No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Romancing Mister Bridgerton
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1475 / 34
Cập nhật: 2016-05-20 01:44:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
nh nổi tiếng về vẻ ngoài đẹp trai của anh, điều đó không có gì lạ; tất cả đàn ông nhà Briddgerton đều nổi tiếng về vẻ đẹp trai của mình. Anh nổi tiếng về nụ cười tinh quái quyến rũ của mình, cái mà có thể làm tan chảy trái tim của một thiếu nữ ở phía bên kia của một phòng khiêu vũ đông đúc, và thậm chí nó một lần là nguyên nhân làm cho một quý cô trẻ gần như chết ngất hay ít nhất cũng ngất xỉu, sau khi đập đầu cô vào chiếc bàn, cái mà gây ra sự chết ngất đã kể trên.
Anh nổi tiếng với sự quyến rũ ngọt ngào. Anh có khả năng làm cho mọi người thỏa mái bằng một nụ cười toe toét khoái chí và những lời bình luận vui vẻ. Anh không nổi tiếng về, trên thực tế cái mà mọi người thề rằng anh không có, đó là tính nóng nảy. Và trên thực tế, do bởi khả năng phi thường của anh( và cái chưa được khai thác từ trước đến nay.
) là tính tự chủ. Không một ai nhận thấy điều đó vào tối nay, mặc dù người- vợ - sắp- cưới của anh sáng mai sẽ thức giấc với một vết thâm tím trên cánh tay cô ấy. “Colin ” Cô hổn hển nói và nhìn xuống nơi anh đang xiết chặt cô. Nhưng anh không buông ra. Anh biết anh đang làm đau cô.
Anh biết thật không hay ho gì khi anh làm đau cô, nhưng lúc này anh đang rất giận dữ, và hoặc là anh nắm chặt tay cô cho tất cả những gì anh đang phải chịu hoặc là anh mất tự chủ trước năm trăm con người quen thuộc và gần gũi anh nhất. Trong tất cả anh nghĩ anh đang có sự lựa chọn đúng.
Anh sẽ giết cô. Ngay khi anh nghĩ ra được cách nào để có thể đưa cô ra khỏi cái phòng khiêu vũ chết tiệt này. Anh chắc chắn sẽ giết chết cô. Bọn họ đã đồng ý rằng Lady Whistledown sẽ trở thành quá khứ, bọn họ sẽ dừng chuyện này tại đây. Sẽ coi như không có gì xảy ra. Cô đang chuốc lấy tai họa.
Sự hủy hoại “Thật không thể tin được ” Eloise kêu lên, nắm lấy tờ giấy từ không khí. “Thật cừ. Em đoán bà ta sẽ trở lại để ăn mừng lễ đính hôn của anh. ” “Không phải điều đó thật tuyệt sao? ” Colin lè nhè nói. Penelope không nói gì, nhưng cô trông rất, rất nhợt nhạt.
“Ôi, lạy Chúa! ” Colin quay sang em gái anh, người mà đang há hốc mồm khi đọc cột báo. “Túm lấy một tờ cho ta, Bridgerton!” Phu nhân Danbury ra lệnh, đánh mạnh chiếc gậy của bà vào chân anh “Không thể tin được là bà ta xuất bản vào thứ bảy. Quá tuyệt vời!” Colin cúi xuống nhặt hai tờ báo từ dưới sàn nhà, đưa một tờ cho phu nhân Danbury và nhìn xuống một tờ trong tay anh, mặc dù anh khá chắc chắn anh biết chúng viết về cái gì.
Anh đã đúng. Không có gì làm ta xem thường hơn là một quý ông, người nghĩ rằng thật vui khi ban cho một quý bà cái vỗ về chiếu cố khi anh ta thì thầm, “Đặc quyền của phụ nữ là được thay đổi ý kiến.” Và quả thực vậy, bởi vì ta nghĩ mọi người sẽ luôn củng cố lời nói bằng hành động, ta luôn nỗ lực để giữ những ý kiến và quyết định của mình kiên định và đúng đắn... Đó là lý do tại sao, các bạn độc giả thân mến, khi ta viết bản tin ngày 19 tháng tư, ta đã thực sự dự định nó sẽ là bản tin cuối cùng của ta.
Tuy nhiên,có những sự kiện hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của ta (hay thực sự là ta không thể chấp nhận được) bắt buộc ta phải đặt bút lên trang giấy một lần cuối cùng. Thưa các quý ông và các quý bà, Tác giả KHÔNG phải là phu nhân Cressida Towmbley. Cô ta chẳng là gì hơn là một kẻ mạo danh xảo trá, và điều đó làm tan vỡ trái tim ta khi thấy những năm tháng làm việc vất vả của mình bị vơ vào cho một người như cô ta.
Lady Whistledown society paper, 21 tháng Tư 1824.[b] “Đây là điều tuyệt vời nhất mà cháu từng chứng kiến.” Eloise nói trong một tiếng thì thầm hân hoan. “Có lẽ cháu là người có trái tim đen tối, bởi vì trước đây cháu chưa bao giờ cảm thấy sung sướng trước sự trượt ngã của người khác.” “Vớ vẩn!” phu nhân Danbury nói “Ta biết ta không phải người xấu, và ta thấy điều này thật thú vị.” Colin không nói gì.
Anh không thể tin vào giọng nói của anh, anh không thể tin vào bản thân anh. “Cressida ở đâu vậy? ” Eloise nói, nhìn ngó xung quanh ‘‘ Có ai nhìn thấy cô ta không? Cháu đoán là cô ta đã chuồn rồi. Cô ta phải cảm thấy nhục nhã. Cháu sẽ cảm thấy nhục nhã nếu cháu là cô ta.’’ “Cháu không bao giờ là cô ta.” Phu nhân Danbury nói ‘‘ Cháu là người rất tốt bụng.’’ Penelope không nói gì.
‘‘ Vẫn còn ’’ Eloise tiếp tục một cách vui vẻ ‘‘ mọi người gần như cảm thấy tiếc cho cô ta.’’ ‘‘ Nhưng chỉ gần như thôi.’’ Phu nhân Danbury nói. ‘‘ Ồ, chắc chắn, đương nhiên gần như, thành thực mà nói’’ Colin chỉ đứng yên, nghiến chặt răng. ‘‘ Và ta giữ được một nghìn bảng của ta.’’ Phu nhân Danbury cười khúc khích.
‘‘ Penelope!’’ Eloise kêu lên, huých vào khủy tay cô ‘‘ Cậu đã không nói một lời, điều này không tuyệt diệu sao?’’ Penelope gật đầu và nói ‘‘ Mình không thể tin được’’ Colin siết chặt cánh tay cô hơn. “Anh trai anh đang đến.” Penelope thì thầm. Anh nhìn sang bên phải, Anthony đang sải bước đến chỗ anh.
Violet và Kate theo sau anh ấy. ‘‘ Thật hân hạnh cho chúng tôi’’. Anthony nói khi anh đứng ngay sát cạnh Colin. Anh gật đầu chào các quý bà đang đứng đó ‘‘ Eloise, Penelope, phu nhân Danbury. ’’ ‘‘ Tôi không nghĩ mọi người sẽ lắng nghe tin mừng của Anthony bây giờ.’’ Violet nói, nhìn lướt qua khắp căn phòng.
Những tiếng ồn ào không dứt. Những tờ báo vẫn bay khắp nơi. Những tiếng xì xào không ngớt và gần như chói tai. Colin cảm thấy đầu anh như vỡ ra. Anh phải rời khỏi đây. Hay ít nhất là ngay khi có thể. Đầu anh đang la hét, anh cảm thấy sức nóng ở da anh. Nó gần như một cảm xúc mạnh mẽ, ngoại trừ sự say mê, nó là sự giận dữ, nó là sự xúc phạm.
Và nó là sự kinh khủng, cảm giác đen tối rằng anh bị phản bội bởi một người, người nên đứng bên anh một cách vô điều kiện. Nó thật kỳ lạ. Anh biết Penelope là một người có bí mật. Một người dễ bị tổn thương. Đó là bí mật của cô, không phải của anh. Anh biết điều đó, ít nhất là về mặt lý trí.
Nhưng bằng cách nào đó điều này không còn quan trọng. Bây giờ bọn họ là một đội và cô đã hành động mà không có anh. Cô đã không đúng khi đặt mình vào hoàn cảnh hiểm nghèo mà không hỏi ý kiến anh. Anh là chồng cô, hay sẽ là chồng cô. Chúa đã trao anh nhiệm vụ bảo vệ cô dù cô có muốn hay không.
“Colin ” Mẹ anh nói “Con khỏe chứ? Con trông rất lạ.” “Hãy nâng cốc chúc mừng.” Anh nói, quay sang Anthony. “Penelope cảm thấy không khỏe, và em cần đưa cô ấy về nhà.” “Cậu cảm thấy không khỏe? ” Eloise hỏi Penelope “Có gì không ổn vây. Cậu đã không nói gì cả.” Penelope thừa nhận, cố gắng trông có vẻ đáng tin “Mình e là mình hơi nhức đầu.” “Đúng, đúng, Anthony.” Violet nói.
“Hãy đi lên và nâng cốc chúc mừng ngay bây giờ để Penelope và Colin có thể khiêu vũ. Con bé không thể rời khỏi đây cho tới khi con làm việc đó.” Anthony gật đầu đồng ý, sau đó ra hiệu cho Colin và Penelope theo sau anh tới phía trước phòng khiêu vũ. Người thổi kèn phát ra một tiếng kêu to, ra hiệu cho mọi người có mặt ở đó yên lặng.
Tất cả mọi người đều tuân theo, bởi vì họ tin rằng thông báo tiếp theo là về Lady Whistledown. “Thưa các quý ông và các quý bà.” Anthony nói to, và nhận lấy một ly rượu champagne từ người hầu “Tôi biết rằng mọi người bị bất ngờ bởi thông báo mới đây của Lady Whistledown trong bữa tiệc của chúng ta.
Nhưng tôi khẩn khoản yêu cầu mọi người nhớ tới mục đích bữa tiệc của chúng ta tối nay.” Nó sẽ là một khoảng khắc đáng nhớ, Colin bình thản nghĩ. Nó sẽ là một buổi tối vui vẻ của Penelope, buổi tối để cô tỏa sáng, cho cả thế giới được biết cô thật sự xinh đẹp, đáng yêu và thông minh đến nhường nào.
Mục đích buổi tối nay của anh là để công khai cho mọi người đều biết rằng anh chọn cô, và cũng quan trọng như, cô đã chọn anh. Vậy mà tất cả những gì anh muốn làm bây giờ là nắm lấy vai cô và lắc cho tới khi anh kiệt sức. Cô đang đánh liều mọi thứ. Cô đang đặt tương lai cô vào sự nguy hiểm.
“Là một người đứng đầu của gia đình Bridgerton ” Anthony tiếp tục. “Điều đó cho tôi vinh hạnh bất cứ khi nào anh chị em của tôi chọn cô dâu. Hay chú rể ” anh thêm vào với một nụ cười và gật đầu với Danphe và Simon. Colin nhìn xuống Penelope. Cô đang đứng im và căng thẳng trong bộ váy xa tanh màu xanh bạc.
cô không cười, cái mà trông rất kỳ quặc khi có hàng trăm người đang nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng có lẽ mọi người chỉ nghĩ cô đang bồn chồn. Sau tất cả, hàng trăm người đang chăm chú nhìn cô. Bất kỳ ai cũng sẽ bồn chồn. Mặc dù nếu ai đó đứng ngay cạnh cô lúc này, như Colin, sẽ nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô.
Cô đang hoảng sợ. Tốt. Cô nên hoảng sợ. Hoảng sợ về điều sẽ xảy ra nếu bí mật của cô bị tiết lộ. Hoảng sợ về điều sẽ xảy ra khi bọn họ sẽ có cơ hội nói chuyện. “Bởi vậy ” Anthony kết thúc “Nó cho tôi niềm vui được nâng cốc chúc mừng em trai tôi Colin và cô- dâu- tương- lai Penelope Feathering ton.
Chúng ta cùng chúc mừng Colin và Penelope.” Colin nhìn xuống tay anh và nhận ra ai đó đã đặt vào đó một ly rượu. Anh nâng ly rượu và bắt đầu đưa lên môi, và sau đó nghĩ rằng tốt hơn là nên chạm nó vào môi Penelope. Đám đông reo hò ầm ĩ, và anh quan sát khi cô uống một ngụm, và sau đó là một ngụm khác, một ngụm khác nữa, miễn cưỡng tiếp tục cho tới khi anh rời ly rượu đi, cái mà anh không di chuyển cho đến khi cô uống cạn.
Sau đó anh nhận ra rằng tính hiếu thắng trẻ con của anh đã rời khỏi anh khi anh không uống rượu, cái mà anh đang rất cần, vì vậy anh cầm lấy ly rượu trong tay Penelope và uống cạn chỉ bằng một hụm. Đám đông càng reo hò ầm ĩ hơn. Anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô “Bây giờ chúng ta sẽ khiêu vũ.
Chúng ta sẽ nhảy cho tới khi mọi người cùng tham gia với chúng ta, khi đó chúng ta sẽ không còn là trung tâm của sự chú ý. Sau đó anh và em sẽ trốn ra ngoài. Và chúng ta sẽ nói chuyện.” Cô gật đầu. Anh cầm lấy tay cô và dẫn cô ra sàn nhảy, đặt cánh tay kia của anh lên vai cô khi dàn nhạc bắt đầu chơi một điệu van.
“Colin ” Cô thì thầm “Em không cố ý để việc này xảy ra.” Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt anh “Không phải bây giờ ” Anh ra lệnh. “Nhưng— ” “Trong mười phút nữa anh sẽ có một cuộc nói chuyện với em, còn bây giờ chúng ta chỉ đơn giản là đang khiêu vũ thôi.” “Em chỉ muốn nói— ” Tay anh siết chặt quanh cô, trong một tư thế không thể lầm lẫn là đang cảnh cáo.
Cô mím môi và nhìn vào khuôn mặt anh trong một khoảng khắc rồi sau đó quay đi. “Em sẽ mỉm cười ” cô thì thầm, vẫn không nhìn anh. “Anh cũng nên mỉm cười. ” “Em nói đúng.” Anh nói “Anh nên thế.” Nhưng anh đã không làm vậy. Penelope cảm thấy khó chịu. Thực sự thì cô muốn khóc.
Nhưng không hiểu sao cô cố gắng xoay sở để mỉm cười, cả thế giới đang quan sát cô – hay ít nhất cả thế giới của cô – và cô biết họ đang xem xét mọi hành động của cô, ghi chú mọi biểu hiện thoáng qua trên khuôn mặt cô. Cô biết anh đã nghĩ là cô đang phạm sai lầm nhưng cô chỉ đơn giản là không cho phép Cressida hưởng công trạng công việc của cả đời cô.
Nhưng quá khó khăn để yêu cầu Colin ít nhất nên thử xem xét mọi việc từ quan điểm của cô. Nó đã đủ khó khăn để cho phép bất cứ ai mạo danh Lady Whistledown, nhưng Cressida thì không thể chấp nhận được. Penelope đã làm việc quá chăm chỉ và cần mẫn để đặt nó vào tay Cressida. Hơn nữa, cô biết rằng Colin sẽ không bao giờ bỏ rơi cô khi lễ đính hôn được công bố.
Đó là một phần lý do cô chỉ thị cho nhà xuất bản của cô phân phát những tờ báo vào thứ hai tại buổi khiêu vũ Mottram. Well, đó dường như là một sai sự nhầm lẫn kinh khủng khi nó xảy ra tại bữa tiệc đính hôn của cô, đặc biệt là khi Colin luôn phản đối ý tưởng này. Tay Colin siết chặt eo cô, cô ngước nhìn lên, anh đang nhìn cô, ngay cả dưới ánh nến mắt anh vẫn xanh một cách đáng ngạc nhiên.
Hay có thể chỉ đơn giản là cô đã biết chúng rất xanh. Trong bóng tối cô có lẽ đã nghĩ chúng có màu xanh ngọc lục bảo. Anh gật đầu hướng về phía những cặp đôi khác trên sàn nhảy “Đã đến lúc chúng ta rời khỏi đây.” Anh nói. Cô quay sang anh và gật đầu. Bọn họ đã nói với gia đình anh là cô thấy không khỏe và muốn được về nhà, vì vậy sẽ không có ai để ý đến sự ra về của họ.
Và nếu không quá khắt khe để họ một mình trên xe ngựa của anh, well, đôi khi những luật lệ bị kéo căng cho những cặp đôi đã đính hôn, đặc biệt là trong những buổi tối lãng mạn như thế này. Một tiếng cười hoảng sợ thoát khỏi môi cô. Buổi tối nay đã trở thành một buổi tối ít lãng mạn nhất trong cuộc đời cô.
Colin nhìn cô sắc nhọn, một cái nhướn mày kiêu ngạo như một câu hỏi. “Không có gì cả. ” Penelope nói. Anh nắm chặt tay cô, dẫu cho nó không quá trìu mến. “Anh muốn biết. ” Anh nói. Cô nhún vai. Cô không hình dung được cô làm gì hay nói gì tối nay để nó có thể tồi tệ hơn nó vốn có.
“Em chỉ đang nghĩ làm sao mà tối nay được cho là một buổi tối lãng mạn.” “Nó có thể đã như vậy.” anh nói một cách thô lỗ. Tay anh trượt xuống eo cô, nhưng anh đã giữ cô bằng một tay khác, nắm tay cô lách qua đám đông cho tới khi họ bước qua cánh cửa Pháp xuống bậc thềm.
“Không phải ở đây.” Penelope thì thầm, lo lắng nhìn lại về phía phòng khiêu vũ. Anh thậm chí còn không thèm đáp lại lời cô nói. Thay vào đó anh kéo cô lùi xa hơn vào bóng tối, cho tới khi họ hoàn toàn chỉ có một mình. Nhưng họ không dừng lại ở đó. Với một cái nhìn thoáng qua để chắc chắn không có ai ở đó.
Colin mở một cánh cửa nhỏ ở cạnh đó. “Đó là cái gì vậy? ” Penelope hỏi. Câu trả lời của anh là một cái đẩy nhẹ vào lưng cô. Cho tới khi cô đứng hẳn vào trong một hành lang tối om. ‘‘ Lên trên’’ anh nói và bước đi. Penelope không biết cô hoảng sợ hay rùng mình, nhưng dù vậy cô bước lên cầu thang, cảm nhận được sức nóng của Colin ngay bên phải lưng cô.
Sau khi họ lên vài tầng, Colin bước lên phía trước cô và mở cửa, hé nhìn vào trong phòng. Nó trống rỗng, anh bước vào và kéo cô theo, nhanh chóng kéo cô xuyên qua hành lang ( Cái mà cô nhận ra là những buồng ngủ riêng của gia đình ) cho tới khi họ bước vào một căn phòng mà cô chưa bao giờ bước vào trước đây.
Phòng của Colin. Cô luôn biết nó nằm ở đâu. Trong tất cả những năm mà cô tới đây để thăm Eloise, cô chưa bao giờ làm gì hơn ngoài việc miết những ngón tay dọc theo cánh cửa gỗ nặng nề này. Nó đã ở đây nhiều năm từ khi anh sống ở ngôi nhà số năm, nhưng mẹ anh khăng khăng giữ lại căn phòng này cho anh.
Một người không bao giờ biết được có thể anh cần nó, bà đã nói, và bà đã sớm chứng minh là nó đúng khi Colin trở về từ Cyprus. Anh đẩy cửa ra và kéo cô vào bên trong sau anh. Nhưng căn phòng tối om, và cô bị trượt chân. Cô ngừng di chuyển bởi vì thân hình anh ở ngay trên cô. Anh giữ chặt cô, nhưng sau đó anh không buông ra.
Đó không phải là một cái ôm chặt, không thực sự, nhưng toàn bộ chiều dài cơ thể cô chạm vào toàn bộ chiều dài cơ thể anh. Cô không nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm nhận được anh và cô có thể ngửi thấy anh. Cô có thể nghe thấy hơi thở anh, đang cuộn lại trong không khí ban đêm, nhẹ nhàng mơn trớn má cô.
Nó là sự đau đớn. Nó là trạng thái ngất ngây. Tay anh trượt chầm chậm xuống cánh tay trần của cô, tra tấn mọi dây thần kinh của cô, rôi sau đó, đột ngột anh bước ra xa. Theo sau đó là – sự yên lặng. Penelope không chắc chắn về điều mà cô mong đợi. Là anh sẽ la hét cô, anh sẽ mắng mỏ cô, anh sẽ ra lệnh cho cô giải thích.
Nhưng anh không làm những điều đó. Anh chỉ đứng đó trong bóng tối, bắt buộc cô nói một cái gì đó. ‘‘ Anh có thể thắp một cây nến?’’ Cuối cùng cô cũng hỏi. ‘‘ Em không thích bóng tối. ’’ anh lè nhè nói. “Không phải bây giờ, không phải như thế này.” “Anh hiểu.” anh lẩm bẩm “Vì em đang nói có thể em sẽ thích như thế này.” Tay anh bất ngờ ở trên da cô.
Lướt dọc theo diềm váy cô. Và sau đó chúng lại lướt đi. “Đừng ” Cô nói, giọng cô run rẩy. “Đừng chạm vào em? ” Giọng anh cao lên với vẻ chế giễu. Và Penelope thấy mừng vì cô không nhìn thấy khuôn mặt anh. “Nhưng em là của anh, không phải vậy sao?” “Em chưa là của anh. ” Cô cảnh cáo anh.
“Ồ, nhưng em sẽ là. Em đã biết điều đó. Thật là đúng lúc, đợi cho tới khi buổi lễ đính hôn của chúng ta được công bố. Em biết rằng anh không muốn em phát hành số báo cuối. Anh đã ngăn cấm điều đó. Và chúng ta đã đồng ý—” “Chúng ta chưa bao giờ đồng ý.” Anh lờ đi cơn giận của cô.
“Em đã đợi cho tới lúc—” “Chúng ta chưa bao giờ đồng ý.” Cô hét lên một lần nữa, cần phải nói rõ ràng cô không phải là kẻ không biết giữ lời. Bất cứ điều gì khác mà cô đã làm, cô đã không lừa dối anh, well, ngoại trừ việc giữ bí mật về Lady Whistledown trong gần một tá năm, nhưng chắc chắn không chỉ mình anh ở trong sự lừa dối đó.
“Và, đúng thế.” Cô thừa nhận. Dường như không đúng để bắt đầu nói dối vào lúc này. “Em biết anh sẽ không bỏ rơi em. Nhưng em đã hy vọng—” Giọng cô đứt quãng. “Em đã hy vọng điều gì?” Colin hỏi, sau khi thấy sự im lặng dường như vô tận. “Em đã hy vọng rằng anh sẽ tha thứ cho em.” Cô thì thầm “Hay ít nhất là anh sẽ hiểu, em luôn nghĩ rằng anh là kiểu đàn ông …” “Kiểu đàn ông thế nào? ” thời gian này sau khi lời nói ám chỉ dừng.
“Thực sự thì đó là lỗi của em ” Cô nói, giọng cô có vẻ mệt mỏi và buồn rầu. “Em đã quá tôn thờ anh. Anh đã rất tuyệt trong tất cả những năm qua. Em tin rằng em đã nghĩ anh không thể hành động khác đi.” “Anh đã làm điều quái quỉ gì không phải?” Anh gặng hỏi “Anh bảo vệ em, anh giúp đỡ em, anh –” “Anh không thử xem xét việc này từ quan điểm của em.” Cô ngắt lời.
“Bởi vì em hành động như một kẻ ngốc. ” Anh gần như gầm lên. Sau đó là một sư yên lặng. Kiểu yên lặng làm khó chịu, ăn mòn tâm hồn người ta. “Em không còn gì để nói. ” Penelope dứt khoát nói. Colin quay đi chỗ khác. Anh không biết tại sao anh lại làm vậy, không phải là anh có thể nhìn thấy cô trong bóng tối.
Nhưng có gì đó trong giọng nói của cô làm anh lo lắng. Cô nghe như tổn thương,mệt mỏi và đau đớn. Cô làm anh muốn hiểu cô, hay ít nhất cố gắng hiểu cô, ngay cả khi anh biết cô đang phạm sai lầm nghiêm trọng. Từng chút một trong giọng nói của cô làm giảm đi cơn giận dữ của anh. Anh vẫn còn tức giận, nhưng bằng cách nào đó anh đã mất đi ý chí biểu lộ nó ra.
“Em sẽ bị phát hiện, em có biết, ” Anh nói, giọng anh thấp và tự chủ “Em đã sỉ nhục Cressida, cô ta sẽ phát điên và sẽ không ngừng tìm kiếm cho tới khi cô ta mò ra sự thật về Lady Whistledown.” Penelope lùi ra xa, anh có thể nghe được tiếng váy cô sột soạt “Cressida không đủ thông minh để tìm ra em, và bên cạnh đó, Em sẽ không viết thêm bất kỳ cột báo nào, vì vậy sẽ không có cơ hội nào để em sẩy chân và phạm phải sai lầm.” Rồi cô nói thêm “Anh có lời hứa của em về việc đó” “Quá muộn rồi.” Anh nói.
“Không quá muộn. ” Cô phản đối “Không một ai biết ngoại trừ anh. Và anh đã rất xấu hổ vì em. Điều đó làm em không chịu nổi” “Ôi, vì tình yêu của Chúa, Penelope, anh không xấu hổ vì em.” “Anh làm ơn thắp nến lên.” Cô nài nỉ. Colin bước ngang qua phòng, dò dẫm tìm nến để thắp sáng.
“Anh không xấu hổ vì em.” Colin lặp lại. “Nhưng anh nghĩ em hành động thật điên rồ” “Có thể anh đúng. ” Cô nói “Nhưng em phải làm điều mà em cho là đúng.” “Em không suy xét đến, ” Anh nói một cách thô bạo, quay sang và nhìn vào khuôn mặt cô khi anh thắp lửa lên “Quên đi, nếu em sẽ --- mặc dù anh không thể--- chuyện gì sẽ xảy ra với thanh danh của em nếu mọi người phát hiện ra em thực sự là ai.
Quên đi rằng mọi người sẽ phớt lờ em, bọn họ sẽ nói xấu sau lưng em.” “Những người đó không đáng để em lo lắng.” Cô nói, lưng cô đứng thẳng. “Có thể không.” Anh nói, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm vào cô một cách cứng rắn. “Nhưng nó sẽ đau đớn. Em sẽ không thích nó, Penelope.
Và anh sẽ không thích nó.” Cô nuốt một cách khó nhọc. Tốt. Có lẽ anh đã thông suốt. “Nhưng đừng quên, ”Anh tiếp tục “Em đã sử dụng cả một thập kỷ gần đây để sỉ nhục mọi người, xúc phạm họ.” “Em đã nói nhiều điều khá được.” Cô nói, đôi mắt đen của cô long lanh không một giọt lệ.
“Dĩ nhiên là vậy, nhưng đó không phải là những người mà em phải lo lắng, anh đang nói về những người giận dữ, những ngươi đã bị xúc phạm” Anh bước tới, nắm lấy tay cô. “Penelope, ” Anh nói “Đó sẽ là những người muốn làm đau em” Những lời nói của anh có ý tốt cho cô, nhưng nó quay sang và chọc thủng trái tim của chính anh.
Anh đã thử vẽ nên bức tranh cuộc sống mà không có Penelope. Nhưng điều đó là không thể. Chỉ một tuần trước đây, cô đã..., anh ngừng suy nghĩ. Cô đã làm gì? Một người bạn, một người quen, một ai đó mà anh đã gặp và không bao giờ thật sự chú ý? Và bây giờ cô là hôn thê của anh, vợ sắp cưới của anh.
Và có lẽ, … có lẽ cô còn hơn cả những điều đó. Một cái gì đó sâu hơn. Một cái gì đó quý báu hơn. “Điều mà anh muốn biết,” anh hỏi “là tại sao em không nắm lấy cơ hội để có thể giấu đi tên tuổi. ” “Bởi vì giấu tên là không cần thiết.” Cô gần như hét lên. “Em muốn bị phát hiện.” Anh hỏi, mắt vẫn nhìn cô trong ánh nến.
“Đương nhiên là không, ” Cô trả lời, “Nhưng đó là công việc của em, đó là sự nghiệp em. Nếu em không được công nhận nó. Em sẽ bị đày xuống địa ngục nếu ai khác có được nó.” Colin định phản đối, nhưng ngoài sự ngạc nhiên của anh, anh không nói gì. Sự nghiệp. Penelope có sự nghiệp của cô.
Anh không có. Cô có lẽ không thể đặt tên cô cho công việc của cô, nhưng khi cô ở một mình trong phòng cô, cô có thể nhìn tác phẩm của cô, chỉ vào chúng, và nói với bản thân cô, Đây là nó. Đây là cuộc sống của cô. “Colin!” Cô thì thầm, rõ ràng là hoảng hốt bởi sự yên lặng của anh.
Cô thật đáng kinh ngạc. Anh không biết tại sao trước đây anh lại không nhận ra điều đó, khi mà anh đã biết rằng cô thông minh, đáng yêu và dí dỏm, tháo vát. Nhưng ngoài tất cả những cái đó, và toàn bộ những thứ mà anh không nghĩ đến, anh đã không thêm vào giá trị thực sự của cô.
Cô thật đáng kinh ngạc. Và anh đã… Lạy Chúa, anh ghen tị với cô. “Em sẽ đi. ” Cô dịu dàng nói, quay đi và bước ra cửa. Trong một giây anh không phản ứng gì. Suy nghĩ của anh vẫn còn bị đóng băng, vẫn quay cuồng với điều anh vừa mới khám phá ra. Nhưng khi anh nhìn tay cô trên núm cửa, anh biết anh không thể để cô đi.
Không phải tối nay, không bao giờ. “Không, ” Anh nói, giọng anh nghe khàn khàn, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ chỉ bằng ba bước chân dài. “Không, ” Anh nhắc lại “Anh muốn em ở lại.” Cô ngước nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy sự bối rối. “Nhưng anh đã nói –” Anh âu yếm nâng khuôn mặt cô bằng cả hai tay “Hãy quên điều anh vừa nói.” Và khi đó anh nhận ra Daphne đã đúng.
Tình yêu của anh không đến bất ngờ như một tiếng sét giữa bầu trời xanh. Nó bắt đầu với những nụ cười, những lời nói, những cái nhìn tán tỉnh. Mỗi giây anh ở bên cạnh cô, nó lại lớn dần lên, cho đến tận bây giờ, anh đột nhiên nhận ra nó. Anh đã yêu cô. Anh vẫn còn giận dữ với cô về việc phát hành số báo cuối, và chết tiệt anh vẫn còn tự hổ thẹn vì đã thật sự ghen tị với cô khi cô tìm thấy công việc của cuộc đời mình và theo đuổi nó, mặc kệ tất cả những thứ đó, anh đã yêu cô.
Và nếu anh để cô bước qua cánh cửa lúc này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Có lẽ đây chính là tình yêu. Khi bạn muốn một ai đó, cần cô ấy, vẫn tha thiết yêu cô ấy, ngay cả khi bạn hoàn toàn tức giận và sẵn sàng trói cô ấy trên giường chỉ để giữ cô ấy không đi ra ngoài và gây thêm phiền phức.
Vào tối nay, ngay lúc này, trong anh tràn ngập cảm xúc, anh phải nói với cô, anh phải cho cô thấy. “Hãy ở lại. ” anh thì thầm, kéo cô lại gần anh, mạnh mẽ, khao khát mà không có lời biện minh hay giải thích nào. “Hãy ở lại. ” anh dẫn cô về giường anh. Và khi cô không nói gì, anh nhắc lại lần thứ ba “Hãy ở lại.” Cô gật đầu.
Một Mình Yêu Anh Một Mình Yêu Anh - Julia Quinn