Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 20
Đ
ến chiều, ông bà Tâm không thấy con gái về thì có vẻ sốt ruột:
-Không lẽ...nó nghỉ luôn bên ấy hay sao?-Bà Tâm bảo ông.
-Lúc sáng nó có nói chừng nào về không?-Ông Tâm hỏi bà.
Bà lắc đầu:
-Nó chỉ nói Quỳnh Như rủ sang chơi. Thú thật tôi cũng không biết Quỳnh Như thu xếp thế nào.
-Chắc là thằng Huy mừng lắm. Nó đã tốn bao nhiên tiền của để mướn người ta tìm Thiên Kim về.
-Nghĩ mà cũng tội cho Quỳnh Như...lỡ một đời con gái -Bà Tâm chép miệng thở dài.
-Cầu trời sau này có thằng nào thương nó thật lòng cho đời nó bớt khổ -Ông Tâm cũng có vẻ xót xa.
Có tiếng gọi cửa, ông Tâm lật đật đứng dậy:
-Chắc con nó về tới
Như không phải Thiên Kim mà lại là Phú. Anh chào ông bà Tâm rồi nói ngay:
-Thiên Kim không chịu về bên này nên cháu đến báo cho hai bác biết để đừng lo lắng gì.
-Thằng Huy nó nói sao hả cháu?-Ông Tâm nôn nóng hỏi.
-Hắn muốn Thiên Kim về bên này rồi sau đó mới sắp xếp lại mọi chuyện.
-Thì cứ xem như hai bác bằng lòng cho con Kim về bên đó -Ông tâm tỏ vẻ dễ dãi.
-Quỳnh Như còn ở bển không?-Bà tâm xen vào.
Phú hơi ngần ngừ rồi lắc đầu:
-Cô ấy bỏ đi rồi. Cháu tìm không thấy.
-Thì nó ở đằng nhà nó chứ đâu?-ông Tâm nói với vẻ am tường.
-Nhà Quỳnh Như đã bán cho người ta rồi. Không ai biết hai mẹ con cô ấy đi đâu.
-Chắc là nó không muốn nắm níu làm vướng bận thằng Huy với con Kim. Nó làm thế cũng tốt, nhưng tại sao lại không nói cho ai biết hết vậy?-Ông Tâm nhìn Phú trầm ngâm.
-Quỳnh Như thông minh lắm nên chắc nó đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi quyết định -Bà Tâm gật gù vẻ hài lòng.
-Nè, cháu về dặn thằng Huy với con Kim đêm nay trước khi động phòng phải có khay trầu rượu làm lễ tơ hồng nghen.
Điều ông Tâm căn dặn khiến Phú nhăn mặt:
-Không có chuyện đó xảy ra đâu, thưa hai bác! Thằng Huy tối nay không ngủ nhà.
-Sao vậy? Nó còn ngại ngùng gì?
-Chuyện đó thì cháu không biết rõ -Phú đáp nhát gừng dù anh biết rất rõ nguyên nhân. Ông Tâm ngạc nhiên.
-Hay là nó muốn tổ chức đám cưới lại?-Bà Tâm nhìn chồng.
-Cháu đến để báo với hai bác tình hình như vậy -Phú cắt ngang câu chuyện. Xin phép cháu về.
Từ trưa tới giờ anh đến khổ sở với Huy. Khách đến công ty làm việc hắn đùn cho anh tiếp. Cấp dưới xin ý kiến, hắn chỉ cho anh làm. Và điều khiến anh "oải" nhất là hắn bắt anh phải về gặp Thiên Kim để thương lượng.
Nhớ đến cuộc gặp gỡ với Thiên Kim, Phú bỗng rùng mình.
-Xin lỗi cô vì chuyện ngày trước nghen. Anh nói ngay khi vừa gặp Thiên Kim.
Nàng cười lỏn lẻn:
-Không có gì đâu. Ai lại chấp nệ chuyện ấy làm gì. Anh Huy đâu sao em không thấy về?
Phú đã nhận ra chiếc nhẫn của Quỳnh Như trên tay Thiên Kim. Anh cau mặt:
-Cậu ấy sai tôi về nói lại với cô là...
-Chờ anh ấy về ăn cơm phải không?-Thiên Kim cười cướp lời anh. Chị bếp bảo trước đây anh Huy và Quỳnh Như bao giờ cũng ăn cơm một lượt..
-Khổ quá, không phải vậy, cô lầm rồi! Đó là với Quỳnh Như -Phú nhăn nhó. Cậu ấy bảo cô hãy về nhà hai bác đi vì...vì cậu ấy...đã có vợ rồi.
-Cái gì em có nghe lầm không vậy? Vợ nào?
-Là tôi nói Quỳnh Như đó -Phú nói nhanh.
-Quỳnh Như!-Thiên Kim trố mắt. Anh lầm rồi. Xem đây.
Nàng vứt tấm giấy kết hôn lên trước mặt Phú khiến anh như bọ xóc xương nên ngắc ngứ:
-Nhưng cô phải biết, tấm giấy này được làm trong một hoàn cảnh như thế nào?
-Chính vì biết rõ nên giờ phút này em mới có mặt ở đây –Thiên Kim vẫn thản nhiên. Anh không thấy thời gian qua anh ấy đã đăng báo tìm kiếm em khắp nơi sao?
-Nhưng đó là thời gian đầu. Sau này cậu ấy rất thương Quỳnh Như -Phú cố giữ bình tĩnh.
-Vậy là anh không biết gì cả! Quỳnh Như đã kể cho em nghe nó đã bị hành hạ khổ sở như thế nào? Anh ấy còn dọa sẽ tống cổ nó ra đường.
-Tôi không biết nói thế nào để cô hiểu đây Thiên Kim ạ!-Phú rầu rĩ. Cô phải nghĩ rằng một năm qua mọi thứ đã thay đổi.
Thiên Kim gật đầu:
-Đúng! Ngay cả bản thân em cũng vậy! Nếu không thay đổi thì làm gì có chuyện em trở về đây? Anh hãy nhìn chung quanh đây mà xem. Huy yêu em đến độ đã cắt ảnh của em ghép chung vào ảnh anh ấy treo khắp phòng.
-Cậu ấy đã dẹp cái trò này từ lâu rồi. Có lẽ Quỳnh Như mới sắp xếp lại đó thôi.
-Nói gì thì nói em vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy. Nếu muốn ly dị thì phải ra tòa chia đôi tài sản.
Phú ngớ người ra không hiểu điều Thiên Kim vừa nói có đúng không? Về luậtt hôn nhân và gia đình ở Việt Nam anh không rõ lắm
-Cô đã nói như vậy thì chỉ có nước là chờ cậu Huy về -Phú đứng dậy bỏ đi.
Khi anh nói lại với Huy điều đó mặt chàng sa sầm:
-Cô ta không nói đùa đó chứ? Tôi còn chưa kiện cô ta về chuyện dối trá thì thôi.
-Muốn gì thì muốn cậu cũng phải về để giáp mặt với "vợ" cậu. Này, cô ta có trong tay giấy hôn thú đấy nhé.
-Thế thì sao? Bộ tưởng như vậy là tôi sợ đó hả?-Huy bực bội gắt. Được rồi, để tôi về quần cho cô ta một trận.
-Thế...cậu không còn yêu Thiên Kim nữa à?-Giọng Phú trêu chọc.
-Tôi yêu cô ta bao giờ?-Huy hầm hầm.
-Cậu đừng có nói ngang -Phú nghiêm mặt. Nếu không phải như vậy thì làm gì cậu lại muốn tống cổ Quỳnh Như ra đường?
Bị truy quá, Huy đành thúc thủ:
-Lúc đó, tôi giận quá hóa điên, cho nên bây giờ tôi mới mất vợ tôi rồi.
-Cậu về nói chuyện với Thiên Kim và mời cô ta rời khỏi phòng của Quỳnh Như đi -Phú giục.
-Phiền anh về bên nhà Thiên Kim báo lại mọi chuyện giùm tôi.
-Được rồi. Xuống đây tôi đưa anh về nhà.
Như vậy là trong lúc Phú sang bên kia, thì ở bên này Huy đã đối diện với Thiên Kim ngay trong phòng mình.
-Em cứ sợ anh không về -Thiên Kim bối rối nhìn chàng.
-Tôi đã định không về, nhưng trước sau gì cũng nói rõ với nhau.
Đến lúc này chàng mới trông thấy chiếc nhẫn chàng tặng Quỳnh Như trong tay Thiên Kim. Mặt chàng vụt tái đi:
-Tại sao cô có chiếc nhẫn này?
-Quỳnh Như cho em mượn. Nhưng thật ra nó là của em kia mà? Ba mẹ đã nói là lúc đám cưới, anh sẽ tặng em một món quà bất ngờ.
-Nhưng tôi đâu có tặng cho cô?-Huy chộp lấy tay Thiên Kim tháo chiếc nhẫn ra. Tại sao cô lại bỏ trốn?
Bắt gặp cái nhìn trừng trừng của chàng, Thiên Kim e ngại:
-Tại vì...em cứ tưởng... anh Phú là anh.
-Cô chê anh ấy chứ gì? Thế thì tại sao trước đó cô nhận lời? Nếu không có Quỳnh Như thay vào chỗ của cô thì còn gì là danh dự của gia đình tôi hử?
-Tại anh giấu giếm không chịu nói ra!-Thiên Kim chống trả một cách yếu ớt.
-Tôi đã xin lỗi ba mẹ của cô vì chuyện ấy trước khi rước dâu kia mà! Có lẽ lúc đó cô đã trốn rồi nên không biết. Bây giờ tôi muốn yêu cầu cô một điều.
-Điều chi, anh cứ nói.
-Cô rời khỏi căn phòng này ngay. Đây là phòng riêng của tôi và chỉ có cô ấy mới có quyền vào đây.
Đến nước này thì Thiên Kim nổi khùng:
-Vợ anh chính là tôi đây. Anh hãy đi hỏi khắp cả Sài Gòn này xem có phải ba má anh làm sui với cha mẹ tôi không? Tôi là vợ có hôn thú hẳn hoi nên không việc gì tôi phải đi.
Huy ngẩn người ra giây lâu rồi đứng dậy:
-Nếu cô không muốn đi thì cứ ở đó, nhưng không được đụng chạm đến bất cứ thứ đồ đạc gì trong phòng. Còn cô có phải là vợ của tôi hay không sẽ có người chứng minh cho cô biết -Nói rồi chàng bỏ đi.
Đến lượt Thiên Kim ngỡ ngàng. Nàng không ngờ mọi việc lại diễn ra hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ trước đó của mình. Chẳng lẽ Quỳnh Như lại gạt ta? Chẳng lẽ Huy đã thay đổi? Và cũng có thể Huy vờ vịt để thử lòng mình thôi! Chắc là anh ấy vẫn còn giận dỗi vì chuyện mình đã bỏ đi. Vậy thì cần phải kiên nhẫn mới có hy vọng.
Tự trấn an mình như vậy rồi Thiên Kim mới sực nhớ ra là mình chưa tắm rửa gì. Nàng mở tủ quần áo của Quỳnh Như lấy ra một bộ đồ ngủ. Ngắm nghía hồi lâu rồi ném lên giường. Sau đó mới đi vào buồng tắm.
Tắm xong, nàng bước ra ngoài định thay quần áo thì thấy chị bếp đang loay hoay thay nệm và drap trải giường. Nghe tiếng bước chân chị quay lại và trợn tròn mắt.
-Cậu chủ bảo tôi thay đồ mới cho cô ngủ ngon giấc -Chị bếp vừa cuộn tấm nệm lại vừa giải thích.
-Anh ấy chu đáo ghê! –Thiên Kim tấm tắc khen.
Thật ra thì Huy không muốn cho nàng nằm lên chỗ của chàng và Quỳnh Như nên mới bảo chị bếp đổi chăn nệm sang phòng khác cho mình.
Tối đó, Huy ngủ lại với Phú ở văn phòng công ty. Thấy thằng em cứ lăn lộn thở dài mãi. Phú hỏi:
-Cậu không ngủ được à?
Huy ngồi dậy, tựa lưng vào tường, ngửa mặt nhìn lên trần nhà:
-Làm sao tìm được Quỳnh Như bây giờ, anh Phú?
-Có khi nào cô ấy về quê nội, quê ngoại gì không?
-Cũng có thể, nhưng làm sao biết được quê nội, ngoại cô ấy ở đâu?
Huy day day mớ tóc lòa xòa trước trán giọng khổ sở:
-Tôi ngu quá! Một năm trời sống chung tôi không hề hỏi han về gia cảnh của Quỳnh Như. Thậm chí không biết mặt mẹ nàng. Có thằng đàn ông nào ngu như tôi không hỡi trời.
-Hay là... thử dò hỏi Thiên Kim xem.
Chắc chắn cô ta sẽ không nói đâu! -Huy lắc đầu.
-Biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây? -Phú trở mình- Thật là rắc rối.
-Anh sắp sửa bảo là tại tôi chứ gì? Đúng là tại tôi thật. Nếu không tìm được Quỳnh Như, tôi chết mất thôi -Giọng Huy rên rỉ.
Chàng nằm vật xuống, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ mới vắng Quỳnh Như có nửa ngày mà chàng đã vật vờ như một cái bóng thì thử hỏi làm sao sống nổi với những tháng ngày lê thê trước mặt đây?
Trong giấc ngủ chập chờn Huy bỗng thấy Quỳnh Như đang đứng trước mặt mình. Chàng thảng thốt gọi tên nàng. Nhưng nghe tiếng động Quỳnh Như tan biến vào cõi hư không...
-Cậu mệ sảng cái gì vậy? -Phú lay mạnh vai Huy.
Chàng choàng tỉnh. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Thất vọng, Huy úp mặt vào gối thổn thức, nghẹn ngào. Lần đầu tiên trong đời chàng mới hiểu vì sao có những thằng đàn ông điên đảo vì tình.