Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 20
Thứ Bảy, ngày 15 tháng Bảy năm 1995
Walthamstow và Soho
Bức chân dung đỏ thắm
Tiểu thuyết của Emma T.Wilde
Chương 1
Chánh thanh tra Penny Gì đó đã từng chứng kiến nhiều vụ giết người, nhưng chưa thấy vụ nào như… như thế này.
“Thi thể đã được dịch chuyển phải không?” cô cáu kỉnh.
Những dòng chữ màu xanh lá cây nổi bật trên màn hình máy tính: sản phẩm của cả buổi sáng. Cô ngồi tại một chiếc bàn nhỏ, trong một căn phòng nhỏ của một căn hộ mới nhỏ, đọc những dòng chữ, rồi đọc lại lần nữa trong khi phía sau lưng tiếng chiếc máy đun nước sôi sùng sục như nhạo báng.
Vào những ngày cuối tuần, hoặc vào các buổi tối, nếu còn sức lực, Emma thường viết lách. Cô đã khởi đầu bằng hai cuốn tiểu thuyết (một cuốn viết về bối cảnh nhà tù Xô Viết, còn cuốn kia về tương lai hậu tận thế), một cuốn truyện tranh thiếu nhi do chính cô vẽ minh họa, một con hươu với cái cổ ngắn, một bộ phim truyền hình gan góc, đầy bức xúc về những người làm công tác xã hội có tên là “Điều chết tiệt đêm nay”, một vở kịch về đời sống tình cảm phức tạp của những người ở tuổi hai mươi, một cuốn tiểu thuyết giả tưởng nói về những giáo viên người máy độc ác dành cho thanh thiếu niên, một vở kịch truyền thanh dòng tư tưởng về một phụ nữ chiến đấu vì nữ quyền sắp chết, một vở kịch vui và một bài thơ xô nê. Chưa cái nào được hoàn tất, ngay cả bài thơ mười bốn dòng đó.
Những dòng chữ trên màn hình này là dự án mới nhất của cô, nỗ lực thực hiện một bộ tiểu thuyết về nữ thám tử. Khi mười bảy tuổi, cô đã đọc tất cả các cuốn sách của Agatha Christie, và sau đó là nhiều cuốn của Chandler và James M.Chain. Có vẻ như chẳng có lý gì cô lại không thử viết về điều gì đó pha trộn giữa hai thể loại này, nhưng một lần nữa, cô khám phá ra rằng, viết và đọc là hai việc hoàn toàn khác nhau - bạn không thể thấm nó vào rồi vắt ra trở lại. Cô không thể nghĩ ra được một cái tên cho nhân vật trinh thám của mình, nói gì đến một vụ án có bố cục chặt chẽ, và ngay cả bút danh của cô nghe cũng nhạt toẹt: Emma T.Wilde? Cô tự hỏi liệu mình có phải là một trong những người có cùng số phận là dành cả đời để thử hết thứ này đến thứ khác. Cô đã thử tham gia một nhóm nhạc, thử viết kịch, viết truyện thiếu nhi, cô đã thử diễn xuất và thử làm việc trong nhà xuất bản. Có lẽ, tiểu thuyết trinh thám cũng chỉ là một dự án thất bại khác đi cùng với trò nhào lộn, đạo Phật và tiếng Tây Ban Nha. Cô đã sử dụng chức năng đếm từ của máy tính. Ba mươi lăm từ, bao gồm cả tựa đề và bút danh chẳng ra gì của cô. Emma rên lên, hạ tahasp ghế xuống gần sát mặt thảm.
Có một tiếng gõ trên cánh cửa bằng gỗ dán. “Chuyện diễn biến thế nào với Anne Frank?”
Lại câu đó nữa. Đối với Ian, một lời nói đùa không phải là thứ chỉ dùng một lần, mà được nhắc đi nhắc lại cho đến khi nó rã ra trong tay ta như một chiếc ô rẻ tiền. Vào thời điểm khi họ bắt đầu hẹn hò, khoảng chín mươi phần trăm những điều Ian nói đều có tiêu đề là “hài hước”, bao gồm cách nói chơi chữ, giọng điệu khôi hài và một trò diễn vui nhộn nào đó. Thời gian trôi qua, cô hy vọng sẽ giảm tỷ lệ này xuống còn bốn mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm là một mức có thể kiểm soát được, nhưng gần hai năm sau, con số đó dừng ở mức bảy mươi lăm, và cô phải tiếp tục phải tìm cách chống đỡ trước những trò đùa kiểu đó. Liệu thật sự có ai có khả năng “chống đỡ” trong suốt hai năm không? Cô luôn phải dọn dẹp những tấm ga trải giường đen sì, những miếng lót ly bia, bí mật chọn đồ lót cho anh, và cả “những món thịt nướng mùa hè” nổi tiếng của anh nữa, nhưng ngay cả như thế thì cô đang bắt đầu tiến gần đến giới hạn của những gì cần làm để có thể thay đổi một người đàn ông.
“Một tách trà nóng cho quý cô?” anh nói bằng chất giọng của người Luân Đôn.
“Không, cảm ơn, anh yêu.”
“Bánh mì trứng?” lúc này là giọng Scotland. “Anh có thể làm cho em một lát bánh mì trứng, cô nàng kiêu kỳ bé nhỏ của anh?”
Cô nàng kiêu kỳ là từ anh ta mới sử dụng gần đây. Khi bắt buộc phải giải thích, Ian nói rằng bởi vì cô đúng thật là quá kiêu kỳ, hết sức, hết sức kiêu kỳ. Anh còn đề nghị rằng cô có thể gọi lại anh bằng kẻ luồn cúi; kẻ luồn cúi và cô nàng kiêu kỳ, luồn cúi và kiêu kỳ, nhưng không thể nào “tiêu hóa” được.
“… một lát bánh mì trứng? Lót dạ cho tối nay?”
Tối nay. Lại thế. Thường thì khi Ian gặp khó khăn với cách phát âm địa phương của anh là bởi anh đang nghĩ gì đó trong đầu mà không thể nói được bằng giọng tự nhiên.
“Buổi tối trọng đại, tối nay. Diễn ở ngoài thành phố với Mike TV.”
Cô quyết định lờ đi lời nhận xét đó, nhưng anh chẳng dễ gì bỏ qua. Tựa cằm lên đầu cô, anh đọc những dòng chữ trên màn hình.
“Portrait in Crimson.”
Cô dùng tay che màn hình. “Đừng có đọc qua vai em như thế.”
“Emma T.Wilde. Ai là Emma T.Wilde?”
“Bút danh của em. Ian…”
“Em biết chữ T tượng trưng cho gì không?”
“Tồi tệ.”
“Tuyệt vời. Tuyệt đỉnh.”
“Nó còn tượng trưng cho teo tóp, giống như khi bị ốm và…”
“Nếu em còn muốn anh đọc nó…”
“Sao anh lại muốn đọc nó? Nó chỉ là mấy chuyện vớ vẩn.”
“Chẳng có gì em làm là vớ vẩn cả.”
“Được rồi.” Quay đầu đi, cô tắt màn hình máy tính và không cần nhìn lại, cô cũng biết anh sắp làm vẻ mặt xấu hổ. Mọi thứ diễn ra quá thường xuyên đến mức cô thấy mình cứ chuyển đi chuyển lại giữa tâm trạng bực bội và thương hại. “Xin lỗi!” cô nói, nắm lấy bàn tay anh và lay nhẹ.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi nói trong tóc cô. “Em biết anh nghĩ nó tượng trưng cho điều gì không? Là chữ ‘The’ trong ‘The Bollocks’. Emma T. B. Wilde.”
Nói xong điều đó, anh bỏ đi; một phương pháp cổ điển, khen rồi bỏ chạy. Cố gắng để không tỏ ra thái quá, Emma khép cửa, bật lại màn hình, đọc những dòng chữ ở đó, rùng mình, đóng file đó lại và kéo thả vào thùng rác. Một tiếng giấy vỡ vụn vang lên trong máy tính, âm thanh của việc viết lách.
Tiếng kêu của máy hút mùi cho biết rằng Ian đang nấu nướng. Cô đứng lên và đi theo mùi thơm của bơ xuống phòng lớn rồi vào nhà bếp/chuẩn bị dùng bữa trưa; không phải là một gian bếp tách biệt, chỉ là phần có nhiều dầu nhẫy mỡ của phòng khách trong căn hộ mà họ chung nhau mua. Emma không chắc lắm về việc mua căn hộ này; cô nói rằng có cảm giác nó giống như một nơi mà cảnh sát vẫn được triệu tập đến, nhưng Ian đã khiến cho cô mệt mỏi. Đúng là điên khi cứ thuê nhà bởi họ gặp nhau gần như mỗi tối, căn nhà lại gần trường học nơi cô dạy, vân vân, và vì thế họ đã cóp nhặt từng xu làm tiền đặt cọc, mua vài cuốn sách về trang trí nội thất, trong đó có một cuốn sách dạy cách sơn ván gỗ sao cho giống như đá cẩm thạch hảo hạng của Ý. Họ còn bàn về việc đặt lò sưởi, các giá sách, tủ ly và các giải pháp kho chứa đồ. Ván sàn đã được bóc trần! Ian sẽ thuê người đánh bóng và để chúng trưng ra theo quy định.
Vào ngày thứ Bảy ẩm ướt của tháng Hai, họ đã nâng tấm thảm lên, nhìn một cách đầy chán nản vào mớ gỗ nát vụn bên dưới, những tờ báo cũ và lớp lót đang rã ra, sau đó với vẻ hối lỗi, Ian dùng đinh đóng tất cả trở lại vị trí cũ như thể tống khứ một tử thi. Những nỗ lực tạo dựng một ngôi nhà hồ như có gì đó không thuyết phục và tạm bợ, như thể họ là những đứa trẻ đang xây một cái hang nhỏ, và cho dù với lớp sơn mới, với những tờ giấy hoa lá dán trên tường, với đám đồ đạc tinh tươm, căn hộ vẫn mang không khí tồi tàn và tạm bợ.
Lúc này, Ian đang đứng trong gian bếp, trong làn ánh sáng mặt trời mơ màng như khói, tấm lưng rộng xoay về phía cô. Emma nhìn anh từ cửa, ngắm chiếc áo thun xám sờn cũ quen thuộc lỗ chỗ thủng, quần lót trồi lên phía trên thắt lưng của chiếc quần thể thao, loại quần anh vẫn mặc để chạy bộ. Cô có thể nhìn thấy dòng chữ Calvin Klein nổi bật trên nền lông lưng tối thẫm của anh và chợt nghĩ rằng đây hẳn không phải là những gì Calvin Klein nghĩ đến khi thiết kế bộ rang phục này.
Cô lên tiếng để phá tan sự im lặng. “Hình như hơi cháy đấy?”
“Cháy đâu mà cháy, giòn đấy chứ.”
“Với anh thì giòn nhưng với em là cháy rồi đấy.”
“Hãy dẹp hết mấy chuyện này đi!”
Im lặng.
“Em nhìn thấy cả quần lót của anh,” cô nói.
“À, cố ý đấy.” Giọng nói đả đớt như đàn bà. “Đó gọi là thời trang đấy em yêu.”
“Đúng rồi, dĩ nhiên là nó rất khiêu khích.”
Không có gì xảy ra, chỉ có tiếng thức ăn xèo xèo trên bếp.
Nhưng lần này thì đến phiên Ian nhượng bộ. “Vậy Cậu bé Người hùng sẽ đưa em đi đâu?” anh nói mà không quay đầu lại.
“Đâu đó ở SoHo, em không biết.” Thực ra, Emma có biết, nhưng tên của nhà hàng là một từ hiện hành để chỉ nơi ăn uống hợp thời của dân thành thị, và cô không muốn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. “Ian, nếu anh không muốn em đi tối nay…”
“Không, em cứ đi đi, cứ vui vẻ đi…”
“Hay nếu anh muốn đi cùng bọn em?...”
“Cái gì, Harry, Sally và tôi ư(25)? Ồ, anh không nghĩ thế, ý em thì sao?”
25. Harry và Sally là hai nhân vật trong bộ phim tình cảm kinh điển When Hary met Sally của Mỹ.
“Anh luôn được chào đón.”
“Hai người cứ đùa giỡn và nói chuyện như không có mặt anh suốt cả buổi tối.”
“Bọn em không làm thế…”
“Lần trước hai người đã làm thế!”
“Không, bọn em không có!”
“Em chắc là mình không muốn món bánh mì trứng chứ?’
“Chắc!”
“Với lại anh có buổi diễn tối nay, phải không nào? Nhà hát Ha Ha, quận Putney.”
“Một buổi diễn được trả tiền?”
“Đúng, một buổi diễn được trả tiền!” anh cáu kỉnh đáp. “Thế nên anh ổn, cảm ơn em rất nhiều.” Anh bắt đầu sục sạo tìm nước xốt thịt trong chạn. “Không phải lo lắng cho anh.”
Emma thở dài bực bội. “Nếu anh không muốn em đi, chỉ cần nói một câu.”
“Em, chúng ta không phải là hai cơ thể dính liền. Em cứ đi nếu muốn. Cứ vui vẻ đi.” Ian đổ chai nước xốt xèo xèo. “Chỉ cần đừng ngủ với cậu ta, được chứ?”
“Điều đó khó mà xảy ra, phải không nào?”
“Không, thế nên em cứ nói mãi.”
“Cậu ấy sẽ đi cùng với Suki Meadows.”
“Nhưng nếu cậu ta đi một mình?”
“Nếu cậu ấy đi đi một mình thì cũng chẳng có gì khác biệt bởi vì em yêu anh.”
Tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Ian chẳng nói gì và Emma thở dài, tiến về gian bếp, hai chân ấn vào lớp sơn lót sàn nhà, vòng hai cánh tay quanh thắt lưng anh, cảm giác anh thu người lại khi cô làm thế. Áp mặt vào lưng anh, cô hít lấy mùi cơ thể ấm áp quen thuộc, hôn vào lớp vải áo thun, và thì thầm “Đừng ngớ ngẩn như thế” và họ đứng như vậy một lúc, cho đến khi cô nhận thấy Ian bắt đầu muốn ăn trưa. “Được, tốt hơn là nên ghi nhớ những cố gắng này,” cô nói rồi bước đi. Hai mươi tám lời nhận xét vụng về về quan điểm trong cuốn Giết con chim nhại.
“Em?” anh nói khi cô đã đi đến cửa. “Em làm gì chiều nay? Khoảng năm giờ chiều?”
“Chắc lúc đó cuộc hẹn đã kết thúc? Sao?”
Anh nhổm người ngồi lên kệ bếp với chiếc đĩa được đặt trong lòng. “Anh nghĩ là mình có thể lên giường, em biết đó, để thưởng thức một chút vui vẻ buổi chiều.”
Tôi yêu anh, cô nghĩ, chỉ có điều là tôi không thật sự yêu anh và cũng không muốn làm chuyện đó với anh. Tôi đã cố, tôi đã miễn cưỡng yêu anh nhưng tôi không thể. Tôi đang xây dựng cuộc sống với một người mà tôi không hề yêu, và tôi không biết phải làm sao nữa.
“Có thể,” cô nói từ cửa. “Có thể,” và cô chu môi thành một nụ hôn, mỉm cười và đóng cửa lại.
***
Không còn buổi sáng nào nữa, chỉ có buổi sáng sau đó.
Tim đập thình thịch, người ướt sũng mồ hôi, Dexter choàng tỉnh ngay sau buổi trưa bởi tiếng một người đàn ông la lối bên ngoài, hóa ra đó là nhóm nhạc M People. Anh lại ngủ quên trước ti vi, và lúc này đang cố sức tìm kiếm chút máu anh hùng bên trong con người mình.
Những ngày thứ Bảy sau chương trình Late-Night Lock-In luôn diễn ra như thế này, tỏng không khí nhạt nhẽo, màn treo cửa được kéo kín xuống che anh mặt trời. Nếu còn sống, hẳn mẹ anh đã hét lên từ cầu thang để đánh thức anh dậy và làm cái gì đấy trong ngày này, nhưng thay vào đó, tối qua, anh chỉ mặc quần đùi ngồi hút thuốc trên chiếc ghế bành da màu đen, chơi Ultimate Doom trên PlayStation và cố gắng không nhúc nhích đầu.
Đến lưng chừng chiều, anh có thể cảm nhận được cơn phiền muộn cuối tuần đang len lỏi vào lòng và vì thế anh quyết định tập tành phối nhạc. Là một DJ nghiệp dư, Dexter sở hữu hàng chồng đĩa CD và đĩa nhựa hiếm thấy chất đầy trên những chiếc giá bằng gỗ thông treo trên tường, hai đầu đĩa than và một chiếc micro, tất cả đều là hàng miễn thuế, và thường thấy tại các cửa hàng băng đĩa ở Soho, đeo cặp tai nghe to khủng như hai nửa quả dừa. Vẫn mặc quần đùi, anh uể oải phối hợp tới lui các bản nhạc điện tử trên hệ thống phối nhạc CD mới toanh của mình để chuẩn bị cho chương-trình-hoành-tráng kế tiếp với các đồng nghiệp. Nhưng còn thiêu thiếu điều gì đó, và anh sớm bỏ cuộc. “CD không phải là đĩa than”, anh hét vống lên, sau đó nhận ra mình đang nói chuyện với một căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Lại cảm thấy não nề, anh thở ra và bước về phía bếp, di chuyển chậm chạm như một người vừa hồi phục sau ca phẫu thuật. Chiếc tủ lạnh khổng lồ chất đầy ứ rượu táo thượng hạng. Cũng giống như việc dẫn chương trình truyền hình (họ gọi là “Truyền hình lá cải”, hiển nhiên đó là một điều tốt), anh mới đây còn lấn sang lĩnh vực thuyết minh quảng cáo. Anh là người “không có đẳng cấp”, họ nói thế, và đây rõ ràng cũng là một điều tốt, một giống con lai mới của Anh: là dân thành thị, rủng rỉnh tiền, không bối rối bởi vẻ nam tính, bởi xu hướng tình dục của mình, hay bởi sở thích sưu tập xe hơi, đồng hồ Titan to và những đồ vật bằng thép bóng. Tới giờ, anh đã hoàn thành phần thuyết minh cho loại rượu táo đóng chai thượng hạng này, được thiết kế ra để thu hút một bộ phận người trẻ tuổi chuyên mặc trang phục của Ted Baker, và một dòng dao cạo râu mới, một sản phẩm kiểu khoa học viễn tưởng siêu đặc biệt với nhiều lưỡi dao và một dải bôi trơn để lại đường cạo tuyệt đẹp, như thể ai đó đã hắt hơi lên cằm.
Anh thậm chí còn bước chân vào thế giới người mẫu, một tham vọng đã nảy nở từ lâu mà anh chưa từng dám nói ra, và đã nhanh chóng gạt phăng đi chỉ như “một trò mua vui.” Nội trong tháng này, anh đã chụp hình thời trang cho một tờ tạp chí dành cho nam giới với chủ đề “thời trang găngxtơ”, và trong hơn chín thang báo, anh đều ngậm xì gà hoặc nằm cạnh những viên đạn trong những bộ vest cài cúc chéo được cắt may vừa như in. Mấy cuốn tạp chí đó nằm rải rác khắp căn hộ của anh để khách đến chơi có thể tình cờ nhìn thấy chúng. Thậm chí cạnh bệ xí cũng có một tờ, và đôi khi, anh bắt gặp mình đứng đó, nhìn chằm chặp vào bức ảnh của chính mình, trông đầy chết chóc nhưng rất quyến rũ, đứng nghiêng người trước mũi con xế hộp Jaguar.
Việc dẫn chương trình truyền hình lá cải diễn ra tốt đẹp một thời gian, nhưng bạn không thể cứ lá cải suốt đời. Vào thời điểm nào đó trong tương lai, anh sẽ phải làm một việc gì đó thật tốt chứ không phải là việc tồi-quá-hóa-hay như thế này, và nỗ lực giành được sự tín nhiệm để thành lập công ty sản xuất của riêng mình, công ty TNHH Mayhem TV. Lúc đó, Mayhem chỉ hiện diện như một logo thời trang trên một dòng văn phòng phẩm có tiếng nào đó, nhưng chắc chắn điều đó sẽ thay đổi. Nó sẽ phải như thế; vì Aaron, đại diện của anh, đã nói, “Cậu là một Người dẫn chương trình tuyệt vời dành cho Giới trẻ, Dexy. Vấn đề là cậu không phải là Giới trẻ.” Anh còn có khả năng làm được những việc gì khác? Diễn xuất? Anh quen biết nhiều diễn viên, và cả quan hệ công việc lẫn quan hệ xã hội, đã chơi poker với vài người trong số họ và thẳng thắn mà nói là nếu họ có thể làm được…
Đúng, cả về quan hệ công việc lẫn quan hệ xã hội, vài năm qua là thời điểm của những cơ hội, những người bạn mới quen tuyệt vời, những món ăn cao cấp, những buổi ra mắt, những lần bay bằng trực thăng và vô số cuộc trò chuyện về bóng đá. Dĩ nhiên, cũng có không ít thời điểm khó khăn: cảm giác lo lắng và khiếp sợ đến đứng tim, một hoặc hai lần nôn ọe trước mặt người. Hồ như sự hiện diện của anh ở quán rượu hay câu lạc bộ gây ra điều gì khó chịu khiến những gã khác muốn hét lên chửi rủa hoặc thậm chí tẩn anh, và mới đây, trong khi đang giới thiệu chương trình hòa nhạc của Kula Shaker, anh đã bị ai đó ném chai từ đằng sau sân khấu - điều này chẳng vui vẻ gì. Cách đây không lâu, trong mục bình chọn giữa “Nhân vật nóng bỏng” và “Nhân vật không nóng bỏng”, anh được liệt vào danh sách “Không-nóng-bỏng”. Điều này đã đè nặng lên tâm trí anh, nhưng anh cố xem nó như chỉ một sự ganh tị. Ganh tị là khoản thuế mà bạn phải đóng cho sự thành công của mình.
Về phần mình, anh đã phải hy sinh khá nhiều. Đáng tiếc là anh buộc phải cắt đứt liên lạc với vài người bạn cũ từ thời sinh viên, bởi suy cho cùng, giờ không còn là năm 1988 nữa. Callum, bạn cùng phòng trước đây của anh, người mà anh dự định làm ăn chung, ngày càng để lại nhiều tin nhắn mỉa mai, nhưng Dexter hy vọng anh ta sẽ sớm hiểu ra vấn đề. Vậy ta muốn như thế nào, tất cả cùng sống trong một căn nhà lớn suốt phần đời còn lại ư? Không đâu, bạn bè cũng giống như quần áo: sẽ tốt thôi nếu chúng còn phù hợp với ta nhưng rốt cuộc, chúng sẽ mòn rách hoặc là ta không còn mặc chúng được nữa. Với lối suy nghĩ đó, anh đã áp dụng chính sách ba-vào, một-ra. Thế chỗ những người bạn cũ đã ra đi, anh làm quen với ba mươi, bốn mươi, năm mươi người bạn mới xinh đẹp hơn, thành đạt hơn. Anh không thể nào tranh cãi với từng ấy người bạn, thậm chí anh còn không chắc là mình có thích tất cả bọn họ không. Anh nổi tiếng, không, phải nói là khét tiếng về những lần nhậu nhẹt, sự hào phóng đến độ táo bạo, về khả năng DJ và những buổi bù khú tiệc tùng tại căn hộ của anh sau khi ghi hình xong, để rồi nhiều buổi sáng hôm sau anh thức dậy trong đống lộn xộn sặc mùi khói thuốc và phát hiện ra ví tiền của mình đã bị ai đó thó mất.
Không sao. Không có thời điểm nào tốt đẹp hơn nữa khi được làm một công dân Anh trẻ trung và thành đạt, Luân Đôn đang trở nên sôi động và anh cảm giác như thể điều này đang hướng đến mình. Một người đóng thuế, sở hữu một modem và một máy nghe đĩa mini, một cô bạn gái nổi tiếng và rất, rất nhiều kiểu khuy áo, anh còn làm chủ cả một chiếc tủ lạnh ăm ắp rượu táo thượng hạng, một nhà tắm đầy dao cạo râu nhiều lưỡi, và mặc dù anh không thích rượu táo, còn dao cạo râu lại khiến anh phát ban, cuộc sống ở đây vẫn được coi là khá tốt, với những tấm rèm hạ xuống giữa trưa, giữa năm, giữa thập kỷ, gần như trở thành trung tâm của thành phố hấp dẫn nhất thế giới.
Buổi chiều trải dài trước mặt anh. Sắp đến lúc anh phải gọi cho đối tác. Tối nay có một buổi tiệc tại một lâu đài trên đường Ladbroke Grove. Anh phải đi ăn tối với Emma trước, nhưng có thể sẽ phải tạm biệt cô ấy lúc mười một giờ.
Emma nằm dài trong chiếc bồn tắm hình quả bơ và nghe tiếng cửa trước đóng lại khi Ian lên đường cho chuyến đi dài đến Nhà hát Ha Ha tại Putney để thực hiện màn trình diễn độc thoại của anh: mười lăm phút chẳng vui vẻ gì với những khác biệt giữa chó và mèo. Cô với tay lấy ly rượu trên sàn nhà, giữ nó giữa hai tay và nhăn mặt vì mùi vị hỗn hợp của nó. Có thể dễ dàng nhận thấy niềm hân hoan được sở hữu một tổ ấm nhanh chóng nhạt phai như thế nào, rằng những tài sản chung của họ trong căn hộ nhỏ với những bức tường mỏng và nnt ấm thảm của ai đó này thật ít ỏi và tồi tàn. Cũng không phải nơi này bẩn thỉu - mọi bề mặt nhỏ nhất của nó đều được lau chùi sạch sẽ - nhưng nó vẫn phảng phất cảm giác nhớp nháp đến ghê người và cái thứ mùi ván gỗ cũ rích dường như không tài nào làm mất đi được. Trong đêm đầu tiên hai người bắt đầu cuộc sống chung đụng, sau khi cánh cửa đã đóng sập lại và sâm banh được mở ra, cô cảm thấy muốn phát khóc. Cần phải có thời gian mới khiến nó trở thành nhà của mình, Ian đã nói thế khi ôm cô trên giường đêm hôm đó, và ít nhất thì họ đã cùng nhau bước chân lên những bậc thang. Nhưng cứ nghĩ đến việc cùng Ian leo lên chiếc thang đó, từng bậc một theo năm tháng, cô lại cảm thấy vô cùng sầu não. Điều gì sẽ chờ đợi cô trên đỉnh chiếc thang đó?
Suy nghĩ thế có lẽ đủ rồi. Tối nay là một dịp đặc biệt, một buổi ăn mừng, cô nhổm người ra khỏi bồn tắm, đánh răng và dùng chỉ nha khoa làm sạch răng cho đến khi phần nướu đau buốt, xịt thật đậm một loại nước hoa gây hưng phấn, sau đó lục tung tủ quần áo nghèo nàn để tìm một bộ trang phục sao cho đừng khiến cô trông như giáo viên tiếng Anh Morley vào buổi tối gặp gỡ người bạn nổi tiếng của mình. Cô quyết định đi giày cao gót và mặc một chiếc đầm dự tiệc đen tuyền mà cô đã mua khi say rượu ở shop Karen Millen.