Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:02 +0700
Chương 20: Phản Bội Và Trung Thành
Đối với lời của Merial, Hà Ninh vẫn có chút hoài nghi. Nhận thức đối với thế giới này, đa phần tới từ ghi chép trong bảng đồng và cuộn da dê, chỉ có vài lần tiếp xúc với người, cảm giác không tốt, thậm chí có thể nói, tồi tệ muốn chết.
Merial quỳ dưới đất, gương mặt xinh đẹp mang theo trông đợi, không hiểu sao, Hà Ninh cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, cho dù đôi mắt của cô không phải màu đen.
Đây không phải là ký ức của y.
Là của bóng người tóc đen bào đen đó.
Lùi lại một bước, Hà Ninh kéo khóe môi, không thể giữ.
Trong lòng có một âm thanh đang cho y biết, không thể giữ bọn họ, đặc biệt là nữ nhân này!
Giết bọn họ? Rất đơn giản, cũng rất khó.
Bất luận thế nào, y tin vào trực giác của mình, y muốn sống.
“Hôm nay các ngươi có thể ở lại đây, ngày mai nhất định phải đi!”
Merial cúi đầu, lại thành kính nằm rạp xuống đất, “Vâng.”
Dây thừng của các mục dân được mở ra, trên lạc đà bọn cướp để lại, có lều và lương thực cướp được. Dê bò được lùa lại với nhau, đây là tài sản của bộ lạc, tộc trưởng và các lão gia có địa vị đều chết rồi, những thứ này toàn bộ đều là của họ.
Cho dù là nô lệ của bộ lạc, cũng có thể được chia một hai con.
Đám người thoát chết, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều đều có niềm vui.
Đứng bên cạnh thằn lằn xanh, nhìn các mục dân từ vẻ mặt sợ hãi tức giận, tới bình tĩnh, Hà Ninh trầm mặc không nói một tiếng.
Đây là dân tộc của sa mạc.
Địa hành thú và ma mút được gọi về, máu thịt để lại trở thành bữa tối cho chim ăn thịt thối.
Di thể của bọn cướp và lạc đà đã chết sớm không còn tồn tại, trên bãi cỏ bên bờ hồ chỉ còn lại một vũng máu.
Vào đêm, người của bộ lạc Mushu, không tiến vào hoang thành, mà dựng lều ở gần đó.
Hai vầng trăng tròn treo cao, ánh sao lấp lánh, bầu trời như ngân hà điểm xuyết bảo thạch, vô cùng vô tận, khiến người trầm mê.
Hà Ninh tựa lên người ma mút, thằn lằn xanh ngồi xổm bên cạnh y, địa hành thú như trước canh chừng xung quanh.
Thả các mục dân đi, đại biểu y cũng nhất định phải đi.
“Phải đi khỏi nơi này rồi.” Hà Ninh giống như đang tự nói, lại giống như đang trưng cầu ý kiến của thằn lằn xanh. “Đi đâu mới tốt? Phía bắc quá xa, phía nam cũng không được, tóc đen quá bắt mắt, lại mang theo mấy đứa to con này, đi phía tây? Không phải không được, nhưng gặp phải man tộc thì làm sao? Bọn họ càng không nói lý hơn cả người phía đông…”
Hà Ninh nhíu mày, thằn lằn xanh nghiêng đầu, móng vuốt gãi da bụng sột sột, ma mút cho nó một vòi, ồn quá.
“Nếu đi thật, những bảng đồng và cuộn da dê đó nên làm sao?” Hà Ninh ngồi dậy, mang hết theo là không thể, cũng không thể bỏ lại đây chứ?
Còn nữa… sờ sờ xương ngón chân bên cổ tay, cho dù là kế thừa ký ức, tình cảm vẫn thật sự tồn tại.
Rốt cuộc nên làm sao đây?
Thật phiền!
Đêm khuya, Hà Ninh cuối cùng đã có hơi buồn ngủ.
Chuột và mèo cát đào hang bên bờ hồ, động vật quen đêm tối mát lạnh cũng xuất hiện trong lùm cây bên hồ. Vết máu trên cỏ thu hút động vật nhỏ và côn trùng ăn thịt, nương theo mùi máu, luôn có thể tìm được mấy miếng thịt vụn.
Mặt hồ khẽ lăn tăn, một bóng người thướt tha vô thanh xuất hiện bên bờ hồ bán nguyệt, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, cắn rách cổ tay, máu tươi chảy ra một đường mảnh, rớt vào trong nước hồ.
Trên cổ tay nhiễm máu, có mang hai vòng xuyến màu bạc.
Nước hồ bắt đầu biến hóa, một vòng xoáy kỳ dị dần hình thành, bóng người thấp giọng niệm vu văn, đôi mắt màu nhạt bắt đầu biến đậm, dần hình thành màu đen như bầu trời đêm.
Thần điện Ortiramhs.
Đại vu đứng trước lăng kính bị hư tổn, trên mặt kính còn dính máu tươi của bà.
Trên mặt kính hiện lên một biển hoa, cạnh biển hoa, là một góc cổ thành phế tích.
Gương mặt già nua cuối cùng có ánh sáng, thân thể khô gầy đột ngột thẳng lên.
“Tìm được rồi!”
Âm thanh âm trầm vang lên trong phòng, đại vu nhào tới trước lăng kính, vẻ mặt là cấp bách và tham lam, cuối cùng đã tìm được!
Nữ nhân bên hồ nắm cổ tay, máu nhỏ giọt từ kẽ ngón tay, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt trở nên khó dò.
Chuyện hoàn toàn khác với dự kiến của cô, vốn cho rằng có thể cùng bộ lạc di chuyển giữa đường đi lầm vào hoang thành, không ngờ gặp phải bọn cướp sa mạc. Nhưng, những tên cướp đó cũng coi như đã giúp đỡ cô. Kẻ yếu, luôn dễ được đồng tình.
Trước kia, Mushu là một trong những bộ tộc cường thịnh nhất phía đông đại lục Aram, hiện tại thì sao? Vì chọn lựa của một người, tất cả vinh quang và tài phú đều bị đoạt đi.
Tổ tiên của cô trung thành với đại vu, nhưng sự trung thành này đổi lấy cái gì?
Vu tội, truy sát, bộ tộc suy đồi.
Nữ nhân đứng lên, nhìn hoang thành, bắt đầu từ hiện tại, tất cả sẽ vì cô mà thay đổi.
Đại lục Aram, thuộc về thần điện Ortiramhs, thuộc về vu nữ, đế quốc Aram đã diệt vong, không cần tới nam vu nữa!
Mùi máu tanh rất nhạt, biến mất cũng nhanh, nữ nhân lặng lẽ trở về lều, nô lệ trung tâm nhất của cô, đang dùng dây thừng siết chết người cuối cùng trong lều.
“Mang theo thức ăn và nước cần thiết, chúng ta đi.”
Cô đã làm được lời hứa với thần điện, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi!
Máu của đại vu…
Cô liếm môi, hiện tại không đạt được, rồi có một ngày, cô sẽ thay thế nữ nhân già nua kia, ngồi trên vị trí cao nhất trong thần điện Ortiramhs!
Gió đêm thổi khăn đầu của nữ nhân, Hà Ninh đứng sau tường gãy, nhìn rõ gương mặt cô.
Merial Mushu.
Quả nhiên, người tốt không thể làm mà.
Đôi mắt màu đen, phát sáng trong bóng đêm, móng tay sắc bén, cào nát vách tường.
Sau lưng truyền tới tiếng vang chói tai, hai người dắt lạc đà giật mình kinh sợ, quay đầu lại, dưới ánh trăng, thanh niên tóc đen mắt đen, đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
“Đi mau!” Mắt Merial đã biến thành màu thâm đen, nam nhân ôm cô lên lạc đà, quất mạnh roi. “Chủ nhân, đi mau!”
Hà Ninh đột nhiên lao tới, khuyên tai màu bạc, ánh lên đôi mắt màu tối, lãnh liệt, nguy hiểm.
Phản bội!
Lửa giận thiêu đốt tứ chi bách cốt, tình cảnh có bao nhiêu tương tự với bốn trăm năm trước?
Vu nữ y tin tưởng, phản bội y! Hãm hại y! Giết chết y! Hút cạn máu y!
Nam nhân ở sau cắn răng lao về phía Hà Ninh, nhưng ngay cả một góc áo cũng không sờ được, gió vút qua, mang theo vị máu tanh, ngơ ngác cúi đầu xuống, lồng ngực có một lỗ máu.
Lạc đà điên cuồng chạy, không quay đầu, Merial cũng có thể đoán được sau lưng đã xảy ra chuyện gì. Cô cảm thấy hối hận, nếu không gặp phải bọn cướp sa mạc đó, chuyện sẽ không sai lầm giữa chừng, nếu không nóng lòng như thế, cô hoàn toàn không tất phải chịu nguy hiểm như thế!
Đáng chết! Đáng chết!
Merial cố sức vung roi, tiếng gió sau lưng càng lúc càng gần, tim đã vọt lên cổ họng.
Cuối cùng, cô quay đầu, trong một thoáng, cô ảo tưởng dùng sự trung thành của tổ tiên để khẩn cầu tha thứ, môi đỏ vừa mở ra, một ngụm máu tươi, thình lình vọt ra.
Đôi mắt trừng lớn, trường mâu màu đen, xuyên qua thân thể của cô, xuyên cả lạc đà, ghim sâu vào trong sa mạc.
Trên thân mâu, vu văn màu vàng đang lưu chuyển trong bóng tối, Hà Ninh dừng bước, lạc đà ngã xuống ầm ầm.
Vu nữ hai mắt mất đi ánh sáng, ngã trong vũng máu.
“Gào!”
Tiếng dã thú gầm vang, kèn hiệu thê lương, thân hình khổng lồ, xuất hiện dưới trời đêm sa mạc.
Làn da màu nâu, mái tóc dài màu đen, đồ đằng màu xanh, dã tính, nguy hiểm.
Hà Ninh xác định mình chưa từng gặp qua người nam nhân trên lưng ma mút, nhưng, lại quen thuộc kỳ lạ.
Ma mút càng lúc càng gần, Hà Ninh không động.
Tế tự trên lưng địa hành thú toàn thân run rẩy, trượng gỗ trong tay bị máu đỏ bao quanh, rắc một tiếng gãy thành mấy đoạn.
Kony nhảy xuống người ma mút, thân hình tráng kiện, động tác nhanh nhẹn, như con báo bước đi trong bóng tối.
Tai trái lại bắt đầu nóng lên, ký ức trong đầu, dường như đã mở rộng then cửa.
Hà Ninh dùng sức che trán, hai chữ xa lạ lại quen thuộc bật thoát ra khỏi miệng, “Canyon?”
Kony giơ tay, thanh mâu màu đen, như có sức mạnh không nhìn thấy dẫn dắt, trở lại vào tay hắn.
Thân hình to cao, đột nhiên quỳ một gối, sâu trong đôi mắt màu hổ phách, mang theo trung thành và cương nghị đã kéo dài mấy thế kỷ.
“Đại vu! Bộ tộc Canyon, vĩnh viễn trung thành với ngài!”