Anh Đường, COCO nhà em cũng không tệ lắm phải không?'
"Gấu gấu!" (Đem con chó nhà cô ra xa một chút đi!)
"Cũng không tệ lắm, có đúng không? A Kim." TƯ Nam ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mớ lông vàng của A Kim
"Gấu gấu" (Buông tha cho anh đi!)
"Được rồi!) Tư Nam sơ sờ anh, nhỏ giọng nói, "Em biết rồi, sẽ không để cho anh bị quấy rối tình dục đâu mà!"
"Gấu gấu?" (Quấy rối tình dục?) em nói cái gì đó! Bất quá, hình như đúng là như vậy nha! Chao ôi! Nhìn bộ dáng cái con COCO ngó mình kia, rất đáng sợ đó, so với ánh mắt của Tỉnh Thượng Đan còn đáng sợ hơn rất nhiều, cho dù là chó cũng rất kinh dị nha!
"Tư Nam!" A Kha đứng ở sau lưng Tư Nam, "Rảnh không? Tôi có việc muốn nói với bạn."
"Được thôi!" Tư Nam gật đầu với Tu và Thiên Thiên, "Hai người cứ nói chuyện nha!"
Tư Nam ngoắc tay với A Kim, cùng A Kha đi lên lầu.
"Chuyện gì vậy?"
"Uông tổng trong phòng của bạn?" A Kha hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi đang nghi có người muốn hại anh ta!" A Kha nhìn ra xung quanh một chút, sau đó mới nói.
"Tu biết không?" Tư Nam liếc mắt nhìn ki ki đứng bên cạnh.
"Biết rồi!" A Kha cau mày, "Nhưng mà, Tu vẫn chưa có đầu mối, không biết người đối phương phái tới là ai! Tu chính là sợ nếu nói với bạn điều đó, sẽ làm cho những kẻ khác chú ý, cho nên mới để cho tôi nói với bạn, cẩn thận một chút." A Kha theo Tư Nam đi vào phòng.
Tư Nam chỉ chỉ Uông Phong Lân đang nằm trên giường: "Anh ấy ngủ ở đây, Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ thay phiên nhau canh ngoài hành lang bảo vệ cho anh ấy."
"Tư Nam, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi phải không?" A Kha ngồi xuống cái ghế Tư Nam vẫn thường ngồi.
"Đúng vậy, có gì à?"
"Bạn với Uông Phong Lân là gì của nhau vậy? A Kha đặt câu hỏi.
"Bạn là đại thám tử mà, cái gì có thể giấu diếm được ánh mắt của bạn chứ?" Tư Nam ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn về phía A Kim.
"Tư Nam, tôi nghĩ, để bảo vệ anh ta, bạn lúc nào cũng phải cẩn thận từng giây từng phút nha."
"Tôi biết rồi!" Tư Nam gật đầu, "Anh ấy không có việc gì đâu!"
"Bất quá, tôi rất tò mò, rốt cuộc quan hệ giữa bạn với Uông tổng là như thế nào?' A Kha tiếp tục hỏi.
"Chính là..." Tư Nam dừng lại một chút, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu: "Giống như quan hệ của bạn với Tu vậy đó!"
"Hả?" A Kha rõ ràng là phi thường kinh ngạc, "Bạn, bạn như thế nào biết tôi với Tu..."
"Uh, hẳn là..." Tư Nam cười, "Còn chưa có thân mật như hai người!"
"Bạn làm sao mà biết được?" A Kha trừng mắt nhìn Tư Nam, giống như là trước mắt không phải người bạn mà hắn đã quen mười năm, mà là người ngoài hành tinh, quan hệ giữa hắn với Tu, hắn tưởng rằng chỉ có đương sự hai người biết được, như thế nào có thể...
"Ha ha, tôi còn biết, ai đó bị bá vương ngạnh thượng cung nhưng không thể phản kháng nữa kìa!"
