Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Kobo Abe
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Woman In The Dunes (1962)
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Az Links
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3541 / 93
Cập nhật: 2017-11-29 14:55:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hí ẩm thấm vào cát ban đêm hóa thành hơi nước bốc lên hòa vào không khí. Cát lóe sáng qua khúc xạ của mặt trời nom tựa lớp nhựa đường ướt. Không bao lâu trận cát lở đầu tiên bắt đầu. Đó là thứ tiếng động anh đã quen, thứ tiếng động đã trở thành một phần trong cuộc sống bình thản hàng ngày. Anh và thiếu phụ đưa mắt nhìn nhau.
Hậu quả sẽ ra sao nếu cứ để nguyên cát lở như thế một ngày? Anh thấy lo lắng. Chị lặng lẽ quay đi nhìn chỗ khác. Cái nhìn phiền muộn của chị như thầm bảo anh cứ việc nghỉ ngơi một mình nếu anh muốn. Không đời nào anh lại chịu hỏi chị nữa. Dòng cát vừa ngớt tuôn xuống, chỉ còn như sợi chỉ đã lại phình ra to ngang một chiếc thắt lưng; cứ như thế trận mưa cát tiếp diễn và cuối cùng lặng lẽ ngừng lại.
Chắc chắn là tình hình không có gì trầm trọng khiến anh phải bận tâm. Anh thở phào, mạch máu trên mặt chạy rần rật, bừng bừng. Ý nghĩa về chai rượu sake rẻ tiền mà cho đến bây giờ anh cố không nghĩ đến, thình lình ám ảnh anh, giống như một ánh lửa bập bùng trong đêm tối. Anh muốn uống một chút, nước gì cũng được. Nếu cứ như thế này máu trong người anh sẽ kiệt mất. Anh biết là anh đang tự gieo mầm đau khổ mà sau này anh sẽ hối hận, vì nó, nhưng anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh mở nút, kề miệng chai vào miệng và uống giống như đổ cồn vào vết thương. Tuy vậy không thể tự kiềm chế, anh uống ngụm thứ hai và cả đến ngụm thứ ba. Thứ sake gì mà ghê thật!
Vì chị có mặt ở đây nên anh mời chị cùng uống. Tất nhiên chị từ chối. Chị chối từ một cách quyết liệt, cứ như là bị anh ép uống thuốc độc.
Đúng như điều anh lo ngại, chất rượu trong dạ dày bốc lên đầu, hai tai như có tiếng ong kêu vo vo. Da anh bắt đầu ửng lên. Máu anh đang sôi sục... đang kiệt dần.
- Chị làm gì đi chứ? Kể thì cũng khá khó khăn cho chị đấy. Tôi đã cởi trói cho rồi, vậy thì làm gì đi!
- Vâng. Nhưng để em bảo dân làng mang nước đến.
- Thế sao chị không bảo họ?
- Em có thể bảo họ... nếu chúng ta bắt tay vào làm việc...
- Đừng có đùa! Họ lấy quyền gì mà mặc cả vô lý như vậy? Thử nói cho tôi nghe xem nào! Chị không được nói phải không? Họ không có quyền gì hết, chị biết đấy.
Chị cúi nhìn xuống, im lặng. Thật quái gở. Bầu trời có thể nhìn thấy ở trên cửa ra vào, từ màu xanh biến thành màu trắng bóng giống như mặt trong của một cái vỏ sò. Đồng ý rằng nghĩa vụ là một thứ giấy thông hành của con người đối với con người, tại sao anh phải được phép của dân làng mới được chứ? Đời sống của con người không thể là những mảnh giấy rải rác lung tung như vậy được. Cuộc đời là một quyển nhật ký đã ghi, và một trang đầu đủ để viết nên một cuốn sách. Không việc gì phải làm cái điều chẳng chút liên hệ với những cái đã qua. Anh cần nước. Nhưng dù anh có cần đến đâu đi chăng nữa anh vẫn không hơi đâu mà tham dự vào những việc không can hệ gì đến anh. Trận cát lở thứ hai bắt đầu. Người thiếu phụ đứng dậy và lấy chiếc chổi trên tường xuống.
