Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hìn lượng khách đông đúc trong quán, Mỹ Trang vơi bớt nỗi buồn do những căng thẳng trong suốt thời gian vừa qua.
Sau buổi tranh luận gay gắt nọ, cô và Khắc Ninh không liên lạc với nhau nữa. Tuy không chính thức nói lời chia tay nhưng có thể hiểu ngầm là giữa đôi bên chẳng còn gì để nói.
" Yêu không phải là nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng" nhưng cô và anh không làm được điều đó thì đổ vỡ là chuyện tất yếu, không sao tránh được. Hành động trả mặt bằng, đi thuê chỗ khác của cô là dấu chấm hết cho cuộc tình ngắn ngủi ấy rồi. Nó cũng là thông điệp ngầm gửi cho những ai quan tâm đến câu chuyện.
Anh Vũ bất ngờ hiện ra trước mặt cô với bộ dạng ngông nghênh như thường lệ nhưng chẳng hiểu sao Mỹ Trang không còn thấy bực mình mà trái lại còn vui hẵn lên vì không phải " một mình đối diện với bản thân" nữa. Tình trạng này khiến cô hết sức mệt mỏi.
Tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Mỹ Trang, Anh Vũ cất tiếng hỏi:
- Có cần nói lời chúc mừng cô nhân ngày khai trương địa điểm mới hay không đây?
Mỹ Trang cười:
- Muốn theo đúng lớp lang thì phải tặng lẵng hoa chứ đâu nói suông vậy được.
Anh Vũ khoát tay:
- Trang không hợp với mấy vụ hoa hòe rườm rà ấy đâu. Cứ tự nhiên như vốn có là hay nhất.
Câu nói vô tình của anh khiến cô liên tưởng đến bó tulip hôm sinh nhật của Khả Mi và xót xa thầm nghĩ có lẽ anh nói đúng. Đó chính là qui luật đào thải. Ai bảo cô cố tình chọn thứ không thuộc về mình làm gì kia chứ?
Cố xua những ý nghĩ không vui khỏi đầu, Mỹ Trang hỏi Anh Vũ:
- Tối nay không đi làm sao mà ra đây tán gẫu vậy?
Anh Vũ nhún vai tỏ vẻ phớt đời:
- Thích thì làm, không thích thì nghỉ, ai ép tôi được?
Mỹ Trang cố giữ vẻ mặt nghiêm trang khi nói với anh:
- Nghe câu này thì chủ nào dám thuê anh nữa chứ?
Anh Vũ cười khì:
- Thuê thì không nhưng tình nguyện làm không công kiếm ngày ba buổi cơm chắc không thành vấn đề, đúng không bà chủ?
Mỹ Trang thận trọng trả lời:
- Còn tùy chủ là ai nữa chứ.
Anh Vũ cười to:
- Chắc chắn không phải là cô rồi.
Mỹ Trang cười theo nhưng có phần gượng gạo. Hắn ta coi vậy mà thâm, chẳng bỏ qua chuyện gì, nói đâu là dính chấu đó.
Vẫn thản nhiên như không hề biết đến cảm nhận của người đang tiếp xúc, Anh Vũ hỏi Mỹ Trang:
- Lần này cô hợp đồng với chủ lâu không? Địa điểm này cũng rất tốt vì gần khu đại học. Tôi nghĩ việc kinh doanh sẽ phát triển hơn nữa chứ không dừng lại đâu.
Nhắc đến chuyện làm ăn, Mỹ Trang hoạt bát hẵn lên. Cô mau mắn đáp:
- Tôi bán thêm bánh mì, xôi mặn phục vụ sinh viên vì vậy bận bịu lắm. Thấy buôn bán được nên tôi ký hợp đồng ba năm rồi.
Anh Vũ cười nửa miệng:
- Con ông Đạt có đời nào để của rơi rớt chứ.
Cũng cái giọng xốc hông không bỏ nhưng giờ đây Mỹ Trang không thấy bực mình như xưa nữa. Không hiểu do cô đã trưởng thành hơn trước nên hết để ý mấy chuyện vụn vặt hay bởi cái nhìn giành cho hắn đã khác xưa?
Mà có thế nào đi nữa thì sự có mặt của Anh Vũ cạnh cô lúc này cũng là niềm an ủi rất lớn sau sự cố không vui giữa cô với Khắc Ninh.
Nhìn Anh Vũ bằng ánh mắt thân thiết, Mỹ Trang mời:
- Anh ăn tối với Trang cho vui nha? Cây nhà lá vườn không à.
Anh Vũ gật gù:
- Tự sản tự tiêu tốt thôi nhưng hy vọng không ăn nhằm đồ ế từ hôm trước.
Mới tử tế đó rồi lại kiếm chuyện. Dường như không chọc cho cô nổi sùng thì lổ tai của hắn bị lùng bùng hay sao đó.
Mỹ Trang quyết định " lấy độc trị độc", cô thủng thẳng trả lời:
- Nếu có lá gan chuột nhắt thì đừng thử. Thấy người khác ăn thì ráng nhịn thèm đi nha.
Anh Vũ rùng vai:
- Người khác không sao chứ tôi thì nằm ở hàng đầu tiên trong danh sách đen của Trang rồi. Thà nhịn ăn còn hơn nhịn thở.
Mỹ Trang nguýt dài:
- Nếu sợ thì tới đây làm chi?
Câu đáp khiến cô nghẹn lời:
- Thích nhìn mặt Trang lúc nổi giận chứ còn chi nữa.
" Chúa ơi, ngó xuống mà coi!"
Không để cô kịp phản ứng, hắn cười khì rồi thản nhiên bỏ ra ngoài, tụm lại với bọn Hoặc, Thạch.
Anh Vũ đi rồi, Mỹ Trang bật cười- mà cười rất giòn, không hề có chút gượng ép nào-.
ØË×
Ông Lê Sinh hỏi con trai:
- Nhà cho thuê rồi hả Ninh? Có vướng mắc gì không?
Khắc Ninh lắc đầu:
- Dạ không. Tập đoàn nước ngoài đặt văn phòng nên các thủ tục rất nhanh gọn, sòng phẳng.
Anh hơi nghi ngờ, chưa biết cha mình định lái câu chuyện đến đâu vì theo kinh nghiệm " hai mươi mấy năm làm con" thì cha anh chẳng khi nào đưa ra một câu hỏi mà không có dụng ý.
Quả nhiên, ngay sau đó ông Lê Sinh đã nói:
- Vậy con ra điều hành khu công viên nước giùm ba một thời gian nha.
Khắc Ninh rất bất ngờ. Anh lập tức đặt câu hỏi:
- Ngoài đó đâu thiếu người. Sao ba lại điều con đi?
Ông Lê Sinh nói giọng không hiểu thật hay đùa:
- Ở phố thị hoài cũng dễ nhàm, lâu lâu thay đổi không khí cũng hay lắm chứ.
Khắc Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Nếu vì công việc thì ở đâu cũng phải làm. Chừng nào con đi, thưa ba?
Ông Lê Sinh đáp một cách dễ dãi:
-. Chuyến này đi xa nên ít về nhà. Con cứ sắp xếp công việc đâu vào đó rồi hãy lên đường.
Khắc Ninh lên lầu được một lát thì bà Sinh đi xuống.
Ngồi xuống cạnh chồng, bà Sinh cất tiếng hỏi:
- Sao anh để con đi xa vậy?
Ông Sinh nhìn quanh rồi nhỏ giọng:
- Anh muốn cách ly nó với Mỹ Trang một thời gian. Khi mọi việc nguôi ngoai thì tiến hành hỏi cưới Khả Mi cho nó sẽ thuận lợi hơn.
Bà Sinh phải phục sự cao kiến của chồng nhưng với bản năng của người mẹ, bà nhìn sự việc khác chồng một chút. Đắn đo một lúc, bà hỏi ông:
- Chắc gì đi xa mà tụi nó quên được nhau? Bây giờ điện thoại với internet nối mạng toàn cầu, một khi muốn liên lạc thì ai cản nỗi.
Ông Sinh cười, thì thầm giảng giải:
- Mình hạn chế sự tiếp xúc chứ không cắt đứt hẵn. " Xa mặt cách lòng", chiêu này hiệu quả hơn sự can thiệp thẳng thừng-ép nó chia tay-, đôi khi còn gây tác dụng ngược nữa.
Bà Sinh phân vân:
- Nhưng việc Mỹ Trang dọn quán, trả nhà là tuyên ngôn quá rõ ràng rồi, cần gì phải áp dụng biện pháp phòng xa này nữa?
Ông Sinh lắc đầu:
- Tâm lý đàn ông là vậy đó! Chính thái độ dứt khoát của Mỹ Trang lại là tác nhân thúc đẩy Khắc Ninh quay lại. Nếu con bé quị lụy thì chắc chắn nó sẽ xem thường và cương quyết nói lời chia tay trước cho mà xem.
Bà vợ lườm chồng, dài giọng:
- Anh có nhiều kinh nghiệm về phụ nữ quá hả?
Đáp lại vợ bằng tiếng cười xòa, ông Lê Sinh nghiêm túc nói tiếp:
- Làm sui với họ Kim là chuyện hay! Anh nghĩ đây là thuận lợi không nhỏ cho cả hai gia đình. Khắc Ninh cưới Mỹ Trang hay Khả Mi đều tốt nhưng chỉ được chọn một trong hai chứ đừng lấp lửng. Nếu không sẽ " mất cả chì lẫn chài" bởi nhà họ Kim rất trọng sĩ diện, không chịu để con cháu mình tranh giành một người đàn ông làm trò cười cho thiên hạ đâu.
Bây giờ bà Sinh mới hiểu nguyên nhân sâu xa của việc đưa Khắc Ninh đi xa. Nhìn chồng bằng ánh mắt nể phục, bà hỏi nhỏ:
- Mình có nên tạo điều kiện cho Khả Mi tiến tới với con mình không anh?
Ông Lê Sinh tủm tỉm:
- Phụ nữ thường rất sáng tạo trong việc tạo bẫy bắt mồi mà, sao lại hỏi anh chứ?
Không nén được tiếng cười, bà Sinh âu yếm khoát tay chồng đi vào phòng ăn, nói nhanh khi nhác thấy Khắc Ninh bước xuống lầu:
- Đôi khi con mồi lại rình người thợ săn sẵn nữa kìa.
Ông chồng hóm hỉnh đáp:
- Bởi vậy mới có Khắc Ninh đó!
Bà Sinh nhéo chồng một cái thật đích đáng trước ánh nhìn ngạc nhiên của con trai.
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