"Tu nói với bạn?" A Kha nhảy dựng lên, "Tên chết tiện, hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không tiết lộ ra ngoài!"
"Không phải đâu! Tu cái gì cũng chưa hề nói." Tư Nam cười đến vui vẻ, "Bất quá, chuyện gì trong công ti cũng không thể qua mắt được Uông tổng của chúng tôi, cho nên anh ấy tiện thể nói cho tôi biết đó!"
"Hả?" A Kha chỉ vào người đang hôn mê trên giường, "Anh ta cũng biết?"
"Đúng vậy! Là anh ấy nói cho tôi biết mà." Vẻ mặt Tư Nam đầy vô tội.
"Trời ạ! Tôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!" A Kha ảo não che mặt lại.
"Này, bạn khi nào thì trở thành người để ý tới người khác vậy hả?" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, "Yêu thì cũng đã yêu rồi mà! Có gì khác người đâu? Bên nhau thì cứ bên nhau đi, sợ cái gì chứ?"
"Gấu gấu!" (Nói rất đúng!)
"Bạn thấy thật vậy sao!" A Kha bĩu môi, "Tôi nếu nói cho lão cha tôi biết tôi yêu đàn ông, ông ấy không chém chết tôi mới là lạ!"
"Không tới mức vậy chứ?" Ánh mắt Tư Nam không khỏi bay về phía A Kim, nhìn vào trong mắt anh, không biết bản thân mình nếu nói rõ với người nhà sẽ nhận phải hậu quả như thế nào nữa.
"Còn nữa!" A Kha lắc lắc đầu, "Tôi từng thử nói bóng nói gió với lão cha của tôi, theo ngữ khí của ông ấy thì nếu như tôi dám yêu đàn ông, ông ấy không chặt tôi ra làm tám khúc thì cũng sẽ đá tôi ra khỏi cửa."
"Ôi..." Không biết phải nói gì để có thể an ủi tên bạn thân này nữa.
"Gấu gấu!" (Đừng lo lắng mà!) Nhìn ra được lo lắng của Tư Nam, A Kim quấn lấy chân em mà không ngừng cọ xát.
"Ha ha, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!" Tư Nam vuốt ve a Kim, "A Kha, có lẽ đôi khi sự thật so với những gì mình tưởng tượng thì lại đơn giản hơn rất nhiều."
"Hi vọng được như vậy!" A Kha nhún nhún vai, "Tôi xuống trước! Nếu không thì bình dấm chua chết tiệt kia cũng sẽ lên lôi tôi xuống cho coi!"
"Được!" Tư Nam cười nhìn A Kha đi ra ngoài đóng cửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tư Nam nhìn A Kim trước mắt, nhìn sâu vào trong hai con mắt tròn xoe đó có thể thấy được tâm tình của Uông Phong Lân, mà anh cũng đang nhìn lại mình, một lát sau, Tư Nam chỉ chỉ người trên giường sâu kín hỏi: "Muốn muốn đổi trở lại không?"
"Gâu!" (Muốn!) vừa nói đại câu xoay người chui vào trong tủ đồ.
Tư Nam ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Uông Phong Lân đang chìm trong giấc ngủ say, trong lòng nói tự nói với mình: Em sẽ không để cho anh gặp bất kì nguy hiểm nào.
"Tiểu Nam!" Uông Phong Lân mở mắt, đối diện anh là đôi mắt trong veo như ngọc của người anh yêu.
"Em biết," Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, "Anh sẽ không có việc gì đâu."
"Em có để ý tới thư kí An Chi Huyến không?" Uông Phong Lân đột nhiên hỏi.
"An chi Huyến?" Tư Nam nghĩ một chút, "Em thấy anh ta chung bộ phận với Moon phải không."
"Hừ, em chỉ nhớ Moon thôi! Mấy viên chocolate mà đã mua em được rồi hả?" Uông Phong Lân làm bộ giận dữ nhíu mày.
