Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 20/51
- B
à kêu thằng Minh dậy coi. Dạo này nó bày đặt ngủ trưa nữa hả!
Trước khi bước ra khỏi cửa, chú còn nói:
- Bà liệu mà nói với nó, nó mà không thay đổi, tôi sẽ không chứa nó nữa đâu.
Chú Ban, vốn nghiêm khắc và khó tính, chú thường xuyên xem xét bài vở của Minh. Chú muốn đứa cháu ruột mà mình nhận đỡ đầu, lo cho chỗ ăn, chỗ ở, phải học hành luôn luôn gương mẫu, không phụ lòng gửi gắm của người anh ở dưới quê, không phụ lòng tin của họ hàng. Và chú đã vui lòng khi thấy suốt từ năm lớp 6, đến nay Minh đều chăm học và đều là học sinh tiên tiến. Anh không hề đi chơi, đua đòi theo chúng bạn. Mỗi lần giỗ quảy, nghe bà con khen Minh, chú cảm thấy sung sướng, như chính mình được khen. Chú xem Minh như con ruột của mình. Chú làm việc ở Biên Hòa, mỗi tuần về một lần vào chiều thứ bảy. Và mỗi khi về, chú đều kiểm tra tập sách của Minh, hỏi han việc học hành. Hôm qua, khi xem tập của Minh, chú đã phát hiện nhiều điểm 3, 4. Chú đã gạn hỏi thím Muôn - vợ chú – nhưng thím có biết gì đâu, hàng ngày thím nấu bánh đi bán rong, có bao giờ để ý đến Minh. Tối qua, chú Ban đã mắng cả vợ khi không thấy Minh ở nhà: “Bà thì cái gì cũng không biết, tại sao anh chị Ba gửi thằng Minh cho mình mà nó học hành thế nào, bà không biết. Bây giờ tôi hỏi nó đi đâu, bà cũng nói không biết. Thế tại sao bà nhận nuôi nó ăn học?” Mặt chú đã đỏ vì rượu, lại đỏ thêm vì nóng giận. Thím Muôn phân trần: “Tôi đâu có ngờ…”. “Hừ, không ngờ … không ngờ …”. “Thì ông không từng khen nó là gì?”. Chú Ban im lặng, ngồi phịch xuống ghế. Vợ chú nói đúng. Chú đã luôn đặt lòng tin nơi Minh. Hôm nay, chú cũng không ngờ như thế nào. Chú đuối lý, mệt mỏi, leo lên giường nằm ngủ, không ăn cả cơm mà thím Muôn đã dọn sẵn từ chiều. Thím Muôn để mặc chồng, bởi vì thím biết bao giờ cũng thế, mỗi cuối tuần, trên đường về nhà, chú Ban đều có mua một con vịt quay và đều ghé lại đâu đó, nhấm nháp một phần con vịt với hai xị rượu.
Sau khi chú Ban đi rồi, Minh ngồi dậy. Ðợi Minh rửa mặt và thay quần áo xong, thím Muôn mới nói:
- Con nghe chú Tư nói gì chứ? Chú nói lúc này con học sa sút lắm, có thật như vậy không Minh?
Minh im lặng không trả lời, anh đẩy xe đạp ra cửa:
- Con đi một lát con về.
Và Minh đạp xe đi. Anh đã viết xong lá thư gửi cho Quỳnh đêm qua. Sáng nay anh muốn đến tìm Kỳ để cho Kỳ biết. Trên đường, Minh nghĩ giá mà chú Ban biết là anh đã uống cà phê và hút thuốc đêm qua, giá mà chú ấy biết là anh đã lén xúc gạo mang đi bán, giá mà chú ấy biết anh đã đổi chiếc xe đạp tốt để lấy chiếc xấu hơn! Trong nỗi hoang mang đau khổ vì bị Quỳnh lãnh đạm, Minh đã nhớ đến lời nói của Kỳ là nếu muốn “vô” Quỳnh, Kỳ sẽ giúp cho, vì Kỳ hiểu rõ Quỳnh, học chung với Quỳnh mấy năm liên tiếp. Như người đắm tàu thấy được cái phao, Minh đến nhà Kỳ, năn nỉ Kỳ đi uống nước. Anh nghĩ, nhờ Kỳ giúp đỡ mà bắt bạn ấy phải bao mình thì không hay. Nhưng tìm đâu ra tiền? Ði mượn vậy. Nhưng những bạn có thể mượn được thì Minh đã mượn rồi, gần đến ngày trả mà Minh chưa trả được, gặp mặt bạn thấy xấu hổ, bây giờ làm sao mượn được nữa? Về nhà xin tiền ư? Chưa bao giờ Minh làm thế cả. Anh biết cha mẹ anh vất vả thế nào ở dưới quê. Vả lại, lấy lý do gì để xin tiền? Số tiền anh nợ bạn bè, anh sẽ nhịn quà sáng để trả. Nhưng tiền để đi uống nước với Kỳ thì làm sao có? Gặp Kỳ có cần thiết không? Cần chứ, vì bạn ấy là người duy nhất có thể giúp anh, Minh đã nhình quanh trong phòng. Mắt anh dừng lại ở cái đồng hồ treo tường. Nhưng ngay lập tức, anh xua đuổi ý nghĩ đó. “Mày không thể làm thế được đâu Minh ơi! Nhục nhã lắm!” Bỗng anh nhớ đến mỗi ba tháng, cha mẹ anh đều gởi gạo và tiền cho anh. Tiền thì Minh không dám hỏi, nhưng gạo thì … có ai biết được? Vả lại, gạo đó là của anh kia mà. Và minh đã bán 5kg gạo trước khi đến tìm Kỳ. Cả hai sau đó đến quán cà phê. Kỳ có vẻ sành sỏi, triết lý:
- Vậy là bạn nếm mùi đau khổ vì tình rồi đó. Con trai thì ai cũng phải trải qua. Có biết yêu thì mới có đau khổ vì yêu…
Cô chủ quán đến, Minh ra hiệu cho Kỳ im lặng rồi nói:
- Chị cho hai ly đá chanh.
Kỳ nhanh nhẩu ngăn lại, với giọng người lớn, anh nói:
- Không, cô cho hai ly cà phê đen!
Khi cô chủ quán đi rồi, Kỳ mới nói nhỏ với Minh.
- Ðã đau khổ vì tình rồi mà còn uống đá chanh, quê lắm.
- Nhưng mình không uống cà phê bao giờ, sợ ngủ không được.
- Thì đằng nào cũng phải uống cho biết, uống cà phê đâu phải là xấu.
Rồi Kỳ im lặng một lát như để suy ngẫm. Minh chưa biết nói gì thì Kỳ nói tiếp; không nhìn Minh mà nhìn vào nơi xa xôi nào đó, giọng lãng đãng:
- Bồ biết không, tớ cũng bắt đầu uống cà phê từ lúc biết yêu và đau khổ.
Sau đó, Minh giải bày rằng anh đã yêu Quỳnh (Anh không quên dặn Kỳ đừng nói cho ai biết), rằng Quỳnh có lẽ cũng yêu anh, đã cho anh mượn viết, đã để anh chở đến trường… nhưng rồi đột nhiên Quỳnh bỗng có thái độ kỳ kỳ làm sao, gặp Minh không cười nữa, hỏi gì thì trả lời nhát gừng, gó thể Quỳnh đã yêu ai rồi chăng?
Kỳ lẳng nghe Minh nói, trong bóng tối lờ mờ của quán và tiếng nhạc dồn dập, Kỳ thấy vẻ đau khổ hiện rõ trên nét mặt bạn. Anh thấy thương hại bạn một cách thành thực, anh nói:
- Ðừng buồn, vì bản tính của Quỳnh là thế. Bạn không biết đâu, bạn nên mừng là đằng khác.
- Tại sao? – Minh vồn vã hỏi:
- Quỳnh vốn hồn nhiên, bạn ấy được nhiều bạn thích. Nhưng trước giờ có ai chở được bạn ấy đâu. Bạn ấy cũng có bao giờ giận ai đâu. Mà yêu là giận đó!
Minh cãi lại:
- Yêu mà giận? “Ðã yêu thì không giận”.
- Bồ đừng có cãi. Thế tớ hỏi bồ, bồ có giận cô ấy không?
Minh im lặng. Anh uống thêm một hớp cà phê. Vị đắng của cà phê làm anh nhăn mặt. Minh im lặng, Kỳ cũng thế. Không khí trong quán bây giờ trầm hẳn xuống. Nhạc không còn ồn ào mà chuyển sang rên rỉ. Khói thuốc bay mù trong ánh đèn màu hồng, mờ mờ ẩn hiện từng cặp, từng cặp thanh niên nam nữ ngồi bên nhau, tạo thành một thế giới xa lạ mà Minh chưa từng bước vào. Tuy nhiên, anh không thấy bỡ ngỡ mà lại có cảm giác dễ chịu. Minh bỗng ao ước phải chi người ngồi bên cạnh mình, không phải là Kỳ, mà là Quỳnh. Anh thú nhận:
- Bồ nói đúng, mình yêu bạn ấy và mình đang giận bạn ấy, vì bỗng dưng bạn ấy hờ hững với mình. Tại sao Quỳnh làm như thế?
- Thì tại … tại … mà tại sao mình cũng chưa biết, ờ, ờ, có lẽ tại chẳng làm sao, cứ giận thế thôi!
- Bồ bảo Quỳnh ít khi giận mà.
Kỳ chống chế:
- Phải rồi, ít khi giận mọi người, nhưng trường hợp bồ, bạn ấy có để ý đến bồ … như thế mới là yêu, hiểu chưa bạn?
Minh thở dài, im lặng. Có thể như thế. Tuy Minh chưa hoàn toàn dồng ý với những lời Kỳ nói. Ðối với anh, điều đó thật là mâu thuẫn. Nhưng phải nhìn nhận là Kỳ hay thật, cậu ta nói như một người lớn, hiểu đời và nhất là cậu ta đã mang lại niềm an ủi, đã gieo vào lòng anh nhiều hy vọng. Minh uống thêm một chút cà phê rồi hỏi:
- Này, làm sao bồ biết tất cả những điều đó? Bồ đã từng yêu nhiều phải không?
Kỳ gật đầu, đáp nhỏ:
- Mình đã yêu và đã đau khổ nhiều lần, mình đã trải qua hết!
- Bồ giỏi thật. Thế bây giờ mình phải làm gì?
- Khoan, kêu thuốc hút đã.
Rồi Kỳ đứng lên, giơ hai ngón tay lên môi ra hiệu.
Cô chủ quán mang ra bốn điếu Hero và cái hộp quẹt diêm để trên đĩa nhôm nhỏ.
Kỳ lấy một điếu, bật diêm đốt thuốc một cách thành thạo. Thấy cái nhìn của Minh, anh hiểu ý bạn:
- Bộ bạn tưởng mình không biết hút thuốc?
Rồi Kỳ đổi giọng:
- Ðàn ông phải biết uống rượu, hút thuốc, miễn là đúng lúc thôi, trong trường mình không bao giờ hút.
Kỳ phun khói, đưa cho bạn một điếu.
- Bồ cũng nên tập cho biết… Bồ cũng sắp cần đến nó đấy.
Minh cầm lấy điếu thuốc hỏi:
- Cần à?
- Ừ, khi người ta suy nghĩ điều gì, thì thuốc lá rất cần.
Kỳ châm lửa cho Minh. Minh từ chối, anh cầm lấy hộp quẹt, anh muốn tự mình đốt thuốc. Không quan tâm đến việc đó, Kỳ nói tiếp, ra bộ quan trọng:
- Bây giờ mình muốn khuyên bạn một điều.
- Gì?
- Bồ hãy viết cho Quỳnh một lá thư!
Minh ngẫm nghĩ một lúc:
- Ừ, có lẽ bồ nói đúng đấy. Nhưng nếu Quỳnh không trả lời thì sao?
Kỳ quả quyết:
- Bạn ấy sẽ trả lời. Này nhé bồ có nhớ câu nói “Tình yêu là một cuộc đuổi bắt” không?
Minh chưa từng nghe, nhưng anh cũng gật đầu:
- Ðược rồi, mình sẽ viết.
Minh nhớ lại khi ra khỏi quán, anh còn hỏi bạn:
- Kỳ ơi, bồ có nghĩ là Quỳnh đã … yêu ai khác không?
- Không đâu, mình học chung với bạn ấy suốt mấy năm qua. Có nhiều người chú ý đến bạn ấy nhưng bạn ấy không có vẻ gì chú ý đến người nào hon người nào.
Bữa đó, Kỳ đã trả tiền. Kỳ nói anh nên để dành tiền và mua một món quà gì đó cho Quỳnh, nhân ngày sinh nhật của cô. Chừng nào thành công, Minh sẽ đãi anh ta một chầu gì đó. Minh ra về, lòng đầy thán phục và quý mến bạn. Phải từng trải lắm mới có được những ý nghĩ như Kỳ. Thật ra, anh đã mua chiếc vòng mà chưa cho Kỳ hay. Anh nói:
- Bồ biết hôm bữa mình nhờ bồ hỏi ngày sinh nhật của Quỳnh để làm chi không?
- Biết rồi … khá đấy, nhưng bồ đã mua cái gì?
- Chiếc vòng cẩm thạch!
- Ðược đấy!