- Chị không được làm việc. Chị đã hứa rồi, phải không nào?
- Không, không. Đây là vì mấy tấm nệm...
- Mấy tấm nệm nào?
- Bây giờ ông đi ngủ đi.
- Nếu buồn ngủ, tôi sẽ tự lấy nệm.
Anh cảm thấy mặt đất rung chuyển và đứng đó như trời trồng. Trong một lúc mọi vật như bị bao trùm trong lớp cát mù mịt từ trên trần nhà rơi xuống. Rồi sự đe dọa của việc ngừng xúc cát đã xuất hiện. Do không có lối thoát ra, cát đang đè nặng xuống. Các xà và cột kêu răng rắc. Nhưng chị vẫn nhìn đăm đăm vào cây xà với thái độ dửng dưng.
- Đồ chết tiệt! Dễ thường họ định kéo dài như thế này mãi hay sao?
Tim anh đập loạn lên giống như một chú thỏ hoảng sợ vì không thể ở trong hang của nó. Nước bọt trong miệng anh quánh lại. Cổ họng anh khô hơn. Có lẽ thứ rượu sake rẻ tiền ấy không làm dịu được cơn khát. Hơi men vừa tan, cơn khát lại bừng lên như lửa có thể thiêu cháy anh thành than.
- Chắc họ thích thú lắm khi hành động như thế này. Họ chẳng suy nghĩ gì cả. Nếu tôi chết thì họ sẽ làm gì hả?
Chị ngẩng mặt lên như định nói điều gì, rồi chợt thấy không nên, chị lại tiếp tục lặng yên. Chắc chị cho rằng chẳng đáng phải trả lời.
Anh uống thêm một ngụm sake nữa, sửa quần áo cho gọn gàng rồi bước nhanh ra ngoài. Cát cuộn tròn theo ngọn gió xoáy xóa những vết chân anh in trên cát. Chỗ kia là nơi anh đã bắt và trói chị lại đêm hôm qua. Cái xẻng hẳn bị vùi quanh đó. Cát lở hình như ngưng lại một lát, nhưng trên triền dốc về phía biển cả, cát vẫn không ngừng rơi xuống. Thỉnh thoảng cát bị gió thổi bốc lên khỏi triền dốc, phấp phới một dải lụa. Anh đi rón rén quanh nền để tránh cát lở.
Mặc dù anh lấy chân dò sâu xuống cát nhưng vẫn không gặp một vật cứng nào cả. Ánh nắng mặt trời buổi trưa trở nên gay gắt. Hai mắt anh nhíu lại và bụng anh sôi lên. Đầu anh nhức nhối. Người anh không còn lấy một giọt mồ hôi nào thoát ra nữa. Anh tự hỏi không hiểu anh đem cái xẻng ra để làm gì. Anh đang tính dùng nó làm vũ khí phòng thân. Vậy thì chắc nó chỉ ở quanh đây thôi. Nhìn gần sát mặt đất, bất chợt anh thấy một chỗ cát gồ gồ theo hình cái xẻng.
Anh định nhổ nước bọt nhưng vội ngưng ngay. Anh cần phải giữ lại trong người dù chỉ một chút nước bọt. Anh tách nước bọt ra khỏi cát giữa răng và lưỡi, rồi dùng đầu ngón tay móc phần cát bám vào răng.
Người đàn bà ngồi ở một góc phòng, quay mặt ra phía ngoài, mân mê vạt trước chiếc áo kimôno. Có lẽ chị đang cởi thắt lưng ra hay phủi cát bám vào. Anh chộp lấy cán xẻng và nâng lên ngang tầm vai. Chĩa lưỡi xẻng ra trước, anh nhằm bức tường chắn sàn đất, lao tới.
Người đàn bà thét lên phía sau anh. Anh vẫn lao về phía trước với cái xẻng, dùng hết sức đâm vào bức vách. Không ngờ lưỡi xẻng xuyên luôn qua tấm ván. Sức chống đỡ của những tấm ván chỉ như chiếc bánh quy nhúng nước.
Cát phủ lên nên trông ngoài chúng cứ như mới, nhưng rõ ràng chúng đã bắt đầu rệu rã.
- Anh làm gì thế?
- Tôi nạy ván ra để có cái làm thang.
Anh làm lại động tác trên ở một chỗ vách khác, vẫn thế mà thôi. Rõ ràng chị có lý khi nói rằng cát làm mục gỗ. Nếu khoảng vách này được nhiều ánh nắng mặt trời chiếu vào mà còn như thế thì anh có thể hình dung ra phần còn lại của ngôi nhà sẽ như thế nào. Một ngôi nhà đã mục ra như vậy mà vẫn đứng được, thật là một điều đáng ngạc nhiên. Nó xiêu vẹo, nghiêng ngả như bị liệt hẳn một bên. Nếu những tấm ván đã thế thì anh sẽ rờ đến cái xà ngang xem sao.
- Anh không được làm như thế! Xin ngừng lại! Em van anh đó!
- Trước sau thì chúng ta cũng bị cát nghiền nát kia mà.
Anh chẳng buồn nghe, vận toàn bộ sức lực vào cánh tay để đánh, nhưng người đàn bà vừa lao mạnh vào anh vừa hét lên. Anh giơ khuỷu tay và xoay người cố gắng gạt chị sang bên. Nhưng anh đã tính nhầm, đáng lẽ chị bị gạt ra thì chính anh mất đà, lăn quay xuống đất. Anh liền tấn công lại, song chị nắm chặt lấy cái xẻng. Anh không kịp hiểu. Song ít nhất anh cũng không chịu thất bại trước vũ lực. Họ lăn tròn hai ba vòng, người nện mạnh trên nền đất. Thoáng qua có lúc anh tưởng đã dằn được chị xuống, nhưng với cái xẻng như một tấm mộc, chị hất anh xuống rất nhanh. Anh thấy có cái gì đó không ổn trong người, có lẽ vì chất sake anh vừa uống vào cũng nên. Đã đến nước này anh chẳng thèm bận tâm tới việc đối thủ của mình chỉ là một người đàn bà. Anh thúc đầu gối vào bụng chị.
Thiếu phụ kêu lên, và đột nhiên yếu hẳn đi. Lập tức anh lăn lên người chị và dằn chị xuống. Ngực chị lộ ra và tay anh trượt trên lớp da đẫm mồ hôi. Đột nhiên cả hai cùng cứng đơ như trong một cuốn phim đang chiếu thì máy bị hỏng. Có lẽ cái giây phút sững sờ này cứ tiếp diễn mãi, nếu như một trong hai người không làm một cái gì đó. Anh có thể cảm thấy rất rõ bộ ngực của chị đang áp vào bụng mình, còn dương vật của anh lúc này tựa một sinh vật khác lạ, hoàn toàn nằm ngoài cơ thể anh. Anh nín thở. Chỉ cần anh khẽ trở mình thôi là việc tranh giành cái xẻng sẽ biến thành một cái gì đó khác hẳn.
Ngấn vú của người thiếu phụ nhô lên khi chị cố nuốt nước bọt trong miệng. Dương vật của anh nhận thấy ở đó dấu hiệu kích thích, nhưng chị đã cắt ngang bằng một giọng khàn khàn:
- Đàn bà thành phố người nào cũng đẹp, phải không anh?
“Đàn bà thành phố?” Đột nhiên anh thấy xấu hổ. Cái cảm giác bừng bừng rạo rực trong cơ thể anh lắng dần xuống. Dường như cái cảm giác ấy vừa lướt qua mối hiểm nghèo với một thái độ thanh thản. Anh quả không thể hiểu được tại sao cái vở quảng cáo như kiểu này lại có thể tồn tại được, thậm chí ngay giữa một vùng cát bụi.
Người Đàn Bà Trong Cồn Cát Người Đàn Bà Trong Cồn Cát - Kobo Abe Người Đàn Bà Trong Cồn Cát