"Em đâu có?" Tư Nam ủy khuất bĩu môi, "Chỉ là cái người tên An Chi Huyến kia, không có liên hệ gì, không quen biết gì cả!"
"Ha ha, đùa em đó!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhéo cằm Tư Nam, "Anh muốn nói với em, An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ là bạn họ từ trung học tới đại học."
"Chán anh quá đi!" Tư Nam vuốt ve tay anh, "ý anh là An Chi Huyến có thể là người do Tằng Khải Trữ xếp đặt bên cạnh anh chứ gì?"
"Uh." Uông Phong Lân đưa tay vuốt ve mặt Tư Nam, "Em có biết không, không phải chỉ có một người muốn lật đổ anh?"
"Em biết." Tư Nam cầm lấy bàn tay đang rờ trên má mình, "Tằng Khải Trữ là con riêng của cha anh, cho nên khả năng cũng như phạm vi hoạt động của hắn cũng chỉ có hạn. Cùng lắm hắn chỉ có thể xếp đặt vài người bên cạnh anh, chú ý đường đi bước bước của anh, để có thể lợi dụng thời cơ hãm hại anh."
Không nghĩ tới em có thể hiểu rõ như vậy, Uông Phong Lân nghiêm túc nhìn bảo bối trước sau đều vô hại an toàn trong mắt anh.
"Mà hắn từng cùng Tằng Khải Trữ yêu nhau, chính là sợ không biết hắn có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không nữa." Tư Nam dừng một chút, cũng là sẽ nhằm vào người của anh, sẽ không nhằm vào công ti. Dù sao nếu như không có anh, tất cả đều sẽ là của hắn.
"Đúng vậy, nói tiếp nào." Thật sự là phải thay đổi cách nhìn đối với bảo bối rồi.
"Mà bây giờ trong công ti có một số vấn đề, giống như là đều nhắm vào việc muốn lật đổ công ti." Tư Nam thở dài một tiếng, "Tu sở dĩ giao cho em nhiều việc như vậy, chính là vì anh ấy đang phải căng người ra đối phó với đối thủ đang định thôn tính công ti."
"Bảo bối, anh đúng là đã xem thường em rồi!"
"Hừ! Chỉ có anh là thoải mái thôi! Em tối nào cũng phải sấp ngửa thay anh xem xét công việc, anh thì chỉ nằm ểnh trên giường có biết hay không hả! Tư Nam đối với anh nhăn nhăn mũi.
"Cái đó cũng không thể trách được anh mà!" Uông Phong Lân nhướng mi, hai mắt ngắm nhìn thân thể Tư Nam, "Em chắc cũng không biết bóng lưng em khi ngồi trên ghế có bao nhiêu mê người, nếu như không phải bị bó buộc trong thân thể A Kim, anh nhất định tối nào cũng phải vồ lấy em, hung hăng yêu em!"
"Chán ghét!" Tư Nam tát nhẹ anh một cái, "Sắc lang! Em còn chưa nói hết mà!"
"Đúng vậy, em nói tiếp đi!" Hoàn toàn chẳng ngại bị em kêu là "Sắc lang" cứ cười cười chờ em nói tiếp.
"Chắc là có một thế lực khác, đã sắp đặt người trong công ti rồi, hơn nữa còn có ý đồ lật đổ công ti." Tư Nam nhìn thẳng vào người đang suy nghĩ trước mặt, "Hơn nữa, em nghĩ anh biết thế lực này là từ đâu ra."
"Bảo bối, em thật sự là quá giỏi!" Ai kia mắt sáng lòe lòe ra sức ca ngợi.
"Vừa phải thôi!" Trừng mắt hờn dỗi liếc anh một cái, "Vậy anh có thể nói cho em biết, đối phương bên kia là ai được rồi chứ?"
"Một tháng trước khi em vào công ti, anh có thu mua tập đoàn Tông Thụ."
"Em biết, tập đoàn Tông Thụ có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa bởi vì chúng ta sau khi mua xong sắp xếp cũng chưa ổn, nghe nói còn có nhân viên bị thất nghiệp mà phải nhảy lầu."
"Đúng vậy." Uông Phong Lân ngồi dậy, "Trên thực tế, trước khi chúng ta thu mua thì tập đoàn Tông Thụ đã có rất nhiều vấn đề. Khi chúng ta mua thì bất quá chỉ góp phần làm cho nó sụp đổ nhanh hơn. Nhưng mà sau đó xử lí không tốt, quả thật đúng là vấn đề của công ti chúng ta."
"Anh đột nhiên đề cập đến tập đoàn Tông Thụ, chẳng lẽ là..." Tư Nam hỏi người yêu.
"Đúng vậy, anh nghĩ công ti của Trịnh Thụ Thần mặc dù là thất bại bởi vì anh, nhưng mà anh ta vẫn chưa có quên được tâm muốn trả thù!" Uông Phong Lân cười lạnh một chút, "Anh, oh, không đúng, phải nói chính là A Kim khi ở công đi đi qua đi lại mấy tầng lầu phát hiện ra, hóa ra trước khi anh thu mua tập đoàn Tông Thị thì cũng đã có người xếp đặt tay chân và mua chuộc một số nhân viên quản lí trong công ti mình rồi.
"Như vậy là không chí có một người?"
"Đúng vậy, có lẽ là có sáu người." Uông Phong Lân ôm Tư Nam vào trong lòng, "Trước đó anh đã để cho Tu xử lí một người ở bên bộ phận thu mua, cho nên ít nhất cũng còn có năm người!"
"Ui, anh cũng biết là ai rồi phải không?"
"Uh. Trừ khi còn có ai ẩn dấu quá sâu thôi." Uông Phong Lân nhíu mày, "Bên bộ phận thư kí, kĩ thuật, đối ngoại, IT đều có cả."
"Giống vô gian đạo quá đi!" Tư Nam chu chu môi, "Chỉ dựa vào tin tức của A Kim thì không đủ để làm bằng chứng, cho nên cho dù anh có biết, cũng không có tác dụng rồi!"
"Đúng vậy, bây giờ cho dù biết những kẻ đó có chuyện, cũng hoàn toàn không có biện pháp xuống tay với bọn họ." Uông Phong Lân kéo Tư Nam dựa vào vai mình, ngón tay khẽ vỗ về trên gương mặt láng mịn của em, "Tiếc thật, anh còn chưa nghĩ ra cách dụ cho những kẻ đó phải lộ nguyên hình."
"Nếu như," Tư Nam thoải mái dựa vào vai anh, cảm thụ độ ấm từ ngón tay anh, "Công ti có một dự án lớn, bọn họ có phải sẽ nhân cơ hội đó mà xuống tay không?"
"Đúng vậy. Nhưng mà, thứ nhất là tình huống cơ thể của anh gần đây không cho phép; thứ hai, hết thảy hoạt động của công ti lúc này cũng rất trôi chảy, rất khó có thể xuất hiện một dự án kinh thiên động địa." Đưa tay vuốt lên đôi chân mày đang nhíu lại của Tư Nam, "Không cần lo lắng, trước khi anh khôi phục, những kẻ đó sẽ chưa rat ay đâu!"
"Anh tự tin như vậy à?"
"Uh, người yêu của anh, anh đây rất rất rất có tự tin!" Uông Phong Lân nâng cằm Tư Nam lên, khẽ khàng hôn lên đôi môi em.
"Tư Nam, con đang trong phòng à?" Ngoài hành lang vọng đến tiếng hỏi của Mẹ Đường.
"Dạ, mẹ!" Lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Uông Phong Lân, lên ghế ngồi.
"Á á, động tác nhanh quá vậy!" Uông Phong Lân cười cười lui thân người lại, nằm xuống giường.
Mẹ Đường đẩy cửa đi vào: "Oh, Uông tổng tỉnh rồi?"
"Mẹ Đường, gọi con là Phong Lân thì được rồi, đừng gọi con là Uông tổng khách sáo lắm!" Uông Phong Lân ngồi dậy, lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu.
"Làm sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?" Mẹ Đường nhìn về phía Tư Nam, "Đang định nói con xuống dưới nói chuyện với khách khứa, nếu Uông tổng đã tỉnh lại, vậy con cứ chăm sóc cậu ấy đi là được!"
"Dạ, mẹ!" Tư Nam gật đầu.
"Mẹ Đường, nhất định phải gọi con là Phong Lân, đừng gọi con là Phong tổng mà! Nếu không con sẽ rất xấu hổ! Đến nhà bác quấy rầy, trước đó còn chưa kịp chào hỏi bác lấy một câu." Lấy lòng mẹ vợ tương lai chính là chuyện nhất định phải làm mà, Uông Phong Lân nghĩ tới.
"Thật là, như thế nào lại khách sáo như vậy hả! Được rồi, Phong Lân, a, để cho Tư Nam bên cạnh con là được rồi!" Mẹ Đường xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ Uông tổng này không chỉ bề ngoài rất tuấn tú, lại còn thân thiết đến như vậy, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, liền quay người lại, "Đúng rồi, A Kim đâu ta?"
"Con không thấy, chắc chạy ra ngoài chơi rồi mẹ! Con nãy giờ toàn ở đây nói chuyện phiếm với Phong Lân thôi." Hai mắt của Tư Nam chớp chớp.
"Vậy à?" Mẹ Đường nhăn mặt cau mày, "Cô bé Thiên Thiên kia, cứ nói muốn để cho A Kim kết đôi với COCO nhà cô ta, mẹ thấy COCO nhà cô ta cũng được, cô bé Thiên Thiên kia cũng được lắm đó!"
"Mẹ à, A Kim già như vậy rồi, cái gì mà kết đôi với không kết đôi chứ?" Khóe mắt Tư Nam liếc tới Uông Phong Lân, "Hay mẹ để ý tới anh Hai một chút đi! Có một cô tên Tiểu Thanh, thường hay đi chung với anh Hai lắm đó!"
"Vậy sao?" Mẹ Đường lập tức tập trung tinh thần, "Mẹ xuống dưới nhìn một chút, đi nhìn một chút nào!"
Nhìn mẹ Đường vui vẻ cười đóng cửa đi ra ngoài, Tư Nam vuốt chính ngực mình: "Ôi, riết chắc tim bị lọt ra ngoài luôn cho coi!"
"Lại đây!" Uông Phong Lân ngồi trên giường ngoắc ngoắc tay, "Em đang sợ cái gì hả?"
"Còn không phải tại anh sao?" Tư Nam ngồi lên giường, "Hại em phải nói dối với mẹ!"
"Hứ, em còn nói! Anh còn không biết em thế nào sao? Vừa nghe thấy tiếng của mẹ, lập tức đá anh ra nhảy tới ngồi cách thật xa sao!"
"Chứ còn cách nào khác nữa không?" Tư Nam cắn cắn môi, nghĩ một chút, "Tóm lại lúc này không thể nói với mẹ anh là là con dâu tương lai của mẹ được!"
"Con dâu?" Uông Phong Lân lộ ra bộ mặt suy sụp, "Không phải chứ! Sau này không phải em là vợ, anh là chồng sao!"
"Ai thèm anh chứ!" Tư Nam nhìn anh chun chun mũi, "Anh á, anh là sủng vật!"
"Oh, vậy em muốn cùng anh diễn một màn tình cảm nhân cẩu kết hợp chưa?"
"Á á, cái gì nữa!" Đẩy anh ra né nụ hôn của anh, "Đừng ồn nào! Anh không cần ra ngoài xem một chút sao?"
"Phiên Gia MM lúc nào cũng dặn dò, không cho anh ăn thịt nướng!" Uông Phong Lân cong cong miệng lên, giả bộ đáng thương, "Anh thật đáng thương, chỉ một chút thôi có được không?"
"Không nên! Vậy anh để cho A Kim đi ra ăn nhiều hơn một chút là được mà! Dù sao anh vẫn có thể cảm giác được mùi vị mà!"
"Hứ, em chính là thương A Kim nhiều hơn thương anh!""Uông Phong Lân giống như là trẻ con bị ủy khuất, chu miệng, hít hít mũi.
"Bộ dáng anh giả bộ đáng thương thật là cưng quá đi!" Tư Nam cười dựa đầu vào vai anh, "Phong Lân, khi nào anh khỏe lại, cùng ra biển với em nhé, có được không?"
"Được!" Vuốt lên mái tóc của em, "Anh biết em muốn ra biển, vốn hôm nay cũng có thể được."
"Vậy à!" Dụi đầu vào lòng anh, "Mang A Kim ra biển đổi gió, đúng là chuyện rất thích nha!"
"Này!" Uông Phong Lân lắc lắc bờ vai gầy gầy của em, "Em lúc nào cũng nghĩ đến A Kim hết!"
"Hi hi!"
Nhìn thấy bảo bối cười xấu xa, Uông Phong Lân chỉ biết bản thân mình lại bị tiểu bại hoại này lừa!
"Được rồi, anh tới cũng đã tới, tỉnh cũng đã tỉnh rồi, cũng nên đi xuống nói chuyện với nhân viên của mình một chút đi!" Tư Nam đứng dậy, khom lưng may giày vào, "Đi xuống nào!"
"Bảo bối, em là tốt nhất!"
"Bảo bối, thịt anh thật là cứng nha!" Tư Nam học theo giọng điệu của anh, "Ha ha ha, nếu để người ngoài biết Uông tổng nói chuyện như thế này, sợ là cằm đều bị rớt xuống đất hết."
"Mới không cần để bọn họ biết, đây chỉ thuộc về một mình em!" Uông Phong Lân dưới sự trợ giúp của em, xuống giường đứng thẳng dậy, "Bảo bối, thỏa thuận trước một chuyện, có được không?
"Gì vậy anh?"
"Sau này có thể không phạt A Kim đứng không?" Vẻ mặt đáng thương làm sao.
"Tại sao?"
"Đứng thật sự là rất mệt lẫn mỏi!" Chu môi ủy khuất, chớp chớp hai mắt đầy vô tội.
"Hi hi, rốt cuộc là anh đứng mệt hay là A Kim đứng mệt vậy?" Tư Nam nhìn anh buồn cười.
"Đều mệt! Thật đó."
"Được rồi!" Tư Nam đảo đảo mắt, "Vậy nếu A Kim lại phạm lỗi thì muốn phạt như thế nào đây?"
"A Kim sẽ rất ngoan mà, đừng nên phạt A Kim!"
"A Kim ngoan á?"
"Sẽ ngoan mà! Nhất định sẽ rất ngoan! Còn có thể chơi ném đĩa với em nữa." Nửa thân người đều dựa sát vào người Tư Nam.
"Anh thật sự thích chơi ném đĩa sao?"
"Mới là lạ!" Uông Phong Lân hừ nhẹ một tiếng, "Nếu không phải tại ai đó lúc chơi ném đĩa cười hớn hở vui vẻ tới mức đó, thì ai muốn chơi cái trò ít trí tuệ đó hử?"
"Hứ! Lần sau không cho anh theo chơi ném đĩa nữa!" Tư Nam cong môi, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
"Đừng mà, cho anh chơi chung với!" Tiếng khẩn cầu này của Uông tổng trong nháy mắt lọt ra ngoài hành lang rơi vào trong cái lỗ tai đang nghe ngóng tình hình của Mạnh Ba.