Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ðạt
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20/25
Ðột nhiên tôi đã trở nên bàng hoàng và lo lắng, người yêu của tôi lại là con trai của cô Mai, tôi biết quá muộn, những gì đã xảy ra khiến tôi không kịp trở tay. Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi định giấu kín chuyện này, nhưng liệu tôi có thể giấu mãi được không? Bất luận như thế nào tôi cũng không thể lìa xa Uy Lực, mà tôi cũng tin chắc rằng Uy Lực cũng không chịu bỏ tôi. Nhưng ba lại yêu cô Mai, như vậy tôi phải làm sao? Tôi bắt đầu lo lắng và oán ghét cô Mai. Nếu không có cô ta, nếu cô ta không phải là mẹ của Uy Lực thì tôi với Uy Lực chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Nếu ba đã cưới cô Mai thì niềm hy vọng giữa tôi và Uy Lực sẽ tiêu tan theo bọt nước. Chung quy cũng tại cô Mai cả.
Có một buổi chiều mưa, tôi ngồi trong phòng chờ đợi điện thoại của Uy Lực, chú mèo Xiêm im lặng nằm bên cạnh tôi. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa kính, âm thanh nghe thật nhàm chán và thê thảm. Tôi đưa mắt nhìn cảnh vật trong phòng, bốn bề yên lặng như cảnh chết.
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Tôi buột miệng nói:
- Mời vào.
Cánh cửa mở ra, cô Mai bước vào, cô vẫn mặc nguyên bộ đồ đen, tóc chảy ra sau lưng, môi tô một lớp son mỏng, trên nét mặt vẫn tươi cười như thuở nào, nhưng nụ cười của cô trong lúc này không thể rung động được lòng tôi.
Cô Mai gọi tôi:
- Hạ Lan Ðài.
Tôi day mặt đi nơi khác.
Cô bước lại cạnh tôi hỏi:
- Cháu không đi chơi sao?
Tôi hỏi móc họng:
- Cô không đi chơi với ba à?
Cô Mai nói:
- Ngoài trời đang mưa to, cô tưởng cháu đã đi phố nên đến coi cửa sổ có đóng lại không?
Tôi vuốt ve chú mèo và trả lời lạnh nhạt:
- Bộ cô tưởng lúc nào cháu cũng đi phố sao?
Cô Mai vuốt tóc tôi hỏi:
- Bữa nào cô cũng qua đây gõ cửa, nhưng cháu đều đi vắng.
Tôi lánh đầu ra khỏi tay cô Mai, cô ngạc nhiên, một phút sau cô nói:
- Bây giờ chúng ta thường ở bên nhau.
Tôi hỏi:
- Cô đang bận đi chơi với ba cháu kia mà?
Cô Mai nói thật nhỏ:
- Hạ Lan Ðài, cô cũng như ba cháu đều rất lo..
Tôi nói xiên xỏ:
- Lo làm gì? Cháu thấy ba với cô đều vui vẻ lắm mà?
Cô Mai nói:
- Cô và ba lo cho cháu.
Tôi cười:
- Cháu có gì đâu mà phải bận tâm cô?
Cô Mai lắc đầu ngó xuống nói:
- Ba cháu nói với cô nhiều lắm, từ khi dọn đến hotel này thì cháu với ba càng ngày càng cách xa.
Tôi hỏi:
- Thế à?
Cô Mai như hồi tưởng lại nói:
- Trước kia ở tại căn biệt thự chúng ta vui vẻ lắm, ở đó có cảm giác như một gia đình, chúng ta đi bơi lội, đi phơi nắng, đi câu cá.
- Bây giờ thì khác rồi phải không cô?
Cô Mai chau mày khẽ lắc đầu:
- Cô không rõ tại sao độ này cháu với ba càng ngày càng xa lánh nhau?
Tôi nhíu mày nói;
- Ba có cô ở bên cạnh thì cần gì đến cháu nữa?
- Hạ Lan Ðài!
Cô ta gọi tên tôi, tôi nhìn cô ta nhưng lòng ngấm ngầm thù ghét. Cô ta càng tỏ ra lo lắng cho tôi thì tôi càng oán hận cô ta, bởi thế tôi nói:
- Cháu với ba vẫn có hạnh phúc cơ, tuy má cháu đã chết, nhưng ba với cháu vẫn cảm thấy hạnh phúc, cháu săn sóc ba, ba lo lắng cho cháu, từ khi đến đây, từ khi quen biết cô..
- Hả, Hạ Lan Ðài..
Cô Mai trố mắt nhìn tôi có vẻ sửng sốt.
Tôi nói to tiếng:
- Cô đến đây cướp ba trong tay của cháu, hiện giờ cô với ba ở bên nhau, hai người đều hạnh phúc, nhưng còn cháu?..
Tôi vừa nói vừa múa tay, cô Mai trừng mắt dòm tôi, trong ánh mắt của cô chan chứa lòng thương hại.
Cô Mai lắp bắp:
- Hạ Lan Ðài, cháu không biết, cháu sai lầm rồi.
Tôi day mặt ra ngoài nhìn những hạt mưa đọng lại trên khung cửa kính, cô Mai bước lại gần tôi, cô xúc động nói:
- Hạ Lan Ðài à, ba cháu là người đáng thương hại, ba chỉ có một mình cháu, ba thương cháu, ba lo chăm sóc cháu, ba cho cháu tất cả, nhưng xưa nay ba thiếu người săn sóc, ba cô đơn, ba cần một người.
Tôi quay đầu lại quắc mắt nhìn cô ta nói:
- Không, ba chăm sóc cháu, cháu săn sóc ba, ba không cần người khác, ba đã có cháu rồi.
Cô Mai nói thật nhỏ tiếng:
- Nhưng áo của ba sứt chỉ, tất đi quá lâu, ra phố quên mang khăn tay, hút thuốc quá nhiều đâm ra ho, những điều này cháu có để ý đến không?
Tôi ngước mặt lên nhìn cô Mai rồi cắn nhẹ môi nói:
- Những đìêu đó ba biêt tự săn sóc lấy, hơn nữa cháu cũng lo cho ba.
Cô Mai nói:
- Không, cháu không hề đơm cúc cho ba, không hề vá tất cho ba, và cũng không hề nhắc ba phải mang theo khăn tay hay khuyên ba đừng có hút thuốc quá nhiều, mà cháu cũng kkhông hề khuyên ba đi bác sĩ khám sức khỏe.
Tôi thù cô Mai, lời nói của cô ta khiến tôi hổ thẹn, tôi phát cáu lên:
- Những điều đó không cần đến cô chăm sóc.
- Cháu...
Tôi như người mất trí:
- Ðó là việc riêng của ba, là chuyện của gia đình cháu, xin cô đừng xía vào, cô không phải là người của gia đình cháu, cô sẽ không bao giờ là người của gia đình cháu.
Cô Mai trầm ngâm một lát rồi run giọng nói:
- Cháu ghét cô phải không, cháu không thích cô nữa chứ gì?
Tôi không trả lời.
Cô Mai nói như van xin:
- Ðừng giận cô, Hạ Lan Ðài, cô chỉ muốn chăm sóc ba cháu, cô cũng không có ý cướp giật ba trong tay của cháu, cô cũng muốn săn sóc cả cháu nữa, nếu cháu chịu để cho cô chăm sóc!
Tôi trả lời ngay:
- Không, cháu không cần cô chăm sóc, ba cháu cũng không cần cô.
Cô run giọng nói:
- Cô không có gia đình và cũng không có ai để cho cô săn sóc.
Tôi hỏi:
- Con của cô đâu? Tại sao cô không chăm sóc con cô? Tại sao cô không gần gũi con cô?
Cô Mai nói:
- Cô vẫn săn sóc con của cô, nó còn lớn tuổi hơn cháu nữa cơ, nhưng nó lớn khôn rồi, khôgn cần cô săn sóc nữa, ngày nào nó cũng lái xe của cô đi phố, cô biết nó phải cần có bạn trẻ, cô làm sao bó buộc nó được.
Tôi hỏi:
- Cô có săn sóc con cô à? Cô chỉ nhớ có ba cháu thôi.
Cô Mai nhìn xuống đất gật gù:
- Lẽ dĩ nhiên là cô chăm sóc con cô, cô giữ gìn tài sản cũng vì nó mà thôi, cô đã nuôi nấng và cho nó ăn học đàng hoàng. Bây giờ nó lớn rồi, cô vẫn âm thầm lo cho nó, nửa đêm cô thức dậy đắp chăn cho nó, lấy sẵn quần áo để mai sáng nó thay, dặn dò người ở làm thức ăn cho nó.
Bây giờ cô Mai thật sự trở thành kẻ thù của tôi, cô ta chăm sóc tất cả những người tôi yêu thương, cô muốn cướp đoạt họ. Nhưng tôi nhất định không để cho cô ta cướp được ba, mà tôi còn giật cả đứa con trai của cô ta nữa.
Co ta nhỏ nhẹ giải thích cho tôi nghe:
- Hạ Lan Ðài à, cô không phải giật ba cháu, mà cô chỉ muốn ở chung với cháu để săn sóc cháu và ba cháu thôi...
Tôi ngắt lời:
- cháu không cần cô chăm sóc, cô có muốn chăm sóc thì cứ việc đi chăm sóc ba cháu đi.
- Hạ Lan Ðài... ba cháu thương cháu lắm.
Tôi lạnh lùng nói:
- Thôi cháu buồn ngủ rồi, xin cô để cho cháu ngủ.
Cô Mai chán nản lắc đầu:
- Tại sao cháu thay đổi tính tình nhanh như thế, cháu dễ thương lắm mà, trước kia chúng ta từng đi câu cá, nói chuyện đời xưa, chúng ta vui vẻ lắm kia mà, tại sao cháu thay đổi như thế?
Tôi trầm giọng nói:
- Thôi mời cô ra để cháu ngủ.
Cô Mai gật đầu:
- Cô đi đây.
Cô Mai nhìn tôi với ánh mắt thương hại rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Tôi với lấy chai nước hoa liệng ra cửa, chai rơi xuống đất bể tan tành, mùi nước hoa tỏa ra đầy cả phòng.
Cánh cửa mở ra, ba bước vào, ba nhìn mảnh chai vụn rồi nhìn tôi hỏi:
- ai làm vỡ chai nước hoa?
Tôi khẽ trả lời:
- Dạ con.
Ba khép cửa lại trừng mắt nhìn tôi:
- Tại sao?
Ban đầu tôi địnhtrả lời ba rằng tôi không thích, nhưng thấy nét mặt phẫn nộ của ba, tôi nói:
- Con lỡ tay đánh rơi.
Ba hỏi:
- Con nói gì với cô Mai?
- Thưa ba không nói gì hết.
- Tại sao cô Mai đỏ cả mắt khi bước ra ngoài?
Tôi bĩu môi nói:
- Cô ta đỏ mắt có quan hệ gì đến con đâu?
- Con nói gì với cô ấy?
Tôi trả lời:
- Sao ba không hỏi cô ấy mà lại hỏi con?
Ba giận dữ chỉ vào mặt tôi nói:
- Hạ Lan Ðài, ba cảnh cáo con, nếu khi khác con còn thế thì ba sẽ...
Tôi ngước mắt lên nhìn ba, tôi thấy ba giận run, lòng tôi tan nát, tôi cho rằng hết rồi, tất cả đều thay đổi rồi. Xưa kia ba không hề đối xử với tôi như vậy, ba không hề cảnh cáo tôi, không hề mắng chửi tôi, nhưng bây giờ ba đã thù nghịch tôi. Ðiều này chứng tỏ rằng cô Mai đã chiếm đoạt ba hoàn toàn rồi, ba bây giờ không phải là ba của tôi nữa. Ngày xưa, tôi muốn búp bê thì ba mua búp bê, muốn trân châu thì ba mua trân châu, muốn hột xoàn thì ba mua hột xoàn, nhưng bây giờ ba không phải là ba của tôi nữa.
Mùa Hè Năm Ấy Mùa Hè Năm Ấy - Y Ðạt