We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Quần Hùng Kháng Chiến Đều Khen Ngợi - Một Sự Sai Lầm Suýt Mang Hận
úc ấy mặt trời đã mọc lên đến đỉnh đầu. Trên đỉnh núi Cao Lan trông càng hùng vĩ thêm. Tuy cây cối đã khô héo, nhưng ngày hôm nay số người lên du sơn đông đảo hơn mọi ngày nhiều.
Nghe lời nói của những người đó, đủ biết họ rủ nhau lên trên núi này để làm khán giả cho cuộc đấu của hai thiếu nữ xinh đẹp, và những người đó phần nhiều là những người có tấm thân lực lưỡng, chân tay nhanh nhẹn, lưng đeo khí giới.
Chưa đến giữa giờ Ngọ, trên đỉnh núi Cao Lan, chỗ tối hôm trước Thiên Tứ với Thiến Thiến doạ Vương Mai phải bỏ chạy, đã tụ tập trên hai trăm người. Những người này đều là nhân vật giang hồ có Hắc đạo, cũng có Bạch đạo. Những người quen biết nhau thì cùng đang túm tụm vào một chỗ, hoặc bàn tán hoặc trao đổi ý kiến.
Trong đó cũng có một số người có thù hằn riêng với nhau, nhưng họ là những người được Hồ Hình Kiếm Khách mời, vì đại cục họ phải gác hiềm thù riêng sang bên, nên họ gặp nhau ở đây, theo phép lịch sự cũng gật đầu chào nhau như thường. Nhờ vậy tuy trên đỉnh núi này tụ họp nhiều người như thế họ vẫn yên lặng chờ đợi chủ nhân hai bên tới để được xem trận đấu hiếm có mà thôi.
Sở dĩ đông người tới xem như vậy là vì họ muốn xem người đã doạ nạt đến Vương Mai cũng phải bỏ chạy là người thế nào, chứ không phải họ thích xem trận đấu của Xảo Yến và Thiến Thiến đâu.
Tóm lại, họ tới đây là muốn được mục kích Thiến Thiến có tài ba thực sự hay không hay là chỉ mang hư danh thôi.
Vào đúng giờ Ngọ, Tô Trị Toàn đã dẫn hai con với một rể tới, ngoài ra còn một thiếu nữ đi với chúng là con gái cưng của Châu Nhất Quân Hoa Thương Nguyên nữa.
Trị Toàn với ba con thấy khán giả đông đảo như vậy cũng phải kinh hãi thầm, nhưng y tin cậy ở tên tuổi của Hoa Thương Nguyên, y chắc không có chuyện gì khác xảy ra đâu.
Hoa Thiến Thiến đi đây tất phải có một đội kỵ sĩ đi theo, nàng là người rất hiếu thắng, không chịu thua phái tu mi nhưng vì từ khi gặp Thiên Tứ tới giờ, trong thâm tâm nàng đã in sâu hình bóng chàng rồi. Thế thì hùng tâm muốn thi thố với giới nam nhi của Trung nguyên của nàng đã biến thành muôn ngàn sợi tơ tình, nàng chỉ muốn làm thế nào mà đan thành một cái lưới bắt và giam giữ chàng lại.
Ngờ đâu, nàng mới được chuyện trò với chàng trong chốc lát, chưa kịp bày tỏ tâm sự thì chàng vì muốn lánh mặt một người đã bỏ đi ngay rồi, rồi chàng ngã vào lòng người khác, làm trung thần cho một người con gái khác.
Nàng hay tin ấy đau lòng vô cùng và cũng nản chí không muốn làm gì nữa. Tráng trí định thừa kế sự nghiệp của người cha của nàng cũng bị tiêu tán theo. Vì vậy nàng từ giã cha con họ Tô trở về nhà ngay, ngờ đâu đi tới Lan Châu thì gặp người cha ở đây.
Hoa Thương Nguyên tới Lan Châu tất nhiên là vì việc kỳ thư với dị quả của Lý Ngọc Kỳ Đại hiệp để lại mà bọn Lạt ma Hoàng, Bạch Hồng giáo đang tìm kiếm rồi. Lão hiệp ở trọ nhà Khổng Nghi để tiện việc bàn tính đối phó bọn Lạt ma. Ông thấy con gái mình có vẻ rầu rĩ thì kinh ngạc vô cùng.
Đội thiết kỵ của Thương Nguyên là những người được ông ta tuyến chọn trong mấy trăm bộ hạ, rồi ông ta huấn luyện thành một đội quân hùng mạnh, người nào người nấy đều tinh thông thuật liên tay hợp chiến, nhưng nếu bảo chúng một mình đối địch với một kẻ địch mà chúng vẫn ung dung đối phó như thường. Cho nên Tần Châu Hoa gia bảo mới nổi danh hơn các chủ trại và các trường chủ, bảo chủ khác là thế.
Bây giờ Hoa Thương Nguyên đang cần có người để sử dụng thì Hoa Thiến Thiến đột nhiên đem đội Thiết Kỵ tới, như vậy ông ta không mừng rỡ sao được, nhưng ông thấy con gái vắng mặt cỡ hai tháng mà bỗng có vẻ buồn bã chán nản, thái độ khác hẳn lúc trước cho nên ông ta cũng kinh hãi vô cùng. Thoạt tiên ông ta nghĩ con gái mình đang đi trên đường có chuyện không may xảy ra, nên vừa thấy mặt ông ta đã hỏi thăm luôn mồm ngay.
Thiến Thiến nhất định không chịu nói cho cha biết nỗi đau lòng của mình, mà chỉ cho người cha biết những việc qua loa bên ngoài thôi vì vậy ông ta càng thắc mắc thêm.
Hoa Thương Nguyên bèn giữ con gái với đội Thiết Kỵ ở lại để chuẩn bị cho con mình dự khán vụ đoạt báo giữa Võ lâm Trung nguyên với các Lạt ma. Mục đích của ông ta trước hết là để con mình hết buồn bã, sau là muốn con được chút kinh nghiệm tranh đấu.
Còn nhà họ Tô tại sao cũng có mặt ở Lan Châu như thế? Thì ra sau khi thất bại ở núi Yên Chi. Trị Toàn định dẫn các con trở về mục trường Lũng Tây. Ngờ đâu, ngày thứ ba y đã nhận được thư của Thương Nguyên gửi, còn đội thiết kỵ nhận được thư của Thương Nguyên gọi mau tới Lan Châu và trong thơ của Thương Nguyên gọi bọn Thiết Kỵ có kèm theo thiếp mời Tô Trị Toàn tới Lan Châu để dự cuộc tranh báu ở trên núi Tây Khuynh.
Trị Toàn xưng tôn ở vùng quan ngoại đã mấy chục năm, suốt ngày chăn bò nuôi ngựa đã mài dũa được nhiều tính nóng, nhưng đêm hôm ở trên núi Yên Chi. Hai cha con bị người ra chọc tức không làm gì nổi. Sau khi nhận được lá thiếp thấy trên núi Tây Khuynh có xuất hiện kỳ thư với dị quả, cả mấy cha con lại động lòng muốn cướp được kỳ thư với dị quả ấy. Nên y với hai người con một rể mới quay ngựa thẳng xuống Lan Châu là thế.
Tối hôm trước bốn người mới tới Lan Châu, vì đi đường mệt nhọc và đói bụng nên cả bốn mới vào khách sạn trọ nhậu cho khỏi đói. Vì thế mà không đi thăm Thương Nguyên ngay. Sáng hôm nay gia đình họ Tô định ăn sáng xong xong sẽ đi thăm Thương Nguyên liền. Ngờ đâu gia đình y lại lên ăn uống ở tửu lầu có tiếng nhất ở Lan Châu và cũng không ngờ lại gặp bọn Thiên Tứ ở đây. Vì thế mới có sự Xảo Yến nổi cơn ghen và hẹn đấu với Thiến Thiến như vậy.
Trị Toàn là người rất khôn ngoan, y đã biết võ học của Thiên Tứ cao siêu khôn lường. Hàn Thiến Thiến tuy là một con nhỏ mới ra đời nhưng khi nàng ra tay đánh Xảo Yến lại nhanh nhẹn vô cùng. Vì vậy Trị Toàn mới đoán chắc về mặt khinh công thế nào Thiến Thiến cũng giỏi hơn Xảo Yến. Đống thời gia đình Trị Toàn đoán chắc tối hôm trước Bại Sự lão nhân bọn ba người có thể doạ nạt được Vương Mai đến phải bỏ chạy, chắc là Thiên Tứ biểu diễn mấy thế võ công rất ảo diệu mà nên.
Tuy Thiên Tứ đã nhận lời không can thiệp vào trận đấu của Xảo Yến và Hàn Thiến Thiến, nhưng Trị Toàn biết tính nết của Bại Sự lão nhân rất quái dị, mà trông ông ta với Thiến Thiến có vẻ thân mật như cha con vậy, như thế khi đối địch nếu Thiến Thiến địch không nổi thể nào Bại Sự lão nhân cũng ra tay giúp chứ không sai. Nên bọn Trị Toàn vừa ra khỏi tửu lầu đã đi đến nhà Khổng Nghi ngay.
Thực không may cho cha con Trị Toàn, lúc ấy Khổng Nghi lại có việc phải đi vắng ba bốn ngày mới về kịp. Người tổng quản của Khổng Nghi là Tê Hướng Đại Khả cũng đi vắng nốt, chỉ còn lại nhị tống quản Độc Xà Âu La Ba phụ trách tiếp đãi các khách ở xa tới.
Cũng may Âu La Ba biết Trị Toàn là người họ hàng với Tần Châu Nhất Quân, cho nên y vội đón cha con Trị Toàn vào trong vườn và bảo người cho báo với Hoa Thiến Thiến ở trong nội trạch hay.
Thiến Thiến hay tin vội chạy ra đón Trị Toàn với Xảo Yến tức thì. Nàng thấy mặt của Xảo Yến sưng húp, trên má vẫn còn dấu vết ngón tay chưa tan, nàng kinh hãi vô cùng vội hỏi nguyên nhân. Nhờ vậy nàng mới biết rõ người yêu của mình cũng có mặt ở Lan Châu này.
Bề ngoài Hoa Thiến Thiến vẫn làm bộ rất bình tĩnh, sau nàng nghe nói Xảo Yến đã hẹn thiếu nữ họ Hàn đến trưa ngày hôm nay đấu với nhau trên đỉnh núi Cao Lan, nàng liền hăng hái xin đi theo để lược trận hộ Xảo Yến ngay.
Trị Toàn bèn kể chuyện Thiên Tứ bây giờ võ công cao siêu thế nào, lại có một ông già là Bại Sự lão nhân tính nết quái dị ra cho Hoa Thiến Thiến hay.
Không ngờ Hoa Thiến Thiến lại rất dửng dưng, vì năm xưa Bại Sự lão nhân đã tới làm khách mấy lần ở Hoa gia bảo. Nàng với Bại Sự lão nhân rất hợp chuyện nên nàng tin chắc Bại Sự lão nhân vẫn còn nhớ mình, nên nàng vội cam đoan với Trị Toàn là hễ gặp Bại Sự lão nhân thế nào nàng cũng khuyên giải được ông ta, và còn mời Thiên Tứ với các người tới đây ở là khác, vì bây giờ các nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên cần phải hợp tác lại một khối đối phó lại với bọn Lạt ma, chứ không nên vì tư thù mà hại lẫn nhau như vậy.
Nhưng thực sự thì Thiến Thiến cũng muốn gặp mặt Thiên Tứ để cho thoả nỗi nhớ nhung thì đúng hơn.
Thế là các người đi tới chỗ hẹn nhau tỉ võ, Trị Toàn đi trước để dẫn đầu đi vào trong đám đông ở quảng trường. Ngờ đâu không ai thèm đếm xỉa đến y hết, trái lại khi Hoa Thiến Thiến với Xảo Yến tiến vào thì có nhiều người chào hỏi.
Hoa Thiến Thiến trợn to đôi mắt lên nhìn bốn chung quanh một vòng, trông thấy người nào quen thuộc nàng cũng tủm tỉm cười khẽ gật đầu chào. Thái độ cao quý của nàng khiến các võ lâm hào khách dù quen biết hay không mà trông thấy cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Trị Toàn đi cạnh đó thấy thế cũng phải mừng thầm, vì y thấy có nhiều người đến chào hỏi Thiến Thiến như vậy, nếu lúc cần chỉ cần Thiến Thiến hô một tiếng là có người nhảy vào trợ giúp mình luôn.
Còn Xảo Yến tức vai chính của trận đấu này, lại có ý nghĩ khác người cha. Nàng thấy Hoa Thiến Thiến cái gì cũng hơn mình, bằng không tại sao các người chỉ để ý đến Thiến Thiến chứ không ai để ý đến mình hết cả, nên nàng vội dùng tay chải chuốt nắn nót và lôi kéo quần áo cho thật thẳng để đua đẹp với Thiến Thiến.
Nhưng tiếc thay hai bên má sưng húp vẫn chưa khỏi dấu, vết ngón tay ở trên mặt vẫn chưa tan khiến nàng đau lòng vô cùng, vội cúi đầu xuống chứ không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa. Nàng càng nghĩ càng tức hận Hàn Thiến Thiến, nên quyết tâm lát nữa sẽ dùng Địa Sát thần công để trả đũa và thể nào cũng khiến hai má của Hàn Thiến Thiến có dấu vết hai bàn tay bị cháy xém và không bao giờ có thể khỏi được mới hả dạ.
Đột nhiên trong đám đông có người bàn tán xôn xao, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn thấy một con hươu mai hoa cao hơn trượng bỗng đâu tới, người cưỡi trên lưng con hươu không khác gì một tiên nữ nhưng khi nàng nhìn kỹ mới thấy đó chính là kẻ thù của mình Hàn Thiến Thiến, nàng càng tức giận thêm.
Hàn Thiến Thiến ở trên lưng hươu nhẹ nhàng nhảy xuống, thân pháp của nàng tuyệt đẹp khiến quần hào có mặt ở đó đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Hàn Thiến Thiến thấy các người vỗ tay khen ngợi mình liền tủm tỉm cười đưa mắt nhìn một vòng, mọi người thấy nàng nhìn tới, không hiểu sao ai nấy đều thấy dễ chịu vô cùng. Thế là các người vỗ tay khen ngợi tiếp.
Vừa nhảy xuống mặt đất chưa kịp đứng vững, Hàn Thiến Thiến chống nạnh, cất giọng oanh thỏ thẻ hỏi:
- Tô nữ hiệp, Hàn Thiến Thiến đã tới đây rồi. Xin nữ hiệp cho biết cách thức đấu như thế nào?
Mọi người chỉ để ý nhìn Hàn Thiến Thiến chứ không ai nhìn Xảo Yến cả, nên nàng càng tức giận thêm, liền cắn răng mím môi tiến tới chỗ cách Hàn Thiến chừng năm bước mới đứng yên.
Nàng khoanh tay lên trước ngực ngấm ngầm vận công lực, trông nàng càng khó coi thêm không khác gì một con ác quỷ hay một người đàn bà điên vậy. Trái lại Hàn Thiến Thiến vẫn mỉm cười trông không có vẻ gì gay cấn hết và hình như nàng không hề đếm xỉa đến hành động của kẻ địch vậy.
Mọi người đứng xem quanh đó kể cả Hoa Thiến Thiến cũng lo âu hộ nàng vì các người thấy thái độ của hai người khác nhau, một người thì lộ sát khí đang ngấm ngầm vận công lực lên, một người trông rất ung dung không chuẩn bị gì cả. Nên ai nấy cũng lo Xảo Yến đột nhiên ra tay tấn công, nhất thời Hàn Thiến Thiến chưa kịp chuẩn bị có phải là nguy tai hay không?
Nhưng thực sự đã trải qua một bài học sáng này, Hàn Thiến Thiến đã khôn ngoan hơn nhiều, hơn nữa Thiên Tứ đã biết Địa Sát thần công của Xảo Yến thế nào và biết Hàn Thiến lại thiếu kinh nghiệm, cho nên trước khi đi chàng đã chỉ điểm những cách đối phó đối phương như thế nào cho Hàn Thiến Thiến hay rồi.
Lúc ấy hình như Xảo Yến đã vận đủ công lực lên rồi, nên Hàn Thiến Thiến thấy nàng ta từ từ đưa tay lên trông rất tức cười, nên nàng vừa cười vừa lên tiếng hỏi:
- Này Tô nữ hiệp, sao lại chẳng nói chẳng rằng không đánh cũng chẳng cử động, cứ thở hắt ra ngoài như thế làm chi?
Mọi người nghe nàng nói như thế lại phì cười, đủ thấy đa số vẫn bênh vực Hàn Thiến Thiến hơn, không riêng gì những người lạ mặt ấy mà ngay cả Hoa Thiến Thiến cũng có cảm tưởng như vậy.
Từ khi Hàn Thiến Thiến xuất hiện, chỉ ngắm nhìn nàng qua loa, rồi quay mặt nhìn lại bốn xung quanh để xem có Bại Sự lão nhân hay không. Ngờ đâu nàng tìm mãi không thấy bóng dáng Thiên Tứ đâu hết mà cả Bại Sự lão nhân cũng không thấy nốt, nên nàng có vẻ thất vọng cau mày lại suy nghĩ:
“Chẳng lẽ võ công của Hàn Thiến Thiến lại lợi hại, có thể địch lại bốn cha con nhà họ Tô chăng? Dù có thế thực đi nữa, Thiên Tứ và Bại Sự lão nhân cũng phải tới nơi, hoặc trợ trận hoặc trợ oai để đề phòng vạn nhất chứ?
Không đúng Bại Sự lão nhân là người rất thích can thiệp vào việc của mọi người và cũng thích tham dự các cuộc vui vẻ, chẳng lẽ bây giờ ông ta lại bỏ lỡ cuộc đấu rất vui vẻ náo nhiệt này hay sao, hay có việc gì quan trọng xảy ra khiến Bại Sự lão nhân và Thiên Tứ không tới được hay chăng?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại nhận thấy mấy giả thuyết trên đều sai lầm hết.
Thực sự Thiên Tứ, Thiến Thiến và Bại Sự lão nhân định cùng đi đến đỉnh núi Cao Lan này để phó ước, nhưng giữa đường vì Bại Sự lão nhân trông thấy có người đến để khuyên giải. Đồng thời ông ta lại thấy Thiến Thiến có vẻ hăng hái thích thú lắm, nên ông ta liền nghĩ ra một kế có thể khiến con gái nuôi mình có thể nổi danh trong một lúc. Vì thế mọi người tạm thời không lên núi ngay mà quay về chỗ ở trước rồi ông ta mới chỉ bảo mưu kế.
Trước hết ông ta bảo Thiến Thiến hãy cưỡi con hươu mai hoa đi dự trước. Còn Thiên Tứ đã chỉ cách hoá giải Địa Sát thần công cho nàng rồi nên chàng rất yên tâm.
Chờ Thiến Thiến đi được một lát, chàng với Bại Sự lão nhân mới theo sau, hai người lẳng lặng lẻn vào trong đám đông nhìn vào đấu trường, Thiên Tứ liền trông thấy mặt Hoa Thiến Thiến ngay.
Tuy chàng với nàng chỉ trò chuyện trong giây lát thôi, nhưng bộ mặt và thái độ của nàng ta đã in sâu vào đầu óc chàng, nên bây giờ chàng vừa thấy mặt nàng ta liền giật mình thất thanh kêu “ủa”.
Còn Bại Sự lão nhân thoạt tiên nhìn thấy Hoa Thiến Thiến, ông ta còn ngờ ngợ chưa nhận ra được, vì Hoa Thiến Thiến hồi nhỏ với Hoa Thiến Thiến lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng ông ta rất khôn ngoan, thấy Thiên Tứ nhìn Hoa Thiến Thiến vẻ mặt rất kinh ngạc và mừng rỡ, ông ta biết ngay chàng thế nào cũng quen thiếu nữ ấy. Nên một mặt ông ta thầm phục tài quyến rũ thiếu nữ của Thiên Tứ, mấy thiếu nữ xinh đẹp nhất chốn biên hoang này đều có cảm tình với chàng cả, nhưng mặt khác ông ta cũng bất mãn thầm với Thiên Tứ là người có hoa tâm.
Lòng hiếu kì thúc đẩy ông ta không sao nhịn được nữa liền hỏi Thiên Tứ rằng:
- Cô bé xinh đẹp đứng bên cạnh Trị Toàn là ai thế?
Thiên Tứ thấy ông ta hỏi như vậy bỗng hổ thẹn mặt đỏ bừng, chần chừ một lúc mới trả lời được.
- Nàng là Hoa Thiến Thiến, con gái của Tần Châu Nhất Quân Hoa Thương Nguyên!
Ông già vừa nghe chàng nói xong mới vỡ nhẽ, sao ông ta lại thấy Hoa Thiến Thiến nhìn vào trong đám đông xung quanh, hình như tìm kiếm người quen vậy, nên ông ta vội kéo tay Thiên Tứ lùi ra khỏi đám đông luôn.
Vì vậy Hoa Thiến Thiến không nhìn thấy hai người là thế. Đúng lúc ấy thì Hàn Thiến Thiến đã lên tiếng hỏi Xảo Yến.
Bại Sự lão nhân là người có tính rất hiếu kỳ, nghe mọi người cười “ồ” lại chen vào đám đông xem có chuyện gì xảy ra. Khi hai người vừa lên phía sau một tảng đá, đã thấy Xảo Yến dùng thế Song Sát Lượng Ấn ra tay tấn công Hàn Thiến Thiến một cách chớp nhoáng và có hai luồng kinh phong nóng hổi nhằm vào hai má của Thiến Thiến phóng tới.
Tiếng cười của mọi người chưa dứt mà Xảo Yến đã ra tay tấn công vừa chớp nhoáng vừa ác độc, nên các người vội thất kinh la lớn lắc đầu thở dài, thay vào tiếng cười vừa rồi ngay.
Ngờ đâu hai bàn tay đỏ hồng như máu của Xảo Yến sắp in vào má của Hàn Thiến Thiến, mọi người bỗng thấy Thiến Thiến cười khanh khách xoay một vòng như sợi bông bay trước gió, chỉ trong nháy mắt nàng đã thoát khỏi phạm vi oai lực của song chưởng Xảo Yến vừa rồi.
Lạ thực, nàng chỉ lướt ra tới chỗ ngoài năm trượng không ra tay phản công mà lại còn lớn tiếng hỏi:
- Chà! Sao Tô nữ hiệp vừa nói đánh là đánh luôn, không bảo cho người ta trước một tiếng, thế này là lề lối của môn phái nào thế…
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên khẽ vỗ ngực, ra điều hãy còn hoảng sợ vậy.
Xảo Yến nghe nói vừa hổ thẹn, vừa tức giận, vừa ăn năn. Nàng ân hận thầm là mình đã sơ ý để cho đối phương thoát khỏi phạm vi chưởng lực của mình.
Vì vừa rồi Xảo Yến đã vận mười thành công lực lên, đột nhiên ra tay như thế đủ thấy dụng tâm của nàng ác độc thế nào? Nàng yên chí mình ra tay chớp nhoáng như vậy, đối phương thể nào cũng không thoát khỏi được tai ách.
Ngờ đâu đối phương lại khôn ngoan thoát khỏi được chưởng lực của mình và đồng thời còn trách nàng như thế, nàng không nổi khùng sao được. Nên khi Thíên Thiến vừa nói xong, nàng đã mắng như điên, như khùng:
- Con tiện tì kia! Xem mi ngông cuồng đến bao giờ!
Nàng vừa quát mắng vừa phi thân tới tấn công lia lịa, chỉ trong nháy mắt chưởng lực nóng hổi của nàng đã bao vây Thiến Thiến vào giữa.
Bề ngoài làm ra vẻ ung dung nhẹ nhõm nhưng sự thực Thiến Thiến ngầm vận Hàn Mai Huyền Ngọc Cương Khí thần công của sư môn lên bảo vệ lấy tất cả các yếu huyệt trên người.
Môn Hàn Mai Huyền Ngọc Cương Khí thần công này cũng là môn học rất tinh diệu của đạo gia, nếu luyện thành công có thể phá vỡ bất kì vật gì, dù cứng rắn đến đâu.
Luyện môn thần công này phải lên chỗ đỉnh núi thật cao và thực nguy hiểm để nhờ khí cực hàn của trời đất mà xung túc vào chân nguyên chân lực tiên thiên hậu thiên của mình. Cho nên trong người nhiễm phải một loại khí lạnh âm hàn, phải chờ đến lúc nào luyện xong được chín thành hoả hầu thì lúc ấy mới tự làm tan được khí âm hàn ấy.
Công lực của Thiến Thiến lúc này hãy còn non nớt, nàng chỉ mới luyện được bảy thành hoả hầu thôi nên sức nàng chưa phá huỷ được những vật cứng rắn, nhưng môn thần công của nàng lại là khắc tinh của môn Địa Sát thần công của Xảo Yến, nên khi nàng đã vận thần công đó lên rồi, tha hồ cho chưởng lực đối phương nóng hổi tới đâu nàng cũng không cảm thấy khó chịu gì hết.
Thoạt tiên Thiến Thiến còn chưa hiểu lý lẽ đó, nàng nghĩ kỹ mới biết nguyên nhân liền mừng rỡ khôn tả, rồi nàng theo phương pháp Thiên Tứ dặn bảo, phá giải hết các chưởng lực của Xảo Yến đồng thời nàng còn sử dụng thêm hai thế Thiến Tứ mới truyền thụ cho trong pho Quỷ Ảnh Bách Biến là Quỷ Ảnh Đồng Đồng với Phiêu Hốt Như Thệ, nên mọi người chỉ thấy nàng nhảy nhót xung quanh người Xảo Yến cười khanh khách hoài.
Một bên càng đánh càng thấy thú vị, một bên càng đánh càng nản chí vô cùng, vì Xảo Yến yên chí với môn tuyệt nghệ gia truyền của mình dù chưởng lực của mình dù không đánh trúng chưởng lực của đối phương, nhưng sức nóng hổi bay vào trong đối phương chỉ trong chốc lát là cùng, đối phương thế nào cũng không chịu nổi sức nóng, rồi đầu óc choáng váng mồ hôi đổ ra như mưa rốt cục chân lực sẽ thoát ra mà chết giấc tại chỗ chứ không sai.
Ngờ đâu lần đầu tiên nàng chính thức thi đấu với người mà đã vận đến mười thành chân lực ra rồi, pho Địa Sát chưởng pháp cũng giở ra đến mức mưa gió cũng không sao lọt vào được. Trái lại không hiểu đối phương dùng môn khinh công gì mà cứ chạy xung quanh mình làm mình đầu óc choáng váng, điều đó nàng cũng không tức giận bằng tiếng cười khanh khách của đối phương mới thực đáng ghét không khác gì mũi kim đâm thẳng vào trái tim của nàng vậy.
Lúc ấy Xảo Yến chỉ muốn đánh trúng người đối phương một chưởng khiến mình mẩy đối phương nát như tương mới hả dạ, như vậy thử hỏi y thị còn tươi cười được như thế nữa không?
Khán giả đứng quanh đó xem đa số không có thành kiến gì hết, nhưng từ khi thấy Xảo Yến biểu lộ vẻ mặt ác độc và giở thủ đoạn vô sỉ ấy ra rồi ai nấy đều thiên cả về phía Hàn Thiến Thiến, chán ghét Xảo Yến thậm tệ, họ còn bảo Xảo Yến không xứng đáng là dòng dõi của những người nghĩa hiệp trên giang hồ.
Vì những lẽ ấy ai cũng muốn Thiến Thiến thắng trận và mong Xảo Yến bị một bài học rất thích đáng, để từ giờ trở đi nàng đừng có làm bộ làm phách như thế, bất chấp cả luật lệ của giang hồ võ lâm như vừa rồi.
Trị Toàn thấy Thiến Thiến càng thi đấu càng ung dung nhẹ nhõm, và thấy con gái mình đã bắt đầu thấm mệt y liền cảm thấy đau lòng vô cùng. Y biết trận đấu này thế nào con mình cũng thất bại chứ không sai.
Kim Vũ với Tô Hãn hãy còn ít tuổi, tính nóng nảy vẫn hơn người, một tên vì thương vợ sắp cưới, một tên vì thương em, cả hai chỉ muốn lăm le nhảy vào giúp Xảo Yến một tay.
Thấy thái độ của con trai và con rể, Trị Toàn biết ngay là chúng muốn gì, vội đưa mắt ra hiệu ngăn cấm không cho chúng làm bậy, vì lúc này những người đứng xem xung quanh đó đã có ác cảm với Xảo Yến, nếu Kim Vũ, Tô Hãn còn nhảy vào giúp sức, dù có thắng trận cũng không được mọi người lượng thứ cho, còn nếu thua lại càng mất sĩ diện thêm. Lúc ấy dù Thiên Tứ hay Bại Sự lão nhân không ra tay thì những người khác đứng xem thấy sự bất bình như vậy, thế nào cũng vây đánh cha con mình chứ chẳng sai.
Vì thế y mới cấm chỉ Kim Vũ với Tô Hãn không được xen tay vào trái lại y chỉ trông mong vào Hoa Thiến Thiến thôi.
Ngờ đâu lúc ấy Hoa Thiến Thiến lại đứng đờ ra như tượng gỗ vậy, nếu bảo nàng chú ý xem trận đấu thì đôi mắt nàng phải chuyển động theo mới đúng, nhưng lúc này hai mắt nàng lại nhìn thẳng về phía trước, chứ không thấy theo dõi trận đấu gì cả.
Trị Toàn ho gằn mấy tiếng cũng không thấy nàng phản ứng gì, y muốn lên tiếng yêu cầu nhưng lại không tiện, sau cùng y đành phải quyết định nếu con gái mình có gặp nguy hiểm y sẽ ra tay cứu giúp.
Thì ra lúc ấy Hoa Thiến Thiến thấy Hàn Thiến Thiến giở thân pháp Phiêu Hốt Như Thê ra trông có vẻ quen thuộc lắm, liền gợi nghĩ đến những chuyện xưa, nên cứ đứng đờ người ra mà nghĩ ngợi chứ không chú ý gì đến trận đấu nữa.
Phía đằng kia, Thiên Tứ và Bại Sự lão nhân núp sau tảng đá trong lòng rất kinh ngạc.
Nhất là Thiên Tứ chàng biết Địa Sát thần công rất nóng hổi, nhưng chàng không hiểu Thiến Thiến đã dùng cách gì mà chống lại, mà lại không nóng hổi chút nào. Nhưng chàng thấy Thiến Thiến dùng hai thế thân pháp mình dạy cho rất thuần thục trong lòng cảm thấy rất hân hoan.
Bại Sự lão nhân đứng yên mãi không sao nhịn được, lúc này đắc chí quá ông ta lại la lớn khen ngợi tức thì.
Mọi ngưòi đang im hơi lặng tiếng đứng xem, thấy Bại Sự lão nhân lên tiếng khen ngợi, lúc như người nằm mơ vừa thức tỉnh cũng lớn tiếng khen ngợi theo ngay. Cả con hươu đứng bên ngoài cũng giương cổ kêu lên, hình như nó cũng trợ oai cho chủ nhân nó vậy.
Nghe thấy tiếng khen ngợi và kêu la của Bại Sự lão nhân, Hoa Thiến Thiến mới như người nằm mơ vừa thức tỉnh, lúc ấy Bại Sự lão nhân muốn trốn tránh cũng không được nữa, bất đắc dĩ ông ta phải nhìn Hoa Thiến Thiến cười và làm mặt xấu.
Thiến Thiến thấy thế ngạc nhiên vô cùng, nàng cảm thấy ông già này có vẻ quen thuộc lắm, nhưng nhất thời không nghĩ ra được ông ta là ai cả.
Suy nghĩ giây lát thì nàng mới nhớ ra được suýt nữa thì nàng thất thanh kêu la. Cũng may nàng vừa định lên tiếng thì vội nuốt lời ngay. Nàng mừng rỡ cực độ liền xê dịch tới gần Bại Sự lão nhân.
Bại Sự lão nhân thấy thế quay đầu lại nháy mắt với Thiên Tứ:
- Nguy tai! Con nhỏ này đã nhận ra lão phu! Tiểu tử ngươi mau lẻn đi trước để lão phu chống đỡ hộ cho.
Thiên Tứ không biết ông ta quen biết Hoa Thiến Thiến từ trước, nên chàng nghe nói rất ngạc nhiên, định lên tiếng hỏi thì Bại Sự lão nhân không để cho chàng kịp mở mồm đã vội lôi kéo chàng đẩy về phía trước một cái. Mấy người ở phía trước bị xô đẩy vội quay đầu lại định mắng chửi một cái.
Thiên Tứ vội chắp tay xin lỗi đồng thời mấy người đó cũng nhận ra chàng là ai, trái lại họ cũng xin lỗi và lui sang một bên cho chàng rút lui.
Mục đích của Hoa Thiến Thiến tìm Bại Sự lão nhân là muốn gặp Thiên Tứ, nàng bỗng trông thấy chàng lui ra bên ngoài, nàng ngạc nhiên vô cùng, liền ngưng chân, trố mắt lên nhìn theo thôi.
Nàng vừa trông thấy mặt của Thiên Tứ tưởng tượng mọi vật trên thế gian này đều ngừng lại.
Thiên Tứ thấy thái độ của nàng như thế cũng ngẩn người ra và trố mắt lên nhìn nàng. Hai người đứng cách nhau hơn hai trượng nhưng bốn mắt cứ trố lên nhìn nhau.
Cũng may tình hình ấy vừa xảy ra thì Bại Sự lão nhân quát to lên một tiếng làm cả hai cùng như nằm mơ mới thức tỉnh. Cả hai đều cúi đầu nhìn xuống đất, tự trách mình sao nhất thời lại có thái độ kì lạ như thế.
Thiến Thiến còn nghĩ bụng: “Tại sao ta lại như kẻ mất hồn vía thế này? Nếu người khác trông thấy có phải là bị người ta cười chê hay không? Mới cách biệt hơn một tháng trời, mặt chàng vẫn không đổi chút nào, có hơi gầy đi một chút, có lẽ vì mới kết hôn mà nên chăng…?”
Nghĩ tới đó nàng lại hổ thẹn mặt đỏ bừng nhưng nàng đã cố trấn tĩnh ngay và đi thẳng tới trước mặt Thiên Tứ, cúi đầu vái chào rồi tủm tỉm cười hỏi:
- Từ khi cách biệt đến giờ, La tiểu huynh vẫn mạnh giỏi đấy chứ…? Vừa rồi tiểu muội trông thấy Bại Sự lão nhân không hiểu ông ta lại kêu la cái gì?
Giọng nói nàng rất êm dịu, nhất là khi nàng kêu hai tiếng “La huynh” lại càng thân mật thêm. Thiên Tứ nghe nàng nói mấy câu như vậy đã cảm thấy trong lòng rạo rực. Chàng vội trấn tĩnh tâm thần, chắp tay chào lại và trả lời:
- Hoa cô nương cũng mạnh giỏi chứ? Cô nương cũng quen biết Bại Sự lão nhân đấy à? Vừa rồi ông ta…
Vì vừa rồi chàng không nghe Bại Sự lão nhân nói gì hết nên nhất thời chàng không trả lời được.
Hoa Thiến Thiến thấy vậy lại tủm tỉm cười, trước khi gặp Thiên Tứ nàng có nhiều chuyện muốn nói với chàng, nhưng sau khi gặp rồi không hiểu sao những lời lẽ ấy quên bằng hết? Nên nàng cứ đứng đờ ra nhìn chàng thôi.
Cũng may trong trận đấu lúc ấy đã có sự thay đổi. Hàn Thiến Thiến từ lúc đấu đến giờ chỉ né tránh chứ không trả đũa, đột nhiên nàng hét một tiếng và nói:
- Tô nữ hiệp cẩn thận nhé! Thiến Thiến sắp ra tay trả đũa đây.
Hoa Thiến Thiến quay người lại xem, thế là nàng đã đứng sát cạnh với Thiên Tứ. Cả hai cùng nhìn vào trong đấu trường. Chỉ thấy Hoa Thiến Thiến chạy quanh như là mấy cái bóng người. Lúc này nàng vừa nói xong mấy cái bóng hợp thành một.
Xảo Yến bị thân pháp quái dị của Thiến Thiến làm cho đầu óc choáng váng, tức giận khôn tả nhưng không làm gì được, tha hồ nàng giở hết sức bình sinh ra tấn công, nội lực sút kém dần, hơi thở hồng hộc mà vẫn không đánh trúng được vạt áo của đối thủ, chứ đừng nói là đánh trúng người nữa.
Lúc này nàng bỗng thấy mấy cái bóng của đối phương chập thành một nàng tưởng mình có cơ hội tấn công đối phương vội giở hết sức bình sinh dùng thế “Song Sát Lượng Ấn” tấn công luôn liền có hai luồng chưởng lực nóng hổi nhằm vào ngực và bụng Thiến Thiến hướng tới.
Vừa rồi Bại Sự lạo nhân kêu la như thế là ra hiệu cho Hàn Thiến Thiến tốc chiến tốc thắng, nàng lại nghĩ có chuyện bên ngoài xảy ra, nhưng nàng cũng rất hợp lý vì nàng cứ tránh né như vậy hoài buồn tẻ lắm. Nàng đứng yên, giơ song chưởng vận Hàn Mai Huyền Ngọc Cương Khí tích sức đã lâu đẩy mạnh ra luôn, vừa va đụng phải chưởng lực của Xảo Yến hướng tới.
Lúc ấy hai người chỉ đứng cách nhau có năm thước thôi, bốn luồng chưởng lực hai nóng hai lạnh bỗng chập lại thành một. Mọi người chỉ nghe hai tiếng “bùm bùm” như sấm động, đã thấy Xảo Yến mặt biến sắc loạng choạng lui về sau năm bước ngồi phịch xuống đất, mồm phun ra một khẩu máu tươi.
Quần hùng đứng quanh đó thấy Thiến Thiến chỉ ra tay phản công có một thế mà đã đánh bại được địch thủ liền ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.
Ba cha con và rể của Trị Toàn với Hoa Thiến Thiến đều giật mình kinh hãi. Trị Toàn Tô Hãn Kim Vũ đều nhảy tới Xảo Yến xem nàng bị thương thế nào? Đồng thời Tô Hãn Kim Vũ còn trợn mắt lên nhìn Thiến Thiến, chuẩn bị ra tay tấn công.
Hàn Thiến Thiến thấy mình tấn công có một chưởng mà đánh Xảo Yến bị thương hộc máu ra, sắc mặt nhợt nhạt, nàng cũng phải giật mình đến thót một cái. Đồng thời nàng đứng ngẩn ra nhìn Xảo Yến, mặt lộ vẻ thương hại và hối hận vô cùng. Nếu không thấy Trị Toàn với Kim Vũ nhảy ra thì nàng đã tiến đến bên Xảo Yến xin lỗi rồi.
Hoa Thiến Thiến giật mình nhìn Thiên Tứ, rồi rảo cẳng bước đến cạnh Trị Toàn. Thiên Tứ thấy thái độ của Kim Vũ và Tô Hãn và thấy Thiến Thiến lộ vẻ hối hận, chàng chỉ sợ hai tên nọ thừa cơ tấn công Thiến Thiến, cho nên Thiến Thiến vừa đi tới cạnh Trị Toàn, chàng cũng nhảy tới gần Hàn Thiến Thiến ngay.
Hàn Thiến Thiến vừa trông thấy Thiên Tứ, như một đứa trẻ lạc lối vừa gặp được người nhà, nàng bất chấp những người đứng xem quanh đó khen ngợi mình, vội ôm lấy Thiên Tứ, gục đầu vào vai chàng, giọng run run khẽ nói
- Đại ca, em sợ lắm…
Thiên Tứ thấy thái độ nàng như vậy, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, vội đẩy đầu nàng lên và khẽ khuyên rằng:
- Thiến muội đừng có làm như thế người ta cười cho đấy…
Thiến Thiến đưa mắt nhìn bốn xung quanh, quả thấy mọi người đang mỉm cười nhìn mình, nàng vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, vội lui ra phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn mặt mọi người nữa, khẽ hỏi Thiên Tứ tại sao các người lại nhìn mình như thế. Nhưng nàng vừa lên tiếng hỏi, bỗng thấy Trị Toàn ẵm Xảo Yến lên thở dài một cái, hậm hực nhìn nàng, Trị Toàn hậm hực nói:
- Công lực của Hàn nữ hiệp thâm hậu lắm. Tiểu nữ không tự lượng sức mình, nên mới bị thương nặng. Đó cũng là tự nó mang hoạ vào thân chứ lão phu không oán trách ai cả, nếu tiểu nữ may mắn không chết, thế nào cũng có dịp lại lĩnh giáo tài ba của nữ hiệp…
Thiến Thiến không hiểu được Trị Toàn nói như thế có nghĩa gì? Nhưng nàng đoán là Trị Toàn đe mình nay mai thế nào con gái của y cũng sẽ trả được mối thù này.
Trị Toàn thấy Thiến Thiến không trả lời, ngượng vô cùng, dậm chân một cái, định đi ngay, nhưng Hoa Thiến Thiến cạnh đó vội nói:
- Dượng, hãy để chị họ cho cháu, để cháu ẵm đỡ cho.
Trị Toàn nhìn Thiến Thiến một hồi, rồi đáp:
- Lão phu rất cám ơn lòng tốt của hiền điệt nữ, lão phu bất tài không đảm bảo được sự an toàn cho hậu sinh tiểu bối, trong lòng rất hổ thẹn nên lão phu không còn mặt nào ở lại Lan Châu này nữa. Phiền hiền điệt nữ thưa hộ với Hoa huynh là lão phu đã về Lũng Tây rồi.
Hoa Thiến Thiến nghe Trị Toàn nói như thế biết y đã tức giận lây mình, nguyên nhân nhất thời nàng cũng không nghĩ ra được, nàng cũng không biết dùng lời lẽ gì để an ủi Trị Toàn nên nhất thời đứng đờ ra đó thôi.
Trị Toàn thấy nàng không trả lời càng tức giận thêm, nhưng vẫn cố nén lửa giận nói tiếp:
- Khi hiền điệt nữ về Tần Châu, nếu có gặp Tô Lũng, thằng con mất dạy của lão phu thì làm ơn bảo hộ nó một tiếng, lão phu đang có việc cần kiếm y. Dù có bận việc gì y cũng phải đế qua một bên mà về Lũng Tây ngay.
Nói xong y không chờ Hoa Thiến Thiến trả lời, cũng không quay đầu lại nhìn Thiên Tứ, chỉ giẫm chân một cái, mồm nói “Đi” thế là giở khinh công ra đi luôn.
Lúc ấy quần hùng thấy trận chiến đã kết thúc, ai nấy cũng giải tán luôn.
Trị Toàn vì thấy bọn mình thất bại hai phen như vậy, không còn mặt mũi nào gặp mọi người nên y cứ thấy chỗ nào vắng bóng người là đi luôn, chứ không cần biết nơi đó có lối đi hay không.
Kim Vũ với Tô Hãn đi sao nhanh bằng Trị Toàn, lại thêm cứ thất bại liên tiếp khiến cả hai rầu rĩ chán nản và cứ cắm đầu đi theo. Một lát sau, khi chúng ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy Trị Toàn đâu hết.
Phía sau núi Cao Lan là chỗ rất vắng bóng người nên càng đi càng thấy hoang vu, không những không có đường lối đi mà cây cối um tùm mà toàn cỏ lau cao ngang đầu người, cho nên Kim Vũ với Tô Hãn đi được một chút thì bị lạc lối liền.
Trị Toàn vì tức giận cứ trổ hết tốc lực khinh công đi vào khu rừng, sau đi mãi vẫn chưa ra được khỏi khu rừng và không thấy tiếng chân người phía sau, y mới nhớ tới con và rể. Y vội dừng lại nhìn bốn xung quanh, y mới biết mình đang ở trong một khu rừng già, cây cối um sùm, cỏ lau mọc ngang đầu người, dưới chân toàn lá rụng vừa dày vừa êm, nhưng chỉ có lớp trên mặt là những lá mới còn chịu đựng sức nặng thôi, hễ giẫm chân một tí là sa lầy liền.
Y cúi đầu nhìn Xảo Yến, thấy sắc mặt con gái mình nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, mép còn rỉ máu tươi trông rất tội nghiệp, y không sao nhịn được liền ứa hai hàng lệ ra luôn.
Trị Toàn biết khóc thương như vậy vô ích nên cố trấn tĩnh tinh thần, nên quyết định ở lại đó vận công cứu chữa cho cho Xảo Yến, chờ Kim Vũ với Tô Hãn đuổi tới rồi mới quyết định đi đâu. Y từ từ đặt Xảo Yến xuống, để nàng ngồi xếp bằng và y đang quay tới phía sau để vận công cứu chữa, thì bỗng nghe tiếng “xẹt” xảy ra trước mặt. Y vội ngẩng lên nhìn và giật mình kinh hãi luôn.
Thì ra y thấy một thiếu nữ khá xinh đẹp, lưng đem bảo kiếm, mặc võ trang màu huyền, đã xuất hiện trước mặt lúc nào không hay.
Thiếu nữ tới nơi một cách rất đột ngột, liếc nhìn y với vẻ khinh thị, hai tay chống nạnh khiến y vừa nhìn thấy đã sinh ghét, phải phòng bị ngay.
Trị Toàn vội nhảy tới trước mặt Xảo Yến để bảo vệ, không có người chống đỡ, Xảo Yến ngã người ra phía sau, nằm trên đống lá khô liền.
Trị Toàn không có thời gian đỡ con gái mình dậy, chỉ ngấm ngầm đề phòng và lớn tiếng quát hỏi:
- Cô nương lẳng lặng đi theo lão phu như thế làm chi?
Thiếu nữ nọ nghe y hỏi như vậy bỗng cất tiếng cười ồ ồ như đàn ông, nghe tiếng cười ấy Trị Toàn cũng biết công lực của đối phương không phải tầm thường, nên y không dám khinh thường nữa.
Trị Toàn thấy thiếu nữ ấy vừa nín cười mặt đã lạnh lùng, hai con mắt tia ra luồng sáng chói lọi nhìn thẳng vào mặt Trị Toàn giọng ồ ồ đáp:
- Lão già họ Tô kia! Ngươi đừng có tự phụ như thế nữa, với tài ba của ngươi, Hùng Phụng Vương Mai muốn đối phó với ngươi thì thực dễ như trở bàn tay, chớ việc gì phải tấn công lén.
Trị Toàn thấy đối phương khinh thị mình như vậy lửa giận đã bốc lên bừng bừng, nhưng nghe thấy đối phương tự nhận mình là Hùng Phụng Vương Mai đã giật mình một cái, trong lòng kinh hoảng ngay, cho dù tức giận đến đâu, y cũng không dám nổi giận nữa.
Vương Mai vừa nói xong, Trị Toàn đã hiểu hết ý nghĩa lời nói nàng, nên cố ý làm ra vẻ giận dữ hỏi:
- Thế cô nương là Hùng Phụng Vương Mai đấy à? Nhưng xưa nay lão phu có chạm đến gia quy của cô nương đâu? Vậy cô nương hiện thân ở nơi đây làm chi?
Vương Mai cũng biết Trị Toàn đã sợ mình rồi, nhưng y không nói toạc ra chỉ cười nhạt rồi nói tiếp:
- Con nhãi của ngươi vừa rồi đối địch với đồ đệ của Tăng bà bà, rốt cuộc bị con nhỏ dùng Hàn Mai Huyền Ngọc Cương khí đả thương, tâm mạch sắp đứt đến nơi. Vương Mai thấy con nhỏ của ngươi tính nết hơi giống ta, nên động lòng thương muốn cứu con nhỏ thoát chết. Không ngờ lão già ngươi lại tự cho mình là người phi thường, thực là có mắt không ngươi, như vậy ta cũng chẳng cần nhọc công tốn sức làm chi.
Nói xong y thị quay người định bỏ đi. Trị Toàn vừa lo âu, vừa tức giận vội lên tiếng gọi:
- Cô nương hãy dừng bước!
Vương Mai từ từ quay người lại hỏi:
- Lão già ngươi gọi ta ở lại để làm chi?
Y thị làm ra vẻ muốn đánh nhau, nhìn thẳng vào mặt Trị Toàn, ngờ đâu Trị Toàn không tức giận chút nào lại còn gượng cười vái chào nói tiếp:
- Lão phu có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin cô nương đừng trách. Cô nương làm ơn ra tay giúp đỡ, tiểu nữ may mắn không chết, lão phu không bao giờ dám quên đại đức của cô nương đâu.
Nói xong y vừa vái lia lịa trông rất đê hèn, chỉ còn thiếu một chút là quỳ xuống thôi.
Vương Mai cau mày lại ngắm nhìn y, rồi cất tiếng ồ ồ nói:
- Muốn ta cứu chữa con nhỏ này không khó gì, nhưng ngươi phải nhận lời ta mấy điều kiện.
Trị Toàn hớn hở đáp:
- Được, việc gì lão phu có thể làm được, lão phu xin vui lòng nhận lời ngay.
Vương Mai nói tiếp:
- Con nhỏ này rất hợp tính ta, ta chữa khỏi nó rồi, sao này vĩnh viễn theo ta, không được lấy chồng, suốt đời làm nô bộc cho ta.
Trị Toàn thấy đối phương nói như vậy không dám nhận lời ngay. Vương Mai thấy thế cả giận, liền giơ tay ném một cái. Trị Toàn thấy chỗ bụng chân tự dưng đau nhức tê tái. Y biết trúng phải kim độc của đối phương rồi, nên y kinh hãi vô cùng.
Vương Mai cười nhạt một hồi rồi nói tiếp:
- Lão già ngươi đã trúng phải Phủ Cốt Trâm Độc của sư phụ ta, tuy không đến nỗi chết, nhưng cứ ba ngày nếu không uống thuốc giải độc của ta, hàng ngày cứ vào giờ Tý, giờ Ngọ, chất độc trong làm gân và xương ngươi sẽ co rúm và nứt rạn, khí huyết chảy ngược như bị bắn tên vào trái tim và chỉ sống được trong một năm là cùng và gân cốt sẽ đứt ra từng khúc mà chết.
Trị Toàn thất sắc, mồ hôi toát ra như mưa, vội van lớn tiếng rằng:
- Không phải lão phu không nhận điều kiện ấy của cô nương đâu, nhưng vì tiểu nữ đã trót gả cho tiểu đồ, sợ chúng không chịu như thế.
Vương Mai nghe nói liền nguôi cơn giận:
- Lão già ngươi cứ yên tâm, điều này Vương Mai ta sẽ nói với con bé, chắc rằng nó sẽ vui lòng nghe theo. Còn đồ đệ của ngươi, ta chẳng cần phải nói cho y biết, nhưng nếu y có điều bất mãn, ta sẽ giết y luôn, như vậy có phải là xong.
Trị Toàn khẽ gật đầu nhưng mồ hôi ra như tắm, với giọng van lơn:
- Về mặt tiểu đồ có lão phu phụ trách, chắc y không phản đối đâu nhưng cô nương xin hãy giải chất độc Phủ Cốt Độc Trậm cho tiểu lão trước.
Vương Mai tiếp lời:
- Điều thứ hai, là từ nay cả gia đình lão phải nhập dưới trướng của ân sư ta là Thiết Diện Điểu Trảo, chung tâm phục vụ ân sư ta, nghe ta chỉ huy. Chẳng hay lão già có bằng lòng không?
Lời nói của y như trưng cầu ý kiến của Trị Toàn, nhưng giờ tính mạng của Trị Toàn nằm trong tay y thị thì dù không chịu cũng phải nhận lời.
Trị Toàn trong lòng chỉ biết kêu trời, sao số mạng mình lại hẩm hiu như thế, nhưng bề ngoài y vẫn làm ra vẻ ưng thuận.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu