Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Chương 20
C
húng ta phải thoát khỏi đây, ngay bây giờ! – Tôi hét lên với Steve.
Steve và tôi cùng xô người vào bọn ma. Nhưng lập tức chúng tôi bị đẩy bật trở lại. Về chính giữa vòng tròn vây hãm.
Tôi lại ra sức xô bật ra. Tôi lao vào ba con ma bằng tất cả sức lực của mình.
Lần này bọn chúng tóm luôn người tôi. Tôi bị dính và mắc kẹt vào giữa hai con ma có thân hình chuyển động uốn éo không ngừng và lạnh giá. Tôi cảm thấy khó thở, ngột ngạt trong màn sương giá dày đặc bao quanh.
Tôi bắt đầu run như cầy sấy. Chân tay tôi rung bần bật, còn răng thì va vào nhau côm cốp. Hai môi tôi thâm tím, tái ngắt đi.
Tôi không thở được nữa. Tôi bắt đầu nghẹt thở. Tôi lạnh quá. Lạnh đến chết mất.
Tất cả chỉ là một trò lừa gạt, trong đầu tôi ong ong ý nghĩ ấy. Một âm mưu kinh khủng. Corey đã lừa chúng tôi dựng xong ngôi nhà. Rồi nó sẽ giết chết chúng tôi.
Steve ngã chúi xuống đất, cuộn người lại như một trái bóng. Tôi nắm chặt bàn tay và quăng mình vào bức tường ma. Tôi ra sức đẩy và đẩy. Bằng một nỗ lực cuối cùng, tôi húc đầu vào chính giữa vòng vây.
Tôi đã thoát! Tôi bị lộn nhào một cái, cùng lúc không khí tràn vào miệng. Tôi lại thở được. Và tôi đã tự do!
Tôi đứng thẳng dậy và… phát hiện sự thật kinh khủng. Tôi vẫn ở trong vòng vây.
— Các người không thể giữ ta ở đây! – Tôi gào lên, điên cuồng húc đầu về phía trước, cố đẩy bật vòng vây bao quanh.
Betsy cười rú lên. Corey cũng vậy.
— Thôi! Thôi đi! Mọi người không thấy họ đang sợ à? – Đó là Kate đang nói.
Tiếng cười tắt lịm.
Betsy lên tiếng:
— Tớ xin lỗi. – Nó nói. – Bọn tớ chỉ đang đùa thôi mà. Bọn tớ không định làm các cậu sợ.
— Đúng thế. – Corey cũng nói. – Tớ nghĩ đã đến lúc chúng tớ phải đi rồi.
Đi à? Đây chẳng lẽ là một cơn mê, tôi hoang mang. Một cơn mê thực sự tồi tệ.
— Corey là anh trai bọn tớ. – Đến lượt Kate nói. – Bọn tớ đã tưởng không bao giờ gặp lại được anh ấy.
Miệng tôi tự động há hốc ra.
Tôi đưa mắt nhìn anh Steve. Anh ấy đang ngồi run cầm cập, mắt nhìn không chớp vào khoảng không.
— Corey, Betsy và tớ là ba đứa trẻ trong ngôi nhà cây, những đứa trẻ mà tớ đã kể cho các cậu nghe. – Kate nói tiếp. – Khi ngôi nhà bị sét đánh, Betsy và tớ đang ở một bên thân cây, còn anh Corey ở phía bên kia.
— Chúng tớ đã chết cùng một lúc. – Betsy bổ sung câu chuyện. – Khi trở thành hồn ma, tớ và Kate luôn bên nhau. Nhưng Corey thì biến mất. Linh hồn anh ấy bị mất. Kể từ đó chúng tớ đã đi tìm anh ấy suốt.
Kate chờ tôi nói lại điều gì đó. Nhưng tôi không thể. Tôi quá sợ không nói nổi. Không nhúc nhích nổi. Tôi sợ hãi đến mức chỉ biết há mồm nghe.
— Khi cậu phát hiện ra ngôi nhà. – Kate lại nói. – Chúng tớ tự nhiên thấy mình đang ở giữa khu rừng này. Chúng tớ đã tưởng có thể dọa cho cậu sợ mà tránh xa nơi đây. Nhưng cuối cùng cậu lại không hề hấn gì như chúng tớ nghĩ.
— Nhưng giờ thì tớ biết chúng tớ đã sai. – Betsy cắt ngang. – Hẳn chúng tớ đã được gửi lại đây để tìm anh Corey. Và cả hai cậu đã giúp chúng tớ!
— Cám ơn. Cám ơn các cậu rất nhiều. – Corey lên tiếng. – Cuối cùng các cậu đã giải phóng tớ khỏi ngôi nhà cây!
— Đúng thế! – Betsy nói như reo. – Chúng tớ sẽ không bao giờ tìm lại được anh Corey nếu không có các cậu!
Vừa lúc đó một tia sáng chiếu thẳng từ mặt trăng xuống ngọn cây sồi. Nó phản chiếu ánh vàng lấp lánh lên người ba con ma.
— Tớ nghĩ… nghĩ là tớ tin được lời các cậu. – Tôi ú ớ nói.
— Chúng tớ đang nói sự thật mà. – Kate đáp lại. – Thật đấy.
— Ch… chuyện này rất hay. – Tôi đã lấy lại bình tĩnh. – Các cậu có thể nói cho tớ mọi điều mà tớ vẫn thắc mắc về ma. Tớ có thể đến đây hàng ngày và các cậu sẽ…
— Xin lỗi Dylan. – Corey cắt ngang. – Chúng tớ kẹt lại quá lâu trên trần thế rồi. Cậu đã đem chúng tớ lại với nhau. Giờ chúng tớ phải đi thôi.
Corey dứt lời thì tia sáng ban nãy liền mờ ảo đi. Anh Steve và tôi kinh ngạc thấy tia sáng mở rộng dần thành một nhịp cầu rộng, sáng lấp lánh. Nó được bắc từ mặt trăng xuống thẳng bãi đất trống ở gốc cây sồi. Đây là vật đẹp nhất tôi từng được thấy.
Ba con ma vươn người xuống chạm vào anh em tôi lần cuối. Những ngón tay của họ mềm mại và mượt như cơn gió nhẹ mơn man làn da. Khi nhìn kỹ lại, chúng tôi thấy thân hình họ bắt đầu nhạt nhòa dần và trở thành gần như trong suốt.
Họ nắm chặt tay nhau cùng bước lên nhịp cầu ánh sáng. Kate còn quay lại vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Họ thanh thản bước tiếp trên luồng sáng vàng mờ ảo.
Hướng thẳng lên trời.
Và biến mất.
— Anh tin nối không? – Tôi quay sang Steve. – Anh có tin nổi không?
Steve vẫn chưa nói được. Nhưng anh ấy cũng làm được cử chỉ như thể gật đầu.
— Phải, phải, phải, Steve, cậu bé của tôi. Cuối cùng anh cũng phải tin là có ma!