Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
4
Cảnh sát đâu có đưa Nhất Ức Lục tới đồn cảnh sát mà dùng xe tuần tra chở cậu ta đến Độc Tú Cư.
Gần mười giờ sáng, Độc Tú Cư vẫn chưa mở cửa, mấy cô cậu nhân viên ở đây đang bận rộn quét dọn làm vệ sinh, lau bàn ghế v.v... Nhị Bách Ngũ thoáng nhìn thấy cảnh sát đưa Nhất Ức Lục đến thì vội chạy ngay ra:
- Sao mới sáng ra anh đã đến thế này? - Nhị Bách Ngũ ngạc nhiên hỏi. - Lại xảy ra chuyện gì thế? Sao họ lại áp giải anh đến đây, anh giở trò gì đấy à?
Mấy anh cảnh sát thấy có người ra đón Nhất Ức Lục, hai người họ lại có vẻ quen biết nhau, nên bảo Nhị Bách Ngũ:
- Chúng tôi giao anh này cho cô, đừng để anh ta chạy lung tung đấy. Hai người cứ đứng đợi ở đây!
Nhị Bách Ngũ mừng quá:
- Cám ơn, cám ơn! Các anh cứ yên tâm, cứ giao anh ấy cho tôi là được.
Từ cái hôm Lục Thư gợi ý Nhất Ức Lục vừa nghịch của quý vừa nghĩ đến Nhị Bách Ngũ để lấy tinh trùng làm xét nghiệm, thì hình như Nhị Bách Ngũ và cái phần dưới của cậu có mối liên hệ gì đấy, cho nên mỗi lần thấy cô là cậu lại có cảm giác vừa hưng phấn lại vừa tưng tức. Nghĩ đến đấy, cậu đỏ mặt nói:
- Nói linh tinh! Tôi làm sao mà giở trò bậy bạ chứ? Mà cũng lạ thật, rõ ràng tôi đi làm việc tốt mà lại gặp ngay cảnh sát, rồi chẳng biết nhầm lẫn thế nào mà họ lại đưa tôi đến đây.
Từ ngày Nhị Bách Ngũ được nhận vào làm ở Độc Tú Cư, hai người đã đi xem phim với nhau mấy lần. Họ ngồi xem rất nghiêm chỉnh, Nhị Bách Ngũ cũng bỏ thói quen động tay, động chân trong rạp, cứ thế vừa xem phim, vừa ăn bỏng rang, uống nước ngọt. Đi chơi với người yêu thực là sướng biết chừng nào! Nhị Bách Ngũ đung đưa hai chân trên ghế, ngó nghiêng khắp nơi, miệng thì nhóp nhép không ngừng. Cô không hứng thú lắm với mấy bộ phim chiếu rạp và cô cũng chỉ thấy có mỗi phim Yêu em đến vạn năm là hay nhất. Nhất Ức Lục rất thích xem phim hoạt hình và khoa học viễn tưởng, còn cô thì hoàn toàn chiều theo sở thích của cậu. Cô đi xem phim với Nhất Ức Lục là để hưởng thụ “sự tuyệt vời của thế giới bên ngoài”, xem xong, lại cùng anh ra chợ đêm ăn khuya, hồn nhiên, vô tư lự không chút vướng bận. Được ở bên Nhất Ức Lục như thế này thì có cho tiền, cô cũng vứt lên chín tầng mây. Tất cả tiền bạc trên thế giới không thể đổi lấy niềm hạnh phúc của cô lúc này!
Thấy người ấy vui mình cũng thấy vui hơn bội phần. Sự vui vẻ của người ấy khiến mình cảm thấy hạnh phúc, đó chẳng phải là thiên đường hay sao?
Có nhiều lúc, Nhị Bách Ngũ muốn được âu yếm với anh như những cặp tình nhân ở bến xe buýt nhưng cô nhận ra Nhất Ức Lục chẳng hề biết hôn con gái như thế nào cả, nhìn đôi trai gái ngồi bên cạnh hôn hít mà Nhất Ức Lục cứ như dửng dưng như không, chẳng chút mảy may rung động trong lòng. Một lần họ đang đứng đợi xe buýt, thì có một đôi gần đấy hôn nhau cuồng nhiệt không biết trời đất là gì nữa, người con trai luồn tay vào áo sờ ngực cô gái khiến cô ta rên mãi không thôi Nhị Bách Ngũ khẽ hích Nhất Ức Lục, muốn nhắc khéo cậu làm theo. Nào ngờ Nhất Ức Lục lại thì thầm:
- Đừng nhìn, đừng nhìn, nhìn làm họ ngượng đấy!
Nhị Bách Ngũ tròn xoe mắt nhìn Nhất Ức Lục, người ta sờ soạng nhau trước mặt bàn dân thiên hạ còn không ngượng, mình ngượng thay cho họ là sao? Thật là ngây ngô cộng thêm ngốc nghếch, thành ra một đôi ngờ nghệch!
Nhất Ức Lục không chịu chủ động, Nhị Bách Ngũ đành phải ngượng ngùng hôn cậu; ngượng ngùng là biểu hiện cho sự trưởng thành vượt bậc, sự tiến bộ cực lớn đối với một cô gái như cô! Cô chẳng khác gì một tấm vải trắng, nhuộm màu gì thì ra màu đó. Ở phòng trà Độc Tú Cư, Lục Thư chỉ giao cho cô làm những công việc đứng đắn, đàng hoàng. Hoàn cảnh thay đổi thì con người cũng đổi thay. Nhị Bách Ngũ tiếp thu nghệ thuật pha trà rất nhanh, cô nhanh chóng trở thành một trà nhân có tiếng. Rất nhiều vị khách gọi đích danh cô đến pha trà, họ nói kĩ năng của cô rất điêu luyện, nắm vững thời gian, nhiệt độ hâm trà, động tác thành thạo, tư thế đẹp mắt, khách chỉ cần đưa mắt là cô đã hiểu không cần nhiều lời, rất thích hợp với những buổi đàm phán bí mật của họ. Khi hầu trà cho khách, cô đã ít nhiều làm cho câu chuyện của khách hàng trở nên hòa hợp hơn!
85
Nhị Bách Ngũ đưa Nhất Ức Lục vào một gian phòng nhỏ trang nhã, nghi hoặc nhìn cậu:
- Anh làm gì vậy? Vì sao cảnh sát lại ngăn không cho anh làm “việc tốt”? - Cô cười rồi hỏi với giọng chế giễu, - Hay là anh lại làm tổn hại danh dự cô gái nào rồi?
Nhất Ức Lục cười, thụi nhẹ cô một cái, sau đó kể tuồn tuột cho Nhị Bách Ngũ nghe câu chuyện lẽ ra phải giấu chị mình:
- Em biết không, “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng” đấy. Chủ nhiệm Bì nói, rất nhiều gia đình tan cửa nát nhà chỉ vì không sinh được con. Anh chỉ cần hiến một chút tinh trùng là đã cứu vãn được rất nhiều cuộc hôn nhân, em xem như vậy không phải là việc tốt thì là gì? Hiến tinh trùng cũng giống như hiến máu thôi. Em chữa bao giờ hiến máu à? Khỏe mạnh như em, nên hiến máu mới phải!
Nhị Bách Ngũ vẫn chưa hiểu, hỏi vặn lại:
- Nhưng tại sao anh phải đi hiến tinh trùng? Hiến máu thì em còn lạ gì, cứ đến lễ tết là lại có xe hiến máu lưu động đỗ bên ngoài phòng trà nhà mình, rất nhiều sinh viên đại học tham gia đấy. Những người tình nguyện nằm trên băng ghế với một ống cao su cắm vào cánh tay rồi máu cứ thế chảy vào một cái túi nhỏ treo trên đầu. Nhưng còn hiến tinh trùng thì em chưa nghe nói đến bao giờ.
Nhất Ức Lục ra vẻ hiểu biết, nói:
- Điều này chứng tỏ em rất kém hiểu biết! Chủ nhiệm Lưu và chủ nhiệm Bì ở Bệnh viện Chúng Sinh đã giảng giải cho anh kiến thức về giới tính sinh sản. Nếu người chồng bị vô sinh thì vẫn có thể mượn tinh trùng của người đàn ông khác để tiến hành thụ tinh nhân tạo, hoặc sinh con trong ống nghiệm cho người vợ. Họ nói là chất lượng tinh trùng của anh rất tốt, có thể giúp cho những cặp vợ chồng hiếm muộn có con. Có con rồi thì họ sẽ không ly hôn nữa. Khoa học ngày nay hiện đại thật đấy, còn em thì chả biết gì cả!
Nhị Bách Ngũ tuy không được nghe hai vị bác sĩ đáng kính kia thuyết giảng nhưng kinh nghiệm của cô cũng không phải là ít. Hồi trước có một người sau khi lên giường với cô đã nói rằng “Một giọt tinh trùng bằng mười giọt máu”. Quả thực, đàn ông sau khi xuất tinh xong vô cùng mệt mỏi, có người còn nằm rũ trên giường mãi mới trở dậy được, cứ như cơ thể anh ta bị moi rỗng vậy.
Nhị Bách Ngũ nghe xong liền giằng lấy ống tiêu trên tay Nhất Ức Lục gõ mạnh vào đầu cậu:
- Anh thật chẳng biết ngượng! Xấu hổ chết đi được! Tinh trùng của anh thì tốt cái nỗi gì chứ? Lại còn khoe tinh trùng của mình tốt cơ đấy! Đem cho thứ ấy rồi thì còn gì là người ngợm nữa, cơ thể anh sẽ trống rỗng, anh có hiểu không hả? Lại còn nói là làm việc tốt à? Xấu hổ chết mất thôi!
Mắng đến đây, những oán giận tích tụ trong lòng cô cũng nổ tung:
- Anh chỉ biết làm việc tốt cho người, sao không biết nghĩ đến em? Sao không phóng tinh trùng vào người em? Anh chết đi cho rồi! Chết đi cho rồi! Chẳng qua, chẳng qua...
Hai người cười đùa ầm ĩ, đuổi bắt quanh bàn trà, Lục Thư ở ngoài gõ mấy tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Nhị Bách Ngũ thấy Lục Thư đến, liền lớn tiếng mách:
- Chị Lục Thư ơi, chị xem anh ấy có ngớ ngẩn không chứ! Cứ nằng nặc đòi đi hiến tinh trùng, còn nói chỉ có tinh trùng của mình là tốt nhất! Lại còn cái gì mà “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng”. Anh ấy đòi làm việc tốt, đòi đi giúp đỡ vợ chồng nhà người ta! Chị xem có buồn cười không? Buồn cười chết đi được!
Nhờ có chủ nhiệm Lưu và Đào, Lục Thư đã nắm được âm mưu của Đỗ Bì, cô biết anh ta định bí mật dẫn Nhất Ức Lục đến một nơi nào đó để lấy tinh trùng. Nhưng khi thấy vẻ hiền lành, trong sáng của Nhất Ức Lục thì Lục Thư biết có nói rõ sự thật thì cũng chẳng ích lợi gì mà còn khiến cậu bất mãn với cô, Ức Lục sẽ cho rằng cô cản không cho cậu làm việc tốt. Lục Thư rất hiểu em mình. Câu khẩu hiệu mà Đỗ Bì “nặn” ra quả thực rất có sức lôi cuốn với những anh chàng trẻ tuổi nhiệt tình mà lại khờ khạo như Nhất Ức Lục! Dù rằng Lục Thư có đến trăm cái miệng cũng không nói lại được sự gian dối của khẩu hiệu kia.
Lục Thư liếc nhìn Nhất Ức Lục thấy cậu vẫn cười khúc khích không chút ngượng ngùng, háo hức muốn làm “việc tốt”, thật là dở khóc dở cười cho cái cậu này! Mà Lục Thư cũng không thể nhốt em trong nhà, vì hôm nay là ngày nghỉ, không cho cậu đi ra ngoài chơi cũng không được. Lục Thư đành phải tươi cười giao nhiệm vụ dẫn Nhất Ức Lục đi chơi cho Nhị Bách Ngũ, xem đó là công việc hôm nay của cô, vẫn được nhận lương như ngày thường. Cô dặn Nhị Bách Ngũ, hai người muốn đi đâu thì đi, nhưng tuyệt đối không được rời mắt khỏi Nhất Ức Lục để tránh bị người khác dụ dỗ đi lung tung!
Nhiệm vụ này Nhị Bách Ngũ hoàn toàn có thể làm tốt, vì trước kia cô đã từng bị bọn xấu cho vào tròng, nên mọi ngón nghề của chúng sẽ không qua nổi mắt cô.
Thế là hai người cầm chiếc sáo vui vẻ chạy ra ngoài chơi.
86
Đỗ Bì buồn bã trở về phòng thí nghiệm vô sinh Bệnh viện Chúng Sinh, chán nản thuật lại diễn biến sự việc cho mọi người nghe, thật đúng là “thành bại do số”! Ai nghe xong cũng chỉ biết thở dài, nhưng họ cho rằng vẫn còn hy vọng, vì điều cốt yếu nhất là Nhất Ức Lục đã bằng lòng hiến tinh trùng. Lần này không được còn có lần sau. Chỉ cần Nhất Ức Lục không nuốt lời thì nhất định sẽ có ngày họ đạt được mục đích. Nắm được tinh trùng khỏe mạnh trong tay thì khác nào có máy ATM trong nhà! Người xưa nói quả là chí lí “việc tốt thường hay gặp trắc trở”, làm gì có chuyện dễ dàng có ngay được tinh trùng hiếm có, Đường Tăng đi lấy kinh chẳng đã phải trải qua chín chín tám mốt cái nạn đó sao? Muốn lấy được tinh trùng của Nhất Ức Lục, chí ít cũng phải trải qua chín cái nạn lớn. Họ nói vậy là để Đỗ Bì yên lòng mà tiếp tục cố gắng, nếu Đỗ Bì mà thoái chí lùi bước thì còn ai trong cái phòng thí nghiệm này có đủ khả năng thay anh ta đi thương thuyết với Nhất Ức Lục chứ?
Nhưng ngờ đâu, ngay ngày hôm sau “đại nạn” đã tìm đến Đỗ Bì!
Năm năm trước, khi bệnh viện này còn là Bệnh viện Nhân Dân số 2, khu Cửu Đạo Loan, Đỗ Bì đã chẩn đoán nhầm một bệnh nhân bị u xơ tử cung ác tính rồi cắt bỏ tử cung của chị ta. Vì chuyện này mà người nhà bệnh nhân đã kiện cáo ầm ĩ một thời gian. Cũng may chị này đã có hai đứa con, lại không muốn sinh thêm nữa nên qua sự hòa giải của tòa án, bệnh viện chỉ phải bồi thường ba vạn tệ, vụ kiện này đến đây coi như kết thúc.
Nhưng bệnh nhân đó đột nhiên lại làm đơn gửi lên tòa án, đòi bệnh viện phải trả thêm phí “tổn thất tinh thần”, với lí do hai đứa con sức khỏe yếu ớt nên chị ta muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng Đỗ Bì đã cắt nhầm tử cung khiến chị ta không còn khả năng làm mẹ. Tổn thất tinh thần đó rất rất lớn, ba vạn tệ trước kia không thể đủ, họ yêu cầu bệnh viện phải bồi thường thêm ba mươi vạn tệ nữa mới chịu rút đơn.
Giám đốc bệnh viện nhận được thông báo này thì biết ngay chị ta gây chuyện, cố ý bới móc chuyện cũ, nhưng nhân viên tòa án đã nhắc nhở ông phải xử lý thỏa đáng vụ này. Người nhà của bệnh nhân vốn là “đầu gấu” trong khu, vì chuyện di dời nhà cửa mà họ dám ra tay hành hung nhân viên của Ban quản lí dự án. Nếu nhà đó kéo nhau đến trước cổng bệnh viện khua chiêng gõ trống, biểu tình la ó thì bệnh viện làm sao làm ăn yên ổn được? Như thế liệu bệnh nhân nào còn dám đến khám nữa.
Bệnh viện Nhân Dân số 2 khu Cửu Đạo Loan giờ là Bệnh viện Chúng Sinh, từ cơ quan nhà nước nay đã thành cơ sở tư nhân, hơn nữa ông giám đốc trước đã nghỉ hưu, làm gì còn ai đứng ra giải quyết chuyện vớ vẩn của năm năm về trước? Vì vậy vị giám đốc mới liền mời Đỗ Bì đến, thông báo việc anh ta gặp rắc rối, mà chuyện này chỉ có thể do cá nhân anh ta tự giải quyết, bệnh viện không chịu trách nhiệm.
Đỗ Bì đã sẵn buồn bực trong lòng nay lại thêm mệt mỏi, lo sợ quay về phòng thí nghiệm vô sinh. Mấy người đồng nghiệp vừa hay tin đã bàn tán xôn xao, mớ rắc rối từ trên trời rơi xuống này vừa khéo đúng lúc! Rõ ràng là việc của năm năm trước đã giải quyết êm thấm, mà bệnh nhân đó giờ đã ngoài 40 tuổi, một nách hai đứa con, sao còn nghĩ đến chuyện sinh thêm nữa? Đỗ Bì hôm qua thì gặp cảnh sát, hôm nay lại đụng tòa án, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được? Người Trung Quốc bây giờ thông minh thật, đúng như ông già bé nhỏ nói, vừa ra khỏi hộp, tất thảy đều nhảy nhót tranh nhau nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài; tư tưởng được giải phóng thì khả năng tưởng tượng, suy đoán cũng phong phú hơn! Những tác động ngầm của cảnh sát Đào làm sao tránh được sự phỏng đoán, phân tích đầy trí tuệ của tập thể y bác sĩ phòng thí nghiệm vô sinh? Nhưng họ cũng chỉ đoán chủ nhiệm Lưu ắt có liên quan đến chuyện này, còn nguyên nhân sâu xa thì tuyệt nhiên không nghĩ ra. Bàn bạc một hồi, cuối cùng họ nhất trí quyết định báo cáo toàn bộ sự việc này, từ việc phát hiện ra Nhất Ức Lục ra sao, chủ nhiệm Lưu đã ngăn trở họ thế nào, đến việc họ bất đắc dĩ phải nghĩ cách đưa Nhất Ức Lục đến một bệnh viện khác lấy tinh trùng ra sao với giám đốc. Như thế vừa là rửa nỗi oan không sao bầy tỏ được của Đỗ Bì, vừa để tố cáo tội trạng của chủ nhiệm Lưu: Ông ta không những bỏ qua cơ hội kinh doanh của bệnh viện mà còn báo cảnh sát hãm hại Đỗ Bì, thật là xấu xa, độc địa. Con sâu làm rầu nồi canh, không cách chức chủ nhiệm Lưu thì sẽ làm tổn hại đến uy tín của bệnh viện!
Thế rồi họ kéo nhau vào phòng giám đốc để đòi lại công bằng, người này một câu, người kia một câu, sau một hồi cãi cọ ầm ĩ, rốt cuộc giám đốc cũng đã nghe ra đầu đuôi sự việc. Ông mỉm cười bảo mọi người rằng: “Các anh các chị suy nghĩ nông cạn quá, cái gì mà do chủ nhiệm Lưu chủ mưu, xem ra việc này còn phức tạp hơn nhiều đấy. Trước hết mọi người cứ về phòng làm việc tiếp đi đã, còn chị kia muốn vòi thêm tiền thì cứ để chị ta đòi, để xem tòa án phán xử thế nào đã!”
Vị giám đốc này vốn là dân hành chính, trong hai mươi năm trời cứ bị điều đi điều lại từ ban này sang ban khác, cuối cùng đang từ Ban thư kí Ủy ban thành phố chuyển sang làm Phó cục trưởng Cục Y tế ủy ban quận Cửu Đạo Loan làm Phó Cục trưởng. Sau đó, ủy ban quận phê chuẩn việc đổi tên Bệnh viện Nhân Dân số 2 thành bệnh viện Chúng Sinh, nhưng kèm thêm một điều kiện là ông Phó cục trưởng sắp nghỉ hưu này sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc bệnh viện. Đương nhiên việc này cũng là một phần kế hoạch của ông. Lương của giám đốc bệnh viện tư cao gấp mấy lần lương của Phó cục trưởng ủy ban quận, lại còn được cấp cả xe riêng, cho nên khá nhiều quan chức hành chính muốn làm việc cho phía tư nhân. Nhưng rất nhiều công chức hành chính chỉ quan tâm đến hiệu quả kinh tế bên khối tư nhân, mà không hiểu được ngầm trong đó còn có lợi ích xã hội, tức là phối hợp giữa kinh nghiệm hành chính với kinh nghiệm kỹ thuật, để bồi bổ và giúp ích lẫn nhau.
Dù là việc xấu cũng có mặt tốt của nó, chẳng phải là như vậy hay sao?
Giám đốc khi đã hiểu ra sự việc thì với kinh nghiệm hành chính bao năm ông biết đám nhân viên y vụ đó đã trách oan người khác! Chủ nhiệm Lưu làm gì có được bản lĩnh ghê gớm, vừa gọi cảnh sát, lại vừa động đến tòa án. Bố láo cả! Hiện nay, chỉ cần có việc hơi đáng ngờ xảy ra thì chắc chắn là đằng sau có kẻ phá rồi! Chẳng khác gì cái kiểu “đấu tranh giai cấp là cương lĩnh” một thời, bất kể xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì trước hết phải tìm “kẻ thù giai cấp”, mà đã tìm là phải chắc, chuẩn, dữ dằn. Đám y, bác sĩ đã không nắm “chắc” mà còn không nắm “chuẩn”. Giám đốc biết rất rõ Đỗ Bì và đám bác sĩ ngớ ngẩn đó đã lén lút đưa Nhất Ức Lục đi lấy tinh trùng, chẳng thèm biết như vậy là đã xúc phạm đến thần thánh phương nào! Quyền năng của vị thần này rất lớn, không những có thể điều động công an, tòa án mà còn có thể lôi cả bệnh nhân của năm năm trước gây chuyện. Vị thần đó ra tay nhanh như chớp, không đến hai mươi bốn giờ là mọi việc đã hoàn thành gọn ghẽ, không để lộ một dấu vết nhỏ nào, khiến cho đám bác sĩ ngu dại nọ không biết phương nào mà lần! Xem ra trong tay vị tôn thần này còn có những độc chiêu ghê gớm khác, Bệnh viện Chúng Sinh khó lòng chống đỡ nổi uy lực vô song này.
Điều đó đã thể hiện rất rõ ưu thế bổ sung giữa nhân viên hành chính và nhân viên kỹ thuật, vừa gỡ bỏ được sự can dự của chủ nhiệm Lưu, vừa vạch ra căn nguyên rước họa của Đỗ Bì.
Giám đốc quyết định đem việc này báo cáo với Chủ tịch Hội đồng Quản trị Vương Thảo Căn.
87
Vừa hay, buổi chiều hôm đó Vương Thảo Căn đến bệnh viện kiểm tra công việc. Giám đốc liền đến phòng Chủ tịch Hội đồng Quản trị báo cáo việc phòng thí nghiệm vô sinh phát hiện được loại tinh trùng giống cực tốt và việc nhân viên trong phòng đã lén đưa chàng trai có loại tinh trùng cực tốt đó đến một bệnh viện khác để lấy tinh trùng, nhưng sau đó bị người ta phát hiện. Việc này vừa động chạm đến phía cảnh sát vừa đắc tội với cả bên tòa án.
Vương Thảo Căn nghe xong chỉ cho đó là chuyện khôi hài, ông chỉ thị cho giám đốc: “Thì không lấy số tinh trùng ấy nữa chứ sao! Có gì là quý hiếm đâu? Đừng làm mọi việc căng thẳng lên, chớ có làm mếch lòng công an, toà án, động đến họ là không được đâu! Không động đến thứ đó thì bọn họ sẽ chẳng gây rắc rối cho ta đâu, phải làm sao cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không còn, dập tắt mọi việc là đâu vào đấy thôi”.
Vương Thảo Căn vẫn đang uống thuốc bắc theo lời khuyên của San San, ông cho rằng cứ kiên trì uống thuốc thì thể nào cũng sinh được con trai, nên chẳng đếm xỉa gì đến việc lấy tinh trùng vì nghĩ mình chẳng liên quan gì đến việc đó. Vì còn phải kiểm tra công việc ở công ty khác, nên nói xong ông đi luôn. Trên dãy hành lang ông gặp một số bác sĩ, y tá, họ chào ông, ông cũng gật đầu chào lại từng người. Việc họ cúi đầu gập lưng chào ông là sự thỏa mãn lớn nhất của ông, đó cũng là một trong những mục đích để ông mua lại bệnh viện này. Bây giờ gặp bác sĩ, y tá ông không phải khúm núm như trước kia nữa. Vị hòa thượng kia xuất ngôn như thần, có bệnh viện trong tay thì chẳng phải cầu cạnh ai hết. Bộ bán văn trong chữ cứu, quả đúng với ý ngày nay ai cũng quay lại cầu xin Vương, và với ông chữ cứu ngày xưa giờ chỉ còn lại chữ cầu.
Các y, bác sĩ trong phòng thí nghiệm dĩ nhiên rất quan tâm đến sự có mặt của Vương Thảo Căn. Họ cử hai người đứng nghe ngóng ở ngoài phòng Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Khi thấy ông chủ Vương không quan tâm gì đến sự việc đó, họ đều rất thất vọng.
Các bác sĩ ở phòng thí nghiệm vô sinh hết sức kinh ngạc: rõ ràng kết quả kiểm tra cho thấy tinh trùng của ông chủ Vương đã chết hết, hơn nữa số lượng ấy cũng cực ít, không thể có khả năng hồi phục trở lại. Tinh trùng của ông không chỉ trong trạng thái nguy cơ, mà có thể nói là mất hi vọng hoàn toàn, vậy mà ông vẫn rất ung dung, bình thản. Như vậy, hoặc là ông bị bịt mắt che tai, hoặc ông quả không hổ là một nhân vật khoáng đạt phi thường.
Cũng tại Vương Thảo Căn ưỡn lưng quá thẳng trước mặt các bác sĩ, trong khi dân trí thức vốn có tâm lý không ưa bọn nhà giàu. Họ thầm nghĩ: “Mẹ nó chứ, chẳng qua chỉ là thằng cha nhặt rác mà thôi! Tới bệnh viện mà lên mặt chó làm như lãnh đạo thành phố đến thị sát không bằng. Đúng là khỉ đội mũ chứ có biết gì đâu! Một chữ bẻ đôi không biết, tài cán gì mà đòi quản lý một bệnh viện với bao nhiêu là trí thức? Nếu không cạnh khóe hắn mấy câu thì chẳng khác gì hóc xương cá, không khạc ra không yên”. Một bác sĩ trẻ liền tiến đến nở nụ cười ra vẻ quan tâm, hỏi Vương Thảo Căn:
- Xin chào chủ tịch Vương, bệnh tình của chủ tịch đến đâu rồi? Có tìm được thuốc chữa không? Cần gì chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp.
Vương Thảo Căn cao ngạo, đáp:
- Tôi thì bệnh gì chứ! Nói nhăng nói cuội gì thế? Lại phải nhờ đến anh nghĩ cách giúp tôi sao?
Nhưng con người tinh khôn này chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy ngay trong câu nói đó có ẩn ý, lập tức ông dừng bước, hỏi:
- Anh nói đi, tôi có bệnh gì sao?
Anh chàng bác sĩ trẻ nhìn sắc mặt biết ngay là Vương Thảo Căn không biết gì về kết quả kiểm tra tinh trùng của ông cả. Anh nói:
- Chà! Thế ra chủ tịch Vương không biết gì về kết quả kiểm tra lần trước sao?
- Kết quả kiểm tra lần trước của tôi thế nào? - Vương Thảo Căn lập tức mỉm cười, thái độ trở nên rất hòa nhã, đáng mến. Vương Thảo Căn là người như thế nào chứ. Ông cố ý mượn khéo câu hỏi có sẵn của bác sĩ trẻ.
Nhưng cánh trẻ ngày nay giở trò láu lỉnh, thì người đứng tuổi chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn. Trước kia người ta nói “gừng càng già càng cay”, nay nên đổi là “ớt càng non càng thơm”. Giới trẻ đã xuất chiêu thì có thể làm cho người già đầu óc choáng váng, không còn biết trời trăng mây gió ra sao nữa!
Anh bác sĩ trẻ lấy tay bịt miệng, cố ý ra vẻ lỡ lời:
- À, à... Thế ra chủ tịch chưa biết... Nhưng không có gì đâu, không có gì đâu, đấy là việc của chủ nhiệm Lưu. Xin lỗi, xin lỗi... Tôi nói sai rồi!
Sau đó, chàng bác sĩ này lỉnh đi ngay.
Vương Thảo Căn cũng không hề tỏ ra nóng vội. Biết khó có thể tin hoàn toàn vào lời chàng bác sĩ này được, ông tức tốc đến ngay phòng thí nghiệm vô sinh tìm chủ nhiệm Lưu hỏi cho rõ chuyện, tuy làm như vậy cũng có chút mất mặt. Vẫn như mọi khi, ông ngồi vào xe, đi một quãng xa mới bấm di động gọi chủ nhiệm Lưu.
Nhưng di động của ông lại truyền đến câu trả lời tự động “Thuê bao đang trong vùng không phục vụ”.
- Đồ chó! Không biết chạy đi đâu rồi?
Vương Thảo Căn dù tinh khôn đến mấy cũng không thể biết được chủ nhiệm Lưu hiện đang ở chỗ San San.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu