It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Julie James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Just The Sexiest Man Alive
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2788 / 38
Cập nhật: 2015-09-02 10:43:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
à chỉ như thế. Mọi sự đều thay đổi.
Trong cơn bốc đồng sau khi thua 3 ván tại bàn bi-da ở bar Reilly's Tavern, Jason đã tuyên bố với Jeremy là họ sẽ đi chỗ khác chơi. Nhưng bây giờ, khi đang ngồi trong một quầy ở Hyde - một bar nổi tiếng ở Tây Hollywood - anh không cảm thấy có tâm trí gì mà hưởng thụ cảnh thâu đêm của Tây Hollywood tối nay.
Bởi vì mọi sự đã thay đổi.
Quán bar đông nghẹt. Dưới ánh nến treo lơ lửng từ trần nhà bằng đồng của quán, Jeremy và các bạn khác cùng đi với họ đang tranh cãi với nhau về sự cộng tác giữa Ben Affleck và Michael Bay trong phim Pearl Harbor và phim Armageddon, cái nào là tệ nhất lịch sử điện ảnh.
Jason nghe tiếng Jeremy giận dữ hét át tiếng nhạc, rõ ràng là chọn phim thứ 2.
"Thôi nào, nhớ cảnh phim với mấy cái bánh quy hình thú không? Vớ vẩn như vậy mà tụi mày chịu được hả? Suýt nữa là tao nghẹn lúc đang nhai kẹo Jujyfruit."
Nếu như bình thường, Jason có lẽ đã bị cuốn vào cuộc tranh cãi này, đặc biệt khi anh luôn thích có dịp để nghịch ý với Jeremy và bộ phim Pearl Harbor đó thực sự nên bị cho vào danh sách của Hội Y học nước Mỹ vì khả năng gây ung thư mắt.
Nhưng tối nay, anh thấy anh không thể tập trung năng lực của anh được. Tối nay, anh chẳng còn ý chí tranh đấu nữa.
Cô ấy sẽ đi chơi với một người khác.
Scott Casey.
Jason không thể tưởng tượng ra tình cảnh nào tệ hơn thế.
Khi anh uống một hơi thật lâu, để cạn luôn li vodka thứ 5 của anh tối đó, anh tự hỏi chính xác chuyện đã bị thất bại như thế nào. Lần đầu tiên trong 10 năm trời, anh không biết phải làm gì.
Ừ, cứ gọi Us Weekly. Gọi Page Six, báo Enquirer và mọi người đi.
Jason Andrews có khó khăn với phụ nữ.
"Em gọi cho chúng ta một đợt uống khác nha?"
Câu hỏi đến từ bên phải của Jason, từ người phụ nữ tóc vàng gợi cảm và đôi chân dài hấp dẫn ngồi bên cạnh anh.
Coi nào, anh đang ở trong quán bar và anh là Jason Andrews. Đương nhiên sẽ có một người phụ nữ tóc vàng gợi cảm và đôi chân dài hấp dẫn ngồi bên cạnh anh.
Jason hướng sự chú ý vào người phụ nữ. Đầu anh hơi ong ong vì rượu vodka hơn là vì đang hơi buồn bã.
"Cô có dự định gì, Shyla?" Anh thở dài. "Nói tôi nghe một phụ nữ như cô có kế hoạch gì với cuộc đời của mình."
"Shay-na," người phụ nữ sửa lời anh.
Jason ngả đầu về phía sau dựa vào thành ghế và nhắm mắt. Thình lình, cả cuộc trò chuyện làm đầu anh nhức.
Anh mở bừng mắt khi Shayna leo lên lòng anh, dựa vào người anh. Từ những gì anh biết, cô ta đã có sẵn hai thứ tài sản tuyệt đẹp có thể giúp cô ta trong đời, và chiếc áo độn mút cô ta mặc đang đẩy chúng thẳng vô mặt anh.
Cô ta thì thầm những lời mời gọi vào tai anh.
"Dự định của em là "thổi kèn" anh lúc mình ở trong xe trên đường anh chở em về nhà để ân ái với em."
Jason thở dài chán chường. Luôn luôn là vậy.
Jason, em muốn "thổi" anh.
Jason, đi đến chỗ em đi và chúng ta sẽ làm tình với nhau cuồng dại như thú vật.
Jason, em sẽ rủ bạn em theo vào lần sau, cô ấy ở trong đoàn xiếc Cirque de Soleil và có thể làm nhiều cái với cơ thể cô ấy mà anh không thể tưởng tượng nổi.
Vân vân và vân vân.
Với bộ ngực đầy đặn của Shayna phô bày trước mắt, Jason cố gợi lên sự hứng thú với lời đề nghị của cô ta. Nhưng dù anh cố thế nào, một cặp tài sản khác - nói chính xác là một đôi mắt xanh biếc linh hoạt - là thứ anh không thể quên được.
Nên anh lắc đầu.
"Rất tiếc - tối nay dành cho đàn ông thôi." Nói xong, anh bế cô ta khỏi lòng anh, đứng lên và quay sang Jereme. "Về thôi."
Jeremy liếc nhìn Jason rồi gật. Anh không thích cảnh bar Hollywood hơn cảnh bar L.A chút nào, nên chẳng khó khăn gì kêu anh đi về cả.
Hơn nữa, mấy tên đi chung toàn mấy tên vớ vẩn - tụi nó dám nói phim Armageddon có cách xây dựng nhân vật tình thế hay.
Shayna, trái lại, vẫn chưa sẵn sàng để kết thúc cuộc chơi tối nay. Cô ta với lấy tay Jason.
"Khoan đã, có chuyện gì nào?" Cô mỉm cười lả lơi. "Anh đến đây với bạn anh. Em đến đây với bạn em. Sao chúng ta không cùng rời khỏi đây để tiệc tùng với nhau?" Cô chỉ sang một cô tóc đỏ quyến rũ đang ngồi ở bàn gần đó. "Bạn em, Eve. Chúng em thích tiệc tùng với nhau lắm."
Jason thở dài lần nữa. Hừ, lại một cuộc chơi tay ba nữa. Nó quá lỗi thời rồi.
Với nụ cười tiếc nuối, anh cúi xuống hôn thật lịch sự lên má Shayna. "Cám ơn cưng. Anh cảm kích lời đề nghị. Nhưng tối nay không được."
Thình lình có một giọng nói cất lên từ phía sau.
"Chà, chà, chà... chuyện gì thế này?"
Jason nhắm mắt lại. Anh biết anh không nên đến cái câu lạc bộ chết tiệt này.
Nó là một chỗ chuyên tụ tập ồn ào của các sao, nơi họ đến để bị hiểu lầm và quên đi những đòi hỏi không ngừng của thế giới bên ngoài.
Đầy bực bội, Jason quay lưng lại.
Scott Casey đang đứng trước mặt anh, tự mãn nhìn Jason và Shayna chân dài. Jason kiểm tra đoàn tùy tùng của anh ta và lập tức bỏ qua bọn họ. Người duy nhất anh có thể loáng thoáng nhận ra là Rob, người Jeremy đã chỉ cho anh thấy ở trận đấu của đội Lakers nhiều tuần trước đây.
"Chào Scott. Thật tếu khi gặp cậu ở đây," Jason nói, cố giữ giọng thật bình thản.
Scott cười sảng khoái. "Tôi mới nghĩ tôi nên chào một tiếng - tôi đã không làm được như vậy hôm tiệc anh tổ chức. Có lẽ anh đã nghe rồi, tối đó tôi hơi bị bận rộn đó mà."
Jason biết anh đang bị trêu chọc, nhưng anh đâu phải là người để cho một thằng ranh đẹp trai nghĩ rằng anh quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra vào tối thứ Bảy trước hay vào bất cứ ngày nào khác. Nên anh mỉm cười lạnh như tiền.
"Tôi đã nghe thấy gần đây anh đang đeo Marty Shepherd mà?" anh hỏi, lịch sự một cách giả tạo.
Vẻ tự mãn của Scott giảm đi một ít. Rồi anh ta khôi phục lại ngay. "Tôi đâu cần đeo ai hả bạn." Anh ta mở rộng vòng tay. "Tôi chỉ chờ cho họ đến với tôi. Nói đến chuyện này..."
Jason nhìn lên trần nhà, biết Scott định nói gì trước khi lời được phát ra.
"Cuối tuần này tôi sẽ có hẹn với một người anh cũng biết đó," anh ta nói tiếp. "Một luật sư, Taylor Donovan. Cô ấy nói với tôi là hai người là bạn làm ăn."
Jeremy, người đang đứng cạnh Jason trong cuộc trao đổi này, nhẹ huýt gió.
"Bạn làm ăn? Ái da. Nó còn tệ hơn là bạn bình thường nữa."
Jason ném cho hắn một cái nhìn. Có lẽ họ có thể sống thiếu những nhận xét như vậy trong vài phút.
Nghe Jeremy nói vậy, Scott nghiêng người sang Rob thì thầm điều gì đó. Rồi anh ta quay lại hướng Jason, ngắm Shayna, người không may đã thôi không để tay lên tay anh nữa.
Scott mỉm cười. "Chà, tôi chắc chắn sẽ kể Taylor nghe tôi đã gặp anh và cô bạn nhỏ ở đây. Tôi tin cô ấy sẽ thích nghe kể về chuyện này lắm."
Jason nheo mắt lại với lời hăm dọa này. "Không cần đâu, tôi sẽ tự kể cô ấy nghe. Chúng tôi sẽ ăn tối vào thứ Năm này, cô ấy không kể anh nghe à?"
Khi hai người đàn ông đứng đối diện nhau, Jeremy cảm thấy đã đến lúc anh phải can thiệp vào. Anh đứng trước mặt Jason, che mất hình dáng Scott.
"Thôi đủ rồi đủ rồi," anh nói với Jason. "Bây giờ chúng ta đã biết ai "bự" hơn ai, đi thôi mày."
Từ lúc Jeremy chen vô cuộc tranh cãi, bạn của Scott - Rob - thấy anh ta cũng cần phụ họa vào. Nó là một phần của việc làm tùy tùng của các sao mà.
"Ê mày," anh ta khinh khỉnh với Jeremy. "Mày là thằng quái nào thế? Hầu cận hả?"
Jeremy quay sang đối diện Rob và lạnh lùng nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
"Hầu cận? Mẹ mày, thằng mập."
Đám tùy tùng của Scott há hốc miệng, đối với một diễn viên thời vụ ở L.A., không có điều gì sỉ nhục hơn thế.
Mặt Rob đỏ bừng. "Đã bao nhiêu lần tao nói tụi bay rồi? Tao đang nghỉ dưỡng sức!" Anh ta gào lên trước khi vung tay đấm Jeremy.
Và chỉ chờ thế, cả quán nháo nhào lên.
"Anh đánh nhau với Scott Casey?"
Sáng hôm sau, Jason ngồi trong chiếc xe do đoàn làm phim cung cấp, để được chở đến phim trường. Ngay lúc điện thoại anh reo, và anh thấy tên Marty, anh biết chuyện gì sẽ đến.
"Sao ông đã biết chuyện vậy? Jason hỏi. "Nó mới chỉ xảy ra như - anh coi đồng hồ - cách đây 6 tiếng."
"Làm sao tôi biết?" Marty la lên từ đầu bên kia. "Tôi biết vì tôi biết tất cả mọi người, Jason à. Chúa ơi, anh đã ở Hyde. Tôi có hơn nửa số nhân viên ở đó trong danh sách trả lương. Anh chắc cũng hiểu các sao mấy anh thích tổ chức mấy buổi tiệc co-ca-in ở nhà vệ sinh ở đó nếu không ai để ý mà, đúng không?"
Jason dựa người vào ghế chiếc li-mo-sin và nhắm mắt lại. Anh vẫn còn bị khó chịu say cơn say tối qua và không có tâm trạng nghe dạy đời.
"Vậy ông nên coi lại nguồn tin của mình, Marty à, bởi vì tối qua tôi không đánh nhau với ai cả. Tôi là người kéo bạn tôi khỏi tên diễn viên hạng D điên khùng đó."
Jason có thể nghe Marty quát tháo thư ký của ông ta ở đâu bên kia điện thoại. Anh có thể hình dung ra người quản lý của anh ào vào văn phòng ông ta với di động, la hét om sòm mấy câu như "Gọi báo Us Weekly cho tôi..."
"Tôi có 4 nhân chứng tận mắt thấy anh và Scott la lối với nhau, Jason à."
"Ừ, đúng, la lối vẫn là cách con người nói chuyện mà Marty," Jason đáp trả.
"Nói tôi nghe đi - vụ đánh nhau của anh với Scott Casey có liên quan gì đến Taylor Donovan không?"
Jason đùng đùng nổi giận vì câu hỏi này. "Không, ông nói tôi nghe - lý do thật sự ông bực mình về vụ đánh nhau này có liên quan gì đến chuyện ông đang cố làm cho Scott thành thân chủ của ông?" Anh ngưng một tí để ông thấm. "Tôi cũng biết nhiều người lắm, Marty à."
Marty im lặng một lúc. Jason không biết là anh bị mất tín hiệu hay Marty đơn giản là đang cân nhắc nên trả lời thế nào.
Cuối cùng ông cũng lên tiếng. Vậy là nó rơi vào trường hợp sau.
"Jason, Jason..." ông dỗ ngọt. "Anh biết anh là ưu tiên số một của tôi mà. Anh luôn luôn là ưu tiên số một của tôi, và anh sẽ luôn luôn là như vậy - cho tới khi anh một là chạy đến một đảo riêng nào đó ở Pacific để xây một tòa thành, có 15 đứa con với người giúp việc người bản xứ, hoặc hai là đã khiến tôi vỡ tim chết vì những trò chết tiệt anh gây ra dù anh đã ở tuổi 80 rồi."
Thấy Jason vẫn im lặng, Marty hít một hơi sâu rồi tiếp tục.
"Và vì anh là ưu tiên số một của tôi, nếu tôi không nói chuyện với anh khi toi thấy có việc gì ảnh hưởng đến hình tượng của anh, tôi sẽ bị coi là thiếu trách nhiệm của một người quảng cáo của anh. "Giặc từ trong nhà giặc ra" là Jason Andrews, anh nên hiểu."
Jason lập lại câu này cho anh nghe.
"Bỏ rơi cô siêu người mẫu ở Luân Đôn là anh," Marty tiếp tục. "Đánh nhau ở một câu lạc bộ đêm của Hollywood? Đó không phải là anh. Hẹn hò với nữ tài tử quốc tế, như Naomi Cross - đó là anh. Hẹn hò một luật sư nào đó từ Chicago? Không phải anh. Anh có hiểu tôi đang nói gì không?"
"Chúng tôi không hẹn hò, Marty à," Jason nói. "Cho anh hay, Taylor và tôi chưa hề ngủ với nhau, hay có quan hệ tình cảm hay bất cứ cái gì. Chúng tôi là... tôi không biết. Một cái gì khác cơ."
Marty cười khẩy.
"Không định làm anh bực mình, Jason, nhưng đã là người quảng cáo của anh suốt 13 năm qua, tôi nghĩ tôi biết anh. Anh không là "một cái gì khác" bao giờ hết."
Tối đó, Jason mạnh mẽ gõ cửa nhà Taylor. Lời Marty nói đã đeo bám anh suôt ngày hôm nay và anh cần làm một cái gì đó về nó. Ngay lập tức.
Taylor mở cửa, ngạc nhiên khi thấy anh.
"Chào - tôi nghĩ chúng ta có hẹn gặp vào mấy ngày sau," cô nói.
Đứng nơi cửa nhà cô, Jason biết cách anh xử lý những giây phút tới này sẽ quyết định mọi thứ.
"Đi với tôi đến Trung tâm thiết kế Pacific." Chết tiệt - anh đâu định nói kiểu ra lệnh như vậy.
Taylor nhìn anh lạ lẫm. "Tại sao?"
Jason nhìn xuống đất ngập ngừng. Lẽ ra anh nên luyện tập chuyện này trước ở trong xe trên đường chạy qua đây.
"Bởi vì tôi cần cô giúp tôi chọn một bộ sa-lông mới," anh nói, nhìn cô với vẻ thiếu tự tin. "Không phải bạn là để giúp nhau vậy sao?"
Anh nhìn cô để đánh giá phản ứng của cô. Dường như lúc đầu cô thấy không chắc chắn, nên cô ngắm anh như để biết nên quyết định thế nào, đôi mắt xanh biếc nhìn anh từ đầu xuống chân.
Cuối cùng, cô gật đầu. "Được thôi."
Jason nở một nụ cười nhẹ nhõm. "Tốt." Anh thở ra, mừng là chuyện đã xong. "Chúng ta đi luôn nhé?"
Taylor quay vô trong nhà và lấy chìa khóa. Khi cô theo anh ra xe của anh, cô gõ nhẹ lên vai anh. "Này, tôi có thể lái chiếc Aston Martin này không?"
"Không."
"Nhưng không phải bạn là để giúp nhau sao?"
"Không."
Jason mở cửa bên phía ghế hành khách cho cô rồi bước về phía anh ngồi lái. Khi anh vừa vào xe, Taylor liếc anh.
"Chà, chà, anh hôm nay sao khó chịu thế... có chuyện gì à?"
Jason nhìn cô đang ngồi cạnh anh. Thực tế thì trong 2 ngày vừa qua, đây là lúc anh đang cảm vui vẻ nhất.
Đúng là nó đã không đúng như cách anh đã tưởng tượng mọi thứ với Taylor nhưng ít ra nó cũng là một cái gì đó.
Vì vậy anh mỉm cười và đề máy xe.
"Cài dây an toàn vào, cưng à," anh bảo cô. "Đây không phải là chiếc PT Cruiser đâu."
Và nói xong, anh cho xe vụt đi, và họ lái đi trong ánh hoàng hôn.